Sau 20 phút đi xe buýt. Bốn người chúng tôi đã tới điểm đến là khu bowling.
Tôi và Keiichi từng qua chỗ này nhiều lần, và có lẽ Saejima và Kohinata cũng đã từng đến luôn rồi. Lý do là vì nơi này có đầy đủ cơ sở vật chất, và một lý do thuyết phục khác nữa là vì không có khu bowling nào khác quanh đây.
Chúng tôi đưa tờ đơn đã được điền đầy đủ cho tiếp tân, rồi thuê giày theo size của từng người. Sau đó chọn bóng có cân nặng vừa tầm từ chỗ chọn bóng đủ màu và đến khu đường băng.
Để cho có thử thách thì sẽ dùng hai đường băng để thi đấu.
Chúng tôi xác nhận điểm ở lần chơi trước của mình để chia đội, và sau ba hiệp thì đội thắng sẽ được mua cho nước ép.
“Thằng Keiichi……chắc chắn là đã đưa ra điểm số thấp hơn điểm thật rồi. Muốn được mua cho nước ép đến thế cơ à”
Tôi thay sang chiếc giày thuê và nhìn Keiichi đang xoay khớp vai ở đường băng bên cạnh.
Nếu tôi nhớ đúng thì, Keiichi thường ăn nhiều điểm hơn tôi. Bọn tôi thường thi đấu khi chơi bowling, và tôi nhớ mang máng là một đứa thường xuyên thắng hơn.
Nhưng nó lại nói “Chắc chắn là Tomoki chơi giỏi hơn tớ rồi. Vì Kohinata hình như chỉ có thể ném được quả nhẹ, nên để cho cân bằng thì Tomoki nên ghép cặp với cậu ấy. Mấy cô gái thấy được không?”, kết quả là tôi ghép cặp với người được cho là có số điểm thấp nhất trong đám là Kohinata.
Tôi chỉ cần mua nước ép cho cậu ta thì sẽ được ghép cặp với Kohinata, có lẽ đó là trao đổi hời đến bất ngờ. Nhưng khi Keiichi nói chuyện với Saejima, vì lý do nào đó mà cổ trông nhăn nhó……Sao thế nhỉ?
“Thắt dây giày chặt vào. Lỡ bị ngã thì nguy hiểm đấy”
Tôi kêu thế với Kohinata đang thắt dây giày như thể mình là giám hộ của cổ.
Rồi cổ ngước lên nhìn mặt tôi và gật gật đầu . Cứ để tớ! Tôi có thể cảm thấy được tâm ý đó ẩn chứa bên trong.
Hôm nay bộ đồ của cô ấy không phải là bộ mang lại cảm giác ấm cúng như hồi đến quán cà phê, mà là mũ kẻ sọc có chung hoạ tiết với quần ngắn và áo len trắng oversize.
Đi bowling cùng với cô gái dễ thương mặc đồ bình thường vào ngày nghỉ –– nếu bỏ đi sự tồn tại của bọn Keiichi ra khỏi đầu thì đây cứ như một cuộc hẹn hò vậy. ……Không, đây giống như chuyến đi chơi của phụ huynh với con cái hơn. Ít nhất thì Kohinata sẽ không nghĩ đến những thứ lãng mạn như là “hẹn hò”.
Và rồi ván đấu đầu tiên bắt đầu. Phát ném đầu tiên là từ cánh con trai ở cả hai đội.
Sau hai lượt ném, kết quả là Keiichi được 9 điểm, còn tôi là 8. Mà lượt đó cũng chỉ để khởi động làm quen thôi nên điểm cũng như nhau.
“Iyaa, cũng đã lâu nên quên luôn cảm giác rồi! Ha ha ha!”
‘Nhưng mà tuyệt đấy! Tớ đã còn tưởng nó nhanh tới mức làm bể con ki rồi cơ!”
