Shimotsuki wa Mob ga Suki

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Long Tộc

(Đang ra)

Long Tộc

江南

Tác phẩm truyền tải thông điệp rằng, dù có là một "đứa trẻ thất bại", thì cuộc đời vẫn luôn tồn tại những khả năng khác. Ai cũng có thể trở thành anh hùng.

3 10

Akuyaku Onzōshi no Kanchigai Seija Seikatsu ~ Futatabime no Jinsei wa Yaritaihōdai Shitai Dakenanoni ~

(Đang ra)

Akuyaku Onzōshi no Kanchigai Seija Seikatsu ~ Futatabime no Jinsei wa Yaritaihōdai Shitai Dakenanoni ~

木の芽

Nhưng Ouga vẫn không hề hay biết, rằng những ấn tượng về bản thân cậu sẽ ngày càng vượt quá tầm kiểm soát. Liệu những hiểu lầm này rồi sẽ dẫn đến đâu? Một người thừa kế phản diện lại bị hiểu nhầm thàn

11 29

Sống sót với tư cách nhân viên văn phòng ở Cục quản thúc quái vật

(Đang ra)

Sống sót với tư cách nhân viên văn phòng ở Cục quản thúc quái vật

무빵죽

Ít nhất là tôi đã từng như vậy cho đến lúc này.

206 1958

魔術師クノンは見えている

(Đang ra)

魔術師クノンは見えている

南野海風

Trên đời này có thực sự tồn tại việc nhân sinh của 1 ai đó thay đổi hoàn toàn chỉ vì 1 câu nói.Kunon grion , kẻ mang trong mình lời nguyền khiến cậu bị cướp đi thị lực từ lúc được sinh ra với 1 cái tê

114 2277

Shuu ni Ichido Kurasumeito wo Kau Hanashi

(Đang ra)

Shuu ni Ichido Kurasumeito wo Kau Hanashi

Haneda Usa

Một buổi tan trường nọ, Miyagi mời Sendai vào phòng mình như thường lệ và đưa ra một lời sai bảo cực kì bất thường.

9 22

The Support Ate it All

(Đang ra)

The Support Ate it All

주급루팡

Tất cả những từ này đều nói về tôi. Nhưng liệu đây có thực sự là thế giới của trò chơi đó không?

5 23

Chính truyện - Phần Năm - Chương 343 - Cậu, người lo sợ đổ vỡ và tớ, kẻ không màng đổ vỡ

『Ôm tớ đi』

Cơ thể tôi đơ cứng trước lời đề nghị bất thình lình.

Tự nhiên lại đụng chạm thế thì...... sao lại không ngại cho được.

「Nnnn」

Vậy mà Shiho vẫn đứng chờ.

Cái cằm hất lên đầy thúc giục cùng tư thế hai tay dang ra, trông cứ đang bảo tôi 「tới đi」 ấy.

「......Có hơi đột ngột quá không?」

「Tình yêu bao giờ mà chẳng đột ngột? Nếu nó phát sinh có kế hoạch thì là cái khác rồi, không phải yêu đâu」

「L-lạ ghê, Shiho mà lại thế luôn」

「Hửm? Lại thế nào cơ?」

「Ừ thì, cậu phát biểu được gì đó đàng hoàng ấy mà......」

「Cậu nói gì vậy? Tớ đây lúc nào mà chẳng thế」

Liệu có thật thế không.

Linh cảm tôi bảo có nhiều khía cạnh ngược lại hơn, nhưng mới nãy thì cổ chí lý thật.

Shiho nói đúng, vì trong một tình yêu có kế hoạch, ta sẽ cảm nhận được toan tính nên thứ như thế chắc chẳng tồn tại được đâu.

「Mà vừa rồi là câu thoại tớ nghe được trong bộ anime hôm qua đấy」

Ra là thế à!

Cảm giác như mới nói gì đó trình cao, và hóa ra lại là thế thật.

