Khi tôi nói chuyện xong với Yu Daon và quay trở lại, tên Viện trưởng đang nhìn chúng tôi.
“...”
“...”
Cả hai bên đều không nói gì.
Chúng tôi chỉ nhìn đối phương.
“Các người không lao vào sao?”
“...”
“Ra là vậy”
Viện trưởng gật đầu.
“Chắc hẳn là Bệnh viện Đại học Gangseo đang rơi nước mắt đây”
Lời nói điềm tĩnh bất ngờ của hắn dấy lên một câu hỏi trong đầu tôi.
Làm sao mà hắn có thể bình tĩnh đến vậy?
Không, đấy không phải là cái quan trọng bây giờ.
Một cửa sổ trong suốt xuất hiện trước mắt tôi.
--------------------------------------------------------------------------------------------------------
[Sử dụng Quan sát]
[Chí mạng: 2->1]
[Không thể sử dụng]
[Chí mạng: 1->2]
--------------------------------------------------------------------------------------------------------
Nó không hoạt động.
Tôi cứ tưởng là mình có thể sẽ biết được nếu đó là kỹ năng kết hợp nhận được cùng với Jang Chaeyeon.
“Cúi đầu xuống!”
Trước lời của Trưởng phòng, Trưởng Chi nhánh cúi thấp xuống, và…
-Roẹt!
Một âm thanh kỳ quái vang lên trong không gian.
“Trưởng phòng Heo Chan, ông đúng là đỉnh của chóp mà!”
“Đỉnh của chóp sao…”
Trưởng phòng giơ ngón cái và lại đứng thẳng dậy.
Một cọng tóc của Trưởng phòng rơi xuống sàn lần nữa.
“Trưởng phòng!”
“Jaehun! Mau đến đây nhanh lên!”
Vẻ mặt của Trưởng phòng bừng sáng khi thấy tôi và Yu Daon chạy đến.
“Trưởng Chi nhánh hoàn toàn không quan tâm gì đến tóc của ta và cứ chạy xung quanh ấy!”
“Chà, sau cùng thì đó cũng đâu phải là tóc của Trưởng Chi nhánh ạ?”
“Nếu tóc của ta rụng ra hết thì cả lũ sẽ đi đời đấy, tên ngốc này!”
Trưởng phòng hét lên và chạm vào tóc của mình với biểu cảm buồn bã.
Song Ahrin chậm rãi lùi về đây khi nhìn thấy tôi.
“Vậy, anh quyết định làm gì rồi?”
“Chúng ta sẽ trông cậy vào cô Daon”
“Anh đang nói gì vậy?”
Song Ahrin nhìn tôi một cách bối rối, và tôi quay sang nhìn Yu Daon.
“Vâng, anh Jaehun?”
“Xin hãy ngửi mùi của tên Viện trưởng”
“À, vâng”
Yu Daon gật đầu, và Song Ahrin nhìn tôi với biểu cảm ghê tởm.
“Ôi trời, điều anh vừa nói chẳng khác nào một tên biến thái cả”
“Cô im lặng hộ cái”
Trong khi tôi còn đang suy nghĩ xem có nên đánh vào đầu Song Ahrin đang càu nhàu ở bên cạnh hay không, Yu Daon liền nhắm mắt lại và bắt đầu ngửi ngửi.
“Hừm”
“Thế nào?”
“Ừm…Nó bị lẫn với mùi máu…”
Yu Daon chau mày, và Song Ahrin trưng ra vẻ mặt thực sự bối rối.
“Không, thật đấy, anh định làm gì khi bảo cô ta ngửi mùi chứ?”
“Cứ đứng đấy quan sát kỹ vào. Cô Daon sẽ cho cô thấy một việc rất đáng kinh ngạc đấy”
“...”
Biểu cảm của Song Ahrin rạn nứt, ngược lại, Yu Daon thì mỉm cười rạng rỡ và bắt đầu ngửi tập trung hơn với đôi mắt nhắm lại.
