╔❃═❃═✡◦●°☪°●◦✡═❃═❃╗
꧁༺ Dịch: AkaNeko ༻꧂
╚❃═❃═✡◦●°☪°●◦✡═❃═❃╝
~~~*~~~
Người đầu tiên nhận ra sự kì lạ chính là Sa-san.
“Takatsuki-kun, có mùi gì khen khét thì phải? Cứ như thứ gì đó đang cháy vậy…”
“Không, tớ chả ngửi thấy gì…”
Trời đã tờ mờ sáng khi chúng tôi thoát ra khỏi Rừng Quỷ Quyệt và tới được Rừng Đại Ngàn.
Đã vài giờ trôi qua kể từ lúc chúng tôi khởi hành.
Thú thực thì, sự căng thẳng trong tôi đã hoàn toàn được giải tỏa.
Đó là lý do tại sao tôi lại nhận ra sự bất thường trễ tới như vậy.
“Này, nhìn kìa. Khói đang…”
“Đấy là vị trí ngôi làng của Lucy!”
Càng tới gần ngôi làng bao nhiêu, thì lòng tôi càng bất an bấy nhiêu.
Không khí khô và mùi khói nồng nặc liên tục xộc vào mũi tôi.
“Nhanh lên nào!”
Tôi cứ thế chạy.
“Takatsuki-kun, bám vào tớ nè!”
Tôi được Sa-san kéo theo và phóng như bay tới Làng Kannan.
Càng tiếp cận ngôi làng, chúng tôi càng thấy rõ ngọn lửa đang bùng lên.
(Chết tiệt! Đây hoàn toàn không phải lúc để thảnh thơi thám hiểm!)
Rừng Đại Ngàn đang bốc cháy dữ dội.
Những ma thụ rất khó bén lửa thì giờ lại đang chìm trong biển lửa.
Né đi những đám cháy nóng hổi, chúng tôi tiến thẳng vào Làng Kannan.
Đập vào tầm mắt tôi là một cái xác cháy xém.
Trái tim tôi đập liên hồi từng nhịp.
Tôi thậm chí có thể nghe thấy tiếng nuốt nước miếng của bản thân.
Tôi do dự bước lại gần cái xác đó và…kiểm tra nó.
(Nạn nhân là một trong những elf tại bữa tiệc chào mừng hôm qua…nhỉ…hửm?)
Ngay khoảnh khắc ấy, tôi bỗng nhận ra.
“Takatsuki-kun! Cái xác này là của một con zombie!”
“…Có vẻ là vậy thật.”
Hoàn toàn không phải elf.
Bởi cái xác đã cháy thành than thế nên khó tài nào biết ngay được, song khi nhìn tận mắt từ tầm gần thì tôi đã ngay lập tức nhận ra.
Một trong những undead mà chúng tôi gặp tại Rừng Quỷ Quyệt.
Chuyện này là sao chứ?
Undead tấn công Làng Kannan?
“Sa-san, mình đi thôi!”
“Ừm!”
Chúng tôi tiến sâu hơn vào ngôi làng.
“Uwaaa…” “Kinh khủng quá…”
Cảnh tượng như thể địa ngục trần gian vậy.
Những xác chết cháy xém nằm la liệt khắp mọi nơi.
Chúng đều là undead cả.
(Chẳng phải lửa bình thường không có tác dụng với undead sao?)
Tôi nghĩ là mình đã học được điều đó ở Thủy Thần Điện.
Thứ mang hiệu quả mạnh nhất lên undead chính là thái dương ma pháp.
Mà, do chả thể nào sử dụng được hỏa ma pháp hay thái dương ma pháp, nên tôi cũng nghe qua loa thế thôi…
Trong khi nghĩ vậy, chúng tôi đã tới được nhà của Lucy nằm tút bên trong ngôi làng.
“Makoto! Aya!”
Một nàng elf với mái tóc đỏ rực chạy về phía chúng tôi.
Lucy!
“Lu-chan!” “Lucy!”
Sa-san và Lucy ôm lấy nhau thật chặt.
Mừng là cô ấy không sao.
Tôi có thể thấy Furiae-san, Hoàng Tử Leonard, và Janet-san cùng những hiệp sĩ khác.
Và dường như là gia đình Lucy lẫn các elf khác trong làng đều vô sự.
“Lucy, chuyện gì xảy ra thế?”
