Bầu trời đã trong xanh trở lại, không còn một thứ gì có thể ngăn cản ánh nắng mặt trời đang chiếu xuống.
Cái nóng không ngừng lan tỏa như thể định rút cạn sức sống của những loài thực vật sống trên nền đất vậy.
Cả vùng đất trông giống như một dải cát dài vô tận— Có thể thứ như một làn gió dịu mát không tồn tại ở nơi này.
Đây là Công Quốc Lichtein— một đất nước bị chi phối bởi sa mạc khô nóng.
Chúng ta vẫn chưa thể biết được, rằng những thế hệ sau này sẽ kể về nơi này ra sao. Nhưng tại đây, ở sa mạc không tên này— một cuộc chiến đang dần đi đến hồi kết.
Những binh sĩ đang ngay ngắn xếp hàng cùng với khuôn mặt tràn đầy khí thế. Họ mặc trên người những bộ giáp được rèn bởi những người thợ khéo léo nhất, cầm trên tay những thanh gươm hoặc mũi giáo được chăm sóc cẩn thận, với chỉ duy nhất một mục đích là để giết chóc.
Họ là những chiến binh sinh ra để chiến đấu. Họ là một nhóm ưu tú, đào tạo ngày qua ngày vì mục đích đó. Họ là những người bảo vệ khu vực phía nam của Đế Quốc Grantz, Đệ Tứ Quân Đoàn.
Ở giữa— tại sở chỉ huy được bảo vệ nghiêm ngặt là chỉ huy của bọn họ - Liz - và cố vấn của cô - Hiro.
Liz đưa tay lên để che đi ánh nắng mặt trời chói chang. Ánh mắt của cô ấy hướng về nơi những chiếc kỳ hiệu đang mọc lên như nấm.
「 Kỳ hiệu của nhà Kelheit… Không lẽ lại là onee-sama? Nhưng tại sao chị ấy lại ở đây?」
Việc Liz cảm thấy kì lạ cũng là điều dễ hiểu. Các quý tộc phương đông phải mất nhiều ngày đường, vượt qua lãnh thổ của các quý tộc phương nam để đến tận đây. Và nếu họ dẫn theo cả binh lính theo, sẽ càng tốn nhiều thời gian hơn nữa.
Hiro định tiến lại gần Liz để giải đáp cho sự bối rối của cô ấy, nhưng Liz đã nhận ra hiện diện của cậu và lên tiếng trước.
「 Hiro, chị tôi đang ở đây.」
「 Liz cũng cảm thấy vậy sao?」
「 Ừm. Thì bởi vì, có rất nhiều cờ của quý tộc phương đông mà… 」
「 Fufu, đúng thế. Đúng là, có rất nhiều cờ của quý tộc phương đông.」
Liz quay sang nhìn Hiro, nhưng…
「 … Bộ mặt đó là ý gì thế?」
Nhìn thấy cậu nín cười, đôi lông mày đẹp đẽ của cô khẽ cau lại. Liz ngờ vực nhìn lại cậu.
Hiro phải đưa tay bụp miệng để nín cười.
Hành động này càng khiến Liz giận dỗi phồng má.
Sau khi xin lỗi cô, Hiro hỏi ngược lại.
「 Nhân tiện, cô đoán xem bao nhiêu quân ở đấy?」
「 … Umm—, tôi nghĩ là khoảng 3000.」
Mặc dù hơi bất mãn nhưng cô vẫn thành thật trả lời. Hiro nghĩ rằng cô ấy khá là đáng yêu và đưa ra đáp án.
「 Thực ra chỉ có 500 thôi.」
「 Ý anh là sao?」
「 Họ cố ý khiến nó trông như là một quân đoàn khổng lồ. Thêm nữa, quân tiếp viện không phải là các quý tộc phía đông. Họ là binh đoàn riêng của Bá Tước Grinda, tôi đã để họ mai phục từ trước.」
「 Họ là binh đoàn riêng của bác tôi à?」
「 Đúng thế.」
「 Nhưng những lá cờ đó thuộc về quý tộc phương đông.」
「 Trước đó tôi đã nhờ họ là chỉ cần gửi kỳ hiệu tới thôi.」
「 Vậy tức là, tuy rằng bọn họ đang mang kỳ hiệu của quý tộc phương đông, nhưng thực chất đó là binh đoàn riêng của bác tôi?」
「 Ừm. Tôi nghĩ nó tốt cho ứng biến plahh!」
Bị véo má đột ngột khiến những lời cuối cùng của cậu thành ra kì quặc.
