Hiệp sĩ Ophelia, người quản lý ký túc xá dành cho tân sinh viên, là một con người dịu dàng theo nhiều nghĩa.
Bà luôn nở nụ cười ấm áp, chẳng bao giờ nổi giận, và luôn giữ một ánh mắt híp lại đầy duyên dáng. Với mái tóc vàng óng ả cùng nhan sắc mỹ miều, bà được nhiều học viên yêu mến.
Thế nhưng, danh hiệu Hiệp sĩ mà bà mang không phải thứ dễ dàng đạt được. Nó chứng minh rằng bà không phải là một người dễ đối phó, đặc biệt khi bà vẫn đang là một Hiệp sĩ tại ngũ.
Với những tân sinh viên vừa đặt chân vào Học viện, bà gần như là một tồn tại cao quý tựa thiên thần. Bởi lẽ, để trở thành một Hiệp sĩ chính thức, ít nhất phải là học viên năm thứ năm – tiêu chuẩn tối thiểu để được cân nhắc.
“Đã đủ mọi người chưa nào?” – Bà cất tiếng, giọng nói nhẹ nhàng như làn gió.
Nhìn bà lúc này, chẳng ai nghĩ bà là một Hiệp sĩ đáng gờm. Với nụ cười hiền hậu, tôi bước theo sau Hiệp sĩ Ophelia, người đang dẫn đầu đoàn tân sinh viên. Cảnh tượng chẳng khác gì một chú vịt mẹ dẫn đàn con thơ dại.
Chúng tôi đang đứng trên Đồi Grande, ngọn đồi cao nhất của Học viện Elfante, nơi có thể phóng tầm mắt nhìn toàn bộ các khu vực lân cận. Đây là địa điểm lý tưởng để giới thiệu với tân sinh viên về cấu trúc tổng thể của Học viện.
“Kia là khu ký túc xá. Chắc hẳn mọi người đã quen với nơi đó, đúng không? Các khu vực dành cho từng Phân viện thì khác nhau. Bên kia là phòng tập thể lực chủ yếu dành cho Phân viện Hiệp sĩ, còn đằng kia là sảnh luyện tập ma thuật của Phân viện Ma pháp…”
Với tôi, những lời giải thích này chỉ là lặp lại những gì đã biết. Hệ thống giáo dục của Elfante chia thành năm Phân viện, mỗi nơi đại diện cho một lĩnh vực: Hiệp sĩ, Ma pháp, Kỹ năng, Chế tạo và Thần học. Không chỉ riêng Elfante, Liên minh Bộ tộc và Thánh địa cũng áp dụng hệ thống tương tự.
Vài ngày nữa, tại buổi tiệc chào đón, các tân sinh viên sẽ chọn phân ngành chính và ngành phụ. Nhân vật chính cũng không ngoại lệ.
‘…Nhưng các Phân viện ở đây không đơn giản như thế.’
Dù được gọi là Phân viện, nhưng xét về quy mô và cơ sở vật chất, mỗi nơi chẳng khác gì một thành phố thu nhỏ. Đúng với danh tiếng là một trong những học viện hàng đầu lục địa, diện tích đất đai và ngân sách dành cho mỗi Phân viện đều khổng lồ. Điều này cũng áp dụng cho Thánh địa và Liên minh Bộ tộc.
Học viện Elfante, Đại Thánh đường, và Lò Rèn Đấu tranh – ba cơ sở giáo dục láng giềng này được gọi chung là Tam giác Vàng, những ngôi trường ưu tú nhất lục địa.
‘Vậy là đủ rồi.’
Tôi kiểm tra lại đồ đạc mang theo trong khi lơ đãng lắng nghe lời giải thích của Hiệp sĩ Ophelia. Trong túi là một lư hương, các nguyên liệu để thắp hương, và thêm vài… vật phẩm cúng tế dự phòng.
Chuyến tham quan này, diễn ra sau kỳ thi tuyển sinh, giống như một phần hướng dẫn dành cho người chơi nhằm giải thích về thế giới và chức năng của Học viện. Nhưng đồng thời cũng có những việc chỉ có thể thực hiện trong khoảng thời gian này.