“Một Thượng Ma Tộc là thân tín của Bất Tử Vương, Shuri, đã dẫn theo nguyên đoàn quân undead dưới trướng và tấn công vào làng.”
“Thân tín của Bất Tử Vương, Shuri…”
Hẳn đó là một trong những tướng lĩnh khác của Bifrons mà Setekh đã nhắc tới.
“Còn thương vong thì sao?”
Rốt cuộc thì bao nhiêu người đã…
“Ể? Chẳng ai bị thương cả.”
““Hả?””
Lời hồi đáp vô tư của Lucy khiến tôi lẫn Sa-san đều thốt lên đầy bất ngờ.
Gượm đã.
Không ai bị thương ư?
Với cả đống lửa cháy nghi ngút đó?
“Cơ mà làng thì đang cháy rồi đó! Hơn nữa, ả Shuri đó mang ít quân lắm hả?”
“Aa…làng bị cháy là do…”
Lucy dường như đang có điều gì đấy khó nói, và khi tôi nhìn tới chỗ ánh mắt cô ấy hướng tới…
“Mọi người, hãy tìm cách dập lửa mà không để nó ảnh hưởng tới thần mộc!”
“Vâng, thưa ông!”
“Kết giới quanh làng mà biến mất là nguy to đấy!”
“Cơ mà hỏa ma pháp mức độ này của Mama coi bộ chưa phải toàn lực!”
“Thế còn mấy căn nhà đang cháy thì xử lý sao?!”
“Kệ chúng đi! Ta có thể xây lại bằng mộc ma pháp nhanh thôi!”
“Quan trọng hơn, ai đó bảo Rosalie-san nhẹ tay một chút được không…?”
“…Nếu ta có thể làm được, thì chúng ta đâu có phải khổ sở như thế này…”
Tôi có thể nghe thấy những câu thoại đó.
Ồ?
“Lucy, lẽ nào…”
“…Ừ-Ừm, Mama đang đơn thương độc mã chiến đấu với thân tín của Bất Tử Vương lẫn đoàn quân của ả. Và cái đống này là…tàn dư của nó?”
Ngôi làng bị cháy là do người thân của họ gây ra sao?!
“Tuy đã nghe ít nhiều lời đồn, song ma pháp của Hồng Liên Phù Thủy quả thực vượt ra ngoài lẽ thường. Một mình đối mặt với đội quân 5000 undead thì…”
“5000?!” “Một mình ư?!”
Sa-san và tôi đều bị sốc trước lời nói của Hoàng Tử Leonard.
“Tôi cũng đã định giúp một tay, nhưng chưa kịp thì đã bị ngài ấy ngăn lại và bảo là tôi sẽ chỉ bị cuốn vào và mất mạng thôi…”
Janet-san trông có vẻ ủ rũ khi bị khước từ.
“A! Nhìn kìa!”
Tôi hướng tầm mắt về phía Sa-san chỉ.
*Đoàng!*
Con Rồng Zombie vừa bị đấm bay đi bởi một bóng người đỏ thẫm rực lửa.
Sử dụng [Thiên Lý Nhãn] để nhìn rõ hơn người ấy, tôi ngay lập tức nhận ra đó là nữ elf trông giống Lucy mà bản thân vừa gặp bữa trước.
Vậy ra đó đúng là Rosalie-san.
Cơ mà toàn bộ cơ thể của bác ấy cứ như đang bốc hỏa vậy.
Ừmm, hình như là cháy thật?
“Lucy, kia là mẹ cô à? Không phải bác ấy đang bốc cháy sao?”
“Đó là…kỹ năng [Tinh Linh Giáp] của Mama.”
“Gì cơ?”
Đây là lần đầu tiên mà tôi nghe về kỹ năng đó.
Bộ đó là một kỹ năng đặc biệt sao?
“Triệu hồi Hỏa và Phong Tinh Linh!”
Sử dụng [Nghe Lén], tôi bắt được giọng của mẹ Lucy.
Ngay khoảnh khắc đó, tôi nhìn thấy ma lực trong không khí như sôi lên.
(Đỉnh quá, Triệu Hồi Tinh Linh ư? Bác ấy có thể làm thế luôn sao…?)
Tuy không nhìn được chúng, song tôi có thể nghe thấy tiếng ồn ào của những Tinh Linh.
Chúng - các Hỏa và Phong Tinh linh, có lẽ đang ở cạnh bên mẹ Lucy.
Và rồi, mẹ của Lucy còn bốc cháy dữ dội hơn.
