Ngày 31 tháng 12.
Ngày cuối cùng của năm – đêm Giao thừa.
Tôi đang ngồi trong phòng khách đợi Saeki-san, lòng có chút nặng nề.
Tiếng tivi để mở vang lên những chương trình đặc biệt của đêm Giao thừa. Một cảm giác náo nức, vội vã xen lẫn chút phấn khích của việc kết thúc một năm và chào đón năm mới tràn ngập không khí, nhưng tôi lại hoàn toàn không hòa mình được vào nó.
“Xin lỗi vì để cậu đợi!”
Saeki-san, có vẻ như đã chuẩn bị xong, nhảy ra khỏi phòng.
Về phong cách hôm nay, cô ấy tự hào giải thích:
“Váy ngắn kiểu tầng với tất dài quá gối có ren, cố định bằng dây garter! Tất cả phối màu đen!”
Mặc dù cô ấy nói là đen, nhưng vì có vài điểm nhấn màu trắng nên có lẽ gọi là tông màu đơn sắc thì đúng hơn. Phần áo trên có cổ áo thủy thủ, nên nếu chỉ nhìn phần này, trông hơi giống đồng phục.
“Cả những chỗ không thấy cũng là màu đen luôn, dễ thương đúng không ?”
“Đừng nói mấy chuyện không cần thiết.”
Tôi đang ngồi trên ghế tựa, ngước nhìn cô ấy, và với cái dây garter đó, ánh mắt tôi cứ vô thức hướng về phía đùi cô ấy. Vậy nên, mấy thông tin thừa thãi thế này, tốt nhất là đừng nói ra.
“Nếu cậu thấy thích, lâu rồi không thân mật một chút, hay là thử nhé?”
“Không, cảm ơn.”
Tôi đáp ngay lập tức, và Saeki-san bĩu môi, tỏ vẻ không hài lòng.
“Bây giờ sắp ra ngoài rồi, làm mấy chuyện đó không hợp đâu. Bộ đồ đẹp thế này mà nhăn thì phí lắm.”
“Ừm, nếu ăn mặc đẹp mà dẫn đến chuyện đó, thì cũng đáng mà, đúng không?”
Đúng là cách suy nghĩ rất giống Saeki-san.
“Thôi nào, đi thôi.”
“Xì, sắp tới mấy ngày không gặp nhau mà…”
Saeki-san lẩm bẩm, tỏ vẻ không vui.
Rồi cô ấy khoác một chiếc áo choàng thời trang, kiểm tra cửa nẻo, khóa gas, và những thứ khác. Có vẻ như cơn bực dọc đã tan biến, vì cô ấy bắt đầu ngân nga một bài hát kỳ lạ: “Đi nào, đi nào, đi nào~”.
Như cô ấy nói, chúng tôi sẽ không gặp nhau trong khoảng ba ngày tới. Từ mùng 1 đến mùng 3 Tết, cả hai sẽ về nhà bố mẹ. Chính vì thế mà tâm trạng tôi nặng nề.
Tất nhiên, về nhà nghĩa là tôi sẽ phải đối mặt với mẹ và em gái.
Mẹ tôi vẫn chưa biết chuyện người đó đã qua đời vào đêm Giáng sinh. Khi nào nên nói, tôi để bố quyết định. Nhưng dù vậy, tôi vẫn không biết phải đối diện với mẹ thế nào, giữ thái độ ra sao khi gặp bà.
Tôi cầm chiếc áo khoác do trường cấp, đứng dậy.
Nhìn quanh một lần nữa, căn nhà đã được dọn dẹp gọn gàng, mang một bầu không khí đặc biệt, giống như trước một chuyến đi xa của cả gia đình. Dù thật ra chúng tôi cũng chẳng làm gì khác so với bình thường.
“Đi thôi.”
“Ừ.”
Saeki-san đã kiểm tra xong mọi thứ, sẵn sàng lên đường.
Chúng tôi tạm biệt căn hộ 2LDK, bước ra ngoài.
“Lần đầu tiên cậu xa nhà lâu thế này à?”
“Chắc vậy.”
Trên đường đi, chúng tôi trò chuyện.
Tôi tự thấy mình thật bất hiếu. Lần duy nhất tôi thực sự muốn về nhà là vào kỳ nghỉ hè, gần dịp Obon, nhưng cuối cùng cũng chỉ ghé qua trong ngày. Những lần khác chỉ là về lấy đồ để quên, tiện thể gặp bố mẹ một chút.
Saeki-san cũng từng về nhà một thời gian, nhưng chuyện đó giờ có lẽ nên quên đi.
“À, nhớ rồi, đáng lẽ kỳ nghỉ Tuần lễ Vàng cũng định về, nhưng vì ai đó bất ngờ bị cảm mà hủy mất, đúng không?”
“Hử? Có chuyện đó à?”
Saeki-san giả vờ ngây thơ. Thôi, chuyện đó cũng chỉ đáng cười rồi bỏ qua.
Cả tôi và Saeki-san đều ăn mặc nhẹ nhàng. Cũng phải thôi, chúng tôi đâu đi du lịch. Về nhà rồi, mọi thứ còn đầy đủ hơn ở đây. Thứ duy nhất thiếu có lẽ là đồ học tập. Trong túi tôi có mang theo bài tập kỳ nghỉ đông, kiểu bài mà làm trước ở nhà sẽ tốt hơn. Đúng là nỗi buồn của một học sinh trung học coi chuyện học là nhiệm vụ chính.
Đến ga, chúng tôi mua vé. Điểm đến của cả hai là ga Nonomiya, cùng đường đến đó. Từ Nonomiya, cô ấy sẽ đi tàu tư nhân, còn tôi đi JR, hướng ngược nhau hoàn toàn.
Chẳng phải đợi lâu, chúng tôi lên chuyến tàu vừa trờ tới.
Có lẽ vì là đêm Giao thừa, tàu khá đông. Không còn chỗ ngồi cạnh nhau, nên chúng tôi đứng gần cửa. Trên đường, sẽ có vài ga đông khách lên xuống, hy vọng lúc đó sẽ có chỗ ngồi.
Rời ga khu học xá, qua ga kế tiếp, khung cảnh thung lũng hiện ra ngoài cửa sổ. Một cảnh đẹp đáng ngạc nhiên. Dưới thung lũng là con đường với những chiếc xe nhỏ xíu như đồ chơi.
Bất chợt, Saeki-san lên tiếng.
“Cậu ổn chứ?”
“Gì cơ?”
“Thì, cậu sắp về nhà mà…”
Tôi định nghĩ rằng cô ấy cũng về nhà như tôi, nhưng rồi hiểu ra ý cô ấy. Tôi đã kể hết cho Saeki-san về những chuyện xảy ra, từ đêm Giáng sinh trở đi. Chắc chắn cô ấy đang lo lắng cho tôi khi tôi phải gặp mẹ.
Nghĩ lại, từ lúc lên tàu, tôi chẳng nói gì. Càng gần đến lúc về nhà, tôi càng trầm lặng hơn. Chắc vì thế mà cô ấy lo.
“Không sao đâu. Vẫn như bình thường thôi.”
Tôi đáp, cố gắng không để cô ấy lo thêm.
