╔❃═❃═✡◦●°☪°●◦✡═❃═❃╗
꧁༺ Dịch: AkaNeko ༻꧂
╚❃═❃═✡◦●°☪°●◦✡═❃═❃╝
~~~*~~~
――Vương đô Symphonia, nghĩa trang công cộng.
Có tất cả là hai loại nghĩa trang được phân ra một cách rạch ròi.
Loại đầu tiên là nơi mà các quý tộc, thánh chức, và hoàng tộc an nghỉ; Nghĩa Trang Thần Thánh.
Những bia mộ đầy phô trường đi kèm với vô số vật tuẫn táng đắt giá.
Và để ngăn chặn việc đào trộm mộ, các thần điện hiệp sĩ luôn luôn túc trực 24/7.
“Đó là lý do tại sao, nếu Nguyệt Vu Nữ đang lẩn trốn, thì tao nghĩ sẽ là nơi này.” (Sakurai)
Địa điểm mà Sakurai-kun dẫn tôi và Hoàng Tử Leonard đến là nghĩa trang công cộng của Quận 4 tới Quận 9.
Tập hợp ở đây là vô vàn ngôi mộ của nhân tộc, thú nhân và ma nhân.
Bây giờ đã là nửa đêm.
Chúng tôi đã chờ tới lúc không còn có thể bị người khác bắt gặp.
Nhân tiện thì, Sakurai-kun và Hoàng Tử Leonard đã thay sang bộ áo giáp đơn giản hơn.
Còn tôi ư? Quần áo thường ngày của tôi vốn đã xuề xòa rồi nên cũng chả cần phải cải trang làm gì. Tuyệt vời ông mặt trời…
“Nhưng nghĩa trang công cộng này ắt là phải có thần điện hiệp sĩ và linh mục canh gác chứ. Để dự phòng cho những trường hợp xác chết hóa thành undead.” (Leonard)
Hoàng Tử Leonard nói.
Đúng vậy, một vấn đề đặc trưng ở dị giới. Undead xuất hiện tại nghĩa trang.
Để dự trù cho việc đó, thì ở nơi này hẳn là phải có những người đi tuần tra.
Song…
“Tao chả thấy bất kì ai cả.” (Makoto)
“Ừm, thay vào đó, có khá nhiều undead di chuyển xung quanh.” (Sakurai)
Sakurai-kun trả lời tôi.
Vô số zombie và cốt tinh đang bước đi trong nghĩa trang.
Tình hình cũng tương tự như ở dưới thủy lộ ngầm.
Chúng tôi sử dụng [Ẩn Mật] để di chuyển xuyên qua bọn chúng.
Ngạc nhiên thay là Sakurai-kun có thể sử dụng [Ẩn Mật].
Cho dù cậu ấy mạnh tới mức chả cần phải lẩn tránh khỏi bất kì con quái vật nào.
Có rất nhiều cây cối mọc lên khiến cho vùng đất bên trong nghĩa trang trông như thể một thảm rừng. Ngoài ra còn tồn tại lớp sương mù dày đặc khiến cho tầm nhìn suy giảm một cách rõ rệt.
Hẳn là không cần phải lo lắng tới việc đám zombie có thể tìm thấy chúng tôi rồi.
Dẫu vậy, tưởng chừng như thể lũ undead đang đóng vai trò cảnh giới khi chúng cứ đứng chết trân tại những vị trí cố định.
Nó chắc chắn không phải là một sự việc tự nhiên.
“Chúng ta…đoán trúng phóc chứ?” (Makoto)
“Nguyệt Vu Nữ có thể sử dụng Tử Linh Ma Pháp. Khả năng cao là cô ta đang ở đây.” (Sakurai)
“Nếu ta xét đến sự vắng mặt của các thần điện hiệp sĩ và linh mục là do Nguyệt Ma Pháp, [Bù Nhìn] thao túng họ, thì việc này hẳn là sẽ hợp lý.” (Leonard)
Sakurai-kun và Hoàng Tử Leonard bổ sung thêm cho thắc mắc của tôi.
…Chúng tôi đã tìm thấy kẻ bị truy nã trên toàn vương đô chỉ trong một lượt đi.
Quả không hổ danh là Noah-sama.
Tí nữa tôi phải cám ơn người mới được.
(Fufu, siêu quá đúng không~?) (Noah)
Ah, người vẫn đang theo dõi nhỉ.
