Trans: Zard
-------------
Bất cứ khi nào Youichi Sudou đứng trước cánh cửa trước mặt cậu, lòng cậu luôn ngập tràn bất an. Và lúc này cũng không phải là ngoại lệ.
Dù đã làm việc cùng nhau rất lâu rồi, nhưng cậu vẫn không hề muốn phải tiếp xúc với Sion, một người đã đạt đến cấp hiền giả. Liệu cô thực sự đã tự leo lên cấp độ này bằng chính sức lực của mình, hay đã dùng một kế hoạch nào đó để lên đến đây.
Hàng đống ý nghĩ vô bổ cứ hiện ra trong tâm trí cậu, nhưng cậu nhanh chóng rũ bỏ hết đi bằng vài cái lắc đầu.
Giờ không phải là lúc để lo cho mấy chuyện này, cậu vẫn còn việc phải làm, công việc của một người hầu, một học trò của hiền nhân.
Youichi gõ cửa.
“Vào đi”
Một giọng nói phát ra ngay bên tai cậu thông qua một thiết bị ma thuật và để không phí thêm thời gian, cậu nhanh chóng mở cửa bước vào.
Căn phòng bên trong được bao phủ hoàn toàn trong tông màu hồng và trắng, những món đồ nội thất trắng tinh khôi với những đường nét được khắc tinh xảo, một chiếc thảm hồng kết hợp chung với chiếc màn hồng, và phía trên chiếc giường phủ rèm kia là một chiếc đèn chùm cùng những họa tiết mang hình bông hoa.
Và người đang nằm giữa căn phòng thiếu nữ đấy là Sion, với nửa thân đang trùm trong chiếc chăn kia.
Mặc trên mình một bộ đồ hết sức xuềnh xoàng như đang chứng tỏ cô ấy chẳng mấy quan tâm đến việc có người vào phòng.
“Ôi trời, chẳng phải Youichi-kun đây sao? Có chuyện gì thế?”
Cô trông có vẻ hơi chút ngạc nhiên khi thấy Youichi đang đứng trước giường mình.
“Chẳng phải ngài đã yêu cầu tôi đến báo cáo sao, Hiền giả-sama?”
Cậu bước đến chỗ Sion trong khi thở dài ngao ngán. Cô ấy lúc nào cũng như vậy hết.
“Youichi-kun, cậu không cần phải dùng giọng trịnh trọng khi chỉ có hai chúng ta đâu.”
Sion khó chịu nhíu mày và Youichi cũng thở dài ngao ngán/
“Chết tiệt, được rồi, nhưng chỉ là tôi sẽ cảm thấy khó chịu nếu không nói như thế thôi được chứ.”
“Khi hiền giả nói ổn thì có nghĩa là ổn cậu hiểu chứ?”
“Liệu ngài có nghĩ rằng mấy người còn lại sẽ giữ mình nổi khi họ thấy tôi nói chuyện với ngài như thế không?”
“Không sao, không sao. Nè, thế chuyện sao rồi, cậu báo cáo đi.”
“Đầu tiên là về kẻ xâm nhập. Kurayami đã bị đẩy lùi bởi Hiền giả Satarou-sama, nhưng thiệt hại gây ra vẫn quá lớn. Vùng Artana đã hoàn toàn bị biến thành bình địa và không thể phục hồi được nữa.”
“Chỉ bị đẩy lùi thôi sao?”
“Nó đã chạy mất. Santarou-san đã nói là [Ta đã hành nó nhừ tử rồi, thử coi nó còn dám ho he gì nữa không.], nhưng việc liệu nó có gan quay lại đây nữa không vẫn là một câu hỏi lớn cần phải đặt ra.”
“Ta hiểu rồi, tiếp tục đi.”
Cô ấy nói bằng giọng khó chịu, tỏ ý không vừa lòng với cách làm của Santarou.
“Hiền giả Lain-sama cũng đã có một trận chiến với Lang Vương nhưng kết quả thì, cũng như vậy, chỉ có thể đẩy lùi được nó mà thôi.”
“Tình trạng xâm lăng của tên nhím cũng ngày càng phức tạp hơn. Hiền giả Yumehisa-sama đã đi xử lí nhưng cuối cùng đã thất bại và bị giết. Đó là trường hợp thứ hai trong năm nay rồi đấy. Liệu chúng ta có thể yêu cầu Đại Hiền Giả đến giúp không?”
“Không ích gì đâu. Cậu cũng biết Bố già bận đến mức nào mà.”
“Bố già” là sao chứ.
Ngay từ đầu thì Sion với Đại hiền giả cũng chả có quan hệ máu mủ gì với nhau cả, cái tên “Đứa cháu của Đại hiền giả” cũng chả hơn gì một cái danh, Nó chỉ đơn thuần là một thứ trong cái trò chơi gia đình của lão ta mà thôi.