Saeki-san nhìn tôi, như muốn nói gì, nhưng rồi chỉ khẽ thở dài.
“Có lẽ tớ hơi lo xa, nhưng…”
“Cậu nói đúng, có lẽ thế.”
Tôi đáp, mắt hướng ra cửa sổ.
Loa trên tàu thông báo, chúng tôi sắp đến ga tiếp theo.
Tôi biết mình không thể tiếp tục thế này. Nhưng để tha thứ cho mẹ, tôi cần thời gian. Mẹ chưa biết tôi đã biết hết mọi chuyện, cũng chưa biết người đó đã qua đời. Và hơn hết, tôi – người chưa từng đối diện thẳng thắn với người đó – chẳng còn tư cách để trách móc hay tha thứ cho ai.
Tôi cần thêm thời gian để sắp xếp cảm xúc của mình.
Khi tàu qua ga tiếp theo và chạy đều, tôi quay sang cô ấy.
“Saeki-san, lát nữa cậu có rảnh không?”
“Hử? Ừ, tớ không vội về lắm.”
Cô ấy nhìn tôi, hơi ngạc nhiên.
“Vậy, hay là ở Nonomiya đi dạo một chút?”
“Ý cậu là hẹn hò sao?”
“Ừ, đại loại thế.”
Gọi thế nào cũng được. Nếu tôi có thể làm gì đó cho Saeki-san, người đang lo lắng cho tôi, thì tôi muốn làm.
“Được thôi! Tớ đồng ý!”
Cô ấy cười rạng rỡ.
Chúng tôi đi dạo ở khu phố trung tâm Nonomiya, rồi tiện thể xem một bộ phim vì thời gian chiếu hợp lý. Tôi về đến nhà vào buổi chiều. Còn một khoảng thời gian trước giờ ăn tối thường lệ của nhà Yuzuki.
Mở cổng nhà quen thuộc, bước vào sân, đặt tay lên nắm cửa, tôi nghe thấy tiếng bước chân chạy vội từ bên trong.
Mở cửa ra, tôi thấy em gái mình, Yumi, trượt ngang qua như trong phim. Cô bé suýt mất thăng bằng, loạng choạng.
“…Chào anh về,” cô bé nói, cố tỏ ra bình thường.
Có vẻ như em ấy nghe tiếng cổng nên chạy ra đón. Giống một chú mèo chờ chủ về.
“Anh về rồi đây. Em không cần ra đón đâu.”
“Gì chứ? Em chỉ tình cờ ở đây thôi.”
Yumi đáp, mặt tỉnh bơ.
“Thế à.”
Tôi không đào sâu thêm, dù rõ ràng là em ấy nói dối.
Yumi vẫn trung thành với phong cách gothic lolita. Bộ đồ này, kết hợp với giày đế dày hoặc bốt buộc dây, là thứ em ấy mặc để đến trường trung học tư thục. Dù trường cho phép mặc đồ tự do, nhưng thế này có hơi quá không?
Tôi cởi giày, bước lên nhà. Từ phía trong, mẹ xuất hiện.
“Chào con về, Kyotsugu. Con về muộn thế.”
Mẹ nở nụ cười dịu dàng, ánh mắt thông minh, chào đón tôi sau thời gian dài.
“Dạ, con gặp bạn trên đường nên về muộn.”
“Yumi cả sáng nay cứ thấp thỏm vì con đấy,” mẹ nói, nhìn em gái tôi.
Yumi đứng đó, gương mặt vô cảm, ánh mắt khẽ tránh tôi.
Nhưng rồi, em ấy bất ngờ chỉ tay vào tôi, tuyên bố:
“Anh, anh đã sa ngã rồi!”
Tôi bị kết tội mà chẳng hiểu lý do.
Quay lại nhìn mẹ, tôi nhận ra bà vẫn đứng đó. Đáng lẽ mẹ và tôi, sau thời gian dài không gặp, nên có gì đó để nói. Nhưng tôi không tìm được lời nào thích hợp. Mẹ cũng vậy, có lẽ đang bối rối trước thái độ của tôi.
Đúng lúc đó, điện thoại tôi reo.
“Xin lỗi, con có điện thoại.”
Tôi nhân cơ hội chuồn khỏi cuộc trò chuyện, bước lên cầu thang. Là Saeki-san gọi.
“Alo, Yuzuki-kun? Cậu về nhà chưa?”
“Vừa mới về.”
“Tớ về được một lúc rồi.”
Tôi nhớ từ kỳ nghỉ hè, nhà tôi xa hơn nhà cô ấy.
“Vừa về, bố tớ đã hỏi ngay: ‘Yuzuki-kun mai không ghé sao? Tớ cứ tưởng cậu ấy sẽ đến chào mà.’”
Tôi ngửa mặt nhìn trần nhà.
Bác Toru vẫn quý tôi quá mức cần thiết. Thôi, được quý cũng không tệ, mà nếu có cơ hội ghi điểm thì tội gì không tận dụng.
“Được rồi, mai khoảng trưa tớ sẽ ghé.”
“OK! Tớ đợi cậu!”
Cuộc gọi kết thúc.
Giọng nói vui vẻ của Saeki-san vẫn vang vọng trong đầu tôi. Có vẻ lợi ích của cô ấy và bác Toru trùng hợp rồi. Với tôi, đây cũng là cái cớ để ra ngoài, nên cứ thuận theo thôi.
Tôi gấp điện thoại, bước vào phòng.
Tiếng bước chân nhỏ vang lên phía sau. Là Yumi. Em ấy đi theo tôi như một chú vịt con.
Tôi nghỉ một lát trong phòng, rồi xuống bếp.
Trong phòng khách, tôi trò chuyện vài câu với mẹ, pha cà phê. Nội dung chỉ xoay quanh chuyện gần đây, khô khan, chẳng giống một cuộc trò chuyện thân mật.
“Bố đâu hả mẹ?”
“Trong phòng làm việc.”
Tôi tưởng bố ra ngoài, hóa ra ông đang ở trong phòng làm việc. Chắc là mang việc về nhà.
Nhìn tủ bếp, tôi thấy chiếc cốc bố hay dùng. Tôi pha thêm một cốc cà phê cho bố, rồi mang đến phòng làm việc. Gõ cửa.
“Con đây ạ.”
“Kyotsugu à? Cửa mở đấy.”
Tôi bước vào. Bố đang ngồi trước bàn, có vẻ vừa làm việc trên laptop.
“Con mới về.”
“Chào con về.”
Bố quay sang, nhìn tôi. Bố tôi trông như một nhân viên công sở bình thường, không có gì nổi bật, nhưng sự chân thành của ông khiến tôi quý mến.
“Con pha cà phê, bố uống không?”
“Được chứ. Cảm ơn con.”
Tôi đưa cốc cho bố. Ông nhấp một ngụm ngay.
Phòng làm việc này là không gian riêng của bố, không có ghế cho khách. Tôi tựa cửa, uống cà phê.
Cà phê pha bằng máy ở nhà đúng là ngon. Bố chắc cũng hài lòng.
“Cà phê con pha giống thật đấy,” bố bất chợt nói.
“Giống gì ạ?”
“À, không có gì. Quên đi.”
