╔❃═❃═✡◦●°☪°●◦✡═❃═❃╗
꧁༺ Dịch: AkaNeko ༻꧂
╚❃═❃═✡◦●°☪°●◦✡═❃═❃╝
~~~*~~~
“Ta là Isaac. Con trai của nhà lãnh đạo vĩ đại, Iblis, và cũng là Tổng Giám Mục của Xà Giáo Đoàn.”
Con trai của Đại Ma Vương, Iblis…?
Nói cách khác…
“Một Ma Vương ư?” (Makoto)
“Không, Makoto-san. Tất cả những cao tầng của Xà Giáo Đoàn đều tự xưng là con trai của Đại Ma Vương.” (Leonard)
“Chẳng có bất cứ Ma Vương nào khác ngoài ba kẻ ở ma đại lục.” (Sofia)
Cặp chị em Công Chúa Sofia và Hoàng Tử Leonard liền phản ứng lại.
Xin lỗi, thần đúng là thiếu hiểu biết.
“Ngu xuẩn! Ta không cần biết ngươi là Tổng Giám Mục hay gì, nhưng toàn bộ đồng bọn của ngươi đều đã bị đánh bại rồi!”
Đệ nhất hoàng tử tỏ rõ thái độ cứng rắn.
Mà, cuộc tấn công dù sao cũng đã thất bại.
Isaac chả hề đáp lại mà chỉ từ từ giơ bàn tay phải lên.
Trong tay hắn ta là một vật gì đó.
Một tạo tác hình con rắn quấn quanh trái táo?
“Cẩn thận!” “Hắn đang sắp sửa bày trò gì đấy!”
Các hiệp sĩ bắt đầu xôn xao.
Song từ những gì tôi thấy, thì món ma cụ đó chả hề có tí ma lực nào.
Đó là một cái vỏ rỗng. Nó vốn đã được sử dụng rồi.
“Thứ này, các ngươi thấy đó, là một ma cụ bảo toàn tương tự như cái mà ta đã dùng ở vương đô của Thủy Quốc để có thể lưu trữ lại giọng nói của đức cha vĩ đại của bọn ta.” (Isaac)
“Sao cơ…?”
“Hắn đang nói cái quái gì thế…?”
Các binh lính Highland tỏ ra ngờ vực.
Thứ đó, lẽ nào là…
“Một vật phẩm dùng để tạo ra Cấm Kỵ Quái Vật ư?” (Makoto)
Cái lúc mà tên cự nhân đang hấp hối bỗng hóa thành Kỵ Cự Nhân.
Khi đề cập tới giọng nói của Đại Ma Vương, ý hắn là cái giọng nói vang lên vào lúc đấy, đúng chứ?
“Anh Hùng Makoto! Có thật vậy không?!” (Sofia)
“Hểe…Ta ngạc nhiên là ngươi lại biết đó.”
Công Chúa Sofia thốt lên một cách bất ngờ, còn Isaac thì trông có vẻ ấn tượng.
“Trước khi tên Kỵ Cự Nhân xuất hiện, thần đã nghe thấy một giọng nói của con nít. Thần nghĩ là nó đã bảo rằng ‘Hãy xoay chuyển vận mệnh của mình’, ‘hỡi chiến binh quả cảm’.” (Makoto)
“…Không lẫn vào đâu được, đó chắc chắn là giọng nói của Iblis.”
Dựa theo lời Đại Hiền Giả-sama, có vẻ như cụm từ ‘vận mệnh’ là câu cửa miệng của Đại Ma Vương.
“Hiện giờ thì đàn quái vật mà Xà Giáo Đoàn bọn ta thuần phục đang đồng loạt hướng tới vương đô này.” (Isaac)
Như thể đồng điệu với giọng nói và nụ cười nham hiểm của Isaac…
*Kan Kan Kan Kan Kan Kan Kan Kan Kan Kan Kan Kan Kan…*
Tiếng chuông ngân lên từ cổng thành của Symphonia.
“Cấp báo! Quái vật đang tập hợp lại trước cổng thành từ mọi hướng!”
“Cái gì, từ mọi hướng ư?!”
“Không thể nào. Lũ quái vật đáng nhẽ chỉ quy tụ về từ phía khu rừng thôi chứ.”
