“Trưởng Chi nhánh”
“Ta đã nghe qua tóm tắt tình hình rồi”
Trưởng Chi nhánh, người được Song Ahrin gọi đến, gật đầu đáp lại.
“Là về Bệnh viện Gangbuk nhỉ”
“Không phải là Bệnh viện Đại học đã đóng cửa rồi sao?”
“Đấy là Bệnh viện Đại học Gangseo đã đóng cửa thôi”
Trưởng Chi nhánh trả lời bằng giọng điềm tĩnh và nhìn tôi.
“Nhưng Bệnh viện Gangbuk vẫn còn đó”
“Cô đang chơi chữ đấy à?”
“Kiểu đấy”
Trưởng Chi nhánh thở dài.
“Nhưng có gì đó không đúng”
“Hửm?”
“Ta sẽ nhắc lại lần nữa, nhưng sau sự kiện Bệnh viện Gangseo, cậu Kim Jaehun và Phòng Nhân sự đã giáng một đòn mạnh khiến cho Bệnh viện không thể hoạt động bình thường trong một thời gian”
Trưởng Chi nhánh giơ ngón trỏ lên và nói tiếp.
“Chúng không phải kiểu sẽ ló mặt ra như này”
Trưởng Chi nhánh cầm lấy tờ giấy.
“Đây là một lời tuyên chiến”
“Một lời tuyên chiến sao?”
“Bắt đi nhân sự của Cục Quản thúc chẳng khác nào một lời tuyên chiến cả”
Trưởng Chi nhánh thở dài và phủi quần áo của mình.
“Với cả, dù Cục Quản thúc không chủ động tấn công trước, chúng ta sẽ thẳng tay tiêu diệt bất cứ kẻ nào dám gây sự”
Trưởng Chi nhánh mở to đôi mắt đang khép hờ của mình.
Đôi đồng tử của cô ấy ánh lên đỏ rực.
“...Vậy là không có gì phải lo lắng sao?”
Tôi nhìn Trưởng Chi nhánh như thể bị mê hoặc bởi dáng vẻ tự tin của cô ấy, và Trưởng Chi nhánh chớp mắt nhìn tôi.
“Đâu có? Tất nhiên là phải lo rồi”
“Vâng?”
“Tạm thời thì…”
Trưởng Chi nhánh giật lấy tờ giấy trong tay của Yu Daon.
“Ta sẽ giữ thứ này. Chúng ta thường dùng nó như trung gian để triệu hồi Bệnh viện”
“Tôi hiểu rồi”
“Và tất cả thành viên Phòng Nhân sự sẽ ở lại đây hôm nay, kể cả Trưởng phòng Heo Chan”
“Đương nhiên là tôi sẽ làm vậy rồi”
Trưởng Phòng nhìn Trưởng Chi nhánh với khuôn mặt hơi bất ngờ.
“Đây là thành viên phòng chúng tôi mà, Trưởng Chi nhánh”
“Ừm. Trưởng phòng mà ta biết chắc chắn sẽ làm vậy”
Trưởng Chi nhánh mỉm cười hài lòng và gật đầu.
“Tạm thời thì hôm nay mọi người sẽ ở trong Cục Quản thúc”
“Nó có an toàn không?”
“Không”
Trưởng Chi nhánh lắc đầu.
“Việc chống lại cưỡng chế dịch chuyển không hề dễ chút nào”
“...”
Vậy thì chúng tôi ở lại đây làm gì?
“Nhưng mà ít nhất thì tất cả sẽ đi cùng nhau”
Trưởng Chi nhánh nhìn tôi, xoắn lọn tóc của mình.
“Nó có hơi khó giải thích, nhưng nói chung thì tọa độ của Cục Quản thúc là cố định”
“Vâng”
“Nên nếu ở cùng nhau, có khả năng mọi người sẽ đều tập trung tại một chỗ”
“Vậy thì không phải sẽ tốt hơn nếu Trưởng Chi nhánh ở cùng chúng tôi sao?”
“Ý tưởng đó cũng không tồi”
Trưởng Chi nhánh dãn người và nói.
“Nhưng trong trường hợp này, chúng ta có thể chủ động tấn công trước”
“Chủ động tấn công trước?”
“Chúng ta sẽ phá hủy Bệnh viện Gangbuk”
Trưởng Chi nhánh nhìn tôi.
“Ta sẽ đi cùng với Phòng Cách ly trước để dàn xếp tình hình”
“Có vẻ việc chúng tôi phải bị bắt đi là chắc chắn rồi nhỉ”
“Thực sự thì ta đi cùng mấy người cũng không có vấn đề gì”
Trưởng Chi nhánh chau mày.
“Nhưng khi ấy thì sẽ quá muộn”
“Quá muộn là sao?”