Tôi hỏi lại, nhưng bố chỉ lắc đầu, như muốn bỏ qua. Sau này nghĩ lại, tôi mới hiểu lời bố ám chỉ một quán cà phê mà vài tháng sau tôi được thừa hưởng. Hóa ra bố nói cà phê tôi pha giống hương vị ở đó.
Nếu đúng vậy, cũng không có gì lạ. Vì chính quán đó là nơi khơi nguồn cho cách pha cà phê của tôi. Dù cố quên, tôi vẫn vô thức theo đuổi hương vị ấy.
“Thế à,” tôi đáp, không đào sâu.
Bố nhấp thêm ngụm cà phê, rồi tiếp tục.
“Lần trước, chắc hẳn người đó rất vui.”
Bố nhắc đến người ấy.
“Thật không ạ?”
Tôi nghĩ một chút trước khi trả lời.
Đêm Giáng sinh, khi người đó qua đời, bố cũng nói vậy. Nhưng tôi không nghĩ thế. Tôi đã luôn trốn tránh, không nói chuyện, thậm chí không muốn gặp người đó. Vậy mà người đó thực sự vui sao?
“Nhưng cuối cùng, con đã đến gặp. Thế là đủ rồi. Người đó ở vị trí như vậy, chắc chẳng mong gì hơn. Dù thế nào, lúc cuối đời, con đã ở bên. Chắc chắn người đó vui.”
Tôi nhìn xuống mặt cà phê, lặng lẽ lắng nghe.
Tôi nhớ lại nụ cười của người đó. Khi tôi lao vào phòng bệnh, người đó đã mỉm cười. Tôi không muốn đơn giản hóa rằng nụ cười ấy là niềm vui. Nhưng ít nhất, tôi sẽ không bao giờ quên nụ cười đó.
“Kyotsugu, bố mẹ đã khiến con phải chịu tổn thương. Chúng ta đã không làm tròn trách nhiệm.”
Tôi lắc đầu, không biết nói gì hơn. Người sai là mẹ, đã phản bội bố. Có thể bố cũng góp phần gây ra chuyện này. Tôi chỉ vô tình biết được bí mật mà họ muốn che giấu. Nhưng từ đó trở đi, lỗi là ở tôi. Tôi đã trốn chạy, không đối diện với người đó – đó là tội của tôi.
“Chuyện của người đó, mẹ đã biết chưa?”
“Chưa. Nhưng như bố đã nói, bố sẽ chọn thời điểm thích hợp để nói. Con đừng lo.”
Thành thật mà nói, tôi không muốn dính dáng thêm đến chuyện này nữa. Nhưng cảm giác tội lỗi trong tôi vẫn chưa tan biến.
“Ở một mình chắc con phải tự làm mọi thứ, đúng không? Hiếm khi về nhà, cứ để mẹ lo, nghỉ ngơi đi.”
“Vâng.”
Tôi cười gượng.
Thật ra, 80% việc nhà là do Saeki-san lo.
Nghĩ lại, không chỉ chuyện này. Trong mọi việc, tôi đều được cô ấy hỗ trợ. Cuộc gặp gỡ và cái chết của người đó, những sai lầm của tôi – tất cả vượt quá sức chịu đựng của tôi, nhưng nhờ có Saeki-san bên cạnh, tôi mới vượt qua được.
Tôi rời phòng làm việc, không muốn làm phiền bố lâu.
Mọi thứ tiếp diễn như thường lệ.
Chúng tôi ăn tối sớm hơn bình thường, rồi đến 9 giờ tối thì ăn soba Giao thừa. Tivi vẫn bật, chiếu những chương trình sôi động cuối năm. Một đêm Giao thừa điển hình của nhà Yuzuki.
Điều khác biệt duy nhất là Yumi cứ bám lấy tôi. Chúng tôi xem chương trình hài trong phòng tôi. Có lẽ vì tôi hiếm khi về nhà, em ấy đang làm nũng chăng? Thử xoa đầu em ấy, tôi bị cắn. Chắc không phải làm nũng, mà là kiểu gây sự gì đó.
Đêm dần khuya, năm cũ qua đi.
Trong giấc mơ, cô ấy xuất hiện.
Một cô gái lạ mà quen, trông vừa như người lớn, vừa như thiếu nữ, mặc bộ đồ gothic lolita đen tuyền.
Cô ấy là… Alice.
“Lại là cô à? Cô rốt cuộc là ai?”
Tôi tự thấy mình hỏi một câu ngớ ngẩn, nhưng điều ngạc nhiên hơn là cô ấy trả lời.
“Người đi qua giấc mơ và thế giới – cư dân của giấc mơ.”
“Cư dân của giấc mơ?”
Tôi thấy cụm từ này quen quen, nhưng không nhớ đã nghe ở đâu.
“Chỉ là một cư dân của giấc mơ thôi.”
Vậy là được rồi, phải không? Nói cách khác, một nhân vật trong mơ tự nhận mình là nhân vật trong mơ. Thật là kỳ lạ.
“Vậy cư dân của giấc mơ như cô đang làm gì ở đây?”
Tôi muốn biết. Cô ấy cứ xuất hiện trong giấc mơ của tôi, khiến tôi tò mò không biết cô ấy đại diện cho điều gì trong tâm trí tôi.
“Lúc đầu, ta đến thế giới này vì một việc.”
“Việc gì?”
“Để gặp ‘anh ấy’ và ‘cô ấy’. Nhưng có vẻ họ chưa ở đây. Nên ta định sẽ quay lại sau.”
Câu trả lời đơn giản như văn của học sinh tiểu học, nhưng nội dung thì tôi chẳng hiểu gì.
Tôi muốn hỏi hàng tá thứ. ‘Anh ấy’ và ‘cô ấy’ là ai? ‘Chưa ở đây’ nghĩa là sao?
“Sau là khi nào?”
Cuối cùng, tôi hỏi câu đó.
Nhưng Alice đen chỉ lắc đầu, mỉm cười bí ẩn.
“Ai biết? Năm năm sau, mười năm sau, hay có thể là trăm năm sau.”
“Xa vời thế.”
Chẳng giống ‘sau một chút’ tí nào.
“Vì thế, ta đến để nói lời tạm biệt.”
“Với tôi?”
“Ừ, vì chúng ta đã quen nhau lâu rồi.”
Cô ấy cười khổ.
Lâu ư? Tôi chỉ gặp cô ấy vài lần, đếm trên đầu ngón tay. Nhưng trong giấc mơ, gặp lại cùng một nhân vật nhiều lần có lẽ cũng đáng gọi là lâu.
“Gần sáng rồi,” Alice đen nói.
Bị một nhân vật trong mơ thông báo sáng thật là lần đầu tiên.
Sáng đến, giấc mơ tan, và tôi sẽ chia tay với cô ấy, nhân vật của giấc mơ. Chắc chắn tôi sẽ quên cả giấc mơ này.
(Quên ư…?)
Quên đi, rồi sẽ thế nào?
À, đây là giấc mơ. Vậy thì có lẽ tôi làm được điều này.
“Thử xem sao.”
Ngay lập tức, một khẩu súng xuất hiện trong tay tôi. Đúng là giấc mơ, muốn gì cũng được.
Tôi chĩa súng vào thái dương mình.
“Nếu làm thế này mà tỉnh được, thì hay đấy.”
