Shinwa Densetsu no Eiyuu no Isekaitan

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3438

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1283

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 297

Vol 3 - Chương 01: Vấn đề phát sinh

Đế Quốc Grantz⸺Nằm tại phía nam của nó là pháo đài Belk.

Đó là một pháo đài được xây dựng tại biên giới giáp với Công Quốc Lichtein, bao quanh bởi những bức tường thành cao đồ sộ nhằm chống lại kẻ địch từ bên ngoài.

Nổi bật nhất chính là tháp trung tâm có thiết lập phòng chỉ huy bên trong nó. Ở tầng 3 tòa tháp ấy có một căn phòng có thể được gọi là phòng đọc sách.

Bên trong căn phòng được rọi sáng bởi ánh nắng buổi sớm chiếu qua cửa sổ---Tại đó, một chàng trai vừa mới thức giấc.

Cậu có mái tóc đen, đôi mắt màu đen, cùng với một khuôn mặt với vẻ hiền lành.

Tuy nhiên, do hơn nửa khuôn mặt của cậu bị che kín bởi chiếc băng bịt mắt, cậu đem lại cho người khác một ấn tượng kì lạ.

Cho tới trước khi cậu đến thế giới này, tên của cậu là Ouguro Hiro.

Sau khi được nhận vào hoàng tộc Grantz, cậu mang danh hiệu cao quý với tư cách là Đệ Tứ Hoàng Tử

Hiện tại cậu mang tên Hiro Schwartz von Grantz.

「Fuwaa…」

Cậu ngáp một hơi. Tiếng chim hót vọng qua cửa sổ đập vào tai cậu.

Cậu bắt đầu ngồi dậy, những tiếng lộp cộp vang lên khi những quyển sách trượt khỏi người cậu.

Khoảnh khắc ấy, chồng sách chất đầy lên như những rặng núi bắt đầu đổ ào xuống như tuyết lở.

「Mình lại… ngủ quên ở đây sao. Liz sẽ lại nổi giận nữa thôi」

Nhìn quanh tình trạng khủng khiếp của căn phòng, Hiro vừa gãi đầu vừa mang vẻ mặt đầy tội lỗi.

Việc ăn ngủ tại phòng đọc sách giờ đây đã dần trở thành thói quen hàng ngày của cậu.

Cũng không phải cậu không có phòng. Phòng dành cho Hiro được đặt tại tầng 2. Tuy nhiên, vì phòng đọc sách lại nằm ở tầng 3 nên việc đi đi lại lại khá là phiền phức---Bởi cái lý do bê tha này mà những ngày tháng sinh hoạt tại phòng đọc sách của cậu vẫn tiếp tục tiếp diễn.

「...Thì bởi có quá nhiều thứ cần phải tìm hiểu mà」

Cậu tự biện hộ với chính mình, sau đó đống sách dưới chân cậu bắt đầu đổ ào xuống.

Thứ hiện ra dưới đó là Cerberus, một con sói với bộ lông màu trắng.

Mặc dù nó là một sinh vật hiếm thấy không tồn tại ở lục địa trung tâm này, nhưng kể từ khi Liz nhặt được nó lúc còn bé khi nó trôi dạt tới đây từ quần đảo phía đông, nó đã luôn được Liz nuôi nấng. Liz kể rằng nó như chị em với cô vậy.

「Cerberus, mày cũng ngủ ở đây sao」

Bởi tầng 3 đã trở thành sân chơi chủ yếu của Cerberus, nên việc nó nằm ngủ ở đây cũng không có gì là lạ.

Thực ra, có thể nói nó đã trở thành chủ nhân của tầng này. Những binh lính ở đây thậm chí còn chẳng thể đặt chân vào tầng 3 được nếu không có sự cho phép của Cerberus

「Mày giữ ấm để tao không chết cóng phải không?」

Để đáp lại, Cerberus chỉ đơn thuần ngoe nguẩy đuôi của mình.

Quan sát Cerberus một lát nhưng không nhận được câu trả lời, Hiro đành nhún vai và đứng dậy

「Giờ thì...Phải mau trở về phòng trước khi Liz phát hiện ra thôi」

Áp tai vào cánh cửa phòng làm bằng gỗ dày, cậu xác nhận rằng không có ai ngoài hành lang

「Cerberus, hãy yên lặng nhé」

Hiro ngoái đầu lại và làm dấu im lặng trước miệng. Phía sau lưng cậu, Cerberus ngoác mồm ra ngáp một cái thật to.

Cái điệu bộ của nó như muốn nói với cậu rằng “Làm vậy vô ích thôi, nên hãy từ bỏ đi”.

「Giờ là lúc cho bữa sáng. Liz chắc chắn đang dùng bữa ở dưới nhà ăn rồi. Không sao đâu. Nhất định sẽ thành công thôi mà」

Vừa vuốt ve đầu Cerberus, Hiro vừa mỉm cười.

Con sói trắng đầy kiêu hãnh ngước lên nhìn chằm chằm vào Hiro, sau đó khịt khịt mũi và thở dài một tiếng.

Cậu hơi bối rối vì không hiểu ý nghĩa đằng sau cử chỉ đó của nó, nhưng ngay sau đó cậu đã biết được câu trả lời.

「Hi~ro~! Anh lại ngủ trong phòng đọc sách nữa phải không. Phải nhắc nhở bao nhiêu lần nữa đây! Anh sẽ bị cảm mất đấy!」

Cậu có thể nghe thấy được tiếng gọi như một bà mẹ la mắng con cùng với tiếng bước chân vội vã từ phía hành lang.

「....Phải làm sao bây giờ?」

Cậu cầu cứu Cerberus, nhưng con sói trắng nằm xuống và cụp tai lại.

Cảm giác như vừa bị một người bạn phản bội, Hiro nhìn qua phía cửa sổ. Cậu định phá cửa sổ và chạy trốn, nhưng cậu hơi phân vân rằng có cần thiết phải làm đến mức đấy để chạy trốn không-------Và trong lúc cậu mải suy nghĩ, thời khắc chí mạng đã tới.

「HIRO!」

Cánh cửa mở tung ra tạo nên tiếng kêu ầm ĩ. Luồng khí lạnh đặc trưng của buổi sáng tràn vào căn phòng

Đứng nghiêm nghị ở giữa hàng lang, là một cô thiếu nữ xinh đẹp với hai tay chống ở hông.

Cô có một mái tóc đỏ rực như lửa, cùng với đôi mắt màu đỏ tựa như viên bảo thạch sáng rực rỡ. Vẻ ngoài của cô như một tuyệt tác được nghệ nhân đẽo gọt ra cùng với làn da trắng ngà như sứ của cô hấp dẫn mọi ánh nhìn bất kể nam hay nữ.

Đó là Đệ Lục Công Chúa của Đế Quốc Grantz, đồng thời là chỉ huy của pháo đài Belk này, Celia Estreya Elizabeth von Grantz. Những người thân thiết với cô hay gọi cô là Liz.

Hiro cố nặn ra một nụ cười với Liz

「C-chào buổi sáng...C-cô cần gì à?」

「Ừm, chào buổi sáng」

Liz đáp lại với nụ cười mang theo một cảm giác tươi mới.

Tuy nhiên, cô ấy ngay lập tức nghiêm mặt và phồng má tức giận

「Cơ mà, cần gì ấy à? Cũng không có gì. Nhưng tại sao, anh lại không chịu ngủ trong phòng của mình thế hả? Trong phòng đọc sách cũng không có giường, nên chẳng phải anh sẽ phải nằm dưới sàn hay sao. Làm vậy sẽ khiến hông anh bị đau này, rồi còn bị cảm mất đấy」

Vừa nói không ngừng nghỉ, Liz buồn bã cụp mắt xuống

「Tôi đang lo lắng cho anh đấy. Lỡ mà cảm thì không phải anh sẽ khổ lắm sao」

「N-nhưng mà, được bọc trong đống sách ấm áp hơn cô nghĩ đấy」

「....Anh vừa nói gì cơ?」

Liz nheo mắt lại. Giờ có nghĩ là cậu đã chọn sai từ để nói thì cũng quá muộn rồi

Cô ấy từ từ vươn tay về phía khuôn mặt của Hiro. Cậu đã gồng mình sẵn để chuẩn bị tinh thần một cơn đau điếng người, cơ mà-

「Tôi sẽ không nghe bất cứ lời bào chữa nào đâu. Từ nay hãy chịu khó mà ngủ trong phòng của mình đi đấy」

「Rõ ạ!」

Cô ấy chỉ nhẹ nhàng nhéo má cậu.

Điều đó khiến cậu cảm thấy đầy tội lỗi. Giá mà cô ấy đấm cậu thì có lẽ cậu còn thấy khá hơn.

Cách cô ấy nhẹ nhàng nhắc nhở cậu như vậy, khiến cậu chẳng thể nào phản đối lại được

「Được rồi. Từ nay về sau anh phải thật sự chú ý đấy nhé」

Liz vuốt ve khuôn mặt của Hiro

「Giờ thì, chúng ta đi ăn sáng thôi nào!」

Cùng với một nụ cười rạng rỡ như mọi khi, cô ấy bắt đầu bước đi về phía trước.

「...Ừm, cùng đi nào」

Hiro đành gượng cười, rồi đi cùng với Liz và Cerberus, bỏ lại phòng đọc sách phía sau.

Phòng ăn của pháo đài Belk được đặt ở tầng 1.

Hiện tại, căn phòng đang chứa đầy những binh sĩ của Đệ Tứ Quân Đoàn vừa mới kết thúc tập luyện buổi sáng xong, và những người đầu bếp thì đang bận bịu chạy vòng quanh khu bếp. Một mặt khác, Hiro cùng với Cerberus đang hướng tới chỗ ngồi dành cho sĩ quan chỉ huy.

Ở đó, Tris đang ngồi nhìn đĩa thức ăn nguội ngắt của mình một cách buồn bực

「Này nhóc… Đồ ăn của ta nguội hết cả rồi đấy」

Người lính vừa nhận ra Hiro lườm cậu với ánh mắt trách móc.

Ông ấy là Tris von Tamie, một sĩ quan bậc ba. Ông là một lão tướng đã phục vụ cho quân đội từ khi Liz còn bé.

「X-xin lỗi」

「Ngài không cần để ý đâu」

Người nói câu đó là sĩ quan bậc hai - Doryx vừa xuất hiện phía sau lưng Tris.

「Tris mới là người có lỗi vì không tính trước được điều này」

Bê khay thức ăn ở trên tay, Doryx ngồi xuống bên cạnh Tris

「Chào buổi sáng, Hiro điện hạ」

「Aa, chào buổi sáng」

Doryx nhìn sang phía Hiro

「Có vẻ ngài vẫn chưa lấy bữa sáng nhỉ. Nếu được thì, tôi đem tới cho ngài nhé?」

「Không cần đâu. Liz đang đi lấy hộ tôi rồi」

「Này nhóc, cậu đang nhầm tưởng rằng công chúa bệ hạ là người hầu hay gì đó à?」

Cả người Tris run lên vì giận dữ.

Doryx vỗ vai ông và cố làm ông dịu lại.

「Theo lẽ thường, những người có quyền thừa kế ngai vàng thường hay đấu đá với nhau rồi. So với điều ấy, việc hai người họ thân thiết với nhau chẳng phải là điều đáng vui mừng hay sao?」

「Mmm...Cái đó thì đúng là vậy…」

Mặc dù họ mới quen không lâu, nhưng việc Doryx luôn biết cách để kiềm chế Tris khiến Hiro khá là ngạc nhiên. Cậu ngồi xuống đối diện với họ. Ngay sau đó, Liz cũng tới chỗ của mình cùng với hai khay thức ăn trên tay.

「Hiro, tôi mang đồ ăn của anh đến rồi đây. Nào, hãy mau mau ăn thôi」

*Cạch* Đặt trước mặt cậu là khay thức ăn chất đầy thịt lên như núi.

「Như này thì quá là nhiều rồi. Tôi mà ăn hết chỗ này chắc vỡ bụng mất」

「Hiro ấy, anh toàn bị Cerberus ăn vụng mất đồ ăn còn gì, nên chỗ đó đủ phần cho cả nó nữa đấy」

「À à, ra là vậy」

Quả thật, gần đây chuỗi ngày bị Cerberus trấn mất đồ ăn của cậu liên tục tiếp diễn.

Với đống này thì kể cả Cerberus cũng không thể ăn hết được.

Có thể đoán trước được điều này, phải chăng đây là thành quả của việc học tập chiến thuật, binh pháp của cô ấy?

Hiro cảm động khi thấy được sự trưởng thành của Liz.

「Vậy thì, cảm ơn vì bữa ăn」

Hiro chắp hai tay lại, đồng thời Tris và Doryx cũng bắt đầu ăn bữa sáng của mình.

Sau khi thêm gia vị cho món ăn, Doryx ngừng lại một chút để trò chuyện với Hiro

「Hiro điện hạ. Celiz Estreya điện hạ. Tôi xin phép được báo cáo về vấn đề của những người đã từng là nô lệ」

Những người đã từng là nô lệ----Là về những nô lệ đã chiến đấu trong đội quân giải phóng nô lệ.

Bọn họ hiện tại đang sống tại những căn nhà tạm thời bên ngoài pháo đài Belk, trong lúc Liz và mọi người cung cấp lương thực cho bọn họ. Tuy nhiên, không thể nuôi mãi bọn họ được. Tối thiểu họ cũng phải mau chóng tự nuôi sống bản thân. Hiro đã giao cho Doryx thực hiện những việc cần thiết để phục vụ cho điều đó.

「Tôi đã tổng hợp toàn bộ giấy tờ cùng với bức thư của công chúa Celia Estreya và gửi đến Bá Tước Grinda rồi」

「Cảm ơn. Nếu là bác ấy thì nhất định bác ấy sẽ không đối xử tệ với họ đâu 」

「Tôi cũng không lo lắng đến vậy về cách làm của Bá Tước Grinda」

Doryx đáp lại lời của Liz, sau đó quay sang phía Hiro

「Tuy nhiên, tôi nghĩ việc chúng ta chắc chắn rằng một bộ phận lãnh thổ chiếm được từ Công Quốc Lichtein sẽ được chuyển giao cho Bá Tước Grinda có hơi rủi ro」

Doryx với tay lấy chiếc cốc thủy tinh đựng đầy nước.

Sau khi uống ực một hơi để làm dịu cổ họng, anh mím chặt môi rồi tiếp tục

「Cũng có khả năng phần lãnh thổ ấy sẽ được giao cho quý tộc khác ở phía Nam mà. Nếu chuyện đó xảy ra thì kế hoạch của chúng ta sẽ đi vào ngõ cụt mất」

「Tôi hiểu sự lo lắng của anh, tuy nhiên, chắc chắn ông ấy sẽ nhận được vùng lãnh thổ mà ông ấy mong muốn」

Hiro mỉm cười trước sự bất an của Doryx, cậu bắt đầu giải thích

「Kể từ lúc này, các quý tộc phía Nam sẽ khá là bận rộn đấy. Là bởi vì, họ còn đang nóng lòng để tìm cách đạt được lãnh thổ của nhà Nickel」

Nhà Nickel là tên nhà quý tộc thuộc về tướng quân Kielo, người đã tử trận.