“Không thành vấn đề. Chúng ta đã có Thái Dương Hiệp Sĩ Đoàn và Tứ Thiên Hiệp Sĩ Đoàn trấn giữ ở tất cả cổng thành từ tối qua. Ngoài ra thì chúng ta cũng đã điều động cả những thần điện hiệp sĩ tới trợ chiến ngoại trừ một số ít để bảo vệ trị an trong thành phố. Chúng ta sẽ không để lũ quái vật tự tung tự tác tấn công.”
Tổng Tư Lệnh Hiệp Sĩ Đoàn bình tĩnh giảng giải nhằm trấn an các hoàng tộc và quý tộc.
Tổng Tư Lệnh Yuwein, phải không nhỉ? Cấp trên của Sakurai-kun.
Quả không hổ danh người đứng đầu quân đội Thái Dương Quốc.
“Hểe…Chắc chắn là bọn ta đã giữ kín việc che giấu bầy quái vật ở phía biển rồi mà. Các ngươi chuẩn bị tốt đấy.” (Isaac)
Isaac vẫn giữ nguyên bộ dạng vô tư của mình.
“Haa! Rốt cuộc thì các ngươi cũng chỉ là một đám ma nhân bất tài quy tụ lại về một xó thôi. Chẳng có cách nào mà các ngươi có thể đột phá phòng tuyến của Thái Dương Quốc cả!”
“Làm tốt lắm, Yuwein-dono. Cái giáo đoàn bẩn thỉu của tụi ma nhân tộc chả là cái đinh gì để sợ cả!”
Các quý tộc của Thái Dương Quốc coi bộ đã bình tĩnh lại.
“Hmm, có cả Cấm Kỵ Quái Vật lẫn ở trong đám quái vật đấy, các ngươi biết chứ? Ta đã dùng thứ này để thức tỉnh một vài con trong số chúng.” (Isaac)
Dứt lời, Isaac ném nhẹ món tạo tác lên trên không và nhanh chóng chụp lại.
“Cấm Kỵ Quái Vật…”
“Không cần phải lo lắng! Chúng ta có cả Quang Dũng Giả ở kia rồi. Ngài ấy đã đánh bại tổng cộng 3 con Kỵ Long ở trong Laberintos rồi còn gì!”
“Ngay từ đầu thì chúng là đám quái vật mà ngay cả đến Anh Hùng của Thủy Quốc cũng có thể đánh bại mà.”
“Đúng thế! Chúng ta sẽ đánh trả lại bọn chúng!”
Chả phải là mấy người đang thản nhiên chế giễu tôi à?
“Họ thật là khiếm nhã mà. Cậu không nghĩ vậy sao, Takatsuki-kun?!” (Aya)
“Anh Hùng Makoto, có vẻ là chúng ta sẽ phải nhắc nhở họ.” (Sofia)
“…Không, hãy mặc kệ đi.” (Makoto)
Chẳng riêng gì Lucy và Sa-san, mà thậm chí cả Công Chúa Sofia cũng tức giận bởi điều đó.
Thôi nào, mọi người bình tĩnh đi.
“Không bắt lại mà để yên cho tên Isaac như vậy cũng được sao, Đại Hiền Giả-sama?” (Makoto)
“Cứ để hắn ba hoa thêm chút nữa. Trông hắn có vẻ là một gã nhiều chuyện.”
Đại Hiền Giả-sama đang khoanh tay lại và theo dõi.
Nếu Đại Hiền Giả-sama đã nói thế, thì tôi đoán là chờ thêm một lúc nữa cũng được thôi.
“Nếu chỉ bảo vệ mỗi khu vực cổng thành thì có ổn không đó? Ta nghe bảo là đám thú nhân cũng đang định nổi loạn còn gì, các ngươi biết mà đúng không?” (Isaac)
Tên Tổng Giám Mục nở ra một nụ cười toe toét.
Thật là trơ tráo. Không phải ngươi là kẻ đứng sau hậu trường giật dây à?
“Đáng tiếc thay! Tất cả thủ lĩnh của thú nhân tộc đều đã bị bắt giữ rồi!”
Đệ nhất hoàng tử nói với một vẻ mặt kênh kiệu.
Nhưng Fuji-yan là người đã điều tra ra được hết mấy tên đó còn gì?
Và Công Chúa Noel mới là người đã bắt giữ hết bọn chúng.