「 Thấy tôi bối rối như vậy anh cười vui vẻ lắm sao?」
「 Dzạ.」
「 Cười sướng mồm chưa?」
「 … 」
Trong khi cậu còn chưa biết đáp lại sao, Liz đã nhanh chóng nói.
「 Tôi rất tổn thương đấy. Tôi yêu cầu một lời xin lỗi.」
「 Tôi xin lỗi mà.」
「 Rất tốt. Mua cho tôi thứ gì đó như một lời hối lỗi, được chứ?」
Sau khi chọc má cậu, cô nhanh chóng rút tay lại.
「 Nếu nó không quá đắt… 」
「 Eh, không phải anh có nhiều tiền sao, Hiro?」
「 Cái đó… tôi còn cần phải để dành cho sau này.」
Cậu phải tiết kiệm tiền nhận được từ goá phụ của nhà Kelheit để dành cho những kế hoạch sau này.
Bước đầu, cậu cần phải sở hữu một quân đoàn riêng của mình, vì thế cậu phải chắc rằng không chi tiêu bừa bãi để có thể trả lương cho họ. Cậu đã chi một khoản kha khá cho chiến dịch lần này, cơ mà Hiro dự định sẽ yêu cầu Công Quốc Lichtein bồi thường để bù lại. Cậu phải kiềm chế bất kì chi tiêu không cần thiết nào.
「 Cậu không phải lo. Tôi không nghĩ nó quá đắt.」
「 … 」
Không thể biết rằng cái “quá đắt” ấy là ở mức nào đối với Hoàng Tộc.
Cho nên, cân nhắc một biện pháp bảo hiểm cũng không hẳn là sai. Với tâm trạng như thể một ông chồng đang khổ sở vì tình hình tài chính, Hiro lẩm bẩm.
「 Nếu nó không phải là loại đá quý nào đó… 」
「 Không, không. Đá quý không hề hợp với tôi.」
Liz cười và xua tay.
Hiro vừa hỏi「Có đúng vậy không?」, vừa nghiêng đầu nhìn lại Liz.
Mặc dù vẫn còn vài điểm non nớt, nhưng nụ cười đầy sức sống của cô ấy tựa như một bông hoa nở rộ, và chắc chắn bất cứ ai cũng sẽ thở dài ngưỡng mộ trước thân hình cân đối của cô. Nếu cô ấy không lựa chọn con đường gắn liền với chiến trường như này, hẳn là tất cả đàn ông trên thế giới đều sẽ tìm mọi cách để thu hút sự chú ý của cô ấy.
(Nghĩ về nó… Mình đoán chỉ có vài loại đá quý mới xứng với cô ấy.)
Cô ấy không cần phải trang điểm chút nào— Tất cả mọi người đều sẽ đồng ý với điều đó.
Chỉ cần cô đeo trên người, thì ngay cả một viên sỏi từ lò sưởi cũng có thể trông giống như một viên ngọc quý.
「 Vậy, chúng ta sẽ đến Links khi mọi thứ kết thúc nhé?」
「 Anh hứa rồi đấy. Tôi sẽ cho anh nuốt「Laevateinn」nếu anh nói dối.」
「 Haha… Nó sẽ giết tôi đấy.」
「 Không sao đâu. Cùng lắm chỉ khiến anh bị bỏng họng mà thôi」
Có một người đang quan sát cả hai bọn họ trong khi họ đang trò chuyện thân mật với nhau— Sĩ quan bậc hai Doryx.
「 Quan sát bọn họ từ xa thế này, họ trông như một đứa con trai và con gái bình thường, thế nhưng… 」
Một người là cô gái đã được Tinh Linh Kiếm - Ngũ Đế lựa chọn, còn người còn lại thì chính là hậu duệ của Đệ Nhị Hoàng Đế.
Liệu cả hai người họ có hiểu rằng điều đó mang ý nghĩa thế nào không?