“Thưa cô, kia có phải là Vùng Hư Không nổi tiếng không ạ?”
Hỏi hay lắm. Nghe vậy, Hiệp sĩ Ophelia thoáng lúng túng. Đôi mắt híp của bà hướng về phía quả cầu xám khổng lồ mà học viên kia chỉ tới.
Dù ở khoảng cách xa, luồng khí tức kỳ dị và đáng sợ từ nó vẫn có thể cảm nhận rõ ràng.
“Đúng là vậy, nhưng~ đó là khu vực cấm~ các em sẽ gặp rắc rối lớn nếu đến gần đó~” – Bà đáp, giọng vẫn nhẹ nhàng.
Quả cầu hình vòm khổng lồ ấy nằm ngay giữa trung tâm của ba cơ sở giáo dục tạo thành hình tam giác. Bên trong thấp thoáng một tòa tháp cao vút.
Lời cảnh báo của Hiệp sĩ Ophelia cũng không phải là nói ngoa. Thậm chí, từ “khu vực cấm” còn có phần hơi nhẹ.
Đó là Vùng Hư Không, tàn tích của Cuộc chiến Thần Ma – cuộc chiến khủng khiếp nhất trong lịch sử. Nơi đây, các Sứ giả của Thần và Anh hùng, người kế thừa sức mạnh của họ, đã chiến đấu đến hơi thở cuối cùng để phong ấn lũ Quỷ.
Dù hàng trăm năm đã trôi qua kể từ khi được phát hiện, sự xung đột giữa ma lực và thần lực còn sót lại vẫn không hề suy giảm.
Ai dám mạo hiểm tiến gần thì chắc chắn sẽ được một vé lên bàn thờ. Ngay cả những kẻ sở hữu sức mạnh vượt trội cũng khó lòng thoát ra mà không chút mảy may được.
‘Ra là vậy…’
Đây chính là lý do tại sao ba học viện, được gọi là Tam giác Vàng, lại nằm gần nhau đến thế.
Hiệp ước Vĩ đại, được ký kết sau Cuộc chiến Thần Ma giữa ba thế lực lớn trên lục địa – Đế quốc, Thánh địa, và Liên minh Bộ tộc, có một điều khoản yêu cầu mỗi bên phải cử một lượng nhân lực nhất định để quản lý Vùng Hư Không.
HIệp ước ấy vẫn còn hiệu lực, dù đã hàng trăm năm trôi qua kể từ lần cuối lũ Quỷ xuất hiện.
Nhờ sự hy sinh của các chiến binh trong quá khứ, lũ Quỷ đã bị phong ấn. Nhưng nếu chúng được giải phóng, Vùng Hư Không chắc chắn sẽ là cái tổ đầu tiên.
Lý do mà các học viện sở hữu đội ngũ giảng viên chất lượng cao đến vậy cũng bởi nhiệm vụ chính của họ là giám sát và bảo vệ Vùng Hư Không. Để tránh lãng phí nhân lực thì họ kiêm luôn vai trò giảng dạy.
“…”
Nhưng khi nghĩ đến kịch bản chính, tôi biết việc lũ Quỷ thực sự được giải phóng không hẳn là điều bất khả thi.
Mới nghĩ đến thôi tôi đã thấy tệ rồi.
“Nơi đó nổi tiếng đến mức được ghi lại trong cả thần thoại, đúng không ạ? Chúng ta có thể đến gần hơn để xem được không?”
“Ừm~”
Nhìn mấy học viên với đôi mắt rực cháy khao khát tri thức, Hiệp sĩ Ophelia mím môi, gãi má lúng túng.
Thấy vậy, tôi bình tĩnh kéo khóa ba lô.
Một phần lý do mà người chơi gọi Hiệp sĩ Ophelia là “Mẹ” chính là vì bà hiếm khi từ chối yêu cầu của học viên. Điều gì sẽ xảy ra tiếp theo đã quá rõ ràng…
“Vậy thì, chúng ta chỉ tiến đến ranh giới mà vòng bảo hộ của Thiên Thần Seraph cho phép thôi nhé? Ở trong đó thì an toàn~”
Đúng như dự đoán.
***
Trong thần thoại, Sứ giả của Thần còn được gọi bằng một cái tên khác: Thiên Thần.
