Dịch: Lolyne.
___
Sự tan rã—một hiện tượng xảy ra khi sương mù xanh tràn ra từ cổng làm ô nhiễm môi trường xung quanh.
Các khu vực bị ô nhiễm bởi sức mạnh ma thuật của thế giới khác trở thành một môi trường lý tưởng dành cho quái vật sinh sống. Nếu khu vực bên ngoài cổng được gọi là ‘Hầm ngục’ (Dungeon), thì khu vực bị ô nhiễm xung quanh cổng lại được gọi là ‘Hầm ngục môi trường’ (Field-type Dungeon).
Trước hết, nơi ô nhiễm này giống hệt như một hầm ngục, và ta cũng có thế coi Bảo tàng Nghệ thuật này giống như một hầm ngục môi trường vậy, một vùng đất của cái chết.
“Tôi nghĩ là cậu sinh viên đó…”
Một người thợ săn lo lắng, tuy không nói ra nhưng mọi người đều hiểu ông đang muốn nói gì.
***
Mặt khác, phía bên Suho thì…
[Bạn đã tăng cấp!]
‘Cái này có phải là…’
Một điều khó tin đã xảy ra. Dòng chữ nảy lên trong không khí ư? Thông báo tăng cấp mà Suho chỉ thấy trong giấc mơ của mình—thứ mà từ lâu đã không xuất hiện—giờ lại đang hiện hữu ngay trước mắt anh.
‘Geeez, mình lại đang mơ à?’
Không! Đây chắc chắn không phải một giấc mơ. Cảm giác chân thực và sống động đi xuyên qua cơ thể và da thịt của anh đã chứng minh đây là sự thật.
Ngoài ra, khi tin nhắn tăng cấp nảy lên, sự mệt mỏi từ nãy đến giờ của anh hoàn toàn biến mất. Ngay cả những vết bỏng do Mist Burn gây ra đều hoàn toàn được chữa lành.
Nhưng đây là cái gì?
[‘Nhiệm vụ bí mật: Sự can đảm của những kẻ bất lực.’ đã hoàn thành.]
[Bạn có tin nhắn chưa đọc.]
Thông báo tăng cấp mà anh thấy trong giấc mơ chỉ có thế, không hơn không kém, nhưng lần này lại có cảm giác rất chân thực. Khi Suho nhìn vào tin nhắn, hộp thư sẽ tự động mở ra.
[Bạn có 2 tin nhắn chưa đọc.]
[Chào mừng bạn trở thành một ‘Player’ (Người chơi) trong thế giới thực.]
[Nhiệm vụ đã xuất hiện.] (Không thể kiểm tra)
‘Thế giới thực… Player…?’
Anh kiểm tra tin nhắn đầu tiên.
[‘Nhiệm vụ bí mật: Sự can đảm của những kẻ bất lực.’]
Bạn đã chứng minh trình độ của mình bằng cách tích lũy kinh nghiệm trong khi không thức tỉnh. Bây giờ bạn đã tăng cấp từ cấp 0 lên cấp 1, bạn có thể kiểm tra cửa sổ trạng thái.
[THÔNG TIN]
Hệ thống này hỗ trợ sự phát triển của ‘Player’. Lần này không phải là ‘hướng dẫn tân thủ’. Xin hãy lưu ý rằng bạn chỉ có một mạng.
‘Hướng dẫn tân thủ à?... Đó có lẽ là giấc mơ của mình.’
Suho nhận ra tất cả những giấc mơ mà anh có ở tuổi dậy thì đều là những màn chơi thử, và bây giờ mới là lúc anh sẽ chơi thật.
Cũng giống như một trò chơi, một số tính năng không có sẵn trong chế độ hướng dẫn hiện đã được thêm vào. Chẳng hạn như ‘cửa sổ trạng thái’.
[TRẠNG THÁI]
Tên: Sung Suho.
Cấp độ: 1.
Chức nghiệp: Không.
Danh hiệu: Không.
HP: 100/100.
MP: 10/10.
[CHỈ SỐ]
Sức mạnh (Strength): 10.
