Số phận an bài nữ phản diện yêu tôi

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Fate/Labyrinth

(Đang ra)

Fate/Labyrinth

Sakurai Hikaru

Sajyou Manaka là người còn sống khi kết nối với Akasha, cô muốn được trải nghiệm những điều như thay đổi và kinh ngạc nên cô ước nguyện được "mơ". Cô xuất hồn đi qua Mặt Sau của Thế Giới, vượt ra khỏi

1 5

Thiếu nữ Ma Pháp hệ Côn Trùng

(Đang ra)

Thiếu nữ Ma Pháp hệ Côn Trùng

Bashoka Bashozoku/バショウ科バショウ属

Ngày nọ, “Ngân Liên” giải cứu một Phù thủy tập sự mang tên Azure Nova trong một trận chiến với Incubi. Ai dè, cuộc hội ngộ với thiếu nữ tự xưng là fan của cô này sẽ mang lại cơ hội thay đổi cho lối số

2 141

Căn bệnh tình yêu

(Đang ra)

Căn bệnh tình yêu

斜線堂 有紀

Bất chấp tất cả, Miyamine vẫn không ngừng yêu thương cô. Cậu sẽ phải gánh chịu hậu quả như thế nào?

2 6

Mushoku Tensei: Isekai Ittara Honki Dasu

(Đang ra)

Mushoku Tensei: Isekai Ittara Honki Dasu

Rifujin na Magonote

Một tên NEET Nhật Bản 34 tuổi vô danh bị đuổi khỏi nhà sau cái chết của cha mẹ. Sau khi tự vấn, anh kết luận rằng cuộc sống của mình là vô nghĩa.

5 4

Slayers Spirit

(Đang ra)

Slayers Spirit

Hajime Kanzaka

Ấn phẩm kỷ niệm 35 năm ra mắt của loạt truyện Slayers.

2 2

Bị Bạn Thuở Nhỏ Phản Bội, Nhưng Ngày Hôm Sau, Một Idol Quốc Gia Bắt Đầu Theo Đuổi Tôi, Và Một Câu Chuyện Tình Ngọt Ngào Bắt Đầu

(Đang ra)

Bị Bạn Thuở Nhỏ Phản Bội, Nhưng Ngày Hôm Sau, Một Idol Quốc Gia Bắt Đầu Theo Đuổi Tôi, Và Một Câu Chuyện Tình Ngọt Ngào Bắt Đầu

ユニコーン

Ngày hôm sau, khi Souta quyết định chia tay với Chiharu, Kanae bất ngờ thể hiện tình cảm ngọt ngào và quan tâm đến cậu vì một lí do nào đó. Chiharu sau đó nhận ra sự quan trọng của Souta và hối hận về

1 4

WN - Chương 08: Kiếm sĩ điên

"Đúng là một đống hổ lốn."

Beatrix rên rỉ khi vùi đầu vào đống giấy tờ trên bàn.

Nhìn vào đống giấy tờ ngổn ngang trên bàn là đủ hiểu.

Mọi phẫn nộ từ dư luận đều đổ lên trên đầu Hiệu trưởng Học viện Elfante vì hành động ám sát lần này, nhất là khi nó còn xảy ra trong một sự kiện chính thức của Học viện nữa chứ.

Đến mức mà có một lá thư chính thức gửi đến học viện trong chưa đầy một ngày để yêu cầu tìm cho ra kẻ chủ mưu.

Vấn đề là dựa trên lộ trình và thời gian ám sát thì rõ ràng có kẻ tay trong đang hỗ trợ bọn chúng.

Và điều đó khiến Hiệu trưởng sôi máu.

Beatrix ngẩng nhẹ đầu lên rồi nheo mắt lại.

"Dù vậy, tất cả học sinh sẽ được khen thưởng nhờ vào việc đánh bại mấy tên đó mà không có thương vong."

"Tôi biết."

Beatrix nhăn mặt khi nghe câu trả lời sáo rỗng từ phía đối phương.

"...Vấn đề là ở tên đó, Dowd Campbell. Tên cậu ta không có trong danh sách những người được khen thưởng. Tôi không nghĩ ra lý do nào hợp lý cho chuyện này. Như thể Học viện đang cố tình che giấu cậu ta đi vậy."

"Tôi biết."

"Chắc chắn mấy lão cáo già thượng tầng đang toan tính gì đó. Họ đang dựng nên một sân khấu khổng lồ xoay xung quanh gã đó."

"Tôi biết."

"Tôi sẽ đánh cô nếu cô cứ tiếp tục đáp lại tôi bằng câu đó đấy."

"Tôi biết."

