Trans: Zard
-----------
Một tồn tại tàn bạo như một tên sát nhân.
Những lưỡi gươm mọc trên cơ thể nó hẳn chỉ dùng để chém giết.
Hanakawa không thể rời mắt khỏi nó, thứ mang vẻ đẹp đến mức hãi hùng. Cậu không thể làm gì khác ngoài nhìn chằm chằm vào nó, cậu có cảm giác nếu như cậu chỉ cần rời mắt khỏi nó dù chỉ một chút, cậu sẽ chết ngay lập tức. Cậu bị nhấn chìm bởi dòng suy nghĩ vô lí đấy.
“Thứ đó chẳng phải sẽ diết tấc xả những gì n-nhó thấy sao! Mình nên l-làm gì bây giờ! Phải rồi! Có ngài Hiền Giả ở đây cơ mà! T-thứ này chả là cái thá gì với ngài phải không...Aoi-sama!?”
Hanakawa vẫn đang dán mắt vào dáng vẻ kì dị đó, cậu đột nhiên nhận ra rằng Aoi đã biến đâu mất.
“Tại sao nó lại nhắm đến con rồng nhỉ? Nó trông như muốn giết người vậy nhỉ? Nhưng chắc ta hay heo-kun không phải mục tiêu đâu đúng không?”
“Tại sao ngài lại trốn sau tôi cơ chứ! Còn nữa, từ khi nào ngài biết gọi tôi là heo-kun vậy!?”
“Ta nghĩ mình nên trốn sau chỗ nào đó bự bự có thể che được ta thôi.”
“Giỡn mặt nhau à! Tôi biết là tôi mập rồi được chưa!? Thấy cứ như tôi đang phải làm khiên thịt cho ngài vậy!
Aoi đang trốn đằng sau Hanakawa.
Nhưng nếu cô thực sự có ý định lấy Hanakawa làm khiên chắn thì thà chạy đi còn hơn. Bởi chỉ cần một vuốt từ con quái vật trước mặt đó là cậu đủ biến thành thịt băm.
“Huh? Hình như nó không có mắt phải không? Không biết nó nhìn bằng cách nào nhỉ?”
“Giờ mà ngài còn quan tâm đến chuyện đó ààààààà! Chắc cũng như cảm biến vậy thôi, nó có thể nắm được mọi thứ xung quanh vậy đấy!”
Phần đầu nó hơi cong xuống, nhưng vẫn tạo nên hình con người. Hai đốm sáng nhỏ ánh lên trên đấy nên đó hẳn là phần mắt nó. Trên đấy còn có cả thứ gì đó trông như mũi và tai gắn lên như để trang trí.
Tuy không rõ nó có miệng không nhưng có một vệt mỏng ngay dưới mũi nó, có lẽ cũng chẳng bất ngờ nếu như thứ đó đột ngột mở ra.
“Có vẻ như nó không đến để giết chúng ta lúc này. Mà nói chứ nó cũng có thể giết chúng ta bất cứ khi nào nó muốn cơ mà.”
Nếu nhìn xuống chân thứ đó sẽ thấy dấu vết như đang bị lún xuống đất, nó có vẻ như đã nhảy lên từ vách núi và đáp xuống giết con rồng.
Hành động đó nhanh vượt tầm mắt, ngay cả Aoi và Hanakawa cũng không thể quan sát được nó.
“Ngài có thể làm gì nó không!? Phải rồi, nó cũng nằm trong tầm năng lực của ngài Aoi mà phải không? Sao ngài không bảo ‘nó không ở đây’ như cách ngài đã làm với con rồng ấy!”
“Ngươi nói thì dễ lắm, ta không làm được. Khi nhìn thứ đó ta chỉ toàn nghĩ ‘nếu có vậy thì mình cũng làm được’ không thôi.”
“Sao lúc cần thì nó lại vô dụng thế!? Cái năng lực chết tiệt!”
“Ừ, nhiều khi ta cũng thấy nó khó xài thật.”
