Dịch: Lolyne.
_____
Suho bối rối nhìn Beru.
“Ông vừa mới bay đi khỏi luôn đấy, xong giờ ông lại bảo là không thể đi được.”
[Thực lòng mà nói thì, bay từ ngoài vũ trụ về đến Trái Đất khó khăn lắm đấy. À thì… tôi đã dùng quá nhiều mana để xé xác cái đám kẻ thù trên đường đến đây nữa, nên giờ tôi gần như cạn sạch mana rồi… Khuukm.]
Beru xấu hổ bào chữa.
[Nếu bây giờ tôi ở gần Bệ hạ thì sức mạnh của tôi sẽ được phục hồi ngay lập tức, nhưng mà ngài ấy lại ở xa quá.]
“...”
Suho im lặng nhìn Beru, so với dáng vẻ ngầu lòi, hầm hố ban đầu thì hắn nhỏ hơn rất nhiều khi cạn mana.
‘Trông cứ như con thú bông đồ chơi vậy.’ Suho tóm lấy ‘tiểu Beru’ bằng một tay.
[Ehhh?]
Tiểu Beru lúc này hệt như một cái móc khóa treo trên tay Suho, hắn rất nhẹ, nhẹ như mấy món đồ chơi ở trong các máy gacha ấy. Beru tiếp tục nói khi bám vào tay Suho.
[Tôi không biết liệu ngài đã khôi phục được trí nhớ chưa, ngài chính là người thừa kế duy nhất của Quân vương Bóng tối hùng mạnh và vĩ đại.]
“Quân vương Bóng tối? Đó là ai?”
[Sung Jinwoo, tôi đang nói về cha của ngài đấy, Thiếu quân vương ạ.]
“Bố tôi sao?”
[Vâng!]
Suho không tin vào tai mình, anh hỏi lại.
“Bố tôi? Nhưng ông ấy đã ra ngoài mua sữa và không bao giờ trở lại nữa.”
[Không phải là ngài ấy bỏ con đâu, chỉ là… ngài ấy đã phải bay ra ngoài vũ trụ rồi.]
“Ngoài vũ trụ?”
Vẻ bối rối hiện rõ trên khuôn mặt Suho, thấy vậy, Beru liền bình tĩnh giải thích với anh.
[Để tôi giải thích ngắn gọn cho ngài hiểu. Bên ngoài vũ trụ hiện tại đang nổ ra một cuộc chiến tranh.]
Vút một cái, Beru tạo ra một ảo ảnh từ dòng mana đen ở trên tay mình, mở ra một cảnh quan khác. Nó biến thành nhiều người lính có kích thước chỉ bằng cái móng tay, càng lúc càng có nhiều quái vật nhào tới xin tí huyết của họ. Và ở trung tâm, có một người đàn ông đang phát sáng với một năng lượng đặc biệt mạnh mẽ, tất nhiên là vẫn chỉ bé bằng cái móng tay.
[Hiện người cha vĩ đại Sung Jinwoo của ngài đang chỉ huy cuộc chiến này.]
Beru chỉ tay vào những kẻ thù mà ‘Sung Jinwoo’ đang đối đầu.
[Đám này là tay sai của Itarim, những kẻ đang nhắm đến việc nuốt chửng thế giới của chúng ta.]
“Itarim?”
[Chúng là những Ngoại Thần ở rất xa Trái Đất, rất ngoan cố và rất tàn bạo. Âm mưu của những kẻ đáng nguyền rủa này chính là xâm chiếm Trái Đất của ngài đấy.]
“Ý cậu là những con quái vật thoát ra từ các cổng vào hai năm trước chính là do bọn Itarim sao?”
Suho cảm thấy kì lạ sau khi nghe lời giải thích từ Beru. Cả cha và mẹ anh đều mất tích cùng một lúc, và cảnh sát không bao giờ tìm thấy bất kì một manh mối nào về họ cả, cứ như thể họ không còn tồn tại trên thế giới này nữa vậy. Từ lâu, Suho đã từ bỏ ý định tìm cha mẹ và tiếp tục sống một mình rồi.
Nhưng bây giờ anh biết họ đang ở ngoài vũ trụ? Điều này khó tin như bố đẻ em bé ấy, nhưng trước mặt anh là một con kiến biến to thu nhỏ, lại còn biết nói nữa, những điều phi thực tế vẫn đang hiện hữu ở xung quanh anh.