Chúng là những thực thể xuất hiện khi lũ Quỷ thức tỉnh, gieo rắc hỗn loạn cho thế giới. Các thiên thần mang đến cho nhân loại vô số phước lành và tri thức.
Người ta nói rằng sức mạnh của một thiên thần có thể khiến biển cả sôi sục và đảo ngược núi non.
Trong số họ, Seraph là danh xưng chỉ dành cho những thực thể đặc biệt, gần như ngang tầm với á thần trong thế giới quan này.
“Rồi chúng ta sẽ ăn trưa quanh đây nhé—”
Và một thực thể như thế đã tạo ra một vòng bảo hộ vững chắc đến mức con người có thể ung dung dùng bữa gần Vùng Hư Không.
Thực tế, lý do mà Học viện có thể tồn tại gần nơi này chính là nhờ vòng bảo hộ ấy.
Những tia sáng rực rỡ lơ lửng quanh khu vực đã biến nơi đây thành một điểm tham quan. Tất cả học viên đều trầm trồ kinh ngạc.
Sau khi ổn định chỗ ngồi và lấy hộp cơm trưa ra, một học viên lại đặt câu hỏi cho Hiệp sĩ Ophelia.
“Thưa cô, em nghe nói các linh mục thường xuyên đến khu vực này. Đây là một trong những bằng chứng hiếm hoi để nghiên cứu sức mạnh của thiên thần, đúng không ạ?”
“Đúng thế~” – Bà đáp, giọng vẫn dịu dàng.
“Vậy cô đã từng thấy thiên thần tận mắt chưa ạ?”
Học viên tiếp tục hỏi, mắt lấp lánh hiếu kỳ.
Cũng dễ hiểu thôi. Thông thường, các thiên thần cư ngụ ở Cõi Tinh Linh và chỉ xuất hiện trước nhân loại khi ban phát phước lành hoặc tặng vật. Mỗi thiên thần đều sở hữu sức mạnh khủng khiếp, và những phước lành hay tặng vật của họ đều được ghi chép trong sử sách.
Đây cũng là lý do tại sao phần lớn các nhà thần học hay linh mục đều khao khát được diện kiến một thiên thần, dù chỉ một lần.
Theo những gì tôi biết, đó là một truyền thuyết dựa trên sự thật.
Tất nhiên, cũng có một số điều kiện nhất định.
“Ừm, khi còn tại ngũ, ta đã chứng kiến vô số nghi lễ và nghi thức hoành tráng, nhưng chưa bao giờ có trường hợp một thiên thần xuất hiện cả~” – Hiệp sĩ Ophelia đáp.
Học viên đặt câu hỏi gật đầu tỏ vẻ hiểu ý.
‘Dù sao thì, đây là thiên thần cơ mà. Làm sao một thực thể như thế có thể được triệu hồi theo ý muốn được?’
Tuy nhiên.
‘…Thực ra, việc đó dễ hơn người ta tưởng nhiều.’
Tôi lẩm bẩm một mình, rồi tiến lại gần Hiệp sĩ Ophelia.
“Thưa cô, em có thể ăn trưa ở chỗ xa hơn một chút được không ạ?”
“Hửm~?” – Bà nghiêng đầu, ánh mắt như muốn hỏi: ‘Tại sao vậy?’
“Em cảm thấy hơi không thoải mái khi ăn ở đây.”
“…À~”
Nghe tôi nói và liếc nhìn xung quanh, bà gật đầu.
Tôi đã hạ gục Iliya chỉ bằng một cú đấm và cũng có mặt tại hiện trường vụ ám sát hụt Công nương Tristan. Danh tiếng của tôi, vì thế, đã tăng vọt sau những sự kiện đó.
Nhưng tất nhiên, phần lớn ánh mắt hướng về tôi chẳng mấy thiện cảm. Thậm chí, có lẽ chúng nghiêng về phía tiêu cực nhiều hơn.
Hơn nữa, việc tôi khuất phục Hasmed trong kỳ thi tuyển sinh rồi thả hắn đi có thể gây ra nhiều rắc rối. Đó là lý do Iliya và Eleanor, những người chứng kiến, cũng giữ im lặng.