Một cột lửa khổng lồ từ đâu ra bỗng dưng xuất hiện.
Một ma pháp thậm chí còn mạnh hơn gấp nhiều lần so với thượng cấp ma pháp Hỏa Diệm Phong Bạo.
Vô số quái vật trúng đòn và bốc cháy dữ dội.
Những căn nhà trong Làng Kannan cũng bị đạn lạc và chịu thiệt hại.
“Aa! Nhà của tôiiii!!!”
Một elf bỗng hét lên.
Một trong số những căn nhà đang cháy là của anh ta ư…?
Xin chia buồn…
Thậm chí càng nhiều quái vật tụ lại xung quanh mẹ Lucy.
Chúng dường như đều là undead, song cũng có cả những zombie mang dáng hình phi long, điểu sư và harpy.
Số lượng dễ dàng vượt quá 1000…
Tôi có thể thấy mẹ Lucy nhe răng cười.
Bác ấy hẳn là một người hiếu chiến.
“[Hỏa Ma Pháp: Đàn Bất Tử Điểu]!”
Hàng chục con Phượng Hoảng Lửa xuất hiện.
“Ahahahaha! Thiêu rụi hết đi! Bùng cháy lên!”
Tôi có thể nghe thấy tiếng cười lớn của Hồng Liên Phù Thủy-san.
Uwaa, bác ấy đang liên tục tung ra những Vương Cấp Ma Pháp trong khi cười.
Đáng sợ!
“Bác ấy trông giống bà thật đó, Lu-chan.”
“Aa, chuẩn luôn. Nhất là phần ‘cháy thành tro’ ấy.”
“Makoto! Aya?! Bộ tôi giống vậy lắm à?”
Lucy nhìn chúng tôi như thể vừa nghe thấy điều gì đó thô lỗ.
Cơ mà cô có hơi giống thật đó.
Tuy là không điên bằng thôi.
Sau một hồi, tiếng nổ từ các đòn ma pháp lặng dần và im bặt.
“Kết thúc rồi ư?”
“Cổ đánh bại luôn cả thân tín của Ma Vương rồi sao?”
“Ngay từ đầu thì tại sao Thượng Ma Tộc Shuri lại tới đây chứ?”
Có hàng trăm ngôi làng ở Mộc Quốc.
Thế thì tại sao lại là ngôi làng mà tôi đang trú chân chứ?
“…Có lẽ là lỗi của chị.”
Người vừa xuất hiện với lời xin lỗi là Mộc Vu Nữ, Flona-san.
“Flona-oneechan ư?”, Lucy hỏi.
“Shuri đến đây là để sát hại Dũng Sĩ và Vu Nữ.”
“Ra là vậy.”
Tên tướng lĩnh Jinbara của Thú Vương cũng bảo là chúng sẽ chiến đấu với vị Dũng Sĩ.
Vậy ra là chúng thực sự nhắm tới những nhân vật cốt cán như Dũng Sĩ và Vu Nữ.
“Cháu xin lỗi…Trưởng Làng. Bởi vì cháu, mà sự việc này…”
Flona-san cúi gằm mặt.
“Nghe đây! Ngọn lửa vẫn còn chưa được dập tắt! Hãy cẩn thận khi đối phó với lửa! …Flona, đừng lo lắng về nó. Bị quân đoàn của Ma Vương nhắm đến vốn dĩ là số phận của một Vu Nữ rồi. Chúng ta là một gia đình. Và gia đình thì phải giúp đỡ lẫn nhau.”
“…Vâng, cám ơn ông rất nhiều.”
Trưởng Làng nhẹ nhàng khuyên giải Flona-san trong khi đưa ra chỉ đạo.
Quả là một con người từng trải.
“Cơ mà, mẹ của Lucy không tới đây à?”
Tôi muốn gặp bác ấy thêm lần nữa.
Và nhờ bác ấy chỉ dạy Tinh Linh Ma Pháp nữa!
“Tất nhiên rồi! Nó phải lo mà xử lý cái đống lửa của mình chứ! Cứ vung tay mà đốt vô tội vạ như thật vậy!”
“Thôi nào, Ojii-chan. Nhờ mẫu thân Rosalie mà chúng ta mới có thể đẩy lùi tụi ma tộc…”
Người chị của Lucy khuyên giải vị Trưởng Làng đang bực bội.
Một bầu không khí khá là thư thả.
Ngay khoảnh khắc mà mọi căng thẳng đang được giải tỏa…
“Vu Nữ của Mộc Nữ Thần!”
