Có vẻ là cũng đã khá lâu rồi kể từ sau sự kiện Giấc mơ của Bươm bướm.
Thời gian thực sự trôi nhanh thật đấy.
Cảm giác như chỉ mới hôm qua thôi khi tôi phát hiện ra một thứ gì đó không phải con người trước mặt mình vậy.
“Nhưng lại sao lại là đến đó?”
“Chỉ là đến đó thôi”
“Làm sao mà chỉ vậy được chứ?”
Song Ahrin lườm tôi khi cánh cửa thang máy mở ra.
“Anh đã nghe được gì đấy ở đâu, hay là có ai đó đã bảo anh làm vậy à?”
“Đúng là có người bảo tôi làm vậy thật”
“Có nhất thiết phải nghe theo hết những lời đó không?”
“Dù vậy thì cô vẫn đi cùng tôi nhỉ. Cảm ơn cô”
“...Anh thực sự không chịu thua một lời nào nhỉ”
Cô ấy thở dài thườn thượt rồi đi ra, và Yu Daon cùng Jang Chaeyeon cũng đến khu vực buồng cách ly.
“Gì ấy nhỉ, cảm giác như thể cũng đã được một khoảng thời gian rồi kể từ lần cuối ta đến đây vậy?”
“Cùng đã lâu lắm rồi chúng ta mới đến đây mà”
“Lúc đó tôi thực sự đã nghĩ rằng mình sẽ chết đấy”
“Tôi thì thực sự chết rồi nè”
“Gư, chỉ nghĩ đến thôi đã cảm thấy kỳ lạ rồi”
Tôi bước đi trong khi trò chuyện với Yu Daon.
“Nhưng mà cô Daon này”
“Vâng?”
“Sau biến cố đó, cô thực sự không cảm thấy…cơ thể có gì kỳ lạ sao?”
“Ừm…tôi nhớ là lần trước cũng đã nói là không có gì rồi mà ta”
Nói vậy, Yu Daon bắt đầu chạm vào cơ thể của mình đây đó.
“Có vẻ là không có gì đâu!”
“...Dù sao thì xin hãy nói cho tôi biết nếu có gì đó”
“Vâng!”
Yu Daon mỉm cười gật đầu, đồng thời, Song Ahrin, đang bước đi bên cạnh tôi, thở dài não nề.
“Hồi ấy tôi cũng đã thực sự kinh ngạc đấy”
“Hửm?”
“Đột nhiên tôi được bảo là hãy xuất phát để nghe về tình hình, rồi sau đó là nghe được rằng một nhân viên Phòng An ninh và một nhân viên văn phòng đã ngăn chặn chi nhánh bị chiếm đoạt”
Cô ấy nheo mắt lại.
“Và tôi cũng không ngờ được rằng đó lại là mấy người kỳ quặc như này”
“Không phải hiện tại cô cũng đang ở cùng một phòng ban với mấy người kỳ quặc đó à?”
“Ừ thì tôi đúng là một người kỳ quặc thật”
Cô ấy nhún vai đáp lại.
“...”
Chỉ có mình Jang Chaeyeon là đang im lặng bước đi mà không nói gì.
Cô ấy trông có hơi hờn dỗi.
“Cô Chaeyeon, có chuyện gì sao?”
“...Nói chuyện mà tôi biết đi chứ”
À, công nhận.
Jang Chaeyeon không có tham gia vào sự kiện Giấc mơ của Bươm bướm mà.
“Đó là lỗi của người không có mặt ở đấy thôi”
Song Ahrin nhướng một bên mày, và ngay khi Jang Chaeyeon, đang nhìn dáng vẻ đó của cô ấy, chuẩn bị nói gì đó với vẻ mặt giận giữ.
“Đến nơi rồi!”
Tất cả chúng tôi đều dừng lại trước giọng nói rạng rỡ của Yu Daon.
“...”
“...”
“Không được sắp xếp gọn gàng lắm nhỉ”
Song Ahrin và tôi im lặng, còn Jang Chaeyeon, đang nhìn buồng cách ly, điềm tĩnh cất lời.
Đúng như cô ấy nói.
Buồng cách ly vẫn đang được bao quanh bởi dải băng đen và không hề được dọn dẹp tí nào.
