TRANSLATOR: GOD OF D
“Ughhh …”
Tôi sắp chết rồi.
Tôi hiểu điều tôi đang nói là sao. Lúc này tôi mệt vô cùng, về cả tinh thần lẫn thể chất. Một tuần trôi qua kể từ khi tôi mần món cỏ tê liệt và nhận được kỹ năng “Kháng Tê Liệt”. Sau đó, tôi ghé thăm chỗ ở của con khỉ thông minh vài lần nữa, nhưng tôi không tìm thêm được hạt giống nào ngoài chín hạt kia nữa.
“Amu mmhh …… tệ thật”
Tôi bỏ Hạt Giống Tiến Hoá vào miệng và gằn giọng. Nhân tiện đây, Hạt Giống Tiến Hoá mà tôi ăn là thực đơn của hôm nay. Bởi tôi ăn chúng mỗi ngày một lần và đều đặn cả tuần, nên chỉ còn lại hai hạt. Sau đó, có lẽ do tôi tiếp tục ăn hạt giống đều đặn và phân định được vô số thứ, tôi nhận được những kỹ năng kháng thể kỳ quái khác với Kháng Tê Liệt. Nhân tiện đây, cái này là trạng thái của tôi:
≪Hiiragi Seiichi≫
Chủng tộc: Một Đống Đồ Thải… Oh, Hậu Môn Của Người (Trans: Nguyên văn “Oh, human ass”)
Giới tính: Đống Rác Giống Đực Rựa
Chức nghiệp: Kẻ Không Nhà Cửa Hôi Hám
Tuổi: 17
Cấp độ: 1
Ma lực: 17
Thể lực: 1
Phòng thủ: 1
Nhanh nhẹn: 1
Ma Lực Tấn Công: 1
Phòng Ma Thuật: 1
May mắn: 0
Độ quyến rũ:
≪Trang bị≫
Vũ Khí Tối Thượng: Đồng Phục Trường Học. Vũ Khí Tối Thượng: Quần Học Sinh. Quần Lót Tắc Tử (trans: Tắc Tử là chêt ngay tức khắc, nguyên văn “Underwear of sure death”). Áo Sơ Mi Tắc Tử (Trans: “Shirt of sure death”)
≪Kỹ năng≫
Analyse (Phân Định), Absolute Disassembly (Giải Thể Hoàn Toàn), Kháng Tê Liệt (Paralysis Resistance), Kháng Mùi (Wind Resistance), Kháng Ngủ (Sleep Resistance), Kháng Bối Rối (Trans: Chém đấy, nguyên văn “Confusion Resistance”), Kháng Quyến Rũ (Charm Resistance), Kháng Hoá Đá (Petrification Resistance), Kháng Bẫy (Hindrance Resistance)
≪ Trạng Thái≫
Tiến Hoá x8. Kiệt Quệ
Uhhh. Tôi có nhiều cái để Tsukkomi lắm. Chủng tộc trước. Coi bộ nó quên tôi là người luôn rồi. Giới tính đúng lại không phải là đực; là đống rác. Chức nghiệp thì có chút tiến triển so với lần trước theo hướng xấu đi. Trang bị của tôi bốc mùi kinh khủng đến nỗi có thể dùng làm vũ khí. Cái đéo gì đây. Vũ khí tối thượng? Quấn Lót và Áo Sơ Mi Tắc Tử. Tuyệt. Và coi chỉ số quyến rũ kìa. Trống không luôn? Ít ra là vì ngươi không muốn viết chữ nào vào phải không?
…
“Để coi, mình nên làm gì đây…”
Tôi buông thõng cả hai tay và đầu gối dưới đất. Ai lại có thù hằn với tôi đến cỡ này vậy?! Ahhh! Tôi không có tý trạng thái nào đúng trừ cái mục ≪Kỹ năng≫ ra.
Bình tĩnh nào…. Yosh…. Fuuuuu. Giờ thì tôi bình tĩnh rồi. Tôi xác nhận lại chuyện có kỹ năng mới.
[Kháng Ngủ]
Kháng khả năng gây ngủ bởi khí mê, vân vân.
