╔❃═❃═✡◦●°☪°●◦✡═❃═❃╗
꧁༺ Dịch: AkaNeko ༻꧂
╚❃═❃═✡◦●°☪°●◦✡═❃═❃╝
Lưu ý nhỏ: Sau khi xem lại chap 98 raw nhật thì mình sẽ đổi xưng hô của Quang Dũng Giả với Nguyệt Vu Nữ sang tôi - em (nghĩa là sửa lại cả ch98 luôn) vì tác giả đã để Ryousuke gọi Nguyệt Vu Nữ là kimi, một từ rất thân mật khi con trai nói chuyện với con gái, và cũng để cho đoạn hội thoại ở chap 100 này ko bị thô cứng :3.
P/s: Nay là ngày cuối của năm 2020 rồi, chúc các bạn sang năm ai cũng mạnh khỏe, học giỏi, kiếm nhiều tiền hơn, và đặc biệt là vẫn tiếp tục ủng hộ bộ chuyện Phá Đảo Dị Giới Cùng Nữ Thần Không Tín Đồ này nhé :D (t nghi là năm 2021 sẽ có tin bộ này được lên anime lắm, các con giời cứ lót dép hóng đê <3)
~~~*~~~
――Tay tôi bị Nguyệt Vu Nữ tóm lấy.
Kiềm chế lại sự bối rối của mình, tôi đưa [Minh Mẫn] lên nấc cao nhất.
Tôi không được tấn công Nguyệt Vu Nữ.
Nếu không thì tôi sẽ bị dính phản nguyền.
Việc tôi cần làm bây giờ là gạt tay cô ta ra.
Song bờ môi của Nguyệt Vu Nữ đã chuyển động trước đó.
“Phục tùng ta.” (Furiae)
Một giọng nói thanh thảnh như thể tiếng đàn, và ánh nhìn của tôi xoáy sâu vào cặp mắt vô quang tựa hắc diệu thạch của cô ta.
Khi bị Nguyệt Vu Nữ chạm vào, thì ngay cả đến Quang Dũng Giả cũng không thể kháng cự.
…Aah, điều này có lẽ đã quá trễ rồi.
Dẫu vậy thì, Nguyệt Vu Nữ vẫn là mỹ nhân với vẻ đẹp chỉ xếp sau các Nữ Thần thôi nhỉ…
“Đưa cho ta con dao đó.” (Furiae)
Nguyệt Vu Nữ ra lệnh.
Ra là cô ta muốn con dao của Noah-sama.
Đây chẳng phải là một thần khí à.
Cô ta có con mắt tinh tường đó.
Ngay cả như thế thì…
“Tôi từ chối.” (Makoto)
Đây là món vũ khí duy nhất của tôi. Sẽ rất phiền phức nếu nó bị lấy mất.
“Hả?” (Furiae)
Furiae-san thộn mặt ra một cách ngạc nhiên.
“A-Anh, hãy phục tùng ta.” (Furiae)
Cô ta nắm chặt tay tôi hơn và ra lệnh thêm lần nữa.
"Ừ-ừm, dẫu cô có nói vậy đi chăng nữa." (Makoto)
“T-Tại sao anh vẫn có thể đáp lại?! Cho dù là Nguyệt Nữ Thần Naia đã bảo tôi rằng quyến rũ ma pháp có hiệu lực lên tất cả mọi sinh vật sống?!” (Furiae)
“Cô hỏi thế thì tôi cũng chịu. Cơ mà, sao cô lại gọi Nữ Thần của mình một cách trống không như vậy?” (Makoto)
“Chính vì mụ Nữ Thần đó đã chọn tôi làm Vu Nữ, nên cuộc đời tôi mới thành ra một mớ hổ lốn! Thế thì hà cớ gì tôi phải tôn trọng mụ chứ!” (Furiae)
Gắt gỏng phết nhỉ.
Bộ mối quan hệ giữa Vu Nữ với Nữ Thần của cô ta không tốt ư?
“N-Nè, nhìn vào mắt tôi đây.” (Furiae)
Cô ta nói với khuôn mặt chơm chớm nước mắt.
…Cô ả này quả là thật thà chất phác mà.
“Sao thế?” (Makoto)
Tôi nhìn thẳng vào đôi mắt đen láy pha chút sắc tím của cô ả.
