Sống chung một mái nhà với Saeki-san.Tôi muốn ăn kem sherbet!

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Xác suất để tôi gặp và yêu em

(Đang ra)

Xác suất để tôi gặp và yêu em

吉月 生

Một câu chuyện tình thuần khiết, với cái kết đắng lòng không khỏi khiến độc giả rơi lệ.

9 107

Vermillion, Étranger À L'arc Rouge

(Đang ra)

Vermillion, Étranger À L'arc Rouge

甘木智彬

Trong trò chơi đó, nhân vật chính Kei, một người chơi hardcore và là một cung thủ bậc thầy trên lưng ngựa, một ngày nọ bị dịch chuyển cùng người bạn đồng hành 『Russian NINJA』 đến một thế giới giống hệ

1 3

Sakurada Reset

(Đang ra)

Sakurada Reset

Kouno Yutaka - 河野裕

Sakurada - nơi mà hơn một nửa dân số sở hữu những năng lực đặc biệt. Asai Kei có một trí nhớ tuyệt vời, còn Haruki Misora có thể quay ngược thời gian.

16 1703

The Hidden Strongest Knight Executed in the Kingdom as a Traitor

(Đang ra)

The Hidden Strongest Knight Executed in the Kingdom as a Traitor

相模優斗

Đây là câu chuyện quay ngược thời gian của chàng hiệp sĩ từng bị hành quyết và trở lại làm người mạnh nhất thêm một lần nữa!

127 15078

Cô hậu bối hơi mũm mĩm đã có bạn trai, nhưng lại ngọt ngào dễ dãi cho lên giường.

(Đang ra)

Cô hậu bối hơi mũm mĩm đã có bạn trai, nhưng lại ngọt ngào dễ dãi cho lên giường.

♂ Senpai: Mang khí chất soái ca, con nhà giàu.♀ Ryoko Nakano: Hơi mũm mĩm, sở hữu vòng một khủng.

6 1

Tôi mới là người cứu cô vào ngày hôm ấy

(Đang ra)

Tôi mới là người cứu cô vào ngày hôm ấy

心音ゆるり

Vậy nhưng, Atami Michika cũng đã ấp ủ tình cảm với một người trong suốt bảy năm trời. Vào một ngày trong quá khứ, cô đã được người ấy cứu nhưng không thể tỏ rõ lòng biết ơn của mình.

17 1

Tập 05 (end) - chương 3 “Tớ thích cậu,” tôi nói

1.

Tháng Ba đến, học kỳ ba sắp kết thúc, cũng đồng nghĩa với năm hai trung học của tôi gần đi đến hồi kết.

Đây là một khoảnh khắc vào một buổi sáng nọ.

Sau bữa sáng, Saeki-san dọn dẹp xong, giờ đang giặt giũ. Cô ấy vừa ngân nga một bài hát bằng giọng ngọt ngào hơi khàn, vừa vui vẻ đi qua lại giữa phòng tắm và ban công. Dù trường gần, khiến chúng tôi có nhiều thời gian hơn học sinh trung học bình thường, cô ấy vẫn khéo léo xử lý việc nhà trong thời gian ngắn.

Còn tôi, để Saeki-san lo hết, ngồi trên ghế bành ở phòng khách, nhâm nhi cà phê. Nhưng không phải thư thả, mà đang chìm trong những suy nghĩ luẩn quẩn. Gần đây lúc nào cũng vậy.

“Cậu ngày nào cũng vui nhỉ.”

“Đương nhiên rồi.”

Saeki-san gật đầu không do dự.

“Tương lai đầy hy vọng mà.”

“Ừ, đúng thế.”

Tôi định cười đồng tình với cô ấy, nhưng nụ cười gượng gạo, giống như cười khổ.

Tôi thật lòng mong thế.

Gần đây, tôi được người đó nhượng lại quyền sở hữu một tiệm cà phê, và tôi quyết định sẽ mở lại tiệm đó sau khi tốt nghiệp trung học. Tất nhiên, tôi không ngây thơ nghĩ một kẻ nghiệp dư chỉ thích cà phê như tôi có thể bắt đầu chỉ bằng quyết tâm.

Hiện tại, tôi đang dần chia sẻ kế hoạch này với những người thân thiết. Sau này, tôi sẽ phải dựa vào mạng lưới quan hệ không mấy rộng rãi của mình để lập kế hoạch thực tế. Nhưng càng nghĩ, tôi càng chỉ thấy lo lắng chất chồng.

“Tớ cũng nghĩ, khi cậu tốt nghiệp, tớ sẽ bỏ học cùng.”

Saeki-san, ôm chiếc rổ trống sau khi phơi đồ xong, nói.

Khi tôi thực hiện kế hoạch thực tế đó, người ở bên tôi sẽ là cô ấy. Tôi đã mơ hồ đề nghị cô ấy, dù chưa rõ ràng.

“Đi học thì làm sao giúp cậu đủ được?”

“Không, cậu phải tốt nghiệp trung học đàng hoàng. Thậm chí nên học đại học nữa.”

“Hả? Sao thế?”

Saeki-san hỏi lại, vẻ không hài lòng.

“Vì không chắc sẽ thành công.”

Thậm chí khả năng thất bại có thể cao hơn.

“Để phòng hờ, cậu nên có bằng cấp tử tế.”

“Vậy càng phải thế chứ? Lúc khởi nghiệp là quan trọng nhất, tụi mình phải cùng nhau cố gắng. Học thì lúc nào chẳng học được.”

Cũng có lý.

Đầu tư nguồn lực đúng thời điểm là cách nghĩ đúng. Học thì lúc nào cũng được, không sai. Nghe nói ở khoa Y, không hiếm người tốt nghiệp đại học khác rồi học lại để làm bác sĩ. Ra trường gần ba mươi, rồi còn làm bác sĩ thực tập.

“Ừ, nếu cậu nói thế thì tớ sẽ làm vậy.”

Nhưng nhìn cô ấy, tôi thấy cô ấy chưa hoàn toàn thuyết phục.

“Như thế thì nhiều thứ xa vời quá.”

“Cái gì?”

“Ừm, nhiều thứ? Cậu nghiêm túc lắm, chắc chắn sẽ giữ lời hứa với bố tớ. Nhưng biết đâu cậu sẽ hơi vượt rào một chút. Kiểu như ‘Tớ tốt nghiệp rồi, chắc ổn thôi’, kiểu vượt rào mơ hồ ấy.”

Saeki-san cười gượng.

Tôi chẳng thấy buồn cười chút nào.

“Tôi giả vờ không hiểu cậu nói gì, nhưng rốt cuộc cậu tin tôi hay không?”

“Tất nhiên, tớ chưa từng nghi ngờ tình yêu của cậu dành cho tớ.”

Cô ấy nói dứt khoát.

Cách nói rõ ràng, sảng khoái đến mức khiến tôi ngượng.

