Trans: Zard
Và thế là kết thúc đợt bom, em gái mình thật tuyệt zời :))
---------------
Lãnh chúa của Hayabusa, Ryouta, là một trong những trung thần của người trị vì thế giới này, các hiền giả.
Thế nhưng điều đó cũng không có nghĩa anh là fan của họ.
Có một lí do đơn giản để anh che đậy lòng bất bình của mình với họ, một lí do rất khó để bỏ qua với anh, người luôn xem họ là những tồn tại cấp cao: khá nhiều tên trong số họ là lũ khốn.
Và dù cho anh có suy nghĩ thế nào về họ và những hành động của họ, thì thực tế họ cũng là người đã đẩy lui rất nhiều thảm họa từ thế giới khác.
Ngay lúc này, một tên khốn như vậy đang ngồi trước mặt anh nhâm nhi miếng trà. Masayaki, người hầu của hiền giả Lain và đội trưởng binh đoàn Tử BInh, đang ngồi đối diện phần rìa của chiếc bàn chân ngắn, hai chân của hắn banh ra choáng hết cả ghế nhìn chả ưa nổi.
“Mày có biết mày đã gây ra bao nhiêu thảm họa trên đường tới đây không hả!?”
Ryouta đấm tay xuống bàn.
Căn phòng họ đang ở là một phòng trong tòa nhà mà Ryouta thường dùng để làm việc, cùng một phòng mà anh đã khiếp lên khi nghe báo cáo về những thảm kịch đã xảy ra trong thị trấn, khi mà đột nhiên tên chịu trách nhiệm cho những việc đó đi vào.
“Cái này chỉ là đi tuyển quân thôi chú hiểu không? Zombie khá cần phải thay thường xuyên đấy.”
“ĐỪNG ĐÙA VỚI TAO!”
Cả thị trấn đều rơi vào hỗn loạn tất cả chỉ vì cuộc tàn sát mà Masayuki và cái quân đoàn nhỏ đó của hắn đã làm.
Người hầu được phép sử dụng vũ lực với những kẻ cản đường trong nhiệm vụ của họ, nhưng dựa theo báo cáo gửi tới Ryouta thì những chiếc xe bọc thép đó đã càng cố tông nhiều người nhất có thể trên đường tới đâu - hành động này rõ ràng là hắn chỉ muốn chơi đùa.
“Mày rốt cục đến đây làm cái quái gì hả!? Tao là người được ngài Lain giao nhiệm vụ quản lí thị trấn này, màyi có quyền gì mà can thiệp hả thằng khốn!?”
“Ui ui, bình tĩnh nào anh bạn. Chúng ta chẳng phải đã từng là anh em vào sinh ra tử à, làm gì gắt thế?”
“Vào sinh ra tử, đùa tao à? Màyi chẳng phải đã chết từ lâu rồi sao!? Đi kiếm một cái quan tài nào đó rồi chui vào chết đi thằng ***!”
Tuy có phải thừa nhận, định mệnh của họ có vẻ nối kết với nhau. Từ hồi họ còn là ứng cử viên họ đã cùng chiến đấu dưới trướng của Lain, và giờ đây khi đã trở thành học việc họ lại gặp nhau thêm lần nữa.
“Ôi trời ạ, tao chỉ đang đi kiếm người thôi, chú hợp tác thì chết ai à?”
Không mảy may tới thái độ như muốn đánh nhau của đối phương, Masayuki lập tức chuyển sang chủ đề chính
“Miễn!”
“Nah, đây là yêu của của ngài Lain đấy, đ*o có chuyện từ chối ở đây đâu.”
Ryouta câm nín, nếu những lời Masayuki nói là sự thật thì không còn lựa chọn nào khác ngoài tuân lệnh.
“Hai người tao đang kiếm là người Nhật ấy, chúng đều là ứng cử viên cả.”
“Nếu họ thực sự là ứng cử viên thì sao không đi nói với hiền giả trông coi họ đấy!”
“Aizzz, được vậy thì tao đã làm rồi, chúng là lũ vô năng cả mà. Hệ thống không cài đặt lên chúng nên tao cũng chả dùng Theo Dõi được.”
“Thì sao? Bộ mày nghĩ tao biết từng người Nhật ra vào thành phố này à?”
