Sống sót với tư cách nhân viên văn phòng ở Cục quản thúc quái vật

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ta Phong Thần Ở Thế Giới Bí Hiểm

(Đang ra)

Ta Phong Thần Ở Thế Giới Bí Hiểm

敖青明

Lệ quỷ cam tâm tình nguyện dâng hiến sức mạnh: “Đúng vậy, cô ấy chỉ là một đứa trẻ đáng thương, chẳng có năng lực tự vệ mà thôi.”

4 10

Tôi trở thành tên phản diện mắt híp trong game

(Đang ra)

Tôi trở thành tên phản diện mắt híp trong game

Amadeus_

Vì một lý do nào đó, các nữ chính liên tục tỏ ra quan tâm đến tôi.

14 26

Tiểu Thư Phù Thủy Hôm Nay Cũng Phải Làm Hầu Gái Để Trả Nợ

(Đang ra)

Tiểu Thư Phù Thủy Hôm Nay Cũng Phải Làm Hầu Gái Để Trả Nợ

Huân Lân (醺麟)

Còn Hoàng đế Albert, chỉ lặng lẽ thở dài——bởi ngài thật sự… đang bắt đầu nhớ lại rồi.

323 1233

Shangri-La Frontier ~ Kusoge Hunter, Kamige ni Idoman to su~

(Đang ra)

Shangri-La Frontier ~ Kusoge Hunter, Kamige ni Idoman to su~

Kata Rina

["tỷ lệ đụng quái trong game thánh sao lại có thể vô lí thế......?" ]

305 12696

201-400 - Chương 286: Lăn

“...Gư…”

Chỉ cần liên tục tập trung cao độ trong một khoảng thời gian, việc mệt mỏi là điều rồi cũng sẽ xảy ra.

Đặc biệt là lại càng như vậy khi phải đặt cược cả tính mạng của bản thân.

Tôi dụi đôi mắt mệt mỏi của mình và nhìn xung quanh.

“Cô Ahrin”

“Tôi không cảm nhận được gì cả”

Song Ahrin đáp lại lời lẩm bẩm của tôi với một giọng mệt mỏi y hệt.

Song Ahrin cũng đang tập trung tâm trí vào việc cảm nhận ý thức.

Và người đang phụ trách nhiệm vụ đánh chặn là Jang Chaeyeon.

“...Không được”

Và Song Ahrin lẩm bẩm rồi đặt tay lên vai tôi.

“Đây là một cuộc chiến mà chúng ta chắc chắn sẽ thua. Chúng ta không thể chiến đấu chống lại một bầy đàn bằng cách loại bỏ từng cá thể một được”

“Cô nói đúng”

Nếu phải chiến đấu chống lại một kẻ địch mà ngay cả số lượng cũng không rõ, cơ hội chiến thắng của chúng tôi là rất thấp.

Vậy phải làm sao thì mới có thể thắng được?

Không biết có phải đầu tôi đã ngừng suy nghĩ hay không mà tôi lại có suy nghĩ kỳ quặc như những lúc như này mà có Ahn Sanghyun lăn cho thì đã tốt rồi.

Không được.

“Anh Ahn Sanghyun đã đi đâu rồi nhỉ?”

“Ahn Sanghyun thì chắc là…nếu là tên đó thì đã đi hướng ngược lại với chúng ta rồi”

Lúc cần đến nhất thì chẳng giúp ích được gì cả.

Tôi thầm tặc lưỡi trong lòng và sắp xếp lại suy nghĩ của mình.

Bây giờ thì đáng lẽ đã phải xuất hiện rồi chứ nhỉ.

Tình hình đã quá kỳ lạ ngay từ lúc ban đầu.

Quá yên lặng.

Không có người nào như này có ổn không vậy?

“...Nhưng việc không có người như này thì không hợp lý chút nào”

Và rồi, Jang Chaeyeon lên tiếng như thể nói thay suy nghĩ của tôi.

“Này, đó là vì chúng ta đã tách ra…”

“Không phải”

Jang Chaeyeon điềm tĩnh lắc đầu trước lời nói có phần khiển trách của Song Ahrin và nói tiếp.

“Dù thế nào đi chăng nữa, việc không gặp được dù chỉ một người là hoàn toàn không hợp lý”

“...Cô Chaeyeon nói đúng. Và cũng không có nạn nhân nào cả”

Thứ quái vật đó chắc chắn sẽ giả dạng.

Đó là bởi vì ấu trùng không mạnh đến vậy.