“Nhân tiện, sáng nào cũng gọi cậu dậy, rồi vì thế này thế kia mà trễ tiết một là giấc mơ của tớ.”

“Cậu có nhiều giấc mơ nhỉ, nhưng cái đó thì cứ mơ mãi đi.”

Học sinh trung học mà thế à?

“Hừ, đành chịu. Hôn nhân thời học sinh, làm vợ thời đại học cũng là một giấc mơ, thôi thì tớ nhịn với cái đó vậy.”

“…”

Ừ, thế thì thực tế hơn, nhỉ?

Saeki-san rời phòng khách. Một mình, tôi lại chìm vào suy nghĩ.

Có lẽ tôi đang ngại kéo cô ấy vào chuyện này. Nếu đây là giấc mơ từ nhỏ, tôi đã tự tin rủ cô ấy cùng. Tôi đã có thể nói “Đi với tớ”. Nhưng đây phần nhiều là để chuộc lỗi và tự thỏa mãn. Tôi có nên lôi cô ấy vào không?

Và với một kẻ chẳng biết gì về kinh doanh hay quản lý như tôi, chuyện này có vẻ liều lĩnh. Khi học thêm và đối mặt thực tế, thử thách này sẽ thế nào? Có khả thi không, hay khó hơn tôi tưởng?

Tôi uống nốt cà phê trong cốc. Đến giờ rồi. Phải chuẩn bị đi học.

Khi tôi định đứng dậy, tách lưng khỏi ghế, bất ngờ bị ôm nhẹ từ phía sau.

Hóa ra Saeki-san đã quay lại.

“Yuzuki-kun, lo lắng à?”

Cô ấy kề mặt, hỏi.

“…”

Bị nhìn thấu rồi. Là Saeki-san mà.

Tôi đặt tay mình lên tay cô ấy đang ôm tôi, đáp:

“Ừ, có chứ.”

“Yuzuki-kun thì sẽ ổn thôi.”

“Nghe cậu nói thế tớ vui, nhưng tiếc là chẳng có căn cứ.”

Những lời động viên đó không đủ vực dậy tôi nữa. Tôi không còn là trẻ con. Để biến ước mơ thành hiện thực, tôi phải nhìn thẳng vào thực tế, suy nghĩ thực tế. Có thể, nếu cần, tôi sẽ phải từ bỏ.

“Vậy ‘Có tớ ở đây’ thì sao?”

“…Cũng vững tâm hơn.”

Ít nhất, tôi cảm thấy không thể để nỗi lo lấn át.

Trường trung học tư thục Mizunomori nằm ở góc khu phố, nên trước trường có một ngã tư.

Tôi và Saeki-san đi trên vỉa hè rộng của khu học xá, hướng đến trường. Vì chưa đến giờ cao điểm, học sinh mặc đồng phục đi cùng hướng còn thưa thớt. Khi đến ngã tư, tôi để ý một chiếc xe đen sang trọng đỗ bên lề.

Tôi không chắc có từng thấy chiếc xe này chưa, nhưng một chiếc xe đắt tiền đỗ ở đây là cảnh tôi chưa thấy trong hai năm qua.

Dù tò mò, tôi định đi qua, nhưng đúng lúc, như chờ chúng tôi đến gần, một người bước ra từ xe. Một người đàn ông trung niên, ăn mặc lịch sự trong bộ vest đắt tiền, rõ ràng tiến lại gần chúng tôi với ý định rõ ràng.

“Xin lỗi, cô có phải là Saeki Kirika-sama?”

Hình như ông ấy có việc với Saeki-san.

Chúng tôi nhìn nhau.

“Tôi nghĩ cô là Kirika-sama, con gái của Saeko-sama, nhưng có nhầm lẫn gì chăng?”

Thấy Saeki-san lưỡng lự vì cảnh giác, ông ấy hỏi lại.

Saeko là tên mẹ Saeki-san. Nhưng điều này càng khiến cô ấy thêm thận trọng.

Cô ấy ngập ngừng đáp:

“Đúng là tôi là Kirika…”

“Nếu có việc, trước tiên ông nên tự giới thiệu, đó là phép lịch sự, đúng không?”

Thấy Saeki-san lúng túng, tôi tiếp lời.

“Xin lỗi. Tôi quá vui khi gặp Kirika-sama, nên đã hấp tấp.”

Người đó cười thân thiện, đồng thời như xấu hổ vì sai lầm của mình.

“Tôi là Kagara, quản gia của nhà Kose. Chủ nhân tôi – Kose Reitaro-sama – là ông ngoại của Kirika-sama. Tôi cũng quen biết Saeko-sama từ khi bà còn ở dinh thự.”

Người tự xưng là Kagara mỉm cười nhẹ nhàng.

Tức là ông ấy nói mình là quản gia của ông ngoại bên ngoại của Saeki-san.

“…”

Saeki-san không nói gì.

aef0ef17-f0c1-4e7b-b892-89f117b42c4d.jpg

Với sự nhạy bén của cô ấy, chắc hẳn từ khi cái tên bà cô được nhắc đến, cô ấy đã đoán được phần nào.

“Tôi chưa từng gặp người bên nhà ngoại. Cũng chẳng nghe gì về họ. Vậy rốt cuộc ông tìm tôi có chuyện gì?”

Cuối cùng, Saeki-san mở lời, hỏi.

“Vâng. Không biết cô có biết không, nhưng gần đây, con trai trưởng của chủ nhân, ngài Koichiro, đã qua đời. Một vụ tai nạn giao thông bất ngờ.”

“Hả…”

Saeki-san giật mình trước thông tin đột ngột.

Chắc hẳn ngài Koichiro là anh trai của mẹ cô ấy, tức là cậu của cô ấy. Như cô ấy nói, chưa từng gặp, nhưng Saeki-san không lạnh lùng đến mức vô cảm trước cái chết của cậu mình.

Còn tôi, đứng bên cạnh, cảm thấy chuyện này quen quen, nhưng không nhớ nổi nghe ở đâu. Rồi tôi chợt nhớ ra. Trước khi Aki-kun đến, tôi nghe trên tin tức về một cặp vợ chồng trẻ giàu có qua đời trong tai nạn giao thông. Hóa ra đó là nhà Kose – nhà ngoại của Saeki-san.

“Sau khi bà Saeko rời nhà, giờ ngài Koichiro cũng qua đời, nhà Kose không còn ai kế thừa. Vì thế, chủ nhân đã để mắt đến cô Kirika. Chủ nhân rất muốn mời cô đến nhà Kose.”

Kagara nở nụ cười ôn hòa.

Chắc ông ấy tận tâm phục vụ nhà Kose. Đương nhiên, cả với cô Saeko khi cô còn trẻ. Việc cô Saeko rời nhà hẳn là tiếc nuối, nhưng được gặp con gái cô – Saeki-san – chắc ông ấy rất vui.

