Giờ đây khi đã trải qua mấy việc như này đủ nhiều, tôi cũng đã bắt đầu thấy được tiêu chuẩn của kẻ địch.
Nếu tôi có thể nhìn thấy tất cả thông tin, vậy thì đó là một kẻ địch đáng để chiến đấu.
Nếu tôi có thể nhìn thấy hơn phân nửa số thông tin, vậy thì đó là một kẻ địch mà tôi vẫn có thể làm gì đó, giả sử tôi có Chí mạng và đồng đội của mình ở bên cạnh.
Và nếu tôi còn không nhìn được một nửa số thông tin, vậy thì tôi chắc chắn sẽ ở thế yếu hơn dù có gì đi nữa.
Đáng tiếc thay, thứ đang ở trước mặt tôi bây giờ là một kẻ địch mà tôi chỉ nhìn thấy được mỗi tên và tuổi, chứ nói gì đến một nửa số thông tin.
“Yu Daon”
Yu Daon giật mình trước giọng nói của Viện trưởng.
“Cô biết mà đúng không?”
“...”
Yu Daon siết chặt tay lại.
“Rằng cô là con người lý tưởng nhất mà bọn ta có thể tưởng tượng. Yu Daon. Đừng chạy trốn khỏi trách nhiệm đ—”
Trưởng Chi nhánh vung nắm đấm.
-Bộp!
Cùng với tiếng đánh vào da thịt, lão già trong chiếc áo blouse trắng bị đấm bay đi.
“Quái, sao lại không có cảm giác đánh trúng gì vậy chứ!”
Trưởng Chi nhánh chau mày lại trong khi lắc tay mình.
“Những người khác đâu rồi?”
“Phòng Cách ly hiện đang dọn dẹp ở tầng dưới”
“Đáng tiếc thật”
Nếu Ahn Sanghyun ở đây thì mọi chuyện có thể đã khác hơn chút rồi.
“Sẽ chẳng có gì thay đổi với cậu Ahn Sanghyun ở đây đâu”
Như thể đã đọc được tâm trí của tôi, Trưởng Chi nhánh nói.
“Tôi vẫn nghĩ là mọi chuyện sẽ khác đấy chứ”
“Cậu nhìn thấy những gì vừa xảy ra rồi đúng không?”
Trưởng Chi nhánh vẩy tay của mình và nhìn về trước.
“Ngay từ đầu, hắn ta là một kẻ địch gần như miễn nhiễm với mọi đòn tấn công vật lý. Ahn Sanghyun và ta cũng sẽ phải tốn tận nửa ngày để đánh hắn ta đến chết”
Tốn tận nửa ngày để đánh hắn đến chết nghĩa là hai người vẫn có thể giết hắn còn gì.
Tôi lấy ra khẩu súng của mình từ trong túi áo.
“Vậy thì chúng tôi có thể sẽ hữu ích hơn đấy”
“Ta thực sự mong là vậy”
Trưởng Chi nhánh lẩm bẩm và lại đứng vào tư thế.
“Cậu Kim Jaehun, nghe cho kỹ đấy”
“Vâng”
“Thứ đó. Nó biết ăn”
“Vâng?”
“Khi mở rồi đóng miệng, nó có thể ăn được không gian xung quanh đấy, bao gồm cả không khí lẫn bất cứ thứ gì tồn tại vật lý”
“Tôi không nghĩ là chúng ta có thể thẳng một kẻ như vậy đâu?”
Nó có khác gì một kẻ có thể xóa sổ tôi khỏi thế giới này chỉ bằng cách đóng mở miệng đâu.
“Ta thì sẽ không dễ bị cắn bởi bộ hàm đó, nhưng mà những người khác thì chắc không được như vậy đâu?”
Trưởng Chi nhánh gật đầu và phủi quần áo của mình.
Khi tôi nhìn kỹ lại, cả cơ thể của cô ấy đang chi chít những vết răng hiện rõ.
Tôi nhìn tên Viện trưởng trước mặt mình.
Hắn ta mở miệng của mình, và rồi…
“Sang phải!”
Trước lời của Trưởng phòng, chúng tôi đồng loạt lăn về bên phải.
-Rầm!
Bức tường bên cạnh tôi ‘biến mất’ theo đúng nghĩa đen cùng với một âm thanh vang dội.
“Ôi thật là, thứ đó thì phải để cho một Trưởng Chi nhánh lo liệu chứ…!”
Song Ahrin lẩm bẩm với giọng đầy sợ hãi, cơ thể đã lấm lem đất bụi.
