Trans: Zard
-------------
‘Mình nên giải thích năng lực của mình thế nào đây?’, Yogiri đã nghĩ về nó trong một lúc.
Nếu đó là kẻ thù, cậu sẽ không bận tâm dù cho chúng có biết đi chẳng nữa, bởi đằng nào chúng cũng sẽ chết cả thôi, việc chúng nghĩ thế nào, cậu không quan tâm.
Cậu cũng không phiền nếu phải nói cho Tomochika biết. Bởi dù có muốn hay không thì cậu cũng đã chuẩn bị để trở về thế giới cũ cùng vô. Hơn nữa là không thể cứ giấu chuyện này cho người sẽ cùng đi với mình suốt hành trình, và nó cũng khá phiền phức.
Thế nhưng nếu đó là người họ chỉ tạm ở cùng thì lại là chuyện khác.
Cậu đã phô ra sức mạnh của mình, và chính vì điều đó đã khiến cậu không thể cứ im lặng về chuyện này, nhưng cậu nên giải thích thế nào mới là vấn đề. Đối phương sẽ phản ứng thế nào khi họ biết được, Yogiri hiểu cảm giác khó chịu đó.
“Tôi, cực kì may mắn. Ờm...đối lập với Rainier-san? Dạng vậy đấy.”
Việc sử dụng vận may để làm cái cớ thật quá sơ suất, nhưng nó tốt hơn là bảo rằng giết kẻ thù chỉ bằng suy nghĩ.
“...Eh? Thế chuyện khi nãy là…?”
Rick hoang mang đứng đó và tỉnh lại.
“Đúng vậy, chắc hẳn đó là nguyên nhân làm cô ta đột nhiên ngất đấy. Chuyện này cũng có lợi cho tôi nên chắc cổ bị đau tim hay gì đó tương tự, chắc vậy.”
“Đau tim!? Làm gì có chuyện ngớ ngẩn như thế. Một Kiếm Hoàng mà lại bị như th--... cũng hợp lí, nếu anh nhớ không nhầm thì cô ta đã bị cách li trong thời gian dài. Anh nghĩ rằng có lẽ cô ta bị mắc bệnh gì đó, nhưng có lẽ là một loại bệnh bẩm sinh nhỉ…”
--Anh ta tin thật à…
Nếu như bình thường thì chuyện này hẳn sẽ rất khó tin, thế nhưng không hiểu sao lại có một sự tin tưởng không hề nhẹ trên khuôn mặt của Rick.
Vận may cực hạn như Rainier. Trên thực tế, chứng kiến Teresa chết, cộng thêm hoàn cảnh trước đó của cô mà anh không hề biết. Có vẻ như anh đã xâu chuỗi chúng lại với nhau và đi đến kết luận này.
“Rainier-san, anh vẫn còn sốngggg”
Giọng nói vui sướng của Tomochika vang lên, cô có vẻ đã rất lo từ đầu đến giờ.
“Trời ạ, thậm chí anh đã cầm sẵn viên đá tạ lỗi rồi, thế mà anh vẫn chẳng thể làm gì nếu hai tay bị chặt mất cả!”
“...Nếu anh không thể dùng hai tay thì chắc đó là endgame rồi nhỉ….”
Rainier có vẻ gặp khá nhiều khó khăn trong việc lấy một viên đá khác trong túi anh, thế nên Tomochika liền giúp và anh đã có thể vượt qua khó khăn lúc này.
“Bây giờ hãy ra khỏi đây thôi.”
Yogiri bảo.
Tất nhiên, không một ai từ chối cả. Đó là bởi căn phòng này, xác chết vung vãi khắp nơi, máu me ngập tràn thế này, không ai muốn phải tiếp tục ở trong căn phòng thế này nữa.
Khi họ ra khỏi cánh cửa do Teresa canh, lại một cầu thang khác xuất hiện.
Lần này không có cái bẫy nguy hiểm nào. Yogiri đứng đầu nhóm và di chuyển xuống cầu thang. Một cánh cửa đang đóng cùng một dòng chữ phía cuối chân cầu thang.
『Khu vực an toàn』
Dù không rõ ý nghĩa thực sự của dòng chữ này, thế nhưng Yogiri không cảm thấy nguy hiểm gì từ bên trong liền mở cửa ra.
Một cô gái trong bộ hầu phục đang đứng ở đó.
“UwaAH!!”
Người hét lên là Rainier.
Hẳn anh nhớ lại kí ức nơi anh bị giết bởi một cô hầu gái tương tự.
