Sokushi Cheat ga Saikyou Sugite, Isekai no Yatsura ga Marude Aite ni Naranai n desu ga

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3535

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1323

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 319

Vol 1 - Chương 29: Rốt cục gia đình mình định tham gia trận chiến thế nào vậy…

Trans: Zard

--------------

“Hm? Nhưng pháp sư cuối cùng mà bọn tôi gặp làm gì có trượng.”

Cậu đã quên mất tên người đó nhưng Yogiri lại nhớ rằng có một lần bạn cùng lớp của cậu đã phá hủy cả một chiếc xe buýt mà không cần đến thứ gì như trượng.

“T-tôi là Trượng Pháp Sư, tôi có thể truyền dẫn ma lực từ trượng hoặc gậy phép nhưng để thi triển ma thuật mà không có chúng là bất khả thi.”

Lisa sợ hãi trả lời cách rụt rè nhưng những gì cô nói đều là sự thật.

Chức nghiệp của cô ấy cho phép niệm những câu chú mạnh mẽ cách nhanh nhất, nhưng đó là trong trường hợp cô có dụng cụ để thi triển.

“Có vẻ như chúng ta có thể vô hiệu hóa kẻ thù nếu như họ quá phụ thuộc vào vũ khí nhỉ, mà tớ nghĩ chuyện đó hiếm xảy ra lắm.”

Không phải lúc nào trong tương lai kẻ địch cũng phụ thuộc quá vào vũ khí; Yogiri nghĩ lần này là họ gặp may.

『Những người thế này thường giấu vũ khí đâu đó nữa đấy, để cô ta sống là không an toàn đâu.』

Yogiri quay mặt về phía Mokomoko và trả lời, không để tâm đến phản ứng kì lạ của Lisa, người không thể nhìn thấy Mokomoko khi thấy cậu tự nói chuyện một mình.

“Nếu tôi mà cứ tự tiện đi giết người chỉ vì họ trông nguy hiểm với tôi thì sau này sẽ chẳng còn ai sống sót đâu cô biết chứ.”

Cậu không thích giết người, chỉ là do việc cậu dùng sức mạnh để tự vệ mà làm đối phương phải chết thôi. Cậu không ngại giết người, nhưng cậu cũng không thích trở thành kẻ sát nhân.

Yogiri quay lại nhìn Lisa.

“Có thể cô cũng đã đoán được phần nào rồi, nhưng tôi sẽ nói rõ luôn: tôi có thể giết người chỉ bằng suy nghĩ. Nếu cô định giở trò, cô chết, vậy thôi, đó là vị trí hiện giờ của cô đấy. Nếu cô hiểu rồi thì tôi sẽ hỏi cô vài câu nhé, được không?”

“Được rồi.”

Giọng của Lisa đầy sợ hãi, khí phách xem thường mấy đứa nhóc trước mặt cô đã biến mất hoàn toàn. Một sai lầm nhỏ thôi là cô sẽ chết, và cô có thể cảm nhận nó bằng cả cơ thể mình.

“Nếu như cô là Trượng Pháp Sư thì nghĩa là cái trượng lúc nãy không phải là cái duy nhất đúng không? Cái còn lại đâu?”

Trả lời cho điều đó, Lisa lấy một chiếc gậy bằng cỡ cây bút ra từ khe ngực của mình và đặt nó lên sàn.

“Bộ cô hết chỗ giấu rồi hay sao vậy!? Còn Takatou-kun nữa, đừng có lợi dụng mà nhìn vào cổ nữa!”

Dù mọi chuyện có nghiêm trọng thế nào thì Tomochika vẫn luôn như thường lệ

“Tớ chỉ cảm thấy ấn tượng ở cách cô ấy cất đồ thôi mà.”

『Nhưng nếu cô ta có thể giấu một cây bút nhỏ đến vậy thì hẳn sẽ còn đầy ở những chỗ khác. Ta có nên lột đồ cổ ra không?』

“Tôi chưa từng thử điều đó nhưng giết quần áo của cô ta cũng dễ thôi.”

“Không không không không, cậu đùa tớ đấy à!?”

Có vài thứ Tomochika không thể tin được lúc này.

“Cậu không nói gì khi thấy tớ giết người, thế mà tại sao lại phải đối việc tớ lột đồ?”

Yogiri không thể hiểu nổi quan điểm của cô, nhưng cậu lại quyết định bỏ qua nó và tiếp tục công việc của mình.

“Được rồi, câu hỏi tiếp theo. Cô nói rằng cô được ra lệnh là phải bắt Dannoura-san đúng không, trông cô như đã từ bỏ rồi, chẳng phải mệnh lệnh là tuyệt đối sao? Tôi nhớ là tôi có nghe chuyện gì đó như là nô lệ sẽ điên cuồng và sẵn sàng hi sinh mạng sống mình để hoàn thành nhiệm vụ phải chứ?.”

