Tôi uống nước ép táo nhà làm Trưởng Chi nhánh vừa đưa cho và hồi tưởng lại.
Ngay khi Song Ahrin vừa liên lạc với Cục Quản thúc, người của Cục đã ngay lập tức đến tìm tôi như thể đã đợi từ trước.
Khi kiểm tra điện thoại, tôi đã nhận được một cuộc gọi nhỡ từ Trưởng Chi nhánh, hai từ Trưởng phòng, một từ Park Yeeun, và bốn mươi ba từ Aileen.
Bốn mươi ba cuộc gọi nhỡ từ Aileen?
Ngay khi tôi vừa xác nhận điều đó…
“Kim Jaehun!”
Aileen đã đang chạy về phía tôi từ phía xa với đèn pin trong tay, đằng sau cô ấy là những người trong bộ đồng phục Cục Quản thúc đang chạy một cách có trật tự.
Tại sao Aileen lại đến trong khi đây là Chi nhánh Gangdong vậy?
Trước khi tôi có thể thắc mắc về điều đó, Aileen đã hét toáng lên khi nhìn thấy cánh tay của tôi, và tôi đã nhanh chóng được đưa đến bệnh viện.
Và hiện tại thì tôi đang nằm đây.
Đúng như dự đoán, tôi được bảo là đã bị gãy xương phức tạp.
Nếu là một bệnh viện thông thường thì có lẽ tôi đã phải nằm viện trong một thời gian dài rồi, nhưng do là đã được phẫu thuật hay gì đó bởi Cục Quản thúc, có vẻ là tôi sẽ hồi phục nhanh hơn dự kiện.
“Ta thực sự đã suýt ngất đi đấy”
“Không phải Trưởng Chi nhánh đã nhìn thấy những vết thương kiểu này nhiều rồi sao?”
“Đó là vì ta sợ sẽ bị đập cho tơi tả bởi Trưởng Bộ phận”
“Không, Trưởng Bộ phận thực sự đáng sợ đến vậy sao?”
“Cậu Kim Jaehun, nếu cậu bị hành hạ bởi một người sếp điên rồ như vậy trong một trăm năm, trong cậu rồi cũng sẽ xuất hiện nỗi sợ hãi mà cậu chưa từng có trước đây thôi”
“Cô không quen dần được sao?”
“Nếu cậu Kim Jaehun sống đủ lâu, ta sẽ chịu trách nhiệm và khắc ghi nỗi sợ đó vào trong cậu”
Cô ấy có vẻ là đã bị đánh đập rất thậm tệ nhỉ.
Tôi hơi cúi đầu xin lỗi Trưởng Chi nhánh, và cô ấy xua tay.
“Được rồi. Tất cả đều là việc một người sếp phải làm mà”
Và cô ấy lại bóp nát một quả táo nữa.
-Rắc!
Một âm thanh lớn vang lên, và cô ấy lại đổ nước ép vào cốc rồi đưa tôi.
“Mời uống”
“Tôi vừa uống một cốc lúc nãy rồi mà…”
“Mời uống”
“Tôi cảm ơn”
Tôi đã nhận ra một điều.
Tôi không có lựa chọn nào cả.
Tôi nhìn xung quanh trong khi lại uống nước ép táo Trưởng Chi nhánh đưa cho.
Bây giờ trong này đang yên tĩnh vì Trưởng Chi nhánh đã đến, chứ mới một lúc trước đây thôi nó còn ồn ào kinh khủng.
Hiện tại đang có ba người ở trong này bao gồm cả tôi và Trưởng Chi nhánh.
Jang Chaeyeon, như mọi khi, hàng ngày vẫn luôn mang thức ăn đến và giúp đỡ tôi các thứ, còn Song Ahrin miệng thì nói thỉnh thoảng sẽ đến nhưng rồi ngày nào cũng ghé qua cùng với một món đồ kỳ lạ.
Mới đây thôi, cô ấy đã mang đến một con búp bê được cho là sẽ giúp giảm căng thẳng khi ôm.
Khi tôi giải thích rằng mình đang không thể sử dụng một cánh tay, cô ấy liền làm vẻ mặt ‘ôi không’ và mang nó đi.
Còn Yu Daon thì…
“...”
“Sao vẻ mặt của cậu trông tệ vậy? Bị xương đâm vào cơ à?”
“Xin đừng nói mấy lời đáng sợ như vậy chứ”
-Rắc!
Tôi rời mắt khỏi Trưởng Chi nhánh giờ đây đang bóp nát một quả dứa bằng một tay và nghĩ về Yu Daon.
