"Là Kujou Saito đây ạ."
"Mời vào."
Tôi gõ cửa phòng hiệu trưởng, vừa dứt tiếng thì đã có người đáp lời, thế là tôi mở cửa bước vào.
Từ khi nhập học đến giờ, đây là lần đầu tiên tôi đặt chân vào phòng hiệu trưởng.
"Ah, thầy Neya."
Nói đúng hơn là, vì được gọi đến phòng hiệu trưởng, tôi cứ tưởng chỉ có hiệu trưởng ở đó thôi, nhưng hóa ra thầy giáo chủ nhiệm lớp tôi, Neya Tsuyoshi, cũng có mặt.
Cạch
Phía sau lưng, tôi nghe thấy tiếng khóa cửa phòng hiệu trưởng. Quay đầu lại, thầy hiệu phó, người mà bình thường chỉ thấy trong các buổi lễ, đang khóa cửa phòng.
Ủa? Chuyện gì mà phải kín đáo như vậy chứ?
"Trò Kujou này, thầy hỏi thẳng nhé. Sáng nay, em gây ra chuyện với cảnh sát ở nhà ga đúng không?"
"À thì, em cũng bị cảnh sát hỏi han một chút, nên đúng ạ."
Ra là vậy.
Quả nhiên là về chuyện tôi can ngăn vụ ẩu đả trên tàu điện sáng nay.
Ngoài chuyện đó ra, tôi chẳng nghĩ ra lý do nào khác khiến mình bị gọi gấp đến phòng hiệu trưởng cả.
Hay là, cuối cùng thì chuyện này cũng được coi là lý do chính đáng để trễ học, nên sẽ không bị tính là đi muộn nhỉ?
"Vậy em đã làm gì?"
"À, chuyện là..."
"Sáng nay, ở sân ga gần trường, nhiều học sinh đã nhìn thấy em bị cảnh sát thẩm vấn."
Tôi vừa định giải thích thì thầy hiệu phó đã chen ngang ngay lập tức.
"Thầy muốn em nói thật. Là quấy rối hay là quay lén?"
"…………Hả?"
Hiệu trưởng nhìn tôi với ánh mắt nghiêm nghị.
Áp lực từ ánh mắt đó khiến tôi nghẹn lời, không nói được gì.
"Trường ta cũng có quy mô và số lượng học sinh kha khá... Nên cứ vài năm là có một em có sở thích hoặc thói quen như vậy xuất hiện. Vì thế, chúng tôi cũng có kinh nghiệm xử lý những học sinh như thế này."
Và, trái ngược với lời nói, ngón tay của hiệu trưởng đặt trên bàn run rẩy. Ánh mắt thầy ấy thì đờ đẫn.
"Đã dàn xếp xong với bên kia chưa? Nếu còn tranh chấp, trường có thể cho em nghỉ học bảo lưu đấy."
"Không phải vậy mà! Có một vụ bạo lực trên tàu... Mà không phải lúc này chứ. Sắp đến giờ học buổi chiều rồi."
"Bây giờ, ưu tiên hàng đầu là em phải thành thật nói về tội lỗi của mình! Trường sẽ cùng em nghĩ cách giải quyết."
"Đúng đấy. Vì cái thứ ham muốn không thể kiểm soát của học sinh mà con đường thăng tiến của tôi ở sở giáo dục bị chặn lại thì tôi không cam tâm!"
"Ơ kìa hiệu trưởng, thầy lỡ lời rồi kìa. Mà khoan, tại sao từ nãy đến giờ mọi người cứ coi như em có tội vậy!? Em chỉ giúp một bạn nam sinh bị hành hung trên tàu thôi mà!"
"Làm gì có ai lại làm cái trò giống như mở đầu mấy bộ web manga rẻ tiền chứ! Thôi đi, thành thật mà khai ra mau!"
"Trò Kujou này... Chẳng lẽ mối quan hệ giữa thầy và em lại mong manh đến mức em không thể thành thật nói chuyện trong tình huống này sao?"
Không, đây là lần đầu tiên em nói chuyện trực tiếp với thầy hiệu trưởng đấy ạ.
Tôi muốn nói thế, nhưng ánh mắt của hiệu trưởng và hiệu phó thì nghiêm túc quá.
Chuyện này đáng sợ thật, cứ như thể một ký ức không hề tồn tại đang bị nhào nặn trong đầu họ vậy.
"Mà thầy Neya, lúc em đến muộn em đã giải thích rồi mà? Sao thầy không nói đỡ em một câu đi?"