“Chỉ bọn nô lệ phụ cấp mới làm vậy, chúng không có tác dụng gì cả, chúng sống chỉ để như vậy thôi. Nô lệ cao cấp như bọn tôi rất có giá trị, đến mức họ luôn quan tâm từng li từng tí đến điều kiện sống và đặt bọn tôi lên hàng đầu.”

“Thế còn đồng bọn của cô đâu? Nếu cô là lãnh đạo của nhóm vệ sĩ thì tôi đoán không phải chỉ có mình cô đâu nhỉ?”

“Đương nhiên, tất nhiên là có nhiều hơn rồi.”

Cùng với những lời đó, bỗng có thứ gì đó đột nhiên rơi xuống từ trần nhà. Thứ đó trông cũng nhắm đến Tomochika, nhưng thay vì phải đáp xuống sàn: ngay lập tức, Tomochika đã bắt lấy nó trên không và đập mạnh nó xuống đất.

『Mhm. Mới đó đã có tác dụng rồi à.』

Thứ gì đó rơi xuống từ trần nhà và đập đầu xuống mang hình dạng của một cô bé với cổ đã bị gãy đến mức chí tử. Kĩ thuật mà Tomochika vừa dùng bao gồm việc ôm lấy cơ thể cô bé với một tay ngay khí quản cùng một ngón tay chọt vào hốc mắt rồi sau đó đâm đầu cô bé xuống sàn.

(Zard: Do not bully loli :<)

“Rốt cục gia tộc mình đinh tham gì trận chiến kiểu gì mà tạo nên cả kĩ thuật chiến đấu trên không thế này…”

『Luôn sẵn sàng cho mọi tình huống có thể xảy ra là phong cách nhà Dannoura!』

Thế nhưng cô bé đã bắt đầu đứng dậy mặc cho cái cổ gãy của mình, khi đó hình dáng của cô khi đó hiện rõ ra, đấy không phải con người mà là một con rối được thiết kế rất tinh xảo.

Thực chất ngay lúc này cả Yogiri lẫn Tomochika đều đã bao vây bởi những món đồ chơi như: thú nhồi bông, tượng gỗ, búp bê sứ và nhiều loài khác với đủ kích thước khác nhau.

Không lâu sau đó cả chỗ cửa đều bị bịt kín bởi những món đồ chơi cả trước lẫn sau, ngay cả bức tường lẫn trần nhà cũng đều đầy ắp chúng.

“Ồ ra vậy, thảo nào tôi cứ tự hỏi vì sao cô lại ngoan ngoãn đến vậy.”

Tự biết mình không thể thắng nên cô đã chờ viện binh tới giúp, cô chưa bao giờ quên nhiệm vụ của mình cả.

“Thế mà ta cứ nghĩ mình có thể tự lo liệu được chứ.”

Lisa trả lời với nụ cười ngạo mạn và chết.

Yogiri đã sử dụng năng lực từ khi nhận thấy không cần phải để cô ta sống khi mà kẻ thù cứ ngày càng tăng thế này.

『Người khiển rối à?』

Tuy chúng trông chả mạnh lắm nhưng có vẻ chúng định đè bẹp Yogiri và Tomochika bằng số lượng của mình.

*****

Một cô bé trong bộ váy đen diềm ren đang ngồi dưới một trong những bậc nghỉ của cầu thang thoát hiểm. Như thể khoe về sở thích của bé, xung quanh bé chỉ toàn là thú nhồi bông và búp bê. (Zard: I see a loli :)))))))) )

Chelsea, một vệ sĩ của Yuuki (Zard: loli là để thị...yêu thương, ko phải để đánh nhau :< )

Theo như kế hoạch thì lẽ ra bé sẽ không phải hành động, cả bé lẫn Lisa đều nhất trí rằng chỉ cần một trong hai người là hơn cả đủ để xử lí hai người vô năng kia. Lisa, trưởng nhóm vệ sĩ của Yuuki sẽ chiếm hầu hết màn trình diễn trong khi Chelsea chỉ đến để đề phòng trong nhiệm vụ lần này, nhưng mọi chuyện bắt đầu vượt khỏi tầm kiểm soát: ma thuật của Lisa đã trở nên vô dụng.

Mặc cho sự rối bời của mình, Chelsea đã lập tức hành động, bé tin rằng các búp bê của bé sẽ có thể tóm được hai người ứng cử viên kia.

Dù cho búp bê của cô có bị phá hủy thì cũng chẳng sao cả.

Năng lực của cô là sức mạnh nhập hồn-- đặc biệt là đưa mảnh linh hồn vào đồ vật- và mảnh đó sẽ chỉ cần di chuyển đến một con búp bê khác khi cơ thể cũ của nó bị phá hủy. Thậm chí tất cả các con búp bê trước cửa của bé có bị hủy diệt hết đi chăng nữa thì mọi thứ bé cần làm chỉ là đưa chúng một cơ thể mới.

