Cảm ơn Zard đã giúp tôi chương này.
----------------------------------------------------------------------------------
Cùng với Suguru Yazaki người đứng đầu, một chiến thuật trốn thoát đang được lập ra ở đằng trước chiếc xe buýt
Tomochika cùng những người không có ánh sáng bị đẩy ra phía sau xe và hoàn toàn không được tham gia cuộc thảo luận
Có tổng cộng bốn người không có ánh sáng, nhưng Tomochika lại không thân với bất cứ ai trong số ba người còn lại cả.
Ayaka Shinozaki. Một cô gái kiêu ngạo bởi nhà cô ấy giàu đã khiến cô không có lấy một người bạn trên lớp
Yuuichirou Kiryuu. Được biết đến như một tên côn đồ, tính tình hách dịch của hắn ta khiến mọi người luôn tránh xa hắn
Yogiri Takatou. Người dành hầu hết thời gian trên lớp để ngủ khiến cậu chẳng có mấy người bạn để nói chuyện.
“Tên này đang ngủ thật đấy à?”
Kiryuu cảm thấy như đang nhìn một cảnh tượng gì đó rất khó tin, Yogiri đã ngồi phía sau từ đầu buổi đến giờ và vẫn ngủ ngon lành mặc kệ cho những âm thanh ồn ào nãy giờ.
“Ah, đúng rồi, Takatou-kun lúc nào cũng ngủ cả”
“Ai quan tâm đến điều đó cơ chứ! Thế khỉ nào mà tôi lại phải kết thúc như thế này hả!?”
Khi Tomochika gần nói xong hết câu của mình thì Ayaka đã mất hết bình tĩnh và trút cả lên cô.
“Tôi không phải người duy nhất muốn hỏi câu đấy đâu…”
Tomochika nhìn lên phía trước chiếc xe.
Cuộc thảo luận có vẻ như đang rất thuận lợi, cho dù nó không giống một cuộc thảo luận một chút nào và mọi người chỉ toàn tập trung nghe những gì Yazaki nói.
Một lúc sau, những người bạn cùng lớp của họ bắt đầu rời khỏi chiếc xe. Đã gần một giờ trôi qua và các học sinh chuẩn bị bắt đầu nhiệm vụ của họ.
“Tch. Bọn nó còn chả thèm để ý đến chúng ta. Đi thôi”
Yuuichirou giục những người vô năng khác đi cùng hắn.
“Takatou-kun, mọi người sẽ bỏ cậu lại đấy. Dậy đi nào”
Tiếng bước chân khi rời đi của Ayaka như muốn nói “Kệ hắn ta, đi thôi”.
Tomochika cảm thấy tội lỗi khi bỏ cậu ta, nhưng cô cũng không muốn phải thô lỗ và đánh thức cậu dậy, nên cô cũng bắt đầu tiến lên phía trước.
Nhưng mà, Suguru Yazaki và Asuha Gunzan đã chặn mất lối ra của họ.
“Các người nghĩ mình đang làm gì vậy?”
Sự giận dữ của Kiryuu hoàn toàn lộ ra qua lời nói của hắn.
“Xin lỗi, nhưng bọn tôi sẽ không thể mang hết các người đi được. Thế nên hãy ở lại đây đi”
Cậu ta nói với không một chút vẻ gì là tội lỗi.
“Cái quái gì? Tên kia, hắn ta nghĩ mình có thể sắp đặt mọi thứ hắn muốn chỉ vì bọn tao không phải là người trong cuộc! Các người nghĩ bọn mày là ai hả!?”
“Một vị tướng.”
Yazaki nắm lấy thanh chắn ngang trên thân cửa xe buýt và bóp chặt lấy nó, tạo ra âm thanh của một thanh sắt đã bị uốn cong như sợi thun.
“Đây là sức mạnh của Tướng. Dù cho chỉ mới cấp 1, điều đó cho thấy rằng Hệ thống sẽ tăng sức mạnh cho những ai nhận được lợi ích này. Mang theo một con người bình thường như cậu chỉ tổ cản trở bọn tôi mà thôi, thế nên hãy hiểu và ở lại đi.”
Cơ thể Kiryuu trở nên cứng đờ lại sau khi chứng kiến sức mạnh không phải của con người của Yazaki.
“N-nhưng, nếu như cậu mạnh đến vậy, thì cậu sẽ có thể bảo vệ được bọn tớ đúng chứ?’’
Ayaki cầu xin như thể cô ấy muốn được đi theo cậu ta.
“Thế tôi được lợi gì từ đó? Chúng tôi cần phải trở thành hiền nhân càng sớm càng tốt, bọn tôi không thể mãi để mắt đến cô được.”
“Cũng được, cậu không cần phải để ý đến bọn tôi, nhưng ít nhất hãy mang bọn tôi đi được chứ?”
Tomochika chen vào. Nếu bọn họ mà bị bỏ lại thì chắn chắn họ sẽ cầm chắc cái chết
“Cái đó cũng không. Việc mấy người ở lại cũng là một phần của kế hoạch”
“Ha~i, dù gì đi nữa thì, hãy làm cho tất cả các cậu nổi bật lên nào. [Charm-up]!”