"Phụt! À thì, thầy cũng chỉ nghe mỗi lời em nói thôi mà."
"Ơ kìa thầy chủ nhiệm!?"
Thằng cha này...
Thầy Neya thấy hiệu trưởng và hiệu phó kỳ lạ như vậy thì khoái chí lắm hay sao mà cứ đứng ngoài cuộc vậy?
Đúng rồi, người này vốn là như vậy mà.
Chỉ còn cách tự mình giải thích thôi.
"Vậy nên em mới nói từ đầu là em nói thật mà! Nếu thầy vẫn nghi ngờ thì cứ xác nhận với cảnh sát đi."
"Nếu nghe cảnh sát nói ra sự thật không thể chối cãi thì tôi biết làm sao! Nghe xong chắc tôi nằm liệt giường mất!"
Vừa bị giằng xé giữa trách nhiệm công việc và việc bảo vệ bản thân, nên mấy ông chú trung niên với tinh thần bất ổn cứ mãi không chịu tin lời tôi nói, thành ra câu chuyện cứ luẩn quẩn mãi.
Cái này gọi là gì nhỉ? Hội nghị thì nhảy múa, nhưng không tiến triển?
Không, không phải.
Chỉ là phí thời gian thôi.
Thế là tiết 5 và tiết 6 buổi chiều của tôi cũng tan thành mây khói.
◇◇◇◆◇◇◇
"Ha ha ha! Thật là vui khi được chứng kiến cảnh bẽ mặt của hiệu trưởng và hiệu phó mà!"
"Thầy Neya đúng là vô dụng thật đấy."
Sau đó, tôi lặp đi lặp lại lời giải thích của mình không biết bao nhiêu lần, cuối cùng thì họ cũng có vẻ chấp nhận thử tin lời tôi, nhưng trên khuôn mặt của hiệu trưởng và hiệu phó vẫn lộ rõ vẻ nghi ngờ.
Trong suốt thời gian đó, thầy Neya chỉ gật gù phụ họa với hiệu trưởng và hiệu phó, cố gắng nhịn cười, đúng là vô dụng hết chỗ nói.
Tôi chỉ muốn ném cho ông ta vài lời mỉa mai.
"Giáo viên cũng là dân văn phòng thôi mà. Chỉ là những bánh răng buồn bã lặng lẽ tuân theo mệnh lệnh của cấp trên."
"Không, rõ ràng là thầy chỉ thấy buồn cười thôi mà."
"Đừng nói thế. Ít nhất thì thầy cũng đã cố gắng ngăn không cho hiệu trưởng liên lạc với phụ huynh em rồi đấy."
"Chuyện đó... em cảm ơn thầy ạ."
Em xin lỗi thầy Neya vì đã nói thầy vô dụng.
"Không có gì đâu. Dù sao thì thầy cũng là người giám hộ thay mặt bố mẹ em ở Nhật Bản mà."
"Đừng có xoa đầu em mạnh như thế chứ anh Tsuyoshi. Tóc em rối hết cả rồi."
"Ôi chà, dậy thì rồi hả? Ở trường thì nhớ gọi là thầy Neya đấy nhé."
Anh Tsuyoshi, vừa là thầy chủ nhiệm vừa là anh họ tôi, bỏ ngoài tai lời phàn nàn của tôi mà cứ xoa đầu tôi không ngừng, còn tôi thì cũng mặc kệ để anh ấy làm gì thì làm.
Lần này, việc anh ấy ngăn cản việc liên lạc với bố mẹ tôi không chỉ là một ân nghĩa đơn thuần.
Anh Tsuyoshi là người đã nỗ lực giúp tôi giữ khoảng cách thích hợp với bố mẹ tôi, những người đó.
"Nhưng mà, Saito mà lại đi giúp người khác à. Máu anh hùng trong em tự dưng nổi lên à?"
"Chuyện đó, em bỏ lâu rồi."
"Nhưng mà, phải cẩn thận đấy. Nếu có chuyện gì xảy ra với em, thì cũng có người lo lắng đấy."
"Lo lắng á, anh Tsuyoshi... ý em là cả thầy Neya nữa sao?"
"Đương nhiên rồi. Học sinh trong lớp mình chủ nhiệm mà gặp rắc rối thì công việc của thầy cũng tăng lên, nó phiền phức lắm. Đã làm việc ở một trường danh tiếng rồi thì thầy không muốn làm cái kiểu thầy giáo phải đi trực đêm đâu."
"Em nghĩ là người làm giáo viên mà nói với học sinh như vậy thì không ổn đâu ạ."