“Tất cả ứng cử viên. Đầu tiên, tôi có lời chúc mừng các bạn vì đã sống sót. Tại tầng này, đánh nhau là bị cấm. Thế nhưng dù tôi có nói vậy, cũng không có thứ gì cản các bạn cả. Nó như kiểu ‘tùy tâm mỗi người’. Và tất nhiên, nếu phát hiện ai có hành vi vi phạm, bạn sẽ bị loại ngay lập tức, vậy nên xin hãy cẩn thận.”
Đấy là một con búp bê mặc đồ hầu gái. Không ai biết nó được thiết kế thế nào, thế nhưng có vẻ nó hoàn toàn tự động.
“Bây giờ chúng ta có vẻ an toàn rồi, tôi có chuyện muốn nói. Mọi người có thể đừng đi cùng chúng tôi nữa được không?”
Lẽ ra Yogiri phải kêu gọi họ đi cùng nhau, nhưng đó lại là một câu chuyện khác bởi thử thách quá khó.
Họ đã phải tàn sát lẫn nhau khi họ bước vào căn phòng ban nãy vài phút trước. Và nếu độ khó cứ tiếp tục thế này, thì tốt nhất họ không nên thân thiết với nhau bây giờ.
“Được, thử thách trông khó hơn anh nghĩ, nhưng thế có sao không?”
“Bọn tôi ổn cả.”
“Tôi cũng vậy, mà, dù gì đây cũng là ‘khu vực an toàn’ mà, tôi có thể hồi lại đá tạ lỗi nếu cứ đợi qua đêm ở nơi này.”
“Rainier-san, em không nghĩ thế là ‘anh sẽ ổn cả’ đâu, nhưng…”
Tomochika có vẻ vẫn còn lo lắng, còn Yogiri lại đang nghĩ rằng Rainier-san quá vô tư. Anh đã có một trải nghiệm về cái chết không mấy hay ho trước mắt mình, thế mà anh ta chỉ coi cái chết của mình như một thứ gì đó...tầm thường.
Tất nhiên họ có thể tiếp tục đi tiếp nếu cậu ‘giết’ toàn bộ thử thách. Mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn cho mọi người nếu cậu làm vậy, thế nhưng Yogiri lại nghĩ rằng mình không có trách nhiệm phải làm thế.
Tất cả là vì sự an toàn của Tomochika.
Nếu chỉ có mỗi cậu, cậu chắc chắn có thể tự bảo vệ mình. Thậm chí nếu có thêm Tomochika cũng không thành vấn đề.
Thế nhưng nếu có thêm người ngoài, nguy hiểm lại càng gia tăng. Nếu buộc phải bảo vệ tất cả thì cậu sẽ không thể tập trung cho sự an toàn của Tomochika được nữa. (Zard: Đm thính :V)
“Anh hiểu rồi, vậy anh sẽ đi trước em ha?”
Nếu anh nghiêm túc nhắm đến sức mạnh Kiếm Thánh, thì anh không nên nghỉ ngơi lâu ở một nơi thế này.
Nhưng bởi Kiếm Thánh không nói gì ngoài ‘đi xuống tháp’, nên nếu nghĩ kĩ thì độ nguy hiểm sẽ càng tăng khi đi xuống.
“Mong là chúng ta sẽ không gặp lại nhau trong thử thách sau chuyện này.”
“Anh cũng mong vậy. Thế thôi, chúc may mắn”
Rick nhanh chóng rời đi và Yogiri cùng những người khác quyết định ở lại tầng này.
*****
Hiền Giả Aoi đang trên đường ra khỏi Khu Rừng Ma Thú.
Ở phía sau, một cậu bé mũm mĩm mập mạp tên Hanakawa Daimon đang lẽo đẽo theo cô.
“Vì lí do đó, tên nhãi ranh Rikuto đó gọi tôi là heo-kun. Hẳn cô đang nghĩ tại sao tôi đã được cứu mà lại đi phàn nàn chứ gì!? Cô thử nhìn đi, thậm chí đến bé elf đáng yêu đó cũng gọi tôi là heo, hỏi thế có bực không chứ!”
Dù cho cô ấy nói mình sẽ tha cho cậu, thế nhưng cô không hề nói sẽ cho cậu đi theo, thế mà Hanakawa lại tự tiện theo sau Aoi như thế.
Ban đầu, cô nghĩ chuyện đó cũng không quan trọng. Cùng lắm họ cũng chỉ lên tàu bay và rời khỏi khu rừng này. Cho đến khi đó, cô sẽ không ngại dùng cậu ta để xua đuổi quái vật.
Thế nhưng cô không thể bỏ qua cậu được nữa khi hai cái tên ‘Yogiri Takatou’ và ‘Tomochika Dannoura’ xuất hiện trong câu chuyện của cậu. Bởi đó là hai mục tiêu tiếp theo của cô.
“Ngươi được lệnh phải chờ trong rừng đúng không? Thế có sao không đó?”