Tôi nghe giọng nói vui vẻ của hai người họ ở đường băng bên cạnh. Keiichi theo kiểu sức mạnh nhiều hơn là kĩ thuật. Đối với bên con gái thì nó là một cú ném đầy uy lực.
Còn bên đội tôi và Kohinata.
“Chỉ có thế thôi. Thực sự là tớ không giỏi mấy nên đừng hi vọng quá nhiều”
Tôi nói thế, Kohinata vô cảm gật đầu chầm chậm và giơ ngón cái lên. Có vẻ như cổ đang ra hiệu từ “tốt”, nhưng bởi vì ngón tay quá ư bé nhỏ, tôi nghĩ sfx “bụp” thì hợp lý hơn “tách” . Dễ thương.
Và rồi Kohinata bước nhỏ nhẹ đến chỗ đặt bóng và nói chuyện gì đó với Saejima. Hành động của Kohinata trông có hơi đáng nghi, cuộc nói chuyện đó là kiểu gì vậy chứ.
“Cả hai bên đều có kĩ năng tốt. Sẽ là một trận hay đây”
Tôi đang vô thức nhìn Kohinata và Saejima trò chuyện thì Keiichi đang ngồi ở phía đối diện bỗng nói thế. Hả, là sao.
“......Chỉ vì Kohinata chỉ có thể ném quả bóng nhẹ không có nghĩa là điểm số cậu ấy thấp. Có khi mày lại nhận ra điều đó trong cay đắng đấy?”
“Ể? Kohinata chơi tốt à?”
“Tao không biết……Tao không biết nữa, nhưng không rõ có nghĩa là sẽ có hai trường hợp có thể xảy ra”
Có lẽ là giỏi hơn bất kỳ ai trong số chúng tôi. Dù vậy tôi không kỳ vọng gì nhiều.
Nghe giọng điệu bối rối của tôi, Keiichi cười “Ha ha”.
“Mà để trận đấu này được hay, nếu có khoảng cách về trình độ quá lớn thì tao sẽ điều chỉnh lại. Thực sự thì Tomoki thấy thoải mái khi ở với Kohinata hơn là Saejima phải không?”
“Đúng vậy. Thì, rốt cuộc đó là ý định của mày mà”
Biết ngay chuyện là như thế.
Để Kohinata và tôi thành cặp thì Keiichi đã sắp đặt mọi chuyện, chứ mục đích nói dối không phải là vì nước ép –– chắc ý cậu ta là thế. Cảm giác giống như khôn lỏi, hay thích can thiệp hơn…… .
Mà, dù có thắng hay thua, cuối cùng thì ”vui” mới là điều quan trọng nhất.
☆ ☆ ☆ ☆ ☆
~Cuộc nói chuyện bên phía con gái~
“Aa–suu-kaa–?”
“………… (Quay đi)”
“Tớ nghĩ cậu đã giả vờ chơi dở vì muốn bắt cặp với Sugino-kun”
“………… (Bồn chồn)”
“Đừng có lừa tớ bằng cách nhìn sang chỗ khác chứ!?”
“………… (Lau lau)”
“Sao lại bắt đầu lau bóng đấy! Cậu đâu thường làm thế đâu!”
“………… (Gõ gõ)”
“Etto, gì thế gì thế……”Nước ép, xin nhé”!? Tồi thế!? Không định nương tay với tớ hay gì à?”
“…………”
“ –– Haa, thật là. Đội tớ mà thua thì lần sau ở trường cậu sẽ phải mua nước ép cho tớ đấy nhá?”
“………… (Gật gật)”
“Được rồi! Tớ sẽ cố gắng hết sức để trông không tệ trong mắt Karasuka-kun!”
sfx: コクコク (kokukoku) sfx: ニョキッ (nyokkii) sfx: グッ (guu). Đây là âm thanh lớn hơn cái trước sfx: ぷいっ (pui) sfx: ふきふき (fukifuki) sfx: ぽちぽち (pochipochi) sfx: そわそわ (sowasowa)