Địa bàn của ông ta được đặt ở phía Nam nhưng khu vực đó lại có khí hậu gần giống với khu trung tâm. Tuy nhiên, có lẽ là do ảnh hưởng của phía Nam tương đối mạnh nên nơi đây là một vùng đất khô cằn cùng với lượng nước tương đối ít ỏi. Bởi vậy nên khu vực này hầu như không có những loài cây lớn phát triển, thay vào đó vùng đất này đầy những thảo nguyên phù hợp với việc chăn thả gia súc. Đối với những quý tộc phía Nam vốn khan hiếm tài nguyên và chủ yếu kinh doanh vận chuyển xe ngựa và chiến mã, đây là vùng đất họ vô cùng thèm muốn.

「Mối quan tâm của quý tộc phía Nam sẽ dồn về nơi đó sao…?」

Hiro gật đầu trước câu hỏi của Doryx

Hiro đã đổ hết những phiền phức của trận chiến lần trước lên đầu của tướng quân Kielo. Nhà Nickel chẳng thể nào tránh khỏi việc bị truy cứu trách nhiệm, và họ cũng chẳng thể làm được gì trong tình trạng mất đi người đứng đầu gia tộc

Những quý tộc phía Nam hẳn là sẽ dựa vào điểm yếu đó để đánh một đòn vào một nhà Nickel đang trong tình trạng sụp đổ.

Nếu họ may mắn, họ sẽ vẫn giữ lại được một phần nhỏ lãnh thổ, trường hợp xấu thì lãnh thổ của họ sẽ hoàn toàn bị tịch thu. Dù là cái nào đi chăng nữa, điều chắc chắn là họ sẽ không thể sống yên ổn được nữa.

「Ngoài ra, các quý tộc khác cũng đang nhòm ngó thành phố ốc đảo được chuyển nhượng từ phía Công Quốc Lichtein. So với nó, phần lãnh thổ chúng ta mong muốn chỉ là một vùng đất hoang tàn mà thôi, sẽ chẳng ai thèm để mắt tới chúng đâu」

Do vùng đất mà Hiro bọn họ muốn là vùng tiếp giáp với biên giới Đế Quốc Grantz, nên để tránh những rắc rối không cần thiết, Công Quốc Lichtein cho tới ngày nay cũng chưa hề động vào nơi ấy.

Mặc dù là vùng đất hoang tàn, nhưng chỉ cần công tác thủy lợi được cải thiện, hẳn là vẫn có thể khôi phục lại nơi này.

Họ có thể kéo nước từ lãnh thổ của Bá Tước Grinda sang, và giao một bộ phận đất đai cho những người nô lệ được giải phóng để tiến hành khai phá.

Ngoài ra, cũng có thể để họ đào giếng hay đào mỏ gì cũng được.

「Chúng ta vừa có thể thuê những người nô lệ được giải phóng với tư cách là lao động, vừa có thể làm trù phú thêm vùng lãnh thổ của Bá Tước. Đó là một hòn đá trúng hai con chim nhỉ」

Mặc dù Liz đã nói tiếp suy nghĩ của Hiro, nhưng đó cũng không phải là toàn bộ. Nếu có thể gia tăng sức mạnh của Bá Tước Grinda thì địa vị của của ông trong giới quý tộc phía nam cũng sẽ được tăng lên. Nó sẽ trở thành đòn bẩy để tạo thành sức mạnh cho Liz, đưa cô ấy tiến gần hơn tới ngôi vị. Chỉ là, có một thứ khiến cậu phải bận tâm.

「Sẽ tốn kha khá thời gian đây」

Hiro chỉ gật đầu. Cậu không nói ra điều làm cậu lo lắng.

「Giờ thì, quay lại chủ đề trước, tôi sẽ bí mật liên lạc với Bá Tước Grinda để xúc tiến việc chuẩn bị」

Doryx có vẻ đã bị thuyết phục. Nói xong câu đó, anh cúi đầu xuống và quay trở lại bữa ăn của mình.

Hiro bắt đầu ăn miếng thịt của mình trong im lặng, nhưng cậu đã ngừng lại sau khi cảm nhận được ánh nhìn sắc bén từ bên cạnh cậu.

Liz đang nhìn chằm chằm cậu với vẻ mặt rạng ngời.

Nuốt nốt chỗ thức ăn còn trong miệng, Hiro quay sau Liz mở miệng

「Ưm...Cô có muốn ăn không?」

「Được chứ?」

「Ừm. Tôi hơi có cảm giác là cô muốn thử một miếng」

「Tôi chỉ đang nghĩ là anh ăn trông ngon miệng thật đấy」

「Ra là vậy. Đây, thử một chút này」

Cậu chìa miếng thịt sang phía Liz.

「A~w」

Miếng thịt biến mất bên trong cái miệng xinh xắn cùng hàm răng trắng ngà.

Sau khi chứng kiến cảnh đó xong, Hiro chợt nhận ra những ánh mắt xung quanh.

Ngực Tris phật phồng đến mức cậu nghĩ rằng liệu ông ấy có đang lên cơn tăng xông không. Doryx thì vừa “chà chà” vừa lắc đầu, còn những binh lính ngồi xung quanh thì huýt sáo.

「Hiro, Hiro, thêm miếng nữa đi!」

Liz ôm chặt lấy cánh tay cậu, tựa một con chim non đang chờ được mớm ăn

Tuy nhiên, bị chìm trong biển những ánh nhìn chòng chọc như này, Hiro cũng chẳng có đủ can đảm để bón cho cô ấy thêm một nữa. Chẳng biết Liz có nhận ra hay không mà tiếng gọi “Nè, nè, cho thêm miếng nữa đi!” vẫn cứ tiếp tục reo lên bên cạnh. Giờ là lúc cậu phải nghĩ xem nên làm gì. Nếu xử lý không khôn khéo thì sẽ bị Liz nhìn thấu mất.

Bên cạnh đó, nếu Hiro lạnh lùng từ chối cô ấy, cái nhìn như điện xẹt từ Tris ngồi phía đối diện sẽ xuyên thủng cậu mất.

(Mình bị dồn vào đường cùng rồi)

Tuy nhiên, người đàn ông vốn được mệnh danh là「Chiến Thần」này, đã nảy ra một kế hoạch tuyệt mĩ.

Đó chính là lúc con sói trắng đầy kiêu hãnh, Cerberus xuất hiện ở dưới chân cậu.

(Còn lại nhờ cả vào mày đấy)

Hai người trao đổi ánh mắt với nhau. Không cần thiết phải nói ra thành lời. Chỉ bằng cách này bọn họ có thể hiểu được lẫn nhau.

Cerberus nhảy vọt lên chiếc bàn dài, sau đó bắt đầu ngoạm lấy bữa ăn của Hiro.

「N-này! Thế là xấu lắm đấy Cerberus!」

「Thôi nào, dù gì Cerberus cũng đói rồi mà. Tha cho nó đi」

「Awgh!」

Cậu đã thành công đút miếng cuối cùng vào miệng Liz để khiến cô ấy yên lặng.

Trong lúc đó, kẻ vừa ngốn hết đống thịt - Cerberus, nhảy xuống sàn và vui vẻ chạy đi.

「Mồ, đành chịu vậy… Tôi cũng nên ăn phần của mình thôi」

Cô cũng chẳng thể làm gì được khi nó chạy mất. Liz kéo ghế của mình lại và bắt đầu ăn phần ăn của mình.

Tuy cậu không thể ăn được hết bữa sáng của mình, nhưng cậu đã vượt qua được tình thế hiểm nghèo. Hiro xoa ngực thở phào nhẹ nhõm. Tuy nhiên, hành động tiếp của Liz lại khiến Hiro phải đau khổ.

「Hiro, tôi cũng cho anh lại một miếng này. A ~ w」

「Ế….」

Thử thách dành cho cậu vẫn chưa kết thúc. Cứ như thế, một ngày náo nhiệt của Hiro bắt đầu.

roqO8oI.jpg

Sau khi kết thúc bữa sáng, Hiro tạm biệt Liz và hướng về phía sân tập.

Khi tới gần sân, cậu có thể nghe thấy những tiếng hét tràn đầy khí thế.

Đó không chỉ là tiếng hét của một người, mà là của hàng trăm người chồng chất lên nhau tạo thành bản hợp xướng làm rung chuyển màng nhĩ người khác.

Ngay khi cậu dừng chân, cậu có thể nhìn thấy cảnh một nhóm các binh sĩ xếp thành từng hàng ngay ngắn và tập vung kiếm.

「Ừm. Cũng có vẻ ổn đấy」

Họ tập luyện dưới những hình thức khác nhau. Có những người đang đấu tập, có người đang học dùng gậy, ở một góc khác thì lại có thể thấy những người đang sử dụng cung.

Trang bị của họ cũng hỗn hợp nhiều chủng loại, giáp nhẹ, giáp hạng nặng, và còn cả áo chùng.

Tuy nhiên, có lẽ là do trang phục của họ đều là màu đen nên nó đã tạo thành một cảnh tượng khá là kỳ quái.

Phía trước vô số tiểu đội là người đội trưởng đang chỉ đạo bọn họ. Có thể nhìn thấy bóng dáng người chỉ huy đang đứng trên một bệ đài được dựng sẵn tách biệt ra khỏi nơi những người lính đang luyện tập, nhìn về phía bọn họ với ánh mắt đầy nghiêm khắc.

Hiro đi về phía bệ chỉ huy, sau đó ngước lên nhìn người đang đứng trên đó

「Mọi việc có thể thuận lợi nhỉ」

Toàn bộ người anh ta được bọc trong bộ giáp---------Người đàn ông trong bộ giáp rãnh màu đen cúi xuống nhìn Hiro, sau đó cả thân hình to lớn của anh ta nhảy vụt lên rồi hạ xuống đất.

「Bởi trước đây họ vốn là lính đánh thuê mà. Nên họ có thể thực hiện được những thứ căn bản」

Những binh sĩ ở đây vốn là lính đánh thuê trong quân đội giải phóng nô lệ.

Hiro đã chấp nhận tất cả những người tình nguyện gia nhập, trong số những người bị bắt làm tù binh.

Tuy nhiên, sau khi kì huấn luyện bắt đầu được một thời gian ngắn, đã có hơn một nửa nộp đơn xin xuất ngũ bởi sự khắc nghiệt.

Số người còn trụ lại được vào khoảng 3000 người.

「Cơ mà, việc thống nhất màu của trang bị có thực sự cần thiết không?」

Trang bị của bọn họ được mua bằng tiền chi viện từ góa phụ nhà Kelheit.

Tuy nhiên, trên trang bị bọn họ vẫn chưa có huy hiệu thuộc về quân đội của Hiro. Có nhiều lý do cho việc đó.

Dù người thợ có giỏi đến đâu, hay sử dụng kĩ thuật nào đi chăng nữa, không có nơi nào có thể chế tạo tới hàng nghìn bộ giáp chỉ trong vòng vài ngày sau khi được đặt. Ngay cả đối với việc may huy hiệu cũng vậy.

Bởi vậy, việc đầu tiên họ làm đó là thu mua những trang bị màu đen-----những trang bị đồng bộ, từ các thị trấn lân cận.

「Nếu kẻ địch nhìn thấy một đội quân với trang phục đồng bộ, chỉ cần vậy cũng có thể khiến chúng phải cảnh giác. Còn nếu kẻ địch là đội quân tinh nhuệ, nó cũng có thể tạo ra tác dụng ngược lại. Điều đó sẽ giúp chiến thuật của chúng ta có thể đa dạng hơn」

Nhận xét của Hiro rất sắc bén. Hiện tại bọn họ sẽ chẳng thể trở thành chiến lực của cậu nếu không sử dụng một chút mánh khóe. Đó là ý của cậu. Người chỉ huy không phủ định nhưng cũng chẳng đồng ý. Bên trong chiếc mũ sắt, anh nhếch miệng nói như thể châm chọc.

「Chẳng phải tôi sẽ khiến bọn họ sớm vượt qua qua Đệ Tứ Quân Đoàn… không, thậm chí trở thành đội quân tinh nhuệ nhất Đế Quốc Grantz hay sao」

「Điều đó đáng mong chờ đấy. Những trang bị cũ của họ khi còn là lính đánh thuê được cất ở trong kho. Tôi hi vọng sẽ có thời điểm chúng sẽ được dùng đến.」

「Thời điểm ấy sẽ đến sớm thôi」

Người đàn ông kéo giáp che mặt lên, để lộ ra khuôn mặt của mình. Màu tím nhạt----Đó là màu da đặc trưng của ma tộc.

Đôi mắt sắc bén của anh khiến ngay cả những chiến binh dày dặn kinh nghiệm cũng phải chùn bước. Mặc dù những cơ bắp rắn chắc của anh ta được ẩn bên trong bộ giáp, nhưng anh hoàn toàn không giấu đi cỗ bá khí đang tỏa ra từ cơ thể khổng lồ.

Anh ta là một ma tộc với dòng máu thuần huyết lưu lạc từ quần đảo phía nam----Gahda Meteor

Nằm ở phía bắc của Đế Quốc Grantz là Vương Quốc Revering. Mặc dù họ được gọi là quốc gia của ma tộc, nhưng trong suốt chiều dài lịch sử, bởi quá trình pha trộn với các chủng tộc khác nên ngay cả hoàng tộc cũng không còn giữ được dòng máu thuần huyết.

Tức là, nếu nói chính xác thì ma tộc đã không còn tồn tại ở lục địa trung tâm.

Nên dễ dàng tưởng tượng ngoại hình kỳ lạ của anh sẽ gây náo động đến mức nào. Bởi vậy sau khi cân nhắc đến sự an toàn của mình, Gahda đã chọn che giấu toàn thân bằng bộ giáp ngay cả trong thời tiết nóng nực để giấu đi viên đá ma thuật trên trán và màu da của anh.

「Dù sao thì...Nếu giờ bắt đầu đưa họ vào chiến trường, liệu bọn họ có thể có ích không?」

「Việc đó còn tùy thuộc vào trình độ đối phương, nhưng nếu hành động độc lập thì không có vấn đề gì. Tuy nhiên, nếu muốn họ phối hợp với Đệ Tứ Quân Đoàn để chiến đấu thì vẫn còn khá khó khăn」

「Vậy thì có vẻ không có vấn đề gì」

「...Có dấu hiệu của chiến tranh sao?」

Bỏ mặc câu hỏi Gahda với vẻ mặt bình thản, Hiro ngẩng đầu lên.

Những đám mây trắng đang tô điểm bầu trời trong xanh. Những tia nắng mặt trời len lỏi qua khe hở giữa những đám mây và chiếu xuống mặt đất.

Ngay cả những cơn gió se se lạnh bây giờ, sẽ sớm chuyển thành những cơn gió ấm tựa như làn hơi nước tỏa nhiệt.