Một cọng tóc của Trưởng phòng nhẹ nhàng rơi xuống sàn.
“Cậu nhìn thấy rồi chứ?”
Trưởng Chi nhánh lẩm bẩm và nhìn thẳng về trước.
“Một người bình thường sẽ chết chỉ với một cú cắn như vậy”
“Còn Trưởng Chi nhánh thì sao?”
“Ta có thể chịu đựng được”
“...Bằng cách nào?”
Làm sao mà người nào có thể bị cắn bởi thứ đó và chịu đựng được chứ?
“Kiểu này, nếu gồng cơ thể lên, ta có thể chịu đựng được”
Cùng với một tiếng ‘Phu!’, Trưởng Chi nhánh gồng cơ bụng của cô ấy.
“Đương nhiên, dù cho cậu Kim Jaehun có gồng mình lên thì vẫn sẽ chết thôi, nên là nếu cảm thấy mình sắp bị cắn trúng thì hãy né đi nhé?”
“Kể cả khi cô bảo tôi để bị cắn trúng thì tôi cũng sẽ không làm vậy đâu”
Chỉ có hai người tại đây có thể sống sót sau khi bị cắn trúng bởi thứ đó thôi.
“Tôi nghĩ là mình sẽ ổn”
“Ôi trời, cô Yu Daon”
Trưởng Chi nhánh nhìn Yu Daon với một nụ cười rạng rỡ, và Yu Daon cùng đáp lại ánh nhìn của Trưởng Chi nhánh bằng một nụ cười gượng gạo.
“Ah, xin chào”
“Giờ nghĩ lại thì, đây là lần đầu tiên chúng ta được nói chuyện tử tế nhỉ?”
“Ừm…vậy sao ạ…”
“Đúng, đúng, đây là lần đầu tiên cô được gặp gỡ trực tiếp với Trưởng Chi nhánh nổi tiếng mà. Nên là ta nói chuyện một chút đi”
“Ahaha, vâng ạ…”
Yu Daon đáp lại với một nụ cười khô khan.
“Thế nào? Cảm nghĩ của cô khi được lần đầu trực tiếp nhìn thấy Trưởng Chi nhánh là gì?”
“Ừm, hừm…”
Yu Daon trưng ra vẻ mặt tự hỏi rằng mình có nên nói ra điều đang nghĩ tới hay không.
Và thường xuyên, bất cứ khi nào cô ấy làm vẻ mặt như vậy, Yu Daon toàn nói ra những lời không nên nói.
“Cô Daon, cô đang định nó—”
“Cô có mùi mỹ phẩm của các bà cụ…?”
“Phụt!”
Song Ahrin che miệng cười trước lời lẩm bẩm của Yu Daon, và Jang Chaeyeon cũng cúi đầu xuống.
Nhìn cách vai cô ấy run lên thì chắc hẳn là cô ấy cũng đang cười rồi.
“...”
Trưởng Chi nhánh nhìn chằm chằm vào tôi vẫn với một nụ cười trên mặt.
Tôi lắc đầu nguầy nguậy đến mức cổ mình như sắp đứt rời.
Tôi không có nói gì hết.
Yu Daon tự mình nói rằng cô có mùi mỹ phẩm của các bà do ngửi được như vậy, nên đó đâu phải là lỗi của tôi đúng chứ?
Trưởng Chi nhánh nhìn chằm chằm vào tôi với đôi mắt mở to, rồi quay sang Yu Daon.
“Cô Daon”
“À, vâng ạ”
“Ta nghĩ là mình sẽ không bao giờ có thể quên cô đâu”
“À, vâng ạ…cảm ơn cô…”
Yu Daon cúi đầu với vẻ mặt bối rối.
-Rầm!
Trong khi đang mỉm cười nói vậy, Trưởng Chi nhánh vặn người và đứng phía trước chúng tôi.
-Rắc!
Một vết răng xuất hiện trên cánh tay của cô ấy, và máu bắt đầu chảy ra.
Cô ấy thực sự đã chịu đựng được đón tấn công đó chỉ bằng sức mạnh thuần túy thôi à?
Cô ấy có thực sự là con người không vậy?
“Cậu Kim Jaehun”
“Vâng”
Trưởng Chi nhánh vẩy đi đống máu đang chảy ra từ cánh tay của mình và lẩm bẩm.
“Đây là kế hoạch mà ta đã nghĩ ra, cậu có muốn nghe không?”
“Xin hãy nói tiếp”
Trưởng Chi nhánh gật đầu.
“Cậu Kim Jaehun hiện đang không thể nhìn hắn một cách rõ ràng, đúng chứ?”
