Trans: Zard
Tình hình của một số bạn trong những ngày qua:
-Ngày 1: *Bủm...bủm...*, nước mát vler, ồ, có cái lá gì đang trôi nè
-Ngày 2: Kiến thức ko tự sinh ra hay mất đi mà chỉ chuyển từ tai này sang tai khác
Ca + Fe ->CaFe
Học sinh khi thi có 4 cái tay, 6 con mắt và 0 bộ não
Ngày 3; Đây là ai? Ta là đâu? Chỗ này là chỗ nào thế này?
Và một thông báo khác là em gái trans đã đậu vào lớp 10 rồi, thế nên....bom!! :))
----------------
Hai ngày đã trôi qua từ khi họ đến khách sạn.
Yogiri dành cả ngày để ngủ trong khi Tomochika thì sống khép kín trong phòng, thật là hai ngày bình yên.
Căn phòng khách sạn luôn ở trong một nhiệt độ thoải mái, ánh sáng có thể tùy ý điều chỉnh và thậm chí thức ăn cũng phục vụ đến tận phòng chỉ bằng một cú gọi.
Mặc khác, khi cả Hayabusa đều được trang bị một mạng lưới di động riêng, việc liên lạc đến thành phố khác là bất khả thi. Thế giới này vẫn chưa phát minh ra sóng vô tuyến.
Hơn nữa, nhà tắm ở đây có bồn cầu xả nước, ống nước ở đây không bị rỉ và thậm chí còn có cả giấy vệ sinh. Tự nhốt mình trong căn phòng thế này trong một thời gian sẽ có thể khiến cô quên mất rằng mình đang ở thế giới khác.
“Không biết mình sống thế này được bao lâu đây”
Tomochika độc thoại một mình trong khi hướng tầm mắt ra bên ngoài.
Phòng của cô tuy nằm tận tầng 5, nhưng bởi các tòa nhà cao tầng khác mà đã chắn hầu hết không gian bên ngoài phòng. Dù cho có thoải mái tiện nghi đến mấy, dành cả ngày trong phòng kín thế này thì cũng có hơi chán một chút.
『Cho đến khi cậu trai đó dậy, chắc vậy.』
Mokomoko, bóng ma đang lơ lửng cạnh cô trả lời.
“Cô có thể kiểm tra xem cậu ấy đã dậy chưa được không? Cô đi xuyên tường được mà đúng không?”
『Tất nhiên là được rồi, có gì khó đâu chứ. Nhưng miễn nhé, ở đó đáng sợ lắm.』
“Cô chỉ cần ngó qua một chút thôi mà cũng sợ à?”
『Dĩ nhiên, nhất là khi ngủ ấy, cậu ta cực kì đáng sợ luôn đấy. Có điên tôi mới dám tự tiện đi sang phòng cậu ta, ai biết chuyện gì sẽ xảy ra cơ chứ.』
“Đâu phải tôi kêu cô gọi cậu ấy dậy đâu.”
『TIn tôi đi, tốt nhất là nên chờ cậu trai tự dậy. Người ta hay bảo rằng hãy để con chó ngủ yên, đừng đánh thức đứa trẻ sắp ngủ mà.』
“Nhưng giờ đâu có gì làm ngoài việc chờ cậu ấy dậy đâu.”
Họ đến thành phố này là để gặp lại những người bạn cùng lớp của họ, và vì thế họ không còn việc gì khác để cô giết thời gian trong lúc chờ.
『Oh? Thế cô định làm gì với cậu ấy khi chỉ có hai người trong phòng một mình thôi à?』
Mokomoko bay lại gần cùng một nụ cười dần trở nên thiếu đạo đức, và Tomochika đỏ mặt trả lời
“C-cô đang nói gì vậy hả! L-làm sao bọn tôi làm...ca-cái đó được!”
『Tôi mới là người nên hỏi cô đang nói gì đấy, chẳng phải cô nên chủ động tiến tới sao, chờ lâu quá là coi chừng cậu trai chia tay với cô luôn bây giờ.』
“Chia tay cái gì cơ chứ, bọn tôi đâu có hẹn hò đâu…”
Ngay cả Tomochika cũng không biết phải giải thích sao về mối quan hệ hiện giờ của họ.
『May là cậu ta đã có hứng thú với ngực của cô rồi đấy. Để bắt đầu thì, để cậu trai sờ mó và la liếm một chút nhé.』
“Dừng lại đi đồ ngốc!”