Cô ả tóm lấy gáy và dí sát mặt tôi lại tới mức mà trán chúng tôi như chạm vào nhau.
“K-Không thể nào có chuyện quyến rũ ma pháp của tôi lại không hoạt động ở cự ly này…” (Furiae)
Khi Nguyệt Vu Nữ mở lời, hơi thở ngọt ngào của cô ả phà vào mặt tôi.
Gần quá, gần quá.
Song tôi đã quá quen với việc thường xuyên bị Noah-sama quấy rối rồi.
Chả nhẽ Noah-sama đã biết trước được rằng chuyện này sẽ xảy ra sao?! Quả không hổ danh là một Nữ Thần!
(Cậu nhầm rồi.) (Noah)
Nhầm ư?
(Chỉ là thú vui của ta thôi.) (Noah)
Ểee, thú vui là sao chứ.
(Makotooo, đừng có đánh giá một người phụ nữ dựa trên cung cách của họ quá nhiều. Thô lỗ lắm đấy.) (Noah)
Noah-sama lưu ý tôi.
Bộ đây chính là góc riêng của tuyệt đỉnh mỹ nhân trên Thần Giới ư?
“Nguyệt Vu Nữ, Furiae-san, tôi nghĩ là Sakurai-kun sẽ đến đây sớm thôi, nên là…” (Makoto)
Tôi nắm lấy tay để cô ả không thể bỏ chạy.
Coi bộ là quyến rũ ma pháp sẽ không có tác dụng với tôi.
“K-Không thể như thế…” (Furiae)
Nguyệt Vu Nữ ngồi bệt xuống tại chỗ.
Diện mạo tràn đầy tự tin của cô ả thay đổi sang một vẻ mặt như thể sắp khóc đến nơi.
“Tại sao chứ?! Tôi chẳng có thứ gì để có thể dựa dẫm ngoài ma pháp của bản thân cả! Nếu thứ này không còn hiệu lực, thì tôi chả thiết gì cái mạng này nữa!” (Furiae)
Cô ả bắt đầu vò đầu bứt tóc một cách điên cuồng, và nắm lấy tay tôi bằng một lực kinh khủng.
Oái! Không phải cô có hơi mạnh bạo quá à?!
“B-Bình tĩnh nào…” (Makoto)
“Làm sao mà tôi có thể bình tĩnh được chứ! Anh biết đấy, tôi chả có ai để dựa dẫm vào cả! Không cha mẹ, không anh em, không bạn bè! Từ khi bắt đầu biết nhận thức, tôi đã bị người khác đối xử chả khác gì cái gai trong mắt với tư cách là Nguyệt Vu Nữ. Sợ hãi, thù hận…và tôi thậm chí còn phải đón nhận những cặp mắt đầy dục vọng từ đám đàn ông hèn mạt khiến cho cánh phụ nữ càng căm ghét tôi hơn… Dẫu vậy thì, tôi sẽ chỉ việc sử dụng Nguyệt Ma Pháp để trốn thoát khỏi cái tương lai đầy hiểm nguy ấy. Tôi sẽ thao túng những kẻ tấn công mình và bỏ chạy. Tôi đã luôn trốn lui trốn lủi cả cuộc đời mình. Tôi có tội lỗi gì đâu chứ?! Chỉ vì tôi được lựa chọn là Nguyệt Vu Nữ, Tôi…! Tôi…Tôi…chỉ muốn một cuộc sống yên bình, ấy vậy mà…” (Furiae)
“……”
Bi thảm.
Câu chuyện của cô ả thật là bi thảm.
T-Tôi nên làm gì đây…?
Sakurai-kun! Tới nhanh cái nào!
“Nè…giết tôi đi…” (Furiae)
Đưa ra yêu cầu, sự căng thẳng tột độ của cô ả lao một mạch xuống thành nỗi tuyệt vọng.
Chờ đã, sao cô lại nói thế.
Không phải cô ả đang quá bi quan à?
[Bạn sẽ đặt dấu chấm hết cho Nguyệt Vu Nữ, Furiae?]
Có
Không ←
…Quả là một lựa chọn nan giải.
Tất nhiên là tôi sẽ chọn [Không] rồi.
Nếu không thì tôi sẽ xanh cỏ vì Lời Nguyền Báo Thù mất.
