Dịch: Lolyne.
_____
Có một tiền đồn phía trước để bảo vệ cánh cổng.
[Chắc là chúng nó lập đồn để thu thập ma thạch trong hầm ngục đấy.]
“Có lẽ thế.”
Bên ngoài cổng xếp rất nhiều các xe chở hàng, trên xe vẫn còn chất đầy ma thạch, có vẻ như họ vừa mới khai thác đá xong. Bình thường thì chẳng ai để ma thạch hớ hênh bên ngoài như thế này đâu, nhưng biết đâu được ấy, hầm ngục môi trường này lớn mà.
‘Đêm hôm thế này, lại còn núi cao rừng thẳm, quái vật lang thang, vào ăn trộm cái đống ma thạch kia thì đúng là không đáng.’
Thế nhưng… kẻ trộm đã xuất hiện. Beru nhảy phóc lên mấy cái xe hàng, tay thoăn thoắt ném từng viên ma thạch vào mồm mà nhai rau ráu.
[Sướng hết cả mồm, kehehe!]
Beru vừa nhai vừa nhìn xung quanh, sau khi xác nhận không có sự hiện diện của bất cứ ai, hắn quay lại gọi Suho.
[Không có ai ở đây đâu, thưa Thiếu quân vương, có vẻ bọn chúng nghỉ rồi. Đến một con kiến còn chẳng thấy.]
—Đếm thì ngu, ngươi là con kiến ở đây đấy!
[Thiếu quân vương, kiếm của ngài hơi dài nhỉ? Hay để tôi làm ngắn bớt cho.]
—Này, nếu ngươi đớp ta thì không còn ai dẫn đường cho ngươi tìm thánh tích với cổ vật đâu.
“Đúng, bớt nghĩ đến việc hốc tất cả mọi thứ đi, Beru!”
[Okay!]
Hắn đáp, tay vẫn liên tục quẳng đá vào mồm và mõm vẫn nhai nhồm nhoàm.
Thực tế thì đớp Nanh Rakan sẽ hồi nhiều năng lượng hơn cả đống ma thạch kia, nhưng mại Suho mới có một vũ khí tốt nên Beru không thể làm thế được, hắn chỉ còn cách đớp đống ma thạch này thôi.
Nhoàm nhoàm nhoàm nhoàm nhoàm!
—...
Nanh Rakan khẽ run lên, dù Beru đang ăn ma thạch nhưng hắn vẫn liếc nhìn thanh kiếm bằng ánh mắt thèm khát.
Suho cầm hờ thanh kiếm.
—Tiến vào cổng đi, thánh tích ở sâu bên trong đấy.
“Bình tĩnh.”
Suho đột nhiên quay lại rồi trốn vào sau bốt canh gác, nheo mắt dõi theo cánh cổng.
‘Có người.’
Có người nào đó bước ra từ cánh cổng, lần lượt một rồi hai người, rồi nhiều hơn.
‘Đội khai thác à?’
Không phải, hầm ngục môi trường quá nguy hiểm vào ban đêm, hơn nữa, nếu không khai thác thì đống đá vẫn ở trong đó chứ không chạy đi đâu được, nên không có lí do gì để đội khai thác phải ở lại muộn như thế được.
Và nếu đó là đội đột kích thì càng kỳ lạ hơn.
‘Ngoài cổng có cả ngàn con quái vật thì vào trong cổng cũng có ích gì đâu nhỉ?’
Beru đột nhiên nhảy lên vai Suho, thì thầm.
[Thiếu quân vương, đám này có mùi như súc vật vậy.]
‘Súc vật?’
“Grrrrrrr!”
Khuôn mặt của những gã thợ săn vừa bước ra khỏi cổng dần hiện lên dưới ánh trăng sáng, trông họ giống như…
‘Người sói?’
Bọn chúng có lông lá bù xù che kín cả mặt, răng nanh nhọn hoắt và đang mặc quần áo của con người.
‘Đây là kỹ năng biến hình à?’
Điều đầu tiên mà Suho nghĩ đến đó là một kỹ năng hóa thú, có rất nhiều loại kỹ năng khác nhau, và đôi khi có những thợ săn có thể biến thành quái thú giống như thế.
Tuy nhiên, đó cũng là một kỹ năng rất hiếm, thế mà bây giờ lại có cả đống người sói cùng tập trung lại với nhau như vậy.
‘Hay họ là người của hội Bạch Hổ?’
Cơ mà hội Bạch Hổ có nhiều thợ săn biến hình được, nhưng cũng không thể nào tập hợp được số lượng lớn người biến hình cùng loài thế này.
—Hình như… chúng đã uống máu của gia tộc ta.
‘Máu?’