Tôi nhớ lại con ấu trùng đã từng chậm rãi bò về phía tôi và Yu Daon từ lâu về trước.

Những con ấu trùng đó sẽ chẳng thể nào một mình sống sót ra khỏi đây được.

“Nhất định phải có nạn nhân, nhưng việc không nhìn thấy gì thì không hợp lý chút nào”

Trừ khi chúng đã tiến hóa mà tôi không hề hay biết, việc không có nạn nhân nào như này là bất khả thi.

“Chúng đang chủ đích làm chúng ta bị rối loạn”

“...Sau cùng thì vẫn quay lại kết luận đó. Vậy thì phải làm gì đây? Nếu cứ ở yên tại một chỗ thì chúng ta sẽ chết đấy”

Song Ahrin thở dài trước lời của tôi, và Yu Daon đang đứng nhìn bên cạnh giơ tay lên.

“Chúng ta có nên cứ vậy đột phá qua không?”

“Cô bị điên à? Tự nhiên cả bọn cùng nắm tay nhau trở thành vật chủ làm gì?”

“Nhưng cô vừa nói rằng nếu cứ ở yên một chỗ thì chúng ta sẽ chết mà!”

“Này, chẳng lẽ cô không có lựa chọn nào khác ngoài dừng lại hoặc đứng yên à?”

“Anh Jaehun”

“Này!”

Yu Daon nhìn tôi với ánh mắt kiên định.

“Dù có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa, tôi vẫn sẽ bảo vệ anh Jaehun”

“Không, bây giờ thì cô đang phớt lờ tôi đấy à?”

“...”

Tôi chạm mắt với Yu Daon trong giây lát rồi chìm vào suy nghĩ.

Không có gì sai với lời cô ấy nói cả.

Nếu cứ tiếp tục như này, chúng tôi cũng sẽ chỉ kiệt sức vì cuộc chiến tiêu hao dù cho có ở lại, và chúng tôi cũng không thể chờ Ahn Sanghyun đến mãi được.

“...Cô Daon hãy đứng phía trước và cứ thế mà chạy dù cho có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa. Nếu có thể thì hãy che chắn một chút với cơ thể của mình”

“Tôi có thể chạy ngay cả khi bị hai chân bị cắt đi đấy!”

“Khi ấy thì hãy dừng lại đi. Cô Chaeyeon thì hãy che chắn xung quanh chúng ta vững chắc nhất có thể như thể đang chặn đạn vậy”

“Khác với trước đây, tôi bây giờ đã có thể làm tốt hơn rồi”

Cô ấy nói với giọng tràn đầy tự tin đến lạ.

“Cô Ahrin thì hãy cảm nhận những thứ đó. Hãy vừa chạy vừa giữ lấy vai tôi, và nếu cảm nhận được gì thì hãy dồn lực vào tay. Cô không cần phải nói gì cả”

“...Ừm, cứ làm vậy đi”

“Tôi sẽ đánh chặn những kẻ địch xuyên quá được niệm động lực của cô Chaeyeon”

Tôi lấy khẩu súng của mình ra và kiểm tra lượng đạn trong băng.

“Rồi chúng ta sẽ nghỉ một lần”

“Chúng ta sẽ nghỉ ngơi sao?”

“Không cứ vậy mà chạy à?”

“Vì tôi tin tưởng vào đội của chúng ta mà”

Tôi chia sẻ kế hoạch cho ba người kia. 

Yu Daon làm vẻ mặt hoài nghi, còn Song Ahrin và Jang Chaeyeon thì gật đầu. 

“Cái đó…cũng có lý…”

“Ừm. Ý tưởng đó không có gì sai cả. Vừa đơn giản vừa dễ dàng”

Kế hoạch cũng chẳng có gì đặc biệt.

Nếu có niềm tin lớn vào nhau và sức tấn công tương đối ổn, số lượng kế hoạch cũng sẽ tự nhiên tăng lên thôi. 

“Tốt rồi. Vậy thì đi thôi”

Yu Daon bước nhẹ trước lời của tôi, rồi cô ấy ngay lập tức bắt đầu chạy. 

Tôi theo sát phía sau cô ấy, Song Ahrin nắm lấy vai tôi, và Jang Chaeyeon dang rộng hai tay trong khi chạy ở phía sau. 

Đúng như dự đoán, 

-Kéee!

Một cánh tay bay đến từ phía xa. 

Trong trường hợp này thì đáng lẽ việc ký sinh phải không được bình thường chứ nhỉ? 