Dù không có vết máu nào nhưng vết cháy sém trên trần nhà mà tôi đã tạo ra với lọ khí butan và những chỗ lõm trên tường do Yu Daon bị đánh bay vào vẫn còn đấy.
“...Chúng ta có thể đi vào không vậy?”
Trước lời lẩm bẩm của tôi, Song Ahrin và Jang Chaeyeon liền thản nhiên đi qua dải băng đen.
“Không, chúng ta cứ tùy tiện đi qua như vậy có ổn không?”
“Này, anh đã lén lút đi làm Chiến dịch Cái chèn ở Chi nhánh Gangdong sau lưng Trưởng Chi nhánh Gangseo rồi vậy mà bây giờ lại sợ vượt qua khu vực bị cấm à?”
“Nghĩ lại thì cũng đúng thật”
Khi chúng tôi vượt qua dải băng đen, một căn phòng vẫn tối đen không một ánh đèn chào đón chúng tôi.
“Những cái xác ở đây đều đã được dọn dẹp hết rồi nhỉ?”
“Nói cái điều hiển nhiên vậy hả, cái con này”
Yu Daon lẩm bẩm như thể thấy gì đó kỳ lạ, và Song Ahrin quở trách cô ấy với vẻ mặt cay đắng.
“Cũng bởi vì biến cố đó mà bây giờ Chi nhánh Gangseo vẫn còn rất thiếu nhân lực. Khi ấy đã có quá nhiều người thiệt mạng, đặc biệt là Phòng An ninh thì gần như bị quét sạch hoàn toàn. Có lẽ ngoại trừ những người đang không có ca trực và Tóc Đen thì đều đã chết cả rồi”
“Cả bên nhân viên văn phòng cũng vậy sao?”
“Phía bên đó thì không có nhiều thiệt hại cho lắm”
“Thật sao?”
“Phòng Nhân sự đã lo hết mọi việc rồi mà”
“Hả?”
Đây là lần đầu tiên tôi nghe được việc này đấy.
Song Ahrin chớp mắt khi nhìn thấy vẻ mặt chẳng hiểu gì của tôi.
“Anh không biết à? Khi ấy Trưởng phòng đã kéo tất cả mọi người ra ngoài an toàn nên gần như không có nhân viên văn phòng nào chết cả”
“Đây là lần đầu tiên tôi nghe được việc này đấy?”
“Thật sao? Trưởng phòng không nói gì hết à?”
“Đúng vậy”
“Được rồi…”
Hóa ra một việc như vậy đã xảy ra à.
Tôi gật đầu và đi vào bên trong.
Không khí ẩm ướt bao bọc lấy cả cơ thể của tôi.
Lúc đó không khí cũng ẩm ướt như này sao?
“Oa, nhìn này, anh Jaehun! Là dấu vết khi tôi bị đánh bay vào tường này!”
Yu Daon, như thể thấy gì đó thú vị, cho cho cơ thể mình vào vết lõm hình người trên tường.
“Uầy! Vừa như in luôn!”
“...Cái người đó thực sự lớn tuổi hơn tôi sao?”
“Còn chần chừ gì nữa, mau gọi cô ấy là chị ngay đi”
“Cái ngày tôi gọi cô ta là chị sẽ là ngày tôi tự cắn lưỡi tự tử ngay tại chỗ đấy”
Song Ahrin lẩm bẩm với vẻ khó chịu trong khi nhìn Yu Daon đang đặt vừa vặn cơ thể của mình vào tường.
“...Ah”
Bên cạnh tôi, Jang Chaeyeon đang thẫn thờ nhìn vào một chỗ khác.
“Cô Chaeyeon?”
“Cái gì kia?”
Cô ấy chỉ vào một thứ gì đó, và mắt tôi và Song Ahrin nhìn theo hướng ngón tay của cô ấy.
“...Cái gì kia?”
Song Ahrin nheo mắt lại.
Có một thứ trông như một cái tổ ong nhỏ đang treo ở đó.
Thứ đó trông giống hệt một cái tổ ong đã cháy hết và những gì còn sót lại mà tôi đôi khi thấy được khi xem TV hoặc mấy video vậy.
Tôi im lặng nhìn chằm chằm vào cái tổ ong nhưng không có gì xuất hiện cả.
“Có nên thử lấy nó ra không?”
