【Góc nhìn của Nakayama Koutarou】
Kỳ nghỉ xuân đã kết thúc.
Đó là một kỳ nghỉ chán kinh khủng nếu xét về mặt câu chuyện, nhưng với những người trong cuộc...... tôi nghĩ tụi tôi đã được trải qua một khoảng thời gian êm đềm và vô cùng thư thả.
Qua mấy ngày nghỉ đó, từ hôm nay, hai đứa sẽ lên năm hai.
Cũng chính là lúc để kết đoạn rồi tái triển khai lại câu chuyện.
「Chào buổi sáng, Koutarou-kun」
Vào buổi sáng, tôi vừa xuống xe buýt thì một thiếu nữ tóc bạc vẫy vẫy tay về phía này.
Không chỉ nổi bật bởi vẻ đẹp, cử động của cô ấy cũng buồn cười khiến mấy học sinh cùng chuyến xe đều tập trung ánh nhìn về phía cô.
Những lúc như này, nếu đó là Shiho hồi tụi tôi mới gặp nhau thì có khi cổ đã căng thẳng và queo quắt đi.
Nhưng thời gian trôi qua, cả cô ấy cũng đã trưởng thành hơn rồi.
「Nàyyyyy!」
Đã không còn một Shimotsuki Shiho sợ người, kín miệng và không biểu cảm.
Lúc này cô hành động đầy tự nhiên, chẳng buồn để ý gì đến ánh mắt người khác.
Biểu cảm cũng rạng rỡ nữa, rạng tới nỗi chỉ nhìn thôi mà đằng này cũng thấy vui lây.
Và chẳng biết đó có phải nguyên nhân không, chứ học sinh nào nhìn cô cũng đều mỉm cười nhẹ.
Tuy cái tính sợ người lẫn hình tượng cao xa đã bay biến...... sự tráng lệ như có thể tô lại bầu không khí chỉ với việc hiện diện vẫn còn ngon lành đây.
Chính điểm này đã làm tôi càng cảm nhận rõ 『tính nữ chính』 của Shiho.
Và vẫn có đôi lúc tôi không tin nổi mình lại là người kề cạnh cô ấy.
Bảo tôi thân mật với Shiho đã là chuyện cơm bữa thì đúng, nhưng bảo nó bình thường thì lại chẳng đúng đâu. Đó là một sự kiện không khác gì phép màu, là một điều mà ta phải biết ơn cho đàng hoàng mỗi ngày mới được.
Tỉnh cái đầu lên thôi nào.
Để làm một 『Nakayama Koutarou』 không hổ thẹn với Shiho.
「Chào buổi sáng, Shiho」
Tôi giơ tay đáp lại câu chào.
Nhưng cô thì lại ngớ người ra nhìn tôi.
「......Ủa? Koutarou-kun không khỏe sao?」
「Gì cơ? Làm gì có chuyện đó...... không lẽ có gì lạ à」
「Thay vì lạ...... hừm, nó gay go thì đúng hơn」
Ý Shiho là sao đây?
Khi tôi đang ngây ngốc chẳng rõ sự tình, Shiho vỗ tay như đã nảy ra ý gì đó.
「Tớ hiểu rồi! Vì không hiểu nên tớ sẽ không nghĩ nữa」
「......Vậy có khác gì không hiểu đâu」
「Thì tớ hiểu là mình không hiểu đấy」
Thi thoảng cả tôi cũng chẳng hiểu nổi Shiho.
Phát ngôn cứ như ám chỉ gì đó nhưng thực ý thì nghĩ mãi không hiểu được...... nên là thôi, tôi cũng từ bỏ luôn công cuộc đi tìm đáp án vậy.
「Cậu có nghĩ cũng không ra đâu, đừng bận tâm mà...... Nào, mình đi thôi? Tại hôm nay có thông báo đổi lớp nên tớ chờ Koutarou-kun vì muốn mình cùng đi đấy」
「À à, ra vậy...... Chịu dậy sớm thay vì thức khuya là giỏi rồi」
「Ufufu. Đúng quá còn gì? Tớ mà đã-làm-là-sẽ-làm-được thôi..... Hôm qua tớ đàng hoàng đi ngủ vào 4 giờ đó」
「4 giờ hả...... Thế thì phải là đã-không-làm-là-sẽ-không-làm-được mới đúng」
「Tớ vẫn chưa nghiêm túc đâu nha. Thôi, đừng nói mấy thứ kỳ cục nữa, ta mau đi nào?」
Shiho nói vậy, kéo tay tôi rồi bắt đầu bước đi.
Cảm giác như tôi là chủ chó đang bị chó kéo đi dạo loanh quanh ấy.
Mà Shiho thất thường lắm, coi cổ là mèo thì chuẩn hơn.
Nhưng khoan, dễ cô đơn nên có khi lại là thỏ mới phải.
......À mà đó cũng sai nốt. Shiho đáng yêu lắm, chẳng con thú nào có cửa so với cổ được đâu.
Shiho vẫn là 『Shiho』 của mọi khi.
Tuy đã có nhiều điểm khác so với hồi mới gặp...... nhưng bản chất của cô vẫn thế, không thay đổi chút nào――