Trans: Zard
------------
Ngay khi trở về phòng Tomochika lập tức gói ghém hành lí của mình. Đồ đạc của cô không nhiều, vừa đủ để chứa hết trong chiếc balo nên không mất nhiều thời gian để cô xong việc.
『Chúng ta có thể nói chuyện một chút không?』
Khi Tomochika vừa định rời khỏi phòng thì linh hồn hộ vệ của cô, Mokomoko lên tiếng.
“Chuyện gì? Tôi đang vội, không thể để Takatou-kun chờ được.”
Yogiri gần như chẳng cần tốn nhiều thời gian lắm và họ sẽ gặp nhau tại lối vào một khi đã sẵn sàng.
『Đừng lo về chuyện đó, cứ bảo cậu trai là cô cần thêm thời gian vì là con gái và tôi đảm bảo cậu ta sẽ không hỏi gì thêm đâu. Nó không mất nhiều thời gian lắm đâu.』
“Được rồi.”
Nếu như Mokomoko bỗng muốn nói chuyện trong khoảng thời gian cấp bách thế này thì hẳn đó phải là chuyện quan trọng, thế nên Tomochika đồng ý và ngồi xuống giường.
『Chúng ta không biết họ đang theo đuổi việc gì, nhưng lần này thực sự đã có người để ý đến cô. Đúng là cậu trai có khả năng nhìn thấy sát ý nhưng đó cũng là một điểm yếu nếu như nó không nhắm vào cậu ta. Có thể nói tôi cảm nhận nguy hiểm của cô còn tốt hơn cả cậu trai nữa đấy.』
“Ừm, tôi cũng biết chỉ vì Takatou-kun an toàn khỏi nguy hiểm cũng không có nghĩa là tôi sẽ như vậy.”
『Còn một vấn đề khác nữa là không có gì đảm bảo hai người sẽ luôn ở cạnh nhau. Cái mà tôi đang muốn nói ở đây là cô cần có khả năng tự chống chọi lại thế giới này một mình.』
“Ừ thì đúng nhưng tôi lại không có gì để được như cô nói cả, phải chứ?”
Tomochika không sở hữu bất cứ năng lực nào từ hệ thống thế giới này hay khả năng đặc biệt như Yogiri. Đẳng cấp sức mạnh đó không phải là thứ mà một con người bình thường có thể nhận được chỉ bằng luyện tập.
『Tôi cũng đã nhắc đến chuyện này từ trước rồi, nhưng thật vậy, không có cách nào để cô có thể mạnh lên ngay tức khắc được. Thế nên trong thời gian này cô sẽ phải tự thân mà vận động.』
“Dù cô có nói vậy đi chăng nữa thì...tôi đã đủ mạnh cho việc đó chưa?”
Tomochika khá quen với những kĩ thuật chiến đấu nhờ vào việc gia đình cô có mối liên hệ mật thiết với chúng, nhưng cô cũng chỉ mới luyện tập chúng với người nhà. Nhật Bản ngày nay không có nhiều cơ hội để cô có thể thử chiêu thế nên cô cũng chẳng biết mình mạnh yếu ra sao.
『Cô có thể dễ dàng hạ gục một tên chỉ biết dùng sức mạnh, thậm chí dù hắn có quơ dao loạn xạ cũng chẳng vấn đề gì. Còn nếu như phải đối đầu với những bậc thầy chiến đấu thì tôi muốn cô có thể câu chút thời gian và tìm đường thoát.』
“Nó...nghe tuyệt đấy.”
『Trong thế giới của cô, ừ, đồng ý. Thế nhưng kĩ thuật nhà Dannoura sẽ không làm được gì mấy với hệ thống thế giới này và kĩ năng và nhiều thứ nữa.』
“Được rồi, thế tôi nên làm gì bây giờ? Cô nói chuyện này là vì cô biết cách thay đổi nó đúng không?”
『Chúng ta sẽ giải ấn cho cô』
“Tự dưng nghe nó ảo ảo sao ấy!...N-nhưng được đấy, tiếp tục đi.”
Cô chần chừ trong một lúc nhưng rồi nỗi tò mò của cô đã chiến thắng cảm giác bị trêu chọc. Nếu thực sự có khả năng bí mật nào đó đang ngủ say trong cô, cô có thể sẽ không còn vô dụng nữa.
“Thế, chuyện gì sẽ xảy ra khi tôi được giải ấn? Liệu tôi có nhận được sức mạnh gì không? Nếu là tôi ngày xưa thì tôi sẽ cảm thấy điều này như một trò đùa, nhưng sau khi thấy sức mạnh của Takatou-kun thì tôi nghĩ cô hẳn đang nói thật.’
『Mhmm, tự dưng phải đập tan hi vọng của cô tôi thấy tệ ghê cơ chứ. Nhưng cô sẽ không thức tỉnh cái gì đâu, chỉ là tâm trí cô sẽ không chần chừ khi phải giết người nữa thôi.』
“Chỉ vậy thôi à!?”
Sự nhẫn tâm khi giết người cũng được xem như là một loại sức mạnh, nhưng cái mà Tomochika hình dung lại cao hơn cái này cơ, thế nên nỗi thất vọng của cô cũng tỉ lệ thuận với độ cao đó.