Ngay khi vừa nhìn thấy tôi bị thương, vẻ mặt của Yu Daon liền trở nên tái nhợt, và cô ấy đã không đến gặp tôi kể từ sau đó nữa.
Tôi đã nghĩ rằng có lẽ cô ấy tức giận, nhưng vẻ mặt của cô ấy quá nghiêm trọng để là vậy.
-Tinh tinh!
Tiếng thông báo tin nhắn vang lên, và tôi cầm điện thoại của mình lên rồi thấy có tin nhắn từ Yu Daon.
[Đồng nghiệp Yu Daon (14:45) - Anh Jaehun, thời tiết hôm nay đẹp thật nhỉ.]
[Tôi (14:50) - Đúng thế. Cô cũng đã nói vậy sáng nay rồi, nhưng mà thời tiết vẫn không thay đổi gì kể từ lúc đó sao?]
[Đồng nghiệp Yu Daon (14:50) - Vâng, thời tiết vẫn y như lúc ban đầu luôn!]
[Đồng nghiệp Yu Daon (14:51) - Anh Jaehun hãy nghỉ ngơi đi nhé!]
Tôi nhìn những tin nhắn được gửi đến với tốc độ một trên một phút.
Cô ấy cứ đến gặp tôi trực tiếp luôn là được mà.
Nhưng khi tôi ẩn ý nói điều đó, cô ấy ngay lập tức bắt đầu đánh trống lảng.
“...Trưởng Chi nhánh”
“Ừm?”
Trưởng Chi nhánh, đã đang vắt nước ép dứa từ nãy đến giờ, ngẩng lên nhìn tôi.
“Nếu đồng nghiệp của tôi đột nhiên không đến thăm thì tôi phải làm gì đây?”
“Không phải việc đồng nghiệp đến thăm mới kỳ lạ à?”
“...Nếu là một đồng nghiệp hơi thân thiết thì sao?”
“À, nghĩa là người đồng nghiệp đó đủ thân để được coi như bạn bè ấy hả?”
“Vâng”
“Hừm…”
Trưởng Chi nhánh nhíu mày lại và chìm vào suy nghĩ trước câu hỏi của tôi.
“Đó có phải là phụ nữ không?”
“À…Vâng”
“Cậu biết là ta ủng hộ chuyện tình cảm nơi công sở mà đúng không?”
“Không phải là như vậy”
“Tất cả mọi người đều nói thế rồi vài năm sau họ lại gửi ta thiệp cưới”
Trưởng Chi nhánh nói vậy với giọng bông đùa rồi bắt đầu suy nghĩ về điều đó với vẻ mặt nghiêm túc rồi cất lời.
“Trước hết, cậu Kim Jaehun có thể đã làm điều gì đó có lỗi”
“...Cũng có thể là như vậy thật”
Tôi có thể đã làm gì đó có lỗi với Yu Daon.
Vấn đề là tôi hoàn toàn không có cảm giác là mình đã làm điều gì có lỗi cả.
“Người đó không đến thăm cậu à? Hoàn toàn không luôn?”
“Hoàn toàn không…thì cũng không phải. Chỉ là tin nhắn vẫn y hệt…cũng không phải luôn. Liên lạc thì nhiều vô kể nhưng không thực sự đến thăm lần nào nhỉ?”
“Hừm”
Trưởng Chi nhánh nghiêng đầu sau khi nghe tôi nói vậy.
“Thời điểm quá tốt để có thể là định làm đẩy và kéo. Cô ấy không có lý do gì để không đến cả, nên đây không thể nào là phương pháp đẩy và kéo. Lượng liên lạc lại tăng lên thì cũng không thể là do giận dỗi được”
Trưởng Chi nhánh tiếp tục lẩm bẩm rồi nhìn tôi
“Thế thì ngược lại, cũng có thể là cô ấy cảm thấy có lỗi với cậu Kim Jaehun mà?”
“Vâng?”
“Anh ấy đã bị thương bởi vì mình nên mình cảm thấy quá tội lỗi để đến thăm, nhưng mà lương tâm cũng không cho phép mình không liên lạc với anh ấy”
‘Chắc là kiểu vậy nhỉ?’, Trưởng Chi nhánh lẩm bẩm và đặt tay lên cằm.
“Ta nghĩ là điều này đúng đấy chứ. Ta khá là am hiểu về cảm xúc của phụ nữ mà”
“Cô đâu có kinh nghiệm hẹn hò, Trưởng Chi nhánh”
“Nhưng ta là phụ nữ còn gì?”
Cũng đúng.