Cám ơn nha, Noah-sama.
(Cẩn thận đó. Nguyệt Vu Nữ rất nguy hiểm.) (Noah)
Thật vậy à.
Tuy Noah-sama có phần hay lo nghĩ, song nếu một Nữ Thần đã bảo rằng cô ta nguy hiểm, thì ắt là vậy.
“À này, đúng là có hơi kì sau khi đã mời điện hạ theo, nhưng liệu Hoàng Tử Leonard có ổn không khi đi chung với chúng ta thế này?” (Makoto)
Do không thể sử dụng [Ẩn Mật], thế nên Hoàng Tử Leonard đang nắm chặt lấy vạt áo tôi.
Dễ thương quá. Bộ em ý là một con thú nhỏ à?
“Không sao đâu. Sofia-anesama đã nói rằng ta nên hiệp lực với anh, Makoto-san.” (Leonard)
Giọng điệu vững vàng là vậy, song có mặt ở một nghĩa trang vào lúc nửa đêm đối với một đứa trẻ 9 tuổi thì quả là đáng sợ.
Mỗi khi nhìn thấy một con zombie, thì em ý lại kêu lên ‘hiih!’ và run rẩy lập cập đôi vai.
Tôi đã làm một việc tồi tệ đối với em ý rồi.
Tôi cảm thấy thật có lỗi khi khiến em ý có một trải nghiệm đáng sợ thế này.
Công Chúa Sofia kiểu gì cũng nổi một trận lôi đình cho mà xem…
“Trước khi gặp mặt Nguyệt Vu Nữ, tôi muốn hai người phải thận trọng một điều.” (Sakurai)
Sakurai-kun nói với chúng tôi bằng một giọng nghiêm túc.
“Nguyệt Vu Nữ sở hữu Vận Mệnh Ma Pháp và thấu thị tương lai. Dẫu không phải toàn năng, nhưng có khả năng là cô ta đã biết trước được rằng chúng ta đang đi tìm cô ta. Ngoài ra, Kỹ Năng [Bù Nhìn] và [Quyến Rũ] của cô ta nằm ở bậc Vương Cấp. Cái lần bị cô ta chạm vào, tôi thậm chí còn không thể kháng cự lại và hoàn toàn bị điều khiển.” (Sakurai)
“N-Ngay cả anh sao, Quang Dũng Giả?!” (Leonard)
Hoàng Tử Leonard thốt lên đầy ngạc nhiên.
“Ờ. May mắn thay, thần đã được giải cứu bởi đồng đội mình. Có vẻ như những người không có kháng tinh thần dị thường ma pháp bắt buộc không được nghe giọng nói hoặc nhìn vào mắt cô ta.” (Sakurai)
“Vậy thì đành chịu rồi nhỉ." (Makoto)
Lời giải thích của Sakurai-kun quả thực đã khiến tôi ngạc nhiên.
Không ngờ là cậu ấy lại có thể bắt giữ được một kẻ như thế.
“Tao sở hữu [Minh Mẫn] nên không thành vấn đề. Hoàng Tử Leonard, điện hạ đã học Kỹ Năng [Lãnh Tĩnh] chưa?” (Makoto)
“R-Rồi. Ta đã học [Lãnh Tĩnh] đúng như những gì anh bảo. Nên là ta sẽ ổn thôi.” (Leonard)
Vậy thì, chúng tôi hẳn sẽ không dễ dàng gì bị quyến rũ.
“Tôi sẽ cố gắng thuyết phục Nguyệt Vu Nữ. Cô ta có lẽ đã thi triển tử linh ma pháp để tạo ra những cận vệ undead mạnh mẽ, thế nên tôi muốn hai người giữ chân chúng lại.” (Sakurai)
Sakurai-kun phân chia nhiệm vụ.
“Đã rõ.” (Makoto)
“T-Ta hiểu rồi.” (Leonard)
Cho dù sợ hãi là vậy, Hoàng Tử Leonard vẫn hồi đáp.
“…Ngoài ra, điều quan trọng nhất.” (Sakurai)
Sakurai-kun lên giọng một cách nghiêm nghị.
Còn nữa ư?
“Hai người không được tấn công Nguyệt Vu Nữ.” (Sakurai)
“Là do lời nguyền của Nguyệt Vu Nữ, đúng chứ?” (Leonard)
Hoàng Tử Leonard tiếp lời của Sakurai-kun.