Khả năng cao họ sẽ bị phát hiện nếu như di chuyển. Vậy nên tốt nhất là hãy giữ nguyên tình trạng thế này, Hanakawa tuyệt vọng nghĩ.
“Hmm. Không hiểu vì sao ta thấy nó trông như đang bối rối thì phải?”
“Ý ngài… là sao? Tôi thấy đâu phải đâu…”
Thứ đó đang trong tư thế hơi nghiêng người về phía trước và đứng bất động trong vũng máu.
Cứ như một cỗ máy vô hồn, nó im lặng như thể chính mình cũng không biết vì sao con rồng lại chết.
“Mà chúng ta nên đứng đây bao lâu nữa vậy?”
“Đến khi nó rời đi, ta nghĩ vậy.”
Dù thế nào cũng phải quan sát tình hình trước đã.
“Phải rồi.” Hanakawa tự trấn an mình, và thứ đó bỗng bắt đầu di chuyển.
Họ im lặng, không chút cử động, như thể mạng sống mình phụ thuộc vào đó.
Nó chỉ tiến lên vài bước, Hanakawa đã quan sát thứ đó từ đầu đến cuối, nhưng chính cậu cũng tự hỏi nó đã di chuyển chưa.
Có vẻ như mục tiêu của nó là con rồng đang bất động ấy, Và trước khi cậu nhận ra, nó đã đến cạnh phần đầu bị cắt đứt và bay ra xa của con rồng.
Và, nó dùng tay ấn vào đầu con vật đó. Bàn tay mang hình dạng lưỡi gươm ấy từ từ đâm xuyên xuống không chút chần chừ.
“Tên đó, nó đang làm gì vậy!”
“Con rồng đã chết rồi, hắn cũng trông không như là đang kết liễu nó. Hắn đang lấy thông tin từ não con vật đó sao?”
“Đừng có mà nói vậy! Như thế thì hai người khác ở đây cũng có não chứ bộ!?”
Hanakawa và cô không rõ mục đích thật sự của nó là gì.
Thế nhưng, nhìn cảnh cái thứ đáng ngờ kia đang thọc tay vào trong đầu con rồng rồi mắt chuyển đỏ thế kia, cậu nghĩ cậu xong rồi.
“Ngực! Nếu tôi phải chết, hãy cho tôi chạm vào ngực ngài! Dù tôi không thích ‘con gái-ta’! Nhưng giờ thì quan trọng mấy cái đó chi nữa!”
“Mơ đi”
“A,aaaah, tôi sẽ dogeza đấy!? Đây là hành động bày tỏ thành ý của người nhật đúng không!?”
Hanakawa đã hoảng đến mức lập tức quỳ xuống và đập đầu xuống đất.
Thế nhưng vẫn có một giới hạn cho cậu có thể rời mắt khỏi thứ đáng sợ kia. Hanakawa không còn có thể chịu được nữa liền ngẩng mặt lên và nhìn xung quanh
Thứ đó đã biến mất.
“Eh?”
“Nó đi rồi.”
“Cái gì? Lẽ nào đây là kế hoạch ‘tấn công khi ta đang lơ là’ sao!?”
Hanakawa lập tức ngoái ra đằng sau, nhìn lên trời, rồi lại ngó xuống vách núi. Thứ kì dị đó không còn ở đây.
“Chúng ta...đã an toàn rồi sao?”
“Lúc này thôi. Mà, theo vận mệnh, ta không nghĩ mình sẽ chết dễ dàng ở đây đâu.”
“Lẽ nào, ngài Aoi đây cũng cực kì lo lắng saoooooooooooo!?”
Cậu không rõ là do Aoi không muốn thừa nhận rằng cô đang cố giữ bình tĩnh hay không, nhưng Aoi hoàn toàn lờ đi Hanakawa và chỉ về phía xa kia.
“Ban nãy, dù chỉ thoáng qua, nhưng ở đó có một tòa tháp rất lớn.”