Eleanor thản nhiên bắt lấy lọ mực đao lao vút về phía mình trong khi vẫn ngẩn ngơ nhìn trần nhà.

Quả không hổ danh là Eleanor, cô dễ dàng làm thế mà chẳng thèm liếc qua lọ mực lấy một cái. Tuy nhiên, kĩ năng thượng thừa đấy cũng chẳng làm Beatrix nguôi ngoai tẹo nào.

"Cô bị cái quái gì thế?"

"Ý cô là sao?"

"Cô cứ như thế cả ngày trời rồi. Rốt cuộc cô để hồn mình phiêu bạt nơi phương trời nào rồi thế?"

"..."

"Việc sát thủ đến ám sát cô cũng đâu phải chỉ mới ngày một ngày hai, nhưng vụ việc lần này có gì đó là lạ. Tôi không biết kẻ nào chủ mưu nhưng việc hắn ta sẵn sàng gửi sát thủ tận hai lần trong một khoảng thời gian ngắn chứng tỏ tên đó thật sự hạ quyết tâm rồi đấy."

"Tôi đoán vậy."

"Giờ không phải lúc để thoái thác đâu Ngu Ngốc. Cô thật sự nghĩ rằng bọn chúng sẽ từ bỏ chỉ vì thất bại lần này? Bọn chúng chắc chắn sẽ cố thử lại một lần nữa."

Eleanor ngó qua Beatrix rồi tiếp tục ngẩn ngơ nhìn lên trần nhà.

Thấy vậy, Beatrix đành ngậm ngùi thở hắt ra cơn giận của mình.

"...Tôi không biết nữa. Tôi không biết cái gì đang diễn ra trong đầu cô, nhưng tôi sẽ không giúp được nếu cô không chịu nói."

"Beatrix."

"Cái gì?"

"Tôi nghĩ tôi quan tâm đến một người nào đó rồi."

Suýt chút nước Beatrix đã lật tung cả cái bàn lên rồi.

Những người biết tính cách của Eleanor chắc cũng bất ngờ không kém là mấy.

"...Cái gì?"

"Tôi nói là tôi đang quan tâm đến người nào đó."

Cô vừa nghe nhầm à?

Không, Beatrix không nghĩ vậy.

"Ý cô là gì?"

"..."

Không có câu trả lời nào được đáp lại, nhưng cô cảm giác ánh nhìn Eleanor lên trần nhà trở nên dữ dội hơn, như thể cô đang cố che giấu sự ngượng ngùng của mình vậy.

Nhìn Eleanor đỏ đến mang tai, Beatrix bỗng thấy lạnh sống lưng.

Sao ả điên này lại mang biểu cảm của một cô gái ngây ngô rơi vào lưới tình vậy?

Có thật đây vẫn là con ả chém người mặt không đổi sắc không thế?

"...Ai vậy?"

"Cô vừa nhắc đến tên cậu ta còn gì?"

Cô ta xấu hổ đến mức mà không thể nói thẳng tên cậu ta ra mà nói vòng vo luôn cơ mà.

"Dowd Campbell?"

"..."

"Khoan, chờ một chút."

Đầu cô sắp nổ tung đến nơi rồi. Beatrix vô thức ôm đầu rồi vùi mịnh vào trong đống giấy tờ trên bàn.

Đúng là kể từ sau khi cậu ta đánh với Anh hùng tương lai thì biểu cảm Eleanor luôn dao động mỗi khi nhắc đến cậu ta.

Chẳng phải đó là phản ứng tất yếu của "thứ đó" ư.

Chắc chắn rồi.

"Cô thích cậu ta à?"

"...Tôi vẫn chưa nói cho cô mà."

Ôi trời.

"Chưa?"

"..."

Eleanor im bặt. Sắc đỏ giờ nhuộm rực cả tai cô.

Thấy vậy, Beatrix lại một lần nữa há hốc mồm đi kèm với cơn nhức đầu đang dần tăng lên theo cấp số nhân.

"Cô biết chuyện này sẽ gây ảnh hưởng lớn như thế nào mà, đúng chứ?"

Tiểu thư Tristan đang ở vị trí mà bất kỳ hành động nào của cô đều có thể bị thêu dệt lại thành một câu chuyện hoang đường.

Do Eleanor là thành viên của Gia tộc Tristan danh tiếng nên lắm kẻ sẵn sàng xỉa xói vào đời cô. Hơn nữa, nếu người như cô đang trong một mối quan hệ thì kiểu gì cũng có lời ra tiếng vào thôi.

Đúng là không cần phải quan tâm ánh mắt dư luận thật, nhưng có một người sẽ không mấy vui vẻ với chuyện đó.