Một nữ ma tộc đáp xuống từ trên trời.
Tóc đen và làn da trắng toát; một mỹ nhân với cặp mắt đỏ thẫm.
“Ma tộc?!”
“Ả là Shuri!”
“Bảo vệ Flona!”
Chúng tôi và các elf trong làng vội chạy tới bảo vệ Flona-san, song…
“Quá chậm!”
Shuri vung lưỡi kiếm đỏ au của cô ta xuống!
Ả nhanh tay hơn rồi!
“Flona-neechan!”
Tiếng hét tuyệt vọng của Lucy vang vọng.
Chúng tôi chỉ có thể đứng nhìn trong khi Flona sắp sửa bị tước đoạt mạng sống…
“Tiếc thay, ngươi mới là kẻ quá chậm.”
“Guhaa!”
Nữ elf bốc hỏa màu đỏ đột nhiên xuất hiện và tóm lấy cổ Shuri bằng một tay.
Đến khi tôi nhận ra, thì thanh kiếm trên tay ả đã bị đánh bật ra.
“Ngươi là Shuri, thuộc hạ của Ma Vương trong truyền thuyết, đúng chứ? Ta nghe bảo ngươi còn là thân tín của Ma Vương Bifrons, kẻ cai trị hơn một nửa Lục Địa Phía Tây nhỉ… Ta cứ tưởng là ngươi phải mạnh mẽ hơn, chứ thế này thì thất vọng quá.”
Mẹ của Lucy siết chặt cổ Shuri cùng một nụ cười tà dâm trên môi.
Đính chính lại.
Lucy chưa từng làm vẻ mặt như thế bao giờ.
Cô ấy không hề giống bác ấy chút nào.
“Ám Ma Pháp: [Hắc Ám Phục Trang]!”
Cơ thể Shuri được bao bọc bởi một hắc đấu khí.
“Ái dà.”
Mẹ của Lucy thả tay ra khỏi cổ ả.
“Mụ đàn bà khốn kiếp…”
Shuri trợn mắt tức giận và nhìn trừng trừng về phía mẹ Lucy.
Quanh người ả liên tục rỉ ra thứ ma lực đen kịt.
Một bầu không khí hắc ám bao trùm khu vực.
“…Uuu.”
Lucy khẽ bám lấy vạt áo tôi.
Có vẻ như chướng khí xuất ra từ một cường ma tộc mang theo hiệu quả làm suy giảm tinh thần của những người có tâm thức yếu đuối.
“Lucy, sử dụng kỹ năng [Lãnh Tĩnh] đi.”
“Ừ-Ừa, có xài rồi đấy, nhưng…”
“Sa-san, cậu ổn chứ?”
“Tớ nghĩ mình…vẫn ổn. Cơ mà ả ma tộc đó mạnh thật.”
Sa-san khẳng định.
Nguy Hiểm Cảm Tri của tôi cũng đang rinh inh ỏi nhức cả đầu đây.
Ả chắc chắn thuộc cấp độ Chỉ Định Tai Ương.
Song người hiện tại đang đối mặt với ả thân tín của Ma Vương này lại là Hồng Liên Phù Thủy, Rosalie J Walker.
“Hoạt bát quá nhể. Thế ta đây sẽ làm địch thủ của ngươi.”
Hồng Liên Phù Thủy ra hiệu cho ả với phong thái bình thản.
Shuri nhìn trừng trừng bác ấy một cách đầy sát khí.
Hắc ma lực mà Shuri xuất ra tạo ra một sức ép vô hình khiến việc thở cũng trở nên khó khăn hơn.
Nhìn lại xung quanh, tôi có thể thấy các elf trong làng, những hiệp sĩ của Janet-san đều tái mét mặt mày và lùi lại trong vô thức.
Những người có thể kháng cự lại nó là Sa-san, Furiae-san, Trưởng Làng, và Flona-san.
“Lucy, Hoàng Tử Leonard, ở yên sau lưng tôi nhé.”
Tôi đứng chắn trước cả hai.
Tuy chẳng đáng tin cậy nhiều đến vậy, nhưng ít ra có còn hơn không.
“Cám ơn, Makoto.”
“Em xin lỗi, Makoto-niisan.”
Đối mặt với lớp tướng lĩnh của Ma Vương thì [Lãnh Tĩnh] là không đủ để giữ tâm trí yên ổn nhỉ…
Việc này sẽ là một thách thức đây.