Cánh tay bay đến bật khỏi lớp rào chắn mà Jang Chaeyeon tạo ra. 

-Kéee!

Thứ đó lại bay ra xa trong khi phát ra âm thanh.

“Tại sao mấy thứ đó lại làm cái hành động phiền phức như này chứ…!”

Song Ahrin hét lên đầy khó chịu và nắm chặt lấy vai tôi, và Yu Daon vẫn tiếp tục chạy qua con đường mà không dừng lại. 

“Này! Mặt đất!”

Song Ahrin vội vã hét lên, và một thứ gì đó nhảy ra từ dưới mặt đất phía trước.

Đó là một con mắt có gắn chân.

“Hây!”

Yu Daon ngay lập tức dẫm lên con mắt, và cùng với một tiếng bẹp, con mắt vỡ ra và đế giày của Yu Daon tan chảy. 

Mùi thịt cháy khó chịu thoáng phảng phất, nhưng rồi Yu Daon bắt đầu chạy tiếp như thế không có chuyện gì xảy ra. 

“Lần sau tôi phải mua giày có thể đi lên axit mà vẫn còn nguyên vẹn mới được!”

“Cô mà đi loại giày đấy thì không chạy được đâu!”

Song Ahrin khó chịu đáp lại lời nói vui tươi của Yu Daon. 

Hai người họ đúng là có mối quan hệ tốt thật đấy. 

***

Chúng tôi đã chạy được bao lâu rồi? 

“Hà…hà…”

Jang Chaeyeon gấp gáp thở dốc, và ngay khi tôi vừa giơ tay lên, cả ba người đều đứng lại.

“Nghỉ một lát nhé”

“...Hà…phù…”

“...Phù…”

“Phiu!”

Jang Chaeyeon đang thở hổn hển, Song Ahrin lau trán bằng mu bàn tay, còn Yu Daon thì vẫn bình thường như chẳng có chuyện gì.

“Nhưng chúng ta có thực sự nên làm như anh Jaehun nói không? Như vậy thì quá đơn giản”

“Nếu muốn tấn công tôi thì chúng sẽ làm vậy thôi”

Tôi là một mối đe dọa đối với chúng.

Và tôi cũng vừa mới nhận ra.

“Chúng định sẽ giết tôi bằng bất cứ giá nào”

Đến mức mà chúng còn vi phạm nguyên tắc của mình. 

Bản năng sinh tồn lớn nhất của một con ký sinh trùng cũng không có gì đặc biệt cả. 

Ký sinh. 

Chỉ có vậy thôi. 

Đơn giản chỉ là ký sinh rồi sống sót và trở thành con trưởng thành. 

Vì điều đó, tất cả mọi người trong Cục Quản thúc đều đã bị ký sinh, nhưng bây giờ thì khác. 

Những thứ đó đang cấy thể ký sinh vào một cách tay, một con mắt rồi lao vào tấn công. 

Cho đến lúc này, chúng đã bào mòn sức lực của chúng tôi thông qua chiến thuật du kích. 

Lý do duy nhất giải thích cho hành động không hiệu quả đó là vì chúng đang xem tôi, hay là chúng tôi, là một mối đe dọa cần chú ý đến.

Và cho đến khi này, chúng tôi đã chứng minh rằng chiến thuật du kích là vô nghĩa bằng cách hoàn toàn phá huỷ bọn chúng. 

Vậy tiếp theo chúng sẽ xuất hiện theo cách cách nào đây? 

“Đang đến”

Song Ahrin lẩm bẩm, và cùng lúc đó, 

-Bằng! 

Một tiếng súng vang lên và một viên đạn đang dừng lại ngay trước mắt chúng tôi. 

Một người phụ nữ đang chĩa nòng súng về phía chúng tôi với vẻ mặt vô cảm. 

Một người tôi chưa từng thấy trước đây.

Một gương mặt bình thường. 

Nếu phải chỉ ra điểm khác biệt thì…

“Là cô ta nhỉ”

“Có vẻ là vậy rồi”

Cô ta chỉ có một cánh tay, còn hai hốc mắt thì trống rỗng. 

Dù vậy, cô ta vẫn nhìn chằm chằm vào chúng tôi và bóp cò.

Một cửa sổ trong suốt xuất hiện. 

--------------------------------------------------------------------------------------------------------

[Tên: -]

[Tuổi: -]

[Đặc trưng: Bắt chước]

[Khả năng: Diễn xuất] 

[Tiểu sử: Thứ này đang mặc da người] 

[Điểm yếu: Luôn có một cá thể trung tâm trong một quần thể]

--------------------------------------------------------------------------------------------------------

-Cạch!

