Trans: Zard
-------------
Hẻm vực Galura.
Một nơi quanh co hiểm trở, với trọng tâm nằm ngay trên con sông Galura đầy nhánh, một vùng được tạo nên từ những thung lũng và vách đá phức tạp.
Từng mảng đá đỏ phô ra khắp nơi và bạn có thể thấy hàng hàng lớp lớp đá đang xếp chồng lên nhau. Một vùng đầy ắp những hiểm nguy khiến gần như không ai muốn đặt chân đến đây.
Nơi này thậm chí chỉ mới được phát hiện ra khi con đường liên kết giữa Hanabusa và Thủ Đô hoàn thành. Cho đến giờ vẫn chỉ có duy nhất một con tàu băng qua khu vực này, thế nên vẫn chưa ai biết được hình dạng hoàn chỉnh của hẻm vực là thế nào.
Trong quá khứ có vẻ như nơi ấy từng có một đất nước nào đó, và cũng còn thứ gì đó sót lại như những con đường. Trong quá trình xây dựng đường sắt họ cũng đã tu sửa một ít cho nơi ấy, và Ryouta, lãnh chúa vùng Hanabusa đã giới thiệu cho Yogiri và Tomochika con đường đi đến Thủ Đô băng qua hẻm vực này.
“Hết đường rồi…”
Nhìn lên phía trước trong một lúc, Tomochika thở dài trên ghế lái của cỗ xe bọc thép.
Con đường trên vách đá đã hoàn toàn bị cắt đứt. Có vẻ như họ đang đi đúng hướng bởi vẫn còn dấu vết của thứ gì đó từng là cây cầu, nhưng như thế chẳng giúp được gì cả.
“Nè, tớ tưởng chúng ta đang đi đến Thủ Đô chứ?”
“Cậu còn nói vậy được à!? Mà dù câu hỏi đó có thật đi chăng nữa, tại sao anh ta lại không nói gì về chuyện này hả!”
Yogiri cảm thấy mệt mỏi bởi tình huống này và bắt đầu nói gì đó nghe như đang phàn nàn, Tomochika liền phản ứng lại bằng cách kêu lên giận dữ.
“Giờ chúng ta hãy cùng xem lại chuyện này nào. Ta không thể đi qua đây đúng không?”
“Đúng vậy. Nhưng Ryouta đã bảo sẽ không vấn đề gì cơ mà.”
“Tớ nghĩ anh ta đã không dùng con đường này từ khi đường sắt xây xong rồi. Ảnh không biết cũng phải thôi.”
Tuyến đường sắt đã được thiết lập ngay đây khá lâu về trước. Ngay cả anh cũng không biết có thể sử dụng con đường năm xưa kia nữa là.
“Mục tiêu của chúng ta là trở về Nhật Bản, thế nên ta cần phải gặp được Hiền Giả đã. Dù cho lúc này chúng ta nên tăng tốc hàng động cùng những người bạn của mình trước, thế nhưng tại sao bọn hiền giả đó lại chưa đến gặp chúng ta?”
“Eh? Thế thì ta cứ vờ như sơ xuất trong thị trấn để dụ họ không được à?”
“Tớ cũng đã tính đến chuyện đó, thế nhưng cậu có chắc không? chắc gì bọn chúng chịu tới và nói chuyện bình thường, có khi còn đột nhiên xông lên tấn công chúng ta nữa đấy.”
Và đối phương sẽ chết ngay khi cậu phản công, chờ bị tấn công quả là một ý tưởng tệ.
“Hơn nữa bọn chúng cũng đâu quan tâm gì đến người dân phải không? Tớ thì không sao nhưng còn cậu, Dannoura-san?”
“Ừ…”
Như thể vừa nhớ lại thảm họa xảy ra ở thị trấn trước, Tomochika rũ vai.
“Mà chắc chúng ta vẫn có thể nói chuyện nếu như đó là Shion. Dù sao thì ta cũng được triệu hồi bởi hiền giả đó và trở thành ứng cử viên cơ mà.”