"Nishino trong lòng cũng lo lắng cho em lắm đấy. Thấy em đi học muộn không liên lạc gì, em ấy còn hỏi thầy xem là có chuyện gì xảy ra không đấy."
"Rinna á? Vậy sao..."
Cái con bé Rinna đó, lúc nào cũng trêu chọc, tỏ vẻ thờ ơ, nhưng hóa ra lại lo lắng cho tôi ở phía sau.
"Đúng là khổ thân cái thằng đàn ông đào hoa. Mà này, hai đứa em thực ra đã hẹn hò rồi hả? Hả?"
"Vậy thì, em chào thầy Neya ạ."
Dù có ân nghĩa với anh họ đến đâu, thì tôi cũng không muốn nói chuyện kiểu đó với thầy chủ nhiệm, nên tôi nhanh chóng chuồn đi.
◇◇◇◆◇◇◇
"Haizz, hôm nay mệt quá."
Vừa về đến căn hộ một phòng của mình, tôi đã ném mình lên giường mà không kịp cởi áo khoác đồng phục.
Hôm nay, từ sáng sớm đã bị cuốn vào vụ ẩu đả, rồi lại bị hiệu trưởng và hiệu phó chất vấn, đúng là một ngày ngập tràn sự kiện.
"À, phải liên lạc với Rinna mới được."
Cuối cùng thì tôi cũng bỏ luôn hai tiết cuối buổi chiều rồi.
Chắc chắn cô ấy đang lo lắng không biết có chuyện gì xảy ra.
Tiện thể, tôi cũng định trêu cô ấy một chút về chuyện sáng nay nó lo lắng cho tôi khi tôi đến muộn.
Nghĩ vậy, tôi cầm điện thoại lên.
Píp píp
Đúng lúc đó, điện thoại của tôi đổ chuông.
"Điện thoại á? Số này lạ hoắc. Thồi thì cứ bỏ qua như mọi khi- Khoan đã, đuôi số là 110!? Số điện thoại của cảnh sát đây mà!"
Tôi vội vàng ngồi thẳng dậy trên giường.
Dù không phải là cuộc gọi video nên người bên kia không nhìn thấy mình, nhưng đối diện với cơ quan quyền lực nhà nước, tôi vẫn bất giác chỉnh lại tư thế, đúng là đồ nhát gan.
"Vâng, em là Kujou đây ạ."
『À, là cậu Kujou phải không ạ? Tôi là Tadokoro thuộc Phòng An toàn Đời sống của Sở Cảnh sát Nam đây ạ』
Người gọi điện quả nhiên là cảnh sát.
Ủa, nhưng mà Phòng An toàn Đời sống?
Mấy vụ đánh nhau ngoài đường như thế này chẳng phải là đội cảnh sát khu vực hay đồn công an phường phụ trách sao?
『Vì người gây rối lần này là người chưa đủ tuổi thành niên, nên Phòng An toàn Đời sống chúng tôi sẽ là bên phụ trách ạ』
"À, ra vậy."
Cái gã mặc quần công nhân đó, tôi cứ tưởng gã ta chỉ hơi trẻ trâu thôi, ai ngờ lại là trẻ vị thành niên.
Vậy có khi nào tên đó còn bằng tuổi tôi hoặc cậu Rei không nhỉ?
『Sau đây, tôi xin phép hỏi lại một lần nữa về tình hình lúc đó ạ~』
Sau đó, những câu hỏi giống hệt như lúc thẩm vấn lại được lặp lại qua điện thoại.
Không có gì mới để nhớ ra, nên cuộc trò chuyện kết thúc suôn sẻ.
『À, cuối cùng thì bên bị hại có nhã ý muốn gọi điện thoại cảm ơn cậu, nên họ muốn xin thông tin liên lạc của cậu ạ』
"Ơ, không cần đâu ạ. Làm gì có chuyện phải cảm ơn chứ."
Nghe thấy bên bị hại muốn cảm ơn, tôi lập tức từ chối.
『Không, thực ra họ năn nỉ khá nhiều đấy ạ. Họ nhất định muốn cảm ơn cậu』
"Hả... Vâng, nếu vậy thì em hiểu rồi ạ. Xin cứ chuyển lời giúp em."
Lúc này, tôi nghĩ lại, có lẽ việc nhận lời cảm ơn cũng là phép lịch sự, nên tôi đồng ý cho bên bị hại biết thông tin liên lạc của mình.
『Vậy thì tôi xin phép kết thúc cuộc gọi tại đây ạ. Nếu có gì nữa, tôi sẽ liên lạc lại sau』
"Vâng. Cảm ơn anh đã vất vả."
