Shinka no Mi ~Shiranai Uchi ni Kachigumi Jinsei~

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3513

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1322

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 311

Tập 1. - Chương 2: Hạt Giống Tiến Hoá.

TRANSLATOR: GOD OF D.

Sau khi bị dịch chuyển, tất cả những gì tôi làm là lang thang khắp khu rừng này. Tôi đã bỏ ra cả tiếng trời để làm thế. Tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài đi tiểu trong một bụi cây rậm rạp, và sau đó tôi vẫn cứ lang thang không biết điểm dừng.

Và giờ thì chân tôi đã đi đến giới hạn có thể rồi. Tôi còn không mang theo giày cho đàng hoàng nữa, bạn biết không? Tôi bỏ đôi giày đi ngoài của tôi trong ngăn giày…! Tôi chỉ có đôi giày đi trong nhà mỏng manh trên chân.

Với lại, phải nói là cực kỳ mệt mỏi để một thằng mập như tôi đi bộ trong rừng suốt một tiếng đồng hồ. Tôi không thể làm gì để giải quyết sao? Không, có lẽ là không đâu.

“… khỉ thật, mình đói quá…”

Tôi đói đến điên cuồng đây. Tôi còn phải đi lòng vòng bao lâu nữa đây? Cơn đói đang ăn mòn lấy tôi.

“C-có gì trông ăn được không ta…”

Sau khi nói tôi đưa mắt dò xung quanh, và tôi thậm chí còn không tìm thấy nổi một con côn trùng, hay một con thú lạc đàn nào. Tôi còn không thể tìm thấy cả đậu, trái cây, hay nấm nữa.

“Oh không, mình sẽ chết đói sao?… Không thể như vậy được!”

Lúc này thật khó để kiểm soát cơn chán nản của tôi lại.

“Mẹ cha nó… đồ ănnnnnnnnnnnnn!”

Tôi muốn hét lên, nên tôi làm thế. Dù cho vậy đi nữa, nó cũng chẳng làm tôi bình tĩnh nổi.

“Đồ ănnn! Cho tôi chút đồ ănnnnnnnnnnnnn!”

Tôi hét khàn cả cổ. Nó thậm chí còn có cảm giác thú vị nữa. Nhưng có lẽ đã quá muộn rồi.

Trong khi tôi còn đang bận làm điều ngu xuẩn, đột nhiên một tiếng xào xạc vang lên trong bụi cây.

“Có phải thức ăn không vậy cà?”

Tôi lớn tiếng lên và nhanh chân chạy đến bụi rậm.

“Graaaaaawr…”

“… ÔI KHỈ THẬT…”

Một cái đít sói to tướng đập vào mặt tôi.

“Aroooooooo…”

“Tao xin lỗi!! Tha cho tao!!”

Tôi chẳng biết tại sao, nhưng tôi đang quỳ lạy như điên trước mặt con sói đó.

Tôi còn biết làm gì chứ? Ở đó là một con sói xám cao đến 5m (15ft)! Nó doạ tôi sợ vãi cả cứt ra bằng đôi mắt háu đói! Nó càng làm tôi sợ hơn khi răng nay nó chìa ra khỏi miệng.

Tôi sợ vãi ra đây! Vậy nên tôi mới phải lạy trối chết. Coi bộ nó sẽ tha thứ cho tôi nhỉ…?

“Graaaawr!”

“Bóng nó…?!”

Cuối cùng thì quỳ lạy cũng vô ích, và con sói đã sẵn sàng vồ lấy tôi.

Vì tôi đang quỳ rạp trên đất thế kia nên tôi cố lăn mạnh hết sức, và hên hồn là thoát khỏi nanh vuốt nó.

“Eeek! Đệt mẹ thánh thần ơi!!” (Trans: Nguyên văn ‘Jesus Fuckin’ Christ!!’)