Dẫu vậy, tôi chả có cách nào để giúp cô ả đáng thương này cả…
“Hiih!”
Nguyệt Vu Nữ, người với khuôn mặt rơm rớm nước mắt, nhìn tôi và bỗng nhiên đảo mắt đi chỗ khác như thể hoảng sợ.
Ể? Lẽ nào cô ả có thể nhìn thấy lựa chọn tới từ [Người Chơi RPG] của tôi?
Điều đó…rõ ràng là hãi hùng nhỉ.
Khi tôi chọn [Không], Nguyệt Vu Nữ thốt lên ‘Ah!’ và có hơi ngạc nhiên một chút.
…Làm gì có chuyện mà tôi sẽ chọn [Có] chứ.
Tuy vậy, Furiae-san vẫn nhìn về hướng này bằng cặp mắt e ngại.
Tại sao?
“Takatsuki-kun!” “Makoto-san!”
Ah, Sakurai-kun và Hoàng Tử Leonard.
“Mày tới trễ đó, Sakurai-kun.” (Makoto)
Rốt cuộc thì tôi cũng thoát khỏi việc ở một mình cùng Furiae-san.
“M-Mày đang làm gì thế, Takatsuki-kun?!” (Sakurai)
“Ờ-Ờm, Makoto-san…anh đang chạm vào Nguyệt Vu Nữ kìa…” (Leonard)
Dù đã được cảnh báo về việc tiếp xúc với Nguyệt Vu Nữ, ấy thế mà, tôi lại ở đây, nắm tay Nguyệt Vu Nữ vì vài lý do nào đó.
Ừ thì, mọi người tất nhiên đều sẽ phản ứng lại trước điều đó nhỉ.
“Coi bộ là quyến rũ ma pháp không có hiệu lực lên thần.” (Makoto)
“K-Không thể nào! Đó là năng lực của Phù Thủy Tai Ương trong truyền thuyết mà!” (Leonard)
Hiếm khi nào thấy Hoàng Tử Leonard ngay lập tức lên tiếng phủ nhận như thế này.
Dường như có điều gì đó hơi kì lạ.
Tuy có hơi muộn màng khi nghĩ tới, song việc tôi không bị ảnh hưởng bởi Quyến Rũ Ma Pháp có thực sự là do [Minh Mẫn]?
Sakurai-kun thì trưng ra bộ mặt kiểu ‘quả không hổ danh Takatsuki-kun…’.
“Takatsuki-kun, cám ơn mày vì đã đuổi theo Furiae.” (Sakurai)
“Không có chi. Vết thương của mày ổn rồi chứ?” (Makoto)
“Ừ, bằng cách nào đó.” (Sakurai)
Thậm chí khi trả lời tôi, Sakurai-kun vẫn chỉ nhìn về phía Nguyệt Vu Nữ.
“Furiae, tại sao em lại bỏ chạy thế…?” (Sakurai)
“Là vì…” (Furiae)
Sakurai-kun chập chững lê bước tới chỗ cô ả, nhưng Furiae-san lại chỉ đảo ánh mắt đi.
Không phải hai người có hơi thân thiết quá à?
“Cuối cùng thì em cũng chịu nói chuyện với tôi rồi, Furiae.” (Sakurai)
“Cho tôi… xin lỗi về chuyện lúc nãy. Tôi chỉ muốn dọa anh một chút thôi.” (Furiae)
“Tôi biết là em không cố ý mà.” (Sakurai)
“Hmph.” (Furiae)
Sakurai-kun nở ra một nụ cười tươi tắn, còn Furiae-san thì bĩu môi với khuôn mặt ửng đỏ.
Hở? Cái bầu không khí lãng mạn gì thế này…
Hai người có thể lựa lúc nào không có tôi mà chim chuột được không?
“Chuyện gì sẽ xảy ra với tôi kể từ bây giờ?” (Furiae)
“Tôi sẽ thử hỏi Công Chúa Noel về em.” (Sakurai)
“Dừng lại! Đừng có kể chuyện về tôi cho ả đàn bà đó. Ả là Thái Dương Vu Nữ. Ả sẽ không đời nào thả tôi đi đâu!” (Furiae)
Furiae-san khước từ sự đề xuất của Sakurai-kun.
