——Quyết định sau cùng——
"Do gặp vấn đề, phi thuyền đã đâm xuống một Đảo Bay hoang. Chỉ có hai người sống sót, gồm cậu và người quan trọng nhất với cậu. Một tháng sau, sẽ có một con thuyền dịch vụ công cộng bay ngang qua gần đảo. Nói cách khác, cậu sẽ có cơ hội được cứu sống. Nhưng đáng tiếc thay, trong tay các cậu lúc này chỉ có thức ăn đủ cho một người dù đã cần kiệm hết cỡ. Trong tình huống ấy, cậu sẽ làm gì?"
Vào bữa trưa của một ngày hè, Ithea Myse Valgulious – đang ngồi bên kia bàn – bỗng đặt ra câu hỏi trên.
"Cái chi vậy? Kiểm tra tâm lý à?" Đang xúc nĩa vào đĩa mỳ, Chtholly Nota Seniorious bèn hỏi ngược lại.
"Một câu hỏi xuất hiện trong cuốn sách mình đọc hôm qua thôi, maa, đại loại vậy. Dường như là để xem xét cách suy nghĩ của mỗi người. Cậu có trả lời kiểu gì đi nữa thì mình cũng không phân tích tâm lý cậu được đâu, nên cứ an tâm."
"Có gì đâu, mình thì sao cũng được——mà nếu như cậu nói thì không phải hơi quái lạ à? Tuy nói là "của mỗi người", nhưng mình nghĩ nếu là yêu tinh thì sẽ có cùng câu trả lời."
"Hô? Ý cậu là sao?"
"Để lại thực phẩm cho người kia rồi rời đảo. Nếu họ là người quan trọng nhất với mình thì nhất định mình sẽ muốn họ sống. Đấy không phải là một sự hy sinh bình thường. Vì tộc yêu tinh có khả năng bay lượn trên trời, nên sau khi rời đảo, mình hoàn toàn có thể tìm thấy một phi thuyền hoặc một đảo bay khác trước lúc kiệt sức."
"Hồồ-…… chậc chậc, đúng là Chtholly."
"Cái mặt chua loét đó là sao chứ. Cậu có câu trả lời khác không mà nói?"
"Để xem. Chỗ đồ ăn đủ cho một người trong một tháng, thì sẽ đủ cho hai người sống qua nửa tháng. Nên, chà chà, nếu là mình, mình sẽ sử dụng nửa tháng đấy để tìm cách liên lạc hoặc thoát khỏi đảo. Mình sẽ tìm hiểu hòn đảo, nhìn sao mà định hướng và xác định tọa độ hiện thời, và tìm những thứ có thể sử dụng được từ trong đống đổ nát của phi thuyền. Có nhiều việc có thể làm lắm."
"Khoan-khoan đã, có thể trả lời láu lỉnh vượt mặt câu hỏi à?"
"Mục đích của câu hỏi là xem xét cách cậu suy nghĩ mà. Đúng là có thể chứ, hoặc đúng hơn là ngay từ đầu đâu hề cấm…… Còn Ren thì sao?"
"Hn?"
Người ngồi cạnh Chtholly – Nephren Ruq Insania – ngẩng mặt lên khi nghe gọi tên. Bàn tay đang xé một miếng bánh mì nhỏ bèn ngưng lại, cô khẽ nghiêng đầu: "Cái gì vậy?"
Bla bla bla, Ithea lặp lại lời giải thích ban nãy rồi hỏi "Ren, nếu là cậu thì cậu sẽ làm gì nào?" Chtholly đưa mắt theo ánh nhìn của bạn mình mà quan sát Ren từ một bên.
"Ừm——" Sau khi hiểu được sự việc, Nephren ra vẻ trầm ngâm chút rồi trả lời một cách hững hờ. "Mình đi ngủ. Nếu phải chờ ứng cứu thì cứ chờ thôi. Nếu thức ăn không đủ, thì cố gắng đừng làm cái bụng teo tóp. Nếu chỉ có một mình thì sẽ cô đơn lắm nhưng hai người thì sẽ không sao. Tuyệt hảo."
Hừ-hừm, cô khịt mũi một tiếng nho nhỏ đầy tự hào. Còn Chtholly và Nephren nhìn nhau.
"……Đây lại là một câu trả lời khác với của Chtholly rồi nhé."
"Đó-đó là vì Ithea với Nephren hơi khác thường mà? Ít nhất thì cách nghĩ của mình bình thường hơn một chút."
"Xin lỗi vì là người bất thường nhé. Đã thế thì chiến luôn, lần tới sẽ ngẫu nhiên hơn, được chưa? Mình cũng sẽ hỏi người tiếp theo vào phòng ăn cùng một câu như Chtholly nhé?"
"Là cậu muốn đấy. Mình chấp nhận."
Chtholly ưỡn ngực tự kiêu, đối diện với điệu cười ma mãnh của Ithea. Vừa lúc ấy, một người phụ nữ xuất hiện tại cửa ra vào phòng ăn, ngay trước tầm nhìn chung của hai người họ.
"A."
Hai thiếu nữ đồng loạt thốt lên khi nhận ra sự thất bại của hiệp đấu này.
"Ể? Ể? Có chuyện chi thế?"
Nhận ra ánh mắt hai cô gái đang nhìn mình, nữ nhân tộc Troll——Nygglatho liền thối lui nửa bước, ra chiều hoang mang.
"Cái người quan trọng đó, nặng bao nhiêu?" Chấp tay vào nhau, trên gương mặt dần nở nụ cười tươi như hoa, Nygglatho trả lời. "Chị nghĩ hòa làm một với người quan trọng của mình, bằng cả thể xác và tâm hồn, là một việc cực kỳ tốt đẹp. Hai con người kết nối với nhau trong hạnh phúc thì vấn đề thực phẩm sẽ giải quyết xong xuôi. Tuy phụ thuộc vào lượng thịt nhưng nói chung là không có vấn đề gì đâu nhỉ?"
Tất cả những câu hỏi như "cách suy nghĩ của ai mới là chung," hay "lối nghĩ của ai khác thường," hay "biện pháp nào tốt nhất để thoát khỏi đảo," đều trở nên tầm phào. Hai cô gái bèn quay lại với bàn và lặng lẽ tiếp tục bữa trưa.
"Được ăn cơm bình thường thế này là hạnh phúc biết mấy rồi ha?" Vừa nhồi rau luộc vào miệng, Ithea vừa điềm tĩnh nhận xét.
"Bị mắc kẹt trên đảo hoang nhất định là không tốt rồi." Vừa ngoáy ngoáy cái nĩa trong dĩa mì, Chtholly vừa kêu rên.
Ngay kế bên bọn họ, Nephren đã ăn xong bữa, bèn chấp tay và cúi đầu trước cái đĩa trống, "Cảm ơn bữa ăn."
Vào bữa trưa của một ngày hè, một cách chậm rãi, thời gian trôi qua bên cạnh những người sống trong nhà kho yêu tinh.
——Thời điểm này vẫn chưa phải là lúc.
Gochisou-sama deshita. Người Nhật hay nói một câu tương tự thế này vào cuối mỗi bữa ăn.