Dịch: Lolyne.
_____
Linh hồn Thú Vương hét lên một tiếng, hắn ta nhìn xuống cơ thể, không tin vào mắt mình, chiếc rìu đá của Suho đang găm ngay giữa ngực hắn.
“Ặc...! Lí do… ta ghét cơ thể con người… vì chúng quá yếu… Hự!”
Ầm! Cơ thể của Kim Yongjun ngã ngửa về sau khiến cát bụi văng lên không trung.
[Số lượng kẻ thù cần giết: 0]
[Số lượng kẻ thù đã giết: 1]
Nhiệm vụ đã hoàn thành.
[Bạn đã hoàn thành ‘Nhiệm vụ khẩn cấp: Tiêu diệt kẻ thù.’]
[Bạn đã tăng cấp!]
Phù! Suho thở phào nhẹ nhõm, sức mạnh và thể lực của anh đã được phục hồi trở lại. Tuy nhiên, Suho đã lơ là cảnh giác, anh đã giết Kim Yongjun nhưng thứ thật sự điều khiển anh ấy chính là thanh kiếm.
‘Quyền năng của Người cai trị!’
Xoẹt! Một chiếc rìu đá bay từ trên không xuống chặt phăng cánh tay đang cầm chặt thanh kiếm.
[Tuyệt, thanh kiếm này chính là thứ đã gây ra mọi chuyện!]
Beru bay qua phía cái xác, cầm lấy thanh kiếm, ngay lúc đó, một giọng nói xuyên qua tâm trí hắn.
—Kẻ nào dám thèm khát thanh kiếm của Quân vương?
[Thiếu quân vương, tôi đớp luôn thanh kiếm này nhé!]
—Đ-đợi đã nào, tại sao chúng ta không giải quyết mọi chuyện bằng cách thương lượng nhỉ…!?
Thanh kiếm đổi giọng ngay lập tức, Beru đang nhìn nó mà liếm mép liên tục vì bản năng hốc trưởng của hắn đang dâng lên cao lắm rồi.
Gầm gừ!
Trong khi đó, Suho đang không thể trả lời Beru được, dù kẻ thù đã bị tiêu diệt, nhưng bầy sói vẫn lao vào tấn công anh sau khi nghe mệnh lệnh từ thanh kiếm.
Suho nhận ra điều gì đó, anh đã được hồi phục về thể trạng tốt nhất và chỉ số cũng tăng lên sau khi anh lên cấp, cả những chuyển động của anh cũng đã nhanh nhẹn hơn trước.
Chém! Chém!
[Bạn đã tiêu diệt một Lycan răng thép!]
[Bạn đã tiêu diệt một Lycan răng thép!]
[Bạn đã tiêu diệt một Lycan răng thép!]
Suho hét về phía Beru trong khi đang chống trả lại bầy sói.
“Cái rìu này tầm đánh ngắn quá! Beru, vứt thanh kiếm đó sang đây xem nào!”
—Kẻ nào dám—
[Vâng, thưa Thiếu quân vương, một con ma què quặt thế này không đủ trình kiểm soát ngài đâu!]
Suho bắt lấy thanh kiếm từ Beru.
[‘Vật phẩm: Nanh Rakan’ đã được thu thập!]
Như thể đã chờ đợi khoảnh khắc đó, Linh hồn Thú Vương gầm lên dữ dội.
—Kẻ nào dám thèm khát thanh kiếm của Quân vương? Ta sẽ nuốt chửng cơ thể ngươi!
Vút! Một thứ năng lượng màu đỏ phát ra từ thanh kiếm, bao trùm lấy thân thể Suho, nhưng ngay lập tức bóng đen từ chân Suho lan truyền lên nuốt lấy thanh kiếm.
—N-năng lượng này là gì?
Giọng của hắn ngày càng lí nhí đi.
—Không thể nào… là Quân vương Bóng tối!
Linh hồn Thú Vương sốc đến mức không thể tin được vào những gì đang hiện hữu trước mắt mình. Thanh kiếm của Quân vương Nanh vuốt không chỉ là một thanh kiếm bình thường mà nó là một bản ngã được tạo ra từ Quân vương.
Thật phi lý khi một người bình thường lại có thể kế thừa được thứ sức mạnh khổng lồ ấy, thậm chí là còn nhiều hơn, không phải con người là loài sinh vật yếu đuối sao.