“Vậy thì, sau khi trở thành Thái Dương Hiệp Sĩ Đoàn Trưởng, công việc của tôi sẽ chủ yếu xoay quanh những thành phố chính ở Thái Dương Quốc. Khi ấy, tôi sẽ bí mật đưa em đi, và giúp em trốn thoát.” (Sakurai)
“Thế tôi sẽ trú chân ở đâu từ giờ tới lúc đó?” (Furiae)
“À thì…” (Sakurai)
“Không có kế hoạch cụ thể nhỉ. Vậy tôi sẽ tìm nơi nào đó để lẩn trốn.” (Furiae)
“Không. Em sẽ lại biến mất khỏi tầm mắt của tôi thêm lần nữa, đúng không?” (Sakurai)
“…Anh là hiện thân của Đấng Cứu Tinh, anh biết chứ? Tốt nhất là anh không nên đi chung với một Vu Nữ bị nguyền rủa như tôi.” (Furiae)
““……””
Sakurai-kun và Furiae nhìn nhau.
Song tôi lại là người đang nắm tay Furiae-san.
Tôi có phải kì đà cản mũi không?
(Hoàng Tử Leonard, chúng ta té trước đi?) (Makoto)
(Nhưng nếu không có anh, thì Nguyệt Vu Nữ có thể sẽ bỏ trốn, anh biết mà.) (Leonard)
(Ểee…) (Makoto)
Phiền phức thật!
“Này, Sakurai-kun. Nếu tao tạm thời giấu Nguyệt Vu Nữ đi khoảng 2 đến 3 ngày thì sao? Tao sẽ bàn bạc với Fuji-yan, và tao chắc là cậu ấy sẽ có thể chuẩn bị một nơi trốn cho cô ả.” (Makoto)
Rốt cuộc thì, tôi lại phải dựa dẫm vào Fuji-yan.
“Xin lỗi, Takatsuki-kun.” (Sakurai)
“Ổn không đó, Makoto-san?” (Leonard)
Sakurai-kun trông có vẻ hối lỗi và Hoàng Tử Leonard thì tỏ ra lo lắng.
Furiae-san thì…nhìn tôi như thể một sinh vật lạ.
…Tôi đã gánh lên vai một vấn đề khá rắc rối rồi nhỉ.
~~~*~~~
Tại nhà trọ ở Quận 3.
““““““……””””””
Lucy, Sa-san, Công Chúa Sofia, Fuji-yan, Nina-san, Chris-san; tất cả bọn họ đều nhìn chằm chằm về phía tôi.
Mọi người, đừng có nhìn tôi bằng ánh mắt đó chứ!
Nhân tiện thì, Sakurai-kun đã tạm thời trở về Lâu Đài Highland.
Dù gì thì cậu ta cũng rất nổi bật mà.
Hoàng Tử Leonard đang núp sau lưng tôi.
Sau khi báo cáo với họ rằng chúng tôi đã tới nghĩa trang vào ban đêm, chị của em ý bắt đầu tỏa ra luồng không khí lạnh giá ra xung quanh.
Tôi cũng đang sợ lắm đây.
Nguồn gốc của mọi thứ, Furiae-san, đang nhìn về hướng khác với vẻ mặt không vui.
Cô có thể nào tỏ ra khâm phục một chút được không?
Tôi đã dùng dây thừng trói cô ả lại nhằm đề phòng việc cô ả bỏ chạy.
Trông cái bộ dạng bị trói của một mỹ nhân thế này khiến tôi cảm thấy bản thân có hơi bỉ ổi.
Đúng là cám dỗ mà.
“Anh Hùng Makoto…không ngờ là trong tất cả mọi thứ thì cậu lại mang Nguyệt Vu Nữ tới đây.” (Sofia)
Công Chúa Sofia đang ôm đầu mình.
“Sakurai-kun đã nhờ thần làm vậy.” (Makoto)
“Ta phải bẩm báo chuyện này lên Công Chúa Noel…” (Sofia)
“Chuyện đó…sẽ gây rắc rối cho thần một chút.” (Makoto)
“…Nhưng Rozes đang là đồng minh với Highland. Giấu giếm Nguyệt Vu Nữ ở đây chả khác gì phản bội cả.” (Sofia)
Lời nói của Công Chúa Sofia tuy lạnh lùng nhưng lại rất hợp tình hợp lý.
Tệ rồi.