Asuha liền hành động trước khi họ kịp hỏi Yazaki về kế hoạch, cô nâng cánh tay mình lên và making her palm face Tomochika
Dù cô ấy có làm gì, cơ thể Tomochika bỗng phát sáng mờ.
“Ể? Chuyện gì thế này? Asu, cậu vừa làm gì vậy?”
Ánh sáng dần dịu đi và biến mất mà không thay đổi thứ gì, nó chỉ làm cô phát sáng một chút nhưng chắc chắn tác dụng của nó không chỉ có vậy.
“Là thiên chức của cô ấy, Beauty Coordinator. Thiên chức này có tác dụng tăng cường sức mạnh và trong lúc kiểm tra tôi phát hiện ra rằng nó còn có thể điều khiển được hành vi của lũ quái vật. Cơ bản là, mấy người sẽ trở thành mồi như đấy.”
“Mồi nhử?”
Tomochika cần mất một lúc để hiểu hết những gì mà cô đang nói.
“Tomochi~, [Charm Up] là một kĩ năng giúp cậu trở nên nổi tiếng đấy!”
“Vài người của tôi có kĩ năng dò tìm đã kiểm tra hết khu vực quanh đây và xác định rằng chỉ có một con quái vật duy nhất là con rồng đang ở phía trên chúng ta lúc này. Nghĩa là, chỉ cần nó tập trung mục tiêu hoàn toàn vào mấy người là bọn tôi có thể an toàn đi đến thành phố.”
“Và cậu đang nói với tôi là mọi người đều đồng ý cái kế hoạch đấy hả!? Đúng rồi, Mikochi! Cô ấy chắn chắn đã phản đối nó đúng không!?”
“Mikochi? À, ý cô là Jougasaki đấy hả, cô ta cũng đồng ý một cách tự nhiên luôn rồi.”
“Mà này, bọn mình đâu có nói cậu phải chết đâu đúng không, mình chỉ cần cậu dụ con rồng đó một lúc là được rồi.”
Asuha rời khỏi chiếc xe với nụ cười thường thấy của cô, cảm giác như đây là những gì mà cô ấy muốn chứ không phải từ những người khác. Theo sau cô, Yazaki cũng rời khỏi đấy và đóng chặt cửa lại.
Kiryuu liền lao tới cánh cửa trong hoảng loạn.
“Khốn nạn! Nó không chịu mở! Hắn ta đã phá mẹ cánh cửa với cái thứ sức mạnh quái quỉ đó rồi!”
“Chúng ta nên làm gì?”
“Tao biết thế quái nào được! Tại sao cơ chứ!? Thế khỉ nào mà tao lại bị mắc kẹt trong tình huống này cơ chứ!? “
VRAAAaAAAaaAAAAAA
Cùng với sự hoảng loạn của ba người kia, một tiếng hống mạnh mẽ vang lên làm không khí bên trong chiếc xe buýt trở nên rung động dữ dội
“Đó….có phải con rồng không vậy?”
Nó vẫn chưa xuất hiện, nhưng Tomochika biết, đó là tiếng hống chứa một sức mạnh dữ dội bên trong.
“Cửa sổ! Hãy nhảy qua cửa sổ nhanh!”
Tomochika làm theo lời chỉ dẫn của Kiryuu và nhìn xung quanh mình.
Nhưng, mọi cánh cửa sổ đều bị dính chặt vào khung cả.
Cô có thể thấy những người bạn cùng lớp của mình đang vội vã bỏ chạy khỏi chiếc xe buýt, giọng nói vội vàn của họ như báo hiệu về một nguy hiểm sắp xảy ra.
--Mình cần phải thoát khỏi đây ngay lập tức.
Tomochika húc mạnh vào khung cửa kính để phá nó nhưng nó lại chẳng hề hấn gì.
“Aa-!”
Chiếc xe buýt bỗng trở nên nghiêng ngã đến mức mà nó gần như sắp bị lật khiến Tomochika bay lơ lửng trên không.
“Mọi người ổn cả chứ!?”
Cô ấy ngã sấp mặt xuống sàn nhưng nhanh chóng đứng lên.
“AAHHhh!"
Kiryuu người đã bị ngã ở cửa xe trước, hét lên khi thấy máu trên cơ thể của những người bạn cùng lớp đang nằm trên sàn xe giữa hắn và Tomochika.
Một thứ gì đó sắc nhọn đã đâm thủng trần xe và xiên cả thân trên của Ayaka Shinozaki.
*****
“Thế là Ayaka đã bị tấn công đầu tiên, và khi tớ chạy ra phía sau thì liền bắt gặp một tên ngồi ngủ tỉnh bơ như chưa hề có chuyện gì xảy ra.”
Tomochika liền chỉ ra cái thói quen ngủ ngày không thể chấp nhận được của Yogiri
“Một thế giới song song à...Thôi chết! Thế thì làm sao mà tôi có thể sạc pin máy chơi game của mình được đây...”
“Đó là điều đầu tiên mà cậu cảm thấy lo lắng sau khi nghe xong câu chuyện à!?”
Đó là một vấn đề chẳng thể cười nổi với Yogiri.