Đúng ra phải xong chap này từ vài ngày trước rồi cơ mà tôi lười quá
------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Chuyện tôi và Kohinata tạo em bé –– không, trò Life Maze có kết quả là Saejima thắng rất sát sao. Đứng thứ hai là Kohinata, thứ ba là Keiichi. Khỏi phải nói thứ hạng của tôi.
Tôi đã có nhiều trận thắng ở những mini-game, nhưng tiếc là roulette thì không. Đây chắc chắn là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng tôi tập trung vào việc sinh đẻ đến thế.
“Nên sửa soạn chuẩn bị về đi. Trời đang tối rồi”
Bây giờ là hơn 7:30 tối một chút.
Nếu như có nhiều thời gian hơn thì chúng tôi đã có thể chơi những trò khác, nhưng đây còn có cả tụi con gái, với lại gia đình họ sẽ lo lắng nếu chúng tôi ở lại quá muộn.
Trong trường hợp của Keiichi thì tôi không lo mấy vì nếu cần cậu ta có thể ở lại. Cậu ta có tấm futon, và gia đình cũng cho phép nữa.
Dù có hơi lúng túng khi hai đứa con gái cùng trường đến, nhưng rốt cuộc thì tôi vẫn tận hưởng khoảng thời gian đó.
Saejima vốn là người cảm thấy tội lỗi với tôi, có vẻ đã lấy lại được sự vui vẻ lúc trước khi cùng nhau chơi game. Với lại cô ấy có vẻ cẩn thận không nói quá nhiều, nên tôi không cảm thấy khó chịu gì mấy.
Còn Kohinata thì ngược lại, có vẻ như do có quá nhiều con với tôi, cảm thấy khó xử sau khi ván game kết thúc. Trước đó cô ấy có đập lên khuỷu tay tôi một lần, nhưng tôi cảm giác nó là một cái chạm.
Tôi mong Kohinata nghĩ cho cảm xúc của tôi thêm chút……và tự nhận ra rằng cô ấy đáng yêu đến thế nào. Suýt thì tôi xoa đầu cổ rồi.
“Saejima và Kohinata sống ở hướng nào vậy?”
Keiichi đang cất đồ chơi game với tôi thì hỏi hai cô gái đang uống nốt ly trà.
“–– Nnn. Tớ nghĩ là tớ ở hướng ga tàu nếu tính từ căn hộ này. Nhưng mà nó ở ngoài đường ray một chút. Asuka ở gần Eleven Mart”
“Thế à”
Vậy là……Saejima nên về nhà với Keiichi, và tôi sẽ theo Kohinata trên đường về.
Mặc dù đó là một quãng ngắn từ nhà tôi thôi, nhưng tôi sẽ không thấy thoải mái khi để một cô gái nhỏ nhắn và xinh đẹp như Kohinata đi một mình giữa trời tối. Nếu như cô ấy đồng ý, tôi sẽ tiễn cổ về tận nhà cho lòng mình được thanh thản.
–– Ha! Tôi cảm thấy như mong muốn bảo vệ của mình lại trỗi dậy!
☆ ☆☆☆☆
“Gặp cậu ở trường”
Khi chúng tôi rời khỏi khu chung cư, tôi chào tạm biệt Keiichi và Saejima.
Có lúc, quan hệ hai người họ khá căng thẳng, nhưng giờ đây thì tôi không thấy bầu không khí đấy nữa. Có phải là vì cuộc gặp bàn về cách vượt qua khó khăn cho tôi không? Đó vốn là do lỗi của tôi, và mừng là họ đã làm hoà với nhau.
“Này! Gặp lại sau nhá Tomoki, Kohinata!”
“Sugino-kun lo cho Asuka nhá ⁓, biết là cậu thì không sao đâu, nhưng đừng trở thành sói đói đấy!”
“Tào lao! ……tớ sẽ đảm bảo là Kohinata về nhà an toàn, khỏi phải lo”
Đáp lại tôi, Saejima gật đầu với vẻ thỏa mãn và nói “Ừ ừ”. Còn Keiichi thì mỉm cười. Đang cáu nên tôi cũng nhếch môi cười với cậu ta. Không có chủ ý gì cụ thể cả.
“Nếu ở gần Eleven Mart thì cũng tiện nhỉ”
Tôi lẩm bẩm khi đi cùng Kohinata trên con phố trong khu dân cư được thắp sáng bởi đèn đường.
Con đường ở gần chúng tôi có ít xe cộ qua lại, và tôi thỉnh thoảng vẫn nghe tiếng ô tô. Nhưng, giữa những khoảng lặng vẫn nghe được tiếng bước chân của nhau.
“Mới chỉ chơi game được có một chút thôi, cậu có thấy vui không?”
Khi quay xuống phía bên trái, nhìn vào khuôn mặt của Kohinata và hỏi cô ấy, cổ lấy điện thoại của cổ khỏi túi đồng phục. Trông có vẻ như cô ấy đang gõ chữ gì đó, nên tôi dừng lại chờ cổ gõ xong.
Khi tôi kêu cô ấy cho tôi xem, trên màn hình là dòng chữ “Tớ vui lắm” được viết trên đó. Sau khi đã xác nhận xong, chúng tôi lại sánh bước cùng nhau.
“Thế à. Đó là lần đầu tiên tớ chơi với con gái nên cũng đã không biết chuyện sẽ ra sao, nhưng bất ngờ là vui thật đấy. Dù sao thì tớ cũng hơi lo lắng về chuyện sinh con một cách vội vàng vậy”
Tôi thản nhiên lẩm bẩm, và Kohinata vừa đi vừa đập vào hông tôi.