Khỉ thật, tôi chỉ vừa đến thế giới này thôi mà. Mặt tốt là tôi đã đi tiểu rồi…! Nếu không tôi chỉ có nước nguyền rủa bản thân luôn quá!

“Graaaaaw…”

Con sói trông có vẻ ngạc nhiên khi tôi né được đòn, và thận trọng giữ khoảng cách.

Nhưng nó hình như không coi tôi là ‘con mồi’, mà đúng hơn là ‘thứ quái quỷ gì đây?’, như một đứa trẻ thích táy máy mọi thứ đấy mà. (Trans: Quái vật mà còn nghĩ vậy là đủ hiểu)

Ý tôi là, đôi mắt con sói chứa đầy hiếu kỳ, nhưng dù vậy tôi cũng chẳng hiểu tại sao nữa.

Yessh, tôi mới là người đi kiếm thức ăn, giờ thì tôi tự nhiên biến thành đồ ăn… ai đó cứu tôi với nào!

Như đáp lại lời cầu nguyện của tôi, một tiếng xào xạc khác vang lên trong bụi cây.

“Liệu là cứu tinh đời mình chăng?!”

Tôi tập trung hoàn toàn khung cảnh phía sau lưng.

“Graaaaawr….”

“… OH KHỈ THẬT…”

Đó là lần thứ hai tôi nói “OH KHỈ THẬT” trong ngày.

Đúng là tệ kinh hoàng mà! Chưa gì đã thêm một con nữa tấn công?! Tôi phải chạy thoát khỏi đây! Tôi chết chắc rồi!

“Hey! Nếu tụi mày có định ăn thì mần luôn đi! … Làm ơn nhẹ nhàng thôi nhé?” (Trans: Nguyên văn ‘Please be gentle?’, gây hiểu lầm cực đại)

Tôi ngửa mặt lên trời, dang hai tay, hai chân chàng hảng ra.

“Graaoo graw!”

“Graaaawr…Awoon!”

Vì lý do gì đó mà con sói kia gây sự.

“Awoowoowoo!”

“Gruaawr!”

Tôi thử dịch lời chúng xem.

“<Đưa cho tao con mồi đóóóó!>”

“ông>

Hay là đại loại như vậy, chắc là thế.

……

“… Tốt hơn hết là giọt thôi.”

Trong lúc hai con sói tranh nhau, tôi tận dụng cơ hội chuồn trong lặng lẽ.

◆◇◆

“C-chuyện này tệ thật..”

Grumblerumble

Cái dạ dày réo lên bên tai tôi được một lúc rồi.

Tôi bằng một sự thần kỳ nào đó đã thoát khỏi cửa tử nơi tôi xém chút nữa là bị lũ sói mần thịt. Tôi đã bỏ ra ba ngày trời ngủ trên cái cây tôi cố trèo lên được, và núp khỏi lũ sói trong tuyệt vọng hay lũ đại loại khác như chúng.

Tôi còn không thể uống nước trong cái tình hình này.

Tôi chẳng còn tẹo sức nào để đi tiếp nữa, chỉ còn đủ để leo lên cây thôi.

Một ngày nữa không có bóng dáng một sinh vật nào để ăn, và tôi cứ tìm quả, trái cây dại và nấm rừng không chút hi vọng.

“… Tôi sẽ chết… thật sao…?”

Tôi được biết là một tên luôn giữ ý nghĩ tích cực, nhưng lúc này tôi chẳng cảm thấy gì ngoài sự tuyệt vọng cả.

Tôi là một tên mập, nhịn ăn suốt năm ngày là khổ sở lắm rồi.

Viễn cảnh tồi tệ nhất, tôi sẽ phải nhai cỏ dại mọc quanh đây và ngấu nghiến những cái lá cây to đùng kia. Dù là đất cũng còn hơn là không có gì. Tôi chỉ muốn có thứ gì đó trong miệng mình thôi.