[Kháng Bối Rối]
Chống bối rối và ảo giác.
[Kháng Quyến Rũ]
Chống lại tác dụng ảo giác của bùa mê.
[Kháng Hoá Đá]
Chống hoá đá do ma thuật hay ma nhãn, vân vân.
[Kháng Bẫy]
Kháng kiềm hãm di chuyển do bẫy hoặc ma thuật.
Năm thứ này không phải quá tuyệt vời sao? Không. Trên cả tuyệt vời ấy chứ, chúng rất tiện lợi. Trong khu rừng nguy hiểm này, ai mà biết lúc nào thứ khí gas như khí gây mê hay khí gây ảo giác xuất hiện chứ. Những kỹ năng kháng thể này rất cần cho sự sống. Để có được kết quả phân định cả thảy năm kỹ năng này. Tôi ăn đống nấm ở bên kia. Trước khi tôi có kỹ năng, y như khi phân định tôi đều nhận được dấu “?”. Chỉ cần tôi cứ tiếp tục dùng phân định và thu lợi kiểu này, tôi sẽ không chết được đâu.
Nhân tiện đây, khi tôi giám định chúng một lần nữa sau khi đã học được kỹ năng, chúng cho kết quả thế này:
[Nấm Gây Mê]: Ăn một chút sẽ khiến bạn buồn ngủ. Ăn hết sẽ gây bất tỉnh.
[Nấm Siêu Nguy Hiểm]: Bằng cách nào đó người ăn sẽ gặp rất nhiều ảo giác. Gây kích thích. Đây là một loại nấm mơ ước dành cho những kẻ sắp chết.
[Nấm Mê Hoặc]: Mọi thứ bạn nhìn thấy đều trở nên đẹp đẽ. Nó khiến bạn vui vẻ và không thể đứng vững.
[Nấm Hoá Đá]: Nếu ăn phải, nó sẽ gây hoá đá bắt đầu từ chân. Không thể nào giải được vì nấm sẽ hoá đá toàn thân. Sự hoá đá sẽ từ từ kết thúc sau một thời gian.
[Nấm Nhiễu Loạn]: Sau khi ăn, bạn không thể di chuyển khỏi vị trí. Tuy nhiên, dù cho không di chuyển ra khỏi vị trí, nhưng cơ thể bạn vẫn cử động được.
Tôi ném tất tần tật đi hết. Đúng là khủng hoảng cuộc đời tôi đấy, bạn hiểu không?! Còn lâu tôi mới chịu nổi nhé!!! Hơn nữa, lúc tôi ăn một cái Nấm Gây Mê, tôi ngủ như chết và khi thức dậy, một con khỉ thông minh đã ở gần chỗ tôi khiến tôi sợ vãi cứt ra!! Bởi do mùi cơ thể tôi rất nặng, tôi tưởng nó đã nhận ra tôi rồi chứ!! Tôi xém chút nữa là chầu trời rồi!! Còn nữa này, nấm siêu nguy hiểm?!! Chỉ thế thôi á!!?? Tệ hơn là nó không phải ma tuý!! Tôi chỉ tự mình tsukkomi lúc đó. Thật tình chứ mới cắn một miếng mà tôi cảm thấy mình như bất khả chiến bại. Khi tôi còn nghĩ mình đủ khả năng đập cho con khỉ thông minh một trận, hiệu ứng của nó biến mất ngay trước khi tôi tiến vào chỗ ở của con khỉ. Không phải thuốc tốt đâu, chắc luôn đấy. Rồi đến thứ Nấm Mê Hoặc này. Lúc tôi trở lại bình thường, tôi cảm thấy tuyệt vọng với chính dục vọng của bản thân. Cái Nấm Hoá Đá mới thực sự là kinh hoàng. Đáng sợ dị hợm luôn. Cái Nấm Nhiễu Loạn thì khá thú vị đấy. Di chuyển được cơ thể, nhưng cùng lúc đó, tôi không dời khỏi chỗ đứng được. Chậc, tôi phải nói là cực kỳ lo chuyện con khỉ sẽ xuất hiện luôn.