“Ở đó có gì đâu?”
Toàn mây là mây trên bầu trời trong xanh.
“Đã bảo là chỉ thoáng qua thôi mà. Mà có vẻ con quái vật đó cũng hướng đến đó thì phải? Mà thôi ,giờ cứ tới đó đi.”
“Ngài bị não à! Chúng ta chỉ vừa thoát khỏi thứ đó đấy!”
“Khi con rồng xuất hiện là ta thấy có flag gì đó rồi, nhưng tên đó đã phá hủy nó luôn rồi, giờ manh mối tiếp theo không còn gì khác ngoài nó.”
“KHÔNGGGGG! Cho tôi về đi mààààààà!”
Aoi nắm lấy gáy Hanakawa kéo đi mặc cậu còn đang vùng vẫy.
‘Sao mà cổ mạnh quá vậy!’, Hanakawa đang bị kéo lê trong khi không thể kháng cự.
*****
“Cái này...giỡn hay đấy nhỉ?”
“Tớ hơi bực rồi đấy.”
Lại thêm một ngõ cụt.
Một chiếc hộp bằng sắt được đặt ngay trước mặt Tomochika và Yogiri.
Nó rộng khoảng bằng một người ôm, và phần nắp có hình trụ hơi tròn: hay nó còn được biết đến với cái tên ‘hộp kho báu’.
Cả hai người họ đều là game thủ, vậy nên họ đã rất trông mong vào thứ này, dù ít hay nhiều, với chiếc hộp phía trước mặt họ, thế mà bên trong chỉ có mỗi một đồng vàng.
“Đây chắc là thiết lập của mỗi thử thách nhỉ…”
“Nếu thật vậy, thì hẳn sẽ có mấy thứ kiểu này trong hòm nhỉ...:”
Nơi đây chính là tầng 50 của tòa tháp.
Đỉnh tháp là tầng 100, và ở tầng 90 là nơi họ chạm trán với Teresa. Tại tầng 89, tầng ngay dưới ấy chính là vùng an toàn, và từ nơi đó họ bắt đầu đi xuống tiếp tục.
Không hề có vùng an toàn nào khác kể từ tầng 80, thế nên có khả năng họ sẽ bị những người khác tấn công, thế nhưng họ vẫn an toàn đi đến giờ.
“...Tớ không định theo Kiếm Thánh gì hết, chúng ta chỉ vô tình bị ép phải tham gia thử thách này. Vậy mà không hiểu sao, dù chỉ một chút, thật sự chỉ chút xíu thôi, tớ lại cảm thấy có lỗi với nơi này.”
Nếu theo như bình thường, không nhất thiết phải leo xuống nhiều tầng đến vậy chỉ để thấy một chiếc rương báu.
Trên đường đi, vô số những là phòng khóa, lối đi đầy bẫy, và cửa với hàng đống thiết bị gắn lên đấy.
Để đến được đây, người bình thường cần phải tìm ra những món đồ và những manh mối nhằm giải các câu đố bên trong tòa tháp.
Vậy mà Yogiri lại chỉ đơn giản tiến lên trong khi giết tất cả những thứ đó.
May mắn thay, những đường đúng lại khá đơn giản. Và nhờ vậy, họ đã đến được tận đây chỉ nhờ tiến lên mà không làm gì.
“Cậu thích giải đố à?”
“Không, không phải là tớ muốn, nhưng tớ cảm thấy sao mà tội lỗi khi cứ tiếp tục thế này quá.... Ahh, thôi quên đi! Tiếp tục tiến lên nào!”
“Các ngươi trông sung quá nhỉỉỉỉ?”
Giọng nói phát ra từ lối thoát của con đường, Tomochika quay đầu lại.
Một người đàn ông đang chầm chậm bước đi trên hành lang chật hẹp.
Người đàn ông ấy khoác lên mình bộ da của một con vật, có lẽ ông ta là một người thú.
