Shinja Zero no Megami-sama to Hajimeru Isekai Kouryaku

Truyện tương tự

Đau khổ vì tình, tôi trở thành Vtuber và trở nên nổi tiếng với các chị gái

(Đang ra)

Đau khổ vì tình, tôi trở thành Vtuber và trở nên nổi tiếng với các chị gái

Nito Rin; NitriN; 二兎凛

Không chỉ vậy, cả người thiết kế và tạo chuyển động model của cậu ấy, cùng với các VTuber yêu thích của cậu cũng bắt đầu thích Yuki…?

34 2138

Cô bạn thân nhất của crush đang bí mật tiếp cận tôi

(Đang ra)

Kurono chiến ký, dường như một người đến từ dị giới như tôi lại chỉ vô đối trên giường mà thôi

(Đang ra)

Kurono chiến ký, dường như một người đến từ dị giới như tôi lại chỉ vô đối trên giường mà thôi

Saito Ayumu

Sử dụng những tư duy và hiểu biết có được từ thế giới hiện đại, Kurono sẽ bắt đầu hành trình xây dựng nên đế chế của riêng mình, mở đầu bằng việc sử dụng 1.000 Á nhân đẩy lùi 10.

16 905

Đàn Bồ Câu

(Đang ra)

Đàn Bồ Câu

Nhất Điều Ngưu Nãi Ngư (Một Con Cá Măng Sữa)

Đây là câu chuyện kể về một sinh viên có một chút hardcore hệ vật lý hủy diệt cùng cứu thế, tất cả sự kiện đều xoay quanh các sự thật khoa học, có lẽ đọc lấy cũng không dễ dàng như vậy...

5 3

Tenchi muyo GXP

(Đang ra)

Tenchi muyo GXP

Kajishima Masaki

Tenchi Muyo GXP theo chân Yamada Seina, một cậu bé tuổi teen sống ở vùng nông thôn Okayama người vô tình gia nhập Cảnh sát Thiên hà do bản thân có thiên hướng xui xẻo và bị gia đình ép buộc. Chẳng bao

31 204

Hồi Thứ Sáu: Hồng Liên Phù Thủy Và Ma Vương Bất Tử - Chương 140: Quyết Chiến Ở Rừng Quỷ Quyệt (Phần 1)