「 Ít nhất, cả thế giới sẽ ca tụng họ như thế hệ thứ hai của「 Song Tinh Vương」」
—Song Tinh Vương.
Danh hiệu ca tụng cả Đệ Nhất Hoàng Đế Altius và Đệ Nhị Hoàng Đế Schwartz.
1000 năm dài đằng đẵng trôi qua, giờ đây hai dòng máu ấy lại sắp sửa tái ngộ một lần nữa
Sau khi chiêu mộ được vị quân sư tuyệt vời mang tên Schwartz, Đệ Nhất Hoàng Đế Altius đã bước lên đỉnh cao của quyền lực.
Cả Đệ Lục Công Chúa Liz cũng vậy. Cô ấy không chỉ sở hữu một tài năng độc đáo, dưới trướng cô ấy thậm chí còn có cả hậu duệ của Đệ Nhị Hoàng Đế, người mang dòng máu hoàng tộc.
Doryx nghĩ rằng mọi chuyện đang dần trở nên thú vị.
Những kí ức của anh khi Đệ Nhất Hoàng Tử dốc hết sức để chiêu mộ tộc Elf về dưới trướng vẫn còn mới mẻ, và sau khi Đệ Tam Hoàng Tử thu nạp cô gái thiên tài được biết đến như「Mars」thứ hai, ngài ấy bắt đầu có được rất nhiều thành tích.
「 Liệu điều này sẽ dẫn đến sự thịnh vượng, hay sẽ khiến Đế Quốc tàn lụi đây…? Có lẽ nó còn phụ thuộc vào những quyết định của Hoàng Đế.」
Sau này, cuộc chiến tranh giành ngôi vị chắc chắn sẽ càng trở nên khốc liệt. Nếu ngài ấy không giải quyết tốt việc ấy, nó có thể biến thành mồi lửa châm ngòi cho sự hỗn loạn. Điều đó cũng đồng nghĩa với sự tan rã của Đế Quốc vĩ đại.
「 Thưa ngài Doryx.」
Anh quay người lại. Một người đưa tin đang quỳ gối.
「 Gì thế?」
「 Chúng tôi đã bắt được cả chỉ huy của Công Quốc Lichtein, Bá Tước Karl, và Tướng Quân Ranquil.」
「 Tốt lắm… Chắc chắn rằng họ được đối đãi tốt.」
「 Vâng ạ!」
Sau khi chờ người đưa tin đi ra, Doryx tiến lại gần Hiro và quỳ xuống.
「 Thưa Hoàng Tử Hiro, có vẻ chúng ta đã bắt được chỉ huy của Công Quốc Lichtein.」
「 Hãy sẵn sàng để đàm phán với họ ngay bây giờ. Nhờ anh chuẩn bị hộ tôi một căn lều.」
「 Đã rõ. Tôi sẽ chuẩn bị ngay lập tức.」
「 Nhờ anh đấy.」
Doryx cúi chào một lần nữa và quay đi, rồi bắt đầu tiến hành chuẩn bị.
***** ***** ***** ***** ***** *****
Ranquil, người đang ngồi trên ghế, đang vô cùng hoang mang. Ngồi bên cạnh anh là Karl cũng cảm thấy như vậy. Cái vẻ mặt tựa như có gì đó ngứa ngáy trong lòng của anh khó mà diễn tả hết được bằng lời.
Đây cũng là điều hiển nhiên. Vì ở bất cứ đâu, bị đối xử như tù nhân chiến tranh cũng đều là những trải nghiệm kinh khủng cả.
Tuy nhiên, họ không bị tra tấn, cũng không bị đối xử tàn bạo.
Cho dù vũ khí bị tịch thu, nhưng thậm chí họ còn không bị trói lại. Họ được hộ tống như những vị quan khách và được mang đến một cái lều là rất tuyệt. Dù cho bên ngoài là sa mạc nóng bỏng nhưng bên trong căn lều này lại tương đối mát mẻ, tựa như cái nóng giữa mùa hè mà thôi.
「 Xin hãy đợi một chút.」
Hai binh sĩ đã mang họ đến nói trong khi lịch sự rời đi.
Sau khi không còn bóng dáng quân địch bên trong căn lều, Karl mở miệng nói.
