Trans: Zard
hmmmmmmmm......tính làm bom nhân 8/3 mà đến thứ 6 mới nhận ra đó là 8/3 nên hủy luôn :VV
-----------------------
“Ừ hay nhỉ, bộ mày nghĩ chỉ cần mày nói sẽ không phản bội là sẽ có người thực sự tin mày à?”
“Aha, nhưng tôi có thứ đảm bảo điều đó! Đây là thế giới song song nên ngài không cần quá ngạc nhiên khi những thứ như này có tồn tại đâu!”
Vừa nói Hanakawa vừa đưa tay như đang với lấy thứ gì đó trong không khí.
“Mày vừa làm gì vậy!?”
Yogiri nâng giọng cảnh giác.
Chỉ mới vài giây trước, bàn tay của Hanakawa vẫn còn trống trơn, nhưng rồi đột nhiên thứ gì đó xuất hiện trong tay hắn. Dựa theo bản năng sinh tồn của cậu thì đó không phải là thứ gì nguy hiểm, nhưng nó gợi cho cậu nhớ rằng cậu vẫn chưa hiểu rõ cách mà “hệ thống” hoạt động ở thế giới này, thế nên cẩn thận vẫn không thừa.
“Tôi, ừm, lấy đồ từ hộp đồ?””
“Ai cũng làm được vậy hết à?”
“À không, đây là một kĩ năng hiếm nên không phải ngày nào ngài cũng được thấy đâu. Dù cho vì nó mà tôi lại phải làm cu li khiêng đồ cho nguyên cả tổ đội anh hùng kia...Phải rồi! Biến tôi thành đồng đội của ngài sẽ rất có lợi đấy! Ngài thích mang cái gì thì cứ để tôi lo hết, ngài bị thương hay bị bệnh à, đã có ma thuật chữa lành chất lượng tốt 100% đã được kiểm chứng bởi tôi đây rồi, và đồng thời khi đi với tôi, ngài đảm bảo sẽ không bao giờ bị lạc đâu, dù gì đây cũng là lần thứ hai tôi đến thế giới này cơ mà, chẳng phải rất tuyệt sao! Thế nên làm ơn xin ngài, đừng giết tôi--!”
Hanakawa cuối đập đầu xuống đất van xin. Rồi lặng lẽ, hắn lẩm bẩm.
“Err, cậu nghĩ sao Dannoura-san? Nếu cậu giúp tôi thuyết phục ngài Takatou đây, thì, tôi sẽ rất cảm kích….”
Hắn yếu ớt nhìn lên Tomochika.
Cô ấy rõ ràng đang gặp rắc rối trong tình huống thế này, nhưng rồi cô lại nhớ về lí do đầu tiên mà Hanakawa tiếp cận cô, và không mất quá nhiều thời gian sau đó để bình tĩnh lại , cô nói ra quyết định của mình.
“Nhờ có Takatou-kun cứu mà tớ mới có thể sống được đến tận bây giờ. Sự thật là tớ nợ cậu ấy cả mạng sống này nên tớ không có quyền gì để mà phàn nàn cách bảo vệ tớ hay cách xử lí của cậu ta cả.”
"Hoaahhh! Tomochika-tan, từ khi nào mà cậu lại trở nên ngầu đến vậy cơ chứ! Tớ đã nghĩ rằng nghe cậu sẽ nói mấy câu kiểu như “chúng ta nên hạn chế việc giết chóc được không?”. Nhưng ai ngờ là cậu sẽ thốt ra những lời tuyệt vời đến vậy chứ.”
“Mà này, cái đó là cái gì vậy?”
Yogiri nhìn vào thứ vật phẩm hình vòng trong tay của Hanakawa. Nó được làm từ kim loại và như chưa được xử lí nên trông rất thô, cứ như là vòng cổ vậy.
“Đây là vòng cổ nô lệ! Sau khi đeo nó vào là sẽ không một ai có thể chống lại mệnh lệnh của người đầu tiên mà họ nhìn thấy, một vật phẩm cực hiếm đấy! Như thế này này, chỉ cần đeo nó vào--”
Hanakawa kéo chiếc vòng ra cho đến khi nó tách ra làm hai rồi tự đeo nó vào cổ mình, hắn gắn nó lại và nhìn về phía Tomochika.