"Nếu Công tước Tristan mà phát hiện—"

Tuy nhiên, Beatrix chưa kịp dứt lời thì phải ngậm chặt miệng lại.

Mới lôi chủ đề đó ra thôi mà đã làm nhiệt độ căn phòng giảm vài độ liền rồi.

"...Ừ, thằng cha già đó sẽ không hài lòng đầu."

Eleanor lạnh lùng đáp lại.

Đây rõ ràng không phải là thái độ nên có của một người con gái đối với cha của cổ, nhưng Beatrix cũng không muốn đào sâu vào chuyện đó làm gì.

Dù gì thì "người cha" đó cũng không thèm hỏi han gì sau khi nhận tin con gái mình bị ám sát hụt tận hai lần mà.

Tình trạng mối quan hệ giữa hai người rõ như ban ngày.

Nên cô quyết định chuyển chủ đề.

"Tình huống này có hơi... lạ nhỉ. Cậu ta tán cô bằng cách nào thế--?"

"Tôi không bị tán."

Beatrix cười khi thấy Eleanor bối rối nghịch lọn tóc của mình.

Chắc là không có chuyện cô bị tán đâu do cô cũng không phải là kiểu người quá để tâm đến lời nói của kẻ khác.

"Dù sao thì nếu cậu ta đối xử tốt với cô đi chăng nữa thì đáng ra cô thường sẽ tìm hiểu tại sao."

Môi trường định hình nhân cách.

Đáng buồn thay, Tiểu thư Tristan lại ở một môi trường mà buộc cô phải nghi ngờ động cơ đằng sau của mọi hành động của kẻ khác thay vì cứ thế chấp nhận lòng tốt của họ.

Nhưng tình huống giờ lại rất kì lạ. Người đàn bà đó cứ thế tin tưởng cậu trai này.

Như thể thứ gì đó trói buộc cô vào cậu ta vậy.

"Có vẻ vậy."

Nếu cô đúng là Eleanor của thường ngày thì việc có người tiếp cận cô nhanh và mạnh như thế này là chuyện gần như là không thể.

Chắc giờ Eleanor cũng đã nhận ra rồi.

"Vậy thì sao chúng ta không thử cậu ta đi?"

"Thử cậu ta ư? Thử kiểu gì?"

"Tôi nghĩ rằng chúng ta nên theo dõi cậu ta ở khoảng cách gần."

"...Ý cô là sao?"

Nhìn Eleanor mỉm cười thay vì đáp lại lời cô khiến Beatrix nổi da gà.

Cô từng thấy Eleanor trông như vậy hồi trước rồi.

Mỗi khi ả điên đó có ánh mắt như này thì mọi chuyện thường là không kết thúc êm đẹp đâu.

"Này, ý cô là gì chứ?"

"Đi ăn nào. Đến giờ rồi."

"Đừng cố đánh trống lảng--!"

Tôi nhìn vào bức thư trong tay.

Trên đó là con dấu của thượng tầng Học viện Elfante nên chắc đây là hàng thật rồi. Mana trên lá thư này không dễ để giả đâu.

Nhưng vấn đề ở đây lại là nội dung lá thư cơ.

--------------------

[Học sinh Dowd Campbell vẫn chưa được xếp lớp.]

[Các giáo sư đang xem xét để sắp xếp cho cậu một lớp phù hợp nhất.]

[Cậu có thể mong đợi một kết quả tốt.]

--------------------

'Không.'

'Tôi không muốn mong đợi cái gì cả.'

'Mấy người không thể cứ quăng tôi vô đại lớp nào đó rồi kệ mẹ tôi được à?'

Tôi không biết họ đang xem xét cái quái gì nữa.

'Vấn đề là...'

Điều làm tôi băn khoăn mãi chính là việc Học viện gửi một lá thư dành riêng cho tôi.

Mặc dù sự có vài sự cố diễn ra nhưng sau cùng mọi chuyện đều kết thúc êm đẹp. Theo luật thì đáng ra tôi phải được thi lại chứ.

Thực tế đã chứng minh rằng những người trong tổ đội Anh hùng lại được thi lại và xếp vào lớp đặc biệt.

Vậy thì tại sao đến lượt tôi thì không trơn tru như thế? Sao tôi là kẻ duy nhất lạc loài?

"...Mình không biết nữa."

Tôi lẩm bẩm khi đưa lá thư sang chỗ khác.

Chẳng có ích gì khi cứ mãi lo lắng về một vấn đề không có lời giải cả.