「 Ngài nghĩ thế này là như nào?」
「 Tôi nghĩ, tốt nhất nên cho rằng họ đang âm mưu gì đó thì hơn.」
Miệng thì nói vậy, nhưng Ranquil xoa cằm và ậm ừ.
Dù anh có là một người thông minh đi chăng nữa, anh cũng chẳng thể lý giải nổi điều bí ẩn này.
Vốn dĩ, kẻ thù không cần phải âm mưu gì cả. Bởi vì nếu kẻ thù xóa sổ hai người bọn họ, Công Quốc Lichtein sẽ sụp đổ. Nhiều quý tộc sẽ phản bội quốc gia, mang sự hỗn loạn đến cho đất nước của chính mình. Điều đó sẽ khiến lũ trộm cắp và kẻ cướp hoành hành, và cuối cùng, đất nước của bọn họ sẽ tràn ngập lũ quái vật.
「 Tôi nghĩ là họ muốn lãnh thổ của chúng ta?」
「 Có lẽ họ sẽ yêu cầu lãnh thổ của chúng ta, nhưng lý do đó vẫn chưa thực sự thuyết phục lắm.」
Ranquil phủ định giả thuyết của anh.
Nếu họ muốn lãnh thổ, tất cả họ cần làm là giết Ranquil và Karl, sau đó lấy đi bất kì vùng đất nào họ muốn là được. Nghe có vẻ thảm hại, nhưng nếu Ranquil chết, sẽ không còn một quý tộc nào có đủ dũng khí để lấy lại phần lãnh thổ bị cướp đi. Thậm chí, có khi chúng còn chẳng dám phản kháng và lựa chọn đầu hàng cũng nên.
「 Cho dù chúng ta là những kẻ bại trận, ngài cũng không cần phải cúi đầu thần phục bọn họ. Nếu họ yêu cầu những thứ quá đáng, tôi không phiền nếu ngài từ chối.」
「 Nhưng nếu vậy… 」
Karl cúi gằm mặt xuống với vẻ thống khổ. Hẳn là anh đang lo sợ việc chống đối lại kẻ thù sẽ khiến bọn họ bị trừng phạt. Ranquil nhận ra điều này, nhưng anh không cố ý chỉ ra điều ấy.
Một phần cũng vì anh cảm thấy có trách nhiệm trước thất bại lần này, nhưng cho lợi ích của tương lai, anh càng muốn Karl trải nghiệm thật nhiều và trưởng thành. Bởi vì trong tương lai, bạo loạn vẫn sẽ diễn ra, cả trong và ngoài nước. Khi Karl bị buộc phải đưa ra một quyết định quan trọng, Ranquil có thể sẽ không có ở đó. May mắn thay, mặc dù tình huống hiện giờ có hơi phức tạp, nhưng có thể nói đây là một cơ hội tuyệt vời để Karl tích lũy kinh nghiệm mà không bị những lời nịnh nọt của đám quý tộc mê hoặc.
「 Tôi sẽ để mọi thứ lại cho ngài. Tôi sẽ tuân theo quyết định của ngài.」
Trước ánh sáng đang bùng cháy mạnh mẽ bên trong đôi mắt của Ranquil, Karl có hơi ngập ngừng nhưng cuối cùng anh vẫn gật đầu.
「 Tôi hiểu rồi.」
Không biết đã trôi qua bao lâu kể từ khi bầu không khí trở nên yên lặng, nhưng nước được đặt trước mặt họ bây giờ đã nguội lạnh. Anh nếm thử một chút để kiểm tra xem có độc hay không, nhưng nó chẳng có mùi hay kích thích gì cả.
Mặc dù ngay từ đầu anh cũng đã không nghĩ rằng có độc trong đó, nhưng qua nhiều năm bị những mối nguy hiểm như ám sát đe dọa, điều này đã trở thành thói quen khó bỏ và anh nghi ngờ nhiều thứ.
Nụ cười đắng chát hiện lên trên khuôn mặt anh— Ngay lúc ấy một tiếng bước chân nhanh nhẹn vang đến bên tai anh.
Người đầu tiên bước vào là một cô gái trong quân phục của Đế Quốc Grantz, khoác trên mình bộ áo choàng lễ phục.
