Vùng đất thảo nguyên ở rìa phía tây nam của Soleil, lục địa trung tâm.
Tại đây có một đất nước thịnh vượng và vinh quang được đặt tại vùng đất màu mỡ này trong hơn 400 năm, nơi họ tôn thờ Tiên Đế Alkitas, người tạo ra tộc elf, như vị thần của họ.
Ngôi đền chính của họ nằm ở lục địa phía tây Enjambre, và nếu như Soleil là nơi mà đông đảo loài người sinh sống, thì quốc gia này lại là nơi có rất nhiều người thuộc tộc elf cư trú— Đó là quốc gia đứng đầu trong Liên Minh Tam Hiệp Quốc, Thánh Quốc Ys.
Được dựng lên trên một ngọn đồi thấp, thủ đô— Carlila tràn ngập những người đến thăm và cầu nguyện tại đại thánh đường như thường lệ. Có một con đường lát đá dài và rộng với dòng nước trong vắt chảy qua kênh rạch ở hai bên. Mọi người đi về phía thánh điện ngược lại hướng những dòng suối. Trong khi bước đi, một khu vườn cực lớn với vô số những bông hoa nở rộ bao trùm lấy tầm nhìn của họ, cùng với những tòa nhà màu trắng mọc thành dãy.
Khi đặt chân vào bên trong thánh điện, bạn sẽ được chào đón bởi nền nhà với những đường nét trang trí phức tạp. Khi đưa mắt quan sát xung quanh, bạn sẽ thấy những cây trụ khổng lồ nâng đỡ cho trần nhà. Một tấm kính màu được xây trên các bức tường trắng, và ánh sáng mặt trời chiếu xuyên qua không chỉ mang lại ánh sáng mà còn như thể ban phước lành tới cho những vị khách vậy.
Nằm ở sâu bên trong, đó là bệ thờ Tiên Đế.
Bình thường, nơi đây sẽ tràn ngập những người cầu nguyện. Nhưng hiện tại, chỉ có hai người phụ nữ mà thôi, không còn ai khác cả. Họ yên lặng. Ngoài những tiếng thở nhẹ, nơi đây hoàn toàn tĩnh lặng.
Một người đang phụ nữ cầu nguyện trước bệ thờ— Sau lưng cô, người giám mục lên tiếng.
「 Ngài nghĩ như thế nào về người trong lời sấm?」
「 Hmm~ Để xem~... 」
「 Cậu ta có giống như những gì Tiên Đế đã truyền đạt không?」
Đối mặt với những câu hỏi liên tục từ vị giám mục, người phụ nữ cười khổ và đứng dậy.
「 Không. Dù sao Tiên Đế Alkitas cũng hay nói linh tinh mà.」
Quay về phía người giám mục, cô phẩy phẩy tay và phì cười.
「 Cậu ta có vẻ là một người tốt. Ngoài đó ra, hiện tại tôi không cảm giác được gì khác.」
「 Thật vậy sao…? 」
「 Ara, cô có vẻ thất vọng.」
Nói xong, cô vui vẻ nhếch môi.
「 Ahh… Có phải cô đã hiểu lầm lí do tôi đến đây?」
「 C-Chuyện đó… 」
Rõ ràng là vị giám mục đã bị cô nói trúng tim đen. Khóe môi cô cong lên cùng với niềm vui thích tràn ngập trên khuôn mặt.
「 Vẫn chưa tới lúc~. Đó cũng là những gì Tiên Đế đang nói.」
「 Tại sao ạ? Con người rất tự cao và tham lam. Chúng là chủng tộc thấp kém chỉ làm ô nhiễm Aletia. Chúng không hợp với thế giới này. Tôi không hiểu tại sao Chủ Nhân lại bỏ mặc chúng như vậy. Chẳng phải hiện tại chính là lúc ngài nên giáng phán quyết thần thánh xuống đầu chúng hay sao!」
「 Nói dễ hơn làm đấy~」
「 Vậy… chừng nào Chủ Nhân hành động?」
「 “Ta sẽ nói cho các ngươi khi thời điểm đến”. Đó là những gì ngài ấy nói.」
「 Ngài ổn với điều đó sao, Tứ Vu ? Không phải ngài đến đây bởi vì ngài có cùng chung ý nguyện với chúng tôi sao?」
「 Tất nhiên là không. Tôi chỉ ghé qua thôi.」
Người phụ nữ thở dài thất vọng. Cô chống một tay lên hông và chỉ tay về phía giám mục.
