Trans: Zard
Đồng bào chú ý, phát hiện máy bay cách đây 6 ngày theo đường chim bay, đề nghị mọi người hãy cẩn thận.
--------------
Vô số người tập trung xung quanh Kiếm Thánh, người đang ở giữa khu đất. Số người ở đây dễ dàng vượt qua con số một trăm. Còn Yogiri và Tomochika thì đang ở ngoài rìa đám đông.
Mọi người đều đang cảnh giác. Thế nhưng không một ai di chuyển.
Vài người sẽ chỉ đứng ngoài quan sát, vài người thì lại nghĩ Kiếm Thánh vẫn chưa nói xong.
“Cho tôi hỏi chút nhe? Nếu tôi giết hết người ở đây thì tôi sẽ trở thành Kiếm Thánh đời tiếp theo phải không?”
Trong bầu không khí đầy căng thẳng ấy, một giọng nói tự tin vang lên.
Đó là từ người đàn ông mặc áo đen phía trước Yogiri và Tomochika.
Áo đen, quần đen cùng một chiếc măng tô màu đen. Một bao kiếm màu đen nằm phía sau lưng và ngay cả cán kiếm cũng độc một màu đen.
“Ta không biết. Nhưng nếu đây là buổi phỏng vấn xin việc, thì ngươi đã trượt.”
“Cái…!?”
Không rõ là vì câu trả lời nằm ngoài dự đoán của ông, người mặc đồ đen cứng người.
“Vậy thôi. Đừng hỏi ta gì cả. Nhớ phải nghĩ kĩ trước khi hỏi. Có khả năng các ngươi sẽ trượt vì tội hỏi ngu đấy.”
Kiếm Thánh trông có vẻ rất rạch ròi. Những người nghe điều đó càng trở nên cảnh giác hơn.
“Umm. ông ta cũng tốt đấy nhỉ?”
Tomochika bảo, thế nhưng Yogiri lại không nghĩ vậy.
“Người tốt không bao giờ nói về việc giết lẫn nhau cả đâu. Tôi hỏi điều này được không?”
Yogiri giơ tay gọi Kiếm Thánh. Những người xung quanh lập tức tập trung ánh nhìn vào cậu.
“Chuyện gì, cậu không nghe thấy lời ta à?”
Hành động của cậu đến mức Kiếm Thánh cũng phải sốc.
“Dù tôi có trượt đi chăng nữa thì cũng chả sao. Chúng tôi chỉ tình cờ đi ngang đây thôi và không định giết ai cả, vậy chúng tôi đi được không?”
“Ca- cái gì!?”
Cô bé rồng đứng cạnh cậu, đối diện Kiếm Thánh trông có vẻ khá sốc.
“Bọn tôi đã gặp Kiếm Thánh như lời hứa rồi phải không? Giờ hãy đưa bọn tôi ra khỏi đây nhanh nào. Thế có được không?”
Yogiri hỏi cô bé rồng, và nhận được một câu trả lời từ Kiếm Thánh.
“Hou? Vậy là cậu vô tình đến đây à? Có vẻ như cậu không phải vì sợ nên nói vậy nhỉ, nhưng nếu ta chấp nhận điều đó thì sẽ mệt lắm...vậy thì thế này, ta đoán mình sẽ làm vậy. Nếu bất cứ người nào ra khỏi chỗ này thì coi như tất cả đều trượt. Cùng quyết định vậy đi.”
“Này, tự dưng chơi kì vậy.”
Có vẻ như Yogiri và Tomochika đã bị gộp chung với những người tham gia thử thách lúc này.
“Ôi trời nhìn kìa, nhìn kìa. Ta đoán chia rẽ và bất hòa là công việc của Kiếm Thánh nhỉ. Nhưng mà ta cũng không rảnh để mà coi các người đi phỏng vấn kết hôn nhau đâu. Vậy nên ta sẽ giới hạn thời gian 10 phút kể từ giờ vậy. Nếu vượt quá một nửa thời gian sau 10 phút đó, tất cả các người đều trượt.”