Suho mở to mắt nhìn Nanh Rakan.
—Máu của Khuyển tộc chứa sức mạnh rất lớn, dù có là con người thì chỉ cần vài giọt cũng đủ để chúng có được sức mạnh mạnh mẽ vượt qua loài người rồi.
“Như kiểu có ai đó chạm vào ngươi thì sẽ bị ngươi chiếm xác á?”
—Không, ngược lại mới đúng. Nó giống như kiểu đám hạ đẳng này đã đánh cắp sức mạnh của gia tộc vậy.
“Cắp à?”
—Ừ, ta cũng không biết thằng ngu nào trong gia tộc lại để chúng nó uống máu như thế, nhưng việc thiếu máu sẽ làm hắn yếu đi rất nhiều.
Suho nhìn vào đám người, sự bối rối hiện lên trên mặt anh. Đám người này có được kỹ năng biến hình bằng cách uống máu của Khuyển tộc. Khác với Runestone, anh chưa bao giờ nghe về việc uống máu để sở hữu kỹ năng cả.
Cơ mà, đã hai năm từ khi nổ ra thảm họa nên những tình huống như thế này phát sinh cũng là điều dễ hiểu.
—Nhưng ta vẫn không hiểu…
Nanh Rakan khó chịu lẩm bẩm.
—Kẻ nào đã tạo ra đám chó lai này bằng cách cho chúng uống máu của Khuyển tộc cơ chứ? Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Nanh Rakan lộ rõ vẻ nghi ngờ, một điều kì lạ đã xảy ra, đám người sói đã đi vào nhà kho gần cổng và kéo theo những người đang bị trói bằng băng dính.
‘Gì vậy?’
Mắt Suho mở to.
“Ưm, ưmmmm!”
Những người bị bịt miệng bằng băng dính đang run rẩy vì sợ hãi, đám người sói nhếch cong khóe miệng lên.
“Grrrrr, đợi cả ngày cũng chán nhỉ.”
“Thôi, bọn tao sẽ cho chúng mày thở nốt những giây phút cuối cùng!”
“Đổi lại thì câm mõm vào, bọn tao ghét ồn ào lắm.”
Phựt, bọn chúng giật lớp băng dính ra khỏi miệng mọi người, chỉ chờ có thế, họ bắt đầu la hét đầy tuyệt vọng.
“Cứu tôi với!”
“Làm ơn, hãy cho tôi về nhà!”
“Ồn ào quá! Có tin tao nhai nát đầu chúng mày không?”
Đám người sói phải vội dán băng dính lại. Những người đang bị trói đó sợ hãi đến mức họ không dám thở mạnh.
“Im mồm thế này vẫn hơn.”
“Thính giác của bọn tao nhạy lắm nên chúng mày hét ít thôi.”
“Đừng để tao phải ăn thịt chúng mày thật!”
Chúng có vẻ như không nói đùa, mọi người nghe thấy đều sợ đến mức mặt trắng bệch cắt không còn giọt máu.
Một tên người sói nói.
“Tốt thôi, hình như chúng mày có rất nhiều điều muốn nói sau khi bị nhốt vài ngày nhỉ, tao sẽ nghe lời trăng trối cuối cùng của chúng mày, có gì muốn nói không? Nhớ là nói khẽ thôi.”
Một nhân viên văn phòng trung niên ở giữa đám người vội vàng mở miệng.
“N-này, nếu các anh cần tiền thì tôi sẽ…”
“Chậc, chậc.”
“L-Làm ơn hãy nghe tôi nói, anh cần gì cứ nói cho tôi biết, tôi sẽ cung cấp cho anh đầy đủ…”
Tên người sói không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào người nhân viên với vẻ khó chịu.
“Thịt thằng này đi!”
“Nên không?”
“Hmmm, ít nhất cũng nên được đớp một thằng chứ!”
“Grrrrr!”
Một gã người sói khác tiến đến gần ông nhân viên, ông ta hoảng loạn hét lên.
“Khoan, các anh bình tĩnh! Làm thế là ác lắm!”
“Ồ, thế à?”
Vẻ khó chịu hiện rõ trên khuôn mặt gã người sói, hắn túm lấy ông nhân viên bằng một tay.
“Câm!”
Nói xong, hắn rút con dao găm giắt ở thắt lưng ra, giơ lên cao chực cắt cổ ông ta.
Xoẹt!
“...?”
Bịch! Đầu của tên người sói mới là thứ rơi xuống đất. Một chiếc rìu đá bay từ xa tới và chém đứt đầu tên người sói ra khỏi cơ thể.
“Ối giời ơi!”