[Heh, cho dù Thiếu quân vương có yếu đến đâu thì cũng không thể bị áp chế bởi một con ma cùi bắp đâu!]
—Cái gì? Người nói ta cùi bắp sao?
“Tụi bây im mồm hết đi!”
Suho phớt lờ tiếng la hét của Linh hồn Thú Vương, cứ thế cầm kiếm chém vào bầy sói. Anh vung kiếm đến đâu là có con sói được hóa kiếp đến đấy. Độ sắc bén của thanh kiếm này hoàn toàn khác so với rìu đá, thứ mà dễ dàng bị đám sói nhai nát bét.
“Quả là bảo kiếm, hahaha!”
—Tất nhiên rồi? Ngươi không biết bố nó là ai à?
Linh hồn trong thanh kiếm nói một cách đầy tự hào.
Tuy Suho vẫn đang bị bao vây, anh vẫn có chút thời gian để kiểm tra phần thưởng.
‘Ra cái gì có ích chút, điểm kỹ năng cũng được.’
[Phần thưởng hoàn thành nhiệm vụ đã đến.]
[Bạn có muốn kiểm tra phần thưởng không?] (Y/N)
“Có!”
[Phần thưởng đã được chuẩn bị!]
Phần thưởng: ‘Runestone: Phong bạo trảm.’
‘Tốt, là một kỹ năng!’ Suho đập vỡ ngay viên đá trong tay.
[Bạn đã học được ‘Kỹ năng: Phong bạo trảm.’]
Ngay khi viên Runestone bị phá vỡ, sức mạnh của một cơn bão đã tràn qua cơ thể Suho, anh thoáng ngạc nhiên.
‘Đù, đây là…’
Suho nhận ra sức mạnh ấy theo bản năng. Trong tình huống khẩn cấp, Suho ngay lập tức thi triển mà không cần biết nó dùng thế nào và làm thế nào để dùng nó, anh chỉ đơn giản là vung thanh kiếm lên.
“Ha!”
[Sử dụng ‘Kỹ năng: Phong bạo trảm.’]
Một cơn bão với hàng ngàn lưỡi kiếm dữ dội phóng ra từ thanh kiếm của Suho, ngay lập tức cắt xả bầy sói trước mặt anh cùng một lúc.
Ầm, ầm, ầm!
[Bạn đã tiêu diệt một Lycan răng thép!]
[Bạn đã tiêu diệt một Lycan răng thép!]
[Bạn đã tiêu diệt một Lycan răng thép!]
…
Hàng loạt tin nhắn nảy ting ting lên, hơn mười mạng sói lăn ra chết cùng lúc, đám còn lại ngửi thấy mùi kèo thối sau khi chứng kiến hơn nửa lực lượng của mình bị vong mạng chỉ sao một đòn, bọn chúng sợ hãi và nhanh chóng lủi đi. Suho không có ý định đuổi theo, vì anh đã cạn sạch mana sau khi thi triển đòn vừa rồi.
[Kỹ năng: Phong bạo trảm]
Kỹ năng chủ động. Tiêu tốn 50 mana mỗi lần sử dụng.
Sức mạnh của cơn bão dữ dội ngự trong thanh kiếm, có thể tấn công nhiều kẻ thù cùng một lúc.
Nó đòi hỏi một lượng lớn mana, nhưng hiệu quả thì cũng rất xứng đáng. Suho nhìn chằm chằm vào cửa sổ kỹ năng, điều đó khiến Beru cảm thấy hơi khó chịu.
[Ngài đang ngạc nhiên về sức mạnh đó à? Ngài nên biết sức mạnh bóng tối mạnh gấp ngàn lần hoặc chục ngàn lần với cái thứ kỹ năng này!]
—Này, ngươi xàm xí gì đó? Sức mạnh đó là vì có một thanh kiếm tuyệt vời chứ không phải là kỹ năng!
Linh hồn Thú Vương trong thanh kiếm tự hào khoe với Beru.
“Hai bây im đi, đó là khoảnh khắc lịch sử khi mà cuối cùng tôi cũng đã có một kỹ năng tấn công đấy!”
[Không!]
—Không!
Suho quyết định bơ luôn hai tên lắm mồm đang cãi nhau, anh quay lại kiểm tra tình hình của đội khai thác.
“Mọi người ổn không?”