Tôi nói, rồi dứt khoát bóp cò.
BANG!
Tôi thấy Alice đen tròn mắt, và rồi…
“Á!”
Tôi bật dậy.
Trong khoảnh khắc, tôi không biết mình đang ở đâu. Không phải căn hộ ở khu học xá. Tôi nhớ ra mình về nhà vào đêm Giao thừa để đón Tết.
Nhưng…
“Sáng mùng Một mà tỉnh dậy kiểu này đúng là tệ,” tôi lẩm bẩm, cảm giác mệt mỏi.
Tôi liếc đồng hồ. Kim chỉ đúng giờ.
Nhìn cửa, tôi chờ, nhưng chẳng ai đến gọi. Cũng phải, tôi không còn nhỏ để mẹ phải đánh thức, và Saeki-san thì không có ở đây.
Hằng ngày, Saeki-san gọi tôi dậy vì cả hai đều thích thế. Nhưng ở nhà, tôi phải tự dậy thôi.
Tôi rời giường, thay đồ, xuống nhà.
Rửa mặt xong, tôi vào phòng khách. Bố đã ngồi đó, đọc báo sáng. Tôi chào bố, rồi cầm tờ báo đặc biệt Tết lên xem.
“Xong rồi này,” mẹ gọi từ phòng mười chiếu.
Bố và tôi đứng dậy, cùng qua đó.
Trên bàn đã bày biện bữa sáng mùng Một Tết: ba tầng thức ăn osechi, đĩa cá tráp lớn, và tô zoni.
“Ăn thôi nào,” mẹ nói.
Bố, mẹ, và tôi ngồi quanh bàn chữ nhật. Bố mẹ ngồi đối diện nhau ở hai cạnh dài, tôi ngồi ở cạnh ngắn. Đối diện tôi không có ai, chỉ có vài chai gia vị và chồng đĩa nhỏ.
Bàn bốn chỗ, nhưng chỉ có ba người. Tôi thấy thiếu thiếu gì đó.
Trước giờ vẫn thế sao?
Bố, với tư cách chủ gia đình, chia zoni và chúc Tết. Chúng tôi bắt đầu ăn osechi.
“Có chuyện gì à?” mẹ đột nhiên hỏi.
Tôi giật mình. Hóa ra tôi đang nhìn chằm chằm vào chỗ trống đối diện.
“Dạ, không ạ. Con có hẹn với bạn chiều nay.”
“Thế à?”
Mẹ đáp, giọng như thường lệ.
Nhưng thật ra, tôi trả lời thế vì đang lơ đãng. Tâm trí tôi bị một cảm giác trống rỗng lấn át, như thể thiếu mất điều gì quan trọng.
Ăn sáng xong, tôi đọc báo một lúc, rồi lên phòng.
Nằm trên giường, tôi chẳng muốn làm gì. Có thể đọc sách, xem TV, hoặc làm bài tập. Nhưng tôi không có hứng.
Cảm giác thiếu vắng càng ngày càng rõ.
(Nhà mình trước giờ có trống trải thế này sao…?)
Tôi cảm thấy như quên mất điều gì quan trọng, khiến lòng bất an.
Tôi trở mình, suy nghĩ, rồi dần chìm vào giấc ngủ.
Bất chợt, tôi mở mắt.
“Yumi!”
Tôi bật dậy, thay đồ ra ngoài, nhét ví và điện thoại vào túi, cầm áo khoác, lao xuống cầu thang.
“Kyotsugu, con đi đâu à?” mẹ hỏi khi tôi ở cửa.
“Chiều con mới đi mà?”
“Dạ, con… đi một chút.”
Tôi đáp mơ hồ, rồi chạy ra ngoài.
Mẹ chắc đang nghĩ tôi đúng là một thằng con kỳ quặc.
Tôi đến công viên gần nhà.
Công viên có một hồ nước lớn ở giữa, xung quanh là lối đi bộ với những băng ghế gỗ rải rác. Dưới giàn hoa tử đằng có cả bàn gỗ.
Dù là sáng mùng Một, công viên vẫn có người: gia đình với trẻ nhỏ, nhóm bạn, và cả một người đàn ông trung niên chạy bộ.
Tôi ngồi xuống ghế, nhìn hồ nước.
“Yumi,” tôi gọi khẽ, không thành tiếng.
Bỗng, một tiếng “tõm” vang lên bên cạnh, như thể ai đó vừa nhảy xuống nhẹ nhàng.
“Sao cậu lại nhớ ra…?”
Giọng nói ấy, xen lẫn chút bối rối. Là cô ấy.
“Tôi từng đọc một tiểu thuyết kiểu vòng lặp thời gian,” tôi bắt đầu, không liên quan.
“Nhân vật chính lặp lại cùng một ngày nhiều lần. Để giữ ký ức khi thời gian quay ngược, cậu ta phải chịu một cú sốc mạnh, như chứng kiến bạn bị xe tải cán, hoặc tự mình lao vào xe.”
“Ý cậu là, vì thế mà cậu làm chuyện đó?”
Cô ấy ám chỉ việc tôi tự bắn vào đầu trong giấc mơ.
“Ừ, đúng thế. Nhưng thật ra, điều quan trọng là ý chí mạnh mẽ để không quên. Khẩu súng chỉ là biểu hiện của ý chí đó.”
May mắn thay, nó thành công. Tôi đã nhớ ra điều quan trọng.
“Cô từng nói, nếu tôi không nhớ cô thì cũng chẳng sao, đúng không? Nhưng với tôi, điều đó là vấn đề. Vì chúng ta đã quen nhau lâu rồi.”
Không chỉ vài lần gặp.
Mà là mười sáu năm.
Tôi đứng dậy, quay lại.
Cô ấy đứng đó – một cô gái lạ mà quen, vừa như người lớn, vừa như thiếu nữ, trong bộ đồ gothic lolita đen tuyền. Alice đen. Cô ấy cười, vẻ bối rối.
“Tôi đùa hơi quá rồi. Không ngờ cậu lại nhớ tôi đến thế.”
“Được rồi. Tôi sẽ ở lại đây thêm một chút.”
Nói xong, Alice đen mỉm cười dịu dàng, rồi tan biến như một giấc mộng.
Ý thức tôi mờ dần, như thể giấc mơ sắp kết thúc.
“Cảm ơn,” tôi thì thầm, không biết lời ấy có đến được với cô ấy không.
“…-san, dậy đi. Sáng rồi. Mùng Một nữa!”
Một giọng nói kéo tôi tỉnh giấc.
Tôi chậm rãi mở mắt, và vì lý do nào đó, thốt lên:
“Alice đen…?”
Nhưng khi tầm nhìn rõ lại, tôi nhận ra người trước mặt không phải cô ấy.
“A, Saeki-san à… Á!”
Tôi lãnh ngay một cú đánh cùi chỏ vì nhầm lẫn.
Không, khoan đã. Đây không phải căn hộ ở khu học xá, mà là nhà tôi. Saeki-san không thể đến gọi tôi dậy, và nhân vật trong mơ thì càng không thể xuất hiện ngoài đời.
Tôi chậm rãi ngồi dậy.
Người trước mặt là một gương mặt quen thuộc.
“Chào buổi sáng, Yumi.”
Là em gái tôi.
