Trans: Zard
--------------
Những Lain B đang chờ ở trên không đột nhiên mất hết sức mạnh và rơi xuống
Cô không biết rõ chuyện gì đã xảy ra bởi cô không có liên kết gì với họ cả.
Thế nhưng cô biết, cô biết Yogiri đã sử dụng sức mạnh tức tử lên những Lain B ấy.
Bởi nếu không thì sẽ chẳng có cách nào để một vampire bất tử như cô có thể chết cả.
Đâm sầm xuống mặt đất đầy cát, Lain B xấu xí vỡ nát và lập tức biến mất. Cô đã thiết lập trong những Lain B để có thể tự loại bỏ những phần không cần thiết.
“Umm...người này…”
Chứng kiến khung cảnh con người rơi xuống và dập nát, Euphemia rụt rè nói.
“Có vẻ như Lain B đã chết rồi. Tất cả bọn họ đều được cấu thành từ một thiết lập chung, nên nếu Yogiri giết một người thì tất cả cũng đi theo.”
“Đúng như tôi nghĩ, ngài lẽ ra không nên tiếp cận Yogiri Takatou!”
“Ngươi nghĩ vậy thật sao? Nếu hắn đã nhớ mặt ta thì lần sau ta chỉ cần phân thân thành hình dạng khác là được. Nếu như thế thì không cần lo về một người chết sẽ kéo theo tất cả đi chung.”
Dù cho Lain B có thật sự chết đi chăng nữa, Lain cũng vẫn sẽ không hề hấn gì. Có vẻ tầm sức mạnh của Yogiri cũng có giới hạn.
Thậm chí với khả năng phản ứng với sát ý của cậu, vẫn có chút gì đó khác biệt tùy vào tình huống. Có lẽ đó là chìa khóa để bắt được Yogiri
Cô là loại người có thể sẽ khám phá ra được tất cả nếu cố gắng chịu tìm hiểu. Thế nhưng Lain lại cảm thất vọng về việc này.
Đến cuối cùng, Yogiri vẫn không thể giết được một Chân Tổ bất tử.
-- Chẳng cần quan tâm đến hắn làm chi.
Lain mất hứng thú với Yogiri.
Dù cho cậu có là kẻ phản bội với Hiền Giả, đó cũng không phải là thứ Lain phải bận tâm. Dù cho bọn cậu có không được tha thứ, thì cứ để những Hiền Giả khác lo.
-- Cậu ta có vẻ như có thể xử lí được Kurayami. Thôi thì cứ để cậu ta sống sau này có gì dùng vậy.
Giá trị tận dụng của cậu cao bởi cậu có thể xử lí Kẻ Xâm Lược. Có lẽ xem cậu ta là thứ gì đó như Hiền Giả cũng không sao.
Nhưng cô sẽ nghĩ về việc đó sau, dù gì Kurayami giờ đây cũng đã chết, việc của cô ở đây đã xong.
Lain cố gắng quay trở lại và nhận thấy thứ gì đó bất thường.
Euphemia đã không di chuyển dù chỉ một ngón tay từ nãy đến giờ.
Hệt như bị đông cứng, cô thậm chí không chút cử động.
Và rồi Lain nhận ra ngay cả chính cô cũng không thể cử động.
-- Chuyện gì thế này!?
Lain bối rối bởi chuyện đột ngột xảy ra. Có lẽ đây là lần đầu tiên từ khi đến thế giới này cô cảm thấy ngạc nhiên đến vậy.
Cô bây giờ như thể bị đông cứng, và cũng bởi lí do này, một sự thật khó tin xuất hiện trong đầu Lain.
Bản thể của cô đã chết.
Ngay lúc này, Lain cũng chỉ là một phân thân của bản thể chính của cô như Lain B. Thế nhưng cô không phải một con rối không suy nghĩ như Lain B, cô được liên kết chia sẻ kí ức với bản thể thật của mình.
Đây là bản chất thật sự của năng lực bất tử.
Bản thể thật của cô, trốn ở một nơi nào đó an toàn và liên tục phân thân. Dù phân thân của cô có bị thiêu thành tro hay bị phá hủy đến không còn gì, cô vẫn có thể được tạo ra từ nơi khác.
Thế nhưng liên kết đã bị phá hủy. Nếu cô không sớm kết nối lại với bản thể của mình, cô sẽ không thể hoạt động.
Vì lí do đó, Lain nơi này vẫn đang cố gắng tìm hiểu.
Thế nhưng cô không có nhiều thời gian để suy nghĩ, Lain nơi này tồn tại được là nhờ việc cô được thiết kế sao cho kết nối trực tiếp với bản thể của mình.
Cơ thể này sẽ không hoạt động được nếu như liên kết không còn, và cô sẽ sớm tan biến. Cô không thể làm gì bởi phân thân là những tồn tại sống phụ thuộc vào bản chính.