Thay vào đó thì…

--------------------

Thông báo hệ thống

[Xác nhận hoàn tất bài kiểm tra xếp lớp sau khi nhập học.]

[Nhiệm vụ chính tuyến đầu tiên đã được hoàn thành.]

[Cập nhật thêm thông tin mới!]

--------------------

Nhiệm vụ chính tuyến đầu tiên của tôi là 'Hoàn tất bài kiểm tra xếp lớp sau khi nhập học.'

Nhìn thông báo từ hệ thống thì có vẻ nhiệm vụ đã hoàn tất rồi.

Nhưng vấn đề lại là đây.

--------------------

[Nhiệm vụ chính tuyến]

[Thành công giải quyết vụ tai nạn sẽ diễn ra tại bữa tiệc chào đón tân sinh.]

[Phần thưởng: Nguyên liệu vật phẩm độc nhất]

--------------------

Sự kiện tại bữa tiệc chào đón tân sinh đánh dấu khởi đầu cho vô vàn chính tuyến khác nhau trong tựa game Sera.

Chính xác hơn là nó sẽ mang tính trọng yếu trong việc quyết định nhân vật chính sẽ chọn con đường nào.

Phụ thuộc vào việc họ hứng thú điều gì mà sẽ mở ra các nghề nghiệp liên quan khác nhau.

Xạ thủ tầm xa, chiến binh cận chiến, tu sĩ hỗ trợ, pháp sư diện rộng... đó là một trong số những ví dụ trong vô vàn nghề nghiệp khác nhau.

Có lẽ việc cho tôi một vật liệu Độc nhất cũng là một phần trong quá trình đó.

Trang bị Độc nhất chỉ được tạo ra chuyên sâu về một mảng nhất định nào đó.

Sau khi hoàn tất thì sức mạnh của nó là không thể đo lường được. Mặc dù, nó chỉ có thể thực hiện các chức năng đơn giản lúc đầu.

Nói cách khác, nếu tôi chọn được nghề nghiệp chính như nhân vật chính, tôi sẽ nhật được trang bị Độc nhất tương ứng với với nghề đó.

Nhận được phẩn thưởng như vậy là chuyện quá ngon.

"..."

Nhưng đi kèm với nó là nguy hiểm.

Nghĩ đến nó thôi cũng khiến cổ họng tôi khô khốc.

Bởi vì nó liên kết trực tiếp với thứ này.

--------------------

<Phần thưởng nhân vật>

▼Eleanor Elinalise La Tristan [Tin tưởng Level 2] >>> [Tin tưởng Level 5] 

[Thiện cảm tăng đột biến trong khoảng thời gian ngắn!]

[Phần thưởng đặc biệt!]

[Cận kề với thay đổi giai đoạn!]

[Cô ấy là một nhân vật quan trọng. Một sự kiện đặc biệt sẽ xuất hiện sau khi thay đổi trạng thái thiện cảm!]

[Sự kiện liên quan diễn ra sau 3 ngày.]

▼Iliya Krisanax [Tò mò Level 5] 

[Phần thưởng chưa sẵn sàng!]

[Cận kề với thay đổi giai đoạn!]

[Cô ấy là một nhân vật quan trọng. Một sự kiện đặc biệt sẽ xuất hiện sau khi thay đổi trạng thái thiện cảm!]

[Sự kiện liên quan diễn ra sau 3 ngày.]

--------------------

Tôi hiểu rồi.

Sự kiện liên quan đến nhân vật chính và trùm cuối diễn ra cùng lúc, ngay tại thời điểm khởi đầu của câu chuyện.

Sự thật chỉ có một.

'Một cơn bão lớn đang đến...!'

Mới mỗi sự kiện liên quan đến Eleanor thôi đã lôi ra được boss sát thủ chuyên nghiệp rồi sao?

Vậy thì nếu có sự kiện xảy ra cùng lúc cho cả hai thì chắc chắn nó sẽ còn khủng khiếp hơn thế nhiều.

May mắn thay, khác với sự kiện đầu, tôi có khoảng ba ngày để chuẩn bị thay vì hai.

"..."

Không, tôi không nghĩ chừng đó ngày là đủ đâu.

Hai hay ba ngày cũng chả khác gì đâu. Vẫn khó như nhau thôi.

Chẳng phải chịu đựng tất cả thứ này khi chỉ mới mấy ngày đầu tiên thôi là hơi quá à?

'Dù sao thì mình không làm trái nhiệm vụ được.'

Tôi thở dài rồi gãi đầu.

Tôi có thể làm gì đây? Làm như tôi có quyền lựa chọn ấy.