Tối qua, lâu lắm chúng tôi mới gặp lại, cùng xem chương trình Giao thừa trong phòng tôi và trò chuyện linh tinh. Lúc đó, em ấy khá vui, nhưng giờ thì trông cáu kỉnh.
“Chào buổi sáng, anh. Tỉnh khỏi giấc mơ rồi?”
“Giấc mơ, à…”
Ngủ trên giường ở nhà sau bao lâu, tôi không hẳn ngủ ngon, cũng không phải khó ngủ. Chỉ là, tôi đã mơ một giấc mơ.
Mơ khi ngủ nông hay sâu nhỉ? Nhưng như thường lệ, khi tỉnh dậy, nội dung giấc mơ nhanh chóng phai nhạt. Tôi mơ gì nhỉ?
“Anh, em hỏi cái này được không?”
Yumi nói, giọng đều đều, mặt vô cảm hơn bình thường.
“Alice là bạn gái mới của anh à? Tên nghe lấp lánh thế?”
“Không phải!”
“Sao anh hay để Saeki-san gọi dậy thế?”
“…Ừ thì, bọn anh hay gặp nhau sáng sớm.”
Tôi đáp, cảm giác như muốn thổ huyết.
Không ngờ chuyện kỳ nghỉ Tuần lễ Vàng năm ngoái lại bị đào bới, khiến tôi tự ghét mình.
“Ừ, thế à,” Yumi đáp ngắn gọn.
“Dù sao thì, thay đồ đi và xuống phụ việc nhà.”
Em gái tôi quay lưng, như thể xong việc, chuẩn bị rời đi.
“Yumi, anh quên nói.”
Tôi gọi em lại.
“Chúc mừng năm mới!”
“Chúc mừng năm mới, anh. Năm nay tiếp tục nhờ anh nhé.”
Giọng em ấy lạnh lùng, không phải tưởng tượng. Chắc chắn trong mắt em, giá trị của anh trai đã tụt dốc thảm hại.
Ai ngờ chuyện lại kéo dài thế này. Mỗi lần nói dối hay lỡ lời, tôi lại tự trách mình.
Yumi khựng lại một giây, nở nụ cười nhẹ, rồi nói thêm.
“Có vẻ chúng ta còn gắn bó dài dài nhỉ.”
Ở nhà tôi, bữa ăn Tết luôn được cả gia đình quây quần.
Bố mẹ đều đi làm, nhưng không phải công việc phải trực ngày mùng Một (dù bố có mang việc về). Tôi và Yumi cũng không đi làm thêm. Năm nay, như mọi năm, sẽ là một khung cảnh quen thuộc.
Địa điểm cố định là phòng mười chiếu. Phòng ăn không được dùng. Vì thế, việc bê đồ ăn osechi và bát đĩa ra khá vất vả.
Tôi thay đồ, rửa mặt, rồi vào bếp.
“Chào buổi sáng. Mẹ cần con giúp gì không?”
Tôi muốn chủ động giúp mẹ, có thể vì ý thức của một người con trai cả, hoặc vì lời Saeki-san rằng tôi không thể tiếp tục thế này. Cũng có thể là vì Yumi bảo tôi phụ việc.
Nhưng, cũng không loại trừ khả năng đây là một cách vô thức để trút giận lên mẹ. Không, chắc không phải. Mẹ chưa biết người đó đã qua đời, nên làm thế cũng chẳng có ý nghĩa gì.
“Hả? Kyotsugu? Chào con. Ừm, vậy trước tiên con mang ấm trà ra được không?”
Mẹ ngạc nhiên, hơi lúng túng khi tôi đề nghị giúp. Chắc bà không ngờ tôi, người mấy năm nay luôn lạnh lùng, lại chịu giúp.
Tôi không bình luận gì về phản ứng của mẹ, chỉ cầm ấm trà như mẹ bảo.
Vào phòng mười chiếu, bàn đã có chồng hộp osechi đặt sẵn. Ở góc phòng, Yumi ngồi co ro trước lò sưởi. Thấy tôi, em ấy liếc một cái, chỉ thế thôi.
Bảo người ta phụ việc mà mình thì ngồi đó hả?
Đôi khi tôi thấy mấy con mèo nhìn mình kiểu “Ồ, là mày à” thế này.
“Hiếm khi thấy con ở nhà, Kyotsugu. Con ở đây cả ba ngày Tết đúng không?”
Khi tôi quay lại bếp, mẹ vừa làm zoni vừa vui vẻ hỏi.
“Dạ, con định thế. Nhưng mùng Ba con sẽ về lại bên kia.”
Đó là kế hoạch từ trước.
“À, chiều nay con ra ngoài một chút.”
“Thế à?”
“Dạ, con hẹn với bạn.”
Chuyện này quyết định hôm qua, khi tôi hứa đến chào bố Saeki-san, bác Toru.
Ban đầu, tôi định ra ngoài từ sáng, ăn trưa đâu đó, nhưng thấy thế hơi quá với ngày Tết, nên thôi.
Thấy mẹ có vẻ tiếc, tôi dừng chủ đề đó.
“Tiếp theo mang gì hả mẹ?”
“Vậy con mang nồi zoni này ra nhé.”
Mẹ tắt bếp, đậy nắp nồi.
Tôi cầm nồi zoni, mang ra phòng. Hình như đĩa và bát đã được đặt sẵn.
“Cẩn thận đấy.”
“Con biết rồi mà.”
Tôi không nghĩ mình trẻ con đến mức cần mẹ nhắc. Nhưng với mẹ, chắc tôi mãi là đứa trẻ.
Đúng vậy, tôi và mẹ là mẹ con ruột thịt, điều đó không thể chối cãi.
Chúng tôi ăn trưa sớm hơn thường lệ để tiện cho lịch của tôi, rồi tôi rời nhà lúc quá trưa. Sau hai chặng tàu, tôi đến ga gần nhà Saeki-san vào khoảng 2 giờ chiều.
“Yuzuki-kun!”
Tôi vừa định qua cổng soát vé thì nghe tiếng gọi. Saeki-san đang vẫy tay từ xa.
Gần cổng soát vé có khá nhiều người, và tiếng gọi của cô ấy khiến vài người ngoái nhìn, làm tôi hơi ngượng. Nhưng cũng chỉ là thoáng qua. Người ta chẳng quan tâm đến mình như mình nghĩ đâu.
“Hehe, một ngày không gặp!”
Saeki-san lao tới, ôm chặt cánh tay tôi, gần như khiến tôi loạng choạng. Cô ấy áp sát người, nhìn tôi với ánh mắt chờ đợi.
“Cậu có nhớ tớ không?”
“Cậu tự nói rồi còn gì. Thật ra, tính ra mới có 24 tiếng thôi mà.”
“Xì!”
Saeki-san phồng má, không hài lòng với câu trả lời của tôi.
Dù tôi nghĩ mình rất yêu quý cô ấy, nhưng chỉ xa một ngày mà đã thấy nhớ thì có lẽ tôi hơi vô tình. Nhìn phản ứng của cô ấy, tôi bắt đầu nghi ngờ bản thân.
“Thôi, năm mới rồi, phải chào hỏi cho đúng kiểu chứ.”