“Lính mới à, chú em…”
Cả đội trố tròn mắt nhìn Suho, họ đang rất bất ngờ về kỹ năng mà Suho vừa sử dụng, kỹ năng 'triệu hồi' một cơn bão kiếm.
“Chà, chú em có kỹ năng mạnh như thế sao không dùng ngay từ đầu.”
‘Ah..’ Thấy mọi người phản ứng như thế, đâm ra Suho có chút xấu hổ. Có lẽ họ sẽ không tin nếu anh nói rằng anh đang đánh nhau thì học được nó.
“À… nếu tôi dùng nó sớm quá thì tôi sẽ cạn mana mất, nên tôi đành phải ém đến phút cuối mới dùng.”
“Ồ!!!”
Họ lại càng ngưỡng mộ anh hơn nữa sau những lời nói khiêm tốn đó, Suho chỉ vừa thức tỉnh thành thợ săn, đây cũng là lần đầu cậu ấy đặt chân vào một hầm ngục nhưng đã lên kế hoạch sẵn cho việc sử dụng mana của mình như thể là một thợ săn có kinh nghiệm đã đột kích hàng trăm hầm ngục vậy.
‘Không đời nào, nó chỉ xảy ra trong trường hợp Hiệp hội làm ăn vớ vẩn không đo đúng mức độ mana của cậu ta thôi…’
‘Ngay cả việc chạy trốn và che giấu kế hoạch hành động sao…?’
“Ờm… mình đang ảo tưởng cái gì vậy nhỉ?”
“Hả?” Suho đáp khi thấy một người trong đội nói.
“Haha, không có gì, tôi nói vu vơ thôi.”
“Chúng tôi đang định hỏi cậu cái này, nhưng mà thôi.”
“Dù sao thì cảm ơn cậu đã cứu mạng chúng tôi, nếu không có cậu thì chúng tôi đã đoàn tụ với ông bà dưới kia rồi.”
Tất cả mọi người đều thở phào, đến giây phút này họ mới chắc rằng họ vẫn còn sống.
***
Tối hôm ấy, vụ tai nạn trong hầm ngục ở Đại học Hàn Quốc đã được mọi người biết đến mà bàn tán rầm rộ.
“Gì cơ? Cả đội đột kích bay màu á?”
“Trong hầm ngục hạng D? Thật luôn?”
“Không phải ông đội trưởng team đấy là hạng C à?”
“Chuyện quái quỷ gì đã xảy ra vậy?”
Các phóng viên chen chúc xô đẩy nhau đến Đại học Hàn Quốc để săn tin và tìm hiểu sự thật về vụ việc đã xảy ra, nhưng những người còn sống đã rời đi lâu rồi.
“Haha, các em cứ để anh! Nếu các người đã thành tâm muốn biết…”
Giáo sư Lim vẫn đang làm việc trong văn phòng trợ lý, nhờ kỹ năng “Tẩu vi” (Bỏ chạy) được được sử dụng một cách cực kỳ thông minh, khéo léo, xuất sắc, tài tình của mình. Và giáo sư vẫn an toàn không vết xước.
‘Ngon! Đây chính là cơ hội để mình trả hết nợ cho Suho!’
Trợ lý giáo sư Lim nói toẹt ra hết tất cả mọi thứ mà anh biết về sự việc xảy ra trong hầm ngục, đặc biệt là về màn chiến đấu của Suho, mặc kệ phóng viên có tin hay không.
“Hả? Một thợ săn hạng E?”
“Và còn là triệu hồi sư? Vô lí thế mà cũng nói được!”
“Chúng tôi nghe nói đến thợ săn hạng C còn phải bỏ mạng, thế thì làm sao mà một thợ săn hạng E có thể…?”
“Khoan, có gì đó sai sai? Triệu hồi sư hạng E best gánh team? Ông nghĩ chúng tôi là mấy con bò để ông dắt mũi à?”
Trợ lý Lim bất ngờ trước phản ứng của các phóng viên.
“Tôi sẽ viết lại tất cả ý kiến của anh và gửi cho Hội anh em thợ săn hạng E!”
“Ây, sao anh lại tức giận như vậy?”
“Ok, ok. Bình tĩnh nào…”
Giáo sư Lim đổ mồ hôi lạnh, khiến các phóng viên phải bình tĩnh lại.