Vừa nhớ lại dự cảm rằng hôm nay trời sẽ dần ấm lên, Hiro vừa nhìn sang Gahda và bật cười

「Chuẩn bị sẵn cho mọi tình huống là điều cơ bản mà」

「Điều đó thì cũng đúng, cơ mà… Suy đoán của tôi cũng không hoàn toàn là sai phải không?」

「Có vài thứ khiến tôi bận tâm. Mặc dù không có bằng chứng chính xác, nhưng có lẽ thời gian sẽ trả lời cho chúng ta」

Mặc dù đó chỉ là những lời không có căn cứ, nhưng Gahda cũng không hề hỏi kĩ thêm. Anh gật đầu

「Vậy thì, tôi sẽ tận lực huấn luyện mọi người trong lúc thời gian cho phép」

Gahda cúi đầu, sau đó anh quay về phía những người lính đang nỗ lực tập luyện.

Nếu là một người nghiệp dư nhìn vào, họ sẽ bị choáng ngợp bởi hình ảnh đám đông binh sĩ cùng lúc gào thét và đâm giáo. Thế nhưng nếu đó là một người lão luyện, họ sẽ không bỏ sót những điểm vẫn còn khiếm khuyết.

Tuy nhiên, việc lấp đầy những khuyết điểm này hoàn toàn phụ thuộc vào khả năng lãnh đạo của người chỉ huy, cũng như sự sống chết của họ nằm trong bàn tay của anh ta vậy.

「Tôi kì vọng vào anh đấy. Tôi sẽ cố gắng đáp ứng hết mức các yêu cầu của anh trong khả năng có thể, ngay cả khi yêu cầu đó có vô lý đến đâu.」

「Trong thời gian ngắn mà muốn họ mạnh lên thì chỉ có cách thực chiến thôi nhỉ?」

「Anh nói đúng. Chính trong những trận chiến sinh tử phải đánh cược cả mạng sống, con người ta mới có thể nhận ra khả năng của chính bản thân mình」

Tựa như một đứa trẻ vừa nghĩ ra một kế hoạch xảo quyệt, môi Hiro cong lên.

「Bởi vậy, mặc dù có lẽ không đáng làm đối thủ, nhưng tôi đã nhận được tin tức rằng những kẻ cướp hay sơn tặc gần đây-------Những kẻ đào ngũ của Công Quốc Lichtein đang bắt tay nhau để tạo thành băng cướp」

「Địa điểm gần đây sao?」

「Có vẻ như nhân lúc hỗn loạn do chiến tranh với Công Quốc, bọn chúng đã sử dụng một số hang động hay những hẻm núi ở những vùng đất bỏ hoang làm căn cứ.」

Hiro đưa cho Gahda 2 cuộn giấy da.

「Tôi muốn anh chọn lấy 1 địa điểm trong 2 cái ghi ở đây. Cái còn lại tôi định sẽ để Đệ Tứ Quân Đoàn tiếp nhận.」

Chờ Gahda xác nhận nội dung bên trong cuộn giấy da, Hiro tiếp tục.

「Cái thứ nhất là một hang động nằm cách nơi này một ngày đường về phía đông, số lượng khoảng 50. Cái còn lại là một hẻm núi ở vùng đất bỏ hoang nằm ở phía nam gần ngôi làng Sures mà Milieu sống, cũng khoảng một ngày đường, số lượng khoảng 300. Trong số đó có cả những kẻ đào ngũ. Có vẻ số lượng những kẻ hội tụ tại đây vẫn đang không ngừng tăng lên… Đến khi tới nơi thì số lượng của chúng có thể vượt qua 300 đấy. Anh định sao?」

「Tôi quyết định rồi, tôi sẽ thảo phạt bọn cướp ở hẻm núi. Có yêu cầu gì về thời gian hay gì khác không?」

「Tôi muốn anh tiến hành nhanh nhất có thể… Số lượng quân đem theo là 800. Hãy đi và về trong vòng 2 ngày. Trong lúc di chuyển cũng phải đảm bảo lũ ngựa được nghỉ ngơi, và trận chiến không kéo dài quá 3 tiếng」

「Cậu đòi hỏi hơi quá rồi đấy」

「Nếu không đặt ra nhiều yêu cầu thì sẽ không khiến họ tích lũy được kinh nghiệm」

「Vậy thì Độc Nhãn Long, nếu là cậu thì cậu sẽ định thảo phạt bọn chúng như nào?」

「Đối phương chỉ có 300 thôi. Nên tôi sẽ một mình xông vào-------」

Và hủy diệt bọn chúng. Nhưng cậu đã nuốt lại những lời đó vào. Lý do là bởi Gahda đang nhìn chằm chằm vào cậu.

Không phải cậu không nhận ra anh ta muốn nói rằng “Chỉ có mình cậu mới làm được điều đó”.

Tuy nhiên, Hiro vờ như không thấy và sửa lại lời của mình

「Bỏ qua đùa giỡn sang một bên, đối phương hẳn sẽ cố thủ bên trong hẻm núi. Mặc dù nói là chúng ta có lợi thế về số lượng, nhưng nếu không tận dụng được điều ấy thì sẽ chẳng có ý nghĩa gì」

Hiro ra vẻ đang suy nghĩ và bắt đầu nói tiếp.

「Hơn nữa, đó còn là nơi bọn chúng thiết lập căn cứ. Hiển nhiên là chúng sẽ nắm bắt được địa hình nơi đó, nên cứ xác định rằng chúng nắm trong tay lợi thế địa hình thì hơn. Nếu mất cảnh giác thì chúng ta sẽ phải chịu những tổn thất không ngờ. Bởi vậy, nếu là tôi thì tôi sẽ dụ bọn chúng ra và đảo ngược tình thế」

Kết thúc lời giải thích của mình, Hiro vừa đặt tay lên miệng và cười

「Mà dù sao thì, nếu quan sát trực tiếp thì vẫn nhanh hơn nhỉ. Tuy có hơi gấp gáp nhưng liệu anh có thể chuẩn bị kịp chứ?」

「Fufu, cậu có thể phải ngạc nhiên trước sự cơ động của những binh sĩ mà tôi huấn luyện đấy. Họ đã khác hẳn so với hồi còn là lính đánh thuê.」

Những lời lẽ kiêu căng ngạo mạn------Những lời không có chút khách khí nào đối với một thành viên của Hoàng tộc.

Nếu những người đã thề trung thành với Hoàng tộc Grantz mà nghe thấy được, chắc chắn họ sẽ rút kiếm ra và chĩa vào Gahda. Ngay cả người thường ngày lúc nào cũng giữ vẻ bình tĩnh như Doryx mà nghe được chắc cũng ngất mất.

「Haha, tôi mừng khi nghe được điều đó」

Tuy nhiên, nhân vật chính của chúng ta thì hoàn toàn không bận tâm gì, suy nghĩ của người khác cũng chẳng liên quan tới cậu.

Dù gì thì, chính bởi lòng bao dung và sự thân thiện của cậu đã khiến cho độ nổi tiếng của cậu trong Đệ Tứ Quân Đoàn vững chắc ở vị trí thứ 2 sau Liz..

Tuy nhiên nói thế nào đi chăng nữa, điều chắc chắn là anh không thể thể hiện thái độ như này trước mặt binh sĩ được. Gahda hiển nhiên là cũng biết điều đó, nên nếu xung quanh mà có người quan sát, anh sẽ nói chuyện với cậu với thái độ lịch sự đến mức khiến cậu muốn nổi da gà. Mặc dù đó là cảnh tượng khá là thú vị, nhưng quả nhiên nếu muốn nói chuyện một cách thật lòng thì chỉ còn cách chọn những lúc không có ai quấy rầy như này thôi.

「Vậy thì, nhờ anh cả đấy」

「Ờm. Tôi sẽ cho họ nghỉ ngơi một lát rồi xuất phát」

Hiro chuẩn bị rời đi, nhưng cậu đột nhiên nhớ ra điều gì đó và quay lại bảo Gahda

「À phải rồi... Tôi đã phê duyệt để anh có thể sử dụng trang bị cũ ở trong kho đấy」

「Hả…?」

Gahda có vẻ đang tìm hiểu ẩn ý đằng sau lời nói đó. Dường như đã hiểu ra được điều gì, anh hơi khẽ gật đầu.

「Hiểu rồi. Tôi sẽ sử dụng chúng」

「Vậy thì, tôi cũng đi chuẩn bị một chút đây」

Vẫy tay về phía sau và bắt đầu bước đi, cậu có thể nghe thấy tiếng hô lớn của Gahda ra lệnh cho binh sĩ nghỉ ngơi.

************************************************************************************************

800 kỵ binh đang chạy trên vùng đất hoang, cuốn theo cơn bão đất cát bay mù mịt.

Tại địa điểm cách mục tiêu 1 sels (3 km), đội quân riêng của Hiro - đoàn quân 「Raven Army」- dừng quân và nấp đằng sau vách đá

Mặc dù vẫn chưa thể nói là họ đã được huấn luyện đầy đủ, nhưng nếu chỉ tính riêng áp lực họ tạo ra thì cũng không thua kém gì so với Đệ Tứ Quân Đoàn cả.

「Giờ thì, cũng nên dụ băng cướp ra thôi nhỉ」

Hiro ra hiệu cho phía sau. Lập tức, hàng kị binh tách ra, xuất hiện ở đó là khoảng một 100 binh sĩ đóng giả là lính đánh thuê. Ngoài ra còn có khoảng 20 người đóng giả là nông dân, thứ họ kéo theo sau lưng là những chiếc xe chở hàng

Nơi họ đang tiến về là con đường hẹp được bao bọc bởi những vách đá lởm chởm⸺Hẻm núi mà băng cướp đã dùng để lập căn cứ

「Giờ thì, đội kị binh thứ nhất, đội kị binh thứ hai cũng bắt đầu hành động thôi」

Những đội trưởng tiếp nhận chỉ thị của Hiro. Dùng khói bụi cuốn lên bởi xe hàng để che giấu đội quân, họ tách ra và tiến quân theo 2 hướng trái phải. Số còn sót lại là khoảng trăm kị binh cùng người chỉ huy họ là Hiro và Gahda, người đang đảm nhiệm vai trò trợ lý.

「Nếu mọi việc tiến triển thuận lợi thì tốt, nhưng đối phương cũng chẳng phải là tay mơ. Tôi không nghĩ rằng chúng sẽ bị lừa dễ dàng như vậy đâu」

「Thực ra, con người lại là giống loài dễ dàng bị lừa hơn anh tưởng đấy. Tùy theo thời khắc và hoàn cảnh mà có nhiều trường hợp những kẻ lão luyện còn dễ mắc lừa hơn cả đám nghiệp dư.」

Sau khi nói với Gahda, Hiro nheo mắt lại để theo dõi tình trạng phía xa. Gahda cũng tò mò nhìn về cùng một nơi. Phía trước tầm nhìn của hai người, là tiểu đội đóng giả làm nông dân đang dừng ở ngay trước hẻm núi.

「Bây giờ chắc bọn họ đang bị tra xét. Anh nghĩ những kẻ được thả mồi câu trước mặt chúng sẽ xử lý ra sao?」

「Hẳn sẽ có nhiều kẻ nghi ngờ đó là bẫy」

「Đó chính là lý do cho đám xe hàng. Trên xe cũng được chất đầy vũ khí rồi」

Trên xe chất đầy mũ giáp và gươm kiếm. Đối với bọn cướp thì đó là món hàng mà bọn chúng phải thèm nhỏ cả dãi ra. Nếu bọn chúng không có đủ tiền để cung ứng cho trang bị của chính mình thì bọn chúng cũng không thể tiến hành cướp bóc được. Bọn chúng cũng cần vũ khí để có thể tiến hành cướp bóc lương thực định kì sau này.

Do đó Hiro đã cho thuộc hạ đóng giả làm một đoàn lái buôn.

「Tuy nhiên, số lượng hộ vệ tới tận 100 thì chẳng phải quá nhiều hay sao?」

「Điều đó là cần thiết để đảm bảo chúng không nghi ngờ」

「Thế nếu đối phương trở nên cảnh giác và không chịu thò đầu ra khỏi hẻm núi thì cậu sẽ định thế nào」

Nhận định của Gahda rất có khả năng xảy ra. Đối phương chỉ có khoảng 300 người. Nếu chúng thấy hộ vệ có đến 100 người thì có khả năng chúng sẽ e ngại và không dám ra tay. Mặc dù vậy, vài tên có thể sẽ vẫn thò đầu ra khỏi hẻm và đe dọa đoàn xe. Hẳn chúng sẽ phóng đại số lượng của bên mình lên và yêu cầu bọn họ giao nộp đống xe chở hàng.

「Tôi đã lệnh cho họ không ngần ngại tấn công kẻ địch khi điều đó xảy ra」

「Hô… Sau đó thì sao?」

「Tôi đã dặn họ rằng sau khi khiêu khích kẻ địch xong, hãy rút chạy thẳng về phía chúng ta」

Nếu làm vậy, bọn cướp sẽ tức điên lên bởi vì đồng đội bị giết, chúng sẽ đuổi theo con mồi và xông ra khỏi hẻm núi. Khi đó, đội 1 và đội 2 đang mai phục ở 2 bên sẽ vòng ra phía sau lưng, đánh chiếm lối vào và tiến hành công kích.

「Nhìn kìa, đã bắt đầu rồi đó. Chúng ta cũng đi thôi」

Giao tranh đã bắt đầu. Những tiếng gươm giáo chạm nhau cuốn theo cơn gió vang đến tận đây.

Cỗ xe ngựa mà Hiro đang ngồi từ từ chuyển động. Gahda vừa điều khiển ngựa chạy song song với cậu, vừa hướng tầm nhìn về phía trước. Dẫn theo khoảng 100 kị binh còn lại, đám Hiro bắt đầu rời khỏi nơi ẩn nấp ở vách núi.

「Có vẻ đối phương hành động đúng theo những gì chúng ta dự đoán nhỉ」

「Lại một lần nữa bị lừa bởi một mánh khóe đơn giản... Đây là lý do tại sao Công Quốc Lichtein đã thua trận」

「Dù vậy thì chúng vẫn mạnh hơn đám cướp thông thường quanh đây. Mặc dù chúng ta đã bao vây chúng nhưng cũng không thể lơ là được」

Nói xong, Hiro ra lệnh cho 100 kị binh còn lại cũng tham gia vào chiến trường

Bọn họ nhanh chóng hành động sau khi nhận được chỉ thị. Họ bắt đầu tiến hành đột kích, để mặc Hiro và Gahda lại.

Khi Hiro tới nơi, hẳn đó cũng sẽ là lúc trận chiến kết thúc.

「Kế hoạch là để những kẻ đầu hàng sống sót cơ mà… Có thực sự ổn không khi làm vậy」

「Như vậy là ổn rồi. Anh có thắc mắc gì sao?」

「Không phải cậu lúc nào cũng ra lệnh giết hết kẻ địch sao. Bởi vậy tôi thấy hơi bất thường khi cậu ra lệnh để cho những kẻ đầu hàng được sống sót」

「À, lý do cũng đơn giản thôi. Nếu giết hết thì thi thể của bọn chúng sẽ mời gọi bọn quái vật đến mất. Nếu làm vậy thì không phải những ngôi làng xung quanh sẽ xuất hiện thiệt hại hay sao」

Dù chôn hay thiêu hủy thi thể của băng cướp, mùi máu cũng sẽ hấp dẫn bọn quái vật đến. Nếu vậy chúng sẽ tới làm tổ ở hẻm núi, và khi hết mồi, chúng sẽ bắt đầu tấn công những làng mạc xung quanh. Khó khăn lắm mới tiêu diệt được băng cướp, nên nếu để lũ quái vật tràn lan ra thì mọi thứ sẽ thành công cốc hết. Bởi vậy, cậu đã ra lệnh cho toàn bộ binh sĩ không tấn công những tên cướp đã đầu hàng.