“À, đúng ha. Chúc mừng năm mới, Yuzuki-kun! Năm nay cũng nhờ cậu nhé!”
“Chúc mừng năm mới! Tớ cũng mong cậu giúp đỡ.”
Saeki-san cúi chào dễ thương, mỉm cười. Tôi cũng cúi đầu đáp lại, rồi nhìn cô ấy kỹ hơn.
“Hôm nay cậu ăn mặc giản dị nhỉ.”
Saeki-san mặc quần jeans dài, áo len, khoác áo choàng ngoài, trông rất nền nã, hơi người lớn. Khác hẳn phong cách nổi bật hôm qua.
“Tại hôm nay có bố ở nhà mà.”
Hôm qua, cô ấy chỉ thò đầu vào phòng khách chào “Con về rồi” rồi chạy thẳng lên phòng thay đồ ngủ. Tất nhiên, đồ ngủ ở đây cũng không phải kiểu thoải mái quá đà như ở căn hộ.
“Đi thôi nào!”
Saeki-san dẫn đầu, bước ra khỏi ga. Tôi theo sau.
Khu vực quanh ga này ít trung tâm thương mại, chủ yếu là khu dân cư yên tĩnh. Lần trước tôi đến vào Chủ nhật, nhưng đường phố vắng hoe, hơi buồn.
Hôm nay thì khác. Là mùng Một, nên có nhóm bạn đi lễ chùa, các cặp đôi, gia đình trẻ với con nhỏ đi trung tâm mua sắm. Thậm chí có cả cô gái mặc kimono, trông rất chỉn chu. Saeki-san có bao giờ mặc kimono không nhỉ?
Tôi nhìn quanh, không thấy chiếc coupe quen thuộc của bác Toru.
“Không phải tớ kỳ vọng gì, nhưng cứ tưởng bác sẽ đến đón như lần trước.”
“Bố tớ sáng Tết hay uống rượu, nên không lái xe được.”
Hóa ra là vậy.
Bác Toru nghiêm túc thế mà sáng Tết cũng uống rượu. Có khi chỉ dịp Tết bác mới cho phép mình thế. Hy vọng đến nơi bác không say bí tỉ.
“Đi bộ một chút nhé? Có xe buýt, nhưng hôm nay là lịch nghỉ, chắc ít chuyến.”
Saeki-san bước đi, tôi theo sau.
Lần trước bác Toru chở xe, đi đường lớn. Lần này chúng tôi cắt qua khu dân cư. Như lần trước tôi đã nghĩ, khu này có nhiều nhà rộng, có lẽ là khu cao cấp.
Trên đường, Saeki-san hỏi:
“Yumi thế nào? Vẫn khỏe chứ?”
“Vẫn thế. Lười biếng như mèo, chỉ hăng hái khi có hứng.”
“Còn chuyện của bọn mình? Em ấy có nói gì không?”
“Không, không đặc biệt.”
Tôi chợt nhớ chuyện sáng nay, nhưng không kể ra.
“Yumi chỉ đến nhà mình một lần, và một lần khác thấy bọn mình đi cùng nhau ngoài đường. Chắc thế chưa đủ để em ấy đoán ra đâu.”
Saeki-san bỗng im lặng. Tôi liếc sang, thấy cô ấy ngửa mặt nhìn trời.
“Không biết bao giờ cậu mới nhận ra nhỉ?”
“Cứ thế này, chắc đến khi được nói thẳng mới hiểu.”
Cô ấy nhìn tôi, thở dài sâu.
“Ừ, chắc phải nói thẳng cậu mới hiểu.”
Cô ấy đang nói gì vậy?
Chúng tôi nhanh chóng đến nhà Saeki-san.
Không xa như tôi tưởng. Chắc vì đi đường ngắn nhất qua khu dân cư.
Chúng tôi qua sân trước, đến cửa. Ở góc sân là chỗ để xe, chiếc coupe nằm đó. Nếu bác Toru đang uống rượu, chắc hôm nay xe cũng được nghỉ Tết.
“Con về rồi!”
Saeki-san mở cửa.
“Chào con về. Lâu rồi nhỉ, Yuzuki-kun.”
Người ra đón là mẹ Saeki-san, cô Natsuko.
Đôi mắt cô ấy hơi xếch, rất cuốn hút. Cô ấy đang cười, mắt càng híp lại. Là mẹ của Saeki-san, cô ấy đẹp nổi bật, trẻ hơn tuổi thật nhiều. Tóc được buộc cao kiểu đuôi ngựa ngắn như mọi khi.
“Chúc mừng năm mới!”
“Chúc mừng năm mới! Năm nay nhờ cậu chăm sóc Kirika nhé.”
Sau vài lời chào hỏi, cô Natsuko đưa tôi đôi dép khách. Tôi cởi giày, bước vào, đi theo mẹ con Saeki-san qua hành lang vào phòng khách.
“Yuzuki-kun! Cảm ơn cậu đã đến!”
Bác Toru, bố Saeki-san, đang ở đó.
Dù chưa lớn tuổi, tóc bác đã điểm bạc ở mang tai. Nhưng trông bác vẫn tràn đầy sức sống. Nghe nói bác uống rượu sáng Tết, nhưng bàn phòng khách sạch sẽ, không có dấu hiệu của rượu. Có lẽ bác không uống cả ngày. Trên bàn là một cuốn sách thực dụng bác đang đọc, bên cạnh tivi bật chương trình Tết.
Bác trông bình thường hơn tôi nghĩ. Chắc bác thuộc kiểu uống mà không thay đổi nhiều.
“Chúc mừng năm mới! Cảm ơn bác đã giúp đỡ cháu năm qua.”
“Không, chúng ta giúp nhau mà. Năm nay cũng nhờ cậu nhé.”
Bác nói, giọng có chút phô trương.
“Đừng đứng đấy, ngồi xuống nghỉ đi.”
Tôi ngồi xuống sofa theo lời bác. Không phải đối diện, vì sofa xếp hình chữ L, nên tôi ngồi ở góc vuông với bác.
“Bố, Yuzuki-kun chỉ đến chào thôi, đừng giữ cậu ấy lâu quá, phiền đấy.”
“Có sao đâu. Hiếm khi cậu ấy đến, nói chuyện chút chứ.”
“Xì!”
Saeki-san thở dài, đặt tay lên hông vì bác Toru không nghe lời. Trong lúc hai bố con nói qua lại, cô Natsuko mang trà ra. Có vẻ cô đã chuẩn bị sẵn cho tôi. Tôi cúi đầu cảm ơn, nhấp một ngụm.
“Yuzuki-kun, cậu đi lễ chùa chưa? Nếu chưa, giờ đi không?”
Saeki-san đề nghị, có lẽ để kéo tôi khỏi bác Toru.
“Nghe hay đấy. Tớ chưa đi.”
“Tớ cũng chưa. Đợi tớ chuẩn bị chút nhé!”
Cô ấy lao ra khỏi phòng khách.
Còn lại tôi và bác Toru. Chúng tôi trò chuyện. Tôi chưa gặp bác nhiều, nhưng hôm nay bác nói nhiều và vui vẻ hơn bình thường. Có lẽ do chút men rượu.
Chúng tôi nói về tôi, về Saeki-san, về trường học, và cả xã hội hiện nay. Tôi trả lời khá trôi chảy, hy vọng ghi điểm chút ít.