Nói rồi, cuộc gọi kết thúc.
Phù.
Dù mình không làm gì sai, nhưng nói chuyện với cảnh sát vẫn cứ thấy căng thẳng.
"A, chết rồi! Nếu cảnh sát gọi điện thoại đến thì mình nên nhờ họ giải thích sự tình cho hiệu trưởng biết chứ!"
Nếu cảnh sát gọi điện thoại đến trường, chắc chắn sự nghi ngờ của hiệu trưởng đối với tôi sẽ hoàn toàn tan biến.
Nhưng mà, đây là vụ án liên quan đến người chưa đủ tuổi vị thành niên thuộc Phòng An toàn Đời sống, liệu cảnh sát có làm đến mức đó không nhỉ?
Không, cứ thử hỏi xem sao.
Hình như là anh Tadokoro thì phải?
Để tôi gọi lại hỏi thử xem.
Nghĩ vậy, tôi cầm điện thoại lên.
"Ủa, có cuộc á? À, là Rinna gọi. Alo, Rinna. Xin lỗi vì chuyện buổi chiều ngày hôm nay nhé."
Tôi muốn gọi lại cho cảnh sát ngay lập tức.
Mà thôi, dù sao thì Rinna chắc cũng lo lắng cho tôi mà.
Với lại, tôi cũng có chuyện để trêu cô ấy từ anh Tsuyoshi rồi.
『Saito, cậu còn thảnh thơi làm gì đấy hả!』
"Mở đầu bằng một câu chào hỏi luôn à. Sao thế? Buổi chiều tớ không có ở lớp nên cậu buồn hả?"
『Xem ra cậu vẫn chưa nhận ra rồi... Mau lên mạng tìm kiếm từ khóa "Anh trai maa maa" đi』
"Anh trai maa maa"? Cái từ khóa ngớ ngẩn gì vậy?"
"Thôi đi, tìm nhanh lên!"
Do điện thoại thì đang gọi cho Rinna, nên tôi lấy cái máy tính bảng ở nhà ra và làm theo lời cô ấy nói, tìm kiếm từ khóa "Anh trai maa maa".
Và rồi.
"…………."
『Hiểu tình hình rồi chứ?』
"Ừ..."
Dòng đầu tiên hiện ra khi tìm kiếm bằng từ khóa là hình thu nhỏ của một video.
Chỉ cần nhìn thoáng qua là tôi đã hiểu.
Là tôi.
Nói chính xác hơn là tôi sáng nay.
Đó là video ghi lại cảnh tôi can ngăn vụ ẩu đả trên tàu điện.
Số lượt xem, dù chỉ mới được tải lên trang web video hôm nay, đã vượt quá 3 triệu lượt xem.
-:+:-:+:-:+:-:+:-:+:-:+:-:+:-+:-+:-+:-+:-+
Việc bị nghi ngờ là quấy rối ngay khi bị nhìn thấy cảnh sát thẩm vấn ở sân ga là chuyện thường (trải nghiệm thực tế của tác giả)
-:+:-:+:-:+:-:+:-:+:-:+:-:+:-+:-+:-+:-+:-+
Thật ra mình từng nghĩ là dùng một câu Việt sẽ tốt hơn nhưng nghĩ lại thì sẽ có một fact khá hay nên giữ nguyên. Câu gốc "会議は踊る、されど進まずか? (Kaigi wa odoru, saredo susumazu ka?)" có nguồn gốc từ một câu nói nổi tiếng bằng tiếng Pháp: "Le Congrès danse, mais il ne marche pas." Câu này được cho là dùng để mô tả Hội nghị Vienna (1814-1815), một hội nghị quan trọng sau sự sụp đổ của Napoléon. Hội nghị này kéo dài khá lâu với nhiều buổi tiệc tùng, giải trí xa hoa (tượng trưng cho "nhảy múa"), nhưng việc đạt được các thỏa thuận chính trị thì lại diễn ra rất chậm chạp và khó khăn ("không tiến triển"). Vì vậy, khi ai đó sử dụng câu "会議は踊る、されど進まずか?" trong tiếng Nhật (hoặc các biến thể tương tự trong các ngôn ngữ khác), họ thường đang muốn đặt câu hỏi về hiệu quả thực sự của một cuộc họp hoặc một quá trình thảo luận nào đó. Họ nghi ngờ rằng dù có vẻ bề ngoài sôi nổi, nhiều ý kiến, nhưng liệu có kết quả cụ thể và sự tiến bộ thực sự nào đạt được hay không. Maa-maa-niki