Hội anh em thợ săn hạng E là một vấn đề rắc rối đối với phóng viên.
“Có rất nhiều bình luận, không nơi nào mà thợ săn hạng E không được nhắc tới.”
Kết quả là, cộng đồng đó trở thành nơi mà những thông tin vặt vãnh cứ đến rồi đi, và nếu họ (thợ săn hạng E) bị ghét một lần thôi, thì điều đó cũng là quá sức chịu đựng đối với các phóng viên rồi.
“Hmmm, dù sao thì thợ săn Sung Suho cũng là người đóng vai trò quan trọng nhất phải không?”
“Cậu ấy đã dùng các vật triệu hồi để đánh lạc hướng và chặt tay con ma trong xác thợ săn kia?”
Tóm lại, đó là một cách chiến đấu đúng chất thợ săn, có vẻ như những gì xảy ra là quá ấn tượng so với một triệu hồi sư, nhưng các phóng viên cũng nhận ra rằng đó là sự thiên vị mà giáo sư Lim dành cho Suho, sinh viên Nghệ thuật của mình.
“Chà, thôi sao cũng được. Dù gì thì chúng tôi cũng đã bảo mật nội dung bài viết rồi.”
Nội dung của bài viết là: một thợ săn hạng E đã dùng trí thông minh của minh để chiến đấu, nhưng phản ứng của mọi người thì lại vô cùng thái quá.
—Triệu hồi sư, đã thế lại còn hạng E?
—Đáy của đáy xã hội.
—Họ đang cố cứu với sự thấp kém của thợ săn triệu hồi đấy à?
—-Bọn lều báo hết cái để viết hả trời?
—Cơ mà không phải chính triệu hồi sư đó đã cứu rất nhiều sinh viên mấy hôm trước sao?
—Có vẻ như anh ấy đã sử dụng kỹ năng đó.
—Thế bây giờ anh ấy được gọi là ‘Triệu hồi sư nổi tiếng’ à?
Một số bang hội đã đọc bài báo và cũng thể hiện sự quan tâm đến Suho.
“Thợ săn hạng E có đủ năng lực không?”
“Kể cả có nói quá đi nữa thì thợ săn hạng E đó cũng vượt ngoài mong đợi đấy.”
“Bên cạnh đó thì đội khai thác đã yêu cầu tuyển thêm nhân viên rồi.”
“Tốt, ngày nay, các thợ săn hạng E đều được bố trí vào một nơi làm việc cụ thể nên không có nhiều người làm việc tự do để hỏi đâu.”
“Chúng ta cũng phải thuê vài người hang5 E làm nhân viên toàn thời gian chứ nhỉ?”
“Toàn thời gian à…? Hừm, tôi có lạc hậu quá không, thợ săn hạng E chỉ hợp với công việc thời vụ hoặc chuyên ngày thôi, nhất là mấy thanh niên trẻ như này này.”
“Hmmm… dù sao thì tôi sẽ gửi đề nghị điều tra về thợ săn Sung Suho này.”
“Được rồi, chắc hẳn cậu ta sẽ sướng lắm nếu được chúng ta gọi, cậu ta đúng là kẻ may mắn.”
Hội Hắc Quy, một bang hội khá lớn ở Hàn Quốc đã đưa ra lời đề nghị về một công việc toàn thời gian cho Suho.
‘Đúng là cơ hội tuyệt vời cho thợ săn mới thức tỉnh, thế này thì những thợ săn hạng E khác mà biết thì ghen tị chết mất!’
***
Một thời gian sau.
“Gì?”
Trưởng phòng Lee Yeongho, thuộc phòng Quản lý thứ 2 của hội Hắc Quy như không tin vào tai mình.
“Cậu ta từ chối lời đề nghị của chúng ta á?”
“Vâng…”
“Thật không vậy trời? Một thợ săn hạng E từ chối hội Hắc Quy? Vô lý! Hay là hội Bạch Hổ chiêu mộ cậu ta trước rồi?”
“Cũng có thể ạ…”
“Hmmm, đúng là hội Bạch Hổ có thể làm điều đó lắm, nhưng chẳng nhẽ bên họ lại ra giá cao hơn chúng ta cho một thợ săn hạng E? Họ rửa tiền à? Hay là như nào?”
Quản lý Lee Yeongho lúc này chỉ có thể chửi rủa những người không biết gì bên hội Bạch Hổ.