『Đừng có mà “chỉ vậy thôi á?', khả năng không nhân nhượng tấn công người khác đã rất mạnh rồi đấy. Một người bình thường dù có cố đến mấy cũng chẳng được như thế đâu. Một phần trong họ luôn khiến cho mọi đòn tấn công trượt khỏi chỗ hiểm.』
“Đó chẳng phải chỉ là do thần kinh phản kháng thôi sao? Thế cái phong ấn để làm gì cơ chứ?”
『Cô đã nghe về những huyết thống tsukimono rồi phải không? Nhà Dannoura cũng tương tự vậy: Hậu duệ của họ đều được sinh ra với một linh hồn chiến sĩ. Cô cũng vậy đấy.』
(Lineage tsukimono là chỉ những dòng dõi giàu có nhờ có tổ tiên phù hộ., dạng vậy :V)
“Tôi bắt đầu mất hứng rồi đấy.”
Cả câu chuyện có vẻ hơi khó tin với Tomochika. Quả đúng là gia tộc cô có truyền thống lâu đời về võ thuật nhưng ai lại nghĩ rằng nó ảo đến chừng này cơ chứ…
『Bộ cô có thể nói vậy sau khi xé toạc mắt bố mình ra hồi năm mười tuổi à? Nếu cô hỏi tôi thì tôi phải thừa nhận điều đó càng chứng tỏ cô hứa hẹn hơn cả chị cô đấy.』
“Tôi chắc rằng mắt bố tôi không bị sao cả!”
『Erm, à thì, cô biết đấy, ông ta sở hữu mắt tạo tác từ lâu rồi..』
“Đó chắc chắn là nói xạo! Cô đang cố chống chế đúng không hả?”
『Mhm, tôi cứ nghĩ làm vậy sẽ khiến cô trở nên phù hợp với câu chuyện 'con thú dữ bên trong mình' chứ, có vẻ không được rồi.』
“Bộ có người thèm quan tâm đến câu chuyện đó à!?”
『Mà được rồi, tóm lại là thay vì cứ dựa dẫm vào vũ khí hay kĩ năng, cô hãy cứ cố gắng điều khiển sức mạnh bẩm sinh của mình, như vậy là cách tốt nhất rồi đấy.』
“Được rồi, thế làm sao để giải ấn?”
Trở nên tàn bạo hơn không phải là thứ mà Tomochika muốn, nhưng giờ vã lắm rồi, có còn hơn không.
『Phong ấn dựa trên một câu lệnh. Để giải nó cô cần một câu thần chú.』
Và câu chú đó là:
Tam giới cuồng nhân cuồng bất tri
Tứ sinh manh giả manh bất thức
Bao kiếp được sinh trong u tối
Bấy kiếp chết trong cõi u minh
“Đây chẳng phải là thứ mà người ta gọi là chuunibyou à?”
『Đấy là một đoạn trong Hizou Kuron của Không Hải đấy được chưa? Diễn ra rất nhiều trong giới võ thuật, phải niệm vài câu chú cổ truyền. Mà thôi, cứ đọc lại nó đi.』
“Nó khá dài đấy, trông chả dễ dùng trong mấy trường hợp khẩn cấp chút nào...Thôi chết, Tatakou-kun đợi chúng ta nãy giờ rồi đấy!”
Tomochika lẩm bẩm câu chú trong khi đứng dậy. Trông cô như chẳng thay đổi gì sau khi đọc cả nhưng có lẽ thế là tốt nhất
Cô rời khỏi phòng và đi đến chỗ hẹn với Yogiri.
*****
Yogiri và Tomochika, cùng với tất cả tư trang vật dụng của mình, đã cùng nhau bỏ trốn về lối thoát hiểm. Lúc này họ đều đã đồng ý ở lại khách sạn là quá nguy hiểm nên phải rời hỏi đây ngay lập tức, còn việc bỏ trốn đến đâu thì họ vẫn chưa biết.
『Tôi biết cầu thang thoát hiểm an toàn hơn thang máy, nhưng chẳng phải kẻ thù sẽ phát hiện ra chúng ta sao? Hay là nhảy ra khỏi cửa sổ đi, tôi chắc không ai thấy đâu』
“Đây là tầng năm đó má!?”
Ý kiến của Mokomoko có hơi quá vô lí với Tomochika.
『Tôi nhớ có ông nào đó ở thế giới mình cũng nhảy xuống từ độ cao này mà có sao đâu.』
“Bộ ổng có còn là con người không vậy?”
“Hẳn phải có thứ gì đó như đường trượt khẩn cấp ở đây, nhưng chúng ta không có thời gian để mà tìm đâu. Hơn nữa cách kia cũng quá nổi bật, không hợp với việc lẩn trốn đâu.”
“Ừ, thang bộ là được rồi.”
Khách sạn được xây theo hình chữ L. Ngay bên phải phòng họ là chiếc thang máy và góc cua ở bên trái. Sau khi đi tới chỗ góc cua đó và qua khỏi cổng là một cầu thang bộ.