「Chúng cũng vừa mới thua trong chiến tranh mà. Nên chúng sẽ đầu hàng ngay thôi」

Đến khi Hiro tới được chiến trường, hầu hết băng cướp đã đầu hàng như cậu dự kiến.

Tuy nhiên, cũng không ít những kẻ đã trở thành thức ăn cho ngựa. Số lượng băng cướp đã giảm xuống còn trên dưới 200. Cậu định sẽ cho những thi thể của bọn cướp lên xe chở hàng, sau đó một tiểu đội khác sẽ chở chúng đi đến một nơi xa để xử lý. Những kẻ bị bắt sẽ phải nhận hình phạt thích đáng. Việc đó cậu định giao cho sĩ quan bậc 2 Doryx đang trú tạm tại pháo đài Belk xử lý.

「Có vẻ cũng chả cần tới 3 tiếng nhỉ. Trận chiến đã mau chóng kết thúc rồi」

Hiro mỉm cười gật đầu trước lời của Gahda.

Mặc dù cậu không nghĩ đây sẽ là trận chiến khó khăn, nhưng「Raven Army」đã làm tốt hơn cậu dự kiến.

「Hãy nghỉ ngơi khoảng 1 giờ rồi quay trở về pháo đài Belk thôi」

Sau khi Hiro thông báo, Gahda chạy đi để ra lệnh cho binh sĩ. Bỏ mặc chuyện đó một bên, Hiro ngước lên nhìn bầu trời

Những đám mây đang lười biếng trôi trên bầu trời⸺Những tia nắng mặt trời le lói mang theo hơi nóng chiếu rọi vùng đất hoang tàn.

(Sớm thôi, mình sẽ được triệu tập về thủ đô nhỉ. Lúc đó, nên làm sao với đội quân「Raven Army」đây)

Khoảng thời gian bình yên khi hành quân trở về là quãng thời gian tương đối nhàn hạ.

Đã vậy thì cậu nên cho bọn họ tiếp tục luyện tập cho đến khi về tới nơi thì hơn.

(Cơ mà, nếu mình được ra lệnh tiến về Ferzen thì mình cũng muốn dẫn theo bọn họ)

Lá thư của Aura đến từ vài ngày trước, có vẻ như tình hình ở Ferzen vẫn còn chưa chắc chắn, nên rất có khả năng Hoàng đế sẽ nóng lòng và ra lệnh cho quân tiến về Ferzen.

Đó chính là cơ hội tuyệt vời để đội quân「Raven Army」trau dồi kinh nghiệm.

(Mà, dù nghĩ gì bây giờ đi nữa thì cũng vô ích nhỉ...Tùy vào tình hình lúc đó để quyết định là được)

Vừa lau đi những giọt mồ hôi trên khuôn mặt, Hiro vừa nới lỏng cổ áo.

Sau đó cậu khoanh tay lại và bắt đầu đánh một giấc để khôi phục tinh thần. Một tiếng ngáy nho nhỏ khẽ vang lên.

************************************************************************************************

Lúc họ về đến pháo đài Belk thì đã là sang ngày hôm sau.

Khi đội quân「Raven Army」do Hiro chỉ huy tiến gần đến pháo đài Belk, cổng chính lặng lẽ mở ra.

Người bước ra khỏi đó là người hiện đang chỉ huy pháo đài, Liz. Bên cạnh cô cũng có cả bóng dáng của Cerberus.

「Mừng anh trở về!」

Cùng với một nụ cười vô tư lự, Liz chạy về phía cậu.

Hiro nhảy xuống khỏi chiếc xe ngựa. Cậu xoa đầu con sói trắng rồi sau đó tiến tới gần Liz.

「Cô đợi tôi trở về sao?」

「Ừm. Tại anh về trễ quá mà」

Hiro cười khổ trước cái bĩu môi của cô gái.

「Tôi đã định về sớm hơn so với dự định」

「Tuy nhiên về muộn vẫn là về muộn」

Hai người sánh vai bước qua cổng chính và tiến về phía sân trong. Dọc đường, Hiro nói với Liz

「Phía của tôi kết thúc mà không có vấn đề gì, còn bên Liz thì sao?」

「Nói cho biết nhé, tôi đã dễ dàng bắt được bọn chúng đấy. Bởi vậy nên tôi mới về sớm hơn so với Hiro đó.」

Liz ưỡn ngực lên đầy tự hào.

「Fufu, lần này tôi chiến thắng nhé」

「Tôi thua cũng được, cơ mà… Cô đã làm thế nào vậy?」

「Tôi đã đóng giả làm một cô gái thành thị và đến trước mặt bọn cướp. Bởi vậy, tôi đã phải thay đổi màu mắt này. Rồi còn phải bỏ hết các trang bị trên người ra nữa đấy.」

Quả thật một cô gái xinh đẹp như Liz thì sẽ vô cùng nổi bật ở một nơi biên giới hẻo lánh như thế này.

Mặc dù nghe có vẻ đáng thương, nhưng vẻ ngoài tuyệt đẹp của cô ấy thậm chí có thể khiến người ta choáng ngợp. Chỉ riêng đó thôi cũng đã là một đòn lên đối phương rồi.

「Hẳn là tên đó đã bị hớp hồn mất rồi」

「Thật là. Hắn cũng chả mạnh lắm nên trận chiến chẳng làm tôi thỏa mãn chút nào cả」

Có vẻ như cô rất không hài lòng với trận chiến. Liz bước đi hầm hầm như thể để xả cơn giận.

Thấy cô ấy như vậy, Gahda xuất hiện từ phía sau Hiro và nói.

「Nếu cô dư thể lực đến vậy thì lát nữa, tôi sẽ làm đối thủ của cô nhé」

「Fufu. Tôi không cảm thấy hôm nay tôi sẽ thua một lần nào đâu. Anh đã sẵn sàng tinh thần bị đánh bầm dập chưa?」

Trước câu nói đầy mùi khiêu khích của Liz, Gahda bật cười sảng khoái.

「Không vấn đề gì. Tôi sẽ cố gắng nương tay để cô tiểu thư của chúng ta không bị thương」

「Hế, anh nói đấy nhé… Có thể anh sẽ phải hối hận đấy?」

Kẹp giữa hai người đang nhìn nhau với ánh mắt tóe lửa như vậy khiến bụng Hiro phải quặn lại

「Mà, nếu họ tự biết chừng mực thì tốt」

Hiện tại, thành tích đối đầu giữa hai người là khoảng 50-50. Ban đầu nhờ nhận được sự bảo hộ của Tinh Linh Kiếm mà Liz đã liên tục chiến thắng. Nhưng với sự dày dặn kinh nghiệm của mình, Gahda đã sử dụng nhiều phương pháp khác thường. Đến khi anh nghĩ ra phương pháp để đối phó với người chính trực như Liz, thành tích đối đầu của họ đã được kéo về ngang nhau.

Tất nhiên, ngay cả Liz cũng nhận ra những khuyết điểm của mình và đang cố gắng khắc phục chúng. Đến khi Liz có thể vượt qua được bức tường ấy thì cô có thể tiến bộ vượt bậc. Thật đáng mong chờ đây, Hiro nghĩ.

Lúc ba người đi vào sân trong----- Những tiếng thở phào nhẹ nhõm của những binh sĩ đi phía sau vang lên.

「Cái đám này, thời khắc cuối cùng lại tính lơ là cảnh giác hả?」

Gahda gằn giọng hỏi và bước lại về phía sau. Các binh sĩ đứng nghiêm lên vì căng thẳng. Sau đó, có thể thấy Doryx đang phóng ra từ phía tháp trung tâm trước mặt Hiro.

「Hiro điện hạ, đầu tiên, chúc mừng ngài đã trở về bình an」

Doryx quỳ gối xuống và chào đón cậu với thái độ ân cần. Sau đó anh quay sang Liz đang đứng cạnh Hiro.

「Vậy thì, Celia Estreya điện hạ đã đưa nó cho Hiro điện hạ chưa ạ?」

「Hmm? Đưa gì cơ?」

Liz nghiêng đầu hỏi. Khuôn mặt Doryx hơi giật giật.

「Không, cái đó…. là bức thư mà ban nãy tôi đưa cho điện hạ đó ạ」

「Ah ! Cái đó ấy hả...Tôi có cầm theo đây」

Có vẻ Liz cuối cùng cũng hiểu và lôi ra một bức thư

Hình như trước đây chuyện này cũng xảy ra rồi nhỉ, Hiro vừa cảm thấy deja vu vừa nhận lấy bức thư

「Đây là bức thư sao… Nhìn như giấy lộn ấy nhỉ」

「Ừm, từ Phụ hoàng đấy」

Mặc dù Liz thản nhiên nói thế nhưng nhìn bức thư như thể đống rác, Doryx trông như đang khóc ra máu vậy.

Cậu nghĩ anh hơi đáng thương, cơ mà đó là lỗi của Doryx khi đã đưa bức thư cho Liz.

Hiro cũng đại khái đoán được nội dung nên cậu không thực sự bận tâm lắm về cách cô đối xử với bức thư.

Tuy nhiên, nhìn thấy cảnh Doryx như sắp rớt nước mắt như này, cậu quyết định rằng vẫn nên đọc bức thư thì hơn.

「Xem nào… Đại khái là cho gọi chúng ta đến Đế Đô. Có vẻ ông ấy muốn khen thưởng chiến tích của chúng ta trong trận chiến với Công Quốc Lichtein.」

Tóm lược lại nội dung của những lời hoa mỹ bên trong bức thư thì đại khái có ý như vậy.

Sau khi nghe được những lời của Hiro, có vẻ Doryx đã khôi phục được tinh thần. Anh vui mừng cười hớn hở

「Ohhh, đó thật là một chuyện tốt. Tôi sẽ lập tức chuẩn bị để xuất phát.」

Vừa đứng dậy, Doryx vừa phủi đi bụi bặm trên quần áo. Hiro gật đầu rồi mở miệng

「Có lẽ chúng ta sẽ bắt đầu xuất phát vào ngày mai」

Có nhiều thứ cậu cần chuẩn bị cho chuyến trở về Đế Đô. Cậu nên dẫn theo bao nhiêu binh sĩ, rồi tính toán nhu yếu phẩm cho chuyến hành trình. Cậu cũng cần cả giấy tờ để chứng tỏ cậu không có ý định thù địch khi tiến vào lãnh thổ của những quý tộc xung quanh đây nữa.

「Hãy dẫn theo khoảng 5000 binh sĩ. Việc tính toán nhu yếu phẩm tôi có thể giao cho anh chứ?」

Mặc dù cậu định sử dụng đường chính được thiết lập giữa các khu vực, nhưng số lượng binh sĩ càng nhiều thì tốc độ hành quân càng bị giảm xuống trầm trọng. Hơn thế nữa, cậu cũng cần phải nghĩ đến việc duy trì an ninh xung quanh pháo đài Belk nữa, nên 5000 có lẽ là số lượng tối đa cậu có thể đem theo.

「Tôi hiểu rồi. Tôi sẽ đi sắp xếp ngay. Ngoài ra còn gì khác không ạ?」

「Tôi sẽ tóm tắt chi tiết nên sau đó hãy đến phòng của tôi để bàn bạc」

「Đã rõ. Vậy tôi xin phép được đi chuẩn bị」

Doryx vừa ra lệnh cho cấp dưới vừa rời đi. Hiro cũng quay sang phía Liz và nói

「Cô cũng nên chuẩn bị lấy vài bộ váy dạ tiệc đi」

「Hiro sẽ mặc sao?」

Tại sao cô lại nghĩ như vậy…. Hiro shock đến mức không nói nên lời.

Tuy nhiên, nếu nghĩ kĩ lại thì, Liz cũng chưa có kinh nghiệm với việc bản thân trở thành tâm điểm của một bữa tiệc ăn mừng.

Thế nên cô mới trả lời một cách lạ lùng như vậy. Có thể dễ dàng tưởng tượng Liz được các quý tộc chư hầu đối xử như thế từ trước tới nay. Cảm giác cơn giận đang lặng lẽ sôi lên bên trong cậu.

Tuy nhiên, Hiro kiềm chế cơn giận lại. Cậu nở một cụ cười dịu dàng với Liz.

「Không phải đâu. Là để cô mặc đấy」

Lần này, không nghi ngờ gì cô ấy sẽ trở thành tâm điểm của bữa tiệc ăn mừng tại Đế Đô.

Vừa hướng về phía phòng mình, Hiro bắt đầu giải thích. Nghe xong, Liz bối rối

「N-nhưng mà, chẳng phải đó hầu hết là công của Hiro sao. Tôi có làm gì đâu chứ?」

「Điều đó không đúng đâu. Cô cũng đã hoàn thành xuất sắc vai trò của người chỉ huy rồi. Tôi chỉ là người trợ giúp thôi, còn chính sự yêu quý của mọi người dành cho cô mới dẫn binh sĩ tiến tới thắng lợi đấy.」

Chính bởi vì cô ấy đã bí mật liên lạc với những đội trưởng khác, nên ngay cả khi quyền chỉ huy thay đổi, tinh thần của binh sĩ cũng không bị dao động và mọi việc có thể tiến triển thuận lợi.

Không quá mà nói rằng, Hiro chỉ đơn thuần bày ra kế sách cho một đội quân vốn dĩ sẽ giành chiến thắng.

「Hiểu chưa, người càng ưu tú thì thành tích càng khó có thể thấy được bằng mắt thường」

「Nếu không thấy được bằng mắt thì chẳng phải cũng không ai đánh giá được hay sao 」

「Đúng là vậy. Cơ mà, khi tổng hợp báo cáo, người ta sẽ biết được ai là người lãnh đạo đội quân này. Cho dù ai đó cố che giấu đi chăng nữa, thì những binh sĩ sẽ chứng minh cho điều đó. Không ai có thể kiểm soát được lời người khác nói mà.」

Vừa nói, Hiro dừng lại. Trong lúc nói chuyện bọn họ đã đi tới phòng của cậu

Mở cánh cửa và bước vào trong phòng, Hiro với lấy giấy và bút trên bàn rồi ngồi xuống ghế.

「Nhưng mà, tôi thì…. Chắc chắn không hợp mặc váy rồi, nên tôi sẽ mặc quân phục vậy」

Liz nhảy phóc lên giường. Cô vừa ôm lấy cái gối vừa nói vậy.

「Dù vậy thì cứ chuẩn bị 1-2 bộ đem theo đi」

「Ưm .... Hình như tôi có vài bộ mà Rosa onee-sama đưa cho」

Nghe Liz nói làm Hiro sực nhớ ra. Cậu cũng phải nhờ Rosa giúp đỡ nữa.

Cả chuyện cống phẩm lên Hoàng Đế cũng vậy. Lâu lắm mới có dịp nên cậu muốn chuyến trở về Đế Đô phải thật hoành tráng.