Tôi liếc qua phía Công Chúa Noel, và cô ấy vẫn như nguyên cái vẻ mặt lạnh như tiền, chả hề nói lời nào.
“Haha! Thế à, ra là vậy. Thế thì tốt quá rồi.” (Isaac)
Hắn phá lên cười như thể điều này rất thú vị.
“Ngươi cười cái quái gì chứ?”
Đệ nhị hoàng tử nói một cách bực bội và hối thúc thuộc hạ rằng ‘Không phải chúng ta nên giết quách hắn cho rồi ư?’.
*Kan Kan Kan Kan Kan Kan Kan Kan Kan Kan Kan Kan Kan…*
Tiếng chuống báo hiệu tình trạng khẩn cấp tiếp tục ngân lên.
“C-Cấp báo! Một cuộc nổi dậy lớn đã xảy ra ở Quận 7 và Quận 8! Đám đông tập trung đông đảo chủ yếu là thú nhân tộc!”
Một binh sĩ Highland xen vào.
Tiếng xì xào ngày càng ầm ĩ hơn.
Miệng của Isaac nhoẻn ra hết cỡ.
“Ahahahahahaha! Ô kìa? Lạ ghê! Cho dù các ngươi đã bắt giữ hết những thủ lĩnh của thú nhân tộc! Chuyện gì đang xảy ra ở đây thế nhỉ?!” (Isaac)
“Tên khốn! Ngươi đã làm gì?!”
“Cái bọn súc vật đó! Một cuộc nổi loạn đúng ngay vào thời điểm rắc rối thế này!”
Các hoàng tộc và quý tộc đã đánh mất sự ung dung từ lúc nãy và giờ đang hết mục hốt hoảng.
(…Ngay cả…) (Makoto)
Ấn tượng đó.
Tất cả mọi thứ đều diễn ra đúng như lời Furiae-san nói.
Tôi liếc qua nhìn, song chiếc mũ trùm đầu đã che đi toàn bộ khiến tôi không thể nhận ra vẻ mặt của cô ả.
“Hãy cùng tiên tri nào! Hôm nay, vương đô Symphonia của Highland sẽ đi đến bờ vực diệt vong!”
Tổng Giám Mục-san của Xà Giáo Đoàn dõng dạc tuyên bố với hai cánh tay dang rộng.
Hắn đúng là cao hứng mà.
“K-Không thể nào…” “Nhảm nhí!” Không đời nào mà vương đô của Highland sẽ thất thủ …” “N-Nhưng…một đàn quái vật và cuộc nổi loạn của thú nhân tộc đang đồng thời diễn ra.” “C-Chúng ta phải chạy trốn thôi.”
Sự bất an của đám đông đã đạt đến đỉnh điểm.
Isaac đang tỏ ra khinh miệt chúng tôi.
Người duy nhất vẫn giữ được sự bình tĩnh ngoại trừ chúng tôi là Tổng Tư Lệnh Yuwein.
“Nó sẽ không thành ra như vậy.”
Một giọng nói đầy đanh thép.
Chủ nhân của giọng nói vừa ngân vang như thể phát ra từ loa phát thanh là Công Chúa Noel.
Cô ấy canh đúng lúc thật.
Bộ cô ấy là một đạo diễn à?
“Ố? Đây chính là Thái Dương Vu Nữ, không, hiện thân của Cứu Thế Thánh Nữ, Công Chúa Noel, đúng chứ?” (Isaac)
Tên Tổng Giám Mục nói như thể hắn chỉ vừa mới nhận ra.
“Còn bên cạnh là Quang Dũng Giả-kun phải không? Sớm muộn thì bọn ta sẽ giải quyết hai người. Cho đến lúc đấy, hãy đợi chờ trong sợ hãi đi. Nhân tiện, ý của cô là gì khi nói rằng ‘Nó sẽ không thành ra như vậy’?” (Isaac)
“Chính xác theo nghĩa đen. Symphonia sẽ không thất thủ.” (Noel)
Isaac chả hề đánh mất bộ mặt lạnh như tiền của mình, và Công Chúa Noel thì hết sức điềm đạm.
“Noel, ý của em rốt cuộc là gì?!”
“Giải thích đi, Noel.”
Đệ nhị hoàng tử và đệ nhất hoàng tử yêu cầu sự giải thích.