“Chúng chắc hẳn đã chuẩn bị kỹ càng cho lần này”
Trưởng Chi nhánh nhìn tôi.
“Chúng ta sẽ đánh phủ đầu trước khi chúng có thể chuẩn bị”
“Đánh phủ đầu nghĩa là…”
“Đúng như mặt chữ thôi”
Trưởng Chi nhánh gật đầu.
“Trong khi Phòng Cách ly và ta đến đấy và phá hủy mọi thứ, cậu Jaehun chỉ cần phải chuẩn bị cho bất cứ tình huống bất ngờ nào xảy ra”
“Sẽ không có biến cố nào đâu nhỉ?”
“Việc đấy ta cũng không chắc chắn được”
Trưởng Chi nhánh đáp lại với một nụ cười cay đắng.
“Nhưng nếu xét từ những gì mà cậu Jaehun đã trải qua, ta nghĩ là cậu cũng nên chuẩn bị tinh thần đi thì hơn”
“...Tôi hiểu rồi”
Cô ấy nói có hơi vòng vo một chút, nhưng nói chung thì cô ấy bảo là do tôi xui xẻo đến vậy nên hãy cứ chuẩn bị một cách chỉn chu đi.
“Vậy thì cuộc họp bàn chiến lược kết thúc ở đây thôi”
‘Không còn thời gian nữa rồi’, Trưởng Chi nhánh nói vậy trong khi đứng dậy.
Tôi vội vã lên tiếng khi thấy Trưởng Chi nhánh bước đi.
“Trưởng Chi nhánh”
“Ừm?”
“Cảm ơn cô”
“...”
Trưởng Chi nhánh mỉm cười với tôi.
“Nhận được lời cảm ơn từ một đứa trẻ chỉ khiến ta cảm thấy ấm lòng thôi. Ta sẽ nghe lời cảm ơn thực sự sau khi kết thúc mọi việc”
Nói vậy, Trưởng Chi nhánh vẫy tay và đi ra khỏi cửa.
Cô ấy có nhất thiết phải cư xử một cách lớn tuổi như thế không vậy?
Sau khi xác nhận rằng Trưởng Chi nhánh đã rời đi, tôi nói.
“Dù sao thì, mọi người đều nghe thấy hết rồi chứ?”
Tôi quay lại kiểm tra những người khác.
Tất cả đều gật đầu.
“Yeeun. Em đã mang đến những thứ anh nhờ lấy chưa?”
“Rồi ạ!”
Park Yeeun nhanh tay đặt một túi đồ lên trước mặt tôi.
Và khi con bé mở túi đồ ra…
“Ôi trời. Jaehun, cậu đang định chuẩn bị cho chiến tranh hay gì đấy à?”
Trưởng phòng nhìn vào bên trong túi đồ và thở dài.
Nó được chất đầy súng đạn.
“Ôi! Đây là lần đầu tiên em nhìn thấy súng thật đấy!”
“Đừng có mà chạm vào chúng”
Tôi nhìn Trưởng phòng, người đang ngăn không cho Park Yeeun táy máy mấy khẩu súng.
“Trưởng Phòng. Chúng ta nên làm gì với Yeeun đây?”
“Hừm…”
Trưởng phòng nhắm mắt lại và đặt tay lên cằm.
“Thật lòng thì ta nghĩ là sẽ tốt hơn nếu gửi con bé đi đâu khác”
“Hở?”
Park Yeeun mở to mắt.
“Em cũng đồng tình”
“Đợi đã, anh trai! Em bây giờ đã là một thành viên chính thức của Phòng Nhân sự rồi mà!”
“Trẻ vị thành niên bị cấm làm việc buổi đêm”
“Tại sao anh lại mang luật lao động ra đây?”
“Em được Bộ Lao động cho phép đi đã rồi hẵng quay lại”
“Không chịu đâu! Anh trai!”
Phớt lờ Park Yeeun đang nói chuyện ầm ĩ hết cả, tôi nháy mắt với Trưởng phòng, và ông ấy cũng gật đầu rồi dẫn Park Yeeun đi.
“Thôi nào. Mau đi chơi với chị Aileen đi!”
“Trưởng Phòng! Cháu là học sinh cao trung rồi mà!”
Tôi tiễn hai người đang nói chuyện ồn ào kia đi và nhìn Jang Chaeyeon.
“Cô Chaeyeon”
“Ừm”
Jang Chaeyeon lại gần tôi như thể đã chờ từ trước.
“Tôi nghĩ là lần này mình cũng sẽ cần nhiều đến sự trợ giúp của cô Chaeyeon”
“Việc đó ổn mà”
Jang Chaeyeon gật đầu với vẻ mặt vô cảm.