Lain lúc này cũng chỉ như một ảo ảnh vậy, hay có thể nói rằng cô chỉ là một thứ gì đó không có ý thức, một tồn tại tạm bợ chỉ xuất hiện trong chu trình liên kết.
Những hình ảnh liên tục xuất hiện trong đầu cô như đèn kéo quân, Lain suy nghĩ về thời khắc này.
-- Cậu ta có thể chạm được vào cả bản thể từ Lain B cơ à…?
Lain khán phục rồi lại trở nên nhẹ nhõm.
Lain B và bản thể cô không hề được liên kết với nhau, thế mà Yogiri Takatou vẫn có thể giết được bản thể cô ở chiều không gian khác.
Cô không biết nguyên nhân vì sao, thật quá vô lí, một sức mạnh vô lí đến lố bịch.
Nhưng có lẽ như thế
Có lẽ thứ vô lí đó sẽ cứu được đứa trẻ ấy.
Trước giây phút tan biến, Lain thầm nguyện cầu.
*****
Một ngày sau chuỗi sự kiện đã xảy ra.
Yogiri và những người khác hiện đang ở trung tâm khu quảng trường
Lượng lớn lều đã được chuẩn bị cho những nạn nhân trong vụ khủng bố và Yogiri cũng đang tạm trú tại đây
Hết bị thảm họa zombie thì lại tới bị Kurayami tấn công, rồi sau đó lại là bị khủng bố diện rộng bởi Hiền Giả.
Anh không biết nên bắt đầu từ đâu, và tuy mọi thứ đang trong tình cảnh tuyệt vọng, Ryouta vẫn bình tĩnh nhanh tiến hành cứu trợ người dân.
Anh tính toán những vùng bị thiệt hại và yêu cầu sự giúp đỡ từ những thị trấn xung quanh. Anh giải cứu những nạn nhân, thu thập những vật liệu cần thiết và cung cấp nơi trú ẩn cho những người mất nhà cửa.
“Tớ dậy rồi này, cậu sao rồi?”
“Còn hơi buồn ngủ chút, nhưng chắc không sao.”
Yogiri và Tomochika đang đi về phía tòa nhà được xây như chỗ trú ẩn khẩn cấp.
Họ bước vào bên trong và đến chỗ Ryouta, người đang đóng vai trò như quản lí của phòng trú ẩn này.
“Không, thực sự cám ơn hai cô cậu. Nhờ hai người mà ngày hôm qua được cứu đấy!”
Đúng như dự đoán, khuôn mặt của Ryouta cũng đầy mệt mỏi bởi anh đã không ngủ từ đó đến giờ, thế nhưng anh vẫn mỉm cười chào đón Yogiri và Tomochika, có vẻ như anh thật lòng muốn cảm ơn họ.
“Err, dù cho anh có nói cám ơn đi chăng nữa, anh không sợ Hiền Giả à? Bọn tôi đã lỡ giết cổ mất tiêu rồi….”
Tomochika bối rối đáp lại. Anh vốn là một công chức Hiền Giả, cô đã nghĩ rằng đáng lí ra anh sẽ phải nổi giận hơn mới đúng.
“Không sao không sao. Giờ tôi đang cố để không chửi đây, kính trọng một người hết sức rồi sau này lại bị ăn bom cảm tử thể này đấy.”
Ryouta bực tức nói.
“Nhưng thành phố vẫn sẽ an toàn nhờ rào chắn phải không? Anh chắc chắn không sao chứ?”
“Sớm muộn gì nơi này cũng sẽ có một Hiền Giả mới thôi. Cho đến khi đó chúng tôi sẽ dựng tường thành và cố gắng chống cự vậy. Mong là nó sẽ có tác dụng. Nhưng tôi cũng xin lỗi các cậu, dù tôi đã nói rằng mình sẽ làm bất kì điều gì có thể, nhưng các cậu có thể chờ một thời gian để tình hình lắng xuống được không?”
“Ừm. Nhưng chúng tôi nghĩ chúng tôi sẽ đi ngay bây giờ.”
Đó là lí do mà Yogiri dù đang cố ngủ nướng cũng chịu dậy.
Tomochika đã ra sức thuyết phục cậu rời khỏi nơi này.
Tomochika lo về chuyện cậu đã giết người dân, dù cho Yogiri chỉ phản kháng lại bọn họ nhưng chắc chắn cũng sẽ những người sống sót cũng sẽ phàn nàn. Thậm chí có khi là trả thù.
“Được thôi, nhưng tàu vẫn chưa hoạt động được đâu đấy.”
“Không sao, bọn tôi lấy một chiếc xe tải ở quảng trường được chứ?”
“Một trong những tài sản của Tử Binh à? Tất nhiên rồi, đúng thật là các cậu có thể đi đến thủ đô bằng thứ đó nhưng cô chắc chứ?”
