Chúng tôi bàn với nhau xem nên chơi game gì.
Không phải khoe đâu, nhưng nhà tôi có đủ mọi thể loại game.
Đương nhiên là có RPG, battle royale, board game và vân vân. Nhiều tới mức tôi nghĩ là mình có mọi thể loại game.
Đó là do tôi ngẫu nhiên mua những hàng second-hand mình thích, hay bạn mang đến nhà chơi. Keiichi cũng mang game đến nhà tôi.
“Mặc dù nói là có nhiều thể loại, nhưng khi bốn người chúng ta cùng chơi thì sẽ bị giới hạn ở một số lượng nhất định. Có thể loại nào mà Saejima với cậu không giỏi chơi không?”
“Ưmm……cụ thể thì không, nhưng những game cần học nhiều cách điều khiển sẽ kéo mình xuống”
Khi Saejima nói thế, Kohinata gật đầu đồng tình.
Khó mà thưởng thức một tựa game khi mà kĩ năng của người chơi đóng vai trò quan trọng ngay từ đầu. Tốt hơn là nên chơi một game cần độ may mắn vừa phải, và bốn người đều có thể thưởng thức được.
“Vậy ‘The Maze of Life’ thì sao? Trò đó điều khiển dễ, và mini-game cũng thú vị nữa”
“Ô! Tuyệt đấy tuyệt đấy! Tớ thích trò đó!”
The Maze of Life - còn được nói tắt là Jinmaze.
Về cơ bản thì game này giống trò sugoroku . Đây là một bom tấn ở Nhật Bản và cả ở nước ngoài, và có 10 phần của tựa game đã được phát hành. Nó dành cho cả trẻ em lẫn người lớn, điều khiển thì đơn giản và không khó nhằn gì.
Tôi chưa có bản mới nhất vì kể cả bản đã sử dụng cũng rất đắt, nhưng tôi đã mua bản trước đó rồi.
“Kohinata với Keiichi thấy sao?”
Tôi hỏi hai người họ trong khi tìm trò đó trong ngăn kéo bàn.
“Ok luôn! Nhóm chúng ta hôm nay khác với mọi khi, với lại nó cũng vui nữa. Kohinata cũng nói có kìa”
Dù tôi không nhìn thấy cô ấy, nhưng chắc là cổ đang gật đầu tán thành.
“Được rồi, vậy Keiichi giúp tớ chuẩn bị máy đi”
“Ok!”
Keiichi đáp lại một cách vui vẻ, nhanh chóng cắm dây một cách thành thạo.
Trò này có thể vừa chơi vừa trò chuyện nhẹ nhàng được, và cũng không cần phải tự ép mình chơi với những người khác.
Dù sao đi nữa, nó sẽ giúp tôi qua được chuyến viếng thăm đột ngột ngày hôm nay trong yên bình.
Tôi đã nghĩ như thế.
“Cái đó, Kohinata –– nó không liên quan gì đến ý định của tớ đâu, chỉ là do roulette……không, không phải tớ thích Kohinata hay gì đâu”
Tôi ghép những từ ngữ đó lại với nhau như thể để bào chữa cho bản thân.
Khi đang cố gắng tự giải thích, Keiichi và Saejima cười cười vui vẻ nhìn tôi.
Mấy cậu giỏi hóng chuyện người khác quá nhỉ! Nghĩ cho cảm xúc của những người trong cuộc chút coi! Tôi chả thể làm gì ngoài cảm thấy khó xử đây này!?
“..................”
Còn Kohinata người chịu chung hoàn cảnh với tôi thì không nhìn tôi lấy một cái dù cho tôi ngồi cạnh cô ấy, mà chỉ nhìn xuống tay cầm chơi game, hay liếc nhìn lên màn hình TV.
Và cổ còn hiếm khi gật hay lắc đầu như thường nữa. Thỉnh thoảng cô ấy chuyển động đầu khoảng 5cm, nhưng không bao giờ có chuyển động lớn nào mà có thể gán sfx được.