“Trong khi đó, chúng ta đi hỗ trợ mọi người thôi, cô Ahrin”
“...Cái, trong khi Tóc Đen đang làm vậy, anh, tôi, với Tóc Trắng phải chạy xung quanh ấy hả?”
Tôi nhìn Song Ahrin đang lẩm bẩm một cách cộc lốc.
“Cô đang nói gì vậy? Chúng ta phải hỗ trợ mọi người trong khi cô Daon đang tìm ra mùi hương chứ. Không phải là chúng ta nên câu thời gian à?”
“...Anh thực sự không thể làm nó nếu thiếu tôi nhỉ?”
“Phải đó?”
Có người nào ở đây mà không cần thiết cơ chứ.
“...Tôi sẽ tìm ra nó nhanh thôi”
Yu Daon nhắm mắt lại với biểu cảm nghiêm túc và bắt đầu ngửi, trong khi đó, Song Ahrin mỉm cười rạng rỡ và đánh vào tay tôi rồi dẫn đi.
“Anh còn đứng đấy làm gì nữa? Mau đi nhanh nào”
“Rồi, rồi, tôi đang đi đây”
Tôi chạy đến chỗ Jang Chaeyeon cùng với Song Ahrin.
Vẻ mặt của Jang Chaeyeon liền trở nên rạng rỡ khi cô ấy nhìn thấy tôi.
“Tình hình hiện tại thế nào?”
“Hoàn toàn không có tác dụng”
Jang Chaeyeon lẩm bẩm và nhìn tôi.
“Cảm giác như đang đánh vào một bao cát vậy”
“...”
À, nghĩ lại thì…
-Bùm!
Tôi nhìn về tên Viện trưởng đang bay đi sau khi bị đấm.
Một cửa sổ trong suốt xuất hiện, và tôi vẫn không thể nhìn thấy thứ gì khác ngoài tên và tuổi.
Thông thường nó sẽ là như vậy.
“Cô Chaeyeon”
“Hửm?”
Jang Chaeyeon nhìn tôi, và ngay khi mắt cả hai vừa chạm nhau, cô ấy liền gật đầu và lấy ra một viên bi sắt từ trong túi của mình.
“Ừm”
Cùng lúc đó, Yu Daon mở mắt và hét lên.
“Anh Jaehun!”
“Cô Daon, nó thế nào?”
“Nó rất…ừm, ưm…!”
Yu Daon do dự, rồi nhắm chặt mắt và hét lớn.
“Nó có mùi giống như nước dãi vậy!”
“Được rồi!”
Tôi theo trực giác cũng đã cảm nhận được điều đó.
Bây giờ chính là thời điểm.
“Chuyện, chuyện gì vậy?”
Song Ahrin lẩm bẩm và nhìn hai người chúng tôi.
“Như này được chứ?”
“Ừm”
Jang Chaeyeon búng viên bi sắt lấy ra từ trong túi của mình.
“Mấy người lại nói gì đó mà chỉ mỗi mình tôi không biết rồi”
Phớt lờ lời lẩm bẩm cộc lốc của Song Ahrin, tôi nhìn cửa sổ trong suốt vừa xuất hiện.
--------------------------------------------------------------------------------------------------------
[Sử dụng Quan sát]
[Chí mạng: 2->1]
--------------------------------------------------------------------------------------------------------
Cùng với một cảm giác kỳ lạ, một cửa sổ trong suốt xuất hiện.
“...Chuyện, chuyện gì đang xảy ra đây?”
Một giọng nói bối rối thoát ra khỏi miệng Song Ahrin ở bên cạnh tôi.
Cô ấy đã nhìn thấy cái quái gì để mà phản ứng như vậy nhỉ?
Khi tôi còn đang nghĩ vậy, cửa sổ trong suốt trước mặt tôi bắt đầu tan chảy.