“Vậy, còn mẹ và bố tôi thì sao…?”

Saeki-san hỏi, Kagara lắc đầu, vẻ áy náy.

“Chủ nhân hình như không muốn liên quan đến bà Saeko, người đã bỏ nhà đi.”

Tức là họ chỉ muốn đón riêng Saeki-san.

Trước thông tin như từ trên trời rơi xuống, chúng tôi lại nhìn nhau.

2.

Hôm đó, chúng tôi không chờ hết giờ học mà xin về sớm.

Khi Saeki-san nói với ông quản gia Kagara rằng cô ấy phải đi học, không thể đi cùng ngay, ông ấy bảo sẽ quay lại đón sau giờ học, rồi tạm rút lui sáng đó.

Sau đó, Saeki-san liên lạc với mẹ mình, bà Saeko, và nhận được chỉ thị như vậy. Tôi không cần phải đi cùng, nhưng muốn nói chuyện chậm rãi với Saeki-san, nên tôi xin về sớm, lệch giờ một chút.

Giờ chúng tôi đang ở tiệm cà phê đã đóng cửa, nơi tôi được người đó nhượng lại.

Một lý do đến đây là để tránh người nhà Kose phát hiện.

Dù sao, họ đã chặn Saeki-san trên đường đi học. Chắc chắn họ biết cô ấy sống xa bố mẹ. Có khi tối nay họ sẽ đến tận căn hộ. Ở đây chỉ giúp câu giờ được chút ít.

Lý do khác là – chúng tôi vốn hay lui tới đây.

Ở đây, chúng tôi chẳng làm gì đặc biệt. Saeki-san mơ mộng về việc muốn cải tạo tiệm thế này thế kia, còn tôi – chắc là đang củng cố quyết tâm. Quyết tâm sẽ tiếp quản và mở lại tiệm này trong tương lai gần.

“Chuyện kỳ lạ thật.”

“Ừ, đúng thế.”

Saeki-san ngồi ôm gối trên ghế cao ở quầy, lẩm bẩm vẻ bối rối. Tôi gật đầu.

Hãy sắp xếp thông tin và tình hình.

Sáng nay, Kagara, quản gia của nhà Kose – nhà ngoại giàu có của mẹ Saeki-san, bà Saeko – xuất hiện trước chúng tôi.

Lý do là để đón Saeki-san làm người thừa kế nhà Kose. Gần đây, con trai trưởng, ngài Koichiro, qua đời trong tai nạn, nên không còn ai kế tục (chắc ông ấy không có con). Vì thế, họ nhắm đến Saeki-san, con gái của bà Saeko – người con gái đã bỏ nhà đi.

Tôi buột miệng:

“Cậu sang đó chắc sẽ chẳng thiếu thốn gì, hạnh phúc hơn, đúng không?”

Ít nhất, so với việc theo một kẻ chỉ thích cà phê mở tiệm – một thử thách liều lĩnh – thì tương lai sẽ sáng sủa hơn nhiều.

“Có thể không lo tiền bạc, nhưng tớ nghĩ sẽ chẳng hạnh phúc.”

Saeki-san nói, giọng chán nản, rồi đặt tay lên quầy, xoay ghế cao cùng người. Nhưng ghế nhanh chóng chậm lại, dừng hẳn, đối diện tôi. Đôi mắt cô ấy nhìn thẳng vào tôi.

“Lần sau còn nói thế, tớ giận đấy. Không có lần hai đâu.”

“…Xin lỗi. Tớ lỡ lời.”

Dù ngại kéo cô ấy vào kế hoạch của mình, tôi không nên nói vậy. Cô ấy trừng mắt cũng chẳng có gì lạ.

“Bà cô nói sao?”

“Bảo mặc kệ chuyện đó.”

“Ừ, cũng phải.”

Chẳng ai bắt cóc cô ấy cả. Chỉ cần dứt khoát từ chối, chuyện này sẽ kết thúc.

“Với lại, bà ấy giận lắm.”

“…”

Cũng dễ hiểu.

Bà cô chắc không muốn dính dáng đến nhà ngoại đã cắt đứt. Nhưng khi họ lôi kéo con gái bà, thì lại khác. Bà bỏ nhà ra đi vì bị ép cưới người không muốn. Dù nhà Kose giờ có thể khác, tệ nhất, Saeki-san có thể bị ép làm người thay thế bà. Việc họ liên lạc trực tiếp với con gái, bỏ qua bà, hẳn khiến bà nổi điên.

Vậy thì đây là chuyện giữa bà cô và nhà ngoại. Saeki-san cứ làm theo chỉ thị, phớt lờ họ, là tốt nhất.

“Nhân tiện, cậu–”

Tôi định nói thẳng thì mở lời.

“Cậu lộ rồi.”

“Hả? Á! Thật không!?”

Cuối cùng nhận ra, Saeki-san vội bỏ chân xuống, lấy tay che đầu gối.

Chúng tôi đến đây thẳng từ trường, vẫn mặc đồng phục. Vốn đã cắt váy ngắn, lại ngồi ôm gối trên ghế cao, lộ ra là đương nhiên.

“Lộ thật à!?”

“Ừ, thì…”

Mỗi lần xoay ghế, tôi thấy quần lót trắng qua lớp tất đen, chẳng biết nhìn đâu.

“~~~~!?”

Nghe tôi nói thật, Saeki-san đỏ mặt.

“Bình thường cậu cứ như muốn khoe, sao hôm nay lại phản ứng thế?”

Làm tôi cũng bối rối.

“Ừ, đúng là thế. Gần đây tớ tự thấy mình lạ. Chắc phải nắm thế chủ động mới được?”

Đúng là đòi hỏi khó chiều.

“Còn chuyện kỳ lạ nữa…”

Saeki-san ngập ngừng nói.

“Còn gì nữa?”

“Không, không sao. Thôi, về nào.”

Cô ấy đứng dậy.

Hoàng hôn, về đến căn hộ, trước cửa là chiếc xe đen sang trọng.

Căn hộ của chúng tôi tuy nhỏ nhưng ngoại thất khá đẹp, nhưng một chiếc xe rõ ràng của nhà giàu lại có phần lạc lõng.

“Sớm hơn tưởng.”

“Ừ.”

Cũng dễ hiểu. Họ nói sẽ đón sau giờ học, nhưng chúng tôi rời trường sớm để tránh. Dù vậy, chuyện đón chỉ là họ tự quyết, Saeki-san chưa đồng ý.

Họ chắc cũng thấy chúng tôi. Một người đàn ông trung niên, trông hiền hậu, bước ra.

Là Kagara.

“Ô, Kirika-sama. Cô thật tinh nghịch. Tôi nói sẽ chờ, vậy mà cô đã về trước.”

Ông quản gia không tỏ vẻ khó chịu, nở nụ cười thân thiện, bước đến.