“Không được tấn công? Lời nguyền?” (Makoto)
Tuy là tôi cũng chả định tấn công cô ta đâu.
Bởi dường như cô ta là một kẻ gánh tội đáng thương của Thái Dương Quốc.
Nhưng còn cái vụ lời nguyền là sao?
“Những ai đả thương Nguyệt Vu Nữ đều phải gánh chịu một Lời Nguyền Báo Thù. Trong trường hợp Nguyệt Vu Nữ bị sát hại, thì kẻ ra tay chắc chắn sẽ đón nhận Lời Nguyền Đột Tử, không có ngoại lệ.” (Sakurai)
“Lời Nguyền Đột Tử không chỉ ảnh hưởng lên mỗi cá nhân trực tiếp ra tay không thôi mà cả những người xung quanh nữa. Có giả thuyết còn cho rằng nó là một lời nguyền có thể tiêu diệt thậm chí cả một đất nước.” (Leonard)
“…Thật đáng sợ!” (Makoto)
Nguyệt Thuộc Tính chi phối cái chết và bóng tối, và nó nằm dưới thẩm quyền của Nữ Thần Naia.
Nguyệt Vu Nữ nắm giữ tất cả chúc phúc đến từ mặt trăng.
…Điều này nghe nguy hiểm thực sự đó, Noah-sama.
Tôi nên giữ [Minh Mẫn] ở nấc cao nhất.
Tuy là như vậy sẽ chẳng có lợi cho việc sử dụng Tinh Linh Ma Pháp.
Không, chả phải nó rất đáng sợ sao?
Phải rồi, có điều mà tôi cần phải nói nữa.
“Sakurai-kun, tao có một yêu cầu.” (Makoto)
“Là gì thế?” (Sakurai)
Tôi liếc nhìn qua phía Hoàng Tử Leonard, người đang nắm chặt lấy vạt áo tôi.
“Hoàng Tử Leonard và tao đã tình cờ phát hiện thấy undead bên trong nghĩa trang công cộng và cùng với Sakurai-kun để thảo phạt chúng. Bọn tao hoàn toàn không liên quan gì tới việc giúp đỡ Nguyệt Vu Nữ trốn thoát đâu. Được chứ?” (Makoto)
“…Ra là vậy, chắc chắn rồi. Ngẫm lại thì, đúng là tao đang dắt hai Anh Hùng của Thủy Quốc đi qua một cây cầu nguy hiểm nhỉ.” (Sakurai)
Sakurai-kun tỏ ra phiền lòng thấy rõ.
Tuy rằng nó là điều mà cậu ấy bình thường sẽ nhận ra ngay nếu giữ được cái đầu lạnh.
Quả đúng như tôi nghĩ, sức ép đến từ việc là hiện thân của Đấng Cứu Tinh và cương vi Hiệp Sĩ Đoàn Trưởng đang tác động đến cậu ấy một cách nặng nề.
“Ổn thôi. Tao không để bụng đâu.” (Makoto)
“Cám ơn mày.” (Sakurai)
“À này, mày có thể thuyết phục Nguyệt Vu Nữ không đấy? Tuy là tao không rõ cô ta là người như thế nào cho lắm.” (Makoto)
“Ừ… Tao đã ghé thăm buồng giam hàng ngày khi cô ta còn bị bắt giữ, thế nên cô ta hẳn là không có ấn tượng xấu với tao đâu… nhưng vì là người đã bắt giữ cô ta, thành thử cô ta có lẽ vẫn oán hận tao…” (Sakurai)
“Oi oi.” (Makoto)
Chuyện này có ổn không thế?
Tuy nhiên, ngày nào cũng đi gặp gỡ nàng công chúa vong quốc, mày thực sự đang hành động cứ như là nhân vật chính của câu truyện vậy.
Nhưng mày sở hữu tới 20 cô vợ lận đó. Như thế chả phải là mày đang cắm sừng họ à?
“Tao quả là ngớ ngẩn khi thắc mắc cách mày đối phó với cánh phụ nữ, Sakurai-kun. Tao trông cậy cả vào mày đó.” (Makoto)
“Không, tao cũng chả giỏi đối phó với cánh phụ nữ đâu…” (Sakurai)
“Hở? Nếu cái tên hồi trung học đã hẹn hò với một giáo viên thực tập còn không quen đối phó với phụ nữ, thì ai mới quen chứ hả?” (Makoto)
Đừng có sàm le với tao!
