Trans: Zard
Đm bảo trì nữa rồi :VV
--------------
Cách đoàn tàu bốn kilomet về phía nam
Sau hơn ba tiếng đồng hồ men theo đường ray, cuối cùng họ cũng đã đến được ga Hayabusa.
Tốc độ này phải nói là khá chậm so với hai học sinh trung học, và nguyên nhân của việc đó là thể lực của Yogiri.
“Đó thấy chưa? Đã bảo là nhờ con robot đó chở đi cho mà không nghe.”
Tomochika cúi đầu nhìn xuống Yogiri, người đang nằm dài thở lên thở xuống dưới một cái cây lớn. Cả hai người họ đều đeo trên người hai cái balo đầy nhóc nên lẽ ra họ đều phải mệt như nhau, nhưng Tomochika lại trông chả có vẻ gì là mệt mỏi cả.
“Tớ không nghĩ chúng ta nên thu hút thêm sự chú ý nữa đâu. Tưởng tượng xem chuyện gì sẽ xảy ra nếu như có người thấy ta đang bay xem.”
Người máy đó hay còn được gọi là Kẻ Xâm Lược, chỉ cái tên thôi cũng đủ hiểu rằng nó được coi như là kẻ thù của thế giới này rồi. Yogiri không muốn vậy chỉ vì cậu đồng hành cùng nó mà bị coi là kẻ thù theo.
“Tớ không hiểu sao robot lại bị ghét thế nhỉ. Mà nữa, tại sao thể lực cậu lại yếu vậy Takatou-kun? Lúc cậu đè tớ xuống trông mạnh mẽ lắm cơ mà.”
Tomochika hỏi Yogiri bằng giọng hơi chút mỉa mai.
“Tớ có tập thể dục nên cũng có gì đó là cơ bắp, nhưng mà ừ, tớ yếu lắm.”
Khi họ mới bắt đầu cuộc hành trình thì Yogiri là người hăng hái nhất đòi đi đầu, rồi sau đó cậu đi chậm dần rồi cuối cùng là còn đi nổi nữa và đòi nghỉ. Thanh kiếm hồi đầu cậu mua giờ đây đang nằm lăn lóc đâu đó trên đường tàu vì quá nặng. Với cậu thì thanh kiếm đó hoàn toàn vô dụng, và thậm chí cái ý nghĩa biết đâu nó sẽ giúp ích trong tương lai cũng chẳng thể thay đổi quan điểm của cậu.
“Cậu nên rèn luyện thêm đi. Ai biết được thứ gì đang đợi chúng ta ở thế giới này cơ chứ.”
Nói đoạn Tomochika ngồi xuống cạnh Yogiri.
Cô cũng không mang theo vũ khí. Cái duy nhất cô mua ở Kuenza đã bị bỏ lại trên tàu; một phần cũng vì mang theo nó cũng rất bất tiện, và cô cũng đã có một món vũ khi mới tuyệt hơn, mạnh hơn cây cung cũ của cô, nó hiện đang ẩn đâu đó trên bộ đồ của cô.
Thứ vũ khí mới vốn là một bộ phận bên trong của con robot, một kim loại có khả năng thay đổi hình dạng của mình. Con robot đã sử dụng nó như cơ bắp của mình.
So với chất liệu cấu tạo nên bộ giáp của con robot thì nó khá mềm, nhưng khi biến thành vũ khí thì nó có thể trở nên cứng hơn bất kì kim loại nào khác.
“Lẽ ra chúng ta nên hỏi nó có thứ gì dạng như phương tiện đi lại không, chẳng phải chúng ta đang vội sao?.”
『Mhm, tôi đồng ý. Nếu cậu tham lam thêm một chút thì ta đã có thể kiếm được nhiều đồ hơn từ nó rồi.』
Tomochika hỏi và Mokomoko chen vào
“Sẽ rất nguy hiểm khi làm vậy, quá nhiều bọ đang theo dõi chúng ta. Chẳng phải tớ đã nói là tớ có thể cảm nhận được nguy hiểm và sự sống xung quanh mình sao?”
“Cậu nói cũng đúng. Cậu cứ như Morihei Ueshiba vậy?”
“Ai?”
“Ông ấy là một bậc thầy Akido huyền thoại, tương truyền rằng ông có thể né được đạn, thậm chí là cả đường đạn sẽ xuất hiện trước khi nó kịp bắn nữa kìa.” (Zard: Nghe như Kirito :VV)
“Chắc cũng dạng vậy đấy. Dù trong trường hợp của tớ là màn đêm cơ. Cả khu vực quanh tàu bỗng nhiên tối xầm lại và ngày càng đặc hơn. Giống như 30 phần trăm rủi ro thiên tai vậy.”
