Solo Leveling: Ragnarok

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Thiếu nữ sự án

(Đang ra)

Thiếu nữ sự án

Nishi Jouyou

Chạy trốn cùng thiếu nữ sở hữu năng lực tiên tri đã trở thành mèo để thoát khỏi cái chết đang trực chờ ở cuối mùa hè này, một câu chuyện của mùa hè X tình yêu X giật gần.

1 5

Cô gái nắm giữ mặt trời

(Đang ra)

Cô gái nắm giữ mặt trời

Nanasawa Matari

Và rồi, vào ngày giá lạnh, buồn bã, vô hồn, trì trệ, mưa phùn, ... chúng tôi đã chết. Hoặc ít nhất tôi nghĩ vậy...

1 4

Kẻ Phản Diện Muốn Sống

(Đang ra)

Kẻ Phản Diện Muốn Sống

지갑송

Và giờ, tôi đã xuyên không vào cơ thể của hắn ta.

3 3

Dokuzetsu Shoujo no Tame ni Kitaku-bu Yamemashita

(Đang ra)

Dokuzetsu Shoujo no Tame ni Kitaku-bu Yamemashita

aterui mizuno

Cuộc sống học đường đầy hỗn loạn của hai con người ấy bắt đầu, với đủ thứ trò đùa và cả những lời lăng mạ cay nghiệt. Thế nhưng, cậu vẫn chưa hề biết đến bí mật mà cô ấy đang che giấu…

20 149

The Jack-of-all-trades Kicked Out of the Hero’s Party ~ The Swordsman Who Became a Support Mage Due to Party Circumstances, Becomes All Powerful~

(Đang ra)

The Jack-of-all-trades Kicked Out of the Hero’s Party ~ The Swordsman Who Became a Support Mage Due to Party Circumstances, Becomes All Powerful~

Itsuki Togami

-Tuy nhiên, việc trở thành Phù phép gia chắc chắn không hề vô ích. Thời gian tham gia tổ đội Anh hùng, kiến thức, kinh nghiệm và sự phát triển của vô số phép thuật căn nguyên chắc chắn sẽ bồi đắp cho

61 740

Tập 01 - Chương 04

Dịch: Lolyne.

_____

Suho sốc nặng, anh đơ mặt ra.

Con quái vật bất ngờ xuất hiện được bọc trong một bộ áo giáp đen tuyền cùng với làn sương đen toát ra từ toàn bộ cơ thể. Hắn trông giống như một con kiến khổng lồ có cánh.

Làn sương đen không ngừng cuồn cuộn chảy từ cơ thể hắn, trông cái bóng như thể đang đung đưa trong ánh sáng.

Khoảnh khắc mà Suho nhìn thấy hắn, những ký ức rời rạc bắt đầu xuyên qua tâm trí anh.

‘Có khi nào trong giấc mơ của mình…?’ 

Anh chắc chắn đó là một loại thực thể ma thuật. Tất cả các loại sinh vật kiến đã từng xuất hiện trong giấc mơ của anh trong thời gian dài. Vậy thì… chủ nhân của họ trông như thế nào nhỉ…!

Nhưng kẻ đang đứng trước mặt anh là ai…?

Kiến Vương đột nhiên đến gần Suho, quỳ xuống bằng một chân.

[Thiếu quân vương! Tôi, Beru đã đến! Bây giờ ngài đã an toàn!]

“Ai vậy…” Đôi mắt của Suho mở to. 

Cái gì vậy...? 

Hắn to lớn đến mức Suho vẫn phải ngước nhìn lên ngay cả khi hắn đang quỳ.

Nhưng…

Suho đứng dậy, trước khi anh kịp nói bất cứ điều gì, biểu cảm của con quái vật màu đen trước mặt anh đã thay đổi. Hắn nhận ra tình trạng cơ thể của Suho tàn tạ đến mức nào sau khi bị con sói khổng lồ kia hành cho một trận.

Hắn ngẩng đầu lên, lao thẳng vào con sói khổng lồ như một cơn bão.

[Sao mày dám đụng đến thân thể ngọc ngà của Thiếu quân vương chứ thằng oắt con? Chết con mẹ mày đi!!!!]

Một tiếng gầm lớn phát ra từ miệng hắn, một tần số âm thanh đủ để làm rung chuyển cả tòa nhà.

[Khhhiiiiiiiiiik!]

Thế giới như biến thành địa ngục chỉ trong chớp mắt, một luồng ma thuật khổng lồ nuốt chửng cơ thể của con quái vật sói. Nó đã bị con quái vật đen hạ gục, con quái vật đen đang giẫm lên cái đầu của nó với vẻ khinh bỉ.

Con sói há miệng cắn đứt một bên chân của con quái vật màu đen.

Đùng đùng!

