Đây là đêm đầu tiên mà chỉ có tôi và Kohinata ở cùng nhau.
Chúng tôi - những học sinh cao trung - đương nhiên định chia tay nhau vào khoảng thời gian lành mạnh là 9 giờ tối, nhưng trong tình cảnh không có người giám hộ thì khó mà khẳng định rằng thế này là lành mạnh được.
Hơn nữa, bên trong kotatsu, Kohinata ngồi cạnh tôi chỉ cách có 5 cm thôi.
Cái khoảng cách mà chỉ cần nhích người một tí là sẽ chạm nhau, và bảo cô ấy đừng để ý đến chuyện đó thì chẳng khác nào bảo một con chó đừng chảy dãi khi đặt trước mặt nó miếng bít tết vậy.
Tóm lại là “Bất khả thi”.
.
Chơi game đua xe được một lúc xong, tôi đang chuẩn bị đứng dậy khỏi kotatsu để đi thay đĩa game khác thì Kohinata bỗng giật nảy người. Tôi sốc trong âm thầm.
“Đừng đề phòng thế chứ, tớ không làm gì cậu đâu –– tớ có nên dịch sang bên kia không?”
Tôi nói với trái tim tan nát, Kohinata khẽ kéo áo jersey của tôi và lắc đầu. Biểu cảm vẫn là “không”, nhưng có thể cảm thấy sự chân thành qua tốc độ lắc đầu của cô.
“Thế thì ở nguyên một chỗ vậy. –– nhưng còn hai tiếng nữa mới đến chín giờ…… . Game thì cũng được thôi, nhưng thay vào đó thì coi phim không?”
Tắt game console rồi, tôi hỏi Kohinata.
Khi chỉ có 2 đứa với nhau thì có khá ít lựa chọn game.
Cổ chơi game cũng ổn, nhưng trong những trò thuần cạnh tranh thì ván nào tôi cũng thắng. Trong con game đua xe hồi nãy, dù cho cổ có nhận được những vật phẩm trên đường đua để rút ngắn khoảng cách thì tôi vẫn thường thắng.
Nếu có cả Keiichi và Saejima thì thứ hạng đã lần lượt thay đổi nhưng chỉ với hai người thì khó mà thế được.
Đối phương mà là con trai thì có thể đánh bại mà không cần để tâm, nhưng vừa chơi game vừa lo cho cổ khiến tôi cảm thấy hơi mệt mỏi.
Trong trận game tôi nhẹ tay với Kohinata, nhưng vì trình độ không quá cao nên chắc hẳn phải có nhiều phen lộ liễu trắng trợn. Chỉ mong tâm trạng cổ không xấu đi.
“Được rồi. Để tớ mang ra cho cậu vài cái, rồi thích gì thì chọn nhá”
Xác nhận là Kohinata đã gật đầu, tôi lấy đại ra mấy cái hộp đựng đĩa phim từ ngăn kéo. Trùng hợp thay hầu hết số đó là do mấy đứa bạn hồi tiểu học - kể cả Keiichi - mang tới, có từ những phim nổi tiếng đến những phim hạng B, với đủ mọi thể loại.
Lôi ra 10 cái ngẫu nhiên trong tổng số 100 hộp phim, tôi chìa cho Kohinata xem mấy cái hộp phim và hỏi “Cậu muốn xem gì?”
Rồi cổ bắt đầu xem xét từng cái bìa phim và tiêu đề.
Kohinata gật gù, nghiêng đầu nhìn qua cả 10 cái hộp phim. Và rồi, cô chầm chậm chỉ vào một cái DVD.
“Etto…… “Neko Neko Panikku”? Hửm? Cái gì đây trời? Tớ chưa bao giờ xem luôn…”
Cổ chỉ vào cái hộp phim có cả đống mèo hoạt hình vẽ trên đó. Chả đoán được bộ phim đó thế nào, nhưng ít ra cũng không phải loại nổi tiếng gì. Chưa hề nghe tới luôn.
“Thế thì coi thôi nào”
Nghe tôi nói, Kohinata nhìn sang tôi với ánh mắt trông đợi, gật gật đầu.
Nhưng phim này như nào ấy nhỉ……Có ai đó đã mang đến nhà tôi, và nó đã bám bụi do không có dịp mà xem rồi. Thôi thì, trước kia chưa từng xem nên giờ có thể cùng thưởng thức với Kohinata mà không bị biết trước nội dung rồi, kết quả sẽ ổn mà phải không?
Nghĩ thế, tôi đưa đĩa DVD vào.
Sau khi chuẩn bị đồ uống và đi vệ sinh thì khâu chuẩn bị đã xong xuôi.
Đến lúc cho “Neko Neko Panikku” rồi.
Từ cái tiêu đề và phong cách mà bìa phim đem lại, tôi đoán nó sẽ là kiểu về đời sống thường ngày, nhẹ nhàng. Tôi không kiểm tra cái tóm tắt phim vì như thế thì sẽ biết được diễn tiến mất, nhưng chắc là gì đó kiểu kiểu thế. Trông như phim hạng B, có thể sẽ chán phèo nhưng dù gì thì đó cũng là một phần của cuộc vui.
Tôi sang ngồi cạnh Kohinata trong kotatsu, hào hứng bấm nút bắt đầu.
.
Mở đầu phim là cảnh mèo giao phối.
Không không không không! Cái phim gì thế này! Có cả làm mờ, và chả hiểu sao tiếng mèo kêu nghe lại gợi cảm thế ạ! Đứa nào mang cái thứ nguy hiểm này đến vậy!?