“Hmm, [30 phần trăm] chả nói lên điều gì cả, nó có giống dự báo thời tiết không?”
“Gần như vậy. Nơi này chỉ khoảng một phần trăm nên nó khá là an toàn.”
“Cách cậu nói như đang bảo rằng chúng ta cuối cùng cũng thoát khỏi chỗ nguy hiểm và đang ngồi tận hưởng bình yên vậy, mà rốt cục thì cậu cũng chỉ là muốn nghỉ ngơi thôi đúng không?”
“Này, ngồi nghỉ thì có sao đâu cơ chứ. Chúng ta đã đi lâu lắm rồi đấy.”
Hayabusa, một nhà ga nằm giữa một khu rừng cổ và một hẻm núi.
Họ được kể rằng thị trấn mà họ đang đến là một nơi ấm cúng và thưa thớt, nhưng nhìn cái thành phố khổng lồ trước mặt họ thì không hiểu nó thưa thớt chỗ nào.
"Chỗ này hình như không có tường nhỉ."
"Cái đó khá là bất tiện cho một thành phố với đông tàu ra vào đấy."
Yogiri trả lời trong khi quan sát tất cả đường ray xung quanh thành phố. Chỉ dựa vào mạng lưới phương tiện dày đặc thế thôi cũng đủ biết Hayabusa phát triển thế nào.
"Vậy là họ không cần phải lo về kẻ thù à?"
"Tớ cũng không biết. Cậu có thể thấy thế giới này tràn ngập ma thú luôn lởn vởn xung quanh, và nơi này có vẻ như được Hiền Giả bảo vệ."
"Nhưng chúng ta đâu có gặp con nào trên đường đến đây đâu?"
"Vì tớ đã dọn sạch tụi nó rồi."
"...Huh?"
Tomochika đang cố hiểu điều mà cậu vừa nói.
"Một đàn quái thú và cướp đã nhắm vào chúng ta."
"Giờ cậu mới chịu nói à! Tớ thấy mình thật ngốc khi mà cứ nghĩ đường đến đây sao mà yên bình vậy cơ chứ!"
Bọn họ gần như đã bị phát hiện khi vừa bước chân vào khu rừng cổ.
Bọn quái vật thì đã đánh hơi được mùi bọn họ còn bọn tội phạm hầu hết là lũ cướp tàu quanh khu vực đó.
"Không có gì to tát đâu mà."
"Tớ bắt đầu tự hỏi là mình có cần phải mang theo vũ khí không đây..."
『Mhm. Tôi đã cài cho cô vài hình dạng phòng nguy cấp, nhưng giờ tôi nghĩ nó cũng chả cần thiết nữa..』
Đột nhiên một thanh kiếm xuất hiện trên tay Tomochika. Thứ kim loại kì lạ đang ẩn mình trong bộ đồng phục của cô đã di chuyển lên tay cô và trở thành một thanh kiếm, việc đó xảy ra nhanh đến mức nó cứ như nó vừa được triệu hồi vậy.
"Mà còn nữa! Mokomoko-san, cô thực sự đến từ thời Heian à!? Thế bất nào cô lại có thể điều khiển một món vũ khí viễn tưởng dễ dàng đến vậy hả!?"
『Dù có ném vào địa ngục đi chăng nữa, nhà Dannoura sẽ vẫn sống sót và sẽ tiếp tục phát triển! Tôi đã nghiên cứu rất kĩ về tác chiến điện tử đấy, cô không biết à?』
"Tất nhiên là không! Đó thậm chí còn không phải là thứ mà một con ma nên làm nữa đấy!"
"Dù gì cũng cảm ơn cô vì điều đó. Mokomoko-san, cô có thể giúp tôi điều tra ‘hệ thống’ thực sự là gì không?"
『Về chuyện đó à? Tôi đã sử dụng một triệu xu từ con robot đó để mua lại bản quyền của một trong những phần mềm trung gian dùng trong Chiến Ca. Phần mềm của Chiến Ca được tạo nên từ một mã nguồn mở nên tôi có thể làm gì đó để đảo ngược nó, nhưng họ đã thay đổi rất nhiều bên trong, tôi phải tìm ra cách để biết được chính xác những gì mà họ đã điều chỉnh. Một khi tôi làm được điều đó là chúng ta có thể hiểu được cách mà thế giới này vận hành. Thậm chí là có thể chiếm quyền truy cập luôn đấy』(Zard: đừng hỏi tui, toàn là mấy cái chuyên môn :VV)
"Cái kiểu tổ lái gì thế này và tại sao tôi lại là người duy nhất bị gạt sang một bên cơ chứ!?"