Thôi thì có làm ma cũng không nên làm ma đói, nên cứ lụm mấy phần thưởng trước cái đã. Tất nhiên là sẽ bắt đầu từ phần thưởng của Eleanor rồi.

--------------------

Thông báo hệ thống

[Nhận thưởng từ Eleanor.]

[Nhận 1 vé sao chép kĩ năng.]

[Bạn có thể sao chép một kĩ năng của đối tượng!]

--------------------

"..."

'Cái đéo gì thế?'

'Sao chép kỹ năng???'

‘…Điên rồi! Họ chơi thật à?’

Chẳng cần giải thích gì thêm.

Không thể nào, mình có thể sao chép kỹ năng của trùm cuối sao?!

‘Nhưng giờ chưa phải lúc…’

Dùng nó ngay bây giờ thì phí quá.

Giống như nhân vật chính Iliya, Eleanor cũng sẽ tiến hóa thành dạng trùm cuối của cô ta.

Dĩ nhiên, hiện tại cô ta đã đứng đầu chuỗi thức ăn của Học viện, nhưng chẳng có lý do gì để lãng phí cơ hội này khi mình có thể lấy được những kỹ năng siêu xịn trong tương lai.

“…”

Nhưng như thế nghĩa là tôi sẽ phải chuẩn bị cho sự kiện ba ngày tới mà không có nó.

May mắn thay, tôi biết một nơi có thể lấy được những vật phẩm giúp mình sống sót.

“Huu…”

Tôi thở dài một hơi và nhìn về phía điểm đến trước mặt.

Đó là một nhà kho cũ kỹ, nằm cách xa tòa nhà Học viện một đoạn đi bộ dài.

Tuy nhiên, với một nơi trông xập xệ thế này, thật trớ trêu khi nó lại được bao bọc bởi đủ loại ma pháp phòng thủ, kể cả bùa làm giảm nhận thức.

Giáo viên gọi nó là phòng chứa đồ.

Nhưng với các lão làng của Sera, nó được biết đến với cái tên quen thuộc: Nông Trại Vật Phẩm.

Nó thường được dùng để lưu trữ tài liệu giảng dạy và thiết bị. Nhưng lịch sử của Elfante thì sâu sắc, và nơi này chứa đựng cả núi di vật độc đáo. Trong số đó có những thứ chỉ người chơi từng trải qua game mới biết giá trị.

Tôi chỉ nhắm đến một thứ duy nhất.

Divine's Ultima.

Đó là vật phẩm sinh tồn đầu game, mang lại tác động mạnh mẽ nhất trong Sera nếu được sử dụng đúng cách.

Vốn dĩ, nó thuộc về Yuria Greyhounder, trùm của Chương 2.

Cô ta được gọi là Kiếm Sĩ Cuồng Loạn, một kẻ điên rồ chém bất cứ ai đến gần trong một khoảng cách nhất định.

“…”

Thực ra, tôi nghĩ việc cướp vật phẩm từ một nhân vật quan trọng như vậy trước thời điểm có thể hơi mạo hiểm.

Nhưng tôi chẳng còn lựa chọn nào nếu muốn chuẩn bị cho sự kiện ba ngày tới.

Chẳng có thứ gì ở cái thế giới này là lỗi của mình, vậy tại sao mình lại là người phải vật lộn?

Dù sao thì, Yuria mạnh kinh khủng, đó là lý do cô ta là trùm chương. Chắc cũng không khó khăn lắm đâu.

“Được rồi.”

Thu thập vật phẩm xong thì quay về thôi.

Chẳng có gì sai sót đâu, đúng không?

Năm phút sau.

Tôi đang tự nguyền rủa vì đã nói điều đó.

Tôi nhìn cô gái tóc đen đang lặng lẽ đứng đung đưa trước mặt. Đôi mắt cô ta ngấn lệ.

Một thân hình nhỏ nhắn chỉ cao đến cổ mình, dáng vẻ giống một chú mèo. Nhìn chung, cô ta chẳng khác gì một đứa trẻ.

Tôi thậm chí còn thấy cô ta dễ thương, nếu không vì thanh kiếm đang kề vào cổ mình.

[Cậu đứng yên được không?]

Những chữ đó lơ lửng trong không khí. Người phụ nữ này không nói bằng giọng; cô ta diễn đạt theo cách này.

Và ý cô ta là…

“…Để cô chém tôi dễ hơn?”

[Đúng vậy.]

‘Đồ điên.’

Đây chính là Yuria Greyhounder, Trùm Chương 2.

Và ngay lúc này, mạng sống của tôi đang bị cô ta đe dọa.

“…”

‘Sao mọi chuyện không thể suôn sẻ dù chỉ một lần chứ?’