--------------------------------------------------------------------------------------------------------
[Tên: Viện trưởng Bệnh viện Gangbuk]
[Tuổi: 74]
[Đặc trưng: Nuốt chửng]
[Khả năng: -]
[Tiểu sử: Không như Bệnh viện Đại học Gangseo tập trung vào khứu giác, hay là Bệnh viện Đại học Gangdong tập trung vào thị giác, Bệnh viện Gangbuk quyết định tập trung vào vị giác. Cũng vì lý do đó, ông tin rằng mình có một vị giác và cái miệng phát triển vượt bậc hơn so với bất cứ ai khác]
[Điểm yếu: -]
--------------------------------------------------------------------------------------------------------
Jang Chaeyeon bỏ tay ra khỏi vai tôi, và cùng lúc đó, Trưởng Chi nhánh và Viện trưởng đồng thời quay sang nhìn tôi.
“Làm tốt lắm!”
“...Thị giác…?”
Trưởng Chi nhánh giơ ngón cái lên, còn tên Viện trưởng thì nhìn tôi trong khi lẩm bẩm một cách sững sờ.
Trưởng Chi nhánh lần nữa đánh vào thân mình của tên Viện trưởng bằng một lực kinh khủng rồi rút về chỗ tôi.
“Cậu nhìn thấy rồi đúng không? Vậy cậu định làm gì?”
“...”
“Cậu Kim Jaehun”
Vị giác và cái miệng phát triển vượt bậc.
Tôi nghĩ về khứu giác của Yu Daon.
“Trưởng Chi nhánh”
“Sao vậy?”
“Đâu là thứ về cơ bản vô vị nhất đang có tại đây?”
“Ừm?”
Trưởng Chi nhánh nhìn tôi như thể đang hỏi tôi đang nói cái gì vậy.
“Ta không biết là cậu đang nói về cái gì—”
[Khiên của Chronos: 10 giây]
-Rầm!
Tên Viện trưởng há miệng, và Yu Daon, người đã ở bên cạnh tôi từ lúc nào, liền dang rộng hai tay để chặn đòn tấn công.
“Vậy thì, đâu là thứ cũ nhất, kỳ lạ nhất, hoặc là thứ gì đó có thể khiến ta mất trí?”
“...”
Trưởng Chi nhánh chớp mắt.
“...Sổ hướng dẫn?”
“À”
“Nó chắc hẳn cũng phải rất lâu đời rồi. Kể cả khi ta mới chỉ là một lính mới, nó không được gọi là sổ hướng dẫn…nhưng nói chung là nó đã tồn tại rồi”
“Nó được gọi là gì vậy?”
“Bí mật”
Trưởng Chi nhánh gật đầu và nhìn vào sổ hướng dẫn trong tay tôi.
“Vậy thì, Trưởng Chi nhánh…”
“Ừm”
“Hãy cho hắn ta ăn sổ hướng dẫn”
-Lật phật!
Sổ hướng dẫn mở ra.
--------------------------------------------------------------------------------------------------------
[Sổ hướng dẫn cho nhân viên văn phòng]
[HLP - Quy tắc xử sự của nhân viên trong các tình huống nguy hiểm]
1. Việc chạm trán với vô số tình huống nguy hiểm khi làm việc tại Cục Quản thúc là điều không thể tránh khỏi.
2. Trong trường hợp đấy, hãy thảo luận kỹ với cấp trên gần đó và đưa ra phương án tốt nhất có thể.
3. Cụ thể, việc sử dụng sổ hướng dẫn luôn ở bên cạnh bạn để cho ăn là không đúng chút nào…
--------------------------------------------------------------------------------------------------------
“...Chỉ cần làm mỗi vậy thôi sao?”
Trưởng Chi nhánh nhìn tôi với vẻ mặt lo lắng, và…
“Vâng”
Tôi gật đầu đáp lại câu hỏi của Trưởng Chi nhánh và trả lời một cách tự tin.