Trong lúc đó, ma tộc Shuri với hắc chướng khí được giải phóng liên tục đang đối mặt với Rosalie-san cùng lớp đấu khí sắc đỏ, và áp lực lớn đến nỗi tưởng chừng như trận tử chiến sẽ diễn ra bất kì lúc nào.
“Chết đi!”
Shuri rút ngắn khoảng cách tới chỗ Rosalie-san trong nháy mắt.
Một nhát chém tựa như cái móng vuốt khổng lồ vung ra từ tay phải Shuri.
Rosalie-san đỡ đòn đó một cách trực diện luôn sao?
“Mẹ?!”
Lucy hét lên.
Song mẹ của Lucy chỉ đơn giản là hơi loạng choạng.
“Hểe..cũng đau đấy. Vậy thì đến lượt ta.”
“Gì cơ?”
Ngay trước khi Shuri kịp nói gì với cái vẻ mặt ngơ ngác đó…
*Bang!*
Với âm thanh vang vọng như thể một cuộc tai nạn giao thông vừa xày ra, nắm đấm rực cháy của Rosalie-san xuyên thủng Shuri.
Khoảnh khắc nắm đấm va chạm, cơn cuồng phong tựa một vụ nổ trải ra, và ả ma tộc tội nghiệp bị thổi bay.
“““““……”””””
Chúng tôi, những người đang theo dõi trận chiến đều chết lặng.
Một đấm thôi ư?
Nơi mà Shuri bị đánh bay tới vẫn đang cháy rừng rực bởi vụ nổ.
“Đấy~, xong rồi nhé~.”
Rosalie-san vẫy tay phấp phới.
“Như mọi khi, vẫn sử dụng cái ma pháp tựa quái vật đó.”
“Độc miệng quá, cha à! Ai lại đi gọi con gái mình là quái vật cơ chứ.”
“Mẹ! Mẹ đốt làng hơi quá tay rồi!”
“Aa, xin lỗi xin lỗi. Nhưng Flona-chan vẫn ổn là được rồi còn gì?”
“Đã lâu không gặp, mẹ chồng Rosalie-sama. Con sẽ phụ một tay trong việc khôi phục Làng Kanan.”
“Cái con bé hồ đồ này! Cháu là Vu Nữ của Mộc Nữ Thần đó?! Làm gì có chuyện chúng ta sẽ để cháu đụng tay đụng chân tới mấy việc này!”
Coi bộ họ đã chuyển qua bàn chuyện gia đình.
Cơ mà ngôi làng thì vẫn đang cháy phừng phực.
Với sự trợ giúp từ các elf, đám cháy dần dần được dập tắt.
Ngay khi mọi người đã thở phào nhẹ nhõm thì…
“Bọn ngu!”
Một hắc khối bỗng nhảy thoắt lên!
Cái bóng đen ấy bổ nhào lên người Rosalie-san.
“Mama!” “Rosalie!”
Lucy, Trưởng Làng và các elf khác đều đồng loạt hét to.
Trong tay Shuri là một lưỡi gươm đỏ chói, và nó đã xuyên thủng ngực của Rosalie.
Rosalie từ từ gục xuống với nét mặt hơi chút ngạc nhiên.
“Hmph, quả ma pháp kinh khủng đấy…Cơ mà ngươi quên ta là undead rồi sao”
Rosalie-san vẫn chỉ nằm đó bất động.
Ma tộc Shuri với làn da trắng toát, cặp mắt đỏ như máu tươi, và mái tóc đen láy… Hầu như chẳng có vết thương nào trên người ngoại trừ việc quần áo tả tơi.
Ả đã hồi phục lại hoàn toàn ư?
“Giờ thì vật cản đường đã khuất mắt. Tới lúc kết liễu Mộc Vu Nữ rồi.”
Shuri nhìn trừng trừng về phía Flona-san.
“Ta sẽ không để ngươi toại nguyện!” “Mọi người, hãy bảo vệ Flona-san!”
Các chiến binh của làng elf, Janet-san, và Hoàng Tử Leonard đều bắt đầu thủ thế với vũ khí trên tay một cách run rẩy.
“…Hơi đau đấy. Giờ đến lượt ta đúng chứ?”
Chậm rãi…
Mẹ Lucy dứng dậy trong khi vẫn bị thiêu cháy bởi lửa.
Lưỡi gươm xuyên thủng ngực bác ấy trượt ra và rơi xuống đất.