Phải làm sao để khắc sâu hình ảnh Liz như một ngôi sao đang quật khởi trong mắt chư hầu quý tộc và cả người dân. Nếu là Liz thì cô ấy sẽ làm tốt khoản đó thôi. Lập tức, Hiro bắt đầu viết thư gửi cho Rosa.

Trong một lúc, căn phòng chỉ có tiếng đầu bút sột soạt trên giấy vang lên.

Sau một khoảng thời gian dài trôi, có tiếng gõ cửa. Hiro ngẩng mặt lên

「Mời vào」

「Xin thứ lỗi」

Người vừa bước vào căn phòng là Doryx. Cúi đầu thi lễ xong, anh bước về phía chiếc bàn

「Việc chuẩn bị vật tư đã được tiến hành xong. Đây là các giấy tờ cần thiết. Xin ngài hãy kí vào.」

Hiro nhìn lướt qua đống giấy tờ mà Doryx đưa, sau đó cậu bắt đầu kí vào chúng.

Sau đó cậu nhét bức thư tay gửi cho Roza vào một chiếc phong bì trắng, đóng dấu niêm yết và dấu hoàng gia lên đó.

Nhìn đống giấy tờ xen lẫn bức thư tay, Doryx cau mày có vẻ ngờ vực.

「Chà, đây là… Tôi sẽ gửi nó cho ai đây ạ?」

「Tôi muốn anh gửi nó đến nhà Kelheit」

Trong thoáng chốc, tia sáng vụt lên trong mắt Doryx. Hiro không hề bỏ sót điều đó. Tuy nhiên Doryx ngay lập tức khôi phục thái độ. Vừa gãi đầu, ánh mắt ông như thể tìm kiếm điều gì đó.

「À không, tôi hơi bất ngờ chút. Nhắc mới nhớ, ngài cũng có quen biết với nhà Kelheit nhỉ」

「Trước đây lúc tôi được mời đến Đế Đô tôi đã có dịp được trao đổi với họ. Với lại trong trận chiến vừa rồi họ cũng giúp đỡ tôi khá nhiều. Nhân chuyến trở về Đế Đô lần này tôi muốn cảm ơn và mời họ tham gia cùng.」

Tin đó cũng chả phải điều gì mới và cậu cũng không cần phải giấu diếm. Hiro lập tức nói ra lí do.

「Ra là vậy, tôi nghĩ đó là một ý kiến tuyệt vời. Tôi sẽ cho người dùng con ngựa nhanh nhất để mau chóng chuyển tới họ」

「Nhờ anh đấy」

Nhìn theo Doryx bước ra khỏi phòng, Hiro chợt nhận ra sự yên lặng của Liz.

Quay về phía giường, cậu có thể thấy Liz đang ôm lấy chiếc gối nằm ngủ ngon lành.

Hiro cười khổ đứng dậy khỏi ghế. Cậu tiến đến gần giường và đắp chăn cho Liz

「Thôi thì, quần áo để mai chọn chắc cũng được...」

Số lượng quân Hiro đem theo bao gồm 3000 quân của Đệ Tứ Quân Đoàn và 2000 quân từ quân đội riêng「Raven Army」của cậu.

Cậu cũng định mang theo tất cả những người thân cận như Tris và Gahda.

Cho đến khi quay lại, việc chỉ huy pháo đài Belk sẽ nhờ Bá Tước Grinda vậy.

「Không còn việc gì cần phải chuẩn bị nữa… Mình cũng nên đi ngủ thôi」

Hiro cố nhịn ngáp. Nhìn sang Liz đang ngủ ngon lành trên giường, cậu đau khổ nghĩ xem phải ngủ ở đâu bây giờ

************************************************************************************************

Ngày 15 tháng 9 năm 1023, lịch Đế quốc

Khi vầng thái dương xua tan đi sương mù lạnh giá đã lên tới chính giữa bầu trời, một cơn gió se se lạnh thổi qua thị trấn Links.

Bởi hiện giờ đang là thời điểm giữa trưa, nên có thể thấy sự phồn vinh của khu phố trung tâm này. Chạy dọc qua nơi ấy là một cỗ xe với hai con ngựa kéo⸺Ngồi bên trong đó là ba người Hiro và Liz, cùng với bác của cô là Bá tước Ruzen Kiolk von Grinda.

「Aa…」.

Nhìn ra phía ngoài cửa sổ, Hiro nhận ra sự thay đổi của thị trấn này

Nơi này vẫn phồn vinh như lần trước cậu đến. Chỉ có điều lượng người và cả những quầy bán hàng rong thậm chí còn nhiều hơn trước đây.

Hiro bất giác ngắm nhìn thị trấn. Nhận thấy vẻ đó, ngài Kiolk mở miệng

「Việc cậu tiếp quản pháo đài Belk đã được truyền đi chỉ trong chớp mắt. Bởi vậy nên những thương nhân quan tâm tới khu vực phía Nam cũng tăng lên, nhờ đó mà người tới thăm nơi này cũng nhiều hơn.」

Trước vẻ vui mừng của ngài Kiolk, Hiro hơi cảm thấy ngượng. Cậu gãi gãi mũi.

Ngay sau đó, Liz - người ngồi bên cạnh Hiro, rướn người qua cậu và nhìn ra ngoài cửa sổ.

「Ngày xưa nơi đây làm gì có gì đâu. Ngay cả những quầy bán hàng cũng chỉ có một hai người đứng mua bán. Nếu so với lúc đó thì thị trấn Links giờ đã khá lớn rồi, bác nhỉ!」

「Thật đúng là vậy. Mặc dù từ thời ông của ta đã giữ vai trò bảo vệ nơi này, nhưng chưa bao giờ có đông người đến thăm thị trấn này đến vậy. Do nơi này nằm gần Sanspea nên ngay cả những thương nhân của Công Quốc Lichtein cũng chẳng thèm để ý đến nơi này.」

Cai trị thành phố lớn Sanspea ở phía Nam là một trong Ngũ Đại Quý tộc----Nhà Muzuk.

Nhà Muzuk là một nhà Đại quý tộc trung lập không ủng hộ ai trong số những người kế vị. Họ chỉ đứng ngoài quan sát.

Nghe nói người đứng đầu nhà Muzuk là một người trẻ tuổi. Tuy nhiên, mặc dù thiếu kinh nghiệm nhưng đó có vẻ là một người rất khôn khéo, những kẻ thân cận dưới trướng người đó cũng có rất nhiều người ưu tú.

「Nhưng mà từ giờ mọi chuyện sẽ ổn thôi. Vì Hiro đã đến với lãnh địa của bác mà! Lãnh thổ của bác sẽ ngày càng trù phú và trở thành một thành phố rộng lớn không thua gì Sanspea đâu!」

Liz tự tin nói. Ngài Kiolk vừa mỉm cười vừa nhìn về phía cô.

「Đúng vậy. Vì thế nên ta cũng phải cố gắng hơn nữa. Trong lúc bọn cháu không ở đây thì ta chắc chắn sẽ đảm nhận trách nhiệm to lớn này, không lơ là cảnh giác.」

Đó là lý do ông có mặt ở đây. Trong lúc họ phải tạm rời khu vực phía Nam, Hiro muốn nhờ ngài Kiolk quản lý pháo đài Belk. Bởi vậy Hiro và Liz mới tới thăm thị trấn Links.

Tất nhiên ngài Kiolk rất vui lòng chấp nhận điều đó. Và ông cũng ngồi cùng xe để tiễn Hiro và Liz tới khu vực bên ngoài thị trấn Links để hội quân với những cấp dưới đang đợi sẵn.

「Ngài không cần phải hăng hái đến vậy đâu. Công Quốc Lichtein chắc chắn không dám có động thái gì kì lạ, và trị an xung quanh khu vực pháo đài Belk cũng đã tương đối tốt rồi, nên tôi không nghĩ có điều gì xảy ra khiến ngài phải động tay chân đâu.」

「Đúng như Hiro nói vậy đó bác. Bác cũng đã có tuổi rồi, không nên cố quá sức」

Bị hai người nói như thể dập tắt hết ý chí phấn đấu của mình, ngài Kiolk cúi gằm mặt xuống tỏ vẻ bị tổn thương.

「...Ta không đáng tin cậy đến thế sao?」

「Không...Tôi đâu có ý nói như vậy...」

Lời của cậu bị Liz tự tiện diễn giải theo một cách kì quặc khiến ngài Kiolk hiểu nhầm ý của cậu.

Trong lúc Hiro đang cố gắng hết sức tìm lời để thay đổi cái bầu không khí này,

「A」

Đột nhiên Liz thốt lên. Cô đứng dậy khỏi ghế

「Bác tài! Dừng xe lại! Dừng lại mau!」

Cô nói vọng qua cửa sổ gắn ở phía đầu xe. Sau khi Liz ra lệnh cho người đánh xe ngựa, chiếc xe đột ngột dừng lại.

Trong một thoáng, Hiro cảm giác như cơ thể cậu mất đi trọng lực.

Và rồi, trong khi cậu còn đang cố gắng chỉnh lại tư thế, Liz kéo lấy tay cậu và nhảy ra khỏi cửa chiếc xe.

「L-Liz? Đột nhiên cô làm gì vậy?」

「Sao cũng được, mau mau đi theo tôi」

Kéo lấy tay của Hiro đang không biết phải đi đâu, Liz dừng lại ở trước một quầy hàng.

Đó là một tiệm bán những món đồ trang sức được khắc một cách tỉ mỉ. Họ bán những món như vòng tay hay nhẫn với mức giá tương đối là vừa phải.

「Trước anh đã nói rồi phải không. Rằng sẽ mua gì đó để tạ lỗi với tôi ấy」

Quả thực cậu có nhớ cậu đã hứa gì đó vào lúc trận chiến với Công Quốc Lichtein kết thúc.

「Ừm, tôi có nhớ là đã nói gì đó...」

「Vậy thì anh sẽ mua cho tôi cái này nhé? Ban nãy tôi có để ý thấy nó lúc chạy ngang qua. Tôi nghĩ nó rất dễ thương đấy」

Cô ấy nắm lấy tay Hiro. Thứ cô ấy giơ lên cho cậu xem là một chiếc vòng tay bằng bạc.

Hình dáng của nó được khắc một cách tinh xảo. Có lẽ do vậy mà khi cậu nhìn bảng giá, giá của chiếc vòng cũng tương đối cao tương xứng với bề ngoài của nó.

Có lẽ là bởi Hiro cứ nhìn chằm chằm bảng giá, nên Liz hơi ngại ngùng thấp giọng nói.

「Ưm? Nếu mà giá nó cao quá thì có lẽ tôi nên chọn cái khác chăng?」

Liz nói với giọng hơi tiếc nuối, thế nhưng sự thực là nó không phải là món đồ đắt đến mức cậu không thể mua được.

Và Hiro cũng không bận tâm về điều ấy. Điều khiến cậu lo là việc tặng cô một món quà rẻ như vậy liệu có ổn không.

Nếu so sánh với các loại bảo thạch thì nó quá rẻ. Sự chênh lệch giá cả như một trời một vực vậy.

Thậm chí có thể nói rằng thứ như vậy không phù hợp lắm để một người như công chúa đeo lên người.

「Không, không phải vậy. Tôi hỏi như này để cho chắc thôi cơ mà, chọn chiếc vòng này thực sự ổn chứ?」

「Ừm. Sao vậy?」

「Không, chỉ là tôi nghĩ nếu là cô thì có lẽ sẽ hợp với những chiếc nhẫn hay vòng cổ này hơn.」

Hiro chỉ vào mấy món đắt tiền hơn chiếc vòng tay bằng bạc. Nhưng Liz lắc đầu

「Không. Chiếc vòng này là được rồi」

Nhìn thấy Liz trân trọng ôm lấy chiếc vòng, Hiro cũng không nói thêm gì nữa. Cậu gọi ông chủ tiệm để mua nó. Ngoài ra, cậu cũng chọn mua lấy ba món khác và cất vào túi

「Ủa, Hiro mua thứ gì vậy?」

「Bí mật. Quan trọng hơn, chúng ta mau trở lại xe ngựa thôi」

Trong lúc Hiro và Liz đi nhìn ngó xung quanh, những người dân đã nhận ra sự hiện diện của bọn họ và bắt đầu xúm lại thành đám đông

Do họ không thay đổi trang phục nên bị nhận ra là điều đương nhiên

「Nếu không chạy mau thì chúng ta sẽ gặp rắc rối mất. Hiro, tôi đi đây!」

Liz hoảng hốt chạy về phía chiếc xe ngựa

「Tôi đâu có bảo cô chạy trước một mình… Mà thôi, sao cũng được」

Cũng không phải là họ bị vây kín bởi đám đông đang phấn khích. Hiro vừa định từ từ đuổi theo phía sau Liz thì.

「Fufu, ra vậy. Liz đã chọn vòng tay sao」

Chân cậu dừng lại sau khi nghe thấy giọng nói vang lên từ phía sau

「...Ngài đứng đó từ lúc nào vậy?」

Quay đầu lại, cậu có thể thấy ngài Kiolk đã đứng ở đó không biết từ khi nào.

「Hmm? Từ lúc hai đứa nhảy xuống khỏi xe ngựa đấy. Quan trọng hơn, có vẻ hai đứa đã mua được quà tặng rồi nhỉ. Chẳng phải chúng ta nên quay trở lại xe ngựa sao?」

Kiolk vỗ vai Hiro và bắt đầu đi về phía trước.

Tuy nhiên, chỉ ngay sau đó ông cười đầy thâm ý và quay lại phía cậu.

「Phải rồi, có lẽ cậu không biết điều này. Ở vùng quanh đây có một tục lệ là khi tặng quà cho một người quan trọng đối với mình, họ sẽ bắt đầu từ vòng tay trước.」

「Là vậy sao?」

「Đó là một phong tục tương đối cổ xưa. Có lẽ bởi vì trước đây mẹ của Liz hay dặn nó như vậy nên nó mới ngoan ngoãn nghe theo.」

「Mẹ của Liz sao… Nhưng tại sao lại là vòng tay?」

「Không chỉ vòng tay, tất cả những thứ hình vòng đều mang ý nghĩa là “gắn kết”. Thế nhưng, quan trọng nhất là trên chiếc vòng tay đó-----Có khắc hoa tử đằng . Đó là câu trả lời」

「Xin lỗi...Nhưng tôi không nghe được khúc cuối ngài nói gì.」

Do tiếng ồn ào của đám đông, Hiro không thể nghe những lời lẩm bẩm cuối cùng của ngài Kiolk.

「Không, thực ra thật tốt là cậu không nghe thấy. Ta không phải là người nên nói điều đó với cậu. 」

「Hả… Thế là sao」

「Nghĩa là cậu không cần bận tâm. Nào, Liz đang chờ trên xe ngựa đấy. Nếu bị người dân bao quanh thì cậu lại đến trễ Đế Đô mất đấy」

Bị thúc giục bởi ngài Kiolk, Hiro lại một lần nữa bước đi.

Không nhận được câu trả lời thỏa đáng, Hiro vừa bối rối vừa bước lên xe ngựa.

************************************************************************************************

Ngày 20 tháng 9 năm 1023, lịch Đế Quốc⸺Ngoại ô Holen, phía Đông khu vực trung tâm.

Sau khi được tiễn bởi ngài Kiolk, Hiro tiếp tục di chuyển trên con đường nối giữa các thị trấn nằm về phía đông Quốc Lộ Shain.

