Đã hai ngày trôi qua.
Vào cả thứ năm và thứ sáu, cả Kohinata lẫn Saejima đều không liên lạc với tôi.
Tôi hỏi Keiichi rằng cậu ta đã làm gì, nhưng cậu ta chỉ cười rợn cả người và nói không có gì cả. Tên đẹp mã đó thật phiền phức.
Mà, hôm đó cậu ta đã nói gì như là “Tớ sẽ lo chuyện này cho”, nên tôi chắc chắn rằng cậu ta đã làm gì đó sau lưng tôi rồi. Hồi ở tiểu học tôi là người bảo vệ cậu ta, nhưng từ sơ trung trở đi thì cậu ta giúp tôi.
Lần tới mình nên khao cậu ta ở căn tin trường nhỉ -- tôi suy nghĩ về chuyện đó, khi đang lau bàn ở tiệm cà phê “Ikoi” – nơi tôi làm việc bán thời gian, thì tiếng chuông vang lên thông báo khách đến.
“Mời vào -- ”
-- nhưng tôi không thể thốt nên lời. Đầu tôi trống rỗng mất một lúc, không hiểu chuyện gì đang diễn ra cả.
“……nghĩ sao vậy Keiichi”
“Không sao không sao mọi chuyện ổn cả mà, tớ ngồi ở chỗ trống được không?”
“Trời ạ, cậu sẽ phải giải thích rõ ràng với tớ đấy……ngồi đâu cũng được”
Dù rụt vai lại trong ghê sợ, tôi vẫn tự mình dẫn bọn Keiichi đến chỗ ngồi như trong chỉ dẫn làm việc.
Keiichi mặc quần jean màu nhạt và T-shirt đều một màu trắng. Bộ cánh giản dị, nhưng gương mặt thì lại đối lập hoàn toàn nên trông cũng khá thời thượng.
Và, đứa ồn ào trong số hai đứa con gái.
Saejima đang mặc quần ống thụng, áo trong màu trắng, và khoác lên đó là áo oversize màu xanh lá nhạt. Màu sắc mang phong cách của mùa xuân, và cái túi kẻ ca rô có vẻ là điểm nhấn thu hút ánh nhìn.
Tiếp đó, người im ắng hơn.
Dáng người vẫn nhỏ nhắn như mọi khi, mặc một chiếc váy nâu đậm với những cái cúc trang trí mang lại cảm giác ấm cúng, và áo tay dài màu ngà. Ngoại hình của cô ấy làm tôi liên tưởng đến tiramisu. Rất hợp với Kohinata.
Tôi đổ đầy nước đá vào cốc thuỷ tinh ở quầy, nhìn hai cô gái mà lần đầu tiên tôi thấy họ trong thường phục. Khi bước lên phía trước để đặt mấy ly nước lên cái khay và mang đi, tôi nhìn cảnh tượng trước mắt và nhăn mặt.
“……thực sự cậu định làm gì vậy chứ”
Không hiểu sao, dù vừa có ba người bọn họ vừa vào quán, Kohinata là người duy nhất ngồi một mình. Trong khi đó, Keiichi và Saejima đang ngồi ở bàn dành cho bốn người.
Cũng may, bây giờ là hơn bốn giờ chiều khi mà quán vắng khách. Nếu đến vào giờ cao điểm thì tôi đã bắt họ ngồi chung để dành chỗ cho các vị khách khác rồi, nhưng khi thấy cái quán vắng lặng thế này thì tôi không thể nói thế được.
Ý tôi là, tôi đã làm việc ở đây suốt một năm, và vẫn chưa bao giờ thấy quán kín chỗ cả.
Khó mà chối cãi được việc cái quán này đang phá sản.
“Nếu được thì tớ không muốn ai ở trường biết nơi làm việc của tớ cả”
Tôi đến bàn Keiichi và Saejima đang ngồi, đặt hai ly nước xuống bàn và khẽ phàn nàn. Bỗng Keiichi nói
“Quản lý! Người này đang lẩm bẩm cái gì này!”
Cậu ta la lên với giọng điệu đùa cợt.
“Tao đá đít mày giờ Keiichi!”
“Ahaha! Dù sao thì quản lý sẽ không cảm thấy bị xúc phạm nếu như tớ chỉ nói riêng. Người đó chịu trách nhiệm xử lý những vụ ồn ào mà”
“Tớ sẽ không chối – Giờ thì Keiichi, cậu muốn dùng một ly Split Spirits như mọi khi không?”
“Cực kỳ không phù hợp đấy!? Tớ còn chưa đủ tuổi cơ mà!? Cái chỗ gì mà cố dụ trẻ vị thành niên uống rượu vậy!”
“Mọi người nghe thấy thì tệ lắm đấy……Tớ chỉ muốn làm hài lòng khách hàng thôi mà…..”
“C, Cái thái độ tỉnh bơ đó là gì vậy chứ. Tớ giống tên nghiện rượu hay gì? Tớ biết lo cho tương lai của mình đấy nhé”
“Không, tớ chỉ nghĩ là mình nên dùng cồn khử trùng cho khách thôi”
“Tớ đang bị đối xử như một con vi trùng á!? Quán này đối xử với khách tệ quá đấy!?”
Đã hài lòng khi thấy biểu cảm ngỡ ngàng của Keiichi, tôi nhìn sang Saejima, người đang nhìn mọi chuyện với khuôn mặt không biểu lộ cảm xúc. Sau đó cô ấy nhận ra ánh nhìn của tôi, cổ cúi đầu xuống xin lỗi. Xin lỗi đã làm phiền lúc cậu làm việc, cổ lí nhí.