Vậy nên, trong mắt mọi người, tôi không chỉ là kẻ gian lận để hạ bệ Ứng viên Anh hùng tiếp theo, mà còn bị coi là một kẻ hờ hững khi Công nương Tristan suýt bị ám sát.
Tin đồn thường bị thổi phồng quá mức. Nhưng những kẻ tin theo và lan truyền chúng mà không suy nghĩ thường là người vốn đã chẳng ưa tôi.
Có lẽ, một nam tước vô danh như tôi trở thành tâm điểm chú ý không phải vì thành tựu, mà vì những drama xung quanh.
“Đừng đi xa quá nhé~? Nguy hiểm đấy.”
“Vâng ạ.”
Tất nhiên, những gì họ nói hay nghĩ chẳng liên quan gì đến tôi.
Ngược lại, tôi còn cảm thấy biết ơn sự tiêu cực đó, vì nó khiến Hiệp sĩ Ophelia dễ dàng đồng ý cho tôi rời đi.
‘Để xem nào…’
Tôi bước đến một nơi đủ xa để không ai làm phiền.
Chẳng có gì tốt đẹp khi để người khác thấy việc tôi sắp làm.
Ừm.
Đặc biệt là mấy tên cuồng tín.
“Được rồi.”
Tôi bắt đầu sắp xếp những thứ mang theo trong ba lô.
Thần Vật Ultima và các nguyên liệu cần thiết để thắp nó.
Tôi đổ bột sừng kỳ lân vào lư hương, rồi dùng lông phượng hoàng để châm lửa. Sau khi điều chỉnh độ mạnh của ngọn lửa bằng chiếc quạt san hô, khói bắt đầu lan tỏa.
Chẳng mấy chốc, làn khói chạm đến một cụm ánh sáng lơ lửng gần đó, nhanh chóng hòa quyện và kết tụ lại.
Chức năng của Thần Vật Ultima rất đơn giản. Như tôi đã nói, nó giống như một chiếc điện thoại, cho phép tôi liên lạc với những thực thể mà bình thường chẳng thể nào tiếp cận.
Nó có khả năng hiện thực hóa các thực thể từ một cõi khác vào thế giới con người. Đó chính là sức mạnh của Thần Vật Ultima.
‘Nghĩ lại thì…’
Các nhà thần học và linh mục chẳng sai khi làm ầm ĩ về nơi này.
Sự hiện diện của các thiên thần ở đây rõ ràng mạnh mẽ hơn, và đây là rào chắn thần thánh do chính các Seraph dựng lên.
Vấn đề nằm ở chỗ mấy tên này đã hiểu sai về bản chất của thiên thần.
Trong thần thoại, họ thường được miêu tả là những thực thể cao quý và thần thánh. Những sinh vật trang nghiêm, đức hạnh, được nhiều người tôn kính.
Nhưng…
Sự thật thì hoàn toàn ngược lại.
Đúng vậy, theo nghĩa đen đấy.
— …
Làn khói hòa quyện với các cụm ánh sáng lơ lửng gần đó, và chẳng mấy chốc, hình dạng của vài gã đàn ông lực lưỡng bắt đầu hiện ra, từng người một.
Phía sau họ là đôi cánh trắng tinh, và trên đầu lơ lửng những vầng hào quang vàng rực.
Dù nhìn thế nào, họ cũng là hình mẫu thiên thần điển hình.
Nhưng.
“Cái lũ khốn kiếp này làm công việc chuẩn bị kiểu gì thế hả? Đám khốn nạn trong đơn vị hợp tác xây dựng quý này từ đâu ra?”
“Ừm, Dominion. Có lẽ từ Garion.”
“Lũ chó đó tưởng mình khôn lỏi lắm à? Có nên đập vỡ đầu chúng để tỉnh ra không? Này, gọi lũ đó đến đây. Nếu các Seraph thấy cảnh này, cả đám chúng ta toi chắc. Hiểu chưa?”
Dù nhìn vào thiên thần nào, cuộc trò chuyện này chẳng hề cao quý hay đức hạnh chút nào.
Ngay từ đầu, việc mang theo những món thô kệch như búa hay xẻng quân dụng đã chẳng thể gọi là thanh lịch.