“Thành thực mà nói, mình sẽ không bỏ thứ gì không rõ nguồn gốc vào miệng nữa…”
Không đúng 4 quy tắc đối với người sử dụng (Trans: theo như họ nói: “Có an toàn, có nguồn gốc, có thể lựa chọn, có thể tin tưởng”, vi phạm cả thảy luôn). Có nguồn gốc rất là quan trọng!!! Nhưng, chúa thì vốn lạnh lùng với tôi. Cơ mà, dù sao ông thần đem chúng tôi đến đây đâu có can thiệp được vào thế giới.
“Cái này… đúng là nguy hiểm rõ thấy phải không nào?”
Lúc này tôi lại đang cho một Hạt Giống Tiến Hoá vào miệng và ăn nó. Vĩnh biệt bữa ăn cuối cùng.
Đột nhiên —-
“Một cảm giác nguy hiểm cao vô đối, nhưng mà…”
Trong tay phải tôi là một cái nấm. Nó có màu tím đen, hỗn hợp màu của xanh và đỏ cực đậm mà thành, lại còn thêm chấm vàng và có cả núm trắng trên đỉnh nữa. Cơ mà, tại sao lại trắng? Ngược chết đi được!
Cực kỳ tồi tệ rồi đây!! Tôi sẽ chết chăng? Đích thị là một cục độc to đùng!! Cứ bảo tôi đi chết luôn đi cho rồi!!! Như… nhưng mà tôi vẫn chưa giám định cái nấm này. Có khả năng là cái nấm này có thể ăn được mà. Cái khoảnh khắc lúc thứ hiện ra sau khi giám định không phải “?”, nó sẽ không phải thử nghiệm nữa mà sẽ phải thành sự thực…!!! Oh Chúa ơi… xin hãy nhân từ…! Với cái ý nghĩ đó, tôi dùng [Phân Định].
『????』……????。
“Đéo mẹ nóóóóóóóóóóóóóóóóóó”
“Tôi có nên biến mất khỏi thế giới này không đây?!!! Là lỗi của các người khi phải bắt tôi trải nghiệm cuộc sống bằng cái cách cho vào miệng mấy thứ kinh hoàng này!! Mou, các người không thể đối xử với thằng này tử tế hơn một chút sao!? Nghiêm túc chút đi, làm ơn đấy, ooohh!”
“Tớ… … đã làm hết sức…… mọi người, cảm ơn vì tất cả…!!”
Sau khi nói lời trăn trối, tôi ném cái nấm tím đen nguy hiểm đó vào miệng.
Đây là cái viễn cảnh mọi người thường thấy trước lúc chết nhỉ? Tôi thấy đèn lồng quay, nhưng cái hình ảnh đó còn giống thật hơn là ảo nữa. Nhưng, nghiêm túc đấy, tôi nên làm gì với cái thứ nguy hiểm này? Tôi biết mình không nên ăn nó. Khỉ thậtttt. Nó sẽ là vấn đề nếu tôi ăn nó, nhỉ? Lúc này vẫn còn có thứ khác để ăn. Hai thứ, thảo dược trị thương và Hạt Giống Tiến Hoá, nhưng gần hết rồi. Tôi đã đi tìm thứ gì đó để ăn dù chỉ là một chút thôi cũng được, trước khi nỗi sợ chết đói khiến tôi phải nghĩ đến chuyện đó lần nữa.
Nhân tiên đây, chẳng hiểu vì lý do gì mà sau khi ăn một Hạt Giống Tiến Hoá, tôi lại thấy no…
“Đúng như mình nghĩ. Dừng!”
Sợ vãi! Sợ vãi ra luôn!! Nó là cực độc chăng?! Nếu tôi ăn cái thứ buồn cười này, tôi sẽ chết phải không?!
“Đúng là vô ích mà… mình chẳng tự tin chút nào hết. Nếu không nói điều này cho ai, chắc nỗi căng thẳng sẽ không tan đi đâu…”
Ngay tự đầu liệu có ai sẽ buồn nếu tôi chết không? Thí dụ như cha mẹ tôi, bạn bè, hay người tình…
“Tôi không còn cha mẹ!!! Rất ít bạn! Và người tình ư? Vâng, phải rồi…!”