Nhìn sang Kohinata ngồi bên cạnh, cổ đang thu cằm và cúi mặt xuống đầy xấu hổ. Nhưng như thể đang hứng thú với nội dung, cổ cứ ngóc lên xem cái cảnh đó. Cổ vừa mới chỉ đi vệ sinh xong vài phút trước, nên việc cử động bồn chồn có lẽ là do đang cảm thấy khó xử.
Cả tôi lẫn Kohinata đều không nói “Thôi ngừng xem nào” nên bộ phim cứ thế tiếp diễn.
Nội dung chuyển sang trận chiến giữa lũ mèo để tranh chấp lãnh thổ.
Lũ mèo thản nhiên dùng súng máy và súng phóng tên lửa giữa phố, những người xung quanh la ó bọn chúng trong lúc trận đánh vẫn tiếp tục. À mà, đạn dược và tên lửa là hạt và phấn hoa, nên đó không phải là một trận chiến có thương vong.
Nhân vật mèo chính - Kẻ Diệt Chuột nói, “Đây là miếng cỏ mèo cuối cùng sao……thật ngon miệng” khiến tôi phì cười, nhưng nói chung là “Cái quần què gì thế”. À và Chuột chưa chết.
Rốt cuộc thì tôi cũng coi đến hết phim, nhưng ở kế bên, Kohinata đã gục trán xuống kotatsu mà ngủ ngon lành. Sau những chuyện xảy ra hồi nãy thì thế này không làm tôi ngạc nhiên.
“Cứ tưởng lâu lắm rồi, hoá ra thời gian mới trôi qua có chút…..Mới tám giờ rưỡi à”
Sau khi xem xong cả đoạn credit, tôi lấy điều khiển tắt TV.
“Như vầy thì trán đỏ lừ mất”
Nhìn sang người bạn cùng lớp đang ngủ kế bên, tôi khẽ cười.
Dù muốn lót cho cổ cái gối hay cái khăn lên kotatsu, nhưng không may là tôi không có đủ gan mà chạm vào một cô gái đang ngủ. Không phải là do tôi dở vụ tiếp xúc với con gái đâu nhé.
Tôi chắp tay sau lưng và nhìn lên trần nhà.
Còn ba mươi phút, làm gì đây ta. À mà, Shizuka-san có liên lạc với mình chưa nhỉ? Bộ phim với cả Kohinata làm phân tâm nên vẫn chưa kiểm tra điện thoại, nên có khi có tin nhắn đến mà mình không biết chăng?
Nghĩ thế, và vừa định lấy điện thoại trong túi ra,
"I, iiiiiiii"
Tôi bất giác kêu lên một cách kì lạ. Không hề báo trước, Kohinata gục xuống đùi tôi (sfx: コテリ koteri).
Khi tôi vừa nhận ra thì cổ đã cựa quậy người, và rồi như thể đã tìm được tư thế thoải mái, Kohinata bắt đầu ngủ ngon lành.
Hơi thở Kohinata thật đều , thổi lên đùi tôi những làn hơi ấm áp. Nghĩ kiểu gì thì cũng thấy không ổn.
"Ko, Kohinata-san à? C, cccậu không nghĩ thế này thật tệ sao!?"
Dù đã sốt sắng gọi, nhưng cô vẫn ngủ say và không có dấu hiệu nào là sẽ tỉnh dậy.
Còn phải nói thêm nữa là dù từ góc nhìn của tôi không có vấn đề gì, nhưng ở phía đối diện thì có thể thấy bên trong váy cô ấy. Không đề phòng gì luôn trời!?
Có nên chạm vào người cổ để đánh thức không? Hay gọi cổ dậy?
Không, khi Kohinata ngủ gục trên đùi một đứa con trai xong, thì có lẽ cổ sẽ muốn rằng chuyện này chưa bao giờ xảy ra. Tóm lại là tôi không được để cổ nhận ra chuyện này.
"Phải rồi! Mình cũng nên đi ngủ luôn!"
Tôi đã đưa ra một quyết định mà đến bản thân cũng không thể hiểu được, nhưng nếu Kohinata dậy trước tôi thì sẽ chẳng có vấn đề gì cả. Và nếu cổ giấu kín chuyện này trong lòng, cái vụ gối đùi này sẽ trở thành chuyện chưa bao giờ xảy ra. Nói cách khác là mọi thứ sẽ bình yên!
Tôi lấy điện thoại đặt chuông báo thức ở mức âm lượng tối đa sau 10 phút nữa, rồi đặt sát tai Kohinata. Tôi ngả người ra sau và nằm xuống. Chắc hẳn là Kohinata đã cảm thấy được độ rung khi tôi nằm xuống, nhưng không có dấu hiệu gì là đã tỉnh dậy cả.
"Ngủ thôi nào, thực sự phải ngủ thôi nào. Mình mả giả vờ là có thể sẽ bị nhìn thấu mất"
Cảm nhận hơi ấm và sức nặng của Kohinata trên đùi mình, tôi từ từ khép mi mắt lại, bỗng điện thoại rung lên. Tôi hốt hoảng mở mắt, vội vã cầm điện thoại lên.
"Shizuka-san á! Dù chưa đến chín giờ nhưng về nhà luôn là được rồi đấy!? Chứ em phải làm gì trong cái tình cảnh này hả trời! Giờ chỉ biết đặt chuông báo thức to như tiếng bom nổ và giả vờ đi ngủ thôi đấy!?"
Khẽ lẩm bẩm, tôi kiểm tra tin nhắn điện thoại với tốc độ siêu thanh. Đúng như dự đoán, người nhắn là Shizuka-san.
Nhưng nội dung lại hoàn toàn đối lập với dự đoán của tôi,
"Xin lỗi Tomoki-kun! Đến 10 giờ nhé!"
Thời gian ở lại của Kohinata đã bị kéo dài đáng kể.
sfx: コクコク (kokukoku) sfx: スース― (suusuu) adu sech meo