“Mời lên xe. Tôi sẽ đưa cô đến gặp ông ngoại. Nếu cần chuẩn bị, tôi sẽ chờ.”

“…Tôi từ chối. Tôi không định nhận lời.”

Saeki-san ngừng một nhịp, rồi dứt khoát đáp.

Kagara nghĩ một lúc, nói:

“Tôi hiểu. Đúng là chuyện đột ngột, yêu cầu trả lời ngay cũng khó. Nhưng nhân dịp này, sao cô không gặp ông ngoại một lần?”

Nhưng Saeki-san lắc đầu, vẫn giữ ý từ chối.

“Tôi muốn biết mẹ lớn lên trong nhà thế nào. Cũng muốn gặp người là ông ngoại.”

“Vậy thì–”

“Nhưng phải có mẹ cùng đi. Khi mẹ vẫn còn bất hòa, tôi không thể một mình gặp.”

Đó là cảm xúc của cô ấy mà tôi chưa từng nghe.

Dù mẹ cô ấy bỏ nhà ra đi, dẫn đến sự ra đời của cô ấy, việc mẹ xa cách nhà ngoại chắc không khiến cô ấy dễ chịu. Cô ấy muốn một ngày nào đó cùng mẹ đến gặp ông bà và gia đình. Tiếc là người cậu đã qua đời gần đây.

Kagara tròn mắt, nhưng rồi nheo lại, cười khổ, nói:

“Trưa nay, bà Saeko có gọi. Lần đầu sau hai mươi năm.”

Giọng ông không còn sự ép buộc thiếu tinh tế như trước, mà rất điềm tĩnh.

“Bà ấy giận lắm. Tuyệt đối không để Kirika-sama về nhà Kose. Hình như cô đã có người yêu.”

Ông liếc tôi.

Chuyện tôi và Saeki-san, chúng tôi chưa chính thức nói với bà cô, nhưng bà hình như đã đoán ra. Linh cảm của người mẹ chăng?

“Dù rất tiếc, nhưng nếu cô không muốn, tôi đành chịu. Tôi sẽ chuyển lời của cô.”

Kagara nở nụ cười buồn trên gương mặt ôn hòa. Có lẽ ông đã lường trước kết quả này.

“Nhưng,” ông nói thêm.

“Hãy cẩn thận. Ngài Reitaro không từ thủ đoạn.”

Lời cảnh báo nghe có phần bất an.

Rồi ông quản gia cúi chào cung kính, lên xe, rời đi.

3.

Thứ Sáu tuần đó.

“Này, thấy thế nào?”

Đêm, Saeki-san từ phòng bước ra, mặc một chiếc quần gì đó mới mua – siêu thấp kiểu denim gì gì, tên dài khó nhớ – khoe với vẻ phấn khích.

“Không phải ‘gì gì’, là quần bikini denim siêu thấp.”

“Chẳng quan tâm. Sao cậu thích mấy món thiết kế khiêu khích thế?”

Hơn nữa, để khoe, cô ấy mặc áo crop top. Đáng sợ là nó hợp với cô ấy, nhưng đầu tháng Ba, xuân chưa tới, mặc thế này không ổn.

“Cậu mua nổi món đó à?”

Thời nay có mốt đó thật sao?

“Ừm? Thẳng thắn thì, do hứng? Sakura bảo tớ chắc chắn hợp. Tớ cũng nghĩ món này sẽ hạ gục cậu ngay.”

“…”

Lại là Sakura-san. Làm chuyện thừa thãi…

“Gợi cảm không?”

“Nhìn mà tớ thấy lạnh. Thay đồ đi.”

Tôi nói, nhưng chẳng nhìn cô ấy nữa. Nhìn thẳng hại mắt. Tôi đọc sách, lấy TV làm nhạc nền.

“Ừm, mua vì hứng và đùa thôi, nhưng hóa ra gợi cảm hơn tưởng? Hay là mặc luôn bikini trên này?”

Bất chấp thái độ của tôi, Saeki-san tiếp tục. Tôi lỡ liếc nhìn cô ấy.

Cô ấy đang thử đủ kiểu tạo dáng gợi cảm, như thể tìm cách hoàn hảo.

“…Cậu làm gì mãi thế? Không thay đồ là tớ vào phòng đấy.”

Tôi giấu xao động trong lòng, tuyên bố như tối hậu thư.

“Hừ… Thôi kệ. Khi nào ấm, tớ sẽ mặc lại.”

“…”

Vẫn định mặc lại à?

Saeki-san phồng má bất mãn, quay về phòng. Nhưng rồi cô ấy dừng bước, ngoảnh lại.

“Nhưng tớ dễ dãi lắm. Nếu cậu nói ‘Mặc lại đi’, hay ‘Tớ muốn xem kỹ hơn’, hoặc ‘Tớ muốn thân mật với cậu trong bộ đó’, tớ sẽ không kìm được mà mặc lại ngay.”

“Không nhờ đâu.”

Tôi đáp dứt khoát, cô ấy như đứa trẻ bị bắt quả tang nghịch ngợm, chạy vào phòng.

“Thật tình…”

Cô ấy mạnh bạo khi nắm quyền chủ động.

Hy vọng khi trời ấm, cô ấy mất hứng với món đó.

Lát sau, cô ấy trở lại, mặc hoodie và quần short. Vẫn lạnh, nhưng quen rồi, nên ổn. Ít nhất không làm tôi khó xử.

Nhưng trước khi chúng tôi nói gì thêm, điện thoại cô ấy reo.

“Ba gọi… Alo?”

Saeki-san nghe máy. Là bác Toru.

“Dối à!? Sao thế!? …Giờ luôn?”

Cô ấy hoảng loạn, chắc là chuyện lớn.

Tôi quan sát, cô ấy rời điện thoại khỏi tai, nói với tôi:

“Mẹ biết chuyện tụi mình rồi.”

“Hả…?”

Biết? Cái gì? Chuyện hẹn hò thì bà ấy đoán ra rồi. Vậy chắc là chuyện sống chung.

“Vâng, vâng. Được, con đưa.”

Cô ấy nói tiếp với bác Toru, rồi đưa điện thoại cho tôi. Tôi lặng lẽ cầm, áp vào tai.

“Tôi nghe. Yuzuki đây.”

“Ừ, Yuzuki-kun à. Tôi đây. Vợ tôi biết chuyện các cậu rồi. Hình như nhà ngoại tiết lộ.”

“…”

Hóa ra thế.

Chỉ vậy chắc chưa đủ để nhà Kose kéo Saeki-san về. Nhưng với một người mẹ bình thường, bà cô chắc giận điên vì chúng tôi giấu giếm, và sẽ không chấp nhận chuyện hẹn hò.

“Xin lỗi, nhưng tôi sắp đến đó. Vợ tôi nhất quyết đòi đi. Cậu chuẩn bị tâm lý nhé.”

