Số phận an bài nữ phản diện yêu tôi

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Fate/Labyrinth

(Đang ra)

Fate/Labyrinth

Sakurai Hikaru

Sajyou Manaka là người còn sống khi kết nối với Akasha, cô muốn được trải nghiệm những điều như thay đổi và kinh ngạc nên cô ước nguyện được "mơ". Cô xuất hồn đi qua Mặt Sau của Thế Giới, vượt ra khỏi

1 5

Thiếu nữ Ma Pháp hệ Côn Trùng

(Đang ra)

Thiếu nữ Ma Pháp hệ Côn Trùng

Bashoka Bashozoku/バショウ科バショウ属

Ngày nọ, “Ngân Liên” giải cứu một Phù thủy tập sự mang tên Azure Nova trong một trận chiến với Incubi. Ai dè, cuộc hội ngộ với thiếu nữ tự xưng là fan của cô này sẽ mang lại cơ hội thay đổi cho lối số

2 141

Căn bệnh tình yêu

(Đang ra)

Căn bệnh tình yêu

斜線堂 有紀

Bất chấp tất cả, Miyamine vẫn không ngừng yêu thương cô. Cậu sẽ phải gánh chịu hậu quả như thế nào?

2 6

Mushoku Tensei: Isekai Ittara Honki Dasu

(Đang ra)

Mushoku Tensei: Isekai Ittara Honki Dasu

Rifujin na Magonote

Một tên NEET Nhật Bản 34 tuổi vô danh bị đuổi khỏi nhà sau cái chết của cha mẹ. Sau khi tự vấn, anh kết luận rằng cuộc sống của mình là vô nghĩa.

5 4

Slayers Spirit

(Đang ra)

Slayers Spirit

Hajime Kanzaka

Ấn phẩm kỷ niệm 35 năm ra mắt của loạt truyện Slayers.

2 2

Bị Bạn Thuở Nhỏ Phản Bội, Nhưng Ngày Hôm Sau, Một Idol Quốc Gia Bắt Đầu Theo Đuổi Tôi, Và Một Câu Chuyện Tình Ngọt Ngào Bắt Đầu

(Đang ra)

Bị Bạn Thuở Nhỏ Phản Bội, Nhưng Ngày Hôm Sau, Một Idol Quốc Gia Bắt Đầu Theo Đuổi Tôi, Và Một Câu Chuyện Tình Ngọt Ngào Bắt Đầu

ユニコーン

Ngày hôm sau, khi Souta quyết định chia tay với Chiharu, Kanae bất ngờ thể hiện tình cảm ngọt ngào và quan tâm đến cậu vì một lí do nào đó. Chiharu sau đó nhận ra sự quan trọng của Souta và hối hận về

1 4

WN - Chương 09: Kiếm sĩ điên (2)

Kế hoạch của tôi là hoàn hảo.

Mặc dù Elfante vẫn luôn thắt chặt an ninh nhưng riêng Nhà Kho lại được xem là "sân sau” của người chơi Sera.

Việc chôm chỉa một đến hai món ở đây được xem là điều bắt buộc nếu muốn hoàn thành nhiệm vụ, nhưng người chơi vẫn có thể bị bắt và dính án phạt nếu quá tham lam.

Do đó mà đối với tôi, việc đột nhập vào đó dễ như bỡn.

Tôi còn sở hữu lượng điểm khổng lồ để tiêu vào Cửa hàng nữa chứ, đâm ra chuyện ăn cắp vốn đã dễ nay còn dễ hơn.

-------------------

[Thuốc Gia Tốc]

[Vật phẩm: Tiêu thụ]

[Giá: 100 điểm]

[Tăng tốc độ của người chơi trong một khoảng thời gian nhất định.]

[Mặt Nạ Hắc Ám]

[Vật phẩm: Trang bị]

[Giá: 100 điểm]

[Ẩn giấu khuôn mặt và biến đổi giọng nói của người chơi.]