“…”
Những thiên thần này trông giống… lính tráng hơn.
Một xã hội cực kỳ nam tính. Hệ thống cấp bậc rõ ràng. Cơ cấu trên-dưới chặt chẽ. Một bầu không khí cứng nhắc và đầy bạo lực.
Cơ bản là, nếu một Seraph tạo ra hoặc ra lệnh điều gì, những kẻ dưới trướng phải lăn lộn như điên để duy trì hoặc thực hiện.
“Chúng ta không đủ hợp chất nước thánh để lấp lỗ hổng trong rào chắn! Mượn tạm được không?”
“Mày không làm nổi một việc cho ra hồn à, thằng ngu? Đưa cây cọ đây, tao tự làm. Lũ thiên thần thế hệ mới giờ chẳng làm được cái gì ra hồn. Hồi tao còn—“
“…”
Nghe những cuộc trò chuyện gần đó, tôi không khỏi nghĩ rằng mình đã đúng khi đến đây một mình.
Nếu những tín đồ sùng đạo chứng kiến cảnh này, chắc họ đã ngã lăn ra, sùi bọt mép mà ngất đi.
“Này, này, Dominion. Thấy thằng nhóc con người kia không?”
“Ừ, sao?”
“Nó nhìn chằm chằm tụi mình cả buổi rồi.”
“Chắc chỉ tình cờ thôi. Nhưng ít ra nó im lặng. Mấy thằng ngu hay mò đến đây định gây rối ấy… mỗi lần thấy là tao chỉ muốn đập cho một trận…”
Được rồi, nghĩ thử xem.
Tổ chức những nghi lễ hay nghi thức hoành tráng trước mặt đám này thì có ích gì chứ?
Chúng bị lôi ra làm việc tay chân mà chẳng muốn chút nào. Chúng lăn lộn như chó, cảm giác như chết đi sống lại, chỉ muốn giết bất cứ ai cứ mở miệng lải nhải bên tai.
Chuyện gì sẽ xảy ra nếu hàng chục, hàng trăm người kéo đến, lặp đi lặp lại bái lạy hay thánh kinh hết lần này đến lần khác?
Có lý do khiến các thiên thần chẳng muốn lộ diện đấy. Cứ lặp đi lặp lại mấy thứ đó chỉ tổ làm chúng phát cáu.
Riêng chuyện này thì con người nên cảm thấy may mắn vì chưa chuốc phải đại họa.
Còn nữa, thứ chúng muốn lại cực kỳ đơn giản và nguyên thủy.
Tôi thở dài, lấy ra những vật phẩm cúng tế từ ba lô.
Rượu mạnh, loại bình dân với nồng độ cồn cao, không tinh tế nhưng đậm đà, dễ “đánh gục”. Ngoài ra là thịt mua ở chợ với giá phải chăng – loại thịt dai, đậm vị, hợp khẩu vị dân lao động.
Đây là những thứ thô ráp, được ưa chuộng bởi tầng lớp bình dân, nhưng chẳng có gì tuyệt hơn để nhắm với thứ rượu này.
Một bộ “combo” đặc biệt dành cho đám thợ xây.
Chắc chắn là cách tốt nhất để hồi sức sau những giờ làm việc nặng nhọc.
Thịt luộc chấm mắm nêm, nhấp thêm ly rượu gạo sau khi đổ mồ hôi hùng hục.
‘Còn gì hơn thế nữa?’
“…Thằng nhóc này có gu đấy. Chọn đúng thứ tụi mình thích luôn?”
“Có nên xin một ít không…?”
“Không được phép giáng xuống Cõi Vật Chất nếu không có sự chấp thuận của con người triệu hồi. Điều kiện chưa đủ, xin xỏ gì nổi…”
“Này, các vị.”
Khi tôi khẽ lên tiếng, đám thiên thần đang rôm rả xung quanh lập tức im bặt.
Họ dường như nhận ra tôi biết sự hiện diện của họ.
Tôi mỉm cười, tiếp tục.
“Nếu chỉ làm việc mà không ăn uống, sớm muộn gì các vị cũng kiệt sức thôi.”
Tất cả thiên thần đều trố mắt nhìn tôi.