╔❃═❃═◦●°°●◦═❃═❃╗

꧁༺ Dịch: AkaNeko ༻꧂

╚❃═❃═◦●°°●◦═❃═❃╝

~~~*~~~

“Cái con nhỏ ngu xuẩn đó!”

Trưởng Làng-san gầm lên một cách giận dữ.

Tất cả những người con của Rosalie-san đều ôm đầu, ngoại trừ Lucy.

Maximilian-san và Flona-san thì đều mang một vẻ mặt khó xử.

Còn tôi…

“Hãy đuổi theo bác ấy.”

Tôi đề nghị.

“Chờ đã, Makoto. Sở trường của Mama là phép Dịch Chuyển đó.”

“Có khả năng là trước khi chúng ta đuổi kịp thì bác ấy đã quay về rồi…”

Lucy và Sa-san giải thích lý do tại sao mọi người lại tập trung tại đây.

Chuyện đó…khó nghĩ quá nhỉ.

“Vậy ý hai người là chúng ta không thể làm gì khác ngoài đợi sao?”

“Dù sao thì cũng khó có khả năng là Hồng Liên Phù Thủy Rosalie-sama sẽ bại trận…”

Janet-san có vẻ tin tưởng vào sức mạnh của mẹ Lucy.

Mà, quả thật là bác ấy đủ mạnh để có thể hạ gục được cả một thân tín của Ma Vương.

“Nhưng ngay cả Rosalie cũng không phải bất khả chiến bại. Con bé từng bảo là nó không thể thắng được Đại Hiền Giả-sama.”

“100 năm về trước, người đã hạ gục Ma Vương Valac chính là Thái Dương Dũng Giả…”

Gia đình của Lucy tỏ ra lo lắng về Rosalie-san.

Tôi hỏi thứ mà mình đang băn khoăn.

“Đại Hiền Giả-sama mạnh hơn Rosalie-san ư?”

“Chính mẹ đã bảo là bà từng thực sự chiến đấu với ngài ấy và thua.”

Người chị của Lucy trả lời tôi.

“Ể?! Mama và Đại Hiền Giả-sama ư?”

Thậm chí Lucy cũng không biết nhỉ.

“Khi mẫu thân kết hôn ở Thái Dương Quốc, do quá nghẹt thở với chế độ giai cấp của nó, nên người đã thách đấu với Đại Hiền Giả-sama đương thời.”

“Kết quả là 20 trận toàn thua. Coi bộ là bà đã bị đánh bầm dập mà không thể động nổi một ngón tay lên ngài ấy.”

Người chị của Lucy nói cho tôi hay.

Đỉnh thật đó, Đại Hiền Giả-sama.

Chẹp, lạc đề mất rồi.

“Thế, nước đi tiếp theo đã được quyết định chưa?”

Tôi hỏi mọi người, và nhận lại một sự im lặng tột độ.

Flona-san thay mặt mọi người trả lời tôi.

-Vào buổi trưa hôm nay, các chiến lực của Mộc Quốc sẽ tập hợp về hướng ngôi mộ của Ma Vương.

-Lựa chọn an toàn nhất là đi cùng bọn họ.

-Nhưng chúng ta sẽ để Rosalie-san một mình trong thời gian dài như thế sao?

Đó là thứ mà bọn họ còn đang trăn trở.

Tôi nhìn về phía đồng đội mình.

Lucy đang cúi mặt và trầm tư suy nghĩ.

Dẫu cho là cô ấy vừa gặp được mẹ của mình sau nhiều năm xa cách.

Tất nhiên là Lucy sẽ lo lắng cho an nguy của gia đình rồi.

“Vậy nếu chúng ta tới Rừng Quỷ Quyệt trước thì sao?”

“Makoto?”

“Lucy đang lo lắng cho mẹ của mình, đúng chứ?”

“Ừ-Ừa…”

Lucy đan hai bàn tay lại một cách bồn chồn.

“Thế thì, bọn tôi sẽ khởi hành trước về Rừng Quỷ Quyệt vậy.”

“X-Xin hãy chờ đã! Em không thể để Makoto-niisan đi một mình được.”

Hoàng Tử Leonard vội vàng cản tôi lại.

“Không sau đâu, Sa-san và anh có thể sử dụng Ẩn Mật, thế nên bọn anh có thể né tránh lũ quái vật trong khi tiến lên. Nếu tìm thấy Rosalie-san, thì bọn anh sẽ nhờ bác ấy sử dụng Dịch Chuyển để quay về.”

Tôi cũng nói trước với họ là nếu không thể tìm ra Rosalie-san, thì chúng tôi sẽ trốn đi tới khi hội nhóm mọi người.

“Hai người ổn với kế hoạch đó chứ, Lucy, Sa-san?”

“Ừa~.”, phản ứng của Sa-san khá nhẹ nhàng.

Nó quả thực giúp tôi thoải mái hơn.

“…Cám ơn, Makoto.”

Lucy nhìn tôi một cách biết ơn.