Tomochika càng ngày càng trở nên mờ nhạt hơn.
*****
Cả hai người đều đã nghỉ ngơi xong và bắt đầu đi về phía Hayabusa.
Không có một bức tường hay trạm kiểm soát nào ở đây cả; mọi người đều có thể thoải mái ra vào. Dù vậy, thành phố này vẫn có những chiếc cột dựng cách đều nhau, tạo nên một vòng tròn lớn. Chúng đóng vai trò như ranh giới bảo vệ của thành phố vậy .
Đường phố ở đây cũng hoàn toàn được lát đá sạch sẽ và cũng có những tòa nhà được xây từ những khối đá. Nơi này không khác gì Kuenza, thị trấn đầu tiên mà họ đến cả, nhưng Yogiri lại cảm thấy ở đây tràn đầy sức sống hơn nhiều.
"Vậy là chúng ta sẽ ở đây chờ mọi người đến đúng không?"
"Cậu muốn ngồi đây chờ hay vào trong đó tìm chỗ nghỉ ngơi trước rồi chờ bọn họ?"
"Chúng ta đi tàu nên hẳn là phải tới trước họ rồi đúng không? Tớ nghĩ nên chờ một chút rồi vào trong sau cũng không muộn."
"Được rồi, trước đó phải tìm chỗ ở đã. Celestina có giới thiệu một khách sạn rất tốt đây, chúng ta nên ghé qua xem sao."
"Được. Nếu là Celestia thì chắc chắn là tốt rồi."
Có vẻ như Tomochika rất tin tưởng vào Celestina.
Họ đi theo bản đồ Celestina đã vẽ và tìm ra chỗ khách sạn đó ngay lập tức. Nơi đó cũng thật vô lí y như cái chỗ lúc trước của họ.
"Dannoura-san!"
Khi họ mới vừa bước chân vào sảnh chờ thì đột nhiên có ai đó gọi họ; ngay sau đó một cậu trai trung học người nhật với tóc đen và mắt đen tiếp cận họ. Yogiri không biết cậu ta, nhưng nếu như biết Tomochika thì hẳn đó phải là bạn cùng lớp của cậu.
Có vẻ như cậu ta đang đi dạo đâu đó cùng với một vài cô gái sau lưng mình.
"Hm? Oh, Tachibana-kun đó à? Cậu đến hồi nào thế?"
Bạn cùng lớp của họ đã đi xuyên qua rừng Hakua để đến đây, không lí nào mà họ lại có thể đến Hayabusa trước Yogiri và Tomochika đi bằng tàu hỏa được.
"Ơn chúa cậu vẫn an toàn. Tớ thì, à, không đi chung với mấy người đó. Tớ không có hứng thú gì với cách farm level thiếu hiệu quả đó cậu hiểu chứ?"
"Ah, ra vậy....không hẳn."
Tomochika thả lỏng cảnh giác với bạn cùng lớp của mình và không biết phải trả lời thế nào
"Con đàn bà đó là ai hả?! Sao ngươi dám trả lời kiểu đó với Yuuki-sama hả!"
Và như vậy, một cô gái phía sau Tachibana đột nhiên nổi giận.
"Er, tôi hả?"
Nó quá bất ngờ đến nỗi Tomochika không biết phải phản ứng ra sao; cô không hiểu lí do vì sao mà mình bị ghét
"Em bình tĩnh lại nào Erika. Họ là bạn của anh."
"Yuuki-sama..."
Erika miễn cưỡng lùi lại.
"Thật tuyệt vời, thưa chủ nhân! Thật là một trái tim độ lượng cho những kẻ thấp hèn thế kia! Ngài thật xứng đáng với ngôi vị đế vương!"
Lần này là một cô gái khác phía sau Tachibana nói.
"Takatou-kun... đang có chuyện gì xảy ra vậy?"
"Sao cậu lại hỏi tớ?"
Dựa theo phản ứng của mấy cô gái đó thì hẳn là họ rất thần tượng Tachibana.
"Định mệnh hẳn đã đưa cậu đến đây, Dannoura-san. Cậu sẽ trở thành người yêu tớ chứ?"
Chỉ trong một khoảng khắc ngắn ngủi như vậy, thái độ của những cô gái phía sau đã chuyển từ thù địch sang thành muốn giết người.
"...Hả?"
Trong khi Tomochika càng ngày càng thêm bối rối về chuyện đang xảy ra, Yogiri đã chuẩn bị dùng sức mạnh của mình trước thái độ của các cô gái kia.