“Cậu cũng biết rồi đấy, ve vãn lũ nô lệ là mới là điều quan trọng nhất đối với Bố già mà.”
Cô nói với chút giọng chế giễu. Thực chất Youichi cũng không hi vọng gì vào việc nhờ Đại Hiền Giả giúp, chỉ là cậu nghĩ ít ra cũng nên thử.
“Về phần con nhím kia, hãy cứ để nhóm hiền giả lo, ta cũng sẽ tham gia.”
Không có nhiều thông tin về con nhím ngoại trừ hình dạng của nó. Một cơ thể trông như con người nhưng lại được bao phủ với một lớp giáp cực cứng màu đen và vô số những chiếc gai nhọn trông như sự kết hợp giữa kim và lưỡi dao nhô ra từ bộ giáp của nó, đó là lí do mà nó được gọi là nhím. Dựa trên những thông tin thu được thì hành vi của nó trông như một cỗ máy vậy.
“Đó là tất cả về bọn xâm lược bí ẩn kia. Về phần loại thiên thần, hai tên đã xuất hiện. Một tên ở Zabora đã bị tiêu diệt bởi Hiền giả Shirou-sama, tên còn lại ở Ento cũng đã được Hiền giả Yoshifumi-sama lo. Nhưng vấn đề là, có thứ gì đó bất thường ở bọn thiên thần kia. Cách bọn chúng xuất hiện đã thay đổi.”
“Chúng đã nhận ra rồi sao?”
“Chúng vẫn chưa có vẻ gì đã nắm rõ địa hình ở đấy, nhưng chắc sẽ không lâu đâu, bọn chúng sẽ nhanh chóng đạt được mục đích của mình thôi.”
Youichi vẫn không biết chúng đang nhắm vào thứ gì, và tại sao chúng lại đến thế giới này, quá nhiều uẩn khúc cần phải giải đáp.
Đại Hiền Giả có thể biết gì đó, nhưng chờ ông ta bỏ cái tính lười của mình và nói ra thì chắc đến khi em gái trans gọi trans là “onii-chan” thì ổng cũng chưa chắc đã chịu hé mồm.
“Tiếp theo, là về phần các ứng cử viên Hiền giả.”
“Ahh! Ta đã xem từ đầu đến khúc con rồng nó chết luôn rồi đấy, chuyện gì xảy ra sau đó thế?”
“Hả, ngài không bận tâm về phần “con rồng nó chết’ á?”
“Chẳng phải nó cấp 1000 sao? Hình như phép tức tử đã được kích hoạt khi đó thì phải.”
Sion trông rất nghiêm túc khi nói vậy
Với một người cấp hơn một trăm triệu như cô, một thứ cấp 1000 như thế chẳng khác gì một con thằn lằn biết bay hết.
Youichi không biết phải nói gì. Với một người nắm giữ sức mạnh khủng kiếp như cô, thì việc giết người cũng chỉ là việc bình thường thôi. Không quan trọng việc mình đã cố gắng kiềm chế nó thế nào, sự kiêu ngạo vẫn thể hiện ra trong từng hành động nhỏ nhất của mình.
“Mà thôi. Chúng ta sẽ nói về chuyện đó sau. Dù sao họ cũng đã hoàn thành xong nhiệm vụ đầu tiên rồi. Chỉ có bốn người chết.”
“Ta thấy cũng ổn đấy chứ. Bốn tên vô năng chết, thế thì sao chứ? Phàn nàn gì chứ, họ đã làm đúng rồi. Không thể tránh khỏi việc có mấy đứa không thích hợp xuất hiện, chúng nên mừng vì đã có ích cho bọn họ hoàn thành nhiệm vụ đi.”
“Về chuyện đó...trong số những người đã chết, chỉ có hai người là vô năng, hai người còn lại là hai trong 5 người hạng S”
Để tiện lợi, Sion đã đưa ra bốn cấp độ cho những ứng cử viên
Hạng S: Những cá nhân đã từng đến thế giới này, hệ thống đã được cài đặt sẵn trong họ và nắm giữ sức mạnh to lớn. Loại mà cô thích nhất.
Hạng A: Những người có sức mạnh có thể vượt qua cấp S. Nhóm đối thủ.
Hạng B: Những người có sức mạnh bình thường, không có vẻ gì hơn những người dân bình thường ở đây, khả năng phát triển khá thấp. Nhóm thiếu sót.
Hạng C: Nắm giữ những kĩ năng yếu ớt, thậm chí còn yếu hơn cả người dân bình thường, khả năng phát triển cực kì thấp. Nhóm phế vật.
Những người không có những sức mạnh trên sẽ không thể trở thành Hiền giả và được xem như vô cấp
“Bất ngờ thật đấy. Thế giờ họ ra sao rồi?”