[Giày Thời Trang]

[Vật phẩm: Giày đặc biệt]

[Giá: 200 điểm]

[Giảm tiếng bước chân của người chơi.]

-------------------

Nốc lọ thuốc giúp tôi nhanh chóng vượt qua mấy cái lưới an ninh, còn mặt nạ sẽ che giấu khuôn mặt tôi trước phép thuật ghi hình ở khắp nơi. Cuối cùng, Giày Thời Trang sẽ giảm thiểu tối đa khả năng tôi bị nghe thấy.

Đây là bộ combo hoàn hảo nhất để tối ưu khả năng ẩn nấp và tốc độ. Với mấy thứ này, tôi giờ đã có thể xâm nhập vào các khu vực bảo mật trong Học viện.

'...Có điểm thật tuyệt.'

Chỉ với vài trăm điểm, tôi đã có thể tiết kiệm được vài ngày chuẩn bị để có thể đột nhập vào Nhà Kho như thông thường. Nếu phải so ra thì hiệu suất của nó có thể so được với kỹ năng Ẩn thân của Sát thủ bậc C.

Nhược điểm duy nhất là chúng chỉ là hàng xài một lần. Dù vậy chừng đó là đủ để tôi chạm tay vào rất nhiều trang bị khác nhau.

Thậm chí là những trang bị lỗi game với giá vài nghìn điểm.

"Phew..."

Tôi thở phào nhẹ nhõm sau khi gần như kiệt sức sau cú nhảy xuống từ cửa sổ.

Đúng là Thuốc Gia Tốc có tăng tốc cho tôi thật, nhưng thể lực của tôi vẫn ở mức F rác rưởi thôi. Mới vận động có chút đã đuối rồi.

'Mệt chết đi được...'

Tôi lục lọi túi áo.

Tất nhiên là tôi có lường trước tình huống này rồi.

-------------------

[Bánh quy năng lượng x2]

[Vật phẩm: Tiêu thụ.]

[Giá: 50 điểm]

[Bạn mệt mỏi ư? Hãy hồi phục thể lực bằng những chiếc bánh quy ngon lành này! Bánh quy vị đậu phộng, chỉ 10 điểm một gói đây!]

-------------------

Thông báo hệ thống

[Điểm còn lại: 2000]

-------------------

"..."

Tuy nhìn giới thiệu giống lừa đảo thật nhưng tác dụng thì không chê vào đâu được.

Đúng là thứ hoàn hảo cho trường hợp như này.

Tôi cảm thấy cơ thể tràn đầy năng lượng khi nốc đống bánh quy. Trong lúc đó, tôi tranh thủ ngó quanh một vòng.

Tôi nhanh chóng thấy thứ mình đang tìm.

'Đây rồi.'

Tôi có thể thấy một lư hương nhỏ bằng lòng bàn tay, khá nhỏ so với một vật dụng nghi lễ. Tuy nhiên, chính vì thế mà nó nổi bật.

"Ưm."

Các vật phẩm bị quăng lộn xộn khắp nơi.

Tôi thở hổn hển sau khi cố lôi cái lư từ trong mớ đồ chất cao như núi.

Ultima Thần Thánh, một chiếc lư hương cổ đại ngàn năm mang trong mình sức mạnh cổ xưa.

Trái với mô tả đao to búa lớn trên thì công dụng của nó lại rất đơn giản.

Bạn có thể xem nó như một chiếc điện thoại vậy.

Hơn nữa người nghe gọi bên kia lại khá... hứa hẹn.

'Mình lấy được thứ quan trọng nhất rồi...'

Tôi nhìn quanh, tìm xem còn thứ gì đáng lấy không.

Ban đầu, cần đủ loại vật phẩm quý hiếm để kích hoạt thứ này, nhưng tôi đang ở đâu chứ?

Đây là bãi farm Vật phẩm chính thức(?) của người chơi. Việc thu thập chúng ở đây là chuyện dễ dàng.