“Cái dì! Làm sao một cô gái lại có thể tàn bạo đến vậy cơ chứ!”

“Cô ta giỏi hơn mình nghĩ.”

Chelsea hét lên trả lời con búp bê sống to lớn bên cạnh cô. Con búp bê đó là con đã điều khiển con vừa bị Tomochika đập nát. Hệ thống nhập hồn được chia ra thành nhiều nhánh với trung tâm là linh hồn mẹ do Chelsea quản lí.;

Họ đến với suy nghĩ sẽ bắt cóc Tomochika và kết thúc nhiệm vụ cách nhanh chóng, thế nhưng có vẻ mọi chuyện không dễ như vậy.

“Moru~! Phải giết người tên Yogiri kia trước moru~!”

Con gấu bông dễ thương đang nằm trong vòng tay của Chelsea nói những lời chẳng chút đáng yêu gì của nó.

“Ý hay đấy, dù cho chúng giỏi đến đâu chúng cũng thể chặn được hết đâu”

“Gehehe, tại sao chúng ta không đi lên và chặt một hay hai cái chân tay gì của ả nhỉ? Chỉ là để cho cô ta khỏi trốn thôi mà.’’

Giờ đến lượt con búp bê nam nói, huơ huơ cái dao cùng nụ cười hiểm độc.

“Tất nhiên, chuyện đó dễ thôi mừ. Dù xao đi nữa, bắt cóc ả ta cũng là nhiệm vụ của chúng ta mà.”

Chelsea nói với vẻ buồn bực khi hiểu được ý đồ đằng sau nhiệm vụ mà họ được giao cho.

Nhìn vào cơ thể bé thì ai cũng phải nói rằng bé rất đáng yêu, vẻ dễ thương của bé không hợp với những việc “người nhớn”. Khi nghĩ đến việc không thể có được tình yêu của Yuuki với cơ thể này bé trở nên ghen tị với Tomochika. Erika hẳn cũng phải rất ghen tị giống cô.

“Đi đi.”

“Bắt cô ta nào moru~”

Thú nhồi bông, búp bê, robot và nhiều thứ khác lũ lượt tấn công Yogiri và Tomochika. Thế nhưng chúng đều dừng lại giữa không trung và bay ngược trở lại với tiếng swish và què quặt đáp xuống đất.

Điều đó vẫn trong tầm kiểm soát.

“Được rồi, tiế-- huh?”

Đột nhiên cảm thấy bất an, Chelsea nhìn chằm chằm về con gấu bông mà bé đang ôm và thứ mà bé nhìn thấy chỉ là: một con gấu bông bình thương.

Bé hoảng sợ lắc món đồ chơi của mình, nhưng con thú ấy vẫn cứ im lặng.

“Jennifer! Jacky!’’

Con búp bê nữ cạnh cô ngã xuống và lặng lẽ rơi xuống từng bậc tam cấp, trong khi con dao trên tay búp bê nam thì rơi xuống và đứng yên.

“Không...không! Chuyện gì thế này!? Morulun, Jennier, Jacky! Di chuyển đi! Các cậu bị sao thế này!?”

Tất cả những con búp bê đó đều rất quan trọng, chúng như không thể thay thế với Chelsea. Và đột nhiên tất cả chúng đều bất đông từng con một khiến Chelsea trở nên hoảng sợ.

Dùng những con búp bê vẫn còn di chuyển được để quan sát, tất cả những gì bé thấy là Yogiri đang sải bước về phía cầu thang. Những con búp bê đã tấn công cậu theo lời cô lần lượt ngã xuống mỗi khi chúng đến gần cậu.

Và rồi cánh cửa thoát hiểm mở ra và Yogiri đang đứng trước mặt Chelsea (Zard: and then they…. :<<)

Tất cả những con búp bê còn duy chuyển được lập tức chuyển sang trạng thái tấn công nhằm bảo vệ Chelsea.

“Dừng lại! Làm ơn dừng lại đi mà! Đừng giết nữa! Em xin lỗi, em xin lỗi mà!!!!”

Chelsea cuối cùng cũng ra lệnh cho búp bê của cô dừng lại, dù cho nó khó có thể coi là mệnh lệnh bởi giọng đầy sợ hãi của cô.

“Takatou-kun này… là do tớ hay là chúng ta thực sự giống kẻ xấu ở đây nhỉ?”

“Này này, tớ vừa bảo vệ chúng ta đấy.”

Bé khiển rối và búp bê của bé trở nên im lặng và thứ duy nhất có thể nghe được là cuộc trò chuyện đầy phức tạp của hai người kia.

Tiện nói thêm, khi mà họ đến đây thì số lượng búp bê còn sống của Chelsea đã giảm xuống một con số khủng khiếp.