Bởi họ định sẽ hội quân với đoàn của góa phụ nhà Kelheit.

「Cũng lâu lắm rồi tôi chưa gặp Rosa onee-sama. Mặc dù tôi vẫn viết thư cho chị ấy」

Khi chiếc xe bớt xóc hơn, Liz quay sang nói với Hiro.

「Rosa có vẻ rất vui khi nhắc đến cô đấy」

「Thật sao? Nếu vậy thì tôi vui lắm. Người dạy dỗ tôi là Rosa onee-sama đấy. Thế nên từ xưa chị ấy đã luôn quý mến tôi.」

Trong nữ giới của hoàng tộc Grantz, có vẻ những người chị sẽ là người dạy dỗ em gái trong một khoảng thời gian nhất định. Họ không làm vậy đối với nam giới để tránh những tranh đấu không cần thiết do vấn đề kế vị ngôi vương.

Bởi vậy nên những chị em trong hoàng tộc có vẻ khá thân thiết với nhau⸺Tuy nhiên, Đệ Nhất Công Chúa do thể trạng yếu nên cô ấy đã xin vào thần điện để sống cuộc đời nữ tu, còn Đệ Nhị Công Chúa đã được gả đi từ khi còn nhỏ nên Liz cũng không biết nhiều về cô ấy. Đệ Tứ Công Chúa và Đệ Ngũ Công Chúa là một cặp sinh đôi khá gần tuổi Liz nên họ cũng tương đối thân thiết với nhau. Nhưng bởi vì họ có chung mẹ với Đệ Tam Hoàng Tử Brutal, nên khi Liz nhận được Hỏa Đế Laevateinn, họ cũng dần xa lánh cô.

「Vậy nên, giờ đây tôi chỉ có thể viết thư cho Rosa onee-sama mà thôi」

Giọng của Liz pha lẫn một ít buồn bã.

Từ khi nhận được sự ưu ái của Hỏa Đế Laevateinn, những thứ cô ấy đánh mất thì nhiều mà những thứ cô ấy đạt được thì ít.

Tuy nhiên, phụ thuộc vào những hành động của cô ấy sau này mà cơ hội để cô lấy lại được những điều đã mất có thể sẽ xuất hiện.

Cũng bởi vậy mà cô muốn gặp lại chị mình, như để lấy lại một chút gì đó đã mất.

「Nếu vậy tôi cũng rất mong đến lúc chúng ta gặp lại Rosa đấy. Dù sao chúng ta cũng sẽ sớm hội quân với cô ấy thôi, nên cô sẽ có thể nói chuyện với chị ấy mà không cần phải gửi thư nữa」

「Ừm, tôi có rất nhiều điều muốn nói với chị ấy. Chắc chắn một hai ngày không thể nào mà đủ được」

「Đó là điều tốt. Chắn chắn Rosa cũng có nhiều điều muốn nói với cô đấy」

Hiro vừa dứt lời, chiếc ngựa bỗng dừng lại. Có tiếng gõ cửa.

Người đang nhìn vào từ phía ngoài cửa sổ là sĩ quan bậc hai Doryx.

「Sứ giả nhà Kelheit đang xin phép được hội quân với chúng ta」

「Rosa onee-sama đã tới rồi nhỉ! Cho phép họ. Mau cho hội quân với họ.」

「Tuân lệnh」

Doryx vừa quay đi, Liz mở cửa sổ ra

「Nhìn kìa Hiro! Có rất nhiều kỳ hiệu của quý tộc miền Đông!」

Có một con đường nữa ở phía trước mặt Liz.

Ở đó là đoàn quân của quý tộc miền Đông đang hành quân, dẫn đầu là nhà Kelheit.

Tại nơi mà hai con đường giao nhau, Hiro và Liz xuống xe để chào đón Rosa.

Khoảng một trăm kị binh tách ra khỏi quân đoàn quý tộc miền Đông và tiến lại gần bọn họ.

Người dẫn đầu đoàn kị binh là Miste Kariana Rosa von Kelheit

Cô là một người phụ nữ khá trẻ, nhưng vì chồng cô đã mất nên hiện tại cô là góa phụ giữ vai trò là người đứng đầu nhà Kelheit, một trong Ngũ Đại Quý Tộc.

Cưỡi trên con bạch mã, bộ quân phục với màu tím làm chủ đạo mà Rosa đang mặc càng làm tăng thêm sự dũng mãnh của cô.

Mặc dù vậy, vẻ đẹp tao nhã của Rosa không hề bị phai mờ. Trái lại, sự dũng mãnh kết hợp với vẻ quyến rũ vốn có càng tôn lên khuôn mặt với sắc đẹp độc nhất của cô.

「Oh, Liz! Lâu lắm mới gặp nhỉ!」

Rosa xuống khỏi ngựa, cô ngay lập tức ôm lấy Liz

「Em có khỏe không đấy? Có đau ốm bệnh tật gì không vậy? Mặc dù qua thư chị biết là em vẫn khỏe, nhưng nếu không được thấy em tận mắt thì chị vẫn không thể biết chắc được」

「Em hoàn toàn khỏe mạnh mà. Em mừng vì Rosa onee-sama cũng khỏe」

Vừa chào hỏi, hai người vừa ôm nhau một thoáng rồi buông ra.

Sau đó, đột nhiên Rosa quay sang nhìn Hiro.

「Oh, cậu cũng khỏe mạnh nhỉ. Không có tôi ở bên có làm cậu cảm thấy cô đơn không?」

Rosa mạnh mẽ dúi đầu cậu vào bộ ngực đầy đặn của cô nên cơ thể của họ chạm vào nhau.

Việc đó chỉ xảy ra trong chốc lát⸺Hiro đã định né đi. Cơ mà, cậu quyết định không nên phá hỏng khung cảnh đầy mùi mẫn này. Hiro đành giơ hai tay lên từ bỏ, để mặc Rosa ôm lấy cậu trong vòng tay cô ấy.

「Mhmm mhmm. Cơ thể cậu vẫn có mùi như vậy nhỉ . Mặc dù có nhiều người ở Grantz cũng tương đối bốc mùi dù ở cách xa họ, nhưng tôi vẫn không thể nào thích được cái mùi của cậu」

Rosa ngửi ngửi sau gáy cậu. Hiro cười khổ nói.

「Biết sao được...Tôi cũng nghe nói là người Nhật cơ thể thường có mùi rồi mà」

Do đã quen với mùi của cơ thể mình nên cậu cũng không rõ lắm điều đó. Cơ mà mùi hương của Rosa có tác dụng như nước hoa vậy. Kết hợp với sự quyến rũ của cô, nó dễ dàng khiến đầu óc người ta phải mụ mị.

「Giờ thì, kết thúc màn chào hỏi tái ngộ ở đây thôi nhỉ」

Rosa buông cậu ra với vẻ thỏa mãn. Sau đó cô ấy đặt tay lên hông và nghiêm mặt nói

「Tôi có nhiều việc muốn báo cáo với cậu. Trước tiên chúng ta quay lại xe đã」

Rosa chỉ tay về chiếc xe ngựa ở phía sau. Liz và Hiro ngoan ngoãn gật đầu và đi về phía xe ngựa.

Khi ba người đã ngồi ổn định tại chỗ, người đầu tiên mở miệng là Rosa

「Mặc dù tôi không nghĩ việc này quá mức nghiêm trọng, nhưng có vẻ các quý tộc phía Bắc đang tổ chức một cuộc tập trận quy mô lớn」

Đế Quốc Grantz được chia ra làm 5 vùng lãnh thổ⸺Phía Bắc, phía Tây, phía Đông, phía Nam và trung tâm.

Mặc dù thông thường chúng được gọi là Ngũ Đại Lãnh Địa, do Hoàng Đế cai trị. Tuy nhiên việc quản lý được giao cho Ngũ Đại Quý Tộc và các Đại Công Tước.

「Có nghĩa là người đứng đầu nhà Charme đã bắt đầu hành động?」

「Không, người đứng sau việc này là Đệ Nhị Hoàng Tử」

Mẹ của Đệ Nhị Hoàng Tử xuất thân từ nhà Charme----Bởi vậy nên anh nhận được sự ủng hộ từ quý tộc phương Bắc.

Tuy nhiên, do thể trạng yếu của Đệ Nhị Hoàng Tử, anh ta hầu như không có bất kì động thái gì. Dường như Đệ Nhị Hoàng Tử cũng không quan tâm lắm đến tranh đấu quyền kế vị nên anh cũng ít khi đến thủ đô.

「Có lẽ anh ta đã thay đổi suy nghĩ chăng」

「Ai mà biết. Nhưng ngay cả khi anh ta muốn lập công trạng đi chăng nữa, nằm giáp với phía Bắc chỉ có Vương Quốc Revering mà thôi. Mặc dù Hoàng Đế bệ hạ nhắm đến việc thống nhất lục địa trung tâm, nhưng cũng khó mà có thể tấn công quốc gia bằng hữu lâu đời như vậy được.」

Vậy thì mục đích của anh ta là gì. Một Đệ Nhị Hoàng Tử chưa từng có bất kì động thái gì trước đây, lại đột nhiên hành động .

Chắc chắn phía sau chuyện này có ý nghĩa nào đó… Tuy nhiên, thông tin của cậu về Đệ Nhị Hoàng Tử lại quá ít ỏi.

(Trước mắt chỉ còn cách ngồi theo dõi tình hình mà thôi)

Hiro lắc đầu, cậu ngừng suy nghĩ về vấn đề này. Dường như nhớ ra điều gì đó, Liz ngồi cạnh kéo tay cậu.

「Phải rồi, nhắc đến Vương Quốc Revering, chẳng phải sắp đến lễ trưởng thành của công chúa của họ sao.」

Vương Quốc Revering thường được gọi là vương quốc của Zorostas, là chủng tộc đã thống trị lục địa trung tâm này 6000 năm trước. Tuy nhiên, nhân tộc đã đứng lên chống lại chính quyền cai trị tàn bạo, dấy lên cuộc nổi loạn. Các chủng tộc khác cũng đi theo họ, dẫn tới cuộc Đại Chiến⸺Kết quả là tộc Zorostas đã thất bại và bị đuổi tới các quần đảo phía Nam.

Tuy nhiên, một bộ phận người Zorostas vì để bảo vệ những đồng hương không kịp chạy trốn, đã chọn ở lại lục địa trung tâm.

Những Zorostas còn sót lại đó đã lập nên Vương Quốc Revering. Tuy nhiên, bởi lý do trải qua thời gian dài chung sống cùng các chủng tộc khác nên những đứa trẻ được sinh ra thời nay hầu hết đều không sở hữu ma lực⸺Ngay cả hoàng tộc cũng không còn giữ được dòng máu thuần huyết. Do vậy thực trạng là các thế hệ sau này càng ngày càng gần với nhân tộc.

「Phải rồi. Tôi nghe nói cô ấy là một người vô cùng xinh đẹp. Có vẻ cô ấy còn được gọi là Tử Ngân Công Chúa thì phải. Nhân tiện thì cô ấy cũng sở hữu làn da trắng như tuyết khiến người khác phải ghen tị nữa.」

Rosa hơi phản ứng trước những lời của Liz. Cô quay sang nhìn Hiro với ánh mắt đầy ẩn ý.

「Là con cháu của đồng minh cũ, không biết hậu duệ của「Mars」có hứng thú không khi biết cô ấy là một mỹ nhân?」

6000 năm trước⸺Dưới trướng Hiro, người được ca ngợi là Vua Anh Hùng, là 「Ngũ Vị Hắc Thiên Tướng」

Trong đó có một người đàn ông tên là Rox van Revering. Anh là một Zorostas có trái tim nhân hậu, đã trở thành đồng minh với nhân tộc. Mặc dù cậu cũng hơi hứng thú với quốc gia mà anh ta đã lập nên, nhưng nhìn khuôn mặt giận dỗi của Liz, cậu không thể nào nói chuyện về vị công chúa xinh đẹp đó được.

Hiro không biết tìm từ gì để nói⸺Trong lúc đó Rosa nhìn ngắm khuôn mặt đầy đau khổ của cậu với sự thích thú. Sau đó cô bắt đầu đổi chủ đề.

「Mà, tạm gác lại chuyện của miền Bắc. Tiếp theo tôi muốn nói đến các quý tộc vùng trung tâm.」

「Họ có động thái gì sao?」

「Nếu cậu hy vọng gì ở đám không có trường phái ấy thì cậu đã nhầm rồi. Hễ họ định làm gì thì họ sẽ ngay lập tức bị chèn ép và phải im lặng ngay. Kể cả những người có quyền lực như vậy cũng chỉ có thể chán nản đứng ngoài phê bình mà không làm được gì cả.」

Vừa chán nản than thở, Rosa thở dài một tiếng

「Đến khi tôi tập hợp xong các quý tộc phía Đông, chắc chắn địa vị của nhà Krone đã vững chắc hơn cả trước đây. Tất nhiên, tôi không định ngồi không mà ghen tị với người khác, nhưng chắc cũng chẳng còn cách nào rồi.」

Rosa giữ vai trò là người đứng đầu nhà Kelheit, chịu trách nhiệm cho khu vực phía Đông. Nhưng bởi vì cô mượn danh của Hiro, nên cũng cô cũng không nhận được sự tín nhiệm của tất cả quý tộc phía Đông.

Ngay cả khi cô định lợi dụng các nhà khác, hiện tại quý tộc của cả bốn phía đều đang tập trung cho trận chiến với tàn quân của Ferzen. Bởi vậy họ cũng chẳng rảnh tay mà can thiệp vào nội bộ quý tộc trung tâm. Các quý tộc phương Nam hiện tại chưa có bất kì động thái nào, không rõ họ đang suy tính điều gì. Còn các quý tộc phía Bắc ngay lúc thời khắc quan trọng này lại tổ chức tập trận.

Do vậy kẻ đang tập hợp quý tộc vùng trung tâm - nhà Krone - đang ung dung lôi kéo bè phái của họ.

「Tôi đã chuẩn bị cho bước kế tiếp rồi. Bởi vậy nên tôi mới chọn đi ngang qua lãnh địa của Tử Tước Wurst」

Nghe được những lời đầy tự tin của Hiro, ánh mắt sắc bén của Rosa lóe lên.

「Quả thật hôm nay… Có rắc rối gì xảy ra ở dinh thự của tên đó sao?」

「Tử Tước Hans von Wurst. Lãnh địa của ông ta gồm một thành phố và ba ngôi làng. Theo điều tra, có vẻ người dân bị đánh thuế tương đối nặng. Bởi vậy nên nhân dịp chúng ta trở về Đế Đô lần này, tôi định đề nghị ông ta cải thiện chế độ tô thuế đối với người dân.」

「Đó là một ý kiến hay, nhưng liệu Tử Tước Wurst có chịu nghe theo?」

Liz lo lắng nói, còn Rosa thì ngạc nhiên phẩy tay.