Xin lỗi cái thằng trai tân tao đây ngay!
“Đ-Đó là chuyện xưa rồi! Là do sensei lúc nào cũng tiếp cận và tao chả còn lựa chọn nào khác…Cơ mà, ai nói cho mày biết chuyện đó thế hả, Takatsuki-kun?!” (Sakurai)
“Sa-san đã kể cho tao nghe. Mạng lưới thông tin của đám con gái đúng là ấn tượng thật.” (Makoto)
“Kuh! Lẽ nào tất cả đám con gái đều đã biết…?” (Sakurai)
“À-À ờm…” (Leonard)
Trong khi Sakurai-kun và tôi đang thảo luận về các đối sách, Hoàng Tử Leonard rụt rè xen vào.
Xin lỗi, nửa sau cuộc thảo luận lạc đề mất tiêu rồi.
“Ah, xin lỗi. Mà này, điện hạ có cảm thấy ổn khi tham gia vào chuyện này không, Hoàng Tử Leonard? Sakurai-kun và thần vẫn có thể tự mình tiếp tục nếu người không bằng lòng.” (Makoto)
“Không, ta cũng sẽ đi nữa! Nhưng hai người trông có vẻ rất tâm đầu ý hợp.” (Leonard)
Chả hiểu sao, em ý cứ nhìn chúng tôi như thể đang ghen tỵ vậy.
Tâm đầu ý hợp? Thiệt ư?
Tuy là cảm tưởng như chúng tôi đang tán phét mấy điều tầm phào ấy.
“Vậy thì, chúng ta đi tiếp thôi.” (Sakurai)
Hoàng Tử Leonard và tôi gật đầu đáp lại Sakurai-kun.
~~~*~~~
Một mỹ nữ với vẻ đẹp trong suốt đầy ma mị được soi chiếu dưới ánh trăng lung linh huyền ảo.
Đó là những từ hiện lên trong tâm trí tôi khi nhìn thấy cô ta từ đằng xa.
Mái tóc đen dài óng mượt.
Một chiếc váy trắng bóc không hề ăn nhập gì với khung cảnh giữa chốn nghĩa trang.
Góc nghiêng sắc nét và cân xứng tựa như búp bê.
Cô ta đang ngồi trên một tảng đá ở kế bên cái ao nhỏ, và có cả những hiệp sĩ với mũ sắt và giáp trụ đứng im bất động xung quanh.
Nhìn một lượt thì có khoảng 20 hiệp sĩ.
Chúng tôi sử dụng [Ẩn Mật] và trốn ở sau bóng cây, chờ đợi thời cơ.
(Đó là Nguyệt Vu Nữ ư, Sakurai-kun?) (Makoto)
(Ờ, không thể nào sai được. Ra là cô ta đang ở đây.) (Sakurai)
Giọng nói thì thầm của Sakurai-kun có chút nhẹ nhõm và ân cần trộn lẫn bên trong.
Cậu ấy lo lắng cho cô ta đến thế sao?
(Nguyệt Vu Nữ, kẻ có thể quyến rũ vạn vật trên thế gian…) (Leonard)
Lời thầm thì của Hoàng Tử Leonard khiến tôi băn khoăn.
(Điều đó là sao?) (Makoto)
(Makoto-san, nhan sắc tuyệt trần của Nguyệt Vu Nữ được cho là chỉ xếp thứ hai sau các Nữ Thần mà thôi.) (Leonard)
(Ra là vậy…) (Makoto)
Vẻ đẹp mỹ lệ nhất chỉ sau các Nữ Thần nhỉ.
Quả thực là quang cảnh nơi này trông rất huyền ảo chủ yếu là do sắc đẹp của Nguyệt Vu Nữ.
Chúng tôi đã núp đằng sau bóng cây được một lúc rồi, nhưng…
“Anh ra được rồi đó, Quang Dũng Giả, Ryousuke.”
(((?!)))
Bị lộ rồi.
Sakurai-kun liếc nhìn về phía hai chúng tôi…về tôi.
Chúng tôi trao đổi ánh mắt, và khẽ gật đầu.
(Hiểu rồi.) (Makoto)
Tạm thời thì tôi vẫn sẽ ẩn núp và hỗ trợ cậu ấy khi thời điểm chín mùi.