“… Ah, cái vị đắng cay này…”

Cái lúc tôi nói thì năng lượng trong cơ thể đã cạn sạch, và tôi dập mặt mình dưới đất.

“…..”

Mặt tôi đau muốn chết đây, nhưng tôi chẳng có thời gian để lo nghĩ về điều đó.

“Chậc, nếu mình không nhanh tìm ra thức ăn thì chắc là mình sẽ…”

Tôi chỉ còn biết nhanh dùng cái đầu của mình và cạp lấy đất. (Trans: Max nghĩa đen của “Cạp đất mà ăn”)

“Geh?!”

C-cứng vãi…

Tôi chẳng thể cắm răng vào chút nào, đất cứng kinh khủng.

“Thế này là… hết rồi…”

Tôi lầm bầm. Cuối cùng cũng đến lúc tôi nhắm mắt.

“…mm?”

Tôi có thể nghe thấy tiếng sinh vật gì đó gây ồn.

Tiếng động có vẻ như đang hướng về phía tôi.

“—-Eee!”

“–Eee eee eee!”

“Graaawr!”

Tôi vô tình ngó sang hướng tiếng động.

Thứ tôi nhìn thấy là một đàn khỉ chạy như điên trong khi tay ôm đầy trái cây, hạt dại. Chúng đang bị lũ sói đuổi theo, y hệt như tôi năm ngày trước.

“Eee! Ee oo ee!”

“Gya gya gya!”

“Graaoooooooo!”

Tôi nghe thấy tiếng của một thứ gì đó rơi xuống.

Bọn khỉ không thèm chú ý gì đến tôi mà chỉ chạy ngang qua đầu.

Và nghe như là chúng làm rơi cái gì đó.

“C-cái gì đây?”

Dù tôi có thắc mắc, tôi cũng chẳng còn tý sức nào cho não hoạt động hết, tôi kiệt sức đến mức đó mà.

“Ít nhất là… nếu ăn nó xong mà mình chết, thì vẫn hơn là chết đói, nhỉ?”

Tôi hỏi bản thân trong vô thức.

Nhưng tôi chỉ có một mình nên làm gì có câu trả lời.

“Haha….”

Chẳng hiểu sao một nụ cười rất chi là tự nhiên hiện lên trên mặt tôi.

Nhìn lại cuộc đời thì, tôi đã chẳng có một cuộc sống tốt đẹp.

Tôi đã bị bắt nạt từ thời mẫu giáo. Rồi tiểu học, trung học, và ngay cả khi vào cao trung nó vẫn cứ tiếp diễn.

Tôi bị bắt nạt dưới rất nhiều hình thức. Bị đánh, bị giấu đồ, bị đổ vạ phá hoại, bị đổ nước lên người… và còn nhiều cảnh tàn nhẫn khác.

Dù tất cả có như thế, tôi vẫn giữ lối nghĩ tích cực, có thể là vì ở ngoài kia vẫn còn người đối xử với tôi như một con người.

Nó có thể không phải là một cuộc đời tốt đẹp. Nhưng, nếu mọi người đối xử tử tế với tôi, trò chuyện với tôi, chơi với tôi, thậm chí còn chạm vào tôi… Thứ kho báu quý giá nhất trong cuộc đời tang thương của tôi là “Tình Bạn”, nó vẫn luôn là một phần của tôi.

Hino ở lớp bên cạnh là một người trong số đó. Cùng với Shouta và Kenji. Dù chúng tôi khác lớp và khác khối, Kannazuki-senpai và Miwa nữa… Vẫn còn nhiều người trong trường đối xử với tôi một cách bình thường.

Không ai trong số họ coi tôi là thứ gì thấp hèn hơn một con người cả. Có khả năng là họ làm vậy để khiến bản thân họ tốt đẹp hơn thật. Nhưng… tôi vẫn thấy vui vì họ đã coi tôi là một người bình thường.