“...Đúng vậy”
“Thông thường, đó là bởi đối phương biết cách che giấu kỹ bản thân”
Trưởng Chi nhánh hướng ánh mắt về người đàn ông trong chiếc áo blouse trắng.
“Nói cách khác, hắn ta vẫn còn sức”
“Tôi biết rõ điều đó”
Giống như Chủ Nghĩa Duy Mỹ, nếu vẫn còn sức, hắn ta có vẻ là vẫn ẩn giấu được thông tin của mình bằng một cách nào đó.
“Nói đơn giản thì, chỉ cần ta đập hắn nhừ tử thì kiểu gì hắn cũng sẽ phải nhả thông tin ra thôi”
“Vâng?”
Trưởng Chi nhánh siết chặt nắm đấm lại.
“Ta sẽ đập hắn nhừ tử, và khi cậu Kim Jaehun nhìn được hắn, cậu có thể tấn công”
“Thực sự chỉ mỗi vậy là đủ rồi à?”
“Ta không biết”
Trưởng Chi nhánh mỉm cười rạng rỡ.
“Nếu cơ thể đủ khỏe thì cậu không cần phải dùng tới cái đầu đâu!”
Trưởng Chi nhánh bước về trước và lao vào Viện trưởng.
-Bùm!
Nắm đấm của cô ấy trúng thẳng mặt tên Viện trưởng, và một âm thanh lớn vang lên.
“...Cô Chaeyeon”
“Ừm”
Jang Chaeyeon bước đến bên cạnh tôi.
“Xin hãy hỗ trợ Trưởng Chi nhánh từ bên rìa. Đừng cho tên đó tiếp cận, và hãy chỉ ngáng đường hắn bằng cách ném những viên bi sắt hoặc là đồ vật từ xa thôi”
“Ừm”
Jang Chaeyeon gật đầu.
“Cô Ahrin, hãy chú ý quan sát cô Chaeyeon và kéo cô ấy ra nếu nhận thấy nguy hiểm, với cả hãy kiểm tra xem thôi miên hay điều khiển có tác dụng hay không”
“Nó sẽ không có tác dụng đâu, nhưng mà…tôi sẽ thử”
Song Ahrin thở dài, xoắn lọn tóc của mình.
“Trưởng phòng, anh hãy để ý hai người họ ạ”
“Được rồi. Thế còn cậu?”
Tôi nhìn vào mắt của Yu Daon trước lời của Trưởng phòng.
“Tôi sao?”
“Cô Daon và em sẽ nhắm tới đòn quyết định ạ”
Trưởng phòng đang nhìn chúng tôi chậm rãi gật đầu.
“Được rồi. Đừng có mà vui chơi nhiều quá và đến nhanh đi đấy”
“Rõ ạ”
Và rồi ba người họ chạy đến chỗ Trưởng Chi nhánh.
“Cô Daon”
“Vâng”
Yu Daon nhìn tôi.
Ánh mắt của tôi hướng lên trên đầu của cô ấy, nhưng tôi liền lắc đầu của mình.
Đó không phải là cái tôi cần nhìn bây giờ.
Ánh mắt chúng tôi chạm nhau, và tôi hỏi cô ấy.
“Cô Daon có nhớ mình đã trải qua loại phẫu thuật nào không?”
“...”
Yu Daon chớp mắt nhìn tôi.
Quả nhiên, việc hỏi cô ấy chuyện này có hơi không nên.
“Tôi xin lỗi. Nếu cô Daon cảm thấy không thoải mái thì—”
“Ca phẫu thuật khó quên nhất là khi bọn chúng cấy ghép một thứ gì đó vào trong cơ thể tôi”
Yu Daon nói tiếp bằng giọng điềm tĩnh.
“Có rất nhiều thí nghiệm, nhưng vấn đề lớn nhất là sau khi chết, tôi sẽ trở lại trạng thái ban đầu”
Ánh mắt của Yu Daon hướng về tên Viện trưởng trong chiếc áo blouse.
“Đó là lý do chúng cũng rất lo lắng”
“...”
“Làm sao thì chúng mới có thể tận dụng tôi triệt để nhất?”
Yu Daon mỉm cười.
“Và rồi chúng đã quyết định làm một thứ”
“Ừm”
“Nó được gọi là gì ấy nhỉ? Hấp thụ sự tồn tại thì phải?”
Yu Daon nhắm mắt lại.