Nhân viên văn phòng thoát chết trong gang tấc hét lên, ông ta nhìn chiếc đầu sói rơi xuống mà sợ hãi đến mức đái ra quần.
Những tên người sói khác nhận thấy tình huống bất ngờ, bắt đầu đứng dậy cảnh giác và rút vũ khí ra.
“Kẻ nào?”
Những cái bóng đen lén lút len lỏi ra sau chúng, lao ra khỏi bóng tối rồi chém vào chân chúng bằng móng vuốt sắc nhọn.
“Ặc!”
[Shadow Leopard Lv.1]
Cấp bậc: Lính.
“R-Razan?”
Đám người sói trừng mắt khi nhìn thấy kẻ vừa tấn công chúng, Razan bóng đêm chính là một trong những loài quái vật nguy hiểm nhất trong khu rừng này, nhưng vì đặc tính ghét ánh sáng nên chúng không bao giờ đến gần những nơi được thắp đuốc sáng.
“Tại sao lại có Razan ở đây?”
“Không, bọn chúng khác với Razan bình thường!”
[Grrrrrr!]
Bầy báo bóng tối lao vào chúng như điên.
“Cái đéo gì thế? Giết bọn này trước đi!”
“Bình tĩnh, chỉ có năm con thôi!”
Slash, slash! Dù bọn chúng bị tấn công bất ngờ thì chúng vẫn là những thợ săn kỳ cựu ở đây, chúng không dễ bị hạ chỉ bằng năm con quái vật.
Nhưng có một điều chúng không ngờ đến…
Chủ nhân của năm con báo đã tiếp cận chúng từ đằng sau. Chiếc rìu vừa mới rơi xuống sàn nhà đang từ từ được nâng lên.
Slaaaaash!
“Ặccccc!”
Đầu của một tên người sói khác tách lìa khỏi cơ thể.
“Cái rìu đó là sao vậy?”
Chiếc rìu đá bay lòng vòng như chiếc boomerang đã chặt đứt hai cái đầu sói.
“Chắc chắn là kỹ năng của thằng nào đó!”
“Mày trốn ở đâu? Có giỏi thì bước mẹ ra đây!”
Chủ nhân chiếc rìu cũng không có ý định lẩn trốn nữa.
“Ok thôi!”
Ánh mắt Suho sáng lên qua lớp mũ trùm che kín đầu và mặt nạ đen đang phản chiếu lại ánh trăng xanh.
“Cứu mọi người trước rồi tính.”
[Mày là thợ săn?]
Vút! Một năng lượng cực mạnh phát ra từ Nanh Rakan.
[‘Kỹ năng: Khinh miệt’ đã được kích hoạt.]
Cơ thể của đám người sói đột ngột đông cứng lại.
[‘Hiệu ứng: Sợ hãi’ đã được kích hoạt.]
Tất cả chỉ số của mục tiêu giảm 50% trong 1 phút.
“Grrrr!”
Chỉ một tiếng gầm cũng đủ để phá tan hiệu ứng xấu đó.
[‘Hiệu ứng: Sợ hãi’ đã bị hủy bỏ.]
Nhưng chừng đó thời gian là quá đủ.
[Kyaaaaao!]
Một con báo bóng lao đến cắt đứt gân gót chân của người sói, đồng thời Suho dùng Quyền năng của Người cai trị phóng chiếc rìu ghim chặt vào ngực tên đó.
—Lũ chó hạ đẳng!
Thanh kiếm trong tay Suho cắt ngang cổ họng bọn chúng, những tên người sói còn lại giận dữ nhìn Suho.
“Chỉ có một thằng nhãi thôi!”
“Giết nó đi anh em!”
Cả đám bu lấy Suho.
Ting!
Cửa sổ nhiệm vụ hiện lên trước mắt Suho.
[Nhiệm vụ khẩn cấp đã đến.]
[Nhiệm vụ khẩn cấp: Tiêu diệt kẻ thù!]
Những kẻ xung quanh có ý định giết ‘Player’. Hãy tiêu diệt tất cả để được an toàn.
—Số lượng kẻ thù cần giết: 10.
—Số lượng kẻ thù đã giết: 5.
Nhiệm vụ bắt đầu với một nửa số kẻ thù đã vong mạng.
[Ngon!]
Beru đang háo hức ăn ma thạch ở trong góc thốt lên.
[Ah, tôi không thể ngừng đớp được, ma thạch ở đây cho nhiều mana quá, hay là do đang ở trong thánh tích?]
Không có ai đáp lại hắn cả, mọi người đều đang rất bận. Chợt, Beru hướng ánh mắt về phía cổng…
[Khịt! Mùi này là…]
Một kẻ có mùi giống như Quân vương Nanh vuốt đang bước ra khỏi cổng.