“Cứ sử dụng tôi bao nhiêu tùy thích. Tôi sẵn sàng rồi”
“Sao lại là sử dụng…”
Cô ấy có nhất thiết phải chọn từ đó không vậy?
Jang Chaeyeon khẽ mỉm cười trong khi nhìn tôi lẩm bẩm.
“Thư giãn đi”
“...Tôi trông căng thẳng đến vậy à?”
Jang Chaeyeon đặt ngón trỏ lên khóe miệng của tôi.
“Khi cảm thấy căng thẳng, khóe miệng của anh thương sẽ run lên”
“Đây là lần đầu tiên tôi nghe đến việc này đấy”
“Như cách anh luôn quan sát tôi kỹ càng, tôi cũng luôn quan sát anh mà”
“...”
“Đừng lo lắng”
Jang Chaeyeon gật đầu.
“Tôi sẽ làm hết sức có thể”
“...Tôi tin cô”
Jang Chaeyeon khẽ mỉm cười một lần nữa.
“Cô Ahrin”
Tôi bỏ lại Jang Chaeyeon và quay sang Song Ahrin.
Cạch, cô ấy thuần thục kiểm tra băng đạn khẩu súng của mình.
“Lần này sẽ khác”
“Hửm?”
Cô ấy quay sang nhìn tôi.
Một nụ cười tự tin hiện lên trên khuôn mặt của cô ấy.
“Tôi hiện tại đã có ích hơn chút rồi, đúng chứ?”
“Cô Ahrin đã luôn giúp ích rất nhiều mà”
“Vậy thì tôi sẽ còn có ích hơn thế nữa”
Song Ahrin mỉm cười tự tin và vỗ nhẹ vào vai tôi.
“Dù sao thì, chăm sóc cho tốt Tóc Đen của anh vào đấy”
“Ý cô là cô Daon nhỉ”
“Nói thật thì…”
Song Ahrin nhìn Yu Daon và lắc đầu.
“Tôi ghét cô ta”
“Cô cũng đâu có thích cô Chaeyeon”
“Đúng rồi”
Thế thì cứ nói là cô chẳng thích ai cả là được rồi mà.
Song Ahrin thở dài.
“Nhưng điều đó không có nghĩa là tôi muốn Tóc Đen bị bắt đến và bị tra tấn tại một nơi quái dị nào đó”
“Nếu cô Ahrin là người như vậy thì tôi đã đá cô khỏi Phòng Nhân sự rồi. Không, đúng hơn là nếu bất cứ ai có suy nghĩ như vậy thì tôi sẽ đá người đó đi”
“...”
Vẻ mặt của Song Ahrin hơi sững lại xong cô ấy lại mỉm cười một cách bình thường.
“Ừm. Dù sao thì, anh có thể tin tưởng và trông cậy vào tôi lần này”
“Tôi đã nói bao nhiêu lần là mình chưa bao giờ không tin tưởng cô Ahrin rồi mà”
“Trời ạ, những lúc thế này thì anh cứ bảo là mình hiểu rồi là được!”
“...Tôi hiểu rồi”
“Tốt lắm”
Song Ahrin cười khẩy và vỗ nhẹ vào vai tôi.
“Đi trấn an Tóc Đen đi”
Tôi nhìn Yu Daon trước lời của Song Ahrin.
Cô ấy có vẻ đang suy nghĩ điều gì đó, mắt nhắm chặt lại.
Cô ấy chắc hẳn phải sợ hãi lắm.
Và cô ấy chắc cũng phải rất là bất an.
Tôi hiểu tại sao cô ấy lại cảm thấy như vậy.
Tôi chậm rãi đi đến chỗ của Yu Daon.
***
Yu Daon không thường cảm thấy sợ hãi.
Đấy là thông thường thôi.
Cô nhìn tờ thông báo của Bệnh viện trước mặt mình.
Cô còn không muốn nghĩ đến việc phải trải qua cơn ác mộng đó lần nữa.
Và rồi…
“Không sao đâu”
Một giọng nói vang lên trước mắt cô.
Một giọng nói thân thuộc, nhưng cũng là một giọng nói khiến trái tim cô bình tâm lại.
Cô ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông.
Người đàn ông đang nhìn thẳng vào cô.
Một người hoàn toàn khác biệt với cô.
Không giống cô, người chẳng thể tự mình làm việc gì, anh ấy có thể làm tự mình làm được mọi thứ.
Và anh ấy có thể làm được nhiều hơn nữa khi ở cạnh những người khác.
Một người đàn ông luôn đưa ra ý kiến của mình trước tiên khi có chuyện xảy ra.
Vậy nên, đôi khi cô cũng sợ hãi rằng liệu mình có phù hợp để đứng cạnh anh ấy hay không.