『Hm? Chẳng phải quyến rũ cậu trai bằng cơ thể mình là cách đơn giản nhất sao? Như vậy thì cậu ta sẽ có thêm động lực để bảo vệ cô đúng không nào?』
“Không không không, không phải là tôi đang cố để khiến cậu ấy bảo vệ tôi. Chắc chắn phải có cách nào đó khác mà tôi có thể giúp được...chắc vậy.”
『Tin tôi đây, có một cách cực kì đơn giản luôn đấy.』
“Tôi mừng là tôi không thể nhìn thấy suy nghĩ của cô được!”
『Tại sao cô phải cứ làm khổ mình thế? Nói cho cô biết, tôi ngày trước đã từng dành rất nhiều thời gian lẻn vào giường của người khác để tìm kiếm những dòng máu mạnh mẽ cho gia tộc mình đấy』
“Chẳng phải cô hơi bị ngược đời sao! Giờ tôi thấy thương cho tổ tiên mình rồi đấy!”
Tomochika không thể làm gì ngoài cảm thấy tiếc thương cho toàn thể cánh đàn ông trong dòng họ mình.
Bị một người phụ nữ đầy đặn như Mokomoko lẻn vào phòng và bị *** **** hẳn phải rất đáng sợ.
『Nếu đây là lần đầu của cô thì đừng lo. Khổ trước sướng sau, tôi sẽ luôn bên cạnh cô mà.』
“Giờ tôi ước gì mình có được chức nghiệp “Làm cách nào để trừ khử linh hồn hộ vệ của mình” ở thế giới này đấy!”
Một hình ảnh gì đó xuất hiện trong đầu Tomochika nhưng cô nhanh chóng gạt nó đi.
『Cô chắc chắn sẽ cần đến sự trợ giúp của tôi khi hai người ở một mình đấy.』
“Bộ bảo cô để tôi yên khó lắm à!?”
『Làm sao một linh hồn hộ vệ như tôi sẽ bỏ rơi cô trong những phút bốc đồng thế này cơ chứ?』
Tomochika càng ngày càng thấy cuộc nói chuyện chẳng đi đến đâu cả và đứng đập đầu vào cửa sổ thở dài.
“Haizz, ở yên một chỗ hoài cũng không tốt lắm, tôi nghĩ mình sẽ đi dạo một chút vậy...ủa mà, cái gì kia?”
Thứ gì đó vừa xuất hiện bên ngoài
Con đường chính bên dưới cửa sổ phòng Tomochika đột nhiên trở nên ồn ào và tất cả các xe ngựa lập tức lách sang hai bên.
In ỏi và dữ dội, người đi bộ bên dưới hỗn loạn chạy sang hai bên đường chật cứng. Tất cả đều quay đầu nhìn về hướng mà họ đang né sang, và khi Tomochika nhìn qua, cô bỗng thấy một số phương tiện đang phóng ào ào trên đường.
“Huh? Kia là xe tải ư?”
Ba cỗ xe khổng lồ đang chạy dưới con đường mà không quan tâm gì đến những chiếc xe ngựa vẫn đang ở giữa đường, vài chiếc bị thổi bay như thể dính phải trận lở tuyết và đâm sầm vào những tòa nhà trên đường. Vài người dân không kịp chạy thoát đã bị ép chặt giữa những chiếc xe và bức tường.
『Chúng cứ như mấy chiếc xe bọc thép chuyên chở quân đội vậy』
Ba chiếc xe chạy ngang qua tòa khách sạn và tạo nên âm thanh lớn đến nỗi như sắp làm ô nhiễm tiếng ồn. Tomochika không biết bên trong mấy chiếc xe đó là gì nhưng dựa vào hình dáng cứng cáp và thứ gì đó cứng cáp mang hình dáng quân đội thì hẳn không phải là thứ tốt đẹp gì.
『Cái đó… mệt rồi đây. Đầy mùi chết chóc.』
“Không cần nói cũng biết.”
Không chút cảnh bảo, cả con đường trở thành một địa ngục sống
Những chiếc xe bọc giáp ấy mang cái chết đến cho mọi nơi chúng đi qua trên con đường của mình
『Dù là gì đi nữa, thứ bên trong chúng càng biến mùi chết chóc của mấy chiếc xe đó thêm nực cười.』
“Có chuyện gì với cái thế giới này vậy! Nó quá bất thường, con người ta cứ chết như không vậy!”
Cô chỉ biết rằng thế giới này đơn giản nguy hiểm nhiều hơn thế giới cũ của cô, nhưng thế này thì quá lắm rồi. Cứ như hồi lúc ở chỗ tàu vậy, tính mạng con người chẳng là gì cả.