“Cuộc nổi loạn của thú nhân tộc là về thứ cần sa đang được lan truyền khắp Quận 7 và Quận 8.” (Noel)
“Hểe…” (Isaac)
Isaac tỏ ra ngạc nhiên trước lời nói của Công Chúa Noel.
“Chúng tôi đã biết được rằng, nếu sử dụng thứ cần sa đó thường xuyên, thì tâm trí sẽ dễ dàng bị ảnh hưởng bởi Nguyệt Ma Pháp: Lời Nguyền Tẩy Não.” (Sofia)
Công Chúa Sofia tiếp lời.
“Sao cơ?! Đây là lần đầu tôi nghe tới điều này!”
“Nới lỏng quy định dành cho cần sa ở Quận 7, 8 và 9 như là một biện pháp nhằm giải tỏa sự bất mãn của thú nhân tộc rốt cuộc lại thành gậy ông đập lưng ông chúng ta nhỉ…”
“Song không ngờ là nó lại có thể được sử dụng như thế.”
“Bởi làm gì có ai tìm tòi nghiên cứu Nguyệt Ma Pháp đâu…”
Người dân Highland lên tiếng thể hiện sự ngạc nhiên của mình.
Mà, chúng tôi cũng chỉ vừa biết được vào hôm qua thôi.
“Mất tới tận 10 năm. Từng chút từng chút một, bọn ta tẩy não tụi á nhân trong Symphonia để khiến chúng tạo ra một cuộc nổi loạn. Nguyền ma pháp cần thời gian để phát huy tác dụng, song lại chả hề dễ dàng để giải trừ. Lời nguyền một khi đã kích hoạt thì sẽ không biến mất đến lúc đạt được mục đích. Lời nguyền mà ta đưa ra là ‘Nếu các ngươi căm ghét lũ nhân tộc đã ngược đãi mình, thì hãy phá hủy Symphonia’. Chả hề có bất kì á nhân nào ở Thái Dương Quốc chưa từng bị nhân tộc ngược đãi. Lời nguyền này có hiệu lực với toàn bộ á nhân. Và tín hiệu phát động là ‘tiếng chuông cấp báo’. Tiếng chuông báo hiệu tình trạng khẩn cấp mà chưa một lần vang lên trong suốt 10 năm nay.” (Isaac)
Isaac-san giảng giải với khuôn mặt đầy đắc ý.
Quả là một gã lắm lời.
Hắn đã kể hết mọi thứ cho chúng tôi nghe.
*Kan Kan Kan Kan Kan Kan Kan Kan Kan Kan Kan Kan Kan…*
“Ai đó, hãy ngừng cái tiếng chuông đấy lại đi!” “Chúng thần sẽ truyền lệnh đi ngay!”
Người dân Highland đang hoảng loạn thấy rõ.
“Ahaha, quá trễ rồi. Một lời nguyền đã phát động thì sẽ không dừng lại được nữa!” (Isaac)
Tên Tổng Giám Mục coi bộ đang rất vui vẻ.
“Nhưng liệu có ổn khi nói cho chúng tôi biết nhiều đến vậy, Tổng Giám Mục-san?” (Makoto)
Bởi chả có gì nhiều để làm khi cứ im lặng từ nãy đến giờ, nên tôi đã vặn lại.
“Ồ, Anh hùng-kun của Thủy Quốc. Kế hoạch này vốn đã hoàn tất. Không phải ta đã nói rồi sao? Định mệnh của Symphonia là đi đến bờ vực diệt vong. Không ai có thể ngăn cản chuyện này được.” (Isaac)
Có vẻ Isaac-san hoàn toàn tin tưởng vào kế hoạch của mình.
(Nhưng bọn ta đã nghe điều này từ Furiae-san hôm qua rồi, ngươi biết đó…) (Makoto)
~~~Lùi lại một ngày trước đó~~~
“Tôi có một điều kiện.” (Furiae)
Furiae-san mỉm cười đầy mờ ám.
“Nhưng trước đó, tôi sẽ giải thích cách mà Symphonia sẽ thất thủ.” (Furiae)
Nguyệt Vu Nữ giải thích kế hoạch của Xà Giáo Đoàn.
Toàn là những thứ mà không ai có thể ngờ được.