Thứ đó vô cảm lên đạn cho khẩu súng,

-Bằng! 

Nhưng trước đấy, tôi đã ghim một viên đạn vào trán nó. 

Người phụ nữ ngã xuống yếu ớt, đồng thời, một con quái vật chui ra ở vùng gáy của cô ta cùng với tiếng nứt ra. 

Kéeee—

Và trước khi thứ đó có thể hét lên, Jang Chaeyeon đã đập mạnh nó vào khối thịt rồi siết tay nghiền nát con quái vật. 

“Đúng như những gì anh nói”

“Đang đến nhiều hơn nữa đấy. Giữ cảnh giác”

-Thụp…thụp…

Tiếng bước chân vang đến từ nhiều hướng. 

“...Có hơi…nhiều quá không?”

Song Ahrin lẩm bẩm, và Jang Chaeyeon hít một hơi sâu. 

“Tất cả mau đứng sát vào nhau. Như vậy thì tôi mới có thể chặn được hết đạn”

“Nếu có gì bất trắc thì tôi sẽ chặn đòn”

“...”

Ngay sau đó, khoảng mười mấy người xuất hiện.

Đa số đều là những người tôi mới nhìn thấy lần đầu tiên, nhưng cũng có tầm hai đến ba người trong số đó là tôi đã nhìn thấy quá trong lúc nghe giải thích trước đó. 

Điều đó có nghĩa là họ là người của Cục Quản thúc. 

Người thì đang cầm súng, người thì chỉ đang đứng tay không. 

Điểm chung duy nhất là chúng đều đang nhìn chúng tôi, không. 

Đúng hơn thì chúng đang nhìn tôi. 

“...Chúng không nói gì cả”

Song Ahrin lẩm bẩm và đứng vào tư thế, và bọn chúng cũng làm tương tự. 

“Chúng ta làm gì đây?”

“Bây giờ thì ngay cả cô Ahrin cũng có thể chiến đấu rồi mà”

“Đúng vậy”

Song Ahrin thở dài rồi vươn ra, và những sợi chỉ uốn lượn từ tay cô ấy.

“Phải ha. Một lần quét sạch toàn bộ vẫn đỡ hơn chiến tranh du kích nhiều”

Ngay khi cô ấy vừa dứt lời, những người đó bắt đầu lao về phía chúng tôi.

-Ruỳnh…!

Vô số người xông đến chỗ chúng tôi, 

-Rầm! 

Và chúng bị đánh bay đi chỉ với một cái vẫy tay của Jang Chaeyeon.

“Mười người thì vẫn có thể đánh bay được dễ dàng lắm đấy”

Jang Chaeyeon lẩm bẩm, đồng thời, vài người liền chĩa nòng súng vào chúng tôi. 

Cùng lúc đó, 

-Bằng! Bằng! Bằng! 

Cùng với đúng ba tiếng súng, ba người ngã xuống với một lỗ ở trên thái dương. 

“...”

Không phải là tôi bắn.

“Mấy người không sao chứ?”

“...Có phải là tôi đang nghe thấy ảo giác không?”

Song Ahrin nhíu mày và nhìn về hướng giọng nói đáng ra không nên vang lên ở đây. 

“Cô nghe đúng rồi đấy”

Cùng với tiếng bước chân nặng nề, Aileen xuất hiện.

“Cô Aileen?”

“Tôi đã được cho phép đến đây rồi, nên là đừng nhìn tôi với ánh mắt đó chứ”

Aileen lẩm bẩm rồi nhìn sang bên cạnh. 

“Và tôi cũng đã nhặt được một người đi lạc trên đường đến đây”

“Haha! Tôi cứ tưởng là mình sẽ phải lăn ở đây cả đời rồi chứ! Gặp được mọi người đúng là tốt thật đấy!”

Là Ahn Sanghyun.

Vô số người đang nhìn anh ta và chúng tôi. 

Một cơ hội hoàn hảo để phá vỡ tình huống này.

“...Anh Ahn Sanghyun”

“Vâng?”

Trước lời của tôi, anh ta nhìn về đây.

“Hãy lăn đi”

“Phừ phừ…”

Anh ta bật cười như thể đã chờ đợi lời này. 

“Tốt lắm. Rất tốt”

Anh ta cuộn tròn người lại và lăn về trước. 

“Tôi đi đây”

Và rồi, ánh sáng đã xuất hiện.