Nguy hiểm quá. Đau quá. Tôi buồn. Tôi, có lẽ chẳng còn giá trị sống gì nữa. Cái khoảnh khắc tôi trở nên bi quan, cái hướng suy nghĩ đó lại nhảy ra.
Chẳng hiểu sao bằng việc trải qua một cuộc sống đầy khó khăn, nhiệt huyết của tôi trở nên khô héo.
“… Nếu mình ăn, mình sẽ chết…”
Lúc này, tôi có thể nói là bản thân đang trở nên kỳ quặc. Có lẽ là bởi tôi đang nghĩ đến chuyện tự tử chăng? Tôi hiểu lý do mà. Ngay cả bản thân tôi còn nghĩ là tôi ngốc còn gì.
“…Ei!” *Cắn*
Cuối cùng thì tôi cũng ăn cái nấm.
“………a,are? Không có gì xảy ra?!”
Tôi xác nhận là tôi đã mần cái nấm đó. Khoan đã, liệu cái này có thực sự ổn không? Cuối cùng, tôi đã thành công sau bao nhiêu khổ sở à!!!?
“Ohhhhhhh!!!”
Tôi giơ cả hai tay lên và cảm thấy như muốn hét lên, và thế là tôi hét. Niềm vui đang tràn ngập khắp cơ thể tôi.
“Cuối cùng, ngày của ta đã đến!!!!!!!”
Tôi bắt đầu nhảy múa vui mừng.
“Yahooooo!!!!”
Tôi thực sự hạnh phúc. Cảm giác này như là kiếm được gấu ấy!!!… Không phải kiếm được thật đâu.
“Fufufufufu. Lần này là mình thắng!”
?!!
“Cough cough” Tôi bắt đầu ho ra máu.
“…… Th… thiệt vậy sao?”
Tôi đúng là chẳng có tý sất may mắn gì. Đúng như mong đợi, nguyên một con số 0 trong trạng thái.
“Không thể nào… nó là độc chậm phát tác?”
Không. Khi tôi nghĩ đến chuyện đó, thì thực chất độc phát huy tác dụng sau một khoảng thời gian ngắn. Hàng có tác dụng tức thì sao? Cuối cùng, xem ra nó vẫn là thất bại.
“Mình hiểu rồi… mình biết rồi…”
Tôi đã lên tinh thần một cách đần độn. Cứ như là đấm vào mặt tôi ấy…! Đệch! Tôi khuỵu xuống.
“Cough!!! cough!!….buee, bueee….”
Thiệt sự, lần này đúng là thảm hại rồi…
“… Mình sẽ chết vì trúng độc sao?”
Uwaaa…… Tôi thực sự không muốn. Đói có thể khó chịu, nhưng thế này thì còn tệ hơn. Tôi có thể chết nhẹ nhàng hơn không? Nhưng lúc này, thứ độc này đã ở trong người tôi. Thật tình, cuối cùng thì, tôi vẫn có con số 0 về may mắn. Và cứ như thế, tôi gục xuống.
“Haa, Haaa”
Tôi còn không thể thở cho đàng hoàng nữa. Cả cơ thể không thèm nghe lời. Dù cho có cỏ giải độc đi nữa, tôi cũng không vượt qua nổi đâu. Qua [Phân Định], tác dụng của nó là trị thương. Sau cùng thì độc phải được giải bằng cỏ độc… hay cỏ giải độc? Chẳng là vấn đề nữa.
Tôi tiếp thêm chút ý chí và lấy hai Hạt Giống Tiến Hoá còn lại khỏi túi tuỳ thân.
“Eh… nhờ cái này, mà mình đã sống sót…”
Thế là, trong trạng thái bẹp dí dưới đất, tôi lặng lẽ ngắm nhìn Hạt Giống Tiến Hoá trong tay.