Những lời đó như châm ngòi cho những việc xảy ra tiếp theo.
Người đàn ông đôc một màu đen lập tức rút thanh kiếm sau lưng ra.
Chưa một ai chuẩn bị gì, chỉ duy nhất mỗi tên đó đã rút kiếm, và anh chàng đứng cạnh hắn lập tức bị chém đôi từ bả vai trước khi kịp hiểu gì.
Lưỡi kiếm xuất phát từ vai trái và nhanh chóng chạy ra ở sườn phải. Có lẽ bởi xung chấn từ đòn ấy, anh ta bị cắt đôi và lập tức văng đi.
Một phần của anh chàng ấy bay tới chỗ Tomochika.
“Uh oh.”
Tomochika bước lùi lại và tránh khỏi phần cơ thể bị cắt lìa ấy.
『Cô đã quen với việc này rồi phải không?』
Mokomoko nói với vẻ nể phục.
“Với tầm này thì tôi chẳng còn có thể hét kyaaa kyaaa sau những việc đã xảy ra nữa…”
Tiếng hét giận dữ bắt đầu vang lên xung quanh ngay khi cô vừa nói vậy. Mọi người bắt đầu lao vào đấu đá lẫn nhau.
“Aah!”
“Có chuyện gì thế?”
Đột nhiên Yogiri bất ngờ kêu lên, Tomochika liền hỏi cậu.
“À không, tớ chỉ nghĩ là thanh kiếm của tên kia cũng đen từ đầu đến cuối luôn thôi.”
“Đúng thật nhỉ, đen ghê luôn đấy… mà giờ đâu phải lúc nói chuyện đó!”
“Vậy giờ ta nên làm gì đây? Muốn thoát thì dễ thôi.”
Trong trường hợp đó, thể nào cũng sẽ có thứ gì đó cố cản đường bọn họ. Và ngay khi cậu vừa nói xong, cái trường hợp đó lập tức trở thành hiện thực.
Là do họ định chạy trốn? Hay là do họ trông dễ đối phó? Vài người bắt đầu chĩa kiếm về phía Yogiri.
Nếu thế thì, giết thôi.
Vào lúc Yogiri quyết định vậy, một kiếm sĩ trong bộ giáp bạc đứng chắn trước Yogiri và Tomochika như thể đang muốn bảo vệ bọn họ.
Dù đó là cả một bộ giáp toàn thân, thế nhưng nó không có vẻ gì là cồng kềnh cả, cứ như một bộ đồ vậy. Mỗi phần đều được gia công vừa vặn và rắn chắc, và đó hẳn cũng là một lí do khiến anh không đội mũ giáp.
“Đừng sợ, hãy để tôi bảo vệ hai người.”
Anh chàng kiếm sĩ quay mặt nở nụ cười trấn an với Yogiri và Tomochika rồi liền quay lên.
“Các người thật ngu ngốc làm sao. Bộ các người vẫn chưa hiểu được ý định thật sự của ngài Kiếm Thánh à!? Không đời nào ngài Kiếm Thánh lại tha thứ cho những hành động giết hại lẫn nhau như thế cả! Các người có tinh thần chiến sĩ không, đó mới là bài kiểm tra thật sự!”
“Tuy vẫn còn vài chỗ khá bất hợp lí, anh ta có vẻ như là người tốt nhỉ...mà tớ không tin dễ dàng vậy đâu!”
Dựa vào những việc anh ta đã làm, thì liệu anh có phải người tốt hay không thì vẫn chưa biết.
Tomochika luôn thầm nghĩ vậy.
『Việc này sẽ nhanh thôi. Tuy tập trung ở đây đều là những người mạnh mẽ nhắm đến “kiếm thánh”, thế nhưng người này hơn họ một bậc.』
Anh chàng kiếm sĩ dễ dàng xử lí vài người đang tấn công anh ta cùng một lúc chỉ bằng kiếm và khiên của mình.