Đây là lần đầu anh thấy cô. Nhưng vì cô quả thật xinh đẹp như những lời đồn đại, nên anh nhận ra cô là chỉ huy mới của Đệ Tứ Quân Đoàn, Đệ Lục Công Chúa.
Nhưng đó không phải lý do khiến anh cau mày. Đó là bởi vì, anh nhìn thấy thanh kiếm màu đỏ thẫm mà cô đeo bên hông.
(Một trong Ngũ Đế Kiếm sao… Ra là vậy. Tuy đây là lần đầu được nhìn thấy tận mắt, nhưng mình có thể cảm nhận được sự hiện diện của nó vượt xa khỏi nhận thức thông thường)
Sau đó, anh lần lượt quan sát cả công chúa và thanh kiếm đỏ thẫm. Cuối cùng anh cũng hiểu cảm giác của những người ca ngợi cô là「Viêm Cơ」.
Trên hết, đúng như mong đợi từ một người được chọn bởi một Tinh Linh Kiếm, cô ấy mang trên mình hào quang của người cai trị, bất kể tuổi tác của cô.
Những người như thế rất đáng sợ, bởi vì trong lúc mọi người còn chưa nhận ra, bọn họ sẽ dần dần lột xác và trưởng thành với tốc độ đáng kinh ngạc. Tuy nhiên, cô ấy bây giờ vẫn chỉ là một đốm lửa bé nhỏ, dường như vẫn chưa đến lúc tài năng của cô ấy nở rộ.
Và vì vậy, Ranquil tiến đến kết luận rằng cô ấy không phải người dồn anh vào đường cùng.
「 … 」
Sau khi nhìn sang chàng trai vừa bước vào lều, Ranquil câm lặng.
Mang trên mình bộ quân phục Đế Quốc Grantz cổ xưa, cậu khoác trên người một chiếc áo choàng màu đen cùng biểu tượng hình con rồng thêu ở trên vai.
Một chàng trai trẻ với tấm băng bịt mắt che đi nửa khuôn mặt. Một mắt của cậu đã bị ẩn đi, nhưng …
(— Uranus?!)
Đó là một trong Tam Đại Bí Nhãn của thế giới, hay còn gọi là「Baldick」 . Đó là một thể chất đặc trưng mà những nhân vật trong thần thoại sở hữu, cũng có thể nói đó là một tố chất của anh hùng.
Không chỉ Ranquil, không một ai trên thế giới này không biết về chúng.
Người sở hữu “Song Hắc” trên thế giới này chỉ có một. Hoặc nói chính xác hơn, chỉ có duy nhất một người mà thôi.
Thậm chí nếu ai không biết tên của vị hoàng đế của Đế Quốc Grantz, họ cũng sẽ biết đến cái tên Chiến Thần「Mars」.
Đây là lần đầu anh thấy「Baldick」, thứ chỉ còn tồn tại trong những truyền thuyết.
(Thật quá nhiều điều bất ngờ… Để nghĩ rằng thực sự một hậu duệ đã xuất hiện.)
Bỏ sự hoang mang của Ranquil sang một bên, cô gái bước đến bên chiếc bàn và lịch sự mỉm cười.
「 Tôi là chỉ huy Đệ Tứ Quân Đoàn của Đế Quốc Grantz, Đệ Lục Công Chúa Celia Estreya Elizabeth von Grantz.」
Cô gái trẻ giới thiệu và ngồi xuống một cái ghế.
「 Tôi là cố vấn của Đệ Tứ Quân Đoàn thuộc Đế Quốc Grantz. Tên tôi là Hiro Schwartz von Grantz, Đệ Tứ Hoàng Tử.」
Ranquil không thể đoán được cậu đang nghĩ gì từ những lời của cậu. Mặc dù Hiro đang cười, nhưng nó như thể cậu đang quan sát anh ta từ phía sâu trong đôi mắt của cậu, khiến một cảm giác khó chịu không tên vọt lên đến tận cổ Ranquil. Đôi mắt như thể bóng tối đang dần xâm lấn vào từng góc trong tâm can anh. Đôi mắt ấy ẩn chứa vực thẳm vô tận, như thể đang nói với Ranquil rằng, mọi tính toán của anh đều là vô nghĩa
Karl và Ranquil cũng nhanh chóng giới thiệu bản thân và nhìn đi chỗ khác để lẩn tránh ánh mắt sắc bén của Hiro. Ranquil nhận ra「Uranus」phiền phức vượt xa những gì anh tưởng tượng.
