――Đã một tháng trôi qua kể từ khi lên năm hai.
Và hiện tại đang là phần mở màn cho chương mới. Cũng vì khác lớp với Shiho nên tôi cứ lo ngay ngáy không biết liệu có chuyện gì sẽ xảy ra...... thế mà ngạc nhiên thay, chả có gì xảy ra hết.
Khác với hồi năm nhất, những ngày thường nhật của năm hai vẫn cứ tiếp diễn một cách êm đềm tới độ khó mà tin được.
Ở mấy bộ romcom thông thường thì cũng chẳng lạ mấy nếu tầm này xuất hiện một nữ nhân vật mới là đàn em vừa nhập học. Không thì học sinh chuyển trường như hồi Mary-san hay là học sinh khác đang theo học trong trường chẳng hạn...... kiểu mẫu tính ra có vài ba kiểu nên tôi cũng cảnh giác từng li từng tí, thế mà những ngày bình thường chẳng có gì xảy ra vẫn cứ tiếp tục trôi.
Nhưng bảo không có gì thay đổi...... thì lại sai.
「Yo, Nakayama. Chào buổi sáng」
Vào buổi sáng, sau khi đến trường rồi an vị tại chỗ của mình, bỗng tôi bị cậu con trai ngồi phía trước bắt chuyện.
「Hở? À, ừm. Chào buổi sáng」
Tuy có đứng hình trong một chốc trước vụ chào hỏi mà mình chưa quen, tôi vẫn chào lại, và sau đó...... câu trai ngồi trước tôi cười sảng khoái.
「Ahaha! Làm gì mà mới sáng ra đã mờ mờ ám ám thế. Bộ ông là tôi lúc bị gái bắt chuyện hay gì」
「......Hanagishi không hợp với con gái hả?」
「Không hợp gì mà không hợp, còn thích là đằng khác ấy! Hàa...... chỉ là căng thẳng quá nên chả nói được gì ra hồn thôi. Chắc tại toàn chơi với mấy thằng con trai đây mà」
Người đang nói ra mấy lời hơi hướm tự ngược là Hanagishi Souma - một thành viên có thân hình vạm vỡ trực thuộc câu lạc bộ bóng chày với ấn tượng là quả đầu đinh.
Cậu trai thành bạn cùng lớp sau khi lên năm hai này...... cho dù là một người hoạt bát khác với đứa im im như tôi, chẳng hiểu sao lại hay bắt chuyện với tôi dễ sợ.
「Nakayama nhìn chẳng có vẻ gì là căng thẳng trước mấy đứa con gái nhờ」
「......Thế à?」
「Ừ đấy. Chẳng phải cậu với Shimotsuki-san hay chuyện trò lắm sao! Sướng ghê―, tôi cũng muốn trải qua thanh xuân với một cô gái như thế nữa chứ phải không đâu」
「Nhìn tôi...... giống đang tận hưởng thanh xuân à」
「Chứ gì nữa! Ít ra ông vẫn hơn cái thằng chỉ chơi chày với mấy thằng con trai lôi thôi lếch thếch như tôi」
「Chơi chày...... là bóng chày đúng không? Bên đó mới ra dáng thanh xuân hơn chứ nhỉ」
「Ai mà cần một thanh xuân bốc toàn mùi mồ hôi hả ông......」
Tôi phát hoảng trước tình cảnh hiếm hoi - bị người ta ganh tỵ.
Trước nay tôi hầu như chẳng giao du gì với bạn cùng lớp, và dù có nói chuyện đi nữa thì cũng chỉ giới hạn ở một số người thôi.
Nhưng từ khi lên lớp mới, số dịp được bắt chuyện như này cũng tự nhiên mà tăng lên.
Và bắt đầu từ Hanagishi, tôi đã giao du nhiều hơn với những nam sinh khác.
「Hanagishi ngầu mà, nhìn chắc cũng nổi với mấy đứa con gái đó」
「......Ô, thanh niên này được phết đấy chứ! Ra thế, ra là tôi ngầu à」
......Nhìn về mặt khách quan thì Hanagishi giống như một người chơi thể thao tràn đầy sinh khí.
Tính cách cậu ta cũng tươi, nói chuyện cũng vui nên tôi dám chắc là sẽ có những cô gái để ý cậu ấy thôi.
Cơ mà tôi không hiểu cảm giác của mấy đứa con gái nên cũng chẳng có chứng cứ xác thực gì.
Nhưng trông Hanagishi vẫn mừng lắm, tại tính cách cậu ta khá là đơn giản.
「Thế thì, tí nữa tôi sẽ tấn công Kurumizawa-san xem sao」
「Hả? C-có đột ngột quá không? Ơ mà Hanagishi thích Kurumizawa-san hả?」
「Ừa, thì ai mà chẳng thích mấy cô gái đáng yêu chứ. Thôi, giờ thằng này đi đây!」
Chết toi, đừng nói là mình nịnh cậu ta nhiều quá rồi nghe?
Hanagishi - thanh niên phấn khích quá đà liền phóng tới chỗ của Kurumizawa-san ngay sau khi cổ vừa vào lớp.
「K-Kurumizawa-san? C-ccccchào buổi sángg」
「......Ừa, chào buổi sáng」
Tuy trên mặt lộ ra dấu chấm hỏi, cô ấy vẫn chào lại Hanagishi.
Còn Hanagishi thì quay về chỗ tôi sau khi đã thỏa mãn với chỉ có thế.
「Nakayama! Tôi nói chuyện được với gái rồi này!」
Tính ra cũng khá là khó để coi đó là "nói chuyện được".
Nhưng trước một Hanagishi đang mừng hết lớn, tôi sao có thể chỉ trích như kia.
「M-mừng cho cậu」
「Ừ! Giờ tôi có thể đi khoe với mấy thằng ở câu lạc bộ bóng chày rồi」
......Vân vân và mây mây.
Đối với tôi, đó là những ngày bình thường đầy kỳ lạ trong quãng đời học sinh của mình.
Và những ngày như vậy vẫn đang tiếp diễn trong khoảng thời gian gần đây.
Nhìn như mang "tính câu chuyện" đấy, nhưng ở đó lại chẳng có gì sất.
Quả là một điều vô cùng kỳ lạ...... và đồng thời, những ngày thường nhật quá đỗi thoải mái vẫn tiếp tục trôi đi――