Ồ, trong một thế giới mà tồn tại hầm ngục, ác quỷ và quái vật thì có tồn tại thêm mấy cái cổng dẫn ra ngoài vũ trụ cũng chẳng khác biệt hơn là mấy.
“Thế còn mẹ tôi? Bà ấy có đi cùng bố tôi không?” Suho đột nhiên hỏi.
[Ehh?? Không.] Beru bối rối.
“Cái gì? Không?”
[Vâng, phu nhân chưa bao giờ đi cùng Bệ hạ cả, nếu vậy thì… phu nhân Haein đã đi đâu?]
Biểu cảm của Suho cứng đờ trước phản ứng của Beru.
“Cả bố và mẹ đều biến mất cùng một ngày nên tôi đã nghĩ họ đi với nhau chứ…”
[Eccckk!? Phu nhân Haein đã biến mất sao? Khi nào? Ở đâu?]
Chính Beru còn ngạc nhiên hơn sau khi nhận ra điều đó.
“Tôi không biết…” Suho thở dài.
***
Trong khi chiến sự đang leo thang thì Beru đã bay từ ngoài vũ trụ về Trái Đất, chuyến đi thật sự rất khó khăn chứ không hề nói quá. Chưa kể, việc Thống lĩnh tối cao rời khỏi chiến trường cũng là một vấn đề rất lớn.
Phải khó khăn lắm khi hắn vừa phải phóng đến Trái Đất hết tốc lực, vừa phải xé xác cái đám cản đường hắn, và giờ thì hắn lại phát hiện thêm vợ của Sung Jinwoo, Cha Haein đã biến mất khỏi Trái Đất mà không để lại bất cứ manh mối nào.
Beru đã sốc.
[Kieeeek! Tôi phải đi tìm phu nhân Haein ngay bây giờ!]
“Cậu biết chỗ để tìm mẹ tôi à?”
[Chắc chắn có kẻ đã đứng sau chuyện này, bọn Itarim! Đám Tông đồ của Itarim ở Trái Đất có thể đã gài bẫy phu nhân và bắt phu nhân đi!]
Mẹ của Suho, Cha Haein đã được Quân vương Bóng tối bảo vệ rất cẩn thận, thế nhưng, nếu có chuyện gì đó xảy ra lúc ngài ấy không có ở đây thì sao? Có thể bà ấy đã đụng độ với phe đối địch của Quân vương Bóng tối lắm chứ.
Beru làm ầm ĩ lên, nhưng thực chất Suho không lo lắng cho mẹ mình đến mức ấy, tất nhiên là khi bà ấy mất tích thì anh cũng rất lo lắng, nhưng cú sốc khi anh biết danh tính thật sự của cha mình lớn đến mức anh không nghĩ mẹ anh là một người bình thường nữa.
“Nghĩ lại thì… tôi chưa từng thấy mẹ tôi gặp rắc rối bao giờ…”
Rốt cuộc thì bà vẫn kết hôn với cha anh dù biết danh tính thật sự của ông ấy mà.
[Haha, điều mà phu nhân cảm thấy khó khăn nhất chắc là nuôi dạy con cái đấy.]
Beru lẩm bẩm, không để Suho nghe thấy. Người mẹ Cha Haein trong tâm trí của Suho là một người luôn kiên cường và quyết đoán. Đó cũng có thể là lí do mà anh tin, dù chỉ mơ hồ thôi, nhưng anh tin mẹ anh không thể nào gặp nguy hiểm được.
Mà cũng thật may khi tìm thấy được manh mối của cha mẹ, vì anh cũng đã báo án quá lâu rồi.
“Này Beru, bây giờ tôi phải làm gì để tìm mẹ tôi đây?”
Chỉ chờ có thế, Beru liền hét lên thật to trong khi đang treo lủng lẳng trên tay Suho.
[Tất nhiên là ngài cần trở nên mạnh hơn càng sớm càng tốt rồi!]
“Trở nên mạnh hơn sao?”
[Đúng! Bệ hạ không thể đến Trái Đất vì tình hình chiến sự đang căng thẳng, thế nên người duy nhất có thể cứu được phu nhân Haein chính là ngài đấy, Thiếu quân vương ạ. Cơ mà bây giờ thì ngài yếu như sên ý.]
“Gì? Yếu như sên á?” Suho cảm thấy mình bị xúc phạm khi con kiến dám so sánh mình với con sên.
Beru hủy bỏ những cái bóng trên tay, bay lên không rồi chỉ tay vào Suho mà cười thầm.