“Họ bỏ bốn tên vô năng ở lại làm mồi và hướng về phía thành phố. Sau đó lẽ ra họ phải đi đến thủ đô như lời chỉ dẫn của nhiệm vụ, nhưng vì lí do nào đó mà ba ứng cử viên hạng S kia đã rời đi và trở về lại vị trí cũ. Và rồi, hai trong số ba người họ đã chết mà không rõ nguyên nhân và người còn lại thì đang bị lạc trong rừng.”
“Không rõ nguyên nhân?”
“Đúng vậy. Cũng như con rồng, tự nhiên mà chết. Con rồng thì có lẽ chết vì tuổi già sức yếu nhưng với hai người còn lại thì...họ chết ngay cùng một chỗ với con rồng. Chính xác hơn là chết ngay sau khi tiếp xúc với mấy tên vô năng bị bỏ lại trong xe buýt. Chắc chắn là chúng đã làm chuyện gì đó, nhưng lũ vô năng đấy thì có thể làm được gì cơ chứ?”
Thế giới này là thế giới của kiếm và ma thuật.
Ma thuật là thứ lố bịch có thể làm bất cứ điều gì còn kiếm là thứ có thể sẻ đôi cả một phần ngọn núi chỉ bằng một cú chém. Tuy nhiên, tất cả những điều đó khả thi đều nhờ cả vào phước lành của Hệ Thống gọi là Khúc Ca Chiến Trận, và những người không được nhận phước lành đấy bị coi là những kẻ vô năng. Họ vô dụng, chẳng hơn gì một tên con người bình thường.
“Dựa theo những gì đã xảy ra thì đó có thể là ma pháp tức tử...Nhưng đâu có pháp sư nào như thế ở thế giới của bọn tôi hay ở đây đâu đúng chứ, Sion?”
“Ai biết được, thời gian ở Nhật bản của mấy người với ở đây đâu có giống nhau đâu. Biết đâu thế giới của chúng ta đã thay đổi rồi sao?”
“Làm như việc đó xảy ra được ấy. Mà dù sao đi nữa, sự việc xảy ra chắc chắn có bàn tay của kẻ nắm giữ ma pháp tức tử can thiệp vào.”
“Nhưng cậu cũng đâu cần phải lo đến vậy đâu đúng không Youichi-kun, cậu biết lí do vì sao ma pháp tức tử không phổ biến không?”
“Bởi vì nó kém hiệu quả đúng chứ?”
Mặc dù cậu là người đã đề xướng nó lên trước, nhưng cậu vẫn nghi ngờ điều đó
Ma pháp tức tử có tồn tại, nhưng nó lại yêu cầu một lượng ma năng cực kì lớn để kích hoạt nó, trong khi chỉ cần dùng ma pháp bình thường thôi là sẽ có ngay kết quả y hệt như thế rồi. Còn nữa, nó chẳng có mấy tác dụng khi dùng để đối đầu với những kẻ mạnh, có nghĩa là ma pháp tức tử chỉ dành cho khi xử mấy tên cực kì yếu ớt và cực kì dễ giết mà thôi.
“Đúng vậy, nếu ma pháp tức tử mà mạnh như cậu nói thì chắc thế giới này không còn gì đâu. Nhưng không, nó đã được nghiên cứu qua hàng trăm cuộc chiến rồi và trong lịch sử ghi chép, cách để chống lại nó nhiều vô kể. Nên việc ma pháp tức tử được thi triển ở đó á, không, không đâu, làm sao mà được được.”
“Nhưng cứ đề phòng thì vẫn hơn. Tôi biết chúng vô năng nhưng chúng ta ít nhất cũng có thể nâng lên hạng C được không?”
“Cậu thật là...nhưng được rồi, miễn là điều đó khiến cậu an tâm hơn.”
Nhìn cảnh Sion ném vấn đề này sang một bên và nói “kệ đi”, Youichi một lần nữa nghĩ rằng cái tính cách này chắc hẳn phải đến từ sự tự tin trong sức mạnh của cô
Thật sự có ổn không khi cứ để nó thế này?
Đúng là ma pháp tức tử chỉ có tác dụng đối với những sinh vật yếu ớt
Vậy lỡ như hai tên vô năng đó, lỡ như hắn ta hay cô ta, thực sự đang nắm giữ một sức mạnh khủng kiếp thì sao
--Vô lí
Đó là bất khả thi với những người không được hệ thống chúc phúc.
Và dần, Youichi bắt đầu cảm thấy sợ hãi với hai cá thể vô năng đấy
-------
Lời phàn nàn + ăn vạ của Zard: Bất công vc, tại sao tui bận việc mà cũng đã cố gắng giúp bà mura kia mà sao tui ko được thưởng gì hết vậy, lão bố kia ko chịu làm, bỏ rơi mấy đứa con của ổng để tui với bả nuôi mà sao khi tui giúp bả tui ko được thưởng gì hết vậy, bất công quá đi :<<