“Nguyền Ma Pháp Tẩy Não nhờ cần sa…”
“Tạo ra Cấm Kỵ Quái Vật…”
“Điều kiện để kích hoạt là tiếng chuông cấp báo nhỉ.”
“Giả sử chúng ta ngăn chặn tiếng chuông trước thì sao?”
“Nếu thế, thì chúng ta sẽ không thể nào báo cho người dân rằng quái vật đang tiếp cận được.”
“Ngoài ra, cho dù có cản nó vào ngày mai, thì chúng ta vẫn chả thể nào giải quyết triệt để gốc lõi vấn đề…”
“Phải rồi, rắc rối ghê…”
Khá nhiều ý kiến được đưa ra, song lại chả hề có giải pháp tối ưu nào.
“Furiae-san, cô hẳn phải có đối sách rồi, đúng chứ?” (Makoto)
Tôi hỏi Nguyệt Vu Nữ đang ngồi lặng thinh.
“Ừ. Tôi có thể giải trừ Nguyền Ma Pháp. Dù gì thì tôi cũng sở hữu Nguyệt Ma Pháp Thánh Cấp mà.” (Furiae)
Ồoo…Thánh Cấp Ma Pháp.
Tương truyền rằng nó là cấp độ cao nhất mà một con người có thể đạt được.
“Vậy thì, bây giờ sẽ đến phần điều kiện.” (Furiae)
Furiae-san đưa mắt nhìn tôi.
“Anh Hùng của Rozes-san, hãy trở thành Thủ Hộ Hiệp Sĩ của tôi.” (Furiae)
“Ể?” (Makoto)
Sao đột ngột quá vậy. Trở thành Thủ Hộ Hiệp Sĩ của cô ả ư?
“Cô đang nói cái quái gì thế?!” (Sofia)
Người phản ứng gay gắt nhất chính là Công Chúa Sofia.
“Nguyệt Vu Nữ, Furiae-dono… Xin cô hãy giải thích lý do cho mọi người được biết.” (Fuji)
Nét mặt của Fuji-yan lộ rõ vẻ hiểu chuyện.
Cậu ấy hẳn là đã đọc tâm trí cô ả.
“Tương lai sẽ thay đổi với sự giúp đỡ này của tôi. Nếu loạn lạc không xảy ra ở vương đô, thì tôi sẽ không thể trốn thoát. Thế nên tôi sẽ cần một con tin, đúng chứ? Nếu trở thành Thủ Hộ Hiệp Sĩ, thì anh ta sẽ phải bảo vệ Vu Nữ của mình.” (Furiae)
“C-Con tin ư…” (Lucy)
Lucy lẩm bẩm không thành tiếng.
Aah, con tin nhỉ. Tôi hiểu rồi.
Khoan đã, ể?
“Tại sao trở thành Thủ Hộ Hiệp Sĩ của Nguyệt Vu Nữ lại có nghĩa là làm con tin?” (Makoto)
“Khi trở thành Thủ Hộ Hiệp Sĩ, nếu cậu bỏ mặc Vu Nữ của mình, thì tuổi thọ của cậu sẽ giảm đi một nửa. Nếu Vu Nữ mất mạng, thì cậu sẽ mất hết Kỹ Năng của bản thân.” (Sofia)
Người hồi đáp lại là Công Chúa Sofia.
“Đừng chỉ nói ra những mặt xấu. Với việc trở thành một Thủ Hộ Hiệp Sĩ, anh có thể nhận được cả Chúc Phúc của Nguyệt Vu Nữ nữa.” (Furiae)
“Ám Ma Pháp, có phải không?” (Makoto)
“Hoặc có khi là Nguyền Ma Pháp hay Tử Linh Ma Pháp cũng nên.” (Furiae)
Khi tôi hỏi Furiae-san, cô ả đã trả lời như vậy.
Tôi sẽ thích Ám Ma Pháp hơn…Nếu được chọn.
“Nhưng tại sao lại là Makoto-san?!” (Leonard)
“Đúng vậy! Còn những người khác nữa mà!” (Aya)
Furiae-san chỉ đơn giản là đáp lại Hoàng Tử Leonard và Sa-san bằng một nụ cười.
Cô ả không hề trả lời.
Cho dù là như vậy.
Ngay từ đầu thì tôi đã không nên là người mà Furiae-san chọn ra làm Thủ Hộ Hiệp Sĩ.