“““…”””
Sa-san, các elf trong làng, và cả tôi đều hết sức ngạc nhiên.
“Không thể nào… Bộ ngươi bất tử à?”
Ả thân tín của Ma Vương lẩm bẩm trong kinh ngạc.
“Thô lỗ thế. Đó chỉ là Thánh Cấp Hỏa Ma Pháp [Tái Sinh Hỏa Diệm] mà thôi. Ngươi không biết nó sao?”
Bác ấy phủi nhẹ chỗ vừa bị đâm trên ngực trong khi hỏi.
Vết thương đã hoàn toàn biến mất.
“N-Nhưng ngươi không thể giết ta chỉ bằng hỏa ma pháp được!”
Như thể ám chỉ trận chiến vẫn chưa kết thúc, Shuri thủ thế với thanh kiếm của mình.
Song nụ cười của Rosalie-san vẫn không hề biến mất.
“Thật ư? Thế này thì sao?”
Rosalie-san giơ tay lên trời.
Bác ấy lặng lẽ niệm chú.
Đây có lẽ là lần đầu tiên mà bác ấy niệm chú cho ma pháp.
Một lượng ma lực khổng lồ bắt đầu quy tụ về tay phải của Rosalie-san.
“Không được! Rosalie, đó là…!”
Trưởng làng hét lên một cách hoảng hốt.
Các elf của làng đều đồng loạt lùi lại.
(Mình có nên đi nấp luôn không nhỉ?)
Trong khi tôi đang nghĩ như vậy…
“Thánh Cấp Hỏa Ma Pháp: [Quyền Thiên Sứ, Principality].”
Ma pháp đó dần được thành hình.
Thứ đang lơ lửng trên không chính là một Hỏa Thiên Sứ với đôi cánh khổng lồ và dạng hình người.
Nếu đối chiếu với Vương Cấp Ma Pháp Bất Tử Điểu thì có phần nhỏ hơn.
Tuy nhiên, áp lực mà nó tạo ra thì không gì có thể so sánh được.
(Thánh Cấp Đệ Thất Vị Thiên Sứ…)
Tôi đã học được trong lớp ma pháp của Thủy Thần Điện rằng Thánh Cấp Ma Pháp là một phép màu giúp ta có thể mượn sức mạnh từ các Thánh Thần Tộc.
Nhờ đó mà ma pháp mới mang hình dạng sứ giả của các vị thần, Thiên Sứ.
Thánh Cấp Ma Pháp có thể thiêu cháy bất kì kẻ địch nào dù chúng có phải undead hay không.
“Kuh!”
Shuri hẳn đã nhận ra rằng bản thân không thể đánh lại. Ả liền quay đầu bỏ chạy.
Ả biến mất nhanh như thoắt.
“A! Mụ chạy rồi!”
Tôi có thể nghe thấy tiếng lẩm bẩm của Sa-san.
Ả chạy mất dép rồi nhỉ…
Song Rosalie-san lại nhe răng ra cười.
“Tiêu diệt ả ma tộc đó, Quyền Thiên Sứ Principality.”
“…Tuân lệnh.”
(M-Ma pháp biết nói luôn sao?!)
Hình bóng của hỏa thiên sứ biến mất trong tích tắc.
Nó đuổi theo Shuri ư?
Một vài giây sau…
*BÙMM!!*
Một cột lửa bỗng vươn lên trời theo hình thánh giá từ đằng xa.
“AAAAAAAAAAAAAAAA!!”
Tiếng hét vang vọng.
(Phát nổ theo hình cây thánh giá tựa như đòn Quang Kiếm của Sakurai-kun vậy.)
Tôi mơ hồ nhớ lại lần đó.
“Mẹ… chừng đó đủ kết liễu ả chưa?”
Như thể trả lời Lucy, lớp hào quang rực cháy của Rosalie-san dần dà phai đi.
Mái tóc đỏ của bác ấy chậm rãi trở lại sắc vàng hào nhoáng.
Cặp mắt màu đỏ tươi thì hóa trở lại lam sắc trong suốt.
Thậm chí trên người bác ấy còn chả hề có lấy một vết thương.
Khuôn mặt mỹ nữ của bác ấy quay về phía chúng tôi.
“Dễ ẹt mà, đúng không?”
Nụ cười cùng khuôn mặt y hệt như Lucy của Rosalie-san quá là thuần khiết đối với một người được mệnh danh là Hồng Liên Phù Thủy.