「Với cả vốn dĩ ngay từ đầu… cô nói loài người tự phụ và tham lam, nhưng loài elf chúng ta cũng không khác mấy. Chủng tộc nào cũng có tham vọng của riêng mình.」
「 Cái gì? Ngài đang gộp chung loài người với loài elf sao?」
「 Tôi không nói thế. Cô đang phản ứng hơi thái quá đấy.」
Nói xong, người phụ nữ khịt mũi, tỏ vẻ không hài lòng.
「 Với cả, loài người là chủng tộc thấp kém sao? Hah, đừng chọc cười tôi. Coi loài người là chủng tộc thấp kém đã là chuyện của rất lâu trước đây rồi. Nếu đến bây giờ cô vẫn còn gọi họ như vậy thì cô không khác gì những người cổ hủ ở mẫu quốc cả. Cô phải nhìn về phía bức tranh toàn cảnh. Ngay cả khi những lời vừa rồi chỉ là những lời đùa giỡn, thì cô cũng đang mang trên vai chức vị giám mục đấy.」
「 N-Nếu vậy, chỉ cần Tứ Vu cũng...! 」
「 Im đi ~. Đủ rồi đấy. Khinh thường kẻ khác chính là điều cấm kị. Mọi việc nên được giải quyết cẩn thận, tinh tế và chắc chắn. Đây cũng là quyết định của chúng tôi, Tứ Vu.」
Leng keng. Tiếng chuông vang lên từ hư không.
「 Ah… 」
Đầu gối của vị giám mục nhũn ra, cô đổ gục xuống sàn.
Người phụ nữ cúi xuống và nhìn vào mặt giám mục.
「 Vậy nên, trước khi thời khắc đến, các ngươi chỉ cần ngoan ngoãn ngồi chờ là được. Những con rối nên câm miệng thì hơn. Chúng nên được đóng đinh và trang trí lên trên tường.」
Người phụ nữ đứng dậy, trong tay cô nắm lấy một thanh tích trượng.
「 Vậy bây giờ… Mình nên đi đâu tiếp đây?」
Cô vừa ngẩng mặt lên cười vừa lẩm bẩm. Rồi bỗng dưng cô nhăn mặt.
「 Được rồi, tôi biết rồi. Tôi chỉ phải quay về, đúng chứ? Thật là, ngài đúng là một người bảo thủ mà」
Cô bĩu môi tỏ vẻ chán nản và chọc chọc mũi thanh tích trượng xuống sàn nhà.
「 Mà, có lẽ mình nên mua quà cho người đó thì hơn」
Leng keng. Tiếng chuông khuấy động thế giới. Thân hình người phụ nữ bỗng biến mất.
Thánh điện lại một lần nữa chìm vào yên tĩnh, nhưng chỉ trong chốc lát, nó lại trở nên ồn ào bởi vì các linh mục vừa phát hiện ra vị giám mục đang bất tỉnh trên sàn.
***** ***** ***** ***** ***** ***** *****
Dưới bầu trời xanh tươi, người và ngựa đang đi thành hàng, hành quân dọc theo sa mạc màu nâu.
Tất cả họ đều có khuôn mặt tươi rói, và trái tim họ tràn ngập những suy nghĩ về quê hương xa xôi của họ.
Năm 1023, 4 Tháng 9, Lịch Đế Quốc. Đệ Tứ Quân Đoàn đang trên đường trở về nhà.
Rất nhiều những kỳ hiệu với hình thù khác nhau tung bay phấp phới ở mọi nơi, nhưng thứ nổi bật nhất là kỳ hiệu của Đệ Lục Công Chúa và Đệ Tứ Hoàng Tử. Dưới những chiến kỳ đó, là những thành viên Hoàng Tộc của Đế Quốc Grantz.
「 … Tôi không biết liệu Cerberus có đang ổn không.」
Người vừa cưỡi ngựa vừa lẩm bẩm chính là nàng công chúa của Đế Quốc với mái tóc đỏ thẫm, Liz.