「Làm sao có chuyện hắn nghe theo được. Mặc dù gần đây khu trung tâm bắt đầu có sự chia rẽ, nhưng sức ảnh hưởng của nhà Krone vẫn còn rất mạnh mẽ. Dù sao thì chỉ cần chúng ta có thể nắm được một điểm yếu của chúng thì chúng ta có thể phá hoại bọn chúng từ đấy.」

「Bởi vậy chúng ta mới tạo ra điểm yếu là Tử Tước Wurst. Trước khi chúng ta xuất phát khỏi pháo đài Belk tôi đã gửi giấy tờ cho các quý tộc vùng trung tâm và khu vực lân cận lãnh địa của hắn rồi. Chắc chắn sẽ có động tĩnh gì đó thôi」

「...Mmm, Huh? Không lẽ anh định để bọn chúng tự kéo chân nhau?」

Hiro híp mắt lại trước những lời của Liz. Rosa cũng quay sang nhìn cô em gái một cách đầy thích thú.

Có lẽ là do nhận ra sự thay đổi của bầu không khí mà gương mặt của Liz bỗng trở nên bối rối

「Ủa, tôi nói điều gì kì lạ sao?」

Liz bắt đầu xin lỗi. Hiro vội vàng lắc đầu

「Không đâu, đúng như những gì cô nói, chúng ta sẽ để đám quý tộc khu trung tâm tự kéo chân nhau」

Trong thư cậu có ghi rằng cậu sẽ nghỉ lại tại dinh thự của Tử Tước Wurst. Nếu đám quý tộc khu trung tâm đọc được⸺Bọn chúng sẽ bắt đầu nghi ngờ rằng liệu Tử Tước Wurst có phản bội không. Khả năng cao chúng sẽ có hành động gì đó để gây cản trở. Ngoài ra cũng có khả năng là những quý tộc trung lập và các Đại Công Tước cai trị lãnh thổ lân cận sẽ âm thầm phá hoại không chừng.

Đó là điều mà cậu dự đoán, nhưng Hiro không ngờ rằng Liz có thể nhận ra được ý định thật sự của cậu

「Liz cũng đã trưởng thành rồi, nee-san thật mừng quá!」

「Chờ đã, Rosa onee-sama⸺Khó thở quá!」

Nhìn hai chị em đùa giỡn với nhau, Hiro cười khổ nói.

「Bởi vậy, chúng ta sẽ lợi dụng hành động của đám quý tộc. Từ đó biến chúng thành một quân cờ nhằm phá hoại những quý tộc khu trung tâm.」

「N-nhưng mà, mọi việc liệu có đơn giản như vậy?」

Liz đẩy cô chị ra và quay sang phía Hiro

「Đến ngay cả tôi cũng nhận ra điều đó. Chắc chắn sẽ có người nhìn ra thôi」

「Ừ thì, sẽ có nhiều người nhận ra ý định thật sự của bức thư. Nhưng cũng không ít kẻ sẽ không nhìn ra được. Đặc biệt là đám quý tộc mục nát, ngày ngày chỉ biết nghĩ đến bản thân mình.」

Ngay cả khi không có kẻ nào hành động đi chăng nữa, cậu cũng đã chuẩn bị sẵn kế hoạch phòng bị nên chắc chắn sẽ không thất bại được.

「Giờ thì, chúng ta cũng gần tới Sieg rồi」

Nhìn qua cửa sổ, Hiro có thể thấy thành phố mà Tử Tước Wurst cai trị⸺Thành phố Sieg

************************************************************************************************

Sieg là một thành phố cỡ trung được lập ra sau khi Ngũ Đại Lãnh Địa được phân chia.

Vùng đất này có đặc điểm là nằm gần Đế Đô, nên nó không bị ảnh hưởng bởi chiến tranh. Cũng bởi vậy mà thành phố không xây dựng tường thành và liên tục mở rộng quy mô, tạo nên hình dáng như hiện tại.

Thêm vào đó, do có nhiều mạo hiểm giả và thương nhân ghé qua đây trên đường hướng về Đế Đô, nên kể cả buổi tối cũng có khá nhiều người qua lại. Thế nên mặc dù chỉ là một thành phố lân cận Đế Đô, nhưng nơi này cũng khá phồn vinh.

Thành phố được xây dựng thành hình tròn. Tại trung tâm của nó là dinh thự của Tử Tước Wurst. Khi đoàn xe của Hiro cùng khoảng 100 kị binh ghé qua, từ tầng hai của dinh thự⸺Trên ban công, dàn nhạc bắt đầu nổi nhạc lên hoành tráng.

「Hiro điện hạ, Celia Estreya điện hạ, chúng tôi đang đợi các ngài!」

Một người đang dang hai tay ra chào đón bọn họ

「Tôi là Hans von Wurst, người được Hoàng Đế bệ hạ giao trọng trách cai quản thành phố Sieg này」

Đó là một người đàn ông trung niên, toàn thân đính đầy bảo thạch⸺Tử tước Wurst quỳ xuống thi lễ trước mặt bọn Hiro.

Bao quanh ông ta là những người hầu, gồm những chàng trai, cô gái trẻ đẹp đang đứng đợi sẵn.

「Vất vả rồi」

Liz đáp lại. Cô băng ngang qua ông mà không thèm liếc một cái. Đi theo sau cô là Cerberus mới nhập hội với họ vừa nãy. Sau đó Liz dừng chân, vừa xoa đầu Cerberus cô vừa quay sang nhìn Tử Tước Wurst

「Mặc dù có hơi vội vàng nhưng ngài đã chuẩn bị bữa tối và phòng tắm cho chúng tôi chưa vậy?」

Không hề để tâm đến giọng điệu cao ngạo của Liz, Tử Tước Wurst vội đứng dậy vui mừng nói.

「Tất nhiên rồi! Việc chuẩn bị cho bữa tối đã được hoàn tất trơn tru! Nào, xin mời ngài đi lối này」

Quan sát hai người đối thoại với nhau, Rosa đặt tay lên vai Hiro

「Có vẻ là một tên đàn ông biết kiên nhẫn đấy. Tôi đã nghĩ rằng hắn ta sẽ tỏ vẻ bất mãn trước thái độ của Liz cơ」

「Không, chỉ đơn thuần là ông ta đã quen rồi thôi. Có lẽ ông ta cho rằng có thể dễ dàng đối phó với Liz chăng.」

Cậu không chắc Tử Tước Wurst nghĩ gì trong đầu, nhưng những người như ông hiểu khá rõ cách để đạt được điều họ muốn. Ngay cả việc chuẩn bị người hầu là những chàng trai, cô gái trẻ đẹp cũng là để dụ dỗ những người có tài về dưới trướng ông chứ không chỉ đơn thuần là thú vui tiêu khiển.

「Có cô nàng nào khiến ngài cảm thấy hứng thú không? Mặc dù họ kém hơn tôi vài bậc lận.」

Mặc dù lời Rosa nghe có vẻ hơi trơ trẽn, nhưng chúng cũng chẳng sai nên cậu đành nói thật lòng.

「À không, không có cô gái nào xinh đẹp hơn cô trong số họ cả」

「Ngài khá là thành thật đấy. Vậy thì, hôm nay tôi sẽ để ngài ngủ chung giường với tôi nhé」

Nếu làm vậy thì chắc chắn Liz cũng sẽ tham gia vào đó.

「Haha, tôi sẽ cân nhắc đến chuyện ấy」

Hiro vừa suy nghĩ làm sao để trốn thoát khỏi cái cái lời mời nguy hiểm này vừa bước vào trong dinh thự. Nơi Tử Tước Wurst dẫn bọn họ tới là đại sảnh⸺Trên chiếc bàn được trải bằng một tấm khăn sạch sẽ với những món ăn xa xỉ được bày biện chật kín.

Bên cạnh mỗi chiếc ghế đã được xếp thành hàng đều có một người hầu đứng sẵn, cũng là để bày tỏ sự chào đón nồng nhiệt.

「Nào, mời mọi người ngồi vào ghế. Chúng tôi đã thu thập những sản vật ở khu vực trung tâm này. Mong mọi người dùng bữa trước khi chúng nguội mất」

Tử Tước Wurst vừa nói, đám Hiro cũng bắt đầu ngồi vào ghế của mình...

「Ế, không phải hơi kì lạ sao?」

Hiro bất giác kêu lên

Cậu đã nhường lại ghế danh dự cho Liz, còn bản thân ngồi vào khoảng giữa bàn. Tuy nhiên, Liz lại ngồi xuống bên phải cậu, thậm chí ngay cả Rosa cũng ngồi xuống bên trái cậu luôn.

「Có gì kì lạ đâu」

「Đúng vậy. Vẫn như mọi khi mà」

「Ế, nhưng cứ vậy thì...」

Nếu là thông thường, những chàng trai, cô gái mà Tử Tước Wurst đã sắp xếp sẵn sẽ ngồi lấp kín bên dãy Hiro. Nên khi hai người Liz và Rosa ngồi xuống bên cạnh cậu, vẻ bối rối hiện rõ trên khuôn mặt bọn họ.

Tử Tước Wurst cũng tương tự bị chấn động. Tuy nhiên ông ngay lập tức khôi phục vẻ bình tĩnh. Ông cho bọn họ lui đi, bản thân thì ngồi xuống đối diện với bọn Hiro.

Và rồi Cerberus chiếm luôn cái ghế danh dự đang để trống. Vì nó là thú cưng của Liz nên cũng không ai đuổi nó ra được. Mặt Tử Tước Wurst hơi giật giật, ông mở miệng

「V-vậy thì chúng ta cùng bắt đầu bữa tối thôi. Trước tiên cho tôi xin được bày tỏ lòng cảm kích đến 12 vị thần của Grantz vì đã cho tôi cơ hội được gặp hai vị điện hạ, cũng như đối với Tinh Linh Vương đã kết nối định mệnh giữa hoàng tộc Grantz và nhà Wurst.」

Một tay cầm ly rượu vang, Tử Tước Wurst bắt đầu nói một tràng dài

「Cái kiểu diễn văn mà chẳng có tí lòng thành nào đến mức này cũng lạ thật đấy. Thần linh mà nghe được những lời cảm tạ của ông ta chắc cũng mục tai mất thôi」

「Rosa onee-sama nói hơi quá rồi. Mặc dù nó đúng là dài dòng lê thê thật.」

「Không ngờ Liz lại thẳng thắn như vậy. Mà đằng nào thì ông ta cũng sắp diễn văn xong rồi」

Đám Hiro vừa phớt lờ bài diễn văn của Tử Tước Wurst, vừa bắt đầu dùng bữa.

************************************************************************************************

Bữa tối kết thúc suôn sẻ mà không xảy ra vấn đề gì.

Ngoài đống câu chuyện chán ngắt của Tử Tước Wurst, có thể nói mọi thứ khá là thỏa mãn.

Sau khi hướng dẫn bọn Hiro tới phòng ngủ của họ, ông ta trở về phòng của mình với tâm trạng hưng phấn.

「Giờ thì, chúng ta cũng nên quyết định xem nên ngủ ở đâu thôi」

「Tại sao, Rosa onee-sama cũng ngủ chung thế」

「Không, cả Liz cũng ngủ ở đây mới là lạ ấy」

Hiện tại, sau khi trở về phòng ngủ, Hiro đang bị kẹt giữa cuộc chiến của hai chị em

「Đúng như ngài nói. Lâu lắm mới có dịp lại nhau nên cả chị lẫn Liz đều phải ngủ ở đây mới phải. Với cả mai cũng phải dậy sớm nữa, nên cả ba người ngủ chung ở đây thì tốt hơn」

“Tôi không hề nói vậy”, cơ mà trước khi cậu kịp mở miệng thì Liz đã nói

「Mhmm… Vậy cũng hợp lý. Thế, Rosa onee-sama vẫn thích ngủ bên phía có cửa sổ như mọi khi nhỉ?」

「À. Quả nhiên chị vẫn thích nằm ngủ ở nơi có thể ngắm được bầu trời đêm hơn」

「Ưm, vậy có lẽ em nằm ở phía cửa sẽ tốt hơn. Để lỡ có vấn đề gì xảy ra thì em có thể phản ứng kịp….」

「Vậy thì, chị không phiền nếu để ngài ấy nằm giữa đâu」

「Ừm. Em cũng nghĩ vậy là ổn」

Nói xong, hai người bắt đầu leo lên giường. Sau khi hai người nằm xuống xong, cả hai quay sang nhìn Hiro

「À, tôi có vài việc muốn làm nên hai người cứ ngủ trước đi nhé」

「Fuwa… Vậy sao, thế thì bọn tôi ngủ trước đây」

Không biết có nên nói rằng vì là chị em nên hai người rất giống nhau không. Mới trèo lên giường cái là hai người đã ngủ ngay được rồi.

Liz ngủ trông rất ngon lành, cô ấy còn đã bắt đầu thở ra những tiếng khe khẽ rồi. Có lẽ còn là bởi lý do hai người tương đối mệt sau chuyến hành trình dài, cộng thêm việc phải uống rượu nữa nên cơ thể họ hẳn rất cần một giấc ngủ ngon.

Sau khi chắc chắn hai người đã ngủ thiếp đi, Hiro lặng lẽ ra khỏi phòng. Nhìn xuyên qua bóng tối đang bao trùm lấy con đường, Hiro mở miệng

「Thế mọi việc sao rồi」

Phản ứng lại lời nói của cậu là tiếng giáp nặng nề vang lên trong bóng tối

「Tồi tệ hết mức. Nếu chỉ là đánh thuế nặng thôi thì ít ra còn cứu vãn được.」

Hiện ra đó là thân hình khổng lồ của Gahda⸺Bởi bóng tối đã bao phủ xung quanh nên không đoán được biểu cảm của anh ta, nhưng có thể thấy rõ sự khó chịu trong giọng nói của anh.

「Hế, ông ta làm trò gì ngu ngốc gì nữa vậy?」

Hiro đã sớm ra lệnh cho Gahda hành động trước, để anh điều tra xung quanh khu vực thành phố Sieg.

「Hắn ta sau khi thu thuế của người dân, còn sai binh lính đóng giả làm đạo tặc và đánh cướp các làng mạc」

「….Có bằng chứng không?」

「Lúc bọn tôi đi ngang qua ngôi làng thì có một đám trinh sát. Mặc dù phải dùng đến bạo lực nhưng chúng cũng đã chịu khai ra. Cơ mà chỉ có chừng đấy mà đã vội vã kết luận đó là việc làm của Tử Tước Wurst thì vẫn còn quá sớm」

「Vậy thì, tuy cách này có vẻ hơi cưỡng ép, nhưng hãy đối chiếu lời nói của Tử Tước Wurst và bọn chúng」

「Tôi nghĩ hắn vẫn sẽ chối bỏ là không biết thôi. Nếu vậy thì sao?」

「Có nhiều cách để khiến người khác mở miệng mà」

Hiro vừa nói vậy, vừa hướng về phòng Tử Tước Wurst. Nhưng nhận thấy điều bất thường, cậu dừng chân.

「Gahda, phía sau nhờ anh đấy」

Nói xong ngay lập tức⸺Hiro rút thanh Excalibur ra và chém vào trong bóng tối

Trong khoảnh khắc⸺Hoa lửa tóe lên. Âm thanh sắc bén khi hai thanh kiếm chạm vào nhau vang vọng suốt hành lang trong đêm tối.

Kiếm chạm kiếm, sau đó là âm thanh của thanh kiếm gãy dội lại. Một tiếng hét chói tai vang lên cùng với âm thanh của thứ gì đó đổ xuống.