“Cô chủ của tôi--! Xin hãy ra lệnh cho tôi đi ạ! Tôi sẽ liếm chân ngài nếu ngài muốn! Thực ra, tôi không phiền nếu như ngài thích chơ--”
Hanakawa đang quỳ như mặt đất, hắn trông như một con lợn nái đang vẫy đuôi chờ lệnh của Tomochika.
"Kinh quá đi! Dừng lại!”
Hắn lập tức dừng lại, nhưng Yogiri vẫn chưa bị thuyết phục lắm.
“Hmm, tớ hiểu rồi. Nhưng cái phần không thể không tuân theo mệnh lệnh của chủ nhân thì vẫn khá khó tin đấy, có thể hắn chỉ đang diễn mà thôi”
“Nó kinh thật đấy...không, phải là cực kì tởm luôn mới đúng. Có cách nào ngưng chuyện này lại không?”
“Tôi không muốn! Tôi không muốn nói! Nhưng tớ không thể không nói- Không thể ngưng trạng thái nô lệ bằng bất cứ cách nào, nhưng nó vẫn có thể được chuyển sang cho người khác.”
“Ồ, ra vậy, thế Takatou-kun, giờ hắn là của cậu đấy”
Tomochika lập tức đẩy cái rắc rối này qua cho người khác khi vừa nghe vậy.
“Ehhhh! Tại sao! Ta- Tại sao! Phải sống như một nô lệ của Tomochika-tan cũng đâu quá tệ đâu cơ chứ!”
“Tớ cũng chẳng biết nên làm gì nữa. Mà dù sao thì, cũng quên việc sẽ giết hắn ta đi.”
Yogiri cảm thấy tình huống ngày càng trở nên lố bịch.
“Thật ư!”
“Mà tao cũng không định mang mày theo đâu. À đúng rồi. ở kia có một khu rừng đúng không?”
“Đó là khu rừng quái vật, tôi được nghe nói rằng một vùng lãnh thổ do vua thú cai trị và không con người nào dám đặt chân tới đó. Nó không liên quan gì đến việc thảo phạt quỷ vương nên tôi cũng chưa tới đó bao giờ, nhưng người ta nói nó là nơi sinh sống của hàng ngàn lũ quái vật nguy hiểm nhất. May mắn thay, vua thú luôn giữ khoảng cách với nơi sinh sống của con người nên miễn là ngài không đặt chân vào đó thì không sao đâu.”
“Ồ, thế thì mày hãy đi tới đó chơi và ở đấy đợi lệnh tiếp theo nhé.”
“Ngài không nghe tôi nói gì sao?! Tôi nói rồi mà, nơi đó rất ngu-...Đừng! Tôi không muốn tới đó đâu! Dừng lại!!!!”
“À này!”
Yogiri như đang nhớ ra chuyện gì đó.
“Vâng!? Có lẽ nào đây là lúc mà ngài sẽ nói rằng “chỉ đùa thôi” đúng không?”
Hanakawa chỉ có thể quay đầu lại, đôi mắt hắn ngập tràn hi vọng.
“Tao quên nói; Nhớ đừng có nói với ai về bọn tao nhé!”
“Chỉ có vậy thôi sao!? Vẫn chưa quá muộn đâu, ngài vẫn có thể biến tôi thành nô lệ của ngài mà! Tôi hứa sẽ luôn vâng lời mà!”
“Đúng rồi nhỉ. Nè-”
“Vâng!?”
“Để hết đồ có giá trị lại đây trước khi đi giùm.”
“Đùa tôi chắc!!”
Từ trong hộp đồ, Hanakawa móc hết tất cả đồ trong đấy ra và đặt lên trên bãi cỏ.
“Được rồi, đi đường bình an nhé.”
“Chờ chút đã! Cậu làm ơn đừng có moi hết thông tin rồi tiền bạc của người khác ra xong hết rồi quẳng họ đi vào chỗ chết chỉ vì cậu không thích họ được không haaaaaả!? Giỡn mặt đấy à!??”
Hắn vừa đi vừa hét lên những lời đó.
Và như vậy, Hanakawa đã có một chuyến đi chơi bất đắc dĩ đến khu rừng quái vật mà không biết khi nào được về.
Yogiri đứng dậy và bắt đầu kiểm tra đống vật phẩm đang nằm rải rác trên bãi cỏ. Vàng, bạc và cá loại đá quý. Cậu không biết rõ thường thức của thế giới này ra sao, nhưng cậu chắc chắn rằng đống này sẽ đem lại cho họ một nguồn chi phí cực lớn.