Tôi cứ thế nhặt từng vật phẩm cần thiết.

Bột được nghiền từ sừng kỳ lân làm nhiên liệu, lông phượng hoàng để châm lửa, và quạt san hô để kiểm soát ngọn lửa…

Tôi có thể gặp rắc rối sau này nếu chôm quá nhiều, nhưng mang theo những vật phẩm tôi đã chọn chắc sẽ không sao.

“Ối.”

Vì quá mải mê lựa chọn, đống đồ chất chồng bên trên đổ sụp xuống lúc nào không hay. Nhưng điều đó không quá quan trọng vì âm thanh không lớn cho lắm.

“…?”

Ít nhất, đó là những gì tôi nghĩ.

Cho đến khi từ trên trời rơi xuống một người trong đống đồ đổ xuống.

“…!”

Tôi vô thức đỡ lấy người đang rơi thẳng xuống phía mình.

Tôi làm vậy vì tôi có linh cảm là nếu để họ va xuống sàn thì mọi chuyện sẽ khá rắc rối.

Tuy nhiên, ngay khi nhìn thấy khuôn mặt người đó, tôi lập tức hối hận về lựa chọn của mình.

“…”

Một cô gái nhỏ nhắn đang ngủ say, trong tay ôm chặt lấy thanh kiếm bị xích.

Trông cô ấy như một chú mèo con vậy.

Nhưng từ góc nhìn của tôi, một cảm giác ớn lạnh lập tức chạy dọc khắp cơ thể.

Ai mà ngờ được cô gái nhỏ đang ngủ yên bình này lại là một kẻ sát nhân tàn bạo đã cướp đi hàng trăm mạng sống?

“…Ưm.”

Và tin xấu là, tôi vừa đánh thức kẻ sát nhân ấy.

Cô gái nhỏ vươn vai trong vòng tay tôi.

“Haaa… ah…?”

Khi cô ấy duỗi thẳng tay, những cái ngáp dần tắt lịm như thể cô cảm nhận được điều gì đó bất thường.

Đôi mắt vàng của cô ấy ngơ ngác nhìn xung quanh. Và rồi, ánh mắt chúng tôi chạm nhau.

“…”

“…”

Thôi, cứ đặt cô ấy xuống đã…

Tôi giữ cô gái bằng cả hai tay và đặt cô ấy đứng thẳng xuống.

Trong vài giây, chúng tôi chỉ im lặng nhìn nhau.

Rồi cuối cùng.

Cô gái nhận ra mình vừa bị một người đàn ông lạ ôm lấy.

Không một giây chần chừ, cô ấy nắm chặt cán thanh kiếm đang ôm trong tay.

-------------------

Thông báo hệ thống

[Đã phát hiện khoảnh khắc nguy hiểm.]

[Xác nhận tình huống nguy hiểm đến tính mạng.]

[Tuyệt vọng được nâng lên hạng EX.]

-------------------

Chuẩn rồi đấy.

'Chết con mẹ mình rồi.'

***

Có nhiều lý do khiến một nhân vật trong Sera bị xếp vào hạng mục ác nhân, nhưng một trong những tiêu chí phân loại là Nghiệp Chướng.

Nói đơn giản, đó là số lượng người họ đã giết.

Tùy thuộc vào việc một người đã giết bao nhiêu người, thiên hướng của họ sẽ nghiêng dần về phía ác.

Do đó, Nghiệp Chướng thường có tỉ lệ thuận với mức độ tha hóa của một người.

Vì vậy mà những Con Quỷ phản diện chính trong xuyên suốt kịch bản thường ưu tiên tiếp cận những người có Nghiệp Chướng cao.

Và một người sở hữu lượng Nghiệp Chướng khổng lồ hiện đang ở ngay trước mặt tôi.

Bình thường thì cô ấy khá vô hại.

Cho đến khi bạn tiến lại gần.