“Gufufufu~”
Hanakawa nở một nụ cười trông cực-kì-khó-ưa. Aoi, mặt khác đã hơi chút nghĩ rằng có nên giết cậu ta bây giờ không bởi trông cậu quá tởm.
“Làm gì có chuyện đó! Xin nói thật với ngài, cái vòng cổ nô lệ này ấy hả! Nó chỉ thiết lập để chức năng nô lệ kéo dài chỉ trong ba ngày mà thôi! Nó đến mức ‘bạn cần phải liên tục ra lệnh’ đấy! Trong ba ngày, tôi sẽ nhận đủ thứ lệnh ngu xuẩn nào đó! Đó là một phần của kết hoạch ‘một khi họ đã hoàn toàn tin tưởng tôi, tôi sẽ giết họ khi đang ngủ’! Ai ngờ rằng chúng yêu cầu tôi phải chui vào khu rừng này cơ chứ!”
“Heehh. Ta chỉ nói trước thôi, nhưng đừng có mà giở trò đó với ta nghe chưa?”
“Kh-không đâu ạ, làm sao mà thế được, tôi còn chưa từng nghĩ đến chuyện nữa là!”
Có vẻ như cậu ta thực sự nghĩ đến chuyện đó.
“Mà kệ, khi ngươi rời khỏi khu rừng này rồi đấy, ngươi có muốn đi cùng ta không?”
“Vâng? Eh, không đâu, umm, với tôi thì, con gái mà xưng (boku) ta thì không phải kiểu người của tôi. Bây giờ tôi chỉ cần ra khỏi khu rừng này là được rồi.”
“Ta chỉ cần biết về hai người mà thôi. Nếu ngươi đã từng chứng kiến khả năng của tên đó, thì ta buộc phải lôi ngươi theo.”
“Err, nếu ngài chỉ cần như thế thì tôi xin kể hết bây giờ luôn cho! Khi trước Takatou có giải thích khả năng của tên đó nhưng khá mơ hồ, nó kiểu kĩ năng bị động vậy, sức mạnh của nó biết đâu sẽ còn mạnh hơn trong tương lai, với cái thứ tà ma như thế, không có chuyện ‘tôi muốn đi cùng cô đâu’! Hay nói cách khác, tôi nghĩ tôi sẽ chết nếu gặp tên đó thêm lần nữa!”
“Yup. Nó có thể sẽ mạnh hơn. Nhưng ta là một hiền giả. Gần như mọi thứ đều thuộc về ta.”
“Vậy, tôi không cần theo ngài nữa đúng không!?”
“Ta sẽ tới chỗ của tên đó sau chuyện này. Vậy nên hãy kể cho ta tất cả những gì ngươi biết.”
Họ ra khỏi khu rừng trong lúc nói chuyện.
Đồng cỏ xanh mướt trải dài trước mặt.
Nơi này được gọi là Thảo Nguyên của Rồng, và đây cũng là nơi hiền giả Shion triệu hồi những học sinh sơ trung trong chuyến đi chơi của họ đến từ thế giới khác.
Trên thảo nguyên, một tàu bay hình đĩa dẹp đang đậu ở đó.
Cửa sập mở ra khi Aoi đến gần và cầu thang chạy xuống.
“Thế, lên không?”
“Khônggggggggggggggg! Tất nhiên là không, tôi sẽ bị giết mất! Tôi không muốn gặp lại tên đó đâuuuuuu!”
Aoi chĩa dao vào Hanakawa đang la hét.
“Fufufufufufu! Ngài nghĩ thế này là dọa được tôi à!? Tôi là một trị liệu sư đấy, con dao nhỏ thế này thì làm được gì!”
“Thế ngươi chưa thấy cách ta chiến đấu à? Ta có thể vô hiệu hóa năng lực của ngươi đấy, muốn thử không?”
“Tại sao tên nào xuất hiện trước mặt mình cũng đều là lũ cheat khốn nạn thế vậy!? Cái kiểu game chết tiệt gì thế này, đây là thế giới khác đấy! Sao họ không nghĩ đến cân bằng game vậy!!”
“Nếu ngươi có thể hiểu được ta, thì cân bằng cũng chỉ là một thứ bình thường mà ai cũng có thể đạt được.”
“Ngài nói thì dễ lắm, ngài có khả năng vô hiệu hóa năng lực của tôi cơ mà, thế cần tôi theo để làm gì!?”
“Như thế không có nghĩa là sức mạnh của ta là tuyệt đối; càng biết thêm về đối phương, ta càng có thể tìm cách triệt hạ chúng. Vậy nên nhanh cái chân bước lên coi.”
Sau khi ép được Hanakawa lên tàu bay, cô bắt đầu cất cánh.
Nơi đến là hẻm vực Galura, cũng là nơi Yogiri và Tomochika đang ở.