“...Cứ vậy mà lấy nó ra như thế có được không?”
“Cô là người bảo đi vào trước tiên cơ mà”
Song Ahrin lẩm bẩm với vẻ mặt hơi khó chịu trước lời của Jang Chaeyeon, và khi Jang Chaeyeon nhìn cô ấy như thể đang khiêu khích, Song Ahrin liền nghiến răng.
“Này, tôi có nói là tôi lo lắng à? Hà, thật sự đấy. Tôi hoàn toàn không sợ đâu đấy?”
“Vậy thì nhận lấy này”
“Cái gì? Aaahh!”
Ngay khi Song Ahrin vừa dứt lời, Jang Chaeyeon liền vung tay, và cái tổ ong ở trên thẳng xuống chỗ Song Ahrin một cách chính xác, và Song Ahrin bắt lấy cái tổ ong trong khi hét toáng lên.
“Cô bảo là không sợ mà”
“...”
Jang Chaeyeon nói với Song Ahrin bằng giọng nói có lẫn chút cười cợt, rồi ngay sau đó, cô ấy đột nhiên giơ tay lên và bắt đầu liên tục tự đánh vào đầu mình.
“Ah, đau. Đau, đau”
“Được thôi. Hôm nay tôi sẽ quyết sống chết với cô ở đây. Hãy đào mộ cho một trong hai ở ngay đây rồi về nào”
Song Ahrin trừng mắt lườm Jang Chaeyeon, còn Jang Chaeyeon thì vẫn tiếp tục tự đánh vào đầu mình.
“Hai người mau dừng lại và đưa tôi cái đấy xem nào”
Tôi giật lấy thứ trông như tổ ong từ Song Ahrin để xem, rồi tiếng hét của Song Ahrin cùng với một tiếng thụp vang lên từ bên cạnh, nhưng tôi cũng không để tâm mà chỉ kiểm tra kỹ cái tổ ong.
“...Đây là thứ cậu bảo tớ đến xem sao?”
Tất nhiên, sổ hướng dẫn không đáp lại câu hỏi của tôi.
“Ah, cái này là cái gì vậy?”
Yu Daon, đã đang nhìn xung quanh từ đầu đến giờ, đi đến chỗ tôi và ngửi.
“Mùi cũng kinh khủng thật nhỉ?”
“Mùi sao?”
Tôi thử ngửi cái tổ ong nhưng ngửi thấy mùi gì.
Yu Daon khẽ chau mày.
“Nên gọi là như nào đây nhỉ. Mùi protein cháy chăng?”
“...”
Chính xác thì như vậy là có nghĩa gì?
“Là mùi xác chết đang cháy ha”
“...Cảm ơn vì lời giải thích phù hợp”
Có lẽ tôi không cần biết nó chính xác có nghĩa là gì.
Tôi cảm ơn Yu Daon vì đã sửa lại lời nói, và cô ấy nhìn chằm chằm vào thứ đó rồi vươn tay ra.
Ý là muốn tôi đưa cho sao?
Tôi đưa cái tổ ong cho Yu Daon, và cô ấy cầm nó rồi bắt đầu nhìn xung quanh đây đó.
“Nhưng mà cô Daon này”
“Vâng?”
Yu Daon, đang nhìn vào cái tổ ong, quay sang tôi với vẻ mặt khó hiểu.
“Thứ này đến từ đâu vậy nhỉ?”
“Thứ này? Thứ giống như tổ ong này sao?”
“Không đâu, đây là một thắc mắc mang tính căn bản hơn”
Thứ được gọi là Giấc mơ của Bươm bướm này đến từ đâu?
Cục Quản thúc đã cách ly dị thể này bằng cách nào, và làm sao mà chúng lại được thả ra?
Ngay từ đầu thì tại sao sổ hướng dẫn lại bảo tôi đến đây?
Cô ấy muốn tôi làm điều gì đó sao?
Nếu vậy, ‘điều gì đó’ chính xác là gì?
“Cái này…là như nào nhỉ?”
“Cô có đột nhiên nghĩ ra gì không?”
“Ừm……Có vẻ là không”
Tôi hơi cúi đầu cảm ơn Yu Daon, người may mắn là cũng đã trả lời mà không quá để tâm đến câu hỏi vô lý của tôi, rồi nhìn Song Ahrin.