“Furiae-san, cô thực sự không muốn Sakurai-kun trở thành Thủ Hộ Hiệp Sĩ của mình ư?” (Makoto)
“Đ-Đừng có xàm ngôn! Không đời nào mà chuyện đó lại có thể! Ryosuke là Quang Dũng Giả cơ mà!” (Furiae)
Furiae-san phản ứng lại một cách dữ dội trước lời nói của tôi.
Tôi không biết là cô ả có đang giữ được cái đầu lạnh không nữa.
(Anh Hùng Makoto…Nguyệt Vu Nữ có cảm tình Quang Dũng Giả Sakurai-sama à?) (Sofia)
Công Chúa Sofia ghé tai tôi thì thầm.
(Ừ, và coi bộ là Sakurai-kun cũng rất thích Furiae-san…có lẽ vậy.) (Makoto)
(Ô-Ôi trời ơi…) (Sofia)
Công Chúa Sofia choáng váng té ngã, nhưng tôi đã kịp thời đỡ lấy cô nàng.
Quang Dũng Giả và Nguyệt Vu Nữ đến với nhau thực sự là một điều xấu ư? Chắc là không được nhỉ.
“Giờ thì, anh sẽ quyết định thế nào?” (Furiae)
“Makoto…” (Lucy)
“Takatsuki-kun…” (Aya)
Furiae-san vẫn đang mỉm cười, và mọi người xung quanh thì nhìn tôi với ánh mắt đầy lo lắng.
Tôi rơi vào trầm tư lấy một lúc.
Làm thế nào đây…
[Bạn sẽ trở thành Thủ Hộ Hiệp Sĩ của Nguyệt Vu Nữ?]
Có
Không ←
Hmm…
Thúc thực là tôi không hề ngờ đến cái lựa chọn này.
Ngoài ra, Furiae-san vừa nhìn tôi và bước lùi lại.
Chuyện này cũng đã từng xảy ra trước đây.
Kỳ này thì nó chỉ là một lựa chọn bình thường thôi nhỉ?
(Makoto, ta không khuyến khích cậu trở thành Thủ Hộ Hiệp Sĩ của Nguyệt Vu Nữ đâu.) (Noah)
Noah-sama, người phản đối điều này ư?
(Cũng chả đến mức phản đối, cơ mà… chúng ta vẫn chưa biết được ý định của Nguyệt Nữ Thần Naia, và Nguyệt Vu Nữ là một tồn tại bị căm ghét nhất trên đại lục. Nó sẽ ảnh hướng tới hoạt động của cậu sau này, cậu biết chứ?)
Phải rồi nhỉ…
Thái Dương Quốc thì tất nhiên rồi, nhưng dựa trên phản ứng của Công Chúa Sofia, thì sở hữu mối quan hệ quá gắn kết với Nguyệt Vu Nữ sẽ không là một lựa chọn tốt.
Tôi nhìn Furiae-san thêm lần nữa.
Cô ả quả là một mỹ nhân sắc nước hương trời.
Trông cái bề ngoài thế này, thì tôi chả hề cảm thấy cô ả là một Nguyền Vu Nữ chút nào.
Tuy là cô ả cũng có một chút bất hạnh trong cuộc đời.
(Furiae-san đang run rẩy?) (Makoto)
Bàn tay của Nguyệt Vu Nữ đang run rẩy đôi chút.
Tuy trông có vẻ vô tư, nhưng cô ả có vẻ thực sự chỉ đang cố tỏ ra là mình ổn?
Đúng là cô ả có nói là bản thân chả có ai để nương tựa trên thế giới này.
Ngoài ra…
(Sakurai-kun từng nhờ mình…) (Makoto)
“Giờ thì, sẽ thế nào đây? Anh Hùng của Thủy Quốc-san.” (Furiae)
Cố gắng không để lộ ra vẻ run rẩy của mình, cô ả nói một cách điềm tĩnh.
Song ánh mắt của cô ả lại có phần sợ hãi, thứ mà chỉ duy nhất người đứng trước mặt cô ả là tôi mới có thể nhận ra…
Tôi quả là dễ mềm lòng trước điều này…
“Được rồi, Nguyệt Vu Nữ-san.” (Makoto)
Tôi đã quyết định.