「 Mong là nó không giận. Có lẽ nên mua gì đó cho nó nhỉ?.」
Bên cạnh cô là Đệ Tứ Hoàng Tử, Hiro.
「 Tôi chưa từng rời xa nó quá một tháng, cho nên tôi không chắc.」
Liz hơi thất thần một lát, nhưng rồi cô lại cười rạng rỡ ngay tức khắc.
「 Nhưng tôi đoán là ổn thôi. Tôi đã chắc chắn để Cerberus không bị buồn chán.」
「 Ohh~... Cô đã làm gì thế?」
「 Tôi đã chỉ định cho nó làm chỉ huy Pháo Đài Belk cho đến khi tôi quay lại.」
「 … Eh, vậy chỉ huy tạm thời đang là Cerberus à?」
「 Yup. Nó thích thú điều đó hơn tôi nghĩ.」
「 Không, nhưng, làm chỉ huy là một công việc, không phải chỉ danh hiệu.」
「 Tôi đã gửi bác một lá thư báo lại chuyện đó. Chắc chắn bác ấy sẽ xử lý đống công việc giấy tờ.」
「 Tôi đoán là sẽ ổn thôi… Mặc dù tôi không nghĩ sẽ ổn.」
Cậu cảm thấy Bá Tước Grinda vô cùng đáng thương.
Nhưng vì ông ấy xem cháu mình như con gái ruột, nên có lẽ ông cũng không càu nhàu hay gì cả.
Hơn nữa, vai trò của những người thân thiết với Liz là ngăn cô ấy khỏi việc mất kiểm soát. Ánh mắt khiển trách của cậu hướng về phía người lính già dặn Tris, không biết khi đó ông ta đang làm cái gì đi nữa...
「 Ngài Cerberus đang đảm nhận công việc chỉ tạm thời một cách tuyệt vời. Tôi chưa từng thấy sinh vật nào tràn đầy nghị lực, kiên cường như nó cả. 」
「 … Vậy cơ à?」
Đúng là nó rất kiên cường. Mặc dù cũng có thể nói đó là bản năng của nó.
Nhưng vấn đề ở đây là Tris đã quá nhân nhượng với Cerberus.
「 Haha, có vẻ ngài hơi khó khăn để tiếp nhận chuyện đó nhỉ.」
Sĩ quan bậc hai Doryx vừa cười vừa tham gia vào cuộc trò chuyện.
「 Xin ngài hãy yên tâm. Kể từ bây giờ đã có tôi ở đây rồi. Tôi rất thành thạo việc xử lý các văn kiện.」
Hiro định mở miệng nói gì đó, nhưng cậu thấy Tris đang vui mừng tiến tới.
「 Nghe vậy ta rất yên tâm! Bọn ta sẽ tin tưởng vào cậu!」
「 Guoh!」
Và ông vỗ mạnh vào lưng Doryx.
「 À không, mặc dù hơi xấu hổ khi phải nói điều này, nhưng tôi khá tệ khoản giấy tờ. Hoàng Tử Hiro làm gần như hết và tôi cảm thấy hơi có lỗi về việc đó.」
Không phải gần như, mà là toàn bộ.
Là những gì Hiro muốn hét lên, nhưng cậu kiềm chế vào phút cuối.
「 U-Umm, tôi giữ chức vị cao hơn ông đấy— Sao ông cứ tỏ vẻ thân thiết thế?」
「 Quan trọng hơn, cậu có thể uống rượu không?」
「 Quan trọng hơn tức là sa—?」
「 Uống được không?」
Tris tiến lại gần anh với khuôn mặt nghiêm nghị khiến Doryx phải lùi lại.
「 Ư-ừm thì, không phải là tôi không thể.」
「 Vậy sau khi quay về Pháo Đài Belk, chúng ta cũng sẽ mở tiệc chào mừng cho cậu và uống đã đời cho đến tận sáng nhé.」
Tiếng cười của Tris vang vọng trong cơn gió.
Liz thích thú nhìn về phía họ, và Hiro chán nản bóp trán như thể cơn đau đầu lại ập tới.
「 Tôi muốn một sĩ quan biết xử lý văn kiện.」
Một cái bóng to lớn phủ xuống từ phía trên đầu Hiro.
「 Này Độc Nhãn Long, chuyện gì sẽ xảy ra với Milieu?」
Cậu ngẩng đầu lên, đó là Gahda.