Giật cả mình...... mà thôi, chuyện đó giờ sao chẳng được nhỉ.

Chúng tôi tiếp tục tán dóc, nhưng tay Shiho thì vẫn đang dang ra như muốn bảo rằng mình chưa từ bỏ.

Tôi có cảm giác Shiho sẽ cứ vậy mãi nếu tôi không chịu ôm.

「......T-thế thì, tớ ôm nha?」

「Ừa. Thoải mái, cứ tới đi? Cậu có cần phải khách sáo đâu mà」

「Cảm ơn. Vậy thì......」

Tôi từ từ đưa tay ra, rồi sau đó vòng qua sau lưng cô.

Sau khi thêm lực vào để cứ vậy thu hẹp lại, cơ thể nhỏ bé của Shiho giờ đã nằm trọn trong vòng tay tôi.

「......Hừm hừm, cũng không tệ. Tớ thì mong cậu ôm chặt hơn chút tại lực còn yếu quá nhưng thôi, tạm thời chắc cũng đủ đạt rồi nhở」

「Đánh giá khắt khe thế」

Miệng mỉm cười, tôi dồn thêm chút sức.

Với tôi thì tôi thấy ôm đủ rồi...... cơ mà Shiho thì không, nhìn như chưa hề thỏa mãn.

「――Ei」

Lần này là cô ôm lại.

Với một lực mạnh hơn hẳn so với tôi...... cô ôm chặt tới nỗi khiến tôi hoài nghi không rõ cơ thể nhỏ nhắn này lấy đâu ra chừng đó sức mạnh.

「H-hình như hơi khó thở」

Một cái ôm chặt tới nỗi thở không ra.

Làm tôi phải vội vàng vỗ lưng thì cô mới chịu nới lỏng lực.

「......Hừ. Thế này thì hơi có vấn đề rồi đấy」

Đang bất mãn cái gì đây.

Trong khi trưng ra vẻ mặt khó khăn còn hơn cả khi nãy, cô lấy tay chọt chọt mũi tôi.

「Cậu, người lo sợ đổ vỡ và tớ, kẻ không màng đổ vỡ...... theo cậu thì khác nhau cái gì?」

Tự nhiên bị hỏi thì dễ gì mà đáp lại ngay.

Phải trả lời sao cho đúng...... hay phải nói như nào để không tổn thương Shiho, tôi nhất thời không biết được.

「Ufufu...... Mà, phải thế thôi. Koutarou-kun sao mà biết được. Cậu vẫn luôn đi tìm câu trả lời đúng mà, chuyện hiển nhiên」

Xem ra Shiho đã biết tôi đang bối rối.

「Ừm, xin lỗi nhé. Tớ không hiểu Shiho muốn nói gì......」

「Không sao đâu. Hiện tại cậu chưa cần phải hiểu. Đừng lo...... chỉ có điều, âm thanh đã hơi dao động ấy mà」

「......Dao động?」

Cũng lâu rồi tôi mới nghe thấy kiểu miêu tả này.

Với thính lực sắc bén, Shiho thường hay kể chuyện bằng một cảm tính đặc trưng như này.

Tuy gần đây tần suất giảm hẳn rồi, thế mà giờ lại đột ngột tới.

「Xem ra, Koutarou-kun vẫn còn cần thêm chút thời gian nhỉ」

Và rồi Shiho mỉm cười dịu dàng.

Cô quan sát tôi...... với ánh mắt như đang nhìn một đứa trẻ nhỏ.

「Nhưng mà ấy, ít lâu nữa...... cậu nhất định sẽ hiểu thôi」

Những gì được nói ra với một vẻ mặt thần bí không hợp với cô, tôi có cố mấy cũng chẳng hiểu được.

Lúc này, trước mặt tôi liệu có thật là Shiho không?

Chứ người con gái ở đó, lại là một Shiho mà tôi không biết――