[Đúng, đó là lí do vì sao ngài cần tăng cấp.]
Ting!
[Nhiệm vụ đã đến.]
Ngay lúc đó, cửa sổ tin nhắn lại bật lên trước mặt Suho.
[Nhiệm vụ: Thử thách bóng tối.]
Bạn là con trai của Quân vương Bóng tối vĩ đại. Nhưng bây giờ tất cả kỹ năng bẩm sinh của bạn đã bị phong ấn.
Hãy chứng minh tư cách của mình để nhận sức mạnh to lớn đó.
Tiến vào Hắc ám ngục và chứng minh tư cách của bạn.
“Hắc ám ngục?”
Suho nhớ ra chiếc chìa khóa mà Beru trao cho anh ở trong giấc mơ.
[Hắc ám ngục là ‘Vương quốc hòa bình’ mà Quân vương tạo ra cho ngài, đó là vùng đất của cái chết, nơi người sống không thể đặt chân tới mà không có sự cho phép của chủ sở hữu nó. Ngài mở ‘kho đồ’ ra đi.]
Vừa dứt câu, một cửa sổ nữa lại mở ra trước mặt Suho.
[TÚI ĐỒ]
[Vật phẩm: Chìa khóa Hắc ám ngục.] (Chưa kiểm tra.)
‘Vãi, có cả kho lưu trữ luôn à. Công nhận giống game thật.’
Khá là hấp dẫn đấy.
Ừ thì giấc mơ của anh đã là một hướng dẫn rồi, nhưng lần này có vẻ như tất cả các tính năng mà một trò chơi có đều đã được thêm vào hệ thống cho anh.
Suho đưa tay ra cầm lấy chiếc chìa khóa, một cửa sổ thông tin nhảy ra ngay phía trên chiếc chìa khóa.
[Vật phẩm: Chìa khóa Hắc ám ngục.]
Độ hiếm: ???
Loại: Chìa khóa.
Đây là chìa khóa để mở Hắc ám ngục, có thể sử dụng được trên bóng của Sung Suho.
‘Dùng trên bóng của mình?’
Theo đó, Suho nhìn xuống cái bóng dưới chân, anh quỳ xuống, nhẹ nhàng cắm chiếc chìa vào bóng của mình.
Beru mở to mắt nhìn, chiếc chìa khóa ấy chìm vào trong cái bóng của Suho.
[Nào! Bước vào và lấy lại toàn bộ sức mạnh đáng lẽ phải thuộc về ngài đi, Thiếu quân vương!]
“Từ từ đã.”
Suho rút lại chiếc chìa khóa ra, anh vội đi thay ra bộ quần áo bệnh nhân của mình, xỏ giày rồi lại liếc mắt xuống cái bóng lần nữa.
“Được rồi, đi thôi.”
[Kieeeek! Tiến lên đại ca ơi, tôi sẽ ở bên cạnh để hỗ trợ ngài dù tôi không còn sức mạnh nào!]
Suho cũng không còn trông đợi gì nhiều vào con kiến này nữa rồi, anh lại cắm chìa khóa vào trong bóng của mình.
Cách!
[Bạn có muốn vào Hắc ám ngục không?] (Y/N)
“... Vào thôi.”
Shwaaaaaaaaa!
Sau khi chấp nhận, bóng của Suho lan ra khắp nơi, nó bắt đầu nuốt chửng mọi thứ trong tầm mắt. Các bức tường, trần nhà, thậm chí là toàn bộ bệnh viện đều bị cái bóng của anh nuốt chửng.
[Bạn đã bước vào Hắc ám ngục.]
Chào đón Suho là một thế giới chỉ có màu đen và trắng.
‘Đây là…’
Suho bình tĩnh xác nhận tình hình, một thế giới không có một bóng người, trước mặt là một khu rừng rậm rạp đang chờ Suho. Mà cũng không đúng, đó chính xác là một thành phố đổ nát đã biến thành một khu rừng mới đúng.
Các tòa nhà cao chót vót bị phủ kín bởi đầy dây leo và rêu xanh, Suho chợt nhớ ra một cuốn sách mà anh đọc khi còn nhỏ.
‘Quyển sách đó tên gì nhỉ…? Có phải ‘Trái đất nơi loài người biến mất’ không ta?’