“Vậy thì tôi nên làm gì trong tình huống này đây?”
“Gọi cho cô ấy đi”
Trưởng Chi nhánh nhìn tôi với vẻ mặt như đang bảo là tôi hỏi cái gì vậy.
“Sau khi tôi gọi cô ấy thì sao?”
“Bảo cô ấy đến ngay lập tức”
“...Trưởng Chi nhánh, việc này có thực sự đúng không vậy?”
“Ôi, cậu không tin vào lời của tiền bối trong đời à?”
Khi tôi làm vẻ mặt hoài nghi, Trưởng Chi nhánh liền nhìn tôi với ánh mắt ngán ngẩm.
“Thôi nào, gọi cho cô ấy ngay bây giờ đi, nhanh lên nhanh lên”
“Không, tại sao tôi lại phải gọi cho cô ấy ngay bây giờ chứ?”
“Nghe lời Trưởng Chi nhánh không bao giờ là hại cả. Nhanh lên nào!”
Trưởng Chi nhánh vỗ vào vai tôi, và sau cùng, phải chịu thua trước sự thúc giục của cô ấy, tôi chẳng còn lựa chọn nào khác ngoài cầm điện thoại của mình lên.
<Đang kết nối cuộc gọi tới Yu Daon Cục Quản thúc…>
“Ồ, là cô Yu Daon sao?”
“Vâng”
“Aha”
Trưởng Chi nhánh gật đầu rồi bấm nút gọi.
Sau vài hồi chuông, Yu Daon cũng nhận điện thoại.
“Anh, anh Jaehun, có chuyện gì sao?”
“Cô Daon, tôi có chuyện muốn nói với cô…”
“Có phải tâm trạng của anh…đang không tốt không…?”
“Đâu có, không phải là như vậy”
“Có phải là vì tôi liên lạc thường xuyên quá nên đã làm anh cảm thấy khó chịu…không…”
“Cô Daon, đợi đã—”
“Hay là…”
Trưởng Chi nhánh lại vỗ cái ‘bộp’ vào vai tôi lần nữa và ra hiệu bằng mắt.
“...Cô Daon, cô sẽ đến bệnh viện thăm tôi chứ?”
“Hở…?”
“Cô mau đến đi nhé. Và—”
Trước khi tôi kịp nói xong, Trưởng Chi nhánh đã giật lấy điện thoại từ tay tôi và cúp máy.
“Trưởng Chi nhánh à”
“Nếu làm như này thì cô ấy sẽ đến ngay mà?”
Trưởng Chi nhánh tự tin đáp lại rồi đứng dậy.
“Cuối cùng là nước ép dứa”
“Tôi sẽ bị sốc hạ đường huyết đấy”
“Cậu Kim Jaehun mới uống ba cốc nước ép hoa quả mà đã bị sốc hạ đường huyết thì cậu đã là một cái xác từ lâu rồi”
Trưởng Chi nhánh mỉm cười đưa cốc nước đến miệng tôi, và sau cùng, tôi chỉ có thể uống hết cốc nước ép dứa nhà làm trong một hơi.
“Vậy thì ta đi đây!”
Trưởng Chi nhánh mỉm cười rồi bắt đầu bước đi.
“Khi nào làm đám cưới thì nhớ phải liên lạc với ta đấy nhé”
“Đám cưới gì chứ”
Trưởng Chi nhánh tiến đến chỗ tôi và nhìn về một chỗ.
‘Có cần ta đưa đi không?’, cô ấy nói với tôi bằng khẩu hình miệng.
Khi tôi lắc đầu, cô ấy chỉ nhún vai rồi đi ra khỏi cửa.
Trước khi đi ra, Trưởng Chi nhánh chỉ ngó đầu ra ngoài, đặt ngón trỏ lên má và bật cười thành tiếng rồi rời đi.
“...”
Miệng tôi ngọt quá.
Trong khi tôi đang mò xung quanh tìm nước vì khát, một cánh tay trắng liền thò ra từ phía sau tấm rèm cửa và đưa tôi một chai nước.
“Tôi cảm ơn”
Không có lời đáp.
Không lâu sau đó, Yu Daon đến thăm tôi.
Cô ấy đến sớm hơn tôi nghĩ.
“Anh Jaehun…”
Cô ấy đặt ba rổ hoa quả và hai hộp hồng sâm không biết đã mua từ bao giờ xuống bàn.
“Cô đã mua tất cả những thứ này sao?”
Dù chúng tôi có là nhân viên Cục Quản thúc đi chăng nữa, không phải như này là tiêu pha quá đà rồi à?