Nhanh nhẹn (Agility): 10.
Sinh lực (Vitality): 10.
Trí tuệ (Intellect): 10.
Giác quan (Sense): 10.
(Điểm kĩ năng: 0.)
[KỸ NĂNG]
—Kỹ năng bị động: Không.
—Kỹ năng chủ động: Quyền năng của Người cai trị Lv.1.
Thông tin về Suho được hiển thị một cách ngắn gọn trên cửa sổ trạng thái, quả thực rất giống như một trò chơi. Suho ngay lập tức kiểm tra tin nhắn tiếp theo.
[Nhiệm vụ: Giải cứu nạn nhân.]
Có những người đang chờ được giải cứu ở gần đây, hãy cứu càng nhiều người càng tốt. Phần thưởng phụ thuộc vào số người được giải cứu.
—Số người sống sót hiện tại: 52.
—Số người được giải cứu hiện tại: 0.
Thứ hai là cửa sổ nhiệm vụ. Đây cũng là một tính năng mà anh chưa từng thấy trong mơ.
‘Phần thưởng phụ thuộc vào số người cứu được sao?’
Nó thực sự giống một trò chơi rồi đấy, ngoại trừ việc đây là thế giới thực. Ngay lúc này, mọi người vẫn đang chết dần trong thế giới thực.
[Số người sống sót hiện tại: 52 → 51]
[Số người sống sót hiện tại: 51 → 50]
Suho chợt tỉnh táo lại khi nhìn thấy thông báo này ngay lập tức.
[Keeeeuhh!]
‘Ối’ Anh đã quá chú tâm vào cái cửa sổ trạng thái rồi, một Mist Burn tiếp cận anh rồi tấn công.
“Con chó này!” Suho vung cánh tay khắp nơi.
Bốp!
Một điều kinh ngạc đã xảy ra.
[Ack!!]
Tên Mist Burn kêu lên đau đớn khi ăn một cú đấm của Suho.
“Hả?” Suho nhìn vào bàn tay anh, anh thậm chí còn bất ngờ hơn tên Mist Burn ấy. Dù anh đấm thẳng vào ngọn lửa xanh kia nhưng lại chẳng cảm thấy gì cả, một chút nóng cũng không.
Một tên Mist Burn khác đánh lén anh từ phía sau, Suho ngay lập tức vung nắm đấm một cách đầy tự tin.
Bốp!
Lần này cũng vậy, tên Mist Burn bật về phía sau chỉ bằng một cú đấm bình thường của Suho.
[Ack! Keeeuuh!]
Tên Mist Burn cũng bất ngờ không kém Suho, rõ ràng anh là một người bình thường, vậy mà lại có thể làm cho tên quái vật cảm thấy đau. Nhưng dù thế, Mist Burn vẫn chỉ là một loại quái vật hành động theo bản năng.
[Keeeuhhhh! Khaaaaa!]
Khi nó gào lên, những con Mist Burn xung quanh bắt đầu bu lại phía Suho, thế nhưng anh vẫn không cảm thấy bị lay động chút nào, bởi vì anh nhận ra đây chính là lúc phản công.
Bụp! Bụp!
Suho lao đến và giã vào mặt đám Mist Burn bằng những cú đấm không thương tiếc, có một điều khác với các trò chơi điện tử là: một tanker sẽ đảm nhận vai trò chặn quái vật ở tiền tuyến, trong khi những người gây sát thương sẽ đứng sau để tấn công. Suho thì khác, anh bỏ qua những điều đó, việc của anh chỉ đơn giản là vung nắm đấm về phía trước mà thôi. Dù vậy, hiệu quả mà nó đem lại vẫn là rất cao.
[Bạn đã tiêu diệt một Mist Burn!]
[Bạn đã tiêu diệt một Mist Burn!]
[Bạn đã tiêu diệt một Mist Burn!]
…
Suho tiếp tục tiến về phía trước, đánh bại từng tên quái vật một.