“…”

Điều gì xảy ra khi tiếp cận cô ấy? Ừ thì...

Nghiệp Chướng của người này hoàn toàn vượt xa mấy kẻ giết người máu lạnh như Eleanor.

Người đã tước đi nhiều sinh mạng nhất trong Học viện chính là cô gái nhỏ bé kia.

“…!”

Và nhìn thanh kiếm đang lao về phía tôi, tôi hoàn toàn có thể hiểu được nguyên nhân.

Nhân vật chính Iliya thậm chí không thể phản ứng trước cú đấm được tăng cường bởi Tuyệt Vọng hạng EX và bị đánh bay.

Vậy mà giờ đây, tôi chỉ có thể miễn cưỡng theo kịp quỹ đạo của thanh kiếm từ Yuria.

“-…!”

Nhận thức được khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, tôi tập trung đến mức cảm nhận được thế giới dường như chậm lại.

Khác với trận đấu tập với Iliya, đòn tấn công lần này tràn ngập sát khí/

Tôi đỡ đòn đầu tiên nhằm vào cổ mình bằng lư hương đang cầm trong tay. Đó là một thánh vật nên sẽ không dễ bị phá hủy chỉ bởi vài đòn tấn công. Điều này khiến nó trở thành một tấm khiên ổn áp.

Keng—!

Tia lửa bắn ra cùng một âm thanh chói tai.

‘Quái vật…!’

Dù đã được tăng cường sức mạnh đủ để thổi bay một con người tựa lông vũ, cơ thể tôi vẫn tê dại từ dư chấn của cú chém đó.

Đòn tấn công này mạnh đến mức vô lý, chưa kể nó được bởi một người vừa mới tỉnh dậy và không có tư thế hoàn hảo nữa chứ.

May mắn thay, tôi biết cách khắc chế cô gái này.

Tôi lao người về phía sau và lăn tròn.

Đây được xem là một hành động ngu ngốc trong chiến đấu.

Nó chẳng có ý nghĩa gì ngoài việc giữ khoảng cách với đối thủ cả.

Tuy nhiên, khi đối đầu với cô gái này, đó lại là một nước đi thiên tài.

Ngay khi cơ thể tôi chạm sàn, tôi theo bản năng đo lường khoảng cách giữa chúng tôi.

‘Ba bước rưỡi.’

Đó là khoảng cách mà tôi có thể tiếp cận cô ấy mà không bị chém.

Trong khi đó, Yuria vẫn đứng yên tại chỗ.

Cô ấy thể hiện sức mạnh chiến đấu gần như bất bại với những đối thủ bước vào trong phạm vi ba bước xung quanh cô. Đổi lại, cô không thể xâm nhập vào trong phạm vi ba bước của đối thủ.

Một con người bị trói buộc trong việc giữ khoảng cách với tất cả mọi người.

Lời nguyền trên người của cô được thiết kế như vậy.

[Cậu có thể đứng yên được không?]

Nhìn cách cô ấy thốt ra câu đó với đôi mắt ngấn lệ, rõ ràng cô không lấy làm vui vẻ khi tỉnh dậy trong vòng tay của một người đàn ông lạ mặt.

“…Để cô chém tôi dễ hơn à?”

[Đúng vậy.]

Đúng như tôi dự đoán.

Tuy vậy, tôi lại rơi vào một tình thế tiến thoái lưỡng nan.

Tôi bị dồn vào chân tường, còn lối ra duy nhất bị chặn lại bởi thanh kiếm của Yuria.

Miễn là tôi còn giữ khoảng cách ba bước thì tôi vẫn an toàn, nhưng điều đó đồng nghĩa với việc tôi cũng không có cách nào để thoát ra cả.

Tôi có thể liều lĩnh vượt qua cô ấy, nhưng nhìn mớ sát khí đang tỏa ra từ cô ấy thì đây là một lựa chọn quá mạo hiểm. Trước hết thì thử đàm phán xem sao...