Thật sự vậy. Nếu thứ con khỉ làm rơi không phải cái này, giờ này có lẽ tôi đã thành bộ xương khô rồi. Dù cho nó có vị tệ hại thật, nhưng thứ này làm cái bụng tôi thoả mãn. Cả tuần này tôi không phải chịu cảnh thiếu thức ăn cũng là vì thứ hạt giống này. Thật sự chứt tôi biết ơn nó lắm… Nhưng cuối cùng thì, tôi vẫn không thể hiểu nổi hiệu ứng của nó.
“… Cảm ơn vì đã cho kẻ như ta quá nhiều điều.”
Nói xong, tôi cho hạt giống vào miệng. Cắn, cắn, cắn…. tôi ăn một Hạt Giống Tiến Hoá. Ahhh không hiểu sao tôi lại muốn ăn thêm một hạt nữa. Cắn, cắn… tôi đã ăn hạt giống cuối cùng.
“Mình hoàn toàn ổn rồi!”
Tôi bỗng dưng tỉnh táo ra. Chuyện quái quỷ gì vừa xảy ra thế này!? Vừa rồi tôi chuẩn bị chết! Chẳng hiểu sao sau khi ăn Hạt Giống Tiến Hoá, tôi bắt đầu cảm thấy ổn lại nhưng mà…!!
“cho! Cái thứ tử khí chết chóc lúc nãy đâu rồi? Xấu hổ vãii!”
Tôi bắt đầu đỏ mặt! Thế đéo nào! Đau vãi! Độc bay đi đâu hết rồi? Trong khi bị cơn xấu hổ tra tấn, tôi bắt đầu nghĩ đến một giả thuyết.
“… Không thể nào. Là hiệu ứng của [Hạt Giống Tiến Hoá], phải không vậy…?
Nhưng, sự thật là sau khi ăn nó, độc tính trong người tôi tan biến hết… Thực sự vậy sao?
“H-Hey, khoan đã. Nếu đúng như vậy thì……”
Giờ tôi không còn một hạt giống nào trong tay nữa……
“UEEEEEEGH!!! Nôn ra! 1 thôi cũng được!” Tôi cố nôn ra hết sức.
“Chậc, đúng rồi, đúng rồi, oh!”
Tôi cố hết sức nôn ra một viên Hạt Giống Tiến Hoá vừa ăn.
“RA NGAY ĐÂYYY!” Thực sự là có hiệu ứng giải độc; lẽ ra tôi chỉ nên ăn một hạt thôi!!!
Khoan đã, giờ nghĩ lại thì, nó có hiệu ứng khá tuyệt vời lúc đói nữa! Vào lúc đó, để lấy được Hạt Giống Tiến Hoá, móng tay tôi nát bấy trong khi đói bụng và máu chảy ra từ chỗ gãy. Chưa kịp nhìn gì, vết thương cũng biến mất hết. Tôi muốn trở lại thời điểm trước khi ăn viên hạt giống đó.
“Mooo, mình đúng là tên đại ngốc mà!!! Mình muốn đấm bản thân lúc ăn Hạt Giống Tiến Hoá và ngăn tên đó lại quá đi!”
… Ah, nếu như vậy, tôi muốn quay trở lại thời điểm trước khi ăn cái nấm đó thì hơn. Như vậy thì tôi mới không dính rắc rối như bây giờ.
“….. Haaa. Moo, giờ thì lỡ ăn rồi, bó tay thôi…”
Một giọng nói vang lên bảo với tôi rằng kỹ năng [Kháng Độc] đã được tiếp thu và kỹ năng [Phân Định] nâng cấp thành [Phân Định Cấp Trung], cái giọng mà tôi vẫn thường nghe thấy trong đầu thời gian gần đây. Khoan đã, tôi thắc mắc không biết đây là giọng của ai nữa.
“Đợi chút đã, [Phân Định] được nâng cấp thành [Phân Định Cấp Trung]?”
Cho đến bây giờ, như kỹ nawg [Kháng Độc] vậy, một kỹ năng mới nữa xuất hiện, nhưng lúc này trong đầu tôi lại vang lên câu nói rằng, “Thăng Cấp Lên [Phân Định Cấp Trung].
“Mình không hiểu gì hết…”
Và thế là trong lúc đó, tôi bật trạng thái của mình lên.