「 Xin phép ạ.」
Người thứ ba bước vào là một sĩ quan— người vừa tự giới thiệu mình là sĩ quan bậc hai Doryx, đưa cho họ 2 mảnh giấy da.
「 Khi các ngài đã xem qua xong, chúng tôi muốn có chữ ký của các ngài.」
Nội dung mảnh giấy da được viết như sau—
Công Quốc Lichtein trao lại toàn bộ vùng lãnh thổ phía bắc cho Đế Quốc Grantz.
Mặt khác, Công Quốc Lichtein sẽ chịu trách nhiệm bồi thường toàn bộ quân nhu yếu phẩm cùng các chi phí chiến tranh mà Đế Quốc Grantz đã tiêu tốn trong cuộc chiến lần này.
Cả Công Quốc Lichtein và Đế Quốc Grantz đều đồng ý cam kết trong vòng 3 năm kể từ khi kí kết hiệp ước, hai bên sẽ không tiến hành xâm chiếm lẫn nhau.
Nếu những sự kiện nổi lên gây hại đến an toàn của Đế Quốc Grantz, Công Quốc Lichtein sẽ cho phép Đế Quốc Grantz đóng quân bất kỳ đâu trên lãnh thổ.
(Không quá tồi… Vùng đất phía bắc không quá màu mỡ, và tuy mất đi một thành phố ốc đảo, nhưng đó cũng không phải là một mất mát lớn. Sẽ khá phiền phức nếu Đế Quốc Grantz viện cớ bất ổn an ninh quốc gia để can thiệp, nhưng ngược lại, chúng ta cũng có thể lợi dụng điều này. Còn bồi thường… chúng ta hoàn toàn có thể bán đi tài sản riêng của công tước đời trước để trả cho nó.)
Sau cân nhắc suy nghĩ của mình, Ranquil trao đổi ánh mắt với Karl.
Karl gật đầu, như thể anh ta cũng nghĩ như thế, và khi anh chuẩn bị mở miệng lên tiếng...
「 Ngoài ra… 」
Chàng trai tóc đen— Hiro đặt tay lên bàn và gõ gõ ngón tay.
「 Mặc dù đây chỉ là cam kết bằng lời, nhưng nếu Cộng Hòa Schteizen định xâm chiếm Công Quốc Lichtein sau này, chúng tôi có thể gửi tiếp viện nếu các vị chịu phí quân sự.」
「 … Thật chứ?」
Karl đứng bật dậy và hỏi lại.
Thường thường nói thì dễ hơn là làm— Nhưng đây không phải là một vấn đề đơn giản.
Bởi vì nếu Cộng Hoà Schteizen thực sự tấn công, và nếu Đế Quốc Grantz gửi quân tiếp viện, rất có thể điều đó sẽ biến hai nước trở thành thù địch. Đáng lẽ trước khi họ có thể khiến Ferzen ổn định trở lại, Đế Quốc Grantz sẽ muốn tránh khỏi mọi phiền phức mới phải.
「 Đúng, nếu các vị muốn thế.」
Nhưng Đệ Tứ Hoàng Tử của Đế Quốc Grantz đang nói rằng nó có thể.
「 Nhưng chẳng phải đất nước các vị đang phải xử lý rất nhiều việc xung quanh Ferzen hay sao? Ngay cả khi đây chỉ là một cam kết bằng lời, việc ngài tự ý thực hiện một cam kết như vậy không có vấn đề gì chứ?」
Hiro quay sang phía Karl và mỉm cười, nụ cười khiến Ranquil lạnh cả xương sống.
Anh có thể nói rằng, cậu đang âm mưu điều gì đó. Thế nhưng những toan tính của cậu hoàn toàn bị bóng tối che phủ, khiến anh không thể dễ dàng thăm dò được.
「 Nếu các vị đồng ý, tôi có thể nhờ các vị ký chứ?」
Hiro chỉ tay vào tờ giấy da.