Dựa trên hình dáng ấy, có lẽ phong cách chiến đấu của ông ta dựa theo loài thú. Bộ móng vuốt dài trên tay ông đang chĩa về phía Yogiri và Tomochika.
“Ngươi đã kiếm được chìa khóa chủ rồi phải không nào? Đưa đây ngay, còn nếu không, con ả đó--”
“Chết đi.”
Tên người thú ngã xuống bất động
“Đến cả tên này còn không có tư cách làm ‘Kiếm Thánh’ nữa là!”
“Có cách giải quyết trận đấu thế này, hắn cũng khá thú vị đấy nhỉ.”
Yogiri vẫn vô lương tâm như thường lệ, nhưng có vẻ như cậu cũng đang làm theo lời của Tomochika ‘nhớ kiềm chế thôi đấy’.
Lúc này cậu sẽ chỉ hành động sau khi đã đánh giá tình hình.
“Không biết cái kiểu ‘Thánh’ của Kiếm Thánh là cái gì đây. Đám người này chả đáng chút nào cả!”
Ánh mắt Tomochika nhìn về một nơi xa xăm.
Những người đã tấn công họ lúc này chỉ toàn là một lũ lưu manh với ngoại hình kì lạ. Có lẽ dù không hiểu trọng trách của Kiếm Thánh là gì, nhưng tỉ lệ tầm 1 phần 10000, những tên này hẳn đã nghĩ rằng ‘ta có khả năng trở thành Kiếm Thánh”.
“Tớ từng nghe bảo rằng trong quá khứ có mấy tên điên được tôn làm thánh đấy. Và nhìn tấm bản đồ của tên này đi, nó có dính máu này, hắn chắc chắn đã cướp nó.”
Yogiri ngồi cạnh tên người thú và lục túi đồ hắn.
Không có gì quan trọng ngoài đống giấy vụn. Yogiri sau khi đã ‘mượn’ đồ xong, đứng dậy và trở về chỗ họ vừa đi.
Tomochika theo sau cậu.
Họ ra khỏi hành lang chật hẹp ấy và đi đến một ngã rẽ. Đúng như cậu nghĩ, con đường vừa hẹp, vừa kín kia hẳn không phải là đường đúng. Có vẻ như họ nên thẳng ra đường lớn.
Một ngã rẽ xuất hiện bên trái hành lang lớn trước mắt họ. Tomochika thử đi lên, nhưng bỗng thứ gì đó rơi thụp xuống trước cô.
Lại một người đàn ông khác trong bộ áo xanh đậm.
“Ông là ninja đúng không? Đùa à! Tại sao ai cũng nhắm đến Kiếm Thánh vậy!”
『Đây chắc là kiểu thời trang nào đó nhỉ.』
“Tớ không thấy hắn đâu cả, hình như hắn đã trốn trên trần thì phải.”
Xung quanh tên đàn ông, những cây gậy nhỏ, nhọn rải rác khắp nơi. Tomochika nhận ra món vũ khí ấy, chúng là bo shuriken.
“Mà đúng hơn, tại sao hắn lại đi tấn công chúng ta cơ chứ! Bộ hắn không biết đi xuống hay sao thế? Có cần phải đánh nhau không hả!?”
Yogiri lẽ ra đã không cảm nhận được sự xuất hiện của tên ninja nếu như hắn cứ trốn trên đó. Thế nhưng hắn đã bị giết bởi hắn có sát ý
“Chắc là có điều kiện gì đó kiểu ‘tập hợp những chiếc chìa khóa’ nhỉ? Theo như những gì tớ thấy trên tấm bản đồ này thì có vẻ đường đi của chúng ta ngày càng thu hẹp lại rồi đấy. Sẽ có vài rương báu xuất hiện nên khả năng bắt gặp những ứng cử viên khác cũng tăng theo. Tớ đoán nơi này được thiết kế như vậy đấy.”