“Ước gì có cái gì đó để bỏ hết đống này vào nhỉ.”
“A, mình nhớ có vài người mang mấy loại túi khá là lớn đấy. Để mình đi lấy cho.”
Nói đoạn Tomochika liền chạy đi và mang ra hai cái túi lớn từ trong xe. Trưng dụng, đó là một loại tình huống khẩn cấp mà chúng ta cần một cái gì đó, nhưng việc nhìn thấy cô ấy không ngại ngùng gì khi lấy đồ người khác khiến Yogiri có hơi chút ngạc nhiên.
Thậm chí trước đó còn có người đã chết nữa kìa, nhưng Tomochika cũng không mấy lo lắng về chuyện đó.
Hình như cô ấy chỉ đang cố gắng tỏ ra mạnh mẽ trong tình huống này, nhưng như vậy cũng không ổn lắm.
Đặt hai chiếc túi xuống đất, Tomochika nói.
“Được rồi, hãy chia ra mang đi nhé. Chúng ta nên giấu mấy viên đá quý và những thứ có giá trị đi, để đề phòng thôi, có thể sau này lúc cấp bách sẽ cần dùng.
Họ đã hoàn tất việc phân phối đồ và Yogiri mệt mỏi ngồi xuống. Cậu cảm thấy hơi chút uể oải, có lẽ là do việc cậu đã sử dụng năng lực quá nhiều hôm nay.
“Cậu ăn chút gì nhé. Mặc dù chỉ có mỗi bánh và kẹo thôi.”
“À cảm ơn cậu nhé, chúng ta đúng là vẫn chưa ăn gì nhỉ.”
Tomochika mang ra ít bánh quy và chút đồ ăn vặt như snack.
Kế hoạch ban đầu là họ sẽ ăn tối sau khi đến được nhà khách, nên việc lúc này họ đang đói cũng hợp lí.
Và cặp đôi cùng lớp đó bắt đầu thưởng thức bữa tối của mình.
“Tớ đoán mọi việc ổn cả rồi nhỉ”
“Có sao không khi để Hanakawa như thế?”
Trả lời cho tiếng thở dài nhẹ nhõm của Yogiri là một câu hỏi đầy khó chịu của Tomochika.
“Mang hắn theo sẽ có hơi...cậu biết đấy. Chúng ta làm sao biết được liệu hắn ta có thực sự trở thành nô lệ, hay liệu hắn sẽ đâm sau lưng chúng ta hồi nào không biết.”
“Vẫn đa nghi như mọi khi nhỉ. Nhưng hắn cũng đâu có vẻ gì là giả vờ đâu.”
“Thế lỡ như là có thì sao, lỡ như cái vòng cổ đó chỉ là giả thì sao?”
“Thế còn tớ thì sao? Bộ cậu không nghĩ tớ sẽ làm gì đó sau lưng cậu à?”
“Không sao cả. Bảo vệ cậu là ý muốn của tớ rồi, nên tớ không có gì phải phàn nàn hết.”
Đó là cảm giác thật sự của Yogiri.
“Mà nè, tớ biết có hơi kì quặc khi nói về chuyện này, nhưng chúng ta đã ở cùng nhau cả ngày hôm nay rồi đúng chứ? Vậy nên tớ, à thì, muốn biết vì sao cậu lại bảo vệ tớ nhiều đến vậy?”
“Hmm? Câu hỏi hay đấy.”
Bị hỏi vậy, Yogiri chìm vào suy nghĩ. Cậu cảm thấy bình thường khi phải bảo vệ Tomochika, nhưng khi được hỏi lí do vì sao, thì ngay cả cậu cũng tự hỏi điều đó.
“Này này này, chắc hẳn phải có lí do gì đúng không? Cậu biết đấy, kiểu như “vẻ đẹp của em chính là lí do mà anh nguyện dùng cả đời mình để bảo vệ em.” đấy.”
Tomochika nói đùa vui vẻ, nhưng giọng của cô vẫn có chút gì đó ngạc nhiên.
“Ahh!”
“Cậu nhớ ra rồi sao?”
“Vì ngực cậu rất mềm.”
“Bộ không có tên đàn ông nào tử tế ở thế giới này à!?”
Tiếng hét của Tomochika vang vọng khắp bầu trời.
------------
Zard: Hiện giờ nhóm đang cần tuyển người có thể theo lâu dài để tiếp tục những bộ còn đang dang dở (và để tui ăn vạ mỗi khi bị ép làm chương mới) :VV