Con quái vật đen trừng mắt nhìn xuống con sói khổng lồ.

[Mày đang gần phết với thần chết đấy.]

Hắn bùng lên cơn thịnh nộ đang sôi sục, tung cho con sói khổng lồ một cước khiến nó bay lên không rồi nắm chặt hai tay giáng một cú xuống lưng nó.

Ầm!

[Ack!] 

Con sói khổng lồ bất lực hét lên, không dừng lại, con quái vật đen vẫn tiếp tục đập con sói lún xuống mặt đất.

Ầm ầm! 

Sau đó, hắn dùng hai tay nắm lấy chân con sói rồi xé toạc cơ thể nó ra làm hai.

[Krrrrreeeeeeeek!!]

Một đống máu đen văng ra tung tóe theo mọi hướng cùng với tiếng la hét tuyệt vọng. Đây không còn là một trận chiến nữa… đây là cuộc thảm sát một chiều… 

Là đặc quyền của kẻ săn mồi!

[Kiiiikhhhk!]

Kẻ săn mồi áp đảo gầm lên một tiếng điên cuồng khi nó đang chà đạp lên xác của con sói khổng lồ. Sự tàn bạo đó hoàn toàn khiến cho những thợ săn vừa mới bước vào bảo tàng đông cứng cả cơ thể lại.

“C-cái quái gì thế?”

“K-không phải đây là hầm ngục hạng D sao?? Vậy... thứ gì kia?”

Vẻ kinh hoàng hiện lên trên khuôn mặt của các thợ săn.

Rầm rầm!

Tòa nhà đang rung chuyển như thể nó sắp sụp đổ bất cứ lúc nào.

Đây là gì…? Vì lí do nào đó mà Suho không hề cảm thấy sợ con quái vật độc ác ấy. Thay vào đó, có vẻ như anh càng khao khát nhìn thấy sự hiện diện của nó hơn. Nó cho anh cảm giác quen thuộc trong ký ức mơ hồ của anh.

‘Cái gì vậy… Mình cảm thấy mình nhớ một thứ gì đó…’

‘Kiến… kiến…’

Ký ức đó là gì…? Suho chợt nghe thấy giọng nói của một đứa trẻ thích vẽ vời những con kiến vào trong cuốn sổ phác thảo, một giọng nói đầy mơ hồ.

‘Là ai vậy…?’

Tiiiing!

“Ặc!”

Một cơn đau đầu bất ngờ ập đến, trong tình huống đầy bối rối này, Suho chắc chắn một điều… ‘Mình đoán là mình vẫn còn sống…’

[HP: 1/140]

Rầm! 

Ngay thi sự căng thẳng biến mất, Suho liền đổ gục xuống trên sàn nhà.

[Kiiiikk! Thiếu quân vương! Thiếu quân vương! Tỉnh lại đi!]

Suho cảm nhận được nó… Một cái ôm của quái vật, kẻ vừa gạt tất cả mọi thứ sang một bên và chạy tới ôm anh một cách khẩn khoản, ấm áp thật…

Một nụ cười cong lên trên môi Suho trước khi anh rơi vào trạng thái bất tỉnh nhân sự.

Ting!

[‘Nhiệm vụ: Giải cứu nạn nhân.’ đã hoàn thành]

[Số người được giải cứu hiện tại: 33]

[Bạn đã tăng cấp!]

***

Suho có một giấc mơ… Đó là giấc mơ về một đứa trẻ đang được cõng trên lưng của một con kiến đen. Đưa trẻ ấy cười rất nhiều, đến mức không ai hiểu được điều gì lại làm nó hạnh phúc đến thế.

Khi đứa bé cười, con kiến cũng cười. Đứa bé ở đâu, con kiến ở đó. Con kiến đeo tạp dề và cầm bình sữa cho đứa bé bú, nó cũng dạy cho đứa bé học những con số. Hơn nữa là, con kiến còn ngủ trưa cùng đứa bé đang được quấn trong chăn. Và nếu không nhìn thấy con kiến, đứa bé sẽ khóc, ngay lúc đó, con kiến sẽ xuất hiện và lắc lư chiếc cũi để dỗ đứa bé, thế là đứa bé lại mỉm cười như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra.

[Thiếu quân vương! Nhìn ngài phát triển tuyệt vời thế này, Beru không thể không cảm thấy xúc động!]

“…!”

Sau đó, đứa bé ấy đột nhiên lớn lên và đứng trước mặt con kiến dưới hình dáng của Suho 22 tuổi. Beru nhìn anh đầy tự hào, khẽ đưa tay quẹt đi hàng nước mắt.

[Mục đích chính của tôi khi đến đây là để phá bỏ phong ấn của Thiếu quân vương. Nhưng tôi không biết ngài lại có thể tự mình làm được điều đó đấy!]