“Vâng.”

Điện thoại ngắt, tôi trả máy cho Saeki-san. Cô ấy nhận, mặt như sắp khóc.

“Làm sao đây…”

Saeki-san lẩm bẩm, tuyệt vọng.

“Chẳng còn cách nào. Tụi mình sai mà.”

“Sống chung à?”

“Tớ không nghĩ đó là sai. Giấu chuyện đó mới sai.”

Thành thật, tôi chủ quan. Được bác Toru cho phép, tôi yên tâm, trì hoãn nói với bà cô. Có bác làm đồng minh, nếu làm đúng cách, chúng tôi đã thuyết phục được bà. Nhưng giờ thì với bà, ngay cả bác cũng như đồng lõa giấu bà.

“Giờ rối lên cũng chẳng giải quyết được. Bình tĩnh nào.”

“Ừ…”

Tôi quyết định pha cà phê mới.

Khoảng một tiếng sau, chuông cửa reo.

Chúng tôi ngồi im ở phòng khách, để TV bật, lặng lẽ nhìn nhau khi chuông vang. Cả hai cùng đứng dậy.

Ra cửa, Saeki-san mở.

“Mẹ…”

Bà Saeko đứng đó, cạnh bác Toru. Chắc bác lái chiếc coupe chở bà đến.

Bà không nói gì, nhưng rõ ràng đang giận. Cơn giận lớn đến mức bà không thốt ra lời vội vàng.

Không khí căng thẳng.

“Lâu rồi không gặp.”

Tôi cúi nhẹ chào cả hai.

Bà vẫn im lặng, nhìn tôi và Saeki-san đứng cạnh nhau, mặt khó đăm đăm. Tôi cũng là đối tượng của cơn giận.

Bác Toru bên cạnh gật gù, “Ừ, ừ,” ngập ngừng.

“Vào đi.”

Chắc Saeki-san thấy đứng mãi không xong, hoặc không muốn nói ở đây, nên mời vào. Cô ấy quay người, đi qua hành lang ngắn.

“Mời.”

Tôi lấy dép khách đã chuẩn bị sẵn.

Chuyển vào phòng khách.

Thấy không gian đầy dấu ấn cuộc sống, bà hít vào. Chắc bà nhận ra con gái thực sự sống chung với con trai gần một năm mà không nói gì.

“Mời ngồi. Tôi pha cà phê ngay.”

Tôi làm ngơ nét buồn trên mặt bà, mời.

Nét mặt đó chắc khiến Saeki-san đau lòng nhất. Đó là cái giá vì chúng tôi không nói rõ, để rồi thành lừa dối bà.

Bác Toru bảo, “Ngồi đi,” và bà ngồi xuống.

Nhưng bà vẫn nhìn quanh phòng khách, bếp, và cánh cửa đóng của hai phòng riêng.

Tôi đã chuẩn bị trước, nên cà phê cho bốn người nhanh chóng xong.

“Xin lỗi vì để chờ.”

Tôi và Saeki-san dùng cốc quen thuộc, còn hai bác dùng cốc khách. Bà nhìn các cốc, như so sánh.

“Kirika, giải thích đi.”

Cuối cùng bà mở lời. Giọng thường ôn hòa, nhưng giờ nghiêm khắc.

Saeki-san liếc bác Toru.

“Con tự nói đi.”

“…Vâng.”

Nếu bác không đổi ý, bác vẫn ủng hộ chúng tôi. Trên đường đến, bác chắc đã bênh vực và giải thích sơ cho bà. Nhưng bà muốn nghe từ Saeki-san, và bác thấy đó là đúng.

Như trước kỳ nghỉ hè với bác, Saeki-san kể lại quá trình chúng tôi sống chung cho bà nghe.

“Trời ơi, sao lại thế…”

Nghe xong, bà ôm đầu, đau buồn.

“Tôi cho phép.”

Bác Toru lên tiếng.

“Tôi đánh giá Yuzuki-kun và cho phép. Thế không được sao?”

“Không được. Với anh và Kirika thì được, nhưng với tôi thì không.”

Bà phản đối, nhìn bác.

Với bà, đó chỉ là lý lẽ đàn ông. Là mẹ, bà không thể chấp nhận.

“Mẹ cũng từng đến nhà ba mà.”

Lời Saeki-san khiến bà trừng mắt.

“Tôi tốt nghiệp trung học rồi. Tôi nói rõ với bố mẹ, cắt đứt quan hệ trước khi bỏ nhà. Con có đủ quyết tâm đó không?”

“…”

Saeki-san im lặng.

Tiếc là trường hợp của cô ấy và bà khác xa. Saeki-san còn phụ thuộc bố mẹ, lại giấu họ. Còn bà đã từ bỏ tất cả để ra đi.

“Sao con giấu mẹ chuyện quan trọng thế?”

“…Con xin lỗi.”

Chúng tôi sai hoàn toàn, Saeki-san không còn gì biện minh. Cô ấy chỉ biết cúi đầu xin lỗi.

Bà nhìn tôi.

“Yuzuki, bố mẹ cậu biết chuyện này không?”

Giọng bà nhẹ hơn với con gái, nhưng vẫn thoáng trách móc.

“Dạ không. Như Saeki-san, tôi cũng trì hoãn chưa nói.”

“Có lẽ nên gặp bố mẹ cậu để nói chuyện.”

“…”

Tôi thở dài trong lòng.

Lại phức tạp rồi. Bố thì không nói, nhưng mẹ tôi vừa biết từ bố rằng người đó qua đời, và cả bí mật về tôi. Quan hệ mẹ con càng căng thẳng.

Mẹ sẽ không trách tôi, mà trách chính mình. Bà nghĩ mình sai, khiến tôi rời nhà, dẫn đến chuyện này.

Nghĩ đến đó, tôi thấy nặng nề.

“Đợi đã, mẹ.”

Saeki-san chen vào.

“Đừng kéo gia đình Yuzuki-kun vào bây giờ.”

“Nhưng Kirika–”

Bà hơi lúng túng trước sự mạnh mẽ của cô ấy, nhưng vẫn cố giải thích.

“Cậu ấy có vấn đề riêng với gia đình. Con xin mẹ.”

Saeki-san biết phần nào chuyện giữa tôi và mẹ, và khoảng cách đó. Cô ấy không muốn nó tệ hơn.

Bà suy nghĩ trước lời khẩn cầu của con gái.

“Được. Giữ chuyện này giữa chúng ta thôi.”

“Cảm ơn.”

Tôi cúi đầu.

“Nhưng Kirika, mẹ sẽ đưa con về. Chuẩn bị đi.”

“Sao thế!?”

“Lý do gì nữa? Con còn là học sinh, lại sống chung với con trai!”

Saeki-san gay gắt, khiến bà cũng lớn giọng.

Saeki-san giật mình.