Và tôi cũng hoà thuận với gia đình. Cho dù sau đó Mẹ và Cha qua đời, mối quan hệ giữa tôi và họ hàng càng lúc càng tệ đi vì di chúc…

Thế nên tôi chọn cuộc sống đơn độc và bảo vệ quyền thừa hưởng di chúc của mình. Chú Ichio cuối cùng cũng trở thành người giám hộ hợp pháp của tôi.

Cuối cùng thì tôi dùng chính những gì thừa hưởng từ cha mẹ để làm những điều tôi muốn, rồi trở nên béo ú và xấu xí… Tất cả đều là lỗi của tôi.

Không phải đời tôi nó tang thương, mà là chính bản thân tôi đây này.

“Hahaha… Mình đúng là đi về con số không…”

Vậy ra đây là cảm giác chết à… tôi không thích nó. Không thích chút nào cả.

Nếu tôi chết, liệu có ai khóc… hay buồn không?

Tôi nghĩ về thế giới nơi bạn bè tôi, nhưng tôi chẳng muốn nó là suy nghĩ một chiều chút nào.

“Nhưng… mình đoán là… nếu mình chết… cũng chẳng đáng… bận tâm đâu…”

Khi mắt tôi từ từ mất dần nhận thức, tôi ngước nhìn cái thứ rơi xuống ban nãy.

“… Haha… một hạt cây, rơi xuống này…”

Thị giác của tôi càng lúc càng mờ đi, nhưng tôi vẫn thấy hạt cây đó rơi bên đường.

…………………………

…………………

………….

……..eh, hạt cây à?

“?!”

Tôi bỗng dưng tỉnh táo ra hoàn toàn.

“N-nó đúng là hạt cây này.”

Vâng, thứ đáp xuống trước mắt tôi là một ân huệ từ Chúa, hạt cây.

Tôi chẳng biết nó là thứ hạt gì cả.

Nhưng nó có màu nâu nhạt và có hình dạng như trái bóng bầu dục, nó không thể là gì khác ngoài một cái hạt cây thật.

Một hạt cây. Một hạt cây thật này.

Chuẩn thứ mà tôi mong đợi.

T-H-Ứ-C Ă-N!

“Thức ănnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnn!”

Tôi đang đứng trên bờ vực của địa ngục, và giờ thì tôi lại cào đất nhích tới bằng toàn bộ những gì còn lại.

Tôi không biết chút sức lực cuối cùng này ở đâu ra nữa.

Nhưng dù cho vậy đi, tôi vẫn cứ cấu đất nhích về phía trước.

Mục tiêu của tôi, cái hạt đó đang ở trước mặt tôi.

Liệu bản năng sinh tồn của tôi vừa kích hoạt chăng? Mắt tôi không còn biết gì khác ngoài thứ thức ăn đó trong khi nhích lên không chút xấu hổ hay quan tâm gì.

“ooooOOOOOO!!”

Và rồi—tay tôi cuối cùng cũng chạm vào được hạt cây.

“!”

Tôi nắm chặt lấy nó. Rồi dúi nó vào người.

Giờ thì nó là thức ăn của tôi. Tôi sẽ không đưa cho bất cứ ai. … Cho dù ban đầu nó là thức ăn của lũ khỉ kì quái kia đi nữa.

Tôi siết chặt nó bằng một thứ sức mạnh kỳ lạ.

Rồi sau đó tôi đưa nó lên trước mặt.

Móng tay tôi đang chảy máu vì bấu trên mặt đất thô cứng. Thực sự thì nó rất là đau.

Nhưng điều quan trọng là, tôi bị thức ăn thu hút quá mãnh liệt.

Như chỉ để chắc chắn, tôi dùng kỹ năng “Analyse” lên hạt cây.

[Hạt Giống Tiến Hoá]

Kỹ năng Phân Định chỉ đọc được tên nó.

Có một vài thông tin về hiệu ứng, nhưng giống như lần tôi dùng trên Aoyama, chúng đều bị nhoè đi và không đọc được.