“Ể? Thế còn ta thì sao?”

Furiae-san cuống cuồng chỉ vào bản thân.

“Công Chúa cứ ở đây đi. Hãy đi theo Flona-san và những người khác.”

Nếu cổ ở cạnh Mộc Vu Nữ, thì tôi sẽ có thể an tâm.

“…Bỏ ta lại nữa ư?”

Furiae-san hé nửa mắt nói.

“Không, chúng tôi không thể đưa người tới mộ của Ma Vương được…”

Nó rất nguy hiểm.

Song trông cổ có vẻ không phục cho lắm.

“Ta cũng có ích mà? Do sở trường là tử linh ma pháp, nên ta rất tương thích với đám quái vật ở Rừng Quỷ Quyệt.”

Cổ đưa ngón tay chọc má tôi.

Đến khi nhận ra, thì Tsui cũng đang cọ vào chân tôi.

Cả mi cũng muốn đi theo sao?

(…Hmm.)

Với vai trò là Thủ Hộ Hiệp Sĩ, tôi không muốn mang cổ tới những nơi nguy hiểm chút nào.

“Tất nhiên là, không. Công Chúa ở lại đây đi.”

“Ểeee?!” “Nyaa Nyaa!”

Furiae-san và Tsui phản đối.

Này, con mèo đen kia, mi mà cũng biết rên rỉ à.

Cả hai cứ chờ ở đây đi.

“Rồi, mọi người có 5 phút để chuẩn bị và chúng ta sẽ khởi--”

“Chờ đã, Dũng Sĩ Rozes-dono.”

Người vừa gọi tôi chính là Trưởng Làng-san.

Cụ nhìn thẳng vào mắt tôi.

“Ta hẳn đã lo lắng về những chuyện vặt vãnh. Rosalie là gia đình của ta. Thế nên tất cả chúng ta đều sẽ đi!”

“Để tôi dẫn đường cho, Dũng Sĩ Rozes-sama. Có những lối tắt nào mà chỉ elf chúng tôi mới biết.”

“Thế thì mau chuẩn bị thôi.”

“Onee-chan, Onii-chan!”

Rốt cuộc đã có tới hơn nửa chiến binh của làng Kanan quyết định đuổi theo Rosalie-san.

Nửa còn lại sẽ ở lại bảo vệ làng.

Những người đi chủ yếu là các chiến binh elf nam nhân (hầu hết là anh em trai của Lucy).

Ngoài ra còn có Phong Thụ Dũng Sĩ, Maximilian-san.

Rốt cuộc thì Hoàng Tử Leonard và Janet-san cũng sẽ đi cùng.

Trưởng Làng-san phải giữ liên lạc với các làng khác, thành thử cụ sẽ ở lại.

(Cụ cứ nằng nặc bảo ‘ta sẽ đi nữa!’, nhưng may là gia đình đã khuyên ngăn được.)

Furiae-san thì sẽ ở lại với Flona-san.

Phần lớn các nữ elf sẽ ở lại trong làng.

Bởi gần như tất cả các elf đều là thượng cấp pháp sư, thành thử hội chị em cũng là những chiến binh rất mạnh mẽ.

Trừ trường hợp tệ nhất, còn không thì ngôi làng hẳn sẽ an toàn.

Chúng tôi bắt đầu khởi hành tới Rừng Quỷ Quyệt.

◇◇

Chúng tôi lặng lẽ tiến bước trong Rừng Quỷ Quyệt.

Nó không phải cùng một con đường mà Sa-san và tôi đã từng đi.

Dường như đây là một lối tắt tới ngôi mộ của Ma Vương mà chỉ những người trong làng mới biết.

Có rất ít quái vật dọc đường và chúng tôi có thể tiến lên một cách an toàn…coi bộ là vậy.

Sương mù thì dày đặc trong Rừng Quỷ Quyệt dù cho trời đã giữa trưa.

Cành cây của những cự đại ma thụ tương truyền đã hơn 1000 năm thì chồng chéo lên nhau và che lấp cả ánh nắng mặt trời.

Các Thủy Tinh Linh thì cứ nháo nhào cả lên.

“…Có rất nhiều quái vật.”

Janet-san lẩm bẩm.

Tiểu thư có thể xài [Thăm Dò] ở một phạm vi rộng lớn.

Thế nên những gì tiểu thư nói đều rất đáng tin.

“Cô nghĩ sao, Lucy?”

“Ừa…đây có lẽ là lần đầu tiên mà tôi nghe thấy tiếng động ồn ào như thế này trong Rừng Quỷ Quyệt.”

Tôi có thể nhận ra những elf dẫn đường cũng đều căng thẳng tột độ.

Chúng tôi tiến bước một cách cẩn thận trong Rừng Quỷ Quyệt.

Một hồi sau, bỗng dưng…

*Bzt!”

Một chấn động ập tới tôi như thể cơn đau đầu.

(Gì thế này…?)