Yogiri và những người khác được triệu hồi đến thế giới này bởi một người phụ nữ tên Shion, và cô ấy ra lệnh cho cậu hoặc bạn cậu phải trở thành hiền giả.
Thế nên việc cần làm ở đây là phải hoàn thành hết nhiệm vụ để trở thành hiền giả theo ý cổ, biết đâu họ sẽ có thể gặp được cô ta trên đường thì sao. Họ có thể thu thập thêm thông tin trở về thế giới cũ. Yogiri và những người khác đều có chung một mục tiêu như vậy.
Tất nhiên, bọn họ cũng không đặt cược tất cả vào kế hoạch này. Nếu như họ có thể khai thác thông tin từ những hiền giả khác là đủ. Còn nếu không thể hỏi chuyện Shion thì họ sẽ lại phải nghĩ ra kế hoạch khác.
『Tôi vừa đi xem thử phía trước, nếu ta cứ đi tiếp thế này sẽ gặp đường cụt đấy.』
Người vừa nói điều đó là linh hồn hộ vệ của Tomochika, Mokomoko Dannoura.
Nhờ vào cơ thể linh hồn của mình, cô có thể di chuyển đến mọi nơi bỏ qua địa hình. Cô vừa ra ngoài thám thính nhưng có vẻ mọi chuyện chẳng khả quan mấy.
“Ra là thế nhỉ, trời ạ, tớ có linh cảm chúng ta chẳng bao giờ tới đó được đây...À đúng rồi! Này! Chẳng phải chúng ta vẫn có thể đi đến những đất nước gần đó sao!”
“Hoặc, chúng ta sẽ chạy trên đường rày? Dù tàu có tới ta cũng không sao đâu.”
Tomochika nhìn tuyến đường sắt trên cây cầu mà Yogiri nói như thể vừa nhìn thấy thứ gì đó tuyệt vời.
“Uu… nhưng chắc gì tàu đã tới chứ! Cậu không nhìn thấy thị trấn nó thế nào à?”
“À, à. Vậy nếu như tàu đột nhiên hoạt động lại thì tớ sẽ giết con tàu để tự vệ. Tớ tự hỏi khi đó sẽ như thế nào nhỉ, tớ không nghĩ nó sẽ là thứ gì đó hay ho đâu.”
“Rồi tớ hiểu rồi! Tốt nhất là ta nên vòng lại và tìm đường khác ngay bây giờ!”
Tomochika chầm chậm lùi xe lại
Bỗng nhiên một tiếng *thud* lập tức phát ra phía sau và chiếc xe không thể di chuyển, họ đã đụng phải thứ gì đó.
“Eh?”
Không có thứ gì hiện ra trên kính chiếu hậu, và họ cũng sẽ không thể đi đến đây nếu như thực sự có thứ gì cản đường ngay từ đầu.
“Chuyện gì vậy nhỉ?”
Tomochika cảm thấy có gì đó không đúng, cô mở cửa và ngoái ra phía sau.
“Có- có thứ gì đó ở đây! Nó vừa dài lại vừa mỏng nữa! Giống như cái đuôi của thứ gì đó đấy!”
“Cái gì vậy?”
Yogiri cũng mở cửa và nhìn ra phía sau.
Một khuôn mặt khổng lồ đang quay về hướng này. Một sinh vật sống với khuôn mặt tựa như chim lai bò sát.
Đôi mắt nó đang nhìn thẳng vào Yogiri.
“Một con rồng. Con này giống với con đã tấn công xe buýt. Không hiểu tụi này thích “làm tềnh’ chiếc xe hay gì mà sao cứ gặp miết thế này.”
“Cậu đã kể chuyện cười về thói quen này của chúng rồi! Cậu mau làm gì đi chứ!”
“Tại sao tớ phải làm vậy? Nếu như đây là tổ rồng thì chẳng phải chúng ta vừa xâm phạm đến lãnh địa của nó sao? Đi giết một thứ như th-”
Cỗ xe bọc thép rung lắc dữ dội khi cậu định nói vậy. Con rồng đang ‘hiếp’ đột kích họ.