“Như, như này không đủ sao?”
Và như thể đã hiểu sai ý tôi, Yu Daon lùi người về sau với vẻ hoảng hốt.
“Xin, xin hãy đợi tôi một chút. Cửa hàng nhân sâm có hơi xa chút…!”
“Cô Daon…Làm ơn xin hãy ngồi xuống”
Chỉ khi ấy thì Yu Daon mới ngồi vào chỗ.
Khi nhìn thấy Yu Daon liên tục đảo mắt qua lại như thế đang dò xét tâm trạng của tôi, tôi nhận ra rằng có lẽ Trưởng Chi nhánh đã nói đúng.
Lúc này thì tôi nên nói gì đây?
“Không sao đâu”
Trước mắt phải làm cho cô ấy bình tĩnh đã.
Khi tôi giơ hai tay lên và trấn an Yu Daon như đang trấn an một con vật, cô ấy liền hạ tầm mắt xuống sàn sau khi nhìn thái độ của tôi.
Hãy suy nghĩ nào.
Yu Daon có thể cảm thấy có lỗi với tôi vì điều gì?
Việc suy đoán điều này cũng không quá khó nếu nghĩ đến lời nói và hành động của Yu Daon.
“Đó là bởi vì tôi đã bảo cô Daon ở lại mà”
“Vâng?”
Yu Daon ngẩng lên nhìn tôi, và tôi nói tiếp.
“Ngược lại thì cô Ahrin mới là người không nghe lời đấy chứ. Tôi đã bảo cô ấy ở lại với cô Daon mà sau cùng cô ấy lại đi theo…”
Đương nhiên, cũng nhờ có cô ấy mà tôi mới sống sót, nếu không thì không chỉ mỗi cánh tay mà cả thân người của tôi đã bị đè bẹp rồi.
Tôi kiểm tra vẻ mặt của Yu Daon.
Cô ấy đảo mắt xung quanh rồi lại nhìn xuống sàn.
“Tôi xin lỗi…”
“Không sao đâu”
Những lúc như này, tốt nhất là tôi nên làm vơi đi cảm giác tội lỗi của cô ấy.
“Tôi không nghĩ là cô Daon đã làm gì sai cả”
Yu Daon cúi đầu xuống thấp hơn nữa trước lời của tôi.
“...Thật là vậy sao?”
“Ừm. Nên là đừng bận tâm quá…Tôi luôn lo lắng cho cô Daon mà”
“...”
Yu Daon vẫn không ngẩng đầu lên.
Tại sao vậy, rốt cuộc vấn đề là gì đây?
Tôi nhìn Yu Daon với vẻ mặt bối rối, và Yu Daon ngẩng lên chạm mắt với tôi rồi lại cúi xuống.
“Tôi…”
“Ừm, cô Daon”
Yu Daon ngập ngừng rồi cất lời.
“Tôi là gì đối với anh Jaehun?”
“Cô Daon sao?”
Yu Daon là gì đối với tôi?
Cô ấy là một người mà tôi rất biết ơn.
Biết ơn vì cô ấy đã luôn hy sinh bản thân vì chúng tôi, và còn biết ơn vì cô ấy đã luôn mỉm cười và không bao giờ thể hiện sự khó khăn.
“...Cô là một người mà tôi rất biết ơn”
Tất nhiên, tôi cũng luôn biết ơn với Jang Chaeyeon và Song Ahrin, nhưng nếu chỉ xét đến cảm xúc biết ơn này, Yu Daon sẽ luôn đứng đầu.
“Bởi vì cô Daon đã cứu sống tôi mà”
“...”
Yu Daon nở một nụ cười cay đắng.
“Nhưng tôi đâu phải là người đã giúp đỡ anh Jaehun”
“Hả?”
“Tôi đã tình cờ nhìn thấy cô ấy”
Yu Daon ngẩng lên nhìn tôi, vẻ mặt của cô ấy tràn đầy cay đắng.
“Anh Jaehun…Tôi và người đó—”
“Được rồi, cô đang nói nhảm gì vậy?”
Tôi không phải là người đã nói câu đó.
Cùng với mọi tiếng rẹt, tấm rèm cửa bên cạnh tôi được kéo ra.
Mái tóc vàng tro của cô ấy rực rỡ dưới ánh nắng mặt trời.
Aileen đang nhìn chằm chằm vào Yu Daon.
Gãy xương phức tạp là tình trạng xương gãy thành nhiều đoạn, gãy có di lệch, gãy phạm khớp, hoặc gãy kèm tổn thương mô mềm nặng nề