“Ahaha, lỗi tớ lỗi tớ. Nhưng tớ cũng xấu hổ nên hai ta huề nhá”
Khi tôi xem phản ứng của Kohinata với một tiếng cười nhẹ, cô ấy khẽ gật đầu với ánh mắt nhìn xuống chân.
Việc đó làm tôi nhớ lại là Keiichi có nói gì đó về chuyện Kohinata có cảm tình với tôi. Đụng chạm cơ thể thông thường thế này có nghĩa là như thế sao?
Mà, không đời nào tôi lại hỏi cô ấy “Cậu có cảm tình với tớ à?”, nên chốt lại thì tôi vẫn chỉ có thể đoán mò thôi.
Khoảng cách giữa chúng tôi có hơi xa để nắm tay. Gương mặt vô biểu cảm từ lúc chúng tôi gặp nhau đến giờ vẫn chưa thay đổi. Nhưng, có cảm giác là trái tim của chúng tôi đã phần nào gần nhau hơn.
Nhà của Kohinata thực sự rất gần Eleven Mart. Chắc cũng chỉ mất chưa đầy một phút để đi từ cửa hàng tiện lợi đến đó. Tôi thường ghé qua cửa hàng tiện lợi mở cửa 24 giờ này, nên tôi cảm thấy có chút điểm tương đồng với cô ấy.
Một cô gái tầm tuổi cô ấy có thể không thích việc tôi biết cô ấy sống ở đâu nên tôi hỏi dò “Đến cửa hàng tiện lợi thôi nhá?”, nhưng Kohinata lại bảo rằng cô ấy không thấy vấn đề gì khi tôi tới nhà cổ.
Cảm giác như cô ấy không chút phòng bị gì vậy, nên tôi nói “Đừng nói địa chỉ nhà cậu ra dễ dàng vậy chứ”, nghe như lời cảnh báo của cha mẹ vậy. Mà dù sao thì tôi cũng lo cho cô ấy nên tốt hơn là tôi nên đưa cổ về nhà.
Rồi chúng tôi đã đến nhà Kohinata.
Đó là một ngôi nhà rất đỗi bình thường hoà vào khung cảnh thành phố, và cây trồng có vẻ được chăm sóc rất đẹp. Khung cảnh xung quanh khá tối, và tôi chỉ thấy rõ được một phần của căn nhà được chiếu sáng, nhưng rõ ràng là nó được cắt tỉa cẩn thận.
“Cảm ơn cậu vì ngày hôm nay. Biết là cậu chỉ giúp tớ vượt qua điểm yếu của mình –– nhưng vui lắm”
Ở trước cửa, tôi gọi với theo cô ấy như thế trước khi chia tay nhau. Kohinata gật đầu.
Cô ấy nhìn vào mặt tôi, rồi bước lại gần tôi với vẻ ngượng ngùng. Sau đó cổ nhìn xuống trước ngực tôi. Ở một vị trí mà tôi có thể thấy rõ dáng người của cô ấy.
Cử chỉ này có nghĩa gì trong ngôn ngữ cơ thể nhỉ…… . Muốn được xoa đầu hay sao……? Không không, chắc chắn là không phải rồi.
Tôi cố đoán nhưng không ra, khi định hỏi cô ấy thì nghe tiếng “cạch” phát ra từ cửa trước nhà Kohinata.
Và sau đó ––,
“...... A–ra, a –ra ara ara ara ara! Có phải là Sugino Tomoki-kun mà chị nghe kể nhiều lần không?”
Đứng ngay trước cửa, là một phụ nữ mặc áo len xám, trông như ở độ tuổi của sinh viên đại học.
Mái tóc được nhuộm màu nâu nhạt, chiều cao và dáng người khác với Kohinata, và nếu chỉ nhìn thoáng qua thì họ không trông giống chị em. Nhưng khi quan sát kĩ hơn ở vùng miệng, mắt với những nơi khác, có thể cảm thấy được sự tương đồng.
Người trông như chị của Kohinata đột ngột xuất hiện, lấy tay che miệng, mỉm cười nhìn lần lượt tôi và Kohinata. Từ việc chị ấy đang cầm ví, tôi đoán chị ấy chuẩn bị đến cửa hàng tiện lợi.
Tôi vẫn cảm thấy hơi ngột ngạt khi một người phụ nữ nói chuyện với tôi.
“A-......vâng, em là Sugino. Etto, hôm nay Kohinata –– Asuka với những người khác đến nhà em để chơi game, nhưng em phải tiễn cậu ấy về nhà vì cậu ấy gần nhà em.
Khi cúi đầu, tôi giải thích tình huống sao cho chị ấy không hiểu nhầm.
Kohinata đứng cạnh tôi thì co giật và run rẩy. Chẳng hiểu vì sao.
“Ừm ừm. Chị có nghe em gái và Nono-chan nói. Chị nghe là em vẫn là học sinh cao trung và sống một mình, và em đang làm việc rất chăm chỉ ở chỗ làm bán thời gian”
Nono-chan –– à, ra là Saejima. Có vẻ như Kohinata và Saejima là bạn tốt lâu rồi, và có thể là họ gặp mặt nhau và cả gia đình nhau luôn.
Nghĩa là thông tin của tôi tràn lan khắp nơi. Tôi không thấy phiền khi họ không giấu nó đâu.
Khi tôi vừa nghĩ đến chuyện đó vừa cười khổ, chị ấy đấm cái bộp vào lòng bàn tay như chợt nghĩ ra chuyện gì đó.
Và sau đó ––,
“Vì em đã ở đây rồi, sao không vào chơi tí nhỉ? Gia đình bọn chị chỉ có mẹ và con, mà mẹ thì đi làm rồi nên chị là người duy nhất ở nhà”
Chị ấy tuyên bố một điều bất ngờ thế đấy.