Tuy chiếc xe bọc thép này có sức phòng thủ cao, thế nhưng nơi này vẫn là một con đường nằm cạnh đỉnh dốc. Họ chắc chắn sẽ rơi xuống nếu như chuyện này tiếp tục.
“Không phải lúc để nói vậy đâu!”
“Haizz, chẳng còn cách nào khác nhỉ.”
Yogiri giết con rồng. Thế nhưng họ cũng vẫn chẳng di chuyển được vì cái xác vẫn nằm đó.
Trong khi Yogiri nghĩ nên làm gì, một tiếng gầm lớn vang vọng khắp hẻm núi.
Như thể lấy đó làm tín hiệu, thứ gì đó bắt đầu lao tới.
Một con rồng
Làn da màu đỏ nâu tựa mảng đá trên vách núi, nó có vẻ như cùng chủng với con rồng họ đã giết trước đây.
“Rất nhiều ‘thứ đó’ đang đến kìa!”
Số lượng rồng ngày càng tăng trước mắt họ, đến mức chúng đủ để che phủ cả khung trời cạnh vách núi.
Mồm chúng mở to và bên trong cái ấy hiện lên những ngọn lửa phừng phực. Chúng định sẽ phun lửa từ khoảng cách đó. Chúng đang chuẩn bị chiến tranh.
“Hoài niệm thật… mà dù sao chúng cũng không phải thứ ta có thể nói chuyện.”
Yogiri giải phóng sức mạnh
Thậm chí chưa kịp phun lửa, những con rồng đồng loạt rơi xuống đáy vực.
“Nhìn cứ như vừa xịt thuốc trừ sâu ấy nhỉ…”
Những sinh vật khổng lồ với tổng chiều dài gần 20 mét mất đi sức mạnh và đang rơi xuống như ngả rạ. Một cảnh tượng tuyệt vời.
Và rồi hẻm núi lại trở nên im lặng như chưa có chuyện gì xảy ra.
“Tớ không muốn tưởng tượng chuyện gì đang xảy ra phía dưới đó đâu.”
“Làm vậy cũng chẳng giúp chúng ta di chuyển được đâu.”
“Bây giờ ta phải tìm cách di chuyển con rồng này trước nhỉ.”
『Hả? Tại sao cô không sử dụng vũ khí của mình, cô có thể cắt nhỏ nó và ném chúng đi, hoặc thậm chí là dùng đòn bẩy đẩy nó xuống vực này!』
Tomochika đã sử dụng thứ vũ khí có được từ Kẻ Xâm Lược biến nó thành quần áo của cô.
Món vũ khí này cũng có thể thay đổi hình dạng của mình, nó có thể trở thành một con dao bén, hoặc nếu muốn thì cũng có thể dùng nó như thiết bị xây dựng.
Tomochika và Yogiri ra khỏi xe.
Họ xác nhận thi thể con rồng. Có vẻ nếu họ mở rộng món vũ khí đến khoảng trống giữa con rồng và khe núi, nó sẽ biến mất.
“Eh? Chẳng phải chúng ta có thể làm một cây cầu với thứ này sao?”
『Vậy nên tôi mới nói ta không thể đi tiếp được nữa. Ngay trước chỗ này đã sụp một khoảng lớn rồi. Nó không đủ chắc để ta có thể đi qua bằng thứ này đâu.』
“À thì chắc cũng phải có chỗ có thể dùng món vũ khí này để đi qua chứ nhỉ...thứ gì đó đang đến nữa kìa!”
Nó đến từ bầu trời.
Tuy có dáng vẻ trông như bọn wyvern dạng rồng, thế nhưng họ lập tức nhận ra điểm khác biệt lớn giữa nó và đám kia.
“Thứ gì đó như rồng sấm vàng đang tới kìaaaa!”
Con rồng ánh lên màu vàng kim.
Một thứ như thể đang khoác lên những ánh sét khiến nó càng trở nên như một vị thần.
--------
Tóm tắt chương tới: I see...a loli :))