Năng lực của những người nên này trông kém đến mức như chỉ làm nền cho người kiếm sĩ ấy, thậm chí anh ta còn dễ dãi với họ.
Thế nhưng dù có mạnh đến đâu đi chăng nữa, anh cũng chỉ là một kiếm sĩ.
Anh không thể đối phó với những người đang sử dụng ma thuật và vũ khí tầm xa đang nhắm vào mình và Yogiri cùng Tomochika.
Ngay khi Yogiri cảm thấy sát ý, cậu lập tức kích hoạt sức mạnh.
Gần 10 người gục xuống cùng một lúc.
“Mu? Chuyện gì thế này?”
Trước cảnh tượng kì lạ ấy, anh chàng kiếm sĩ bác dừng nhịp đấu của mình lại một lúc.
“Đó, nó là, ummmmm…”
“Ra là vậy, đây là sức mạnh của ngài Kiếm Thánh! Ngài không cần rút kiếm và thậm chí cũng chẳng cần di chuyển luôn, chỉ với chừng này thì làm sao làm khó được ngài Kiếm Thánh cơ chứ! Vậy ra đó là cách mà bọn người xấu bị trừng phạt!”
Tomochika cố tìm cách lừa anh ta, nhưng có vẻ bây giờ không cần lắm.
Và những người tấn công trước cảnh tượng bí ẩn cùng khả năng của anh chàng kiếm sĩ kia đã lập tức bỏ cuộc.
“Hmm. Tôi nghĩ bây giờ ổn cả rồi đấy. Hai người thực sự rất xui xẻo nếu chỉ vô tình lọt đến đây đấy, nhưng ngài Kiếm Thánh cũng không đùa đâu. Tôi có thể nhờ hai người ở cùng tôi một lúc nữa được chứ?”
Nếu bất kì ai trốn thoát dù chỉ một người, tất cả đều sẽ trượt, vậy nên anh nhắc nhở họ. Tuy Yogiri không hiểu ý của ông Kiếm Thánh kia cho lắm nhưng cậu cũng không muốn phá luật.
“Được rồi, thế thì tôi sẽ chỉ đứng đây quan sát một chút thôi vậy.”
“Cám ơn cậu. Chỉ cần cậu giữ lời và tôi hứa sẽ đảm bảo an toàn cho hai cô cậu.”
Họ đồng ý về việc sẽ tiếp tục đứng đây quan sát và chờ đợi trong thời gian này.
Ngay lúc này không còn thứ gì nhắm đến Yogiri hay Tomochika nữa, và xung quanh cũng đang dần dịu bớt đi, thế nhưng đột nhiên một giọng nói yếu ớt từ đâu vang lên.
“...uuu...cứu….”
Yogiri và Tomochika quay mặt về phía giọng nói.
Đó là anh chàng đã bị chém đôi khi nãy.
Với nhát chém chéo đó mà giờ đây anh ta chỉ còn mỗi phần nửa phần thân cùng một cánh tay phải và cái đầu. Làm sao mà anh vẫn còn sống thì không ai biết.
“Thật...đáng tiếc.”
Chàng kiếm sĩ bạc lắc đầu. Có vẻ như điều này nằm quá tầm giúp của anh, Yogiri cũng có cùng ý nghĩ như vậy.
“Đừng mà, um, đừng bỏ cuộc dễ dàng thế chứ… err, cô gái kia ơi, đến giúp tôi với!”
Không biết có phải là vì anh đã trút hết từng hơi sức mạnh cuối cùng của mình hay không, anh chàng tuyệt vọng kêu lên.
『Hmm. Dù phổi bị thương mà cậu nhóc nói cũng tốt đấy chứ.』
“Umm. Tớ nên làm gì bây giờ?”