“Này, tao không nói cái thị trấn này kiểm soát người dân ra vào, mà tao cũng chả mong mày biết chúng ở đâu.”
“Thế mày kêu tao hợp tác làm gì cơ chứ!?”
“Về cơ bản không phải là mày mà là người dân của mày, chúng sẽ giúp chúng ta đi săn đám ranh Nhật đó. Nếu chúng thực sự ở trong thị trấn này thì sẽ chẳng mấy nhiều thời gian đâu.”
“...Hả, mày vừa nói gì? Mày thậm chí còn không rõ chúng có ở Hayabusa không ư!?”
Ryouta cảm nhận được cơn giận đang bùng nổ bên trong anh. Dĩ nhiên là anh không nghĩ rằng Masayuki sẽ làm thứ gì đó ngu ngốc như đi kiếm người Nhật mà lại chả biết họ ở đâu.
“À thì cách đây không xa có một chỗ tai nạn tàu phải không? Tao khá chắc chắn chúng đã ở trên con tàu đó và khả năng cao chúng sẽ không còn nơi nào khác để đi ngoài cái thị trấn gần nhất cả.”
“Mày quậy cả thị trấn của tao tất cả chỉ vì lí do đó à!?”
“Ê này, đây là mệnh lệnh của ngài Lain đấy được chưa? ‘Tìm kẻ tên Yogiri Takatou và Tomochika Dannoura và xử chúng’, như vậy đấy. Chỉ cần nó có liên quan đến nhiệm vụ của tao là mọi thứ đều hợp pháp cả phải không?”
“Bộ mày thực sự nghĩ người dân sẽ giúp mày làm nhiệm vụ à?”
“Đội Tử Binh của tao mang đến đây đâu phải để trưng. Chỉ một mệnh lệnh là chúng sẽ sẵn sàng đồ sát tất cả.”
“...Cái gì?”
Ryouta điếng người. Từ đầu đến giờ Masayuki chỉ nhắc đến việc tìm kiếm hai người Nhật, nhưng rồi hắn lại đột nhiên bàn đến chuyện tấn công người dân của anh; Ryouta mong rằng anh chỉ đang nghe nhầm.
“Thôi nào, làm gì có ai thực sự giúp chúng ta với câu “bạn gì kia ơi, giúp bọn tớ với” phải không? Mày phải làm cho họ cảm nhận cái chết trước rồi sau đó đe dọa sẽ tàn sát toàn bộ nếu như họ không chịu làm.”
“Mày giỡn mặt đấy à? Ai quan tâm đến trò săn người của mày trong tình cảnh này cơ chứ!?”
“Nếu chúng không làm thì chết, vậy thôi. Chúng sẽ phải mò từng ngõ ngách trong khi chạy trốn khỏi đám undead. Và rồi khi mọi người đã chết thì cũng coi như là săn người thành công phải không nào?”
Cách nói giỡn bợt của hắn không thể nghe nổi, cái ‘vì nhiệm vụ nên ta mới phải làm vậy’ chỉ là cái cớ, sự thật thì hắn cũng chỉ muốn thả quân đoàn của mình làm loạn mà thôi.
Thế nhưng Ryouta cũng chỉ biết nghiến răng. Chỉ cần hắn còn nói là làm việc dưới danh nghĩa của Lain thì anh chỉ có thể im lặng chịu đựng.
“Mà nào, đưa chìa khóa cho tao đi.:
“...Ngài Lain thế nào rồi?’
Rào chắn của Hayabusa là do Lain dựng lên, và trách nhiệm quản lí nó được giao cho Ryouta. Một chiếc chìa khóa là không thể thiếu trong việc điều khiển, nó có thể giải trừ rào chắn, cường hóa nó hay thậm chí có thể chặn phước lành Hiền Giả. Đấy không phải là thứ mà có thể trao đi dễ dàng.
“À, ngài Lain đang bận xử lí chuyện của ngài Santarou. Cũng chẳng ngạc nhiên nếu như ngài ấy xuất hiện ở đây lúc này, dù sao lãnh địa của ngài Santarou cũng chẳng xa chỗ này lắm. Đừng nhìn tao kiểu ‘có mơ mày mới có được nó mà không được ngài Lain cho phép’ nhé, tao đã nói là tao được ngài ấy toàn quyền rồi mà.”