Anh ta có một thân hình khổng lồ, đến mức dễ khiến người ta nhầm anh với một tảng đá hay gì đó.
「 Nếu anh đang lo lắng về chuyện đó thì, không có vấn đề gì đâu. Có một ngôi làng trên đường về, nên khi nào về tới đó tôi sẽ để người hộ tống em ấy.」
Nhìn thấy Gahda có vẻ lo lắng nên Hiro nói thêm.
「 Ah, nếu anh đang lo việc danh tính của em ấy bị phát hiện thì, chuyện đó cũng không cần phải lo lắng. Tôi sẽ để Liz chọn người cô ấy tin tưởng, nên hãy yên tâm đi」
「 Sẽ ổn thật chứ?」
「 Tất nhiên. Sau này, làng của cô ấy - Làng Sures cũng sẽ trở thành một phần của Đế Quốc Grantz thôi. Số lượng kẻ cướp và quái vật cũng đã giảm bớt, và nó cũng gần Pháo Đài Belk nữa, nên nếu có vấn đề gì thì chúng ta có thể chạy qua chỗ em ấy ngay lập tức.」
Khi cậu ta nghe rằng Milieu từ làng Sures, cậu nhận ra tại sao cậu cảm thấy lạ khi gặp em ấy.
Làng Sures là ngôi làng mà Hiro đã cứu người dân khỏi bọn cướp, trước khi cậu hội ngộ với Đệ Tứ Quân Đoàn.
Tuy rằng cậu là người đã tiêu diệt bọn cướp, nhưng dù sao Hiro vẫn là một người lạ mặt đối với dân làng. Dẫu vậy vẫn có một người đàn ông tốt bụng cho cậu ngủ qua đêm tại nhà anh ta— Đó là bố của Milieu, trưởng làng, Kukuri.
「 Anh biết đấy, anh là người chu đáo hơn tôi nghĩ.」
「 Có thể kỳ lạ khi tôi, người đã kéo em ấy vào biết bao nguy hiểm, nói điều này, thế nhưng tôi muốn em ấy an toàn trở về với gia đình. Tôi muốn cô bé sống bình yên mà không ai phát hiện danh tính cô bé.」
Gahda nhìn chằm chằm vào một cỗ xe ngựa phía sau. Milieu đang ở trong đấy.
Cái nóng ngoài trời quá mức khắc nghiệt cho một đứa trẻ, cưỡi ngựa trong một khoảng thời gian dài không gì ngoài tra tấn cô bé. Quan trọng nhất, Hiro không thể đối xử tệ bạc với con gái của ân nhân. Cậu không muốn là một kẻ lấy oán báo ân.
Khi những suy nghĩ đó lướt qua đầu cậu…
「 Vậy, tôi nên làm gì từ giờ trở đi?」
Gahda nhận ra một vấn đề. Anh ta không còn nơi trở về.
Anh ta là Zorota trôi dạt tới đây từ một quốc đảo phía Nam— Thuộc quần đảo phía Nam, Ambyssion.
Hiện tại, có vẻ Ambyssion đang trong tình trạng nội chiến. Cuộc chiến tranh giành quyền lực nổ ra giữa hàng chục vị vua, khiến cho nơi này bước vào thời kì chiến tranh. Trong số đó, Gahda cũng từng là một vị vua đứng đầu rất nhiều quốc gia, nhưng anh đã bị một vị vua mạnh mẽ khác đánh bại. Trong khi đang lên kế hoạch báo thù, anh lại bị phản bội bởi một trong kẻ dưới trướng. Tưởng chừng như số mệnh của anh sẽ chấm dứt ở đây.
Hoặc đó là những gì anh nghĩ. Nhưng khi tỉnh lại, có vẻ anh ta đã trôi dạt đến Công Quốc Lichtein.
Nhận thấy hoàn cảnh của nô lệ ở đây, anh đã đưa Milieu lên làm ngọn cờ lãnh đạo để thực hiện tham vọng mới của mình, nhưng nó cũng kết thúc trong thất bại. Và bây giờ, chúng ta thấy đây.