Hai người họ đến chỗ cổng và để ý đến nhất cử nhất động xung quanh, nhờ vậy mà họ phát hiện ra tiếng bước chân đang đến gần.
Một người xuất hiện ở góc cua và chắn trước mặt họ.
“Ara ara, xem chúng ta có gì này?”
Người phụ nữ nói cùng nụ cười dịu dàng, khoác lên người một chiếc váy trắng phất phơ và đang mang theo một cây trượng quá mức lòe loẹt. Yogiri vẫn chưa cảm thấy sát ý nào từ cô nhưng xuất hiện đúng lúc thế này thì hẳn phải có liên quan đến người đang nhắm vào họ. Không quan tâm kính ngữ, Yogiri hỏi cô ngay lập tức.
“Thế cô là ai?”
“Chỉ là một vệ sĩ qua đường...Ấy nhầm, Lisa của đội vệ sĩ của Yuuki-kun, đừng để vẻ ngoài của ta đánh lừa nhé cậu bé, ta thực ra là trưởng nhóm đấy.”
Người phụ nữ kia trả lời với vẻ điềm đạm. Thế ra cô ta thực sự là người của Yuuki-- không phải là người mà Yogiri lẫn Tomochika đã từng gặp trước đây.
“Thế cô đến đây làm gì?”
Cô ta trả lời họ ngay tức khắc, dù đó chỉ vỏn vẹn hai từ: Ngục băng. Lập tức họ bị bao quanh, bị cô lập bởi những-- trụ băng mỏng cả bốn phía tạo nên một chiếc lồng.
“Yuuki-kun đã ra lệnh cho ta mang cô bé Tomochika kia về cho cậu ấy, hãy cứ ngoan ngoãn và mọi chuyện s---”
Yogiri đá thanh băng, nó liền vỡ tan để lại một lỗ trống vừa đủ cho một người chui qua.
“Huh? Nó dễ gãy vậy sao?”
Tomochika vô ý chạm vào trụ băng và lập tức thụt tay lại và hét lên như thể chỗ ấy vừa bị đập đầu vào tường.
“Lạnh quá! Cậu đã làm gì vậy!? Nó siêu cứng nữa chứ!”
“Tớ chỉ giết đống băng mà tớ đá thôi, có vẻ như thành công rồi nhỉ.”
Thì ra sức mạnh của Yogiri cũng hoạt động được trên phép thuật.
“Ý cậu giết băng là sao hả!? Bộ lại triết học nữa à!?”
Tomochika, dẫu sốc nhưng cũng phải đi theo Yogiri ra khỏi lồng.
Lisa chỉ có biết ngây người nhìn họ, việc họ thoát được không nằm trong tính toán của cô.
Yogiri giờ đây đã biết cô là sát thủ do Yuuki gửi đến nên việc giết cô là dĩ nhiên, nhưng làm vậy thì họ sẽ lại đâm vào đường cụt một lần nữa.
“Chuyện gì vừa xảy ra thế!?”
Lisa hoảng hốt hét lên trong lúc chĩa gậy vào Yogiri và Tomochika. Đỉnh đầu cây gậy bắt đầu phát sáng và tạo nên một trụ băng khổng lồ lơ lửng trên không. Cô gần như định ném nó nào họ, mũi nhọn cùng với khối lượng của cột băng sẽ dễ dàng biến họ thành đống thịt vụn.
Yogiri đang lo đến việc không biết phải tra khảo cô thế nào và đã không để ý đến thời gian. Câu chú đã được hoàn thành và giờ dù cậu có giết cô pháp sư đó đi chăng nữa thì khả năng cao cục băng đó vẫn phóng tới họ. Với suy nghĩ vậy Yogiri sử dụng năng lực của mình không phải lên cô pháp sư mà là trụ băng.
Không chút chậm trễ, nó bắt đầu nứt ra, vỡ vụn và tan biến trước khi kịp chạm đất.
“Hii-!”
Lisa rít lên sợ hãi trong khi chậm rãi lùi lại.
Cô đã tấn công họ trước nên giờ sẽ chẳng mấy ai nói gì nếu như Yogiri giết cô, nhưng cậu lại để mắt tới cây trượng trên tay cô. Nó trông khá lộ liễu nhưng có lẽ nó cần thiết để thi triển ma thuật. Thế nên thay vì giết cô cậu lại xử cây trượng của cô trước.
Cậu dùng năng lực và tách, cây trượng nứt ra thành đôi, mất hết ánh sáng và vỡ vụn, viên pha lê có tác dụng làm đẹp rơi xuống đất.
Chứng kiến cảnh đó, Lisa ngã khụy xuống, đôi mắt cô đầy vẻ sợ hãi. Dù đã quá muộn nhưng cô cuối cùng cũng nhận ra kẻ trước mặt cô vượt xa những gì cô đã đối đầu.
“Cô có xài được ma thuật nếu không có gậy không?”
“Kh-không, tôi không thể.”
Cô lập tức trả lời-- một lựa chọn đúng đắn ngay lúc này bởi Yogiri đã định giết cô nếu như cô còn ngoan cố.