Masayuki không đời nào dám dùng tên của Lain để trêu đùa cả, biết lấy điều đó nên Ryouta lấy chiếc chìa khóa và miễn cưỡng đặt nó lên trước mặt hắn.
“Chết tiệt! Mày có biết tao phải cực khổ thế nào để đưa thị trấn này về lại ban đầu không!?”
Một khi binh đoàn của Masayuki hành động thì đó không đơn thuần là một cuộc săn người nữa; hình ảnh Hayabusa trở thành cát bụi thoáng qua tâm trí anh. Tất cả những gì anh có thể làm bây giờ là cầu mong sao cho Masayuki tìm thấy họ càng sớm càng tốt.
“Đừng có nhìn tao bằng ánh mắt đấy chứ, chẳng phải cũng có mấy thảm cảnh trong game SimCity mày chơi hồi trước sao? Tao khá chắc đại dịch zombie cũng là một trong số đó đấy! Mà này, chẳng phải phần vui nhất bắt đầu khi mày xây dựng lại thành phố sao? Còn nữa, không thể dùng mấy cái cheat gian lận trong game kinh dị sinh tồn phải không nào?”
Đội trưởng đội Tử Binh đập nhẹ vai Ryouta khi bình thản bước ngang qua anh.
“Tao đã chơi bản 2013 lần nào đâu sao tao biết được? Thật...móa nó!”
‘Chắc hết hi vọng cho đô thị mười triệu dân rồi’, Ryouta nghĩ trong khi gục đầu buồn bã.
*****
Một cơ thể mục rữa đang khập khiễng bước đi bên trong con hẻm
Tuy có thể đi ngang qua nó mà không vấn đề gì nhưng Yogiri lại không muốn mạo hiểm.
Cậu sử dụng sức mạnh, khiến cho cái cơ thể đó dừng cử động ngay tức khắc. Rồi với tiếng bụi nó ngã xuống, trở lại trạng thái vốn có của một cơ thể không sự sống.
“Tất nhiên rồi nhỉ, làm sao có chuyện cậu lại không thể giết được zombie nhỉ, haha”
Trông có vẻ Tomochika đã quen với năng lực của Yogiri lúc này.
『Oi, cô trông thoải mái quá nhỉ? Lo để ý xung quanh đi chứ.』
Không hài lòng với vẻ vô tư của cô, Mokomoko nhắc nhở cô nên thận trọng.
“Không phải lỗi của tôi mà là do Tatakou-kun đã xử lí mọi chuyện luôn rồi còn gì. Nhìn xem, thậm chí cả đại dịch zombie giờ trông cũng chẳng tệ thế này.”
“Thì với cái tốc độ rùa bò của lũ này thì cũng chẳng nguy hiểm lắm đâu.”
“Đúng là vậy nhưng chỉ riêng khả năng xử lí chúng ở khoảng cách xa đã là rất tuyệt rồi. Không biết cậu thế nào chứ tớ là không thích phải lại gần bọn chúng đâu.”
Cơ thể vừa ngã xuống ban nãy đã đang trong quá trình phân hủy, khó có thể tin rằng thứ này chỉ vừa di chuyển vài phút trước với dáng vẻ như thế này.
“Bây giờ thật sự chúng ta vẫn chưa biết đi đâu cả. Nếu ra khỏi thị trấn này rồi đi đến thủ đô thì được thôi nhưng nếu đi bộ thì đó là cả một quãng đường dài đấy.”
Yogiri nói trong khi đang di chuyển bên trong con hẻm, sử dụng bóng tối để ẩn nấp.
May mắn thay cuộc tìm kiếm vẫn chưa đi đến đâu cả, người dân thì quá bận đến việc phải xử lí với thảm họa zombie này. Thế nhưng dù cho họ không phải lo về việc bị tóm thì cũng chẳng còn con đường nào để họ thoát khỏi Hayabusa.
“Hmm, đi tàu cũng không được, nhất là trong tình hình thế này.”
Tomochika nói lên suy nghĩ của mình. Trước đó họ đã định thoát khỏi nô lệ của Yuuki bằng đường tàu hỏa đến thủ đô, nhưng tình hình bây giờ đã thay đổi.
“Ừ, tớ không nghĩ là tàu sẽ vẫn còn hoạt động lúc này. Và chúng ta sẽ càng dễ bị bắt hơn ở nơi công cộng như thế.”