[Số người sống sót hiện tại: 37 → 36]
Những người còn sống vẫn tiếp tục giảm, điều này có nghĩa là Mist Burn đang tăng lên, ‘Số lượng của bọn chúng càng cao thì số người chết càng nhanh’. Anh cần phải nhanh lên. Suho chạy đi lục tung cái bảo tàng lên để tìm kiếm những người còn sống sót.
“Ra khỏi đây ngay!”
Anh tìm kiếm mọi ngóc ngách của Bảo tàng Nghệ thuật và cứu mọi người ra ngoài.
[Số người được giải cứu hiện tại: 12]
***
“Gì vậy? Làm cách nào mà những người này trốn được ra ngoài?”
Những thợ săn đứng bên ngoài bảo tàng bất ngờ trước cảnh tượng đó, trong khi họ đang chuẩn bị đồ nghề để tiến vào thì mọi người đã lần lượt chạy ra ngoài rồi.
“Có người đã cứu chúng tôi.”
“Một sinh viên đã cứu chúng tôi.”
Những thợ săn còn ngạc nhiên hơn khi nghe thấy những lời đó.
“Ai có thể chiến đấu với đám quái vật bên trong vậy?”
“Còn thợ săn nào khác trong đó không?”
Giáo sư Lim nghe vậy liền lắc đầu. “Không thể nào đâu, không có thợ săn nào trong số các sinh viên cả, mà các thợ săn khác thì vẫn chưa có mặt.”
Daehyun ở bên cạnh lắng nghe, chợt reo lên đầy hy vọng.
“Có thể là Suho đấy!”
“Suho?”
Trợ lý Lim và những thợ săn khác đều nghi ngờ nhìn nhau, tỷ lệ để một người bình thường sống sót trong hầm ngục môi trường là cực kỳ hiếm. Nhưng họ cũng không thể khẳng định rằng cậu bạn của Daehyun đã bỏ mạng trong đó được.
Một người vừa chạy ra khỏi đó hét lên, cậu ấy biết Suho.
“Đúng rồi! Anh Suho đã cứu chúng tôi!”
“Cái gì?”
“Suho á? Làm cách nào mà…”
“Cậu ấy đấm bỏ mẹ đám quái vật chỉ bằng tay không.”
“Tay không á????”
Những lời nói đó làm cho các thợ săn cảm thấy hổ thẹn, họ nghĩ rằng mọi người hẳn là đã nhìn nhầm, đấm nhau tay không với Mist Burn là điều quá rủi ro.
‘Tay của cậu ấy sẽ cháy thành than đấy.’
‘Mẹ, thế thì khác nào tự sát đâu!’
Trừ khi bạn là một thợ săn và có thể bao bọc hai cánh tay bằng mana, hoặc ít nhất thì bạn cũng đeo găng tay làm vũ khí bảo vệ để tránh bị ngọn lửa xanh thiêu cháy chứ. Nhưng nghe mọi người nói thì khác chắc một học sinh tên Suho vẫn còn sống và đang cứu những người sống sót thoát ra ngoài. Những người thợ săn nói một cách nghiêm túc.
“Có thể… cậu sinh viên đó đã thức tỉnh.”
“Suho thức tỉnh sao?”
Giáo sư Lim hướng ánh mắt về phía bảo tàng. Những người sống sót vẫn đang lần lượt chạy ra ngoài. Một người thợ săn khác chạy đến báo cáo với chỉ huy.
“Thưa đội trưởng, chúng tôi đã đo đạc xong, hầm ngục đó ít nhất cũng phải hạng D.”
“Ổn rồi. Khẩn trương lên anh em!”
Các thợ săn quyết tâm hơn khi biết đó chỉ là một hầm ngục hạng D, có thể sẽ xuất hiện những quái vật mạnh hơn Mist Burn. Ngay cả khi Suho, một thợ săn vừa mới thức tỉnh đang ở trong đó thì vẫn không ai có thể khẳng định một tân binh như anh có đủ kinh nghiệm để sinh tồn trong đó lâu cả.
***
Ting!
[Bạn đã tiêu diệt một Mist Burn!]