“……tớ không thích Saejima, nhưng dù sao thì khách hàng vẫn là trên hết. Tớ sẽ không bảo cậu không được đến đây đâu, tớ mà làm thể thì sẽ bị quản lý nhắm tới mất”
“Ahaha…..Khổ thật nhỉ”
“Đúng vậy đấy. Kiểu người đó sẽ sử dụng đòn khoá khớp kể cả khi đang giữa giờ làm hay là cả khi có khách ở ngay trước mặt. Và đưa ra những lý do khó hiểu, như là [Tôi thấy nó trong truyện tranh và muốn thử xem sao]”
“Khổ thật đấy nhỉ”
Khi tôi méo mặt nói câu đó, Saejima trả lời với biểu cảm khó đoán trên khuôn mặt. Tôi mừng là cô ấy hiểu. Còn Keiichi thì cười như thể đang nói về chuyện gì khác vậy.
“Còn nữa, quản lý là người phụ nữ chưa đến 30 tuổi. Với một cậu bé trong độ tuổi dậy thì như Tomoki thì sẽ khó khăn về khoản tiếp xúc da thịt lắm đây”
“Tớ bảo cậu nhá, vì chuyện đó mà tớ đau đớn hơi bị nhiều rồi đấy”
Chuyện khá lắt léo, nhưng mà quản lý biết tôi không giỏi nói chuyện với hơn một người con gái, và cô ấy luôn đổi lượt khi những khách hàng như thế vào quán. Giờ cổ đang ở trong bếp, nhưng chắc là đã nhận ra tôi quen những người này nên không ra tiếp họ.
Nếu hỏi tôi rằng việc đó sẽ làm cho tôi dễ hay khó làm việc hơn, thì tôi sẽ trả lời mà không chút chần chừ là cái ở vế trước. Tôi không nói với cổ vì có thể cổ sẽ trêu tôi.
Tôi nói với họ là hãy gọi tôi nếu như đã quyết định muốn gọi món, sau đó tôi đến chỗ người bạn cùng lớp kia. Cô ấy đang cầm cái menu có hình bằng cả hai tay và có vẻ như đang nhìn chằm chằm vào một chỗ.
“Yo, Kohinata. Phải đi cùng với những người đó chắc hẳn khó khăn với cậu lắm nhỉ"
Cổ đặt ly nước xuống và lắc đầu khi tôi nói thế.
Tôi không hiểu cái lắc đầu đó là phủ nhận cho “phải đi cùng”, hay là cho “khó khăn”……mà tôi nghĩ là vế sau. Không có vẻ như cô ấy muốn nói là không muốn đến chỗ tôi làm việc.
“Cậu đã quyết định được sẽ gọi gì chưa?”
Để nhìn chung, tôi di chuyển đến cạnh Kohinata và cúi người xuống. Sau đó cổ chỉ tay đầy mạnh mẽ vào menu. Đây là tất cả những gì tớ muốn! Cái quyết tâm đầy mãnh liệt ấy -- tôi có thể cảm thấy được.
“……cậu đừng nên chọn cái đó. Sẽ rất khó ăn hết trừ khi có ít nhất 5 vận động viên thể dục dụng cụ đấy. Với lại quản lý sẽ tức giận nếu cậu bỏ mứa lại bất kì thứ gì”
Cái mà cô ấy muốn gọi trong menu là “Ultra Hyper Deluxe Special Megaton Parfait” . Cái tên nghe như được đặt bởi một học sinh tiểu học, và cái giá tính cả thuế của nó là một trò đùa đến 5000 yên. À còn nữa, cái tên đó được đặt bởi quản lý.
“Nếu như cậu muốn parfait, trưởng thành lên và đặt món parfait theo mùa này đi. Vào khoảng thời gian này trong năm thì là dâu”
Vậy tớ sẽ chọn cái đó! Chuyển ánh nhìn, Kohinata trượt ngón tay đến món parfait mà tôi gợi ý.
“Được rồi, cậu muốn uống gì không?”
Tôi hỏi Kohinata và cuối cùng cô ấy chọn một tách café au lait nóng.
Sau khi viết order trên một mảnh giấy, cô ấy cất nó vào trong túi và bắt đầu nghịch điện thoại. Trông có vẻ cô đơn, cứ như mỗi mình cổ đến vậy.
Tôi muốn hỏi cổ tại sao lại chọn ngồi một mình thế này, nhưng hỏi bọn Keiichi sẽ nhanh hơn là hỏi Kohinata. Và, tôi cảm giác là đó là cả một câu chuyện dài.
Mình phải làm việc thật tốt mới được -- tôi nghĩ thế, và khi chuẩn bị bước sang chỗ bọn Keiichi để hỏi về cái menu, tôi cảm giác đuôi áo của mình bị giữ lại.
“Hmm? Cậu muốn đổi món khác à?”
Khi tôi hỏi cổ, cổ lắc đầu.
Sau đó vút một cái cổ đẩy điện thoại về phía tôi. Màn hình LCD hướng về phía tôi, và mắt tôi tự động nhìn sang đó.
“Cảm ơn nhé, máy bán hàng tự động”
Những từ đó được viết ra trên màn hình, trông có vẻ là notepad.
Một người ít nói như Kohinata có vẻ khá quen thuộc với thế giới công nghệ.
“Không có gì đâu”
Khi tôi nói thế, cổ gật đầu với khuôn mặt vô cảm như mọi khi.
Má của cô ấy có vẻ hơi ửng đỏ, chắc là do điều hoà thôi.
Split Spirits: một loại rượu vang không biết dịch sao cho hay nên để nguyên (。・ε・。)