Tôi không hề nghĩ là Công Chúa Sofia lại ở đây.
Tôi cứ tưởng là sẽ chỉ có mỗi Fuji-yan và những người khác thôi.
Nhắc mới nhớ, hoàn toàn có khả năng là cô nàng sẽ đến đây để kiểm tra vì Hoàng Tử Leonard vẫn chưa trở về…
Khi tôi nhìn Nguyệt Vu Nữ với ánh mắt ‘xin lỗi, chúng ta nên làm gì đây?’, thì coi bộ cô ả đã có một kế hoạch và lên tiếng.
“Cuộc nổi loạn của thú nhân sẽ diễn ra sớm thôi.” (Furiae)
Điều đầu tiên của Furiae-san nói là về cuộc nổi loạn.
Dứt lời, mọi người gồm cả tôi đều đồng loạt nhìn về cô ả.
“Furiae-dono, tất cả thủ lĩnh của thú nhân tộc đã bị bắt giữ. Cuộc nổi loạn đáng lẽ ra phải không diễn ra chứ-desu zu.” (Fuji)
“Đúng vậy! Tôi đã dạo một vọng quanh quận thú nhân tộc, và những tin đồn về cuộc nổi loạn đã dần hạ nhiệt.” (Nina)
Fuji-yan và Nina-san phủ nhận.
“Thế à? Nếu các người không tin tôi, thì cũng tốt thôi.” (Furiae)
Furiae-san đáp lại bằng một nụ cười đầy ẩn ý.
Hmm, là sao nhỉ?
“Nè nè, cô là ả chiêm sư ở Quận 6, đúng chứ?”, Sa-san xen vào cuộc nói chuyện.
“Ah, phải rồi! Trí nhớ tốt đó, Aya. Vậy thì, cô là một người dùng Vận Mệnh Ma Pháp à?” (Lucy)
“Sa-san và Lucy, hai người quen biết Furiae-san à?” (Makoto)
Dựa theo lời bộ đôi, thì ba người họ đã gặp nhau tại Quận 6, nơi mà cô ả đang đóng giả là một chiêm sư.
Thay vì gọi là tình cờ…thì nghe có vẻ giống như cô ả đã chủ ý nhắm tới hai thiếu nữ vì trông họ chả khác gì hai lúa lên phố cả.
“Cô đang nói là…mình có thể nhìn thấy một tương lai nới cuộc nổi loạn sẽ diễn ra sao?” (Sofia)
Nguyệt Vu Nữ đáp lại lời của Công Chúa Sofia bằng một nụ cười.
“Hãy trả lời một cách rõ ràng ngay, Nguyệt Vu Nữ.” (Chris)
Chris-san chất vấn bằng một giọng điệu gắt gỏng.
“Ara? Tôi có thể nhìn thấy một tương lai mà cô sẽ nảy sinh mâu thuẫn với những người vợ khác nhằm tranh giành chồng mình, và khiến cho cả gia đình đổ vỡ.” (Furiae)
“?!”
“Quả là ác ý mà!” (Nina)
Lời nói của Furiae-san khiến Chris-san kinh ngạc, còn Nina-san thì thốt lên đầy tức giận.
Ể? Fuji-yan, gia đình của mày sẽ đổ vỡ sao?
“Furiae-dono, cô không nên nói dối như vậy-desu zo.” (Fuji)
Fuji-yan bác bỏ điều đó bằng một nụ cười gượng.
Ra là vậy, nó chỉ là một lời nói dối.
Khoan đã, cô xấu tính xấu nết thật đó, Furiae-san!
Nó sẽ tạo ra một ấn tượng xấu đối với mọi người, thành thử cô có thể ngưng trò đó được không?
“Khi nào thì cuộc nổi loạn sẽ xảy ra?” (Makoto)
Khi tôi hỏi, nụ cười của Furiae-san liền biến mất và cô ả đáp lại bằng một vẻ mặt nghiêm túc.
“Ngày mai.” (Furiae)
Ngày mai?!
Không phải nó nhanh quá à?!
“Dối trá… tuy là không có vẻ như vậy.” (Fuji)
“Không thể nào…” (Chris)
“Danna-sama…” (Nina)
Kỹ năng [Đọc Tâm] của Fuji-yan đã vào cuộc để kiểm tra.
Thật sao…?