Tôi giơ lên một tay và ra dấu ‘đã hiểu’ cho cậu ấy.
“Yaa, Nguyệt Vu Nữ, Furiae.” (Sakurai)
Sakurai-kun xuất hiện từ sau bóng cây và mở lời một cách vô tư như thể đang bắt chuyện với đám con gái cùng lớp.
Giọng nói của cậu ấy tràn đầy sự nhẹ nhõm và ân cần.
“Anh đến đây làm gì?” (Furie)
Trái lại, giọng nói của Nguyệt Vu Nữ thì hoàn toàn giá lạnh.
“Để cứu em.” (Sakurai)
“Anh có thể để tôi yên được không? Tôi thích ở một mình hơn.” (Furiae)
Hmm, tôi không thể đọc được ý định thực sự của cô ta với cái giọng điệu này.
“Nhưng cổng thành của Symphonia luôn luôn có các thần điện hiệp sĩ với [Tác Địch] canh giữ. Chỉ mình em thì sẽ chẳng thể nào trốn thoát được, phải không?” (Sakurai)
“Chả sao cả. Một sự náo động sắp xảy ra trong vương đô. Tôi sẽ lợi dụng nó làm đường thoát.” (Furiae)
“…Em đang nói về cuộc nổi loạn của thú nhân ư? Bọn tôi đã bắt giữ những kẻ đầu sỏ rồi. Cuộc nổi loạn sẽ không diễn ra đâu.” (Sakurai)
“Hể....Là vậy sao.” (Furiae)
Giọng nói của Nguyệt Vu Nữ hoàn toàn điềm tĩnh.
Tựa như thể cô ta chắc mẩm rằng cuộc nổi loạn kiểu gì cũng xảy ra.
“Có rất nhiều quái vật đang tụ tập xung quanh vương đô. Nó có lẽ là việc làm của Xà Giáo Đoàn.” (Furiae)
“Bọn tôi cũng đã hoàn tất chuẩn bị cho chuyện đó. Thái Dương Hiệp Sĩ Đoàn và Tứ Thiên Hiệp Sĩ Đoàn đều đang tăng cường bảo vệ cổng thành. Bầy quái vật sẽ không thể đột nhập vào vương đô đâu.” (Sakurai)
“…Fufu, thật ư?” (Furiae)
Giọng điệu của Nguyệt Vu Nữ nghe như thể đang trêu ngươi cậu ấy vậy.
Tôi không hề có cảm giác rằng cuộc thuyết phục đang tiến triển trôi chảy cho lắm.
Hoặc đúng hơn, cô ta có vẻ chả cần cứu giúp chút nào.
“Không lẽ em có quan hệ với Xà Giáo Đoàn?” (Sakurai)
“…Đừng có nói mấy lời ngu ngốc đó, tôi hoàn toàn bị đám người đó xua đuổi.” (Furiae)
Mà, họ tôn thờ một vị Thần khác, thành thử như vậy cũng hợp lý.
“Nếu đã thông rồi, thì anh có thể đi chỗ khác được không? Tôi không cần sự giúp đỡ của anh.” (Furiae)
Dứt lời, những hiệp sĩ đang đứng bất động bỗng đồng loạt chĩa kiếm về phía Sakurai-kun.
Sakurai-kun không hề rút kiếm ra.
Liệu cậu ấy có ổn chứ?
“Em không cần sự giúp đỡ của tôi sao?” (Sakurai)
Sakurai-kun nói với một giọng đau khổ.
“Nãy giờ anh phiền phức quá rồi đó. Cho dù là tôi không muốn nhìn thấy mặt anh chút nào.” (Furiae)
Giọng nói của Nguyệt Vu Nữ ẩn chứa sự bực mình bên trong.
Khi cô ta giơ tay lên hướng về phía mặt trăng, toàn bộ 20 hiệp sĩ ngay lập tức tấn công Sakurai-kun.
Oái, cô ta đột nhiên tấn công ư?!
“Sakurai-kun!” “Sakurai-san!”
Hoàng Tử Leonard và tôi liền nhảy ra.
“Ara, hai gương mặt mới. Đó không phải là nữ Thánh Kiếm Sĩ luôn luôn đi cùng anh nhỉ.” (Furiae)
Bộ cô ta đang ám chỉ Yokoyama-san sao?