Nhưng ít ra là trông nó không có độc. Vậy là chỉ còn một hành động nữa tôi cần phải làm thôi.

“… Đến giờ ăn rồi.”

Với từng chút sức lực còn lại, tôi nhai ngấu nghiến cái thứ có tên là Hạt Giống Tiến Hoá đó.

Nó trông như một trái bóng bầu dục nhỏ, và tôi đã nghĩ là nó cứng và có vị hạnh nhân.

Tuy nhiên—-

“Vị… như cứt ấy…”

Nó là một vị vô cùng kinh khủng.

Không chút tự nhiên tý nào.

Chậc, sao lũ khỉ đó lại dùng nó cho thực đơn của chúng chứ? Bộ vị giác của chúng có vấn đề à?

Nhưng dù sao nó vẫn là thức ăn quý giá. Tôi không phàn nàn gì hết. Tôi ăn sạch.

Bình thường thì, tôi đã ngừng ăn nó ngay, nhưng giờ thì tôi chỉ có nước cắn xé nó mà chẳng cần phải suy nghĩ.

Trong lúc ăn, tôi chợt nhận ra.

“… Móng tay mình… hồi phục lại rồi?”

Vâng, vì một điều gì đó, móng tay đã gập thành khúc và gãy rời của tôi đã hoàn toàn hồi phục.

Và dù là tôi mới chỉ ăn có một Hạt Giống Tiến Hoá, dạ dày tôi lại cảm thấy no.

Thế rồi tôi ăn hết thảy tất cả những gì còn lại.

“Aaahh… vị tởm vãi!”

Tôi xoa bụng trong khi thốt ra.

〖Hiệu Ứng Của Hạt Giống Tiến Hoá Kích Hoạt〗

Tôi nghe thấy câu đó vang lên trong đầu.

Cái? Hiệu ứng? Kiểu gì chứ…

Tôi nghi là có điều gì đó sẽ xảy ra, nên lập tức bất động.

……………….

………….

…….

“Chả có gì xảy ra hết?!”

Thật sự là chẳng có chuyện gì hết.

Dừng ngay trò đùa này đi! Tôi quyết định kiểm tra trạng thái ngay để đề phòng, nhưng nó vẫn là một hàng thẳng tắp con số 1! Còn gì để nói nữa không?!

Cơ mà, tôi đoán thế nghĩa là tôi không cần phải lo về thứ tôi ăn nữa. Lúc này tôi đã no và còn sống, mà tôi cũng chỉ trân trọng hai thứ đó.

“Oookay… Giờ mình làm gì đây?”

Nếu tôi cứ lang thang không có chỗ dừng thêm lần nữa, kết quả sẽ lặp lại mất.

“Ít nhất là mình biết có sinh vật sống ở nơi này. Giờ chắc là mình nên tìm chỗ chúng sống.”

Lũ sói đó đáng sợ bỏ bà, nhưng chắc là sẽ ổn nếu tôi tiếp cận lũ khỉ kỳ quái kia.

Cộng thêm nữa, tôi sợ là tôi sẽ chết thật nếu không di chuyển, điều cuối cùng tôi muốn làm lúc này.

Tôi không muốn phải hối tiếc chuyện gì nữa. Tôi muốn tồn tại với một trái tim lành lặn.

Bước đầu tiên là tiến gần đến lũ khỉ, tìm nơi ăn ở của chúng và nơi chúng dự trữ thức ăn.

“Giờ mình biết nên phải làm gì rồi… Nhiệm vụ bắt đầu nào!”

Tôi cảm thấy tràn đầy quyết tâm muốn đạt đến mục đích tồn tại ở nơi khổ sở này và tìm thấy thức ăn.

… Nhưng trước tiên, tôi có chuyện cần phải giải quyết. Bởi vì tôi sắp té cứt ra quần rồi!