『Việc này hẳn phải liên quan đến bọn Hiền Giả. Dù cho xe bọc giáp không phổ biến ở đây, nhưng chắc chắn người đã đưa chúng tới có liên quan đến thế giới của chúng ta.』
Tomochika kéo rèm cửa lại và ngồi bịch xuống giường
Càng tiếp tục nhìn thêm cảnh đó chẳng làm tình hình tốt lên chút nào cả, nó chỉ khiến cô thêm sầu thôi.
『Ah, chẳng phải cô nói muốn ra ngoài sao?』
“Cảm ơn nhưng thôi, tôi ổn. Ahh, căn phòng này tiện lợi thật đấy, tôi đã nói mình có thể sống ở đây suốt đời rồi đúng không?”
Sau khi phải chứng kiến cảnh tượng kinh hãi đó thì cảm giác muốn ra ngoài của cô cũng tiêu tan.
『Đó cũng là một hành động khôn ngoan đấy, mà kệ đi.』
Cách nói của Mokomoko không có vẻ gì là đồng ý với Tomochika.
“Hả? Cô đang cố làm phiền cuộc sống khép kín của tôi ư?”
『Tôi mong cô nhận ra rằng cô không thể sống thế này mãi được』
“Không không không không, chúng ta đang sống trong một thế giới rất chi là tàn nhẫn đấy biết không!? Cái kiểu tàn bạo gì khi chỉ mới ra ngoài thôi đã bị xe tải cán chết?”
『Ah, thế cô dám khẳng định mấy chiếc xe đó không đâm vào đây không?』
“Tôi không muốn phải nghĩ đến cảnh đó đâu….”
『Mà, nó cũng chỉ là ví dụ mà thôi, mà biết đâu có người thực sự đang hăm he xử cô một khi cô vừa mở cửa.』
“Hả, cái gì!? Tại sao? Chúng ta đã làm gì à?”
『Rất nhiều là đằng khác. Đi lòng vòng giết bạn cùng lớp, cướp, hiền giả, cướp tàu, quái vật, rồng,... cả đống thế này mà không có ai nhắm vào cô thì cũng hơi bị lạ đấy.』
Mokomoko trả lời, giọng cô có chút khó chịu.
Tomochika hầu như không thể tự chống lại kẻ thù nhắm vào cô được, nhưng không đời nào sẽ có người để tâm đến mấy chuyện đó và đi mai phục cô bên ngoài cả.
“Cô biết đó là ai không?”
『Tôi có thể nói đó là đàn ông hay đàn bà bên ngoài cửa, nhưng cụ thể là ai thì không.』
“Cô thấy được người ta nhưng lại không biết là ai à?”
『Đường nhiên, với tư cách là một linh hồn hộ vệ của cô tôi khá là nhạy cảm với sát ý nhắm vào cô đấy. Tôi không biết rõ được như cậu trai nhưng tôi có thể phát hiện kẻ nào sẽ tấn công bất cứ lúc nào. Tôi đang nghĩ rằng có nên hành động nếu như chỉ bị theo dõi, nhưng có vẻ như tên đó hết kiên nhẫn rồi. Hắn sẽ tới đây nhanh thôi.』
“Tôi nên làm gì nếu như nó thực sự xảy ra đây!? À! Tôi sẽ gọi Tatakou-kun dậy!”
Khả năng cao cô sẽ bị tấn công nếu như cô rời khỏi phòng đánh thức cậu ấy, và nếu như đối phương không vô hình bởi ma thuật hay tạo tác gì đó thì Tomochika vẫn có thể chống cự lại một chút. Thế nhưng tốt nhất là cô nên để Yogiri xử lí việc này.
Cô liền chụp lấy điện thoại và gọi sang phòng kế bên.
“Alo?”
“Nhanh quá đấy, cậu dậy rồi à!”
“Mới dậy thôi. Có gì đó bên ngoài khá ồn làm tớ không ngủ được.”
Tomochika nhanh chóng tóm tắt mọi chuyện lại cho cậu
“Rồi tới hiểu. Được rồi, chờ đó tớ qua liền.”
“Erm, tớ biết tớ là người gọi cậu sang bên đây, nhưng cậu có chắc là an toàn không?”
“Nếu chúng không thấy ta thì ổn cả thôi.”
Không có vẻ gì là cậu đã có kế hoạch, nhưng chỉ nghe vậy cũng khiến Tomochika nhẹ nhõm