“Tôi sẽ không để ai bắt cô Daon đi”
Người đàn ông nở một nụ cười gượng gạo.
Có lẽ đó là nụ cười để trấn an cô.
Nhưng anh ấy sẽ không bao giờ biết được.
Rằng thứ Yu Daon sợ hãi nhất không phải là Bệnh viện.
“Anh Jaehun”
“Ừm?”
Người đàn ông để trưng ra vẻ mặt thắc mắc trong khi đang cố ép ra một nụ cười.
“Xin anh đừng bao giờ làm quá sức mình nhé”
Nỗi sợ căn bản của con người là nỗi sợ cái chết.
Nỗi sợ rằng ta sẽ bị đau hoặc thậm chí là chết vì hành động của bản thân.
Theo nghĩa đó, Yu Daon không có nỗi sợ.
Đối với cô, cái chết là một khái niệm không tồn tại.
Dù vậy, kể cả cô cũng có điều mà mình sợ hãi hơn tất thảy.
Cô biết một người tên Kim Jaehun.
Anh ấy là một người sẽ liều mạng để giải quyết biến cố mà mình bị kéo vào.
Đương nhiên, anh ấy biết về những hiểm nguy đang chờ đợi mình phía trước, nhưng chỉ vì không muốn từ bỏ con người tên Yu Daon này, Kim Jaehun sẽ bước vào đó không chút do dự.
Đó chính là nỗi sợ của cô.
Cô vươn tay ra.
Cô nên nói gì đây?
Rằng nó sẽ ổn thôi?
Rằng anh không cần phải lo lắng đâu?
Vô số câu chữ bị giữ lại ở miệng của cô và rồi biến mất.
Nhưng cô không phải là Jang Chaeyeon hay Song Ahrin.
Cô không thể chạm vào môi anh và nói những lời động viên, hay là vỗ nhẹ vào lưng anh như một người bạn và khích lệ anh.
Bàn tay lạc lối của cô lơ lửng trên không trung một hồi rồi rơi xuống.
“Anh hiểu rồi chứ?”
“Câu đó là phải tôi nói mở đúng, cô Daon”
“Không”
Yu Doan lắc đầu.
“Anh Jaehun hãy cẩn trọng nhé”
Cô có thể chịu đựng được nỗi đau vô tận.
Cô có thể chịu đựng những cuộc phẫu thuật chẳng khác nào tra tấn trong hàng năm trời.
Không, Yu Daon luôn sẵn sàng chấp nhận bất cứ thứ gì cô có thể chịu đựng.
Dù vậy, cô tuyệt đối không chấp nhận cái chết của người đàn ông đang cố gắng nặn ra một nụ cười trước mặt mình.
Anh ấy là một ngọn hải đăng đối với cô.
“Tôi chỉ cần anh Jaehun an toàn thôi”
Vẻ mặt của người đàn ông thoáng trở nên bối rối.
Nhưng Yu Daon không quan tâm.
Ngay từ đầu thì cô đã không có ý định truyền tải cảm xúc của mình.
Chỉ cần được ở bên cạnh anh là cô đã đủ hạnh phúc rồi.
Ngắm nhìn vẻ mặt bối rối của anh, Yu Daon mỉm cười và hét lên.
“Chúng ta mau chuẩn bị thôi!”
Bằng giọng nói luôn vui tươi của cô.
***
Nửa đêm.
Khi Trưởng phòng trở về sau khi gửi Park Yeeun đi, bốn người chúng tôi đã đang nằm trên sàn của Phòng Nhân sự trong túi ngủ.
“Trưởng phòng”
“Ừm”
“Anh thực sự sẽ đi sao ạ?”
“Cậu nghĩ làm Trưởng phòng nghĩa là như nào?”
Trưởng phòng nhìn tôi trong màn đêm.
“Ừm…là người đứng đầu phòng ban ạ…?”
“Đúng vậy. Đó là người phụ trách phòng ban đó”
Trưởng phòng gật đầu.
“Ta được trả lương cao hơn, và ta có cấp bậc cao hơn cậu”
“Vâng ạ”
“Vậy nên đây là trách nhiệm tương ứng mà ta phải gánh vác”
“...”
“Cậu còn muốn làm gì nữa hả? Mau đi ngủ nhanh đi. Cứ như này là cậu sẽ bị thiếu ngủ—”
Trưởng phòng ngừng nói.
“Trưởng phòng?”
“Jaehun. Có thứ gì đó đang đến”
Ngay khi Trưởng phòng vừa nói xong, mùi thuốc khử trùng bắt đầu xộc vào mũi tôi.
-Bíp…Bíp…
Tiếng máy móc khô khốc vang lên trong không gian.
Năm người chúng tôi đang ở trong dãy hành lang bệnh viện.