“...Gư”
Cô ấy rên rỉ một tiếng.
“Được rồi, được rồi”
Trưởng Chi nhánh gật đầu.
-Lật…Thụp!
Tôi giữ lấy sổ hướng dẫn đang định mở ra một lần nữa.
“...”
Trưởng Chi nhánh nhìn sổ hướng dẫn với đôi mắt sợ hãi, rồi quay sang tôi.
“Cậu Kim Jaehun”
“Vâng”
“Liệu có ổn không khi ta đối xử với sổ hướng dẫn như vậy?”
“Có lý do gì để không làm vậy à?”
Trưởng Chi nhánh thoáng nhắm chặt mắt trước lời của tôi rồi lại mở ra.
“Ta không biết gì hết. Không, cho ta rút khỏi cuộc trò chuyện này đi. Trước hết, cậu Kim Jaehun sẽ là người ném nó đúng chứ?”
“Đúng vậy”
“Được rồi. Vậy thì cứ làm như thế đi”
Trưởng Chi nhánh thở phào nhẹ nhõm và siết chặt tay lại.
“Ta phải khiến cho hắn ăn như nào?”
“Hay là để tôi bị ăn cho?”
Yu Daon giơ tay lên.
“Nếu mà cô không trở lại thì sẽ là vấn đề lớn đấy”
“Nằm xuống!”
Chúng tôi đồng loạt nằm xuống trước giọng của Trưởng phòng, và…
-Roẹt!
Một âm thanh kinh khủng lại vang lên lần nữa từ bên trên.
“Cách chắc chắn nhất là cậu phải tự mang nó đến và nhét vào miệng hắn”
“Còn cách cho hắn ăn cả không gian thì sao?”
“...”
-Roẹt!
Ngay khi tên Viện trưởng vừa mở miệng, tôi liền ném sổ hướng dẫn đi, và rồi…
-Thụp…
Sổ hướng dẫn rơi xuống sàn một cách yếu ớt.
“Không được rồi”
“Có vẻ là hắn cũng thể chọn thứ mình ăn”
Trưởng Chi nhánh thở dài.
“Cô có muốn làm không, Trưởng Chi nhánh?”
“Ấy, ta không làm được đâu. Cô Yu Daon cũng không thể”
Trưởng Chi nhánh nhìn tôi.
“Phải là cậu Kim Jaehun làm nó”
“...”
“Sổ hướng dẫn sẽ hoạt động tốt nhất trong tay cậu Kim Jaehun”
“...”
“Cậu biết mà, đúng không?”
Tôi hiểu ý cô ấy muốn nói.
Đôi khi tôi cũng cảm nhận được là sổ hướng dẫn cho tôi thấy nhiều thông tin hơn .
Ngay từ đầu, tôi cũng đã nhận ra rằng sổ hướng dẫn của mình là đặc biệt rồi.
Trưởng Chi nhánh gật đầu sau khi nhìn thấy vẻ mặt của tôi.
“Ta sẽ đưa cậu đến ngay trước miệng hắn, nên là cậu Kim Jaehun, xin hãy tự mình đặt sổ hướng dẫn vào đó”
“Tôi hiểu rồi”
Tôi quay sang nhìn các thành viên của Phòng Nhân sự.
Cả bốn người họ gật đầu.
“Vậy thì ta sẽ hộ tống cậu Kim Jaehun, nên là những người khác, xin hãy tạo đường cho bọn ta”
“Nhờ mọi người đấy”
Toàn bộ các cơ trên người tôi căng lên.
“Vậy thì…”
Trưởng Chi nhánh phủi tay và đẩy vào lưng tôi.
“Đi nào!”
Cô ấy hét lên như thể đang đẩy một đứa trẻ trên xe trượt tuyết vậy.
Trong khi nghĩ vậy, tôi bắt đầu chạy bằng toàn bộ sức mình.
Mục tiêu của tôi là tên Viện trưởng ở trước mặt.