“…Mẹ định đưa con đến nhà ngoại à?”

“Yên tâm. Chuyện đó khác. Mẹ tuyệt đối không để con đến nhà đó.”

Nỗi lo lớn nhất được bà phủ nhận. Dù giận, bà không nông nổi đến thế.

“Và Yuzuki, tiếc nhưng mẹ không thể chấp nhận con tiếp tục hẹn hò với Kirika.”

“Mẹ!”

“Cả hai đã lừa mẹ. Làm sao mẹ tin tưởng các con được?”

“Lừa là sao, không phải thế…”

Bà cố ý dùng từ nặng. Nó tác động mạnh đến Saeki-san.

Và cả tôi.

Lần đầu thất bại. Vậy lần hai là gì?

Lần đầu, với bác Toru, chúng tôi biết không thể giấu mãi. Nó chỉ khiến mọi thứ tệ hơn. Nhưng chúng tôi không học từ sai lầm, vẫn giấu bà. Bị nói là lừa cũng chẳng oan.

Saeki-san nhìn bác Toru, hy vọng vào đồng minh duy nhất.

“Làm theo mẹ đi.”

Nhưng đó là câu trả lời.

“Chuẩn bị đi, Kirika.”

“!”

Saeki-san đập tay xuống bàn, đứng bật dậy. Cô ấy bước mạnh vào phòng, đóng sầm cửa.

Không khí nặng nề bao trùm phòng khách. Không ai nói gì.

“Vừa nãy vì Kirika, tôi nói thế–”

Bà phá vỡ im lặng, giọng nhỏ để Saeki-san sau cửa không nghe.

“Tôi không nói mãi mãi không chấp nhận các con. Nhưng cần thời gian, được chứ?”

“Vâng…”

Tôi chỉ biết đáp vậy.

Lát sau, Saeki-san ra, mặc quần jeans, áo khoác mỏng, cầm túi đựng ít đồ.

“Yuzuki-kun…”

Cô ấy gọi tôi, giọng như sắp khóc.

Tôi muốn nói “Tớ sẽ xoay sở,” nhưng sợ bà nghe, sau này cứng rắn hơn, nên im lặng.

“Thứ Hai, tụi mình gặp lại ở trường.”

“Ừ…”

Rồi Saeki-san bị bố mẹ dẫn đi.

Như tái diễn lần trước. Chỉ khác là lần này, người rời căn hộ là Saeki-san, không phải tôi.

“Nhưng lần này, tớ sẽ giải quyết.”

Khác lần trước, giờ tôi đã quyết tâm.

Chưa biết cách, nhưng tôi thề sẽ làm được.

4.

Thứ Hai, đầu tuần.

“Chào buổi sáng.”

“Chào, Yukitsugu.”

Sáng, ở cổng trường, tôi thấy Horyu Miyuki, gọi.

“Hôm nay đi một mình?”

Horyu-san nhìn quanh, chắc tìm Saeki-san, người gần như luôn bên tôi.

“Ừ, đại khái.”

Tôi thay giày, đáp mơ hồ.

“Nhân tiện, Horyu-san, năm nay cậu lên lớp chứ?”

“Cậu không hỏi ‘lên lớp nổi không’ nhỉ.”

Horyu-san từng lưu ban. Dù luôn đứng đầu năm, năm trước cô ấy bỏ kỳ thi cuối kỳ, không dự thi lại, nên học lại năm nhất.

Sao cô ấy làm thế thì cứ để là bí ẩn.

“Không sao. Tớ sẽ lên lớp.”

Horyu-san đợi tôi thay giày.

Chúng tôi bước đi. Gần đó, tôi thấy Saeki-san ở cầu thang.

Cô ấy thấy tôi, nở nụ cười yếu ớt.

“Chào, Yuzuki-kun.”

“Chào buổi sáng.”

Hai ngày không gặp trực tiếp Saeki-san.

Cuối tuần, chúng tôi gọi điện, nhắn tin, nhưng sau khi gặp mỗi ngày, chỉ hai ngày đã thấy nhớ.

Cô ấy muốn gặp ngoài, nhưng tôi từ chối, sợ chọc giận bà cô. Bà vẫn giận, Saeki-san bị ép về cũng bực. Họ hầu như không nói chuyện.

Cả ba lên cầu thang.

“Giờ tính sao?”

Cô ấy hỏi, lo lắng.

“Chuyện đó để sau nói kỹ. Giờ nghỉ trưa, ở–”

Nơi nào tốt nhỉ? Tôi nhớ ra Horyu-san bên cạnh.

“Sân thượng đi.”

“Được.”

Tầng hai đến.

Lớp tôi ở đây, Saeki-san lên tầng trên.

“Gặp sau nhé.”

“Ừ…”

Chúng tôi chia tay.

“Lạ thật.”

Đi dọc hành lang đến lớp, Horyu-san lẩm bẩm.

“Có chuyện gì?”

“Không phải chuyện kể người khác.”

“Chìa khóa sân thượng tớ giữ đấy. Không muốn mượn à?”

“Đến thế cơ à.”

Nhưng Horyu-san không tọc mạch. Nếu tôi không muốn nói, cô ấy sẽ lặng lẽ cho mượn chìa. Tuy nhiên, cô ấy biết chuyện chúng tôi, và từng giúp che giấu khi cần. Tôi có trách nhiệm nói sơ.

“Thứ Sáu tuần trước, mẹ Saeki-san biết chuyện tụi tớ. Cô ấy bị đưa về.”

“Cậu chưa nói à?”

Giọng Horyu-san thoáng ngạc nhiên.

“Ừ.”

“Ngớ ngẩn thật.”

Đúng là tôi chậm chân. Đáng lẽ phải nói chuyện sống chung trước khi bố mẹ cô ấy về Nhật. Hoặc ít nhất, khi bác Toru biết và cho phép, nói luôn với bà cô, thì đã không rối thế này.

“Giờ tính sao?”

“Trưa nay tụi tớ sẽ bàn.”

“Không phải thế. Cậu muốn gì từ đây?”

“Tất nhiên là tiếp tục sống với Saeki-san như trước.”

Trước đây, tôi có thể nghĩ “mọi thứ sẽ ổn” hay “vẫn gặp ở trường”. Hoặc nghe bà cô, chờ một thời gian. Nhưng giờ tôi khác. Tôi muốn lấy lại những ngày bên Saeki-san.

“…Vậy à.”

Horyu-san chỉ đáp ngắn.

Chúng tôi im lặng đi tiếp – gần đến lớp, cô ấy dừng lại.

“…Đưa tay ra.”

Tôi làm theo.

Horyu-san nhìn lòng bàn tay tôi, rồi lấy từ túi váy, thả vào tay tôi.

Một chiếc chìa không vòng khóa.

Chìa sân thượng.

“Cảm ơn.”

Tôi nhận, cảm ơn.

Hết giờ học.