“Ta vẫn thấy chuyện này khó có thể tin ngay được…” (Sofia)
“Hmm, cho dù cô có bảo với chúng tôi như vậy. Phải không, Aya?” (Lucy)
“Tôi không thể tin được~.” (Aya)
Công Chúa Sofia, Lucy, và Sa-san không hề biết về kỹ năng Đọc Tâm của Fuji-yan, nên họ dường như chưa tin được lời Nguyệt Vu Nữ.
“Công Chúa Sofia, Lucy, Sa-san, bọn tôi sẽ giải thích sau, thành thử xin ba người hãy giả sử như cuộc nổi loạn sẽ diễn ra vào ngày mai.” (Makoto)
“““……”””
Giọng nói nghiêm túc của tôi khiến cả ba tạm thời gật đầu.
“À nè, không chỉ mỗi cuộc nổi loạn sẽ diễn ra vào ngày mai thôi đâu.” (Furiae)
Furiae-san nói với vẻ mặt vui vẻ.
“Còn gì nữa?” (Makoto)
“Một đàn quái vật sẽ đồng loạt tấn công Symphonia.” (Furiae)
Là điều mà Công Chúa Noel nói trong buổi họp mặt.
“Thái Dương Hiệp Sĩ Đoàn và Tứ Thiên Hiệp Sĩ Đoàn đã tăng cường phòng thủ ở các cổng thành. Một đàn quái vật sẽ chả-” (Sofia)
Furiae-san ngắt lời của Công Chúa Sofia.
“Từ cả đường bộ lẫn biển. Phòng tuyến ở phía biển hẳn là sẽ mỏng hơn.” (Furiae)
“Thật sao, Fuji-yan?” (Makoto)
Tôi quay sang hỏi cậu bạn của mình.
“Nếu tao không nhầm… thì đàn quái vật hiện đang tụ tập ở khu vực rừng xung quanh Symphonia. Một cuộc tấn công từ đường biển là hoàn toàn nằm ngoài dự tính, nên đội quân phòng thủ vẫn sẽ được bố trí ở vị trí như thường lệ.” (Fuji)
“Ngày mai, vì cuộc nổi loạn bất ngờ từ thú nhân tộc, và cuộc tấn công của đàn quái vật đông đảo hơn dự kiến, Symphonia sẽ rơi vào ngày loạn lạc tồi tệ nhất trong lịch sử. Lợi dụng khoảng trống đó, tôi đã dự định sẽ chạy trốn. Tuy là tôi lại không hề nghĩ là mình sẽ bị bắt trước lúc ấy.” (Furiae)
Furiae-san nói thẳng ra một cách lãnh đạm.
“Không thể…Không thể nào…” (Sofia)
Công Chúa Sofia dường như vẫn không thể tin được những lời của Nguyệt Vu Nữ.
Tôi nhìn về phía Fuji-yan và cậu ấy khẽ gật đầu.
Cô ả không hề nói dối.
“Công Chúa Sofia, người có thể không tin chuyện này, nhưng…” (Makoto)
“Không, quả thực là ta chả hề tin tưởng lời nói của Nguyệt Vu Nữ, song ta lại tin cậu, Anh Hùng Makoto. Bởi là một Tông Đồ của Nữ Thần, nên cậu hẳn là phải có một chứng cứ xác thực nào đó, đúng không?” (Sofia)
Cô nàng tin tưởng tôi kìa.
Niềm tin của Công Chúa Sofia đặt vào tôi quả là rất nhiều.
Tuy là nó có hơi xấu hổ một chút.
Tôi quay lại nhìn Nguyệt Vu Nữ.
“Furiae-san, bọn tôi muốn ngăn chặn cuộc nổi loạn và giảm thiểu thiệt hại từ đàn quái vật nhiều nhất có thể. Còn cô thì muốn trốn thoát khỏi Thái Dương Quốc. Mục tiêu của hai bên đã rõ ràng. Hãy giao kèo với nhau tại đây đi.” (Makoto)
Nguyệt Vu Nữ trưng ra bộ mặt như thể đang chờ đợi điều này.
Cô ả đã dẫn hướng cho cuộc trò chuyện rất tốt.
“Giao kèo… Được thôi. Nhưng với một điều kiện.” (Furiae)
Nguyệt Vu Nữ nhìn thẳng về phía tôi và khẽ mỉm cười.