Chả còn thời gian để nghĩ về điều đó nữa, Sakurai-kun đang bị bao vây bởi đám hiệp sĩ.
Có thể cân hết cả một số lượng địch thủ như thế chỉ với tay trần thì cũng chả phải chuyện gì lạ đối với cậu ấy, song…
(…Chuyển động của Sakurai-kun bị chậm đi ư…?) (Makoto)
“Makoto-san! Quang Dũng Giả-sama không thể phơi bày sức mạnh vốn có của anh ấy trừ khi đứng dưới ánh nắng mặt trời!” (Leonard)
Ah! Nhắc mới nhớ, tôi đã từng nghe thấy điều này.
Giờ khi nhìn kỹ lại, những hiệp sĩ tuân lệnh Nguyệt Vu Nữ sở hữu khuôn mặt xương xẩu và đầy chết chóc.
Tử Linh Hiệp Sĩ.
Zombie và Cốt Tinh hoàn toàn không thể đem so bì.
Bọn này là chiến lực thật sự của Nguyệt Vu Nữ.
“Hoàng Tử Leonard, thần xin thất lễ một chút.” (Makoto)
“Makoto-san?” (Leonard)
Tôi nắm lấy bàn tay của Hoàng Tử Leonard.
—Đồng bộ.
“Hah!” (Leonard)
Hoàng Tử Leonard khẽ co giật, nhưng tôi sẽ xin lỗi sau.
“Thủy Ma Pháp: [Thủy Long]!” (Makoto)
Thi triển Siêu Cấp Ma Pháp, tôi nhắm thẳng vào đám Tử Linh Hiệp Sĩ.
Tôi thổi bay cơ số tên trong số bọn chúng lên không.
“Hmm, một pháp sư?” (Furiae)
Nguyệt Vu Nữ chả hề hốt hoảng bởi điều này và bước tới chỗ chúng tôi như thể buồn chán.
Sakurai-kun thì đang chiến đấu với những Tử Linh Hiệp Sĩ khác.
Cậu ấy quả thực không phải người Anh Hùng thường ngày mang cheat đầy mình như cái hồi ở Laberintos.
Cảm giác cậu ấy chỉ là một chiến binh mạnh mẽ như bình thường thôi.
Song không có vẻ là cậu ấy sẽ thua.
Dù gì cậu ấy cũng đang dùng tay không chiến đấu với bọn chúng mà.
Quan trọng hơn, cô nàng Nguyệt Vu Nữ không hề đánh mất sự điềm tĩnh của mình, Furiae.
Cô ta trưng ra một nụ cười và chầm chậm tiếp cận chúng tôi.
“M-Makoto-san…” (Leonard)
“Hoàng Tử Leonard, đừng quên Kỹ Năng [Lãnh Tĩnh] của điện hạ.” (Makoto)
Dứt lời, Hoàng Tử Leonard liền nắm chặt tay tôi lại.
Bộ điện hạ là con gái à?
Tôi thủ thế với con dao găm nhằm bảo vệ Hoàng Tử Leonard.
Nhưng tôi lại không thể tấn công Nguyệt Vu Nữ.
Tôi nên làm gì đây?
“Mừng là hôm nay trăng rằm.” (Furiae)
Nguyệt Vu Nữ mỉm cười dịu dàng trong khi nói.
“Hai người có thể lắng nghe yêu cầu của tôi không?” (Furiae)
Đôi mắt của Nguyệt Vu Nữ tỏa sáng hoàng kim sắc.
Thứ đó giống y chang như của Thủy Nữ Thần Eir-sama…?
Lại là Quyến Rũ Ma Pháp nữa sao?
Nó không hề có tác dụng lên tôi nhờ [Minh Mẫn].
Hoàng Tử Leonard thì đã học Kỹ Năng [Lãnh Tĩnh].
Toang rồi, Nguyệt Vu Nữ-san à.
Là những gì tôi đang thở phào nhẹ nhõm khi…
“Cẩn thận!” (Sakurai)
Tôi bị đẩy ra bởi Sakurai-kun.
Oi! Mày làm cái…
“Ể?” (Makoto)
Thứ tôi đang nhìn thấy là…Hoàng Tử Leonard vừa đâm Sakurai-kun với thanh kiếm của mình.
Sakurai xài kimi để xưng với Nguyệt Vu Nữ nên mình sẽ để thành tôi - em nhé :))