「 Hiện giờ tôi đang tính đến rất nhiều thứ.」
Cho dù đã mất đi thanh Ma Kiếm, nhưng những tri thức mà anh đã tích lũy, trau dồi với tư cách là một vị vua, hay những kĩ năng, khả năng chiến đấu của một chiến binh, những tri thức, kĩ năng ấy hoàn toàn không có gì để phàn nàn cả. Và nhìn từ việc anh đã đánh bại công tước của Công Quốc Lichtein, không vấn đề gì với khả năng lãnh đạo của anh.
「 Ờm thì, tôi sẽ không làm gì đó bậy bạ đâu.」
「 Nhìn mặt anh xong thì tôi không nghĩ vậy lắm… 」
Gahda làm bộ mặt ủ rũ, rồi anh lùi về phía chiếc xe ngựa ở phía sau.
Hiro cười gượng và nhìn phía trước. Suy nghĩ của cậu giờ đây đang hướng về thủ đô Đế Quốc xa xôi.
(Chắc chắn họ sẽ triệu tập mình sớm thôi. Mình không biết họ sẽ kêu mình làm gì lần này đây.)
Suy nghĩ đó khiến cậu chán nản. Nếu cậu không thể giải quyết những vấn đề được giao cho cậu, chắc chắn đám người ở phe đối lập với Hiro sẽ ngay lập tức nhảy vào chỉ trích cậu cho mà xem.
Nhưng một phần trong cậu lại thích suy tính những chiến lược, để làm thế nào vượt qua hoàn cảnh ấy.
(Mình phải chắc rằng không làm việc quá sức. Đó là một thói quen xấu của mình.)
Cậu phải không ngừng lập công và nâng cao vị thế của mình.
Với tư cách là một binh sĩ, cấp bậc của cậu là sĩ quan bậc 3. Cậu cũng mang danh hiệu Đệ Tứ Hoàng Tử, nhưng nó không vững chắc.
Chặng đường đến mục tiêu cuối cùng vẫn còn dài. Giờ đây cậu chẳng qua mới còn đang đứng ở vạch xuất phát mà thôi.
(Nhắc mới nhớ…)
Hiro đột ngột nhớ ra điều gì đó và lấy ra tấm thẻ từ túi áo.
Nó được trao bởi Đệ Nhất Hoàng Đế Altius trước khi cậu trở về Trái Đất.
Trước đó, nó hoàn toàn là một màu trắng đơn sơ, nhưng—
—Bây giờ, khoảng một phần ba tấm thẻ đã chuyển sang màu đen.
...
Trans: Yaren
Editor: CLJoker
--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Đôi lời của Editor:
Vậy là vol 2 của bản WN đã kết thúc. Do sang vol 3 bản eng chỉ dịch vài chương, cũng như bản WN và LN có thay đổi vài chi tiết và thậm chí là cả tên nhân vật, cho nên từ vol 3 đổ đi mình sẽ dịch luôn từ raw LN. Và cũng vì thế mình sẽ chuyển từ edit sang ôm nguyên bộ này. Văn phong chắc vẫn vậy thôi, không khác nhiều vì mình cũng edit tầm chục chap vol này rồi.
Mở đầu và chương 1 vol 3 thì đã xong từ... tháng 11 năm ngoái. Cơ mà từ đó đến giờ một phần vì mình chuyển sang phụ edit cho vol 2, một phần cũng vì mình bận việc cá nhân (làm đồ án, tốt nghiệp, đi làm), nên từ đó đến giờ cũng chưa chạy thêm vol 3 nhiều. Mình sẽ cố gắng edit lẹ phần mở đầu và chương 1 vol 3 trước.
Nhiều bạn hỏi như kiểu sợ mình drop thì về cơ bản là mình không có ý định drop bộ này. Chẳng qua giờ mình đi làm rồi nên chỉ dịch được buổi tối, nên thành ra tiến độ cũng không nhanh được. Từ vol 3 dịch từ LN nữa nên một chương sẽ dài hơn nhiều bây giờ, nên thời gian ra một chương cũng lâu hơn. Mình sẽ cố gắng dành nhiều thời gian để dịch bộ này hơn, cơ mà chỉ dừng lại ở mức cố gắng thôi, còn mình cũng không dám cam đoan gì nhiều. Bản thân mình cũng còn làm trans một bộ manga khác nữa.
Vậy thôi, chúc các bạn đọc vui vẻ.