Nói chuyện một lúc, tôi nhận ra Saeki-san vẫn chưa quay lại. Cô Natsuko cũng biến mất từ lúc mang trà ra. Tôi chợt hiểu họ đang làm gì.
Rồi tiếng bước chân vang lên từ hành lang.
“Cuối cùng cũng đến lúc ra mắt rồi,” tôi nói.
“Có vẻ thế,” bác Toru cười, như cũng đoán được chuyện gì sắp xảy ra.
“Xin lỗi vì để cậu đợi!”
Saeki-san trở lại, đã thay đồ.
Tôi xoay người nhìn về cửa. Đúng như dự đoán, cô ấy mặc một bộ kimono đỏ rực, tóc được búi gọn, cố định bằng trâm.
“Hợp không?”
“Ừ, hợp lắm đấy!”
“Hehe, thành công rồi!”
Saeki-san đưa cả hai nắm tay lên che miệng, vừa ngượng ngùng vừa rạng rỡ thể hiện niềm vui.
“Trời ạ, làm gì mà nhí nhố như con nít thế!”
Bên cạnh, cô Natsuko – người có vẻ vừa giúp Saeki-san mặc kimono – mỉm cười, dù giọng hơi trách móc.
Tôi đứng đó, được hỏi thì đáp rằng cô ấy trông rất hợp, nhưng thật ra trong lòng lại thoáng chút băn khoăn. Quả thật, Saeki-san trông rất hợp với bộ kimono này. Nhưng không hiểu sao, tôi lại cảm thấy có gì đó không ổn. Có phải vì mái tóc nâu nhạt mềm mại của cô ấy? Không, không phải thế. Chắc chắn là một điều gì khác.
“Thôi, đi chứ?”
Dù sao thì tôi cũng gạt suy nghĩ đó sang một bên.
“Vậy cháu xin phép ạ.”
Tôi đứng dậy, cúi đầu chào bác Toru và rời khỏi phòng khách.
“Cảm ơn cháu đã ghé. Khi nào rảnh, quay lại nói chuyện tiếp nhé!”
Bác Toru nói với theo, giọng ấm áp.
Cô Natsuko có vẻ định tiễn chúng tôi ra cửa, nên bước theo sau khi tôi và Saeki-san đi qua hành lang.
Saeki-san, trong lúc đó, che miệng cười khúc khích, thì thầm với tôi:
“Nhân tiện, tớ thấy cậu ghi điểm với bố mẹ tớ rồi đấy!”
“Ừ, cảm ơn nhé,” tôi đáp, hơi ngượng.
Ra đến cửa, tôi quay lại chào cô Natsuko:
“Cháu cảm ơn và xin phép ạ!”
Cô Natsuko gật đầu, mỉm cười dịu dàng, rồi nói:
“Lúc quyết định để Kirika về nước trước và sống một mình, cô lo lắm. Nhưng giờ biết gần đó có một người bạn đáng tin như cháu, cô yên tâm rồi. Lúc nào rảnh, ghé chơi nữa nhé!”
Được cô Natsuko tiễn, chúng tôi rời khỏi nhà.
Bầu không khí mùng Một Tết se lạnh mà trang trọng, như thể cả thế giới vừa được làm mới lại. Tôi và Saeki-san bước ra ngoài, hòa mình vào không gian ấy.
“Đi đâu bây giờ? Chùa nào đây?”
Đó là câu đầu tiên Saeki-san thốt lên, khiến tôi suýt ngã ngửa.
“Cậu chưa quyết định à? Tớ cứ tưởng đi chùa gần đây chứ!”
“Gần đây thì có, nhưng hôm nay tớ đã diện kimono thế này rồi, phải đi đâu đặc biệt một chút chứ! À, đúng rồi! Ở Nonomiya có ngôi chùa lớn, đúng không?”
“Ừ, có thật.”
Tôi nhớ đó là nơi một cặp đôi nổi tiếng – một nghệ sĩ hài và một nữ diễn viên – từng tổ chức đám cưới, gây xôn xao vì “hôn lễ chênh lệch”. Khi tôi kể chuyện đó, Saeki-san lập tức quyết định:
“Đi đó đi! Nghe có vẻ may mắn!”
“Thế à?”
Tôi thầm nghĩ, hình như cặp đôi đó ly hôn vài năm sau đám cưới thì phải. Nhưng thôi, tôi không nói ra.
Saeki-san vung vẩy chiếc túi kinchaku trong tay, bước đi nhẹ nhàng, đầy phấn khởi.
“À, ra thế,” tôi lẩm bẩm, nhìn theo bóng lưng cô ấy và chợt hiểu ra điều gì đó.
“Hử? Gì thế? Cổ tớ quyến rũ à?”
Saeki-san quay lại, trêu tôi.
“À, ừ, cũng không hẳn…”
Thật ra, tôi không phủ nhận. Bình thường, mái tóc dài buông xõa của cô ấy đã đẹp, nhưng hôm nay, khi buộc tóc lên để lộ phần cổ thon thả, trông cô ấy cũng rất cuốn hút.
“Nếu thích thì ôm tớ từ phía sau đi, làm rối kimono một chút cũng được. Rồi hôn từ cổ lên tai, tớ đảm bảo chỉ thế thôi là tớ ‘lên đỉnh’ luôn!”
“Cậu nói cái gì khó hiểu thế…”
Đúng là kiểu suy nghĩ điển hình của Saeki-san. Tôi thở dài, rồi cố ý trêu lại:
“Càng nhìn, tớ càng thấy cậu không hợp với kimono đâu.”
“Cái gì?! Rút lại lời khen ban nãy luôn hả?!”
Saeki-san trợn mắt, tỏ vẻ sốc.
Nhưng tôi nghĩ, chắc đó mới là Saeki-san thật sự.
“Ý tớ là, cậu hợp thật đấy, rất đẹp. Nhưng hình tượng của cậu không phải kiểu này.”
“Gì chứ! Tớ đã cố diện kimono cho ra dáng thế này mà!”
Cô ấy bĩu môi, quay ngoắt đi, bước nhanh hơn như thể giận dỗi.
Chắc tôi làm cô ấy phật ý rồi. Dù nói thế nào, chê trang phục của con gái chắc chắn sẽ khiến họ nổi cáu. Có lẽ tôi nên nói rằng tôi thích Saeki-san năng động thường ngày hơn.
Đang nghĩ vậy thì cô ấy bất ngờ quay lại, tuyên bố:
“Hừ, cứ chờ đấy! Tớ sẽ cho cậu thấy tớ cũng có thể là một cô gái dịu dàng, hợp với kimono!”
“Chờ đến bao giờ đây?”
Tôi bước nhanh để đuổi kịp, đứng ngang hàng với cô ấy.
“Ai biết? Không nói đâu!”
Cô ấy đáp, giọng tinh nghịch.
Thôi, thế cũng được. Nếu được thấy một khía cạnh mới của Saeki-san, tôi sẽ mong chờ. Chắc chắn đó cũng là một phần con người cô ấy.
Có vẻ Saeki-san không thật sự giận, vì ngay sau đó, chúng tôi cùng lên tàu, đến ngôi chùa ở Nonomiya, và hoàn thành chuyến đi lễ đầu năm đầy vui vẻ.