“Mà này, tại sao chúng ta lại bị xem như là tội phạm thế này?”
“Thì, chúng ta đã giết một Hiền Giả. Chúng chắc chắn không để yên vụ này đâu.”
Thế nhưng Yogiri vẫn coi lần đó như là tự vệ và không chút hối hận gì về hành động của mình. Mà dù cho cậu có hối hận hay không thì nó cũng chỉ càng làm tăng khả năng họ dính líu đến những vụ hỗn độn mà thôi.
Khi Yogiri vừa nghĩ nên làm gì tiếp theo thì một thông báo mới vang lên
『Đã đến ngày zombie rồi! Vẫn còn sống chứ các công dân yêu quý? Đúng là bọn zombie cũng có chút cơ bắp đấy nhưng với cái cơ thể gần như phân hủy của tụi nó và còn tự rơi ra trên đường đi cùng cái tốc độ siêu chậm chạp thì tụi nó cũng chẳng đáng sợ mấy phải không nào? Sẽ không có chuyện các người sẽ chết vì mấy thứ đó đâu phải không? Hehe, tốt nhất là không đi bởi vì các ngươi đang trong buổi săn người đấy, đã đến lúc để săn người Nhật rồi! Lũ zombie đó sẽ ngừng tấn công một khi ta có được chúng. À mà còn nữa, các ngươi không phải lo gì về việc tụi nó có mấy cái phước lành gian lận đâu, ta đã chặn hết cả rồi. Chẳng phải đây là lúc cho tụi nó thấy những gì tụi nó đáng phải nhận sao? M-à n-è, trong một tiếng nữa chúng ta sẽ đến tiết mục Skeleton! Mấy anh chàng này còn nhanh hơn bọn zombie rất nhiều đấy, và đừng bắt ta phải nói về sức mạnh của chúng! Hãy nhanh lên đi bởi đây là giờ cuối cùng để các ngươi sống sót đấy. Vậy thôi nhé, bái bai.』
Như lần trước, tiếng nói lập tức ngưng với tiếng vỡ.
“Umm…”
『Mhm, giờ chúng ta nên nghiêm túc đi là vừa rồi đấy.』
“Nghe như chỉ có chúng ta thực sự bị bắt ở trong này vậy.”
Yogiri và Tomochika đã thấy vài người nhật khác ở trong thành phố này, nhưng họ đều khác so với bình thường và lược bớt ra thì chỉ có vài người là ở độ tuổi khoảng 17.
Không như ban nãy, họ giờ đây sẽ phải cảnh giác xung quanh, nhưng trước khi Yogiri kịp nói lên suy nghĩ đó với Tomochika thì đã quá muộn.
“Tôi thấy chúng rồi! Hai tên người Nhật đang ở đây này!”
Một đám đàn ông vũ trang xuất hiện xung quanh con hẻm.
Tất cả họ đều dính đầy máu, nhưng dựa nào tình trạng của họ thì không biết đó là của họ hay của ai khác: đôi mắt họ đỏ ngầu và bầu không khí xung quanh cũng tàn bạo không kém.
Yogiri đã cố tránh khung cảnh thế này, nhưng chỉ tiếc là đời không như mơ. Với luồng sát ý mạnh mẽ thế này thì không cần dùng đến sức mạnh của mình Yogiri cũng biết họ định làm gì.
“Chết đi.”
Yogiri dùng sức mạnh và hàng người trước cậu ngã xuống từng người một. Thế nhưng có vẻ sự hiện diện của cậu đã khiến càng nhiều người tập trung đến đây, nhìn vào những khuôn mặt mới xuất hiện cậu có thể đoán vậy.
“Bộ chúng thực sự nghĩ tớ không dám giết người dân à? Nghe nản thật đấy.”
Dù cậu đã ra tay với những người trước mặt, nhưng tất cả bọn họ đều vẫn tỉnh táo nhất trí tấn công cậu và Tomochika, Yogiri không cảm thấy vấn đề gì khi phải giết một người-đáng-lẽ-tấn-công cả. Và với những người vô tội khác thì cậu cố hạn chế không giết họ.
Và cứ như vậy, Yogiri bắt đầu bực mình về kẻ chịu trách nhiệm cho việc này.