Beru khóc thút thít, hắn xúc động đến mức không thể kìm được nước mắt rơi.

[Khịt! Nhưng đó vẫn chưa phải là tất cả đâu, điều quan trọng nhất được cất giữ ở đây này!]

Beru lấy ra một thứ gì đó và cầm trên tay.

Ting!

[‘Vật phẩm: Chìa khóa Hắc ám ngục.’ đã được thu thập.]

‘Hắc ám ngục? Đó là gì vậy?’

Suho cảm thấy kỳ lạ khi tin nhắn bất ngờ xuất hiện. Nhưng đây chỉ là giấc mơ, Beru không thể nghe thấy anh.

Con kiến đặt chiếc chìa khóa vào tay anh, nói.

[Hãy dùng nó bất cứ khi nào ngài sẵn sàng, thưa Thiếu quân vương. Nó chứa đựng mọi thứ thuộc về ngài.]

Beru nói rồi quỳ xuống nắm lấy hai vai của Suho bằng cả hai tay.

[Ngài chỉ cần nhớ rằng…] 

Hắn nói với giọng điệu trang trọng, hai con mắt lớn nhìn thẳng vào mắt Suho. 

[Sức mạnh lớn đòi hỏi một vật chứa lớn. Khi một người được rót sức mạnh vào mà họ không thể chứa đựng hết, họ có thể chết vì không chịu được sức mạnh đó.]

‘Sức mạnh to lớn… và vật chứa lớn…’ Suho lặp lại những từ đó trong suy nghĩ.

[Điều đó có nghĩa là, ngài sẽ cần phải mạnh lên hơn nữa.]

Beru híp đôi mắt lại, một nụ cười tinh nghịch vẽ lên trên khuôn mặt hắn. Nói xong, Beru lại đứng dậy, cúi đầu kính cẩn.

[Thưa Thiếu quân vương, nhiệm vụ của tôi đã kết thúc ở đây rồi. Tôi muốn bảo vệ ngài nhiều hơn, nhưng bây giờ, còn những người khác đang chờ tôi quay lại.]

Rồi hắn nháy mắt một cái.

[Trông tôi chiến thế này thôi, chứ tôi cũng có những kỹ năng tuyệt vời của một healer đấy nhé!]

‘Hả? Healer á?’ Đó là điều ngớ ngẩn nhất mà Suho từng nghe.

[Tôi phải đi ngay bây giờ, thưa Thiếu quân vương. Cho đến ngày chúng ta gặp lại nhau, làm ơn… hãy giữ sức khỏe.]

Giọng nói của Beru dần vang vọng và trở nên mờ nhạt hơn.

‘Đợi đã, tôi còn nhiều điều cần hỏi lắm…’ 

Suho vội vàng gọi với theo, nhưng không có âm thanh nào có thể phát ra từ miệng anh.

Ngay lúc đó, anh tỉnh dậy.

***

“Hừ! Con kiến?!”

Suho nhảy lên, dáo dác nhìn xung quanh. Bốn bức tường trắng và mùi thuốc khử trùng xộc vào mũi anh, vây quanh anh bây giờ là một không gian cực kỳ yên tĩnh.

“Ồ, cậu tỉnh lại rồi à.” Cô y tá nhìn Suho, tay thả chiếc kim tiêm xuống.

“Đây là đâu?”

“Là bệnh viện chứ ở đâu, nhìn thế này mà còn phải hỏi à? Không phải cậu bị bất tỉnh khi một hầm ngục xuất hiện ở trường của cậu sao?”

‘... Không phải tất cả chỉ là giấc mơ sao?’

Suho đứng phắt dậy, anh bỗng cảm thấy tâm trí trống rỗng.

‘Giấc mơ bắt đầu từ đâu vậy? Con kiến? Hầm ngục? Và cả… ‘lên cấp’.’

Mọi thứ đều rất mơ hồ, cùng lúc đó, chiếc TV trong bệnh viện phát lên một bản tin.

—Hai ngày trước, cánh cổng bất ngờ xuất hiện ở Đại học Hàn Quốc đã gần như đóng lại…

—Mặc dù vỡ hầm ngục đã xảy ra ngay giữa thành phố nhưng các chuyên gia nói rằng số thương vong là rất nhỏ…

‘Đã hai ngày rồi á?’

Tất cả mọi chuyện đã xảy ra ở bảo tàng đều không phải là giấc mơ.

‘Hay là giấc mơ của mình đã trở thành sự thật?’

Suho cuối cùng cũng nhớ ra ký ức tuổi thơ của mình khi anh chơi đùa cùng những con kiến to lớn, làm sao mà anh có thể quên đi những khoảnh khắc hạnh phúc ấy chứ.