Cơn đau đầu từ Nguy Hiểm Cảm Tri ư…?

Các chiến binh elf dẫn đầu đoàn đột ngột dừng lại.

(…Sai rồi.)

Những elf phía trước đều đã hóa thành đá!

Khoảnh khắc tâm trí tôi nhận ra điều đó…

“Thủy Ma Pháp: [Sương Mù]!”

Tôi vận sức tạo ra một lớp sương mù dày đặc.

Tầm nhìn bị che đi ngay tức khắc.

Tôi không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì quá một mét.

“Hô! Tuyệt vời làm sao! Ngay khi nhận thấy Thạch Hóa Ma Nhãn được sử dụng, ngươi đã lựa chọn ngay được kế sách đối phó tốt nhất là ngăn chặn tầm nhìn. Ta muốn nhìn thấy khuôn mặt của tên pháp sư đó!”

Một giọng nói hoan hỉ từ tận đáy lòng vang lên.

Thậm chí chẳng cần phải hỏi đó là giọng ai nữa.

Bởi nó quá đỗi quen thuộc.

“Thứ lỗi cho sự chậm trễ. Ta tên là Ma Nhãn Setekh. Thuộc hạ thấp nhất của Thủ Lĩnh-sama vĩ đại. Ta đã chờ các ngươi, các chiến binh của Mộc Quốc.”

Hắn thực sự cao hứng…

Thạch Hóa Ma Nhãn Setekh nhỉ.

Coi bộ là cặp ma nhãn huyền thoại của hắn đã trở về.

Rắc rối rồi đây…

“Các ngươi! Hãy xuất hiện đi nào!”

Setekh nói lớn.

“Raaaaaaa!”

“Raaaaaaa!”

“Raaaaaaa!”

Tiếng của nhiều con thú vang vọng.

“Chúng ta bị bao vây rồi!”

Lucy hét to.

Tôi cũng nhận ra một lúc sau rằng chúng tôi đang ở ngay chính giữa lãnh địa của kẻ địch.

Chúng đã chờ sẵn ở đây để mai phục ư?

“Mọi người, hãy tản ra! Nếu cứ co cụm lại thì sẽ trở thành mục tiêu của chúng!”

Maximilian-san hét lớn.

“Sa-san, nhờ cậu lo Hoàng Tử Leonard nhé!”

“Tớ hiểu rồi!”

Sa-san xài được Ẩn Mật, thế nên nhỏ sẽ có thể một mình mang Hoàng Tử Leonard chạy thoát!

“Lucy, lên thôi!”

Tôi kéo lấy tay Lucy và kích hoạt Ẩn Mật.

“C-Chờ-!”

“Xuỵt! Im lặng nào.”

Tôi bịt miệng Lucy lại và nhanh chóng rời khỏi vị trí một cách lặng lẽ.

Chúng tôi đang bị kẻ địch bao vây.

Song nó lại không phải vòng vây tuyệt đối.

Nếu là bây giờ thì chúng tôi vẫn có thể chạy thoát.

“Fufufu, ta ở đây này, Mộc Quốc Dũng Sĩ-dono. Hãy tiêu diệt ta và làm rạng danh tên tuổi ngươi xem?”

Tôi có thể nghe thấy lời khiêu khích của Setekh.

Làm sao hắn biết được là Dũng Sĩ của Mộc Quốc đang ở đây?

Lẽ nào hắn có thể đoán ra được nhờ giọng nói của anh ấy?

Tôi sử dụng [Nghe Lén].

Song tôi lại không nghe thấy âm thanh chiến trận.

Mọi người hẳn là đã rút lui khởi nơi này.

Chúng tôi cũng phải thoát thân luôn.

“Chán thế nhỉ… Dẫu cho là Bifrons Bệ Hệ sắp sửa tái sinh… Shuri-san không quay lại rồi.”

Tôi nghe loáng thoáng được hắn nói những lời ấy bằng Nghe Lén.

(Sắp sửa…? Ý hắn tức là đêm trăng rằm tối nay, đúng chứ?)

Có thật thế không?

Tuy có chút dự cảm chẳng lành, nhưng rốt cuộc thì tôi vẫn quyết định bỏ chạy.

◇◇

Giữa làn sương mù dày đặc.

Chúng tôi nín thở trong khi vẫn sử dụng Ẩn Mật.

Đến cuối thì tôi không còn nghe thấy âm thanh và tiếng bước chân của bầy thú nữa.

Ngoài ra thì tôi cũng xác nhận bằng Tác Địch rằng kẻ thù đang di chuyển đi xa hơn.

Thoát rồi nhỉ…

Tôi thở dài nhẹ nhõm.

Tôi quay lại và nói với đồng đội mình.

“Lucy, ta thoát rồi…ể-ể?”

“…Xin lỗi, do anh dặn là không được nói, thế nên…”

Người đang bị tôi kéo tay với vẻ mặt hối lỗi…chính là nữ hiệp sĩ tóc vàng mắt sắc.

Janet Valentine-san.

Tham gia Hako Discord tại

Ủng hộ bản dịch tại