Nhưng Hiro không dừng lại. Xoay người, thanh Excalibur của cậu lóe lên về bên trái

「Gahhhh」

「Ta sẽ để ngươi sống. Có vài thứ ta muốn ngươi trả lời」

Nhờ ánh trăng chiếu qua cửa sổ soi sáng hành lang, bóng dáng một tên đàn ông đang bị Hiro dẫm lên xuất hiện.

Bên cạnh hắn là một thi thể đã mất đi phần đầu đang nằm sõng soài, máu tươi phun ra từ cổ cái xác.

「Xử lý tuyệt vời đấy」

Gahda khâm phục nói. Anh tiến đến bên cạnh Hiro.

「Tôi cũng xử được một tên. Có vẻ như chỉ có ba tên sát thủ thôi.」

Gật đầu trước lời của Gahda, Hiro nhấc chân ra khỏi tên sát thủ đã mất đi cánh tay trái. Cậu nhìn vào mặt hắn.

「Nếu ngươi có giữ chút thông tin gì có ích, mọi việc sẽ chấm dứt ở đây mà ngươi không cần phải mất thêm bộ phận nào nữa. Thế nào?」

Lời nói lạnh lùng của cậu làm tên sát thủ phải rùng mình. Nhưng hắn bỗng nhếch miệng cười.

「Cha của chúng con ơi. Xin người hãy giáng sự đau khổ của địa ngục vĩnh hằng xuống đầu những kẻ ngu dốt. Cha của chúng con ơi. Xin người hãy ban tặng sự thanh thản cho những thánh nhân.」

Tên đàn ông bất chợt gào lên. Máu tươi phun ra từ mặt của hắn. Mất đi lực chống đỡ từ cổ, đầu hắn đổ xuống hành lang.

Trong chốc lát, vũng máu bắt đầu loang ra khắp sàn nhà.

Hiro mở to mắt vì kinh ngạc. Cậu lập tức kiểm tra và xác nhận rằng tên sát thủ đã chết.

「...Đám này không phải sát thủ thông thường nhỉ」

「Đúng vậy, bọn chúng là một tổ chức ám sát được gọi là 「Orcs」

Nhìn theo hướng mà Hiro quay sang nói⸺Bên trong con đường là sĩ quan bậc hai Doryx đang đứng đấy.

「Lần đầu cái tên đó công khai là vào khoảng 300 năm trước. Thời điểm ấy, Đế Quốc Grantz đã xảy ra nạn đói khủng khiếp. Các quý tộc đánh thuế nặng nề lên người dân, gây nên cuộc nổi loạn và khiến các vùng lãnh thổ khác bị tấn công, cùng với tệ nạn hoành hành⸺Thêm vào đó, một sự kiện nữa cũng xảy ra, đó là việc hoàng đế bị ám sát.」

Doryx tiến lại gần Hiro. Sau đó anh dựa lưng vào tường và cứ vậy ngồi bịch xuống.

「Dù có nhìn suốt chiều dài lịch sử của Đế Quốc Grantz đi chăng nữa, thì việc Hoàng đế bệ hạ bị ám sát chỉ xảy ra duy nhất vào lần đó mà thôi. Do đó, cái tên「Orcs」đã lan truyền mạnh mẽ khắp toàn bộ đại lục trung tâm này」

Nhìn Doryx đang đổ mồ hôi ra như tắm, Hiro cau mày

「Anh bị thương ở đâu sao?」

「Mặc dù có bị thương, như cũng chỉ cỡ vài vết xước mà thôi. Vã mồ hôi ra như này là do tôi đã phải chạy bán sống bán chết để thoát khỏi bọn「Orcs」đấy」

「Vậy thì, kẻ mà bọn chúng nhắm tới là Doryx chứ không phải chúng ta sao?」

「Ừm, đúng thế. Sau khi đi tìm kiếm nhiều thứ thì tôi ngẫu nhiên gặp phải bọn chúng. Có vẻ như mục tiêu giống nhau nên bọn chúng đã đột ngột tấn công tôi.」

Doryx ném qua cho Hiro một cuộn giấy được buộc chặt.

「Bản hợp đồng của Tử Tước Wurst với bọn buôn nô lệ, những ghi chép mua bán người, ngoài ra có vẻ hắn ta còn nhận cả hối lộ của lái buôn nữa. Những thứ còn lại chỉ cần cậu nhìn lướt qua là sẽ hiểu.」

Chỉ cần có những chứng cớ này thì họ có thể làm Tử Tước Wurst phải lay động. Họ đã nhẹ nhõm đạt được mục đích. Hiro đang định nói lời cảm ơn với Doryx⸺Một tiếng hét thê lương xé toạc màn đêm.

「Không lẽ là !」

Cảm thấy điều không lành, Hiro ra quyết định ngay lập tức. Cậu dẫm mạnh lên sàn.

「Gahda, anh đi với tôi. Doryx hãy đi đánh thức Rosa và Liz dậy mau! 」

Chạy một mạch về hướng tiếng hét phát ra, cuối cùng cậu có thể nhìn thấy chút ánh sáng mờ mờ

Có vẻ đó là ánh sáng phát ra từ phía căn phòng đang mở của Tử Tước Wurst.

Khi Hiro tới nơi, những người hầu đang ngã bịch xuống trước cửa căn phòng, mặt mày xanh mét.

「Chúng ta tới muộn rồi sao」

Sau khi bước vào căn phòng, thứ Hiro nhìn thấy là cái xác của Tử Tước Wurst bị giết một cách tàn nhẫn.

「Hai mắt bị nghiền nát, cùng với ngực bị phá hủy sao. Thủ đoạn khá là tàn ác đấy」

Người vừa kịp đuổi theo Hiro⸺Gahda nói. Vừa điều chỉnh lại nhịp thở, anh vừa mở miệng.

「Thành phố đã được phong tỏa chưa? Sợ rằng kẻ làm việc này không phải ba kẻ vừa nãy」

「Không, thành phố này không có tường thành nên bọn chúng có thể chạy thoát từ bất cứ hướng nào. Sẽ tốn công vô ích thôi」

Hiro phủ tấm chăn lên thi thể của Tử Tước Wurst⸺Rồi, cậu bỗng tìm thấy một thứ rơi gần đó. Đó là một con búp bê không có đầu. Nhặt nó lên, Hiro quan sát một cách ngờ vực.

「Đây là thứ gì? Gahda anh có biết không?」

「Đó không phải là con búp bê do đám trẻ con của Tử Tước Wurst làm sao?」

「Ông ta không hề có con」

Kể cả khi đó là món đồ do con ông làm đi chăng nữa thì con búp bê này tinh xảo đến mức bất thường

Hai người đang quan sát con búp bê thì có tiếng bước chân hoảng hốt vọng lại từ phía hành lang.

Không lâu sau đó Rosa xuất hiện. Phía sau cô là Doryx đi kèm theo để bảo vệ.

「C-Cậu không sao chứ?」

Rosa hoang mang đến lạ thường⸺Đột nhiên cô ôm lấy Hiro

「Aa… May quá rồi. Cậu có vẻ không bị thương. Có chỗ nào bị đau không vậy?」

「Tôi không sao. Mà sao cô lại hoảng sợ đến vậy」

「Thì chẳng phải「Orcs」đã xuất hiện sao. Tôi đã nghe từ Doryx-dono rồi」

Rosa xác nhận xem Hiro có vết thương nào không, sau đó cô dời ánh mắt sang con búp bê.

Nhận thấy điều đó, Hiro giơ con búp bê lên hỏi Rosa.

「Cô có biết gì về thứ này không?」

「Đó là con búp bê được chế tạo phỏng theo người cha mà bọn「Orcs」sùng bái như một vị thần. Đúng là một đám tự cao tự đại. Cứ mỗi khi bọn chúng giết người, nhất định bọn chúng sẽ để nó lại ở hiện trường để làm dấu hiệu chứng minh cho bọn chúng.」

Vậy thì có giữ lại cũng không nhiều ý nghĩa lắm. Tuy nhiên, không ngờ bọn quý tộc lại sử dụng thủ đoạn cực đoan đến mức này, dù rằng cậu đã nghĩ bọn chúng sẽ làm gì đó để ngầm phá hoại.

Sau này phải xử lý ra sao đây… Điều chắc chắn là kế hoạch đã đổ bể hết. Cậu đã định tóm lấy điểm yếu của Tử Tước Wurst để biến ông ta thành bù nhìn, để chuẩn bị cho kế hoạch lật đổ đám quý tộc khu trung tâm.

「Không ngờ Tử Tước Wurst lại bị ám sát. Thế này thì địa chủ mới sẽ được chỉ định từ trong đám quý tộc khu trung tâm mất thôi」

Rosa lo lắng nói. Hiro xoa vai cô để làm cô bình tĩnh lại

「Không sao, nhờ công của Doryx mà chúng ta vẫn còn có chút lợi thế」

Mặc dù bọn chúng đã ám sát thành công, nhưng lại thất bại trong việc thủ tiêu chứng cớ.

「Vốn dĩ tôi cũng đã nghĩ rằng mọi việc sẽ không thuận lợi mà. Nhờ việc bọn chúng thuê「Orcs」mà tôi đã có thể xác nhận rằng bọn chúng thực sự nghiêm túc. Không phải tất cả mọi việc đều tồi tệ đâu」

Việc bọn chúng không sử dụng thuộc hạ của mình mà thuê「Orcs」chứng tỏ rằng bọn chúng lo sợ sẽ bị tóm chân, và cũng là để tăng thêm khả năng ám sát thành công cùng tiêu hủy bằng chứng.

「Gahda, Doryx」

Hiro gọi tên hai người xong, họ lập tức tiến lại gần và quỳ gối xuống sàn.

「Gahda, tôi muốn anh tập hợp lại với quân sĩ đang cắm trại bên ngoài thành phố và chuẩn bị để khởi hành ngay lập tức」

「Đã rõ」

Gahda đứng lên, anh quay lại rời khỏi hành lang

「Doryx, tôi muốn anh dẫn theo hộ vệ và tiến về Đế Đô trước. Dọc đường anh hãy tổng hợp một bản báo cáo với những chứng cớ này và đưa cho Thủ tướng Gillish」

Hiro đưa lại Doryx cuộn giấy bằng chứng mà cậu định dùng để tóm lấy điểm yếu của đám quý tộc khu trung tâm.

「Dù có phải đánh đổi bằng tính mạng, nhất định tôi cũng sẽ đem những tài liệu này đến tận tay ông ấy」

Doryx nghiêm mặt. Anh dẫn theo vài binh sĩ nữa chạy dọc theo hành lang

Trong phòng chỉ còn lại Hiro, Rosa và những binh sĩ hộ vệ.

「Nhân tiện, Liz đang ở đâu rồi?」

「Sau khi tỉnh lại, em ấy đã dẫn binh lính đi tuần tra xung quanh dinh thự rồi. Mặc dù rất lo cho ngài, nhưng em ấy nói là mình có nhiệm vụ khác phải làm.」

Rosa vừa nói vậy xong, Liz cùng Cerberus bước vào trong căn phòng

「Tôi đã đánh thức tất cả người hầu và tập trung họ lại ở đại sảnh rồi. Ngoài ra tôi cũng phân phó cho binh lính chia làm bốn người một tổ tuần tra xung quanh dinh thự nữa. Nếu có ai đó khả nghi thì chúng ta sẽ nhận được thông báo ngay lập tức」

「Cảm ơn cô. Tôi cũng đã lệnh cho Gahda ra ngoài thành phố rồi, viện quân chắc cũng sắp sửa đến ngay thôi」

「Vậy sao...Hmm, anh có vẻ không bị thương ở đâu⸺Tôi mừng vì anh vẫn bình an」

Liz quan sát người Hiro. Sau khi xác nhận rằng cậu không có vết thương nào, cô ôm chầm lấy cậu

「Thực sự tôi đã rất muốn chạy tới đây giúp anh lắm đấy, anh biết không?」

Liz bĩu môi. Hiro đành mỉm cười.

「Phía tôi không có vấn đề gì đâu. Bởi vậy tôi rất cảm kích vì cô đã cố gắng kiềm chế để lo nốt những việc còn lại hộ tôi.」

Không quan trọng việc cô có nắm được tình hình hay không, nếu cô bởi vì chạy đến viện trợ cho Hiro mà lơ đãng việc bảo đảm an toàn cho những người hầu⸺Nếu cô đưa ra quyết định như vậy thì mới là điều đáng trách.

「Hiro này, anh có nghĩ tôi ngốc lắm không?」

「Không, tôi không nghĩ vậy đâu, mặc dù thi thoảng cô hành động hơi ngốc nghếch thật」

「Xấu tính quá… Anh thật sự nghĩ về tôi như vậy sao!」

Không thể nào có chuyện cô ấy không nhận được sự giáo dục căn bản cả, đó càng là điều đương nhiên khi Liz là người của hoàng tộc. Và theo như đánh giá của Hiro thì cô ấy cũng hoàn toàn có đủ tố chất. So sánh với một người giữ vụ chức Đại Tướng Quân, mục tiêu mà cô đã từng nhắm đến, thì khả năng của Liz hoàn toàn không thua kém gì người như vậy.

「Xin lỗi, tôi đùa thôi mà」

Hiro cười khổ nói. Liz giận dỗi phồng má

「Huh, vậy thì tốt...Thế từ giờ tính sao đây?」

「Chúng ta sẽ giao cho thư kí của thành phố Sieg xử lý nốt việc ở đây, còn chúng ta sẽ xuất phát vào sáng mai. Phải mau chóng rời đi trước khi những lời đồn đại bắt đầu lan truyền. Tất nhiên, chúng ta sẽ để lại một vài tai mắt ở đây nữa...」

Thật lòng thì cậu muốn giao cho một quý tộc nào đó ở miền đông làm lãnh chúa tạm thời. Nhưng làm vậy sẽ tạo ra những phản ứng không cần thiết của các quý tộc khu trung tâm. Việc phân phó nhân sự có lẽ giao lại cho Thủ tướng Gillish là được.

「Vậy hai người bọn cô cũng mau đi ngủ đi để còn chuẩn bị cho ngày mai. Còn lại cứ để tôi xử lý là được」

「Nhưng mà….」

「Liz, hãy ngừng lo việc ở đây thôi. Nếu chúng ta không ngủ một chút thì lớp trang điểm sẽ hỏng mất đấy」

Hiro gật đầu trước những lời của Rosa

「Khi chúng ta trở về Đế Đô, sẽ có nhiều người dân chú ý hai người lắm đấy. Chúng ta phải tránh gây cho họ ấn tượng xấu chỉ vì ngủ không đủ giấc」

Hiro đẩy hai người đi. Căn phòng giờ còn lại mình cậu

「....Orcs sao」

Hiro nhìn xuống lòng bàn tay cậu. Nằm trong đó là con búp bê mà tên sát thủ để lại.

----------------------------------------------------------------------------------------------------

Trans + Edit: CLJoker

đoạn này Rosa thay đổi lại cách gọi, gọi Hiro là 主殿 - điện chủ, cơ mà phiên âm ở đây lại viết là chủ nhân, ngài Kanji là 黒死郷 - Hắc Tử Hương