Sau khi hóa kiếp cho tất cả những tên Mist Burn mà mình có thể nhìn thấy, Suho thở dài một hơi. ‘Gần như xong rồi.’
Anh kiệt sức đến mức muốn nằm bẹp xuống sàn nhà, tâm trí anh lúc này gần như trống rỗng luôn rồi.
Ting!
[Bạn đã tăng cấp!]
Toàn bộ cơ thể Suho lại được bao bọc trong thứ ánh sáng lấp lánh đó một lần nữa, sức sống lại tràn trề khắp cơ thể anh.
‘Ngon vậy! Thế này thì lại thỏa sức mà đấm đá được rồi!’
Ngay khi Suho cố gắng tiến về phía trước để tìm những người còn lại thì…
Bang!!!
Trần nhà đột nhiên nổ tung rồi sập xuống, gạch đá bắn vung vãi khắp sàn cùng một lớp bụi dày bay lên. Suho giật mình lăn qua một bên trên sàn nhà nhưng vẫn không thể tránh được, một dòng máu đỏ tươi ấm nóng bắt đầu chảy xuống từ trán anh, nơi mà vết thương trước đó vừa mới lành lại khi anh lên cấp.
Nhưng đó không phải là vấn đề… Một con sói khổng lồ đáp xuống từ lỗ thủng trên trần nhà.
[Grrrrrr!]
Thình thịch! Suho bật dậy ngay khi nhìn thấy sinh vật to lớn đó. ‘Con mẹ nó, quả này có khi đi gặp ông bà ông vải cũng nên!’ Một bản năng sinh tồn mà mọi sinh vật đều sở hữu đang thôi thúc Suho, anh cảm thấy sợ, một nỗi sợ xuất phát từ bản năng. Con quái vật này chắc chắn mạnh hơn đám Mist Burn kia.
[Grrrrrr!]
Con sói khổng lồ kiêu ngạo nhìn xuống Suho, nó đang dùng ánh mắt khát máu để nhìn vào con mồi nhỏ bé không có khả năng chạy trốn, một cảm giác tuyệt vời khi dùng uy áp để đe dọa Suho.
“Kkk…” Suho nghiến răng ‘Tao không đứng đây để bị mày dọa như thế này, tao sẽ làm những gì tao có thể. Cách phòng thủ tốt nhất chính là lên full sát lực!’
Ầm!!!
Suho vơ lấy một tảng đá và ném nó về phía đối thủ, thế nhưng con sói khổng lồ ấy chỉ cần một cái vẩy chân cũng đủ khiến đảng đá ấy hóa thành bụi. Lố bịch thật.
‘Ngay lúc này!’ Suho bật người lao về phía con sói, anh vung nắm đấm đã diệt hàng chục con Mist Burn lên.
Đòn đánh đó không đủ mạnh!
[Grrrrrraooooo!]
Rắc!
Con sói khổng lồ táp một phát thật to vào vai Suho.
“Ặc!!!”
Suho nghiến răng, ra sức giã vào đầu con sói, nhưng như thế vẫn là không đủ.
Khạc!
Con quái vật nhổ Suho văng xuống đất, bàn chân to lớn của nó giẫm lên cơ thể anh rồi nghiến chặt. Đây rõ ràng là một cuộc chiến mà anh đã được định sẵn là sẽ thua, con sói đang tận hưởng cảm giác chiến thắng như một lẽ thường tình, ngay khi hàm răng sắc nhọn của nó chuẩn bị táp cho Suho thêm một cái nữa vào cổ, một điều kì lạ đã xảy ra.
[Kiiiiiiieeeekkkkk!]
Vút!!! Một tia sét đen giáng thẳng từ trên trời xuống, trần nhà lại một lần nữa phát nổ và lao vào giữa hai người, tách Suho và con sói kia ra.
Khi lớp bụi dần tan đi, một cơ thể được bao phủ hoàn toàn bởi làn hơi nước đen đã đứng chễm chệ trước mặt Suho…
Là Kiến Vương!
[Beru Lv.Max]
Nguyên soái Beru dập đầu tên người sói xuống đất bằng một tay ngay trước mặt Suho.