“Ây da, tớ ghen tị vì hai cậu có nhiều con đến thế đấy”
“Tao đập mày giờ Keiichi! Chỉ là game thôi đấy!?
Keiichi nói đúng, tôi và Kohinata đã có rất nhiều đứa con. Đứa thứ bảy vừa ra đời chỉ mới vài ngày trước. Chính tôi là bố nó.
Khi bốn đứa con trai cùng chơi game này, chúng tôi sẽ ngẫu nhiên cưới một nhân vật nữ trong game, nhưng tôi đã hoàn toàn quên mất rằng nếu như có người chơi là nhân vật nữ, người đó cũng sẽ đủ điều kiện để kết hôn.
Kiểu này thì chịu rồi! Trước kia tôi chưa bao giờ chơi game với con gái, nên hoàn toàn quên mất những luật này!
Tôi sợ sệt quy qua Kohinata đang ngồi cạnh tôi, khuôn mặt cô ấy nhuốm sắc đỏ, và có vẻ như đang hơi run rẩy.
Kể cả khi chỉ ở trong game thôi, vẫn sẽ rất xấu hổ khi kết hôn với bạn cùng lớp. Và còn phải sinh con. Không thể nào không cảm thấy khó xử được.
Chỉ mong là cô ấy không cảm thấy “nhục nhã”.
Khi Keiichi đang quay bánh xe roulette, tôi thì thầm với Kohinata.
“Ồ, cậu giận tớ sao Kohinata? Xin lỗi nếu tớ làm cậu cảm thấy tệ”
Nghe tôi hỏi, Kohinata khẽ lắc đầu.
Nó ở mức mà bạn sẽ không nhận biết được nếu không tập trung, nhưng rõ ràng là cô ấy phủ nhận. Chắc mọi chuyện vẫn ổn, tôi đoán thế.
“Ừừừừừ thì, nếu cậu đã mệt mỏi vì tựa game này rồi thì có thể nói tớ. Và xin lỗi nếu cậu lại sinh thêm đứa nữa. Tớ xin lỗi trước thôi.”
Nếu như ở trong thế giới thực, đây là những lời của một thằng đàn ông tệ hại vô trách nhiệm.
Nhưng, trong game có thể nhận tiền chúc mừng từ những người chơi khác, và có những lợi ích ở cuối game. Mọi thứ đáng lẽ ra phải suôn sẻ, nhưng khi người chơi khác là bạn nữ cùng lớp thì không chỉ tập trung vào những thứ đó thôi được.
Tôi không quan tâm nếu mình nằm cuối bảng, chỉ cần mọi thứ kết thúc một cách yên bình là được.
Khi vừa nhìn những diễn biến Saejima tạo ra và ước ––,
“ ––– hể?”
Pechi –– Kohinata đập vào khuỷu tay phải của tôi bằng bàn tay nhỏ nhắn của cô ấy. Không, nó nhẹ đến mức còn không được tính là chạm, nhưng hành động đó đột ngột đến mức đầu tôi đóng băng mất một lúc.
Cái –– cái hành động này là gì chứ. Cô ấy có ý gì khi làm thế chứ!?
Bị chạm vào đột ngột như vậy, nhưng tôi lại không có cảm giác ghê sợ gì cả.
Tôi chỉ cảm thấy hoảng loạn khi con gái chạm.
Tôi quay đầu một cách cứng nhắc như miếng thép gỉ, nhìn về phía Kohinata.
“..................”
Vẫn là khuôn mặt vô cảm ấy. Nhưng, tôi nghĩ là mặt cô ấy còn đỏ hơn cả trước nữa.
Như thể để tránh ánh nhìn của tôi, Kohinata quay mặt sang bên phải.
Lấy từ con game The Game of Life. Cho ông nào không biết thì đây: Cho ai không biết về sugoroku: đúng ra phải dịch là "từ tượng thanh" nhưng đọc lên không quen mồm nên thôi :)) Chỗ này hơi chế chút. Eng là "I let him be born"