Anh không có đủ thời gian để tìm hiểu ý định của chàng trai này. Nếu Ranquil cố gắng câu thời gian, chắc chắn cậu ta sẽ đưa ra một yêu cầu vô lý.
Sau khi thấy Karl cầm lấy cây bút mực trong tầm tay, Ranquil khẽ thở dài và ký tên. Sau khi họ đưa mảnh giấy da đã ký tên, Hiro nhận lấy chúng và xác nhận chữ ký. Sau khi trao đổi một chút với Đệ Lục Công Chúa đang ngồi bên cạnh, cậu đưa lại mảnh giấy cho sĩ quan đang đợi kế bên.
Một khoảnh khắc im lặng ngắn ngủi bao trùm, rồi Ranquil lên tiếng để phá vỡ sự im lặng ấy.
「 Ngài có phiền nếu tôi hỏi vài thứ không?」
Hiro quay sang phía Ranquil.
「 Tôi không phiền. Có gì làm anh bận tâm à?」
「 Trận chiến bao vây của ngài đã đánh bại chúng tôi rất tuyệt vời. Nếu tôi không nhầm, nó cũng tương tự như kế hoạch mà tôi đã cố gắng sử dụng để đối phó với Đệ Tứ Quân Đoàn nhỉ.」
Kế hoạch mà Ranquil dùng để đối phó với Đệ Tứ Quân Đoàn, đầu tiên là khiến họ nghĩ rằng họ đang dễ dàng tiến lên, bằng cách sử dụng những pháo đài với lực lượng phòng thủ mỏng manh làm mồi nhử để kéo họ vào sâu trong lãnh thổ. Sau đó anh sẽ để Đệ Tứ Quân Đoàn giao chiến với quân giải phóng nô lệ, rồi bao vây họ khi họ đã kiệt sức.
Đổi lại, kế hoạch của Hiro sử dụng đoàn tiếp tế làm mồi nhử, khiến phía Công Quốc Lichtein nghĩ rằng họ đang có lợi thế, rồi sau đó tạo dựng tình huống khiến họ không thể chạy thoát, và cuối cùng là bao vây quân đoàn đang kiệt quệ của Công Quốc Lichtein.
Nếu suy nghĩ kĩ một chút, mặc dù có vài yếu tố khác biệt, nhưng kế hoạch ấy hiển nhiên là giống với kế hoạch của Ranquil.
「 Và đó cũng là điểm khiến tôi nghi ngờ. Liệu đây là kế hoạch mà ngài đã chuẩn bị kĩ lưỡng từ trước… hay là, ngài đã cố ý sử dụng một chiến thuật tương tự để cho tôi thấy sự chênh lệch giữa chúng ta. Tôi muốn lấy đó làm bài học cho sau này.」
Sau khi giả vờ suy nghĩ về nó, Hiro mở miệng.
「 Tôi rất xin lỗi nếu anh không muốn nghe điều này, nhưng kể từ khi tôi nghe báo cáo về hành động của quân đội Công Quốc Lichtein, tôi đã đoán ra kế hoạch các anh sẽ thực hiện. Khoảnh khắc tôi quyết định thực hiện kế sách tương tự— là sau khi tôi gia nhập với Đệ Tứ Quân Đoàn.」
「 Sau khi ngài tham gia…? Có phải khi Tướng Quân Kielo vẫn còn là chỉ huy?」
「 Chính xác. Vì tôi không biết điều kiện của Đệ Tứ Quân Đoàn, tôi không biết kế hoạch nào là cần thiết.」
「 Tôi hiểu… 」
Chàng trai tránh nói ra điều đó, nhưng đó có lẽ là cả hai. Đó là một trong những kế hoạch cậu đã chuẩn bị trước, nhưng cũng không sai khi nói, cậu quyết định sử dụng kế hoạch tương tự để khiến Ranquil phải khuất phục.
Nhìn Ranquil đang câm lặng, Hiro nói.
「 Vậy thì giờ, sứ giả từ bộ quân sự sẽ được phái đến sau. Nếu anh có bất kỳ câu hỏi nào, anh có thể truyền đạt lại với họ.」
Hiro và Đệ Lục Công Chúa đứng dậy khỏi ghế. Đệ Lục Công Chúa đi ra trước, và Hiro cũng sắp rời theo.