“…?”

Khoan đã.

Đàm phán.

Tôi có thể đàm phán với cô ấy mà.

Một vài ý tưởng bắt đầu lóe lên trong đầu.

Là một người bị trói buộc bởi việc giữ khoảng cách với tất cả mọi người, Yuria đã sống trong cô độc,

Đúng là tôi không lường trước được việc vô tình gặp cô ấy trong nhà kho thật, nhưng xét đến việc cô ấy ưa chuộng những nơi vắng vẻ cùng tính cách ‘tốt nhất là cứ để mọi chuyện như thế’ thì điều này cũng không phải là không thể.

Ngay cả các giảng viên cũng hiếm khi đến đây trừ khi có việc cần.

Do vậy, những người như cô ấy sẽ luôn bị dày vò bởi nỗi cô đơn.

“…”

Tôi từ từ đưa tay vào túi, ra hiệu rằng tôi không có ý xấu.

Rồi, với một cử chỉ thận trọng, tôi lấy ra những chiếc bánh quy tôi vừa nhai trước đó.

"..."

[...]

Tôi có thể cảm nhận được ánh nhìn mãnh liệt của Yuria khóa chặt vào đống bánh quy trên tay tôi.

Ánh mắt cô ấy di chuyển theo hướng của tay tôi.

Tôi nghĩ mình nghe thấy một tiếng nuốt khan và âm thanh như tiếng bụng sôi lên.

“Psspsspss.”

Tôi bắt đầu ném từng chiếc bánh quy, như thể đang dụ một chú mèo vậy.

Tôi dùng chúng để dụ cô ấy ra chỗ khác, mở một lối thoát cho mình giống như trong câu chuyện Hansel và Gretel vậy.

[Cậu đang cố dụ một con người bằng thức ăn sao?]

Ưu điểm của việc giao tiếp bằng chữ nổi là cô có thể "nói” một đằng làm một nẻo.

Tuy hỏi thế nhưng hiện tại cô đang rất hào hứng bắt và ăn bánh quy.

[Tôi không phải động vật. Ai lại bị lừa bởi mấy trò như này chứ?!]

Người ta thường nói cơ thể thành thật hơn cái miệng mà.

Mỗi lần ăn một chiếc, trông cô ấy lại thêm phần vui vẻ hơn.

Nếu Yuria là một chú cún chắc giờ cái đuôi đã vẫy tít mù lên rồi.

Ngay sau đó, cô ấy dường như muộn màng nhận ra tôi đang nhìn và kịch liệt chối bỏ.

[Tôi không bị mắc lừa bởi mấy cái trò mèo này đâu! Tôi là con người hẳn hoi nhé!]

‘Vậy sao?’

“Tôi còn nữa đây. Cô muốn không?”"

[...]

Một lúc sau.

Yuria đang vui vẻ nhai túi bánh quy.

Trông cô ấy giống như một con thú đáng yêu vậy.

[Nhân tiện, cậu là ai? Sao cậu lại ở đây?]

“…”

Có vẻ như con người ta có thể giao tiếp văn minh hơn một khi đã no bụng và được vỗ về.

Việc gì đến cũng phải đến.

‘…Nhưng mình không thể nói sự thật được.’

Tôi không thể nói thẳng ra rằng mình đến đây để trộm đồ, đúng chứ?

Dù Yuria có cô độc đến đâu thì cô ấy cũng không phải là bị câm hoàn toàn.

Sẽ rắc rối nếu các giảng viên phát hiện ra chuyện này.

‘Giờ mình kiếm lý do gì cho hợp lý đây…?’

À, đúng rồi.

Tôi liếc nhìn lư hương nằm trên sàn.

Nếu cứ cầm nó đi như thế này, chắc chắn cô ấy sẽ chú ý. Vậy nên, tôi cần đánh lạc hướng cô ấy một chút.

“Tôi đến để đưa thức ăn cho cô theo lời nhờ vả của một người.”