Tôi nhắn Saeki-san giữa giờ nghỉ sáng, bảo ăn trưa xong lên sân thượng.

Tôi ăn trưa ở căng tin với Takizawa, lần đầu sau lâu, rồi lên sân thượng. Dùng chìa Horyu-san cho, tôi mở cửa sắt, ra ngoài trời đầu tháng Ba.

Chẳng mấy chốc, Saeki-san xuất hiện.

Thấy tôi tựa vào hàng rào phía không nhìn được từ sân, cô ấy cười, bước đến. Tâm trạng sáng nay có vẻ khá hơn.

“Yuzuki-kun, này. Ngoài này lạnh, tớ mua cái này.”

Cô ấy đưa tôi một lon trà sữa, chắc từ máy bán hàng.

“Cảm ơn.”

“Không có gì.”

Tôi uống ngay.

Cảm nhận hơi ấm từ lon qua tay, tôi kéo nắp, nhấp một ngụm, ấm cả người.

Bỗng Saeki-san bên cạnh ngáp nhỏ, “Hơ…”

“Sao thế? Ngáp à?”

“Ừ.”

Cô ấy gật đầu thẳng thắn.

Cô ấy đưa lon lên miệng. Không phải để tỉnh ngủ bằng cà phê, nhưng cô ấy uống cà phê sữa.

“Tại giờ phải dậy sớm hơn.”

“À, đúng rồi.”

Cô ấy đi học từ nhà, không gần lắm. Sáng phải dậy sớm. Không còn việc nhà như trước, nhưng vẫn mệt hơn.

“Ừ, hôm nay ba chở tớ đi.”

“Bác nói gì không?”

Bác Toru nói gì với cô ấy trong xe?

“Ừ. Ba bảo sẽ tìm lúc thuyết phục mẹ, nên giờ tớ đừng cãi, cứ chịu đựng.”

“Vậy à.”

Bác vẫn là đồng minh. Điểm cộng.

“Chắc không thể ngay được nhỉ…”

Saeki-san lẩm bẩm, không giấu lo lắng.

“Ừ. Ít nhất, xin mà không kế hoạch thì chẳng được chấp nhận dễ dàng.”

Nhưng cũng không thể chậm trễ. Còn chuyện nhà Kose – nhà ngoại bà cô. Chính họ khiến chúng tôi ra thế này. Dù bà cô ghét nhà Kose, và dù giận, tôi không nghĩ bà sẽ để họ nhận nuôi Saeki-san. Nhưng tôi muốn giải quyết nhanh, trước khi họ hành động tiếp.

“Saeki-san, Chủ nhật tuần này, tớ gặp hai bác được không?”

“Hả? Ừ, được thôi. Nhưng tính sao?”

“Tất nhiên là giải quyết cả hai chuyện cùng lúc.”

Cô ấy ngập ngừng hỏi, tôi đáp.

Dù vậy, cách tiện lợi thế không nhiều.

5.

Thứ Bảy tuần đó, tôi về nhà, ngủ một đêm.

Chiều Chủ nhật, tôi đến nhà Saeki.

Saeki-san đã nói trước, nên tôi không bị từ chối ngay cửa.

Gặp hai bác lần đầu sau một tuần. Không biết bà cô nguôi giận chưa, hay chỉ là cách người lớn đối đãi, bà chuẩn bị cả bánh trà, tiếp tôi như khách.

Ở phòng khách, tôi và Saeki-san ngồi cạnh nhau trên sofa ba người. Bác Toru ngồi sofa đơn, góc vuông với chúng tôi. Bà cô để khay bánh trà trên đùi, ngồi thẳng xuống sàn.

Đối diện chúng tôi là bà cô. Thuận tiện. Hôm nay tôi phải đối mặt bà.

“Trước tiên, tôi muốn xin lỗi.”

Tôi nhấp ngụm trà, mở lời.

“Chuyện này, giấu mãi, tôi xin lỗi.”

“Về chuyện đó, Kirika và chồng tôi cũng thế, nên tôi không trách riêng cậu. Ngẩng đầu lên.”

“Cảm ơn.”

Tôi ngẩng đầu.

“Và tôi xin phép lại. Hãy cho phép chúng tôi tiếp tục sống như trước.”

“Tớ cũng xin, mẹ.”

Saeki-san thêm vào, nhoài người cầu xin.

Bà không nổi giận như ngọn lửa hôm nay, chỉ nhìn chúng tôi, thở dài.

“Hôm nay nghe cậu đến, tôi đoán cậu sẽ nói thế. Nhưng không được.”

“Mẹ!”

“Cả hai biết mà? Đó không phải tình yêu học sinh thông thường.”

Bà cố giải thích, dịu dàng.

Nhưng tôi cũng đoán nếu tôi nói thế, bà sẽ đáp vậy. Hiển nhiên đến mức chẳng cần đoán.

Dù vậy, tôi không bỏ cuộc.

Tôi ngồi thẳng.

“Vậy, xin hãy cho tôi Kirika-san.”

“…”

Lần này, cả bà (và bác) đều ngạc nhiên, im lặng. Chỉ Saeki-san, đã bàn trước, không bất ngờ.

“Yuzuki… Không, cả hai nhỉ.”

Bà nhìn Saeki-san ngồi thẳng bên tôi, hiểu ra mọi chuyện.

“Hai đứa biết mình nói gì không? Vẫn còn là học sinh đấy?”

“Giờ thì đúng. Nhưng tôi không định học đại học.”

Tôi có việc muốn làm – tôi thú nhận.

Tôi kể về tiệm cà phê được nhượng lại, mong muốn mở lại nó, và muốn Saeki-san ở bên khi đó.

Hai ngày trước, tương lai còn mơ hồ. Nhưng hôm qua về nhà, tôi bàn kỹ với bố. Kết quả, tiền học đại học của tôi được dùng làm vốn mở tiệm. Vấn đề tài chính gần như xong, kế hoạch trở nên thực tế hơn.

Dù vậy, vay tiền bố mẹ đúng là đáng xấu hổ. Tôi muốn dựa vào họ lần này thôi, và trả sớm nhất có thể.

Thành thật, tôi không nghĩ điều này sẽ thuyết phục bà.

Chuyện với Saeki-san là lời hứa chịu trách nhiệm tương lai, nhưng không phải lý do để được sống chung bây giờ. Kế hoạch tiệm cà phê quá mạo hiểm, có khi còn là điểm trừ.

Dù vậy, tôi hy vọng điều gì đó được truyền tải.

“Mẹ, tụi con nghiêm túc!”

Kéo theo lời tôi, Saeki-san lên tiếng.

“Kirika…”

“T-tôi… Tôi…”

Cô ấy nghẹn lời, nuốt nước bọt.

“Tôi thích cậu ấy!”

Cô ấy dứt khoát tuyên bố.