“Không có sát ý phát ra nên tớ nghĩ sẽ không có chuyện gì đâu.”
“À- ừm. Vậy tớ chỉ cần chăm sóc cho ảnh….”
Tomochika lại gần anh chàng bị chém đang nằm đó.
“À, ừm, anh còn sống chứ? Nếu anh muốn, tôi có thể nắm tay anh cho đỡ sợ nhe…”
“...err, chúng ở đó, hãy nhặt hòn đá cầu vồng ấy…”
Màu cầu vồng, những hòn đá chói rọi đang nằm rải rác khắp nơi. Chúng có vẻ như là của anh ta làm rơi khi bị chém.
Tomochika nhặt lấy một viên đá cầu vồng.
“Đây là gì vậy?”
“Nó là...hòn đá tạ lỗi…”
“Tha thứ? anh định làm gì với thứ này?”
“...Hãy để tôi cầm lấy nó….”
Tomochika làm theo lời anh.
Lập tức bàn tay phải anh ta sáng lên rực rỡ.
Và, anh chàng ấy đã hoàn toàn hồi phục.
Như thể chưa từng bị chém, anh ta trông rất hoàn hảo. Nhìn sơ qua cơ thể thì đây là một anh chàng khá cao và gầy.
“Heh?”
“Ôi trời ạ, mình được cứu rồiiii! Thế mà cứ sợ nó không hoạt động chứ!”
Cả cơ thể anh đã trở lại trạng thái trước khi bị chém. Thậm chí cả quần áo cũng y chang không hề có một vết rách.
Yogiri nhìn quanh, phần thân dưới ban nãy của anh đã biến mất. Có lẽ đó cũng là lí do anh ta có thể hồi phục hoàn toàn.
“Phải vậy chứ. Đây là một vật phẩm gọi là “pha lê tinh tú”, một thứ dùng để tạ lỗi. Thứ này rất đa dụng đấy, cô có thể dùng nó để chơi gacha hay hồi phục những vết thương lớn”
“Bộ đây là trò chơi truyền hình à!? Rốt cục ai, cái gì mà anh phải tạ lỗi!?”
“Dừng lại.”
Khi Tomochika còn đang bối rối, Kiếm Thánh hét lên bằng chất giọng như sấm nổ.
Tất cả mọi người ở khu đất đồng loạt đứng yên.
“Chừng này là được rồi. Vậy thì giờ ta sẽ thay đổi địa điểm. Đi theo ta.”
Nói đoạn, Kiếm Thánh nhanh chóng đi ra khỏi khu đất.
Ở phía sau, cả một núi xác thảm thê đang nằm đó. Chỉ còn khoảng 30% số người sống sót.
“...Ông ta nói về cách ứng xử phù hợp với Kiếm Thánh, nhưng có vẻ ổng chỉ muốn giảm số người tham gia thôi…”
“Không hẳn, hẳn phải có lí do sâu xa nào đó. Người thường chúng ta không thể hiểu được suy nghĩ uyên thâm của ngài ấy đâu.”
Chàng kiếm sĩ bạc không hề lung lay trước những hoài nghi của Tomochika.
“Thử thách đầu tiên? Bọn tôi đâu cần phải theo cô nữa đâu đúng không? Dẫn bọn tôi ra khỏi đây nào.”
“À, ùm,cậu biết đấy, bây giờ mà cho các cậu về thì…”
Cách cô bé rồng nói chuyện có gì đó kì lạ ở đây. Có vẻ như cô nghĩ rằng đưa những ứng cử viên ra về sẽ rất rắc rối.
“Tôi hiểu rồi. Vậy tôi sẽ nói chuyện với Kiếm Thánh, xong là chúng ta sẽ ra về bình an phải không?”
Yogiri cảm thấy việc này khá phiền phức, thế nhưng rất khó để rời khỏi hẻm núi này mà không có cô ta.
Yogiri chấp nhận số phận phải đi cùng họ cho đến khi cậu được tự do.