Tôi chạy ở vận tốc tối đa với sổ hướng dẫn kẹp dưới tay.
“Lăn sang phải!”
Tôi ngay lập tức đạp đất và lăn sang bên trước giọng của Trưởng phòng.
-Roẹt!
Một âm thanh kinh khủng vang lên trong không khí cùng với tiếng thứ gì đó bị phá hủy.
-Bùm!
Tôi nhìn thẳng về trước và nhìn thấy Trưởng Chi nhánh đang lần nữa lao vào tên Viện trưởng với nắm đấm siết chặt.
Tên Viện trưởng lùi về sau và mở miệng.
-Roẹt!
Cùng lúc đó, mặt sàn tôi đang đứng trên bỗng sụp xuống.
“Oái!”
Cơ thể của tôi rơi xuống, nhưng một lực bí ẩn bắt lấy tôi và nhẹ nhàng đặt lại lên sàn.
Jang Chaeyeon đang nhìn tôi với cánh tay giơ lên.
Và rồi, đôi chân của tôi bắt đầu tự di chuyển.
Chúng đang chạy đi nhanh hơn trước nhiều lần.
Bình thường thì tôi đâu có thể chạy như này?
Tôi quay về sau và nhìn thấy Song Ahrin đang nhắm mắt lại với những ngón tay xòe ra, khẽ cử động như thể đang chơi một món nhạc cụ.
Là cô ấy đang điều khiển chân của tôi à?
Tên Viện trưởng mở miệng ra một lần nữa.
[Khiên của Chronos: 8 giây]
-Rầm!
Cùng với một âm thanh lớn, Yu Daon làm chệch đòn tấn công.
“Lăn đi!”
Làm theo chỉ dẫn của Trưởng phòng, tôi lăn xuống sàn, đôi khi lại nhảy cao lên.
Tôi né khỏi những đòn tấn công không thể tránh được bằng cách cưỡng ép xoay cơ thể của mình với sự hỗ trợ từ Song Ahrin và Jang Chaeyeon, hoặc đôi khi là với kỹ năng kết hợp cùng Yu Daon.
Trước khi nhận ra, dáng vẻ của Viện trưởng đã ở ngay trước mắt tôi.
Tôi lấy ra sổ hướng dẫn từ trong túi áo của mình.
Tất cả những gì tôi cần làm là đặt nó vào miệng hắn.
“Cạy miệng hắn!”
Và rồi, Trưởng Chi nhánh ở bên cạnh tôi liền nắm lấy hàm của tên Viện trưởng bằng cả hai tay.
Miệng của hắn mở ra với một tiếng két, và rồi…
-Vù!
Không gian bắt đầu co lại.
Hắn ta vẫn có thể tấn công trong lúc đó sao?
“Bằng cách nào…!”
Trưởng Chi nhánh mở to mắt và vươn tay ra, nhưng như vậy thì quá chậm.
Tuy nhiên, tôi cũng đã chuẩn bị trước.
[Chí mạng: 1->0]
Thế giới chuyển sang một màu trắng đen và chậm lại.
Tôi giơ khẩu súng lục đã lấy ra cùng với sổ hướng dẫn, và một chấm đỏ lóe lên giữa không trung.
Tôi hướng ánh mắt về phía tên Viện trưởng, nhưng không có chấm đỏ nào ở trên cơ thể của hắn.
Quả nhiên đây là một kẻ địch không thể sử dụng Chí mạng.
Nhưng không có gì phải lo cả.
Tôi giơ súng lên, bắn vào chấm đỏ giữa không trung, và rồi…
-Bộp!
Cùng với một tiếng như bóng bay phát nổ, vùng không gian bị bóp méo quay trở về bình thường.
Tên Viện trưởng mở to mắt, và…
“Ăn đi này!”
Cùng lúc đó, tôi đút sổ hướng dẫn vào trong miệng của tên Viện trưởng.