≪Hiiragi Seiichi≫
Chủng tộc: Chứa Đựng Tiềm Ẩn Tối Thượng Của Nhân Loại
Giới tính: Nam
Chức nghiệp: Kẻ Không Nhà Cửa Kém May Mắn
Tuổi: 17
Cấp độ: 1
Ma lực: 17
Thể lực: 1
Phòng thủ: 1
Nhanh nhẹn: 1
Ma Lực Tấn Công: 1
Phòng Ma Thuật: 1
May mắn: 0
Độ quyến rũ:
≪Trang bị≫
Vũ Khí Tối Thượng: Đồng Phục Trường Học. Vũ Khí Tối Thượng: Quần Học Sinh. Quần Lót Tắc Tử (Trans: “Underwear of sure death”). Áo Sơ Mi Tắc Tử (Trans: “Shirt of sure death”)
≪Kỹ năng≫
Intermediate Level Analyse (Phân Định Cấp Trung), Absolute Disassembly (Giải Thể Hoàn Toàn), Kháng Tê Liệt (Paralysis Resistance), Kháng Mùi (Wind Resistance), Kháng Ngủ (Sleep Resistance), Kháng Bối Rối (Confusion Resistance), Kháng Quyến Rũ (Charm Resistance), Kháng Hoá Đá (Petrification Resistance), Kháng Bẫy (Hindrance Resistance), Kháng Độc (Poison Resistance)
≪ Trạng Thái≫
Tiến Hoá xTối Đa. Kiệt Quệ
A, Are? Quá nhiều thứ thay đổi? Chủng tộc bây giờ là con người và giới tính đã thành là nam rồi… Tuy nhiên, về cái có tiềm ẩn tối thượng với nhân loại kia hay là nó cho là thế, tôi nghĩ là nó chém gió hơi quá rồi. Tiềm ẩn tối thượng, eh. Nhưng như mọi khi, vẫn không có gì viết ở dòng Độ Quyến Rũ hết. Không… không phải là tôi buồn hay gì đâu, nhé!
Đến lượt ≪Kỹ năng≫ đây. [Phân Định] đã biến mất và thay vào đó là [Phân Định Cấp Trung]. Giờ tôi có thể biết được nhiều hơn nhờ kỹ năng này. [Phân Định Cấp Trung]… tôi có thể biết nhiều hơn so với Phân Định. Hơn nữa kỹ năng [Kháng Độc] mới cũng được thêm vào. Đáng mừng nữa là nó kháng độc đấy.
“Tuyệt vời!!!! Bung lụa nào!!!” (Trans: Chém đấy, thực ra chỗ đó là “Super Amazing”, dịch là siêu tuyệt vời)
Kháng Độc đúng là quà chúa ban! Nhờ có cái này, tôi có thể ăn được mấy thứ xung quanh đây rồi… Tôi biết mình đã liều lĩnh mức nào. Bỏ qua một bên đi, giờ tôi không thể ăn Hạt Giống Tiến Hoá nữa. Trên hết, tôi rất biết ơn vì đã có [Phân Định Cấp Trung]. Ít nhất là cái dấu “?” đó sẽ không xuất hiện nữa…
Cuối cùng là lượt của ≪ Trạng Thái≫, Tiến Hoá xTối Đa là sao?
Giờ tôi không còn hạt giống nào nữa, tôi không thể nào kiểm tra bằng [Phân Định Cấp Trung] được…
“Cơ mà, lần này kết quả là mình vẫn sống sót.”
Tôi tự mình cổ vũ bản thân. Nói ngắn gọn, đừng nghĩ gì nữa vì tôi không biết đâu!! Còn sống là điều tuyệt vời! Chỉ là, trong một lúc đó, tôi đã quên béng mất. Đó là—–
“ukyakkyakkya!”
“eh?”
Ngay gần tôi, một con khỉ thông minh đáng đứng sờ sờ ở đó.
Tại sao chứ?
Nếu nghĩ, chắc là tôi sẽ hiểu đấy.
“…..”
Tôi gây quá nhiều tiếng ồn chứ gì nữa!!!!