“Ừm. Bọn tôi chỉ cần nhiên liệu thôi. Thế giới này có xăng không nhỉ?”
“Phương tiện thế giới này chủ yếu hoạt động bằng ma lực. Nhưng nhờ có ma thạch thì các cậu cũng không nhất thiết phải tự dùng ma lực của mình. Tôi hiểu rồi. Xin hãy chờ một chút, chúng tôi có chút quà muốn gửi các cậu.”
Nó đã trở nên như thế đấy.
*****
Sáng sớm hôm sau, khi Tomochika và Yogiri đi đến chỗ chiếc xe tải, một lượng lớn hàng hóa đang được chất trên đó.
Chiếc xe có dạng hình chữ nhật thô nằm trên sáu bánh xe. Đây là sản phẩm của thế giới này dựa trên kiểu mẫu của xe bọc thép quân sự.
“Anh chắc chứ? Thành phố chẳng phải cần nó hơn chúng tôi hay sao?”
Với cảm giác tội lỗi, Tomochika hỏi Ryouta, chỉ huy của đội vận chuyển.
“Không sao cả. Nếu không có hai người thì thị trấn này sẽ còn chết hơn nữa.”
“Nhưng nếu chúng tôi không đến thì đã không thế này.”
“Có ai biết được chuyện gì sẽ xảy ra đâu đúng không nào? Ngay từ đầu đã không có lí do để Hiền Giả-sama hành động rồi, thế nên chắc gì đã là lỗi của hai người đâu nào. Mà dù không do hiền giả thì nơi này có khi còn bị Kẻ Xâm Lược tiêu diệt nữa đấy chứ.”
Yogiri đồng ý với luận điểm đs.
“Được rồi, việc chất hàng đã xong cả rồi đấy. Tất cả những thứ cần thiết đều ở trên đây hết, số ma thạch dư trên xe chắc cũng đủ để hai người đến được thủ đô đấy.”
Ryouta giải thích về số hàng hóa và nhiên liệu của chiếc xe. Yogiri nhanh chóng leo lên và Tomochika cũng quyết định đi theo cậu.
“Cảm ơn anh vì mọi thứ”
“Không có gì đâu, Cẩn thận đừng rơi xuống núi nhé.”
Ryouta giơ tay ra, hai người bắt tay nhau và lên đường.
Tomochika leo lên xe và nhìn thấy cảnh Yogiri đang ngồi ghế trước và chơi game
“Cậu không lái à!? Cậu nói cậu giỏi chơi Mari◯ Kart lắm cơ mà!?”
Tomochika trước giờ chỉ nghĩ rằng lái xe là công việc của đàn ông.
“Đâu ra. Tớ chỉ nói tớ từng chơi vài lần. Tớ rất hay đâm vào tường khi cua đấy, cậu chắc muốn tớ lái chứ?”
“Cậu không biết dậm thắng à!?”
Không thể để tên Yogiri này lái được.
Leo qua khỏi người Yogiri, Tomochika ngồi lên ghế vô lăng.
“Tớ chưa bao giờ chạm vào đồ thật cả, không biết có được không đây-”
『Sao? Bây giờ cô sẽ có thể thậm chí lái cả một con tàu lớn bởi tôi sẽ dạy cô...Kĩ thuật lái xe của nhà Dannoura』
“Cô làm ơn đừng có gán từ ‘Dannoura’ lên tất cả mọi thứ nữa được không?”
Trùng hợp thay, có một kĩ thuật gọi là Lấy Thịt Đè Người Nhà Dannoura và đó cũng là độc kĩ của chị cô.
『Tôi đảm bảo với kĩ thuật này thì dù cô muốn lái xe tăng hay trực thăng gì cũng được! Đừng bao giờ xem thường nhà Dannoura!』
“Nhà của tôi ơi, rốt cục mấy người định làm gì vậy…”
Như thể vừa nhận ra một khả năng tồi tệ, Tomochika lập tức không nghĩ về nó nữa.
Cô khởi động máy theo hướng dẫn của Mokomoko. Có vẻ như ma thạch được đặt trong buồng nhiên liệu, đồng hồ đo và hệ thống điều khiển cũng không khác gì so với xe bình thường.
Cô từ từ nhấn ga và chiếc xe bắt đầu di chuyển chầm chậm.
“Được rồi, đi nào!”
Tomochika giơ một tay lên reo vui mừng
“...Lẽ ra phải có ai đó hoặc thứ gì đó đáp lại chứ!? Cứ như tớ đang tự mừng mình vậy!”
“Cố lên nhé.”
Yogiri nói mà không rời mắt khỏi máy chơi game của cậu.
“Ừ ừ, chắc chắn rồi.:
Họ quyết định sẽ đi đến vách núi trước, và sau đó đích đến sẽ là Thủ Đô.