Chủ đề như vậy tự nhiên thu hút sự chú ý của Yuria.

[…Hả?]

Yuria hỏi với vẻ ngơ ngác.

Nhìn hàng tá dấu chấm hỏi lơ lửng trong không khí, có vẻ cô ấy khá sững sờ.

“Một người tôi quen đã nhờ tôi chăm sóc cô.”

[Người cậu quen…?]

Thực ra, người đó không tồn tại. Tuy nhiên, tôi vẫn quyết định nói vậy vì nó sẽ có lợi về sau.

Trong trò chơi gốc thì người chơi không có quyền nói lung tung như thế này. Nhưng nếu đây thật sự là trò chơi gốc, tôi cũng không gặp Yuria trong kho đâu.

Vậy thì, chẳng phải tôi nên tận dụng cơ hội này sao? Điều này sẽ giúp mọi thứ thuận lợi hơn cho tôi trong tương lai.

“Đừng lo, chị của cô vẫn khỏe ở Thánh Địa.”

Quan trọng nhất vẫn là thông tin này.

Yuria khựng lại một nhịp khi nghe điều đó.

“Giáo Hoàng tạm thời sẽ không để ý đến cô hay chị cô. Ông ta vẫn còn phải xử lý những kẻ ẩn náu trong Học viện.”

Cô ấy siết chặt thanh kiếm quấn xích, thứ chưa từng rời khỏi cô dù chỉ một lần.

Dù chỉ là một cử chỉ nhỏ nhoi nhưng cơn cuồng phong ẩn chứa trong cô ấy mãnh liệt đến đáng sợ.

Tất cả là vì tên đó mà Yuria phải rời xa quê hương ở Thánh Địa và gia nhập Học viện Elfante. Vì tên đó mà Yuria phải sống một cuộc đời như này.

Vốn dĩ, chuyện này sẽ được hé lộ trong Chương 2.

Nhưng ít nhất cô ấy xứng đáng được quyền biết một chút gì đó về người thân duy nhất của mình.

“…”

Ánh mắt tôi bị thu hút bởi thanh kiếm Yuria đang cầm.

Bề ngoài nó không có vẻ gì đặc biệt, nhưng thực chất đó là một vật phẩm cao cấp nguy hiểm bậc nhất trong Sera.

Yuria thực tế đóng vai trò như một phong ấn nhằm kìm hãm những chiếc nanh của nó. Lời nguyền "ba bước" cũng bắt nguồn từ thứ đó.

Cô ấy có lẽ luôn phải chịu mối nguy bị tha hóa liên tục, thậm chí còn nặng nề hơn so với Eleanor.

Vậy thì cho cô ấy một chút hy vọng để xoa dịu nỗi đau là sai ư?

[Cậu, cậu là ai? Cậu từ đâu đến…?]

“Tôi đi đây.”

Tất nhiên, tôi không thể trả lời được.

‘Vì nãy giờ tôi đang xàm lờ mà.’

Ugh.

Càng chi tiết thì càng dễ bị lộ.

Tốt hơn là nên rời đi một cách bí ẩn khi còn có thể.

Trên đường đi, tôi không quên nhặt lư hương lăn lóc trên sàn do tác động từ cú va đập hồi nãy.

Người đến từ Thánh Địa chắc sẽ biết giá trị của vật phẩm này, nhưng Yuria dường như quá sốc với những gì tôi nói mà không để ý đến nó.

‘Ơn trên phù hộ…!’

Không uổng công mình chém gió nãy giờ…!

“…Tôi sẽ còn quay lại.”

Tôi vẫn để lại một lời chào tạm biệt.

Dù sau này tôi sẽ không thể đến kho thiết bị để trộm nữa nhưng tôi chắc chắn chúng tôi sẽ còn gặp lại một lần nữa.

‘Lúc đó hãy đối xử tử tế với tôi nhé. Được chứ?’