“Dù sao thì, đó thực sự là một cảm giác tồi tệ”
“Ra vậy”
“Nó không phải là một ca phẫu thuật đẫm máu như mọi khi, mà chúng chỉ bỏ tôi lại trong một căn phòng”
“...”
“Trong đó, tôi không thể nhìn hay cảm nhận được gì, mà chỉ có thể nghe thấy một tiếng hát…”
Vẻ mặt của Yu Daon trở nên tái nhợt.
“Tôi nghĩ như vậy là đủ rồi”
“...Không sao đâu”
Yu Daon lắc đầu.
“Bọn chúng nói rằng…”
“...”
“Tôi đã phát triển một khứu giác vượt trội hơn”
“Khứu giác sao”
Yu Daon gật đầu.
“Kể từ sau đấy, tôi đã luôn ngửi thấy những mùi hương đặc biệt”
“...”
“Với Giấc mơ của Bươm bướm, đó là một mùi ngọt lịm. Đôi khi lại là một mùi cay nồng, rồi là mùi tanh cá. Đương nhiên, còn có cả mùi của anh Jaehun nữa”
Yu Daon khẽ mỉm cười.
“Những tên bác sĩ nói rằng bây giờ chúng đã có thể biết được căn nguyên của một con người với tôi”
“...”
“Sau đó, nó chỉ là những thí nghiệm tồi tệ lặp đi lặp lại…”
Giọng của Yu Daon nhỏ dần đi.
“Nhưng mà chúng lại bắt đầu cho tôi thức ăn kể từ sau đó. Thường thì tôi lần nào cũng bị chết đói cả”
“...Cô đã phải trải qua nhiều thứ rồi”
“Bây giờ thì tôi đã có anh Jaehun”
Yu Daon mỉm cười dịu dàng.
“Nó có giúp ích không?”
“...Tôi nghĩ vậy”
“Thế thì tôi thỏa mãn rồi”
Tôi lắng nghe lời nói của Yu Daon và chìm vào suy nghĩ.
Hiểu được căn nguyên.
Những con sứa tôi đã nhìn thấy tại Bệnh viện Gangseo.
Khi ấy, mắt tôi đã nói rằng đó là những con người trở thành sứa.
Và thứ gọi là nuốt chửng mà tôi hiện đang nhìn thấy.
‘Bệnh viện’ có vẻ rất ám ảnh với các bộ phận của con người.
Mũi, mắt, miệng.
Chẳng lẽ chúng muốn đạt được cấp độ cao nhất có thể khi nâng tối đa năng lực của một bộ phận cụ thể trên cơ thể con người sao?
Và tất cả những việc đó.
“Là để tìm ra căn nguyên”
[Chí mạng: 1->2]
Tôi hờ hững nhìn vào ô cửa sổ trong suốt và tiếp tục suy nghĩ của mình.
Dù vậy, điều gì khiến cho Yu Daon khác biệt với bọn chúng?
Có lẽ đó là do năng lực của cô ấy.
Bất tử, rồi là hồi phục.
Càng chiến đầu cùng với cô ấy, tôi lại càng cảm nhận được gì đó.
Khiên của Chronos, Nhồi xác, và cách thức hồi phục của cô ấy.
Từ những kỹ năng kết hợp đến năng lực của cô ấy, cảm giác như tôi đã bỏ qua điều gì đó.
-Bùm!
“Cậu đã suy nghĩ xong chưa hả!? Bọn ta đang phải chiến đấu bán sống bán chết ở đây, vậy mà lại phải nhìn hai người tình tứ với nhau như vậy, dù cho ta có ủng hộ người trẻ tuổi đến mức nào đi nữa thì ta vẫn sẽ tức giận đấy!”
Trưởng Chi nhánh hét lên nhìn tôi.
Được rồi.
“Đi thôi!”
Tôi rút lấy khẩu súng của mình và đưa tay ra cho Yu Daon.
“Ta đi nào, cô Daon”
“...”
Yu Daon nhìn tôi.
“Đã đến lúc cô được rời khỏi cái bệnh viện khốn nạn này rồi”
Tôi nở một nụ cười tự tin.
“Tôi sẽ cấp giấy ra viện cho cô”
Một nụ cười hiện lên khuôn mặt của Yu Daon.
“Thực sự thì, tôi không cần giấy ra viện đâu”
Cô ấy nắm lấy bàn tay của tôi.
“Bởi vì anh Jaehun là giấy ra viện của tôi rồi mà”
“Không. Tôi phải cho cô ra viện chứ”
Kế hoạch đã đâu vào đấy hết rồi.
Tất cả những gì chúng tôi cần làm bây giờ là hành động.