Ngày hôm sau.
Mùng Hai Tết.
Điện thoại từ Saeki-san gọi đến khi đã quá trưa. Tôi cầm điện thoại đang đổ chuông, bắt máy.
“Quay về ngay đi!”
Saeki-san nói ngay, giọng đầy vẻ ra lệnh.
“Thường thì người ta sẽ hỏi ‘ở đâu’ trước chứ, đúng không?”
Tôi đáp, hơi bối rối. Khi cảm thấy sắp bị lôi vào chuyện gì đó, cách tốt nhất là không để đối phương kịp nói, cứ chặn họng trước đã.
“Không biết đâu!” cô ấy trả lời gọn lỏn.
“Giờ cậu đang ở đâu?”
Tôi thử đáp lại theo đúng kỳ vọng, dù trong đầu nghĩ chắc cô ấy đang ở gần nhà ga thôi. Tôi từng nhắc tên ga trong những lần nói chuyện, và với một người thông minh như Saeki-san, việc cô ấy nhớ và chọn đúng thời điểm này để xuất hiện cũng chẳng có gì lạ.
“Trước cổng nhà!”
“Cậu đùa đúng không?”
Tôi lập tức hỏi lại, không kịp suy nghĩ. Đùa à, làm gì có chuyện đó!
“Bing boong!”
Thay vì trả lời, cô ấy phát ra một âm thanh bắt chước tiếng chuông cửa. Và ngay sau đó, chuông cửa nhà tôi thật sự reo lên.
…Trời, thật luôn!
Tôi vứt điện thoại xuống, lao ra khỏi phòng. Chạy qua hành lang ngắn, tránh đống đồ linh tinh mà Yumi bày bừa như “chướng ngại vật”, tôi phóng từ tầng hai xuống tầng dưới. Trong phòng khách, mẹ tôi vừa định với tay bấm intercom.
“Không cần mở đâu mẹ, bạn con đấy!”
Tôi hét lên ngăn mẹ, rồi chạy thẳng ra cửa.
Mở cửa ra, Saeki-san đứng đó, nở nụ cười rạng rỡ.
Hôm nay cô ấy mặc một chiếc váy ngắn kẻ caro đỏ, phối cùng legging cùng họa tiết. Áo khoác đen mềm mại có viền lông trắng ở cổ tay, quanh cổ quấn khăn choàng. Tổng thể toát lên vẻ dễ thương nổi bật, và dù váy ngắn, trông cô ấy không hề phô trương mà rất tự nhiên.
Tôi thở dài, gần như gục ngã.
“Cậu biết địa chỉ từ ai?”
“Yumi!”
Nghĩ lại thì đúng thật. Hôm qua, Yumi ngồi trong phòng khách, ôm kotatsu và cắm mặt vào điện thoại suốt. Hóa ra là nhắn tin với Saeki-san! Lần ngược lại xa hơn, chính tôi là người đã vô tình tạo cơ hội cho hai người họ trao đổi liên lạc. Ai ngờ lại bị dùng vào việc này. Tôi chẳng biết bình thường họ còn nói gì với nhau, nhưng nghĩ thôi đã thấy hơi sợ, chẳng dám hỏi thêm.
“Kyotsugu, bạn con à?”
Đúng lúc đó, mẹ tôi – người đáng lẽ không cần xuất hiện – lại bước ra.
Tình hình càng lúc càng tệ.
“Dạ, là mẹ cháu ạ?”
Saeki-san tươi cười chào.
Mẹ cháu?
“Cháu là Saeki Kirika, học năm nhất ở Mizunomori. Ở khu học xá, nhà cháu gần nhà Yuzuki-san, và anh ấy đã giúp đỡ cháu rất nhiều ạ!”
Yuzuki-san?
“Hôm nay cháu tiện đường ghé qua, nên muốn đến chào hỏi ạ!”
“Ôi, thế à? Cảm ơn cháu đã chu đáo thế!”
Trước một cô gái lễ phép như Saeki-san, mẹ tôi hoàn toàn bị cuốn theo, nụ cười rạng rỡ. Mẹ dường như rất hài lòng, chẳng mảy may nghi ngờ.
“Kyotsugu, đã đến thì mời bạn vào nhà đi con!”
“Không được đâu mẹ, phòng con bừa lắm, để bạn thấy thì ngại. …Con ra ngoài một lát đây. Saeki-san, chờ tớ chút nhé!”
Tôi chạy về phòng, thay quần áo ra ngoài, khoác áo choàng rồi lao xuống cầu thang. Từ giữa cầu thang, tôi đã nghe tiếng mẹ và Saeki-san cười nói rôm rả.
Xuống đến tầng một, mẹ tiến lại gần tôi, thì thầm:
“Saeki-san đúng là một cô bé tuyệt vời, lại còn dễ thương nữa!”
Tôi thầm nghĩ, mẹ chưa biết cô ấy cũng có những lúc phiền phức đâu.
Nhưng thấy mẹ đã hoàn toàn bị Saeki-san chinh phục, tôi chỉ lắc đầu, đi qua mẹ, ra cửa, xỏ giày sneaker.
“Đi thôi, Saeki-san. …Con đi đây!”
Tôi bước qua Saeki-san, ra ngoài trước. Phía sau, cô ấy cúi chào “Cháu xin phép ạ!” rồi vội chạy theo trước khi cửa đóng lại.
“Mẹ cậu tốt thật đấy!”
Saeki-san nói, giọng nhẹ nhàng.
Tôi suýt buột miệng rằng nếu mẹ thực sự tốt thì đã không phản bội hay lừa dối ai, nhưng kịp nuốt lại. Dù sao, nói xấu mẹ trước mặt Saeki-san cũng chẳng ích gì. Có lẽ phụ nữ nói chung – cả mẹ tôi và Saeki-san – đều có khả năng khen ngợi và thân thiện với người lạ ngay từ đầu.
“Thế nào?”
Cô ấy bất ngờ hỏi, và tôi nhận ra ngay đây là tiếp nối câu chuyện hôm qua về việc “dịu dàng” gì đó.
“Hơi khác với ‘dịu dàng’ một chút.”
“Xì!”
Saeki-san khoanh tay, nghiêng đầu, ra vẻ khó khăn.
Nhưng phải công nhận, cô ấy dễ thương thật. Vẻ dễ thương điềm tĩnh này cũng là một khía cạnh của Saeki-san, và tôi đã ngẩn ngơ nhìn cô ấy không ít.
“Cậu lặn lội đến đây chỉ để làm chuyện này thôi à?”
“Cũng có, nhưng chủ yếu là vì tớ muốn ngày nào cũng được gặp Yuzuki-kun, không bỏ lỡ một ngày nào!”
Nói rồi, cô ấy nở một nụ cười dịu dàng.
Nụ cười vô tư, không chút toan tính của Saeki-san khiến tim tôi như thắt lại.
Đúng vậy. Ngày mai, tôi sẽ quay lại căn hộ ở khu học xá, và cuộc sống dưới một mái nhà với Saeki-san sẽ bắt đầu lại.
Nghĩ lại, cả kỳ nghỉ Tết này, tâm trí tôi dường như chỉ xoay quanh cô ấy.