Với giọng bối rối, Ranquil gọi cậu lại.
「 Tôi có thể hỏi tại sao ngài lại để tôi sống chứ? Có vẻ kỳ quặc khi tự nói bản thân như này, nhưng… dù thế nào thì, tôi cũng được mệnh danh là「Cánh chim của sự thay đổi」và được các nước láng giềng kính sợ.」
Người đàn ông này đã được tôn lên như anh hùng— Ranquil, thề sẽ báo thù. Sau khi tái thiết lại đất nước, anh sẽ tấn công Đế Quốc Grantz. Không đời nào chàng trai thông minh này lại không nhận ra điều này có thể sẽ xảy ra.
「 Mặc dù lần này tôi đã thua cuộc, nhưng trong lòng tôi cũng có sự khát khao, muốn được tái đấu với ngài để lấy lại niềm kiêu hãnh. Dựa vào việc đó… Tôi nghĩ hẳn là ngài nên giết tôi để phòng hậu hoạ sau này mới phải.」
Ranquil là một người đàn ông thông minh, nhưng đồng thời, anh cũng không phải là người dễ dàng chấp nhận quỳ dưới bất kì ai. Lúc này, có thể nó không khác gì tiếng gào thét dãy dụa của kẻ thua cuộc, nhưng ngay cả khi anh bị khinh bỉ, anh cũng cần phải biết được lý do.
「 Ngài sẽ trả lời tôi chứ?」
Ranquil vừa cố gắng kìm nén cơn đau nhức nhối trên má, vừa nhìn chằm chằm vào bóng lưng cậu thiếu niên.
「 Tướng Quân Ranquil.」
Với vẻ mặt tái nhợt, Karl khẽ khiển trách anh.
Nếu họ khiến chàng trai này nổi giận, đầu của bọn họ sẽ bay đi ngay lập tức. Có vẻ như anh ta đang cố bảo Ranquil đừng lãng phí cái mạng khó khăn lắm mới nhặt được về này. Thực tế, sĩ quan bậc hai Doryx đang hơi bất mãn nhìn về phía họ. Nếu anh ở vào vị trí của chàng trai, anh có thể đã tuyên bố cái chết của Ranquil ngay tại chỗ, nhưng có vẻ như Song Hắc Hoàng Tử không phải là một người nhỏ mọn như vậy.
「 Anh là một người thông minh. Tôi chắc chắn anh biết anh nên làm gì mà.」
Hiro khẽ chỉ lên má và rời đi. Sĩ quan bậc hai Doryx im lặng theo sau anh.
Karl thở phào nhẹ nhõm và nhìn lại Ranquil.
「 Tướng Quân Ranquil, đột nhiên sao ngài lại nói những thứ như v—… Chuyện gì vậy? Ngài đang đổ mồ hôi quá nhiều đấy.」
Không cần Karl phải nhắc nhở, anh cũng biết. Toàn bộ cơ thể anh đang toát mồ hôi ra như tắm.
Khoảnh khắc Hiro nhìn lại anh, anh đã gần như cảm nhận được cái chết. Điều đó cho thấy sát khí của cậu mãnh liệt như nào.
Anh nhìn sang Karl, người đang nhìn anh trong lo lắng, và nghĩ.
(... Vậy ra chỉ có một con đường duy nhất để Công Quốc Lichtein có thể tồn tại sao)
Karl hoàn toàn không thể sánh được với Hiro. Chỉ có vài người trên thế giới này mới có thể chống lại được hào quang của kẻ thống trị ấy.
(Nếu cậu ta cảm thấy rằng chúng ta vô giá trị…)
Anh không thể nào quên được sự điên cuồng anh nhìn thấy qua khoé mắt của chàng trai.
(Cậu ta có thể sẽ giết chúng ta.)
Ranquil khẽ xoa vết thương trên má với những ngón tay run lẩy bẩy.
Đó là lời cảnh báo— một tuyên bố rằng họ có thể bị giết bất cứ lúc nào.
Đó là một lời cảnh báo, cũng là một lời nguyền. Không phải cho hiện tại, mà là cho tương lai.
...
Trans: Yaren
Editor: CLJoker
Phiên âm là Kerukeion 異彩眼: Dị Thải Nhãn - dị sắc nhãn