Khi Suho nhớ lại ‘Beru’, người mà anh đã thấy trong giấc mơ, anh lại cảm thấy thất vọng

‘Mình thậm chí còn chưa nói chuyện một cách đàng hoàng nữa, thế mà hắn đã bỏ đi rồi.’

Suho ngẩng đầu nhìn lên, những con chữ trôi nổi trong không khí vẫn ở đó suốt.

[‘Nhiệm vụ: Giải cứu nạn nhân.’ đã hoàn thành.]

[Phần thưởng hoàn thành nhiệm vụ đã đến.]

[Bạn có muốn kiểm tra phần thưởng không?] (Y/N)

‘Có.’ 

Suho xác nhận mà không chút do dự. Anh gần như đã đứng trước cửa tử nhiều lần, thế nên điều này có vẻ không công bằng chút nào, nhưng anh vẫn cảm thấy đúng đắn khi nhận nó.

[Phần thưởng đã được chuẩn bị.]

—Phần thưởng 1: Điểm kỹ năng +5.

—Phần thưởng 2: Điểm sức mạnh +3.

‘Tận 8 điểm á?’ 

Suho ngạc nhiên, từng ấy điểm là nhiều hơn những gì anh mong đợi rồi. Rõ ràng là, mỗi khi anh lên một cấp, anh chỉ được tăng 1 điểm vào mỗi chỉ số, thế nên con số 8 điểm là lớn hơn nhiều so với việc tăng cấp một lần.

‘Thế này mới đáng để mình mạo hiểm mạng sống chứ!’

Suho ngay lập tức kiểm tra cửa sổ trạng thái.

[TRẠNG THÁI]

Tên: Sung Suho.

Cấp độ: 3.

Chức nghiệp: Không.

Danh hiệu: Không.

HP: 140/140.

MP: 14/14.

[CHỈ SỐ]

Sức mạnh: 15.

Thể lực: 12.

Nhanh nhẹn: 12.

Trí tuệ: 12.

Giác quan: 12.

(Điểm kĩ năng: 5.)

[KỸ NĂNG]

—Kỹ năng bị động: Không.

—Kỹ năng chủ động: Quyền năng của Người cai trị Lv.1.

Chắc chắn một điều rằng rất nhiều tính năng đã được thêm vào so với giấc mơ của anh ở thời trung học, hồi ấy nó chỉ hiển thị cấp độ và không có cửa sổ trạng thái nào.

‘Hmmm… Mình cần nâng chỉ số nào đây?’

Chỉ số Sức mạnh đã được cộng thẳng 3 điểm rồi, nên Suho khá phân vân về việc nâng những chỉ số còn lại. Anh quyết định nghiên cứu kỹ các chỉ số rồi mới đưa ra quyết định.

Chợt, một cửa sổ thông tin bật lên trước mắt anh.

[THÔNG TIN]

—Sức mạnh: Chỉ số tăng cường sức mạnh và tốc độ, nâng cao sức tấn công.

—Nhanh nhẹn: Chỉ số tăng cường thị lực và tốc độ phản ứng, tăng phản xạ và tỉ lệ phòng thủ.

—Sinh lực: Chỉ số giúp tăng tối đa HP và tốc độ hồi phục.

—Trí tuệ: Chỉ số giúp tăng tối đa MP và tốc độ hồi mana.

—Giác quan: Chỉ số giúp tăng độ nhạy cảm của cả năm giác quan. Khả năng phát hiện nguy hiểm tăng.

Nhìn vào tất cả những khái niệm này, Suho nhận ra rằng chỉ số nào cũng đều có giá trị quan trọng ngang nhau cả.

‘Thôi, quyết định sau vậy.’

Anh tắt cửa sổ trạng thái, cảm thấy cổ họng mình khô khốc như sa mạc, cũng phải thôi, đã hai ngày rồi anh chưa có một giọt nước nào vào mồm mà.

Suho đưa tay mở cánh tủ lạnh một ngăn ở đầu giường ra để lấy nước.

Lách cách!

“Hả?” 

Một thứ gì đó đang động đậy bên trong, Suho trố tròn mắt ngạc nhiên nhìn vào tủ lạnh, đó là Beru, con Kiến Vương to lớn oai phong lẫm liệt ấy giờ bị teo nhỏ lại chỉ còn bằng cái nắm tay. Hắn đang gọt một quả táo bên trong tủ lạnh.

“C-cậu…!”

[Kehehehehehe.]

[Beru Lv.1]

Cấp bậc: Lính.

Beru trong thân hình nhỏ nhắn dễ thương đưa quả táo về phía Suho. Trông hắn bây giờ giống như con thỏ con vậy.

[À thì… Tôi không thể quay lại chỗ của Bệ hạ được vì tôi hết mana rồi…]

“...”