Cuốn sách đó viết về việc tự thanh lọc sự sống của Trái đất, một thành phố bị lãng quên đến mức rêu xanh, dây leo và cây cối phủ kín tất cả những tòa nhà và biến nơi ấy thành một khu rừng, cũng giống như nơi này vậy.
‘Cảm giác nơi này cứ như hầm ngục môi trường ấy.’
Beru bay lên và chào bên tai Suho, phá tan sự im lặng.
[Chào mừng đến với Hắc ám ngục!]
“Đây là hầm ngục đó à?” Suho đánh mắt nhìn xung quanh, anh cảm thấy như mình đang bước vào một bộ phim kinh dị từ thời xưa vậy.
‘Cảnh này thật quen thuộc… ta đã thấy nó ở đâu rồi.’
Giống như bao người khác trên thế giới này, không ai có thể nhớ rõ những ký ức thời thơ ấu của mình được. Thứ duy nhất anh nhận thấy chính là cảm xúc và bầu không khí thân quen này ở sâu thẳm trong trái tim.
Cái thế giới đen trắng này có thể là sự nguy hiểm với vài người, nhưng với Suho, nó như cái ôm ấm áp của một người mẹ vậy.
Chợt da gà da vịt của Suho nổi lên cùng cục, các giác quan của Suho gửi đến cho anh một tín hiệu nguy hiểm.
Vút!
Một chiếc rìu bay tới, nhắm thẳng vào đầu Suho từ phía sau.
[Cuộc chiến bắt đầu rồi, né đi!]
Suho nhanh chóng lách người qua một bên, quay lại tung ra vài cước.
“Hiiiiik!”
Một con quái vật kêu lên rồi ngã lăn xuống đất sau khi ăn trúng một đạp của Suho. Trên đầu nó hiện lên một dòng chữ giống như của Beru.
[Goblin cấp thấp.]
“Hiiiiikkk!”
Đó là một con quái vật da xanh gớm ghiếc chỉ cao tầm 1 mét, ngay khi nhìn thấy tên của nó, Suho nảy số ngay. ‘Nếu nó là quái vật cấp thấp thì chắc hẳn quanh đây còn rất nhiều con.’
Suho đã từng chiến đấu rất nhiều trong giấc mơ thời trung học, bản năng sinh tồn và kỹ năng chiến đấu đã khắc sâu trong tâm trí anh rồi, cơ thể anh tự động di chuyển.
‘Nếu giết nó thì sẽ kéo được nhiều con bu vào đây hơn!’
Thụp!
Suho quăng con goblin đi trước khi nó kịp đứng dậy.
[Kieeeek! Thiếu quân vương, đánh nhau bằng tay không nguy hiểm lắm! Tuy đám này chỉ là quái ghẻ nhưng bây giờ ngài còn yếu hơn chúng nó đấy!]
“Tôi biết rồi!”
Choang! Suho đánh mạnh vào cánh tay của con goblin khiến nó văng cái rìu trong tay ra.
[Tốt lắm! Tốt lắm!] Beru bay lên, vỗ tay hào hứng.
‘Mẹ, thằng này không để mồm nó lên da non à? Nói quái gì nhiều thế!!!’ Suho nghĩ thầm, anh nhặt lấy chiếc rìu vừa rơi ra.
[‘Vật phẩm: Rìu đá của Goblin.’ đã được thu thập.]
Suho vung chiếc rìu lên, một tiếng phập vừa dứt cũng là lúc con yêu tinh xanh hét lên.
[Bạn đã tiêu diệt một Goblin cấp thấp!]
Suho vừa chặt phăng cái đầu con yêu tinh, nhưng không có thời gian để nghỉ ngơi. Những đợt gió lạnh rít lên từ phía sau, ‘Biết ngay mà, kiểu gì cũng có nhiều hơn một con.’
Một mũi tên lao vút đến phía Suho, theo bản năng, anh vươn tay ra định nắm lấy mũi tên.
‘Quyền năng của Người cai trị.’
Pặp!
Một bàn tay trong suốt bay ra từ phía cánh tay Suho, chộp lấy mũi tên đang bay.
[Khiiiikk! Sức mạnh này là…!]
Beru reo lên vui sướng khi nhìn thấy mũi tên bị Suho chặn lại ngay trên không, hắn kêu to.
[Đúng như dự đoán, Thiếu quân vương! Cuối cùng ngài cũng đánh thức sức mạnh mà ngài có khi còn bé rồi!]
Kỹ năng đó chính là thứ mà Suho đã dùng để bay lơ lửng trên không từ khi còn bé.