Sói và Giấy da: Tân Sói và Gia vị

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

(Đang ra)

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

吃土的书语

Day 101: Giờ đây tôi không còn sợ hãi gì nữa! Mặc vào bộ váy dài của phù thủy, tôi đã trở thành một câu chuyện ma quái!

281 5637

Một Ngày Của Tôi Có 48 Giờ

(Đang ra)

Một Ngày Của Tôi Có 48 Giờ

Tiểu ngốc chiêu, 小呆昭

Tác phẩm kể về câu chuyện của Trương Hằng, người đột nhiên phát hiện ra mình chỉ có 48 giờ mỗi ngày. Tuy nhiên, "món quà" tuyệt vời này lại đi kèm với hiểm nguy - anh bị cuốn vào một thế giới trò chơi

346 770

Ultimate Antihero

(Hoàn thành)

Ultimate Antihero

Misora Riku

Bức màn được vén lên cho một câu chuyện fantasy về một chàng trai trẻ vô song và bất bại, một người mà không đồng minh hay kẻ thù nào có thể theo kịp, và **sớm muộn gì cũng sẽ được cả nhân loại tôn xư

134 872

What Happens If You Saved A High School Girl Who Was About To Jump Off?

(Đang ra)

What Happens If You Saved A High School Girl Who Was About To Jump Off?

Kishima Kiraku

Và thế là, một cuộc sống thường nhật và câu chuyện tình yêu mới cùng cô gái bí ẩn Hatsushiro Kotori, bắt đầu từ một cuộc gặp gỡ kỳ lạ, đã mở ra.

20 35

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

(Đang ra)

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

Osaki Isle

Cuối cùng trở thành một làn sóng khiến cả lục địa phải rung chuyển…

155 1978

Volume 1 - Chương Mở đầu

Những cơn mưa mùa ấm luôn phảng phất vị ngọt dịu dàng. Cô bé nghĩ vậy khi khẽ liếm đi giọt mưa lăn xuống má mình.

Cô bé đang trên đường về sau một việc vặt thì trời đổ mưa. Cũng như những đồng bằng trải dài vô tận của vùng này, cơn mưa cũng nhẹ nhàng, bằng phẳng. Những hạt mưa nhỏ đến mức gần như vô hình tưới lên cánh đồng yên ả, khiến màn sương trắng phủ khắp tầm mắt. Đó là một thế giới tĩnh lặng—cô bé chỉ còn để tâm đến mặt đất dưới chân mình và nhịp tim đang rộn vang. Nếu cứ đứng yên, có cảm giác như cô bé sẽ bị giữ chặt mãi mãi ở đó vậy.

Mọi thứ thật mềm mại và yên bình, thích hợp để chợp mắt—nhưng nếu phải để mình bị nuốt chửng, cô bé nghĩ, vậy thì ít nhất cũng nên ở một nơi khác. Nghĩ vậy, cô bé rảo bước nhanh hơn.

Dù váy đã nặng trĩu vì ngấm nước và bị bắn đầy bùn đất, cô bé cũng chẳng mảy may để tâm. Cô bé chỉ biết chạy, cứ thế chạy mãi.

Và đúng lúc cô bé bắt đầu cảm giác như mình đang mắc kẹt trong một giấc mơ xấu, tòa nhà gỗ ấy dần hiện ra giữa màn sương.

Căn nhà ấy khá cũ kỹ và hơi nghiêng lệch, nhưng chính sự kỳ quặc ấy lại khiến cô bé thấy yêu mến. Ngày đầu tiên hai anh em đến, nơi đó còn chẳng thể gọi là chỗ trú chân, nhưng cả hai đã cùng nhau sửa sang, đến mức giờ đây cô bé đã thực sự gắn bó. Nếu có bị kẹt mãi ở đó mà không thể thoát ra, cô bé cũng không phiền lòng. Cuối cùng, mái nhà nghiêng ấy sẽ đổ xuống, ôm trọn lấy cô bé như một cái ôm, và thậm chí cô bé còn nghĩ điều đó cũng thật tuyệt.

Nghĩ vậy, cô bé khẽ mỉm cười.

Rồi, như thể tiếng bước chân cô bé vang lên to hơn hẳn giữa buổi mưa tĩnh lặng này, cánh cửa căn nhà gỗ bật mở, và cậu bước ra, khoác trên mình tấm áo trắng. Chính họ đã cùng nhau sửa sang chốn này, thậm chí còn cùng nhau đóng cây đinh cuối cùng bằng hai bàn tay đan vào nhau mà nắm chung cây búa.

Nhìn thấy cậu, cô bé ngẩng đầu lên đầy vui mừng và bước nhanh hơn. Một giọt mưa rơi vào miệng, và dĩ nhiên, nó thật ngọt.

Như bị vị ngọt ấy cuốn theo, cô bé lao mình dưới mái hiên.

Chẳng còn gì phải sợ nếu nhắm mắt lại. Cô bé biết anh sẽ đón lấy mình.

Cô bé nhảy vào lòng cậu, chưa kịp lấy lại hơi thở, rồi khẽ nói:

“Em về rồi.”

Cô bé không nghe thấy lời đáp, vì còn bị che lấp bởi tiếng thở hổn hển và nhịp tim đập mạnh đến đau nhói trong lồng ngực.

Nhưng điều đó chẳng quan trọng. Cô bé biết cậu cũng đã dịu dàng trả lời mình rồi.

Chỉ gần đây, cô bé mới nhận ra, những suy nghĩ như vậy chính là đức tin.

Xung quanh chỉ còn lại màn mưa sương mù, chẳng còn ai khác.

Mắt vẫn nhắm, cô bé khẽ lặp lại, “Em về rồi đây.”