“Cô Ahrin”
“Hà…hà…Cái gì…”
Song Ahrin, chẳng biết từ lúc nào tóc tai đã bù xù hết cả lên cùng với Jang Chaeyeon, quay sang nhìn tôi.
Bọn họ thực sự đã đánh nhau rất vui vẻ nhỉ.
“Việc thoát ra từ bên trong buồng cách ly có dễ không?”
“Nếu việc đó dễ dàng thì thế giới đã diệt vong hàng ngàn lần rồi”
Nếu là vậy thì nghe cũng dễ thật mà?
Nhưng tôi đã không nói suy nghĩ đó ra thành lời.
“Vậy thì cô có biết cái Giấc mơ của Bươm bướm này đến từ đâu không?”
“Cái này ấy hả?”
Ừm hừm, Song Ahrin khẽ nhíu mày rồi lấy điện thoại ra và bắt đầu chăm chũ gõ gì đó.
“Cô đang làm gì vậy?”
“Tôi đang nhắn tin với ông chú đó ấy mà. Đợi một chút”
Cô ấy chăm chú dùng ngón tay gõ gì đó rồi ngay lập tức giơ màn hình ra cho tôi xem.
<Được tìm thấy gần con sông. Hình như là 30 năm trước thì phải? Trưởng Chi nhánh Gangnam đã bắt nó và bỏ vào đây>
“Là như vậy đấy?”
“Gần con sông…”
“Ah, oái…!”
Trong khi Song Ahrin và tôi đang nói chuyện, giọng nói của Yu Daon vang lên khiến cả hai người chúng tôi liền vội vã quay sang nhìn cô ấy.
“Tóc Đen điên kia lại đang gây ra chuyện gì nữa đây…!”
Song Ahrin trừng mắt như thể đang nhìn một đứa trẻ gây rắc rối, đồng thời, cái tổ ong trong tay Yu Daon bắt đầu bốc cháy.
-Phừng!
“Oái, nóng!”
Yu Daon vội vàng thả cái tổ ong ra, và Jang Chaeyeon vươn tay bắt lấy nó trên không trước khi nó rơi xuống sàn.
“...Chuyện gì đây?”
Jang Chaeyeon nhìn tôi và Yu Daon, và khi Yu Daon xoa xoa đôi bàn tay đỏ ửng của mình, chúng đã trở về trạng thái ban đầu từ lúc nào không hay.
“Cô Daon không sao chứ?”
“Anh, anh Jaehun, tôi hoàn toàn không làm gì hết. Thật đấy!”
“Tôi hiểu rồi”
Tôi vội vàng nhìn lên đầu Yu Daon.
--------------------------------------------------------------------------------------------------------
[Tên: Yu Daon]
[Tuổi: 23]
[Đặc trưng: Bất tử]
[Khả năng: Hồi phục (Chưa xác định)]
[Tiểu sử: Hiện tại cô ấy còn chẳng nắm bắt được chuyện gì vừa xảy ra. Ít nhất thì cô ấy không nghĩ là mình đã làm gì sai, nhưng cô ấy đang cố suy nghĩ xem liệu mình có làm gì sai hay không]
[Điểm yếu: Bạn chỉ cần nói một lần rằng đó là lỗi của Yu Daon ở đây thôi]
--------------------------------------------------------------------------------------------------------
May mắn thay, không có vẻ gì là có chuyện gì xảy ra cả.
“Tại sao nó lại bốc cháy vậy nhỉ?”
“Có lẽ nó đang để lại dấu vết để tìm vật chủ chăng?”
Jang Chaeyeon đáp lại lời lẩm bẩm của tôi.
Tôi mong là không phải vậy.
Trong khi tôi đang nghĩ thế,
-Cộp, cộp, cộp…!
Một ai đó bắt đầu đi về phía này.
“...”
Cả bốn người chúng tôi nhìn về hướng âm thanh với vẻ mặt căng thẳng.
“Tìm thấy rồi”
Aileen đang đứng đó.
“Đến chỗ này một chút đi. Họ nói là cần giúp đỡ”
Cô ấy nhìn chúng tôi.
“Cái gì cơ…?”
“Tôi có nghe được là cần phải đến Bờ sông”
Cơ thể của Jang Chaeyeon và Song Ahrin sững lại trước lời của cô ấy.