“Nàyyyy. ‘Những kẻ xuống nhanh nhất sẽ được chọn’, chẳng phải ổng nói vậy sao?”
“Nếu tớ nhớ không nhầm thì ông ta không nói gì khác ngoài ‘xuống đi ta chờ’ thì phải.”
Thế nhưng họ vẫn chưa rõ điều kiện hoàn thành là gì, ưu tiên lúc này của họ là xuống tầng trệt càng nhanh càng tốt.
Hai người đâm xuyên qua hành lang lớn.
Sau khi họ đi được một lúc, lại một cánh cửa khác xuất hiện. Nhìn trông nó như bị khóa, thế mà Yogiri lại mở ra cách dễ dàng. Một căn phòng lớn hiện ra bên trong, và lại thêm một cánh cửa nữa phía đối diện. Theo như những gì họ đã thấy ở những tầng khác, hẳn sẽ phải có một cầu thang đi xuống tầng tiếp theo phía sau đó.
“Vậy là chúng ta đi được một nửa rồi này. Chúng ta đi có hơi nhanh quá không?”
“Là do ngươi đi tắt quá thì có. Ta nghĩ mấy món đồ chơi của ta chẳng có tác dụng gì rồi.”
“Heh?”
Khi họ vừa định đến tầng tiếp theo, Tomochika đột nhiên bối rối bởi giọng nói bất ngờ phát ra.
“Ông từ đâu ra thế!?”
Một tên đàn ông đang đứng giữa căn phòng.
Ông mang dáng vẻ đầy thần thái, trên người khoác một chiếc áo choàng bằng vàng cùng một sợi dây thắt lưng cũng bằng vàng.
Cổ ông trang hoàng những sợi dây chuyền đính đầy đá quý, không chỉ vậy, hàng đống chiếc nhẫn lòe loẹt đeo trên từng ngón tay ông.
Chỉ mới liếc qua, ông ta mang dáng vẻ dễ khiến người khác nghĩ rằng ‘ổng làm bằng vàng à?’.
“Ta là đấng sáng tạo của tòa tháp này. Vậy nên ta thích xuất hiện ở đâu là quyền của ta.”
“Ông chơi bẩn thế!?”
Tomochika bắt bẻ lời nói của ông ta.
“Thì dù sao ta cũng đang tham gia với tư cách một ứng cử viên Kiếm Thánh cơ mà, mà ta mới nên là người nói câu đó đấy. Làm sao ta có thể làm ngơ trước hành động của mấy người hả? Jeez...cô có hiểu cảm giác của người vượt qua hàng đống câu đố hại não như ta không vậy?”
Ông thở dài với vẻ cường điệu. Một thái độ thật không phù hợp với ngoại hình ông ta.
“Chúng tôi không có ý định trở thành Kiếm Thánh. Bọn tôi chỉ muốn rời khỏi đây thật nhanh thôi, thế không được sao?”
“Cô có bao giờ nghĩ đến cảm giác của người vừa mới thức dậy lần đầu trong suốt một ngàn năm, và nhận được một cái món quà kiểu khốn nạn kiểu này chưa? Không đời nào cô chấp nhận đúng không? Ta không biết cô đã giở trò gì, nhưng ta buộc lòng phải--”
“Chết đi.”
Ông ta liền ngã rập xuống.
“Eh? Không không không không, chờ đã nào!? Bộ cậu không thấy ổng trông như người quan trọng gì đó sao!?”
“Tớ không biết. Tớ chỉ hành động trước khi ông ta giết tớ thôi.”
Không rõ có thật Yogiri không hề quan tâm đến bản chất thật sự của ông ta, cậu nhanh chóng đi về phía cánh cửa trông như lối thoát.
Cô tuy vẫn cảm thấy bất bình nhưng cô chỉ có thể *guzuguzu* phồng má phàn nàn bởi câu nói ‘tớ sẽ cố làm quen’ khi trước của cô.
Tomochika nhanh chóng ổn định tinh thần và chạy theo Yogiri.