“Nếu mẹ không chấp nhận, tôi cũng có cách!”

“Cách gì…”

“Tôi là con gái mẹ!”

Bà giật mình, hiểu ý cô ấy. Như bà từng bỏ nhà để tránh cuộc hôn nhân không mong muốn, Saeki-san nói cô ấy cũng sẽ làm thế.

“Anh…”

Lần này “anh” là bác Toru.

Bà nhìn bác, lúng túng.

Bác im lặng, nhắm mắt, khoanh tay.

Bác từng ở đây nói tôi có thể được giao Saeki-san. Đùa hay thật thì không rõ. Dù thật, thấy con gái sắp bị một gã trẻ liều lĩnh cướp đi, đổi ý cũng không lạ. Là cha, điều đó bình thường.

“Cách nói cổ, nhưng ‘Đàn ông không nói hai lời.’”

Dưới ánh nhìn của chúng tôi, bác từ tốn nói.

“Tôi đã cho phép hai đứa ở cùng, và nói muốn giao Kirika cho cậu. Tôi không rút lại.”

“Nhưng anh…”

“Yên tâm. Cậu ấy đúng như chúng ta nghĩ ban đầu. …Đúng không, Yuzuki-kun?”

“Tôi hy vọng mình như thế.”

Tôi gật đầu, đáp.

“Nếu lo hai đứa trẻ, người lớn như chúng ta giúp là được. Nếu Kirika phải về, chúng ta đón lại. Dù tốt nhất là không đến mức đó. Cậu cũng giữ lời ‘đàn ông không nói hai lời’ nhé?”

“Vâng.”

Tôi không nói suông để thương lượng. Đã nói, tôi phải chịu trách nhiệm.

Giờ đến bà.

Bà thở dài trước ánh nhìn của chúng tôi.

“Cứ như tôi là người duy nhất không hiểu chuyện. Tôi nghĩ mình là người bình thường nhất đây.”

Giọng bà đầy ngán ngẩm.

Bỗng, một giai điệu vui tươi, lạc lõng vang lên. Chuông điện thoại ai đó. Bà phản ứng, lấy điện thoại từ túi tạp dề, nhìn màn hình, nhíu mày. Bà nói “Xin lỗi” rồi rời đi.

Vào bếp, bà nghe máy.

“Alo. Kagara-san, lại là ông à?”

Tên đó khiến tôi giật mình.

Liên lạc từ nhà Kose đúng lúc này, tốt hay xấu? Tôi không nghĩ bà, dù để kiềm chế chúng tôi, sẽ chấp nhận yêu cầu của họ, nhưng…

Tình hình bất ngờ trở nên khó lường.

“Lại chuyện đó? Tôi nói rồi, đủ rồi.”

Bà liếc chúng tôi.

“Dù điều kiện gì, tôi tuyệt đối không giao Kirika. Với lại, con bé đã có người yêu.”

Chúng tôi nhìn nhau.

Saeki-san mắt tròn, rạng rỡ.

“Cứ nói thế với bố mẹ tôi. …Không, thôi.”

Khoảnh khắc đó, như có gì thay đổi trong bà Saeko.

“Tôi sẽ tự nói. Tôi có nhiều điều muốn nói. Nhân dịp này, họ sẽ nghe hết. Bảo tôi sắp đến. Rõ chưa, Kagara?”

Bà gọi thẳng tên ông quản gia hiền hậu, giận dữ ngắt máy.

Cái gì vừa rồi thế? Như cô chủ nổi giận à?

Chúng tôi lại nhìn nhau.

“Tớ mừng vì không chọc giận mẹ…”

“…”

Tôi cũng nghĩ thế.

Từ nhà Saeki, chúng tôi đi bộ ra ga.

Tôi xách túi của Saeki-san – túi cô ấy mang hôm rời đi. Và dĩ nhiên, bên cạnh là cô ấy.

“Thật kỳ lạ, một lời thuyết phục đầy lỗ hổng mà qua được.”

Giờ nghĩ lại, tôi thấy khó tin.

Như đã nói, lập luận của tôi yếu. Saeki-san cũng thế. Đe dọa bỏ đi nếu không được chấp nhận, nhưng dù có nơi đến, tương lai thì không. Không có bố mẹ, chúng tôi chẳng làm được gì. Bà chắc biết điều đó.

“Thì có sao. Kết quả tốt là được.”

Saeki-san vô tư.

Dù vậy, được chấp nhận có lẽ không phải vì chúng tôi truyền tải được gì, mà do lòng bao dung và sự dễ dãi của bà.

Khi Kagara gọi đúng lúc đó, tôi thật sự lo.

Tôi định để bà chấp nhận chúng tôi ngay, để bà có cớ từ chối nhà Kose. May mà kịp. “Giải quyết cả hai chuyện” cũng đạt được, đúng là kết quả tốt.

Được bà cho phép, chúng tôi trở lại căn hộ ở khu học xá.

“Nhưng hơi nguy hiểm nhỉ?”

“Cái gì?”

Cả quá trình như đi trên dây, từ đầu đến cuối.

“Gần đây tớ hơi lạ.”

“À, cậu nói thế hôm đó.”

Hôm Kagara xuất hiện, khi chúng tôi ở tiệm.

“Có gì sao?”

“Ừ, thì… Tớ thích cậu… Nhưng gần đây nói ra lại thấy ngượng…”

“…”

Giờ cậu đang nói đấy thôi, tôi muốn chỉ ra, nhưng chắc giờ cô ấy chỉ giải thích khách quan. Khi thật sự bày tỏ, có gì đó khác khiến cô ấy ngại.

Ra thế. Nên khi nói với hai bác, cô ấy nghẹn lời, rồi nói như liều mạng.

Tâm lý gì đột nhiên thế?

Liếc Saeki-san, tôi bắt gặp ánh mắt cô ấy đúng lúc.

Mắt chúng tôi chạm nhau, vài giây,

“!?”

Như quả bom nổ chậm, mặt Saeki-san đỏ rực. Cô ấy vòng ra sau, ôm eo tôi, khiến tôi dừng bước.

“Saeki-san?”

“T-tôi–”

Cô ấy tựa trán vào lưng tôi, cố nói gì đó.

Hít sâu một hơi.

Rồi,

“Giờ tôi thực sự đang yêu Yuzuki-kun.”

À, có lẽ vì thế. Cô ấy không còn nói cảm xúc thẳng thắn như trước.

Dù vậy, Saeki-san vẫn muốn truyền tải cảm xúc hiện tại của mình.

“Tôi thích Yuzuki-kun.”

Vì thế–

Vì thế, tôi đáp lại sự chân thành của cô ấy.

“Tớ cũng thế. Tớ cũng thích cậu.”

Nghe tôi nói, cô ấy siết chặt vòng tay quanh